[Dịch] Tranh Bá Thiên Hạ
Phương Giải ngồi một bên điểm tướng đài, đặt khiên lớn phía trước, thận trọng quan sát thế cục. Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu ở phía sau hắn, nhìn nhau, đứng lên đề phòng xung quanh. Khi Phương Giải nhìn thấy nhân mã của Tả Võ Vệ đã bị bao vậy, không kìm nổi khẽ thở dài.
Sau đó hắn nhíu mày, dường như có chút không cam lòng.
- Sao thế?
Mộc Tiểu Yêu hạ giọng hỏi.
- Tình hình lớn như vậy, tình tiết bạo lực như vậy … hình như chẳng liên quan gì tới ta. Hoàng đế sớm đã làm việc nên làm rồi, ta còn có thể làm gì chứ?
Mộc Tiểu Yêu hỏi:
- Không bị quấn vào đó chẳng phải là rất tốt sao? Huynh còn muốn làm gì nữa?
Phương Giải lắc đầu:
- Cảm giác có gì đó không ổn, nhưng chính vì không biết chỗ nào không ổn. Hơn nữa, chuyện lớn như vậy nếu ta chỉ thờ ơ đứng nhìn, cảm giác như có thiệt thòi. Hai nàng quan sát đi, ta suy nghĩ một chút.
Phương Giải khoanh chân ngồi xuống đất, nhắm mắt lại.
Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến đồng thời mỉm cười, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng quay đầu sang một bên. Lúc này Trầm Khuynh Phiến bỗng chỉ về phía xa hỏi:
- Người của Hồng Tụ Chiêu muốn làm gì vậy?
Mộc Tiểu Yêu nhìn về phía tay Trầm Khuynh Phiến chỉ, mười cô gái từ bên phía Hồng Tụ Chiêu đi qua bên này. Trước đó họ đã trốn ở phía sau vũ đài. Sau khi trốn khỏi trận tên của Tả Võ Vệ, mới đi ra. Những nữ tử này bỗng xông thẳng tới tướng đài bên này, cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì.
Đang lúc Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu ngạc nhiên, bỗng thấy hai chấm đen từ xa lao tới rất nhanh. Khi Trầm Khuynh Phiến vừa nhìn thấy, đó chỉ là hai đốm đen, nhưng thoáng cái, hai đốm đen đó đã dần hiện lên rõ ràng. Trầm Khuynh Phiến mở to mắt quan sát kỹ, sắc mặt bỗng thay đổi.
- Người của đạo tông!
Nàng vừa dứt lời, hai đốm đen đó đã lần lượt tới, còn sớm hơn cả người của Hồng Tụ Chiêu. Đó là hai lão già mặc đạo bào màu đen, tóc đã lốm đốm hoa râm, nhưng nhìn vẻ mặt của họ lại trẻ như thiếu niên 16, 17 tuổi. Hai người này từ xa xông tới, chỉ trong nháy mắt đã tới gần. Hai người họ cao gầy, tóc hoa râm giống nhau.
- Người nào?
Mấy phi ngư bào bên phía thị vệ Đại Nội liền lên nghênh đón. Lão đạo nhân khuôn mặt đồng nhan vẩy ống tay áo, mấy thị vệ Đại Nội này liền bị quạt bay ra ngoài. Lão đạo nhân xoải bước về phía trước, tiện tay vung một cái, đại nội thị vệ và võ sĩ kim qua bao vây liền bay ra ngoài.
Một lão nhân khác chợt hiện lên, lúc nhìn lại đã tới bên cạnh xe nỏ rồi. Một tay y nhấc bổng xe nỏ nặng đó lên, quăng mạnh về phía trước mặt. Ầm một tiếng, hai chiếc xe nỏ ở gần đó bị quăng nát vụn. Hai lão đạo nhân này tới cực nhanh, ra tay cũng cực nhanh. Khi người ta vẫn còn chưa kịp phản ứng gì, đã giết chết mấy chục phi ngư bào, rồi phá nát ba xe nỏ.
- Còn không đứng lại, giết không tha!
Một Bách hộ ở thị vệ Đại Nội hét lên, nhưng cây đao trong tay y lại run lên.
- Ngu ngốc.
Lão đạo nhân đầu tiên chửi một câu.
- Ồn ào.
Lão đạo nhân thứ hai cũng chửi một câu.
Mặc dù hai người họ chửi khác nhau, nhưng ngữ khí bên ngoài lại giống nhau. Lão đạo nhân thứ nhất tiện tay phất lên một cái, vị Bách hộ quát lớn kia bỗng nhiên nổ bung ra. Cả người đều biến thành một đống máu tanh. Thịt nát, xương tan bay khắp nơi, một con người nguyên vẹn bỗng biến thành đống thịt nát.
Toàn bộ võ sỹ Kim Qua bảo vệ xung quanh đài đều sửng sốt, sau đó reo hò xông lên. Hai lão đạo nhân này không biết từ đâu tới, nhìn hàng vạn đại quân đó trên quảng trường như vô hình, dường như không hề quan tâm, vẫn tiếp tục tiến lên phía trước. Nhân mã của Tả Vũ Vệ đã bao vây lấy nhân mã Tả Võ Vệ của Ngu Mãn Lâu. Sức chú ý của mọi người đều dồn vào bên kia quảng trường. Hai lão đạo nhân này bỗng đột ngột tới như vậy, giết người ngay trước mắt, dễ dàng vô cùng.
- Lúc trước người tên là Di Thân Vương đó đã nói với Tiêu Nhất Cửu, nếu muốn làm đại sự phải dựa vào quân đội.
Lão đạo nhân thứ nhất khinh thường bĩu môi.
Lão đạo nhân thứ hai nói:
- Ngươi xem bên đó đánh loạn lên chính là quân đội mà ngươi nói ư? Nhiều người như vậy ồn ào như vậy, nếu không chúng ta qua đó đánh? Người bên này ít, người bên kia nhiều!
- Tiêu Nhất Cửu muốn chúng ta tới bắt Hoàng đế, không nói muốn chúng ta đánh nhau với quân đội. Ây da … ta đã quên là y nói bắt hay là giết rồi. Ngươi nói chúng ta là giết hay bắt?
Lão đạo nhân thứ nhất hỏi.
Lão đạo nhân thứ hai trầm ngâm một hồi đáp:
- Y nói bắt hay là giết nhỉ?
Lão đạo nhân thứ nhất vừa giết người vừa nhớ kỹ lại:
- Không nhớ gì cả …. Ta tuổi đã cao rồi, ngươi hỏi ta câu này sao ta nhớ được? Ta nhớ hình là là bắt … lại hình như là giết.
Lão đạo nhân thứ hai thành thật nói:
- Chúng ta lại không nghe theo y, ngươi hãy nghĩ kỹ lại xem. Nếu y nói bắt chúng ta sẽ giết. Nếu y nói là giết, chúng ta sẽ bắt được không?
- Hay hay lắm!
Lão đạo nhân thứ nhất phất tay một Phi Ngư Bào biến thành đống thịt:
- Tức chết Tiêu Nhất Cửu!
- Không được tức chết!
Lão đạo nhân thứ hai nghiêm túc nói:
- Tức chết thì không vui nữa, tức bán chết thì mới vui nhất.
- Đúng đúng đúng.
Lão đạo nhân thứ nhất liền gật đầu:
- Nhưng hộ vệ bên cạnh tên Hoàng đế này nhiều như vậy, nếu giết cũng không giết được. Lão nhị, chúng ta bao nhiêu năm rồi không đánh với nhiều người như vậy?
Lão đạo nhân thứ hai chửi:
- Ngươi mới là lão nhị, ta là lão đại!
- Cũng chẳng có gì hay ho cả, ngươi tranh với ta làm cái gì?
Lão đạo nhân thứ nhất bĩu môi:
- Làm đại ca ngươi cho rằng dễ như vậy sao? Đồ tốt phải nhường cho đệ đệ. Đồ ăn ngon phải nhường cho đệ đệ. Quần áo đẹp phải nhường cho đệ đệ. Gái đẹp cũng phải nhường cho đệ đệ. Những cái đó ngươi làm được chứ?
- Vậy ngươi có làm được không?
- Có thể, ngươi chỉ cần gọi ta một tiếng đại ca, ngươi cần gì ta cũng đều cho ngươi hết!
- Đại ca!
Lão đạo nhân thứ hai lớn tiếng nói:
- Ta gọi rồi!
Lão đạo nhân thứ nhất cười ha hả:
- Ngươi quả đúng là ngốc nghếch, kỳ thực mẫu thân sớm đã cho ta biết rồi, ta là đệ đệ, ngươi là ca ca.
Hai người họ cứ vừa nói vừa tiến lên phía trước như vậy, liên tiếp giết bốn mươi người!
Lúc này, họ đã cách Hoàng đế ngày một gần hơn!
Đúng lúc này, bỗng có một cầu vồng rơi xuống phía sau lão đạo nhân. Cầu vồng đó màu đỏ, nhanh như tia chớp!
Lão đạo nhân thứ nhất quay phắt người lại, một tay vung lên đánh văng cầu vồng đó ra:
- Hả? Lại là Hồng Tụ Đao!
…….
………..
Phương Giải nấp sau điểm tướng đài nhìn mà choáng váng. Hắn nghe Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu nói chuyện cũng mở mắt ra xem. Trừng mắt lên nhìn hai lão già biến thái đó giết người như bổ dưa thái rau. Những đại nội thị vệ và võ sỹ Kim Qua có tu vị không tầm thường, giống như người nộm mà thôi.
Những phi trảo đó bay về phía lão đạo nhân, lên tới nửa chừng thì bị bắn đi. Những mũi tên bắn tới, căn bản không thể tới trước mặt lão đạo nhân được. Mà hai kẻ giết người như ngóe đó vẫn vừa đi vừa nói chuyện vui đùa.
- Muội đi hỗ trợ!
Trầm Khuynh Phiến khẽ nhíu mày, dường như là bị khơi dậy lòng háo thắng.
Phương Giải một tay túm lấy nàng ta:
- Giúp cái gì? Không thấy hai lão già biến thái đó lợi hại thế nào sao? Nhìn trang phục của hai người này là người của Nhất Khí Quan, xem ra Tiêu chân nhân đã phản rồi, chỉ là không biết tên kia bây giờ đang ở đâu mà thôi. Ta vừa mới nhớ ra một chuyện không đúng, chỉ là nhất thời không nghĩ là không đúng ở chỗ nào? Xem ra hai người này mới xuất thế. Nghe nói Hoàng đế cũng yêu cầu Đạo tông phái ra cao thủ đi theo quân đội. Vừa nãy không thấy đạo nhân nào, ta đúng là không để ý tới.
- Nàng đừng đi, đi rồi cũng không phải là đối thủ.
Hắn kéo tay Trầm Khuynh Phiến lại nói.
Trầm Khuynh Phiến lại ngạo nghễ nói:
- Không đánh sao biết không phải là đối thủ?
- Hôm nay cũng không phải là lúc tùy tiện đánh nhau!
Phương Giải suy nghĩ một hồi nói:
- Muốn đánh nhau, chúng ta nên tìm chỗ khác. Ta đảm bảo cũng có cao thủ ở đó.
- Lúc này Hoàng đế gặp nguy, chúng ta ra tay không phải là lúc sao?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
Phương Giải bĩu môi:
- Đó cũng là trước tiên muốn giữ cái mạng lại rồi nói. Hai tên biến thái này quá lợi hại. Nếu Tiêu chân nhân trước đây để hai bọn họ tới, nói không chừng không tới phiên nhân mã Tả Võ Vệ tạo phản.
- Muội cũng thấy bực tức!
Mộc Tiểu Yêu nhíu mày nói:
- Trong tay Di Thân Vương có người tài giỏi như vậy, sao đến giờ mới phái tới?
Đúng lúc họ đang nói chuyện, lão đạo nhân thứ nhất phất tay đánh văng cầu vồng phía sau lão đạo kia, ồ lên một tiếng:
- Không ngờ là Hồng Tụ Đao … ây da! Hồng Tụ Đao tới rồi, người đó tới chưa? Nếu người đó tới rồi, lão đại, chúng ta có chạy không?
- Ngu ngốc!
Lão đạo nhân thứ hai mắng:
- Ngươi không thấy dùng Hồng Tụ Đao là một cô bé xinh đẹp sao?
- Hả? Thật đúng là … mẹ ơi … làm ta sợ muốn chết. Nếu người năm đó tới, hai chúng ta chỉ có thể mau mau mà chạy, đánh cũng không đánh lại được y. Bây giờ ngươi nói ta mới nhớ, năm đó người đó đã tặng Hồng Tụ Đao cho một người con gái. Lẽ nào chính là cô bé xinh đẹp này? Chẳng trách, quá đẹp!
Lão đạo nhân thứ hai đắc ý nói:
- Ngươi vừa mới trách ta, bởi vì bắt chim mà quên mất sự giao phó của Tiêu Nhất Cửu. Ngươi xem, nếu không phải chúng ta vì bắt chim cho heo ăn, ngươi có gặp được cô bé xinh đẹp này không?
Lão đạo nhân thứ nhất tức giận nói:
- Ngươi còn nói, hai chúng ta có nên đánh cuộc, ngươi nói lợn ăn thịt, sao nó không ăn thịt chim?
Lão đạo nhân thứ hai gãi đầu nói:
- Chuyện này … lợn ăn thịt là chắc chắn rồi. Nó không ăn thịt chim có lẽ vì thịt chim quá ít, hoặc có lẽ là … a! Ta nhớ ra rồi, ngươi bắt chim con không vặt lông! Tên ngu ngốc ngươi, sao lợn có thể ăn thịt còn lông chứ?
- Sao lợn lại không ăn thịt có dính lông?
- Ngươi ăn sao?
- Không ăn.
- Nói lời vô nghĩa, ngay cả ngươi cũng không ăn, sao lợn có thể ăn được?
- Có lý ….
Lão đạo nhân thứ nhất thật thà nói:
- Lần sau bắt chim nhổ lông mới cho lợn ăn thử xem.
- Trần Hanh Trần Cáp?
Đúng lúc hai người bọn họ tranh luận, Tức Họa Mi bay tới nhíu mày hỏi một câu. Tức Chúc Tâm cầm một thanh loan đao đi theo, ánh mắt đề phòng.
- Lão đại, nàng quen chúng ta?
Lão đạo nhân thứ nhất dường như hoảng sợ nhảy dựng lên, nhìn lão đạo nhân thứ hai nói.
Lão đạo nhân thứ hai dường như cũng sợ hãi nhảy dựng lên, lại quay sang lão đạo nhân thứ nhất giả như vờ không thèm để ý:
- Vậy chúng ta nói không phải!
- Ý kiến hay!
Lão đạo nhân thứ nhất vung vẩy tay, quay người quát với Tức Họa Mi:
- Chúng ta không phải là Trần Hanh Trần Cáp …. Chúng ta là …. Chúng ta là Hanh đạo trưởng và Cáp đạo trưởng!
- Đúng!
Lão đạo nhân thứ hai lớn tiếng nói:
- Chúng ta là đạo trưởng, không phải là người xấu!
Tức Họa Mi than nhẹ một tiếng:
- Năm đó Vương Gia ra tay, bắt hai tên võ lâm bại hoại các ngươi. Theo tội của các ngươi vốn là phải chết rồi, nhưng huynh ấy đã thương tiếc các ngươi tâm trí chưa mở, chỉ là làm xằng làm bậy, không có tâm thiện ác. Cho nên, khi các ngươi bị trấn áp ở núi Điểm Thương, không ngờ các ngươi lại dám đi ra, không sợ Vương Gia lại trấn áp các ngươi lần nữa sao?
- Chúng ta không phải tự mình đi!
Trần Hanh sắc mặt tái đi, cảnh giác nhìn xung quanh:
- Ngươi nói người đó có tới không? Năm đó y nói chỉ cần chúng ta đi ra khỏi hang đá, sẽ giết chết chúng ta. Chúng ta không phải tự mình đi ra, là Tiêu Nhất Cửu đã đem chúng ta đi! Hai chân của chúng ta đều không dẫm xuống đất!
Trần Cáp nói lớn:
- Đúng! Chúng ta không phải tự đi ra!
Nói xong câu này, y lại không yên tâm hỏi:
- Y rốt cuộc có tới không?
Tức Họa Mi sửng sốt một hồi, bỗng thấy Phương Giải trốn phía sau điểm tướng đài, nàng mỉm cười chỉ tay về phía Phương Giải nói:
- Người năm đó trấn áp các ngươi không tới, nhưng huynh ấy biết hai người các ngươi không nghe lời, biết Tiêu Nhất Cửu sẽ sai các ngươi làm chuyện xấu. Cho nên, đã cử đồ đệ của huynh ấy tới rồi, để đồ đệ của huynh ấy dạy dỗ các ngươi. Các ngươi xem, hắn ở chỗ kia kìa!
Nghe tới câu này, hai lão đạo nhân đó đồng thời nhảy xuống bên cạnh, sắc mặt trắng bệch. Trần Hanh run rẩy chỉ tay về phía Phương Giải hỏi:
- Ngươi … ngươi … ngươi là ai?
Phương Giải sửng sốt một hồi, thở dài đứng lên, ưỡn ngực nói:
- Chuyện đó …. Ta chính là đệ tử trong truyền thuyết.
Hoàng Đế đi xuống điểm tướng đài, vẻ mặt không thay đổi gì, nhưng trong lòng không khỏi căng thẳng. Hai lão già biến thái này bỗng xuất hiện, suýt nữa đã phá hỏng đại cục đã ổn định. Tả Võ Vệ đã bị vây khốn trên quảng trường. Nếu lúc này bởi vì hai người lai lịch không rõ ràng này mà làm hỏng đại cuộc, vậy thì có chút nghẹn khuất rồi.
Đương nhiên, bên cạnh Hoàng đế không chỉ có thị vệ Đại Nội và võ sỹ Kim Qua, còn có tám đao khách đó nữa. Tám người này đứng xung quanh Hoàng đế, dường như hoàn toàn không để ý gì tới sự sống chết của những thị vệ Đại Nội đó. Trần Hanh Trần Cáp ngay cả giết hàng chục người, bọn họ cũng không có chút phản ứng nào.
Tám người này luôn cầm cán đao, sắc mặt nghiêm nghị.
Phi ngư bào của đại nội thị vệ và võ sỹ Kim Qua liên tiếp bị thất bại. Họ vẫn chưa định ra tay, đứng sát trước mặt Hoàng đế, không lộ vẻ gì cả.
May mà những lời đó của Tức Họa Mi đã chấn nhiếp hai lão biến thái đó rồi. Trần Hanh Trần Cáp dường như đã sợ cái tên Trung Thân Vương, mới nghe tới hai chữ Vương Gia này đã sợ đến trắng bệch cả mặt ra rồi. Hoàng Đế bình tĩnh lại, có chút hứng thú với hai người này, khẽ hỏi Tô Bất Úy:
- Ngươi biết hai người này chứ?
Tô Bất Úy cúi đầu đáp:
- Nô tài biết …. Hai người này vốn là hai tên khách giang hồ nổi tiếng cực kỳ hung ác ở Giang Nam. Năm đó Trung Thân Vương xuống phía nam Ung Châu tới gặp đại tướng quân Tả tiền vệ La Diệu, vốn định tiện đường về diệt trừ. Sau đó phát hiện thấy hai người này vốn không phải cố ý làm chuyện ác, mà vì tâm trí chưa mở, nghĩ tới chuyện gì là nói chuyện đó, thích gì làm đó, hành sự chỉ dựa vào sở thích cá nhân mà không phải là thiện ác.