[Dịch] Tối Cường Hệ Thống
oOo
Nhìn từ đỉnh núi cao nhất, núi xung quanh thật nhỏ.
Nhưng giờ phút này, Trương Nhị Cẩu lại giống như nhìn được xong cuộc đời mình.
Đôi mắt đáng thương kia nhìn rừng cỏ dại cao gần đến đầu người đang đung đưa theo gió mà chỉ muốn khóc lên.
Cỏ dại mênh mông vô bờ, ngoại trừ căn nhà hai tầng làm từ gỗ kia thì không có bất kỳ vật gì nữa.
Trắng tay không đáng sợ, đáng sợ là trắng tay đến mức làm cho người ta tuyệt vọng, vậy thì rất đáng sợ.
Chẳng lẽ Trương Nhị Cẩu ta từ nay về sau sẽ ở chỗ này? Thật sự phải trở thành đệ tử nơi đây?
Khônggggg….
Trương Nhị Cẩu ngửa mặt lên trời, cố không để cho nước mắt của mình chảy ra, bởi vì như thế sẽ khiến hắn càng thương tâm hơn.
Tuyệt vọng, tuyệt vọng thật sâu, nhìn không thấy nổi dù chỉ một tia tương lai.
. . . .
- Thế nào?
Lâm Phàm nhìn ngọn núi thuộc về mình, tâm tình bỗng thoải mái lên. Ba chữ trên tấm bia đá được dựng ở lối vào kia nói lên tất cả, ‘Thánh Ma Tông’.
- Tuyệt, nhân gian tiên cảnh, nhân gian tiên cảnh a. Gần gũi thiên nhiên, xa rời phồn hoa ồn ã, từng cơn gió thu mơn man thổi tới thật sự là làm cho người ta sảng khoái. Đại nhân, đây đúng là một chốn phúc địa.
Trương Nhị Cẩu lập tức dùng vẻ mặt nghiêm trang nói.
- Ừ, ta cũng cho là như vậy. Tốt lắm, tự giới thiệu đã.
- Bản tọa Lâm Phàm, là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, cũng là chủ nhân hiện tại của Vô Danh phong này.
Giờ khắc này thần sắc của Lâm Phàm rất nghiêm túc, đứng lên một hòn đá cao, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn xa xăm.
Mái tóc dài phiêu giật tung bay theo gió.
Trương Nhị Cẩu không khỏi ngây ngốc, đây là khí phách nam nhân tới cỡ nào chứ.
. . . .
- Hiện tại bản tông giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng. Nhiệm vụ này liên quan tới việc Thánh Ma Tông có thể truyền lưu muôn đời, thật sự quật khởi được hay không. Ngươi nguyện ý nhận sao?
Lâm Phàm nhìn thẳng vào mắt Trương Nhị Cẩu, vẻ mặt nghiêm trọng giống như là đang ủy thác một chuyện cực kỳ trọng đại.
Trương Nhị Cẩu vốn đang mất đi hy vọng ở tương lai, giờ cũng bị giọng điệu trầm trọng của Lâm Phàm lây nhiễm, vẻ mặt như đưa đám tức thì biến mất không còn sót lại chút nào.
Hiện giờ mình đã không có chỗ để đi, trở lại bên đệ tử tạp dịch chỉ có con đường chết, sao không ở đây, trở thành một đệ tử Thánh Ma Tông quang vinh chứ! Nếu sau này có thể thật sự phồn vinh, Trương Nhị Cẩu ta nói thế nào cũng là nhân vật số hai của tông môn a.
- Tông chủ, xin cứ ra lệnh cho Nhị Cẩu, dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng ta cũng sẽ không chối từ.
Trương Nhị Cẩu phấn khởi nói.
- Tốt, rất tốt, bản tông chủ rất là vui mừng.
Lâm Phàm gật gật đầu. Nhị Cẩu do chính mình chọn, giờ hắn có thể quyết tâm như vậy cũng đã là thắng lợi lớn nhất.
- Ngươi nhìn thấy những sinh mệnh xanh mượt trước mắt không?
Lâm Phàm chỉ vào rừng cỏ xanh mênh mông vô bờ nói.
- Vâng, thấy được, những sinh mệnh xanh mượt này để cho ta hiểu được rằng chúng ta cũng nên học sự quật cường không bao giờ buông bỏ sự sống như chúng nó.
Trương Nhị Cẩu gật gật đầu, hắn hiện tại đã nghĩ thông, nếu không thể trở về, vậy dành cuộc đời của mình ở nơi này đi. Tông chủ có khí thế nhường này, ngày sau nhất định sẽ có thể phát triển.
- Tốt, hãy xuất ra toàn bộ lực lượng của ngươi để bắt đầu tạo nên nền móng muôn đời vững chắc cho tông môn, tiêu diệt sạch những thứ đang cản mắt ngươi đi.
Lâm Phàm bùng phát khí thế nói.
Trong mắt Lâm Phàm, đây là một đại công trình, một đại công trình cần động lực khổng lồ.
Nếu không xuất ra đủ quyết tâm, tuyệt đối không có khả năng hoàn thành công trình.
