[Dịch] Tranh Bá Thiên Hạ
- Thần nhận tội, nhưng thực sự là thần không thu một đồng nào.
Ngu Đông Lai cúi đầu, ngữ khí khẩn thiết nói:
- Thần không biện hộ tội thất trách của mình, nhưng thần thực không dám thu hối lộ, làm những việc bại hoại kỷ cương. Việc của Lý Hiếu Tông ở Phan Cố, thần không thể thấy ẩn tình trong đó, thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ đối với thần. Nhưngdù nhà thần không tính là cự phú, nhưng không thiếu bạcThần quả quyết sẽ không vì tài vật, mà dám lừa gạt bệ hạ.
Dương Dịch uống một ngụm trà, gật đầu nói:
- Mấy lời này còn thật chútNgu gia của ngươi xác thực là không thiếu số tiền kia. Cho dù kém Ngô Nhất Đạo, nhưng Ngu gia cũng không kém nhiều lắm. Vậy trẫm hỏi ngươi, trong nha môn của Binh Bộ, rốt cuộc có bao nhiêu người thu chỗ tốt củaLý Viễn Sơn, ngươi có biết không?
- Thần thực không biết rõ tình hìnhHai tháng này, thần luôn bận rộn âm thầm triệu tập lương thảo và dân dũng. Các việc khác của Binh Bộ, đều do Thị Lang Hậu Quân Tứ trông coi.
Hoàng Đế ừ một tiếng, quay đầu nhìn Hầu Văn Cực:
- Trẫm không thể tưởng được, trong Tình Nha lại có người dám phản bội trẫm.
Hắn dùng chính là hai từ phản bội.
Hầu Văn Cực hất áo bào quỳ xuống, hai tay gỡ lương quan trên đầu, sau đó cúi rạp xuống đất:
- Thần đã khiến chủ tử thất vọng, thần không có tư cách tiếp tục quản lý TìnhNha.
- Động một chút lại gỡ mũ quan xuống, ngươi không sợ là trẫm cho rằng ngươi đang uy hiếp trẫm?
Hoàng Đế lạnh giọng hỏi.
Hầu Văn Cực ngẩng đầu nói:
- Thần không dám, thần áy náy.
Hắn nói chuyện rất đơn giản, không có một câu nào giải thích cho mình.
Hoàng Đế hừ một tiếng, nói:
- Nếu cấp dưới phạm một sai lần, trẫm liền lấy mũ quan của hắn xuống, thì tất cảThượng Thư, Thị Lang của các bộ đã không ngồi an ổn như vậy rồi. Thủ hạ phạm sai lầm, ngươi khó tránh khỏi tội thất trách. Nhưng cái chức Trấn Phủ Sứ của Tình Nha rất khó có người làm được tốt, vẫn cần ngươi tiếp tục làm. Phạt bổng lộc ba năm, hàng một bậc. Lúc về viết một phần kiểm điểm.
- Thần tạ ơn bệ hạ.
Hầu Văn Cực dập đầu nói.
- Tên Thiên Hộ kiahắn thích bạc như vậy, thì liền chôn sống hắn ở trước cửa kho của Hộ Bộ. Khiến cho hắn ngày nào cũng được nhìn thấy một đống bạc, nhưng lại không lấy được một đồng nào. Gia quyến, nam đày tới biên cương làm nô, nữ quyếnđưa tới Chức Phường Tư làm nô. Mỗi tháng phát một đồng tiền công. Tới lúc nào các nàng tích đủ số bạc mà bọn họ đã thu, thì mới có thể trừ đi nô tịch.Mấy người ở đây đều rùng mình một cái. Chôn ở trước cửa kho, là muốn tên Thiên Hộ kia hàng ngày đều bị người giẫm đạp dưới chân. Mà một tháng phát một đồng tiên công, cả đời sao có thể tích lũy đươc nhiều bạc như vậy? Đừng nói là thế hệ này, cho dù đời đời thế thế chỉ sợ cũng khó mà thoát tội.
Hoàng Đế ngửa người dựa vào ghế đá, xoa lông mày có chút nhăn, tiếp tục nói:
- Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn, vi phạm kỷ cương, khi quân võng thượng, tội trạng không thể tha thứ. Nhưng niệm tình hắn lập được nhiều chiến công, liền xử lý nhẹ bớt. Giáng chức xuống còn Ngũ Phẩm Biệt Tương, lưu lại trong quân đội đợi dùng. Thực ấp giảm ba trăm căn hộ, phạt bổng lộc ba năm.
- Phan Cố Nha Tướng Lý Hiếu Tông, mặc dù lực chiến không lui, nhưng lại bỏ thành mà chạy, còn cố gắng giấu diếm thất bại của mình, đút lót quan viên của Binh BộĐịch đông ta ít, trẫm không trách việc hắn thua trận. Lẽ nào trẫm có thể trách cứmột vị tướng lãnh đã chiến đấu đến cùng sao? Lúc bắt giữ Lý Hiếu Tông, các ngươi thay trẫm hỏi hắn...có dũng khí đối mặt với địch nhân đông hơn mình gấp hai mươi lần, sao không có dũng khí đối mặt với trẫm?
- Lúc Lý Hiếu Tông ở Diễn Vũ Viện, trẫm từng để ý tới hắn.
Hoàng Đế mở cuốn Trữ Tài Lục dày cộm kia, mở tới một trang, dùng bút đỏ gạch đi tên của Lý Hiếu Tông:
- Đáng tiếctrẫm mất đi một vị tướng quân rất có tiền đồ.
- Giao cho Hình Bộ và Đại Lý Tự thẩm vấn, nên định tội gì thì định tội ấy.
Hoàng Đế buông bút xuống, nhàn nhạt nói một câu, sau đó hướng Ngu Đông Lai, nói:- Quay về ngươi điều tra xem, rốt cuộc có bao nhiêu người trong Binh Bộ thu bạc của Lý Viễn Sơn. Người của Binh Bộ đã dám thu bạc của Lý Viễn Sơn, chẳng lẽ trước kia chưa từng thu của ai khác? Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên, trẫm cũng không phải là người độ lượng tới mức bỏ qua chuyện cũ. Tra xong thì gửi danh sách lên đây. Có ít người ngồi ở vị trí quá lâu, nên quên mất sự kính sợ trong lòngĐã như vậy, trẫm không cần phải giấu đi dao mổ làm gì.
- Thần tuân chỉ.
Ngu Đông Lai vội vàng đáp.
- Đợi đã, trẫm chưa nói hết!
Hoàng Đế lại nhìn xuống cuốn Trữ Tài Lục, vừa nhìn những cái tên mình viết,vừa nói:
- Ngu Đông Lai, cách chức Binh Bộ Thượng Thư, xuống còn Binh Bộ Thị Lang, quản lý mọi việc của Binh Bộ. Sau khi trở về đóng cửa một ngày. Trẫm muốn nhìn xem ngươi có thể tỉnh ngộ ra cái gì không. Mặc khácphạt bổng lộc ba năm. Quan viên nào của Binh Bộ thu hối lộ của Lý Viễn Sơn đều phải điều tra ra, rồi gửi danh sách tới cho trẫm.
- Trẫm muốn Lý Viễn Sơn lại chi ra số tiền hắn đã đút lót, cộng thêm tiền đút lót cho đám quan viên, còn bổng lộc bị phạt của các ngươi, gộp lại đưa tới Phan Cố. Trẫm muốn xây một tòa nghĩa trang cho các binh lính biên quân và dân chúng chết trận kia. Số tiền còn lại, thì đều đưa tới cho người thân của các biên quân.
- Bọn họ đều là binh sĩ trung thành và dũng cảm nhất của Đại Tùy. Bọn họ dùng mạng của mình để chứng tỏ sự trung thành và tình cảm dành cho Đại Tùy với trẫm.Nói đi nói lại, trẫm cảm thấy xấu hổ với bọn họ, trong lòng trẫm cũng rất tự trách. Lúc Hầu Văn Cực báo cáo chuyện này cho trẫm, trẫm đã kiểm tra tiền công mỗi tháng của binh lính biên quân. Thật thấp khiến cho người ta đau lòng! Lúc bọn họ còn sống, chỉ vì chút tiền đó mà bọn họ sẵn sàng ra sức vì nước. Sau khi chết, sao có thể không chôn cất tử tế cho bọn họ?
- Mặt khácNgu Đông Lai, sau