- Rõ!
Trương Nhị Cẩu cũng chưa nghe rõ tông chủ nói cái gì, máu trong người vẫn còn đang sôi sùng sục vì những lời kích động lòng người của tông chủ, nên theo bản năng đáp.
- Hả…
Thế nhưng sôi trào qua đi, Trương Nhị Cẩu lập tức đần mặt ra.
- Tông chủ, ngài vừa mới nói cái gì? Ta chưa nghe rõ?
Trương Nhị Cẩu giờ phút này mới tỉnh ra, ngẫm nghĩ lại, hoảng sợ đến không nói ra lời.
Lâm Phàm nhìn Trương Nhị Cẩu, khẽ lắc đầu, sau đó quay lưng lại, đi tới trước một tảng đá lớn, đưa bàn tay khẽ vuốt lên trên mặt tảng đá, thần sắc dần dần lâm vào hoài niệm.
- Từng có một đệ tử của Thánh Ma Tông có đôi tai nghễnh ngãng bẩm sinh, đôi khi không nghe thấy người khác nói. Cho tới một ngày, có một trưởng lão nói với hắn một việc, hắn nói không có nghe rõ, sau đó…
Lâm Phàm thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ, tảng đá lập tức vỡ vụn.
- Tông chủ, sau đó làm sao…
Trương Nhị Cẩu có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
- Sau đó, hắn cũng giống như tảng đá kia.
Lâm Phàm nhìn vụn đá trên mặt đất mà nói.
Trương Nhị Cẩu vừa nghe, mặt lập tức trắng nhợt.
- Vừa rồi ngươi nghe rõ chưa, ta chỉ nói một lần thôi.
Lâm Phàm nói.
Trương Nhị Cẩu run lên, nhìn thoáng qua bàn tay tông chủ, lập tức gật đầu nói:
- Nghe rõ, vừa rồi ta nghe rất rõ ràng.
Nhìn thấy bộ dáng của Trương Nhị Cẩu, Lâm Phàm hơi cười cười.
- Ừm, nghe rõ là tốt, vậy còn không mau làm đi.
Lâm Phàm nói.
- Vâng…
Trương Nhị Cẩu vừa nghe, làm sao còn dám do dự, vội lao đầu vào giữa rừng cỏ dại.
Khi đã khuất mình trong cỏ, Trương Nhị Cẩu mới hai mắt đẫm lệ, một tay cầm trường kiếm, một tay để gạt nước mắt nước mũi.
Giờ khắc này hắn hiểu được mình bị bắt lên núi để làm cỏ.
Chuyện này cách mục tiêu của mình quá mức xa xôi, cuộc đời này không biết còn thoát nổi không, hay là sẽ mệt chết trong rừng cỏ dại này.
Lâm Phàm nhìn bóng lưng của Trương Nhị Cẩu, rất là thỏa mãn gật gật đầu.
Giờ phút này, Lâm Phàm đã quyết định được mình sẽ bắt đầu quật khởi thế nào.
Trước hết, nhất định phải nhanh chóng dọn dẹp nơi này, dựng nên tông môn khang trang. Dù sao mình cũng sẽ ở đây lâu dài.
Thứ hai, ở Thánh Tông, có hai nghề mà Lâm Phàm cho rằng quan trọng nhất.
Luyện đan cùng luyện khí.
Hiện giờ, bằng chức nghiệp phụ rèn đúc của mình, Lâm Phàm muốn rèn ra binh khí thượng phẩm là không thành vấn đề, chỉ còn luyện đan là chưa học được.
Xem tình huống trước mắt, muốn tăng tu vi có ba cách.
Thứ nhất, chính mình tu luyện.
Thứ hai, cắn thuốc.
Thứ ba, đánh quái.
Dựa theo tốc độ thì đánh quái bên ngoài là tăng exp nhanh nhất, có điều hiện giờ mình đang ở tông môn, như vậy chỉ có cắn thuốc.
Có điều Lâm Phàm sẽ không bỏ bất kỳ cách nào trong ba cách này, chỉ cần có cơ hội là sẽ làm.
- Cắt cỏ cho tốt, bản tông chủ muốn xuống núi một chuyến.
Lâm Phàm nói với Trương Nhị Cẩu đang ‘bơi’ trong rừng cỏ.
- Vâng, tông chủ, ngài cứ an tâm mà đi đi.
Trương Nhị Cẩu cũng không quay đầu lại nói.
Lâm Phàm liếc mắt một cái, hắn nghe ra ý xiên xỏ trong lời kia, nhưng cũng quên đi, trước hết học luyện đan đã.
Lâm Phàm cũng đã nghĩ kỹ, sau này vừa chế thuốc vừa cắn thuốc.
Nếu thuận lợi, tu vi hẳn là có thể tăng lên rất nhanh.
Khi đó dùng đan dược bồi dưỡng tông môn, không qua bao lâu, nhất định có thể khôi phục vinh quang.
Chín đại tông môn, Thiên Hậu, Yến hoàng, các ngươi rửa sạch cổ chờ ta quay lại đi…
-----oo0oo-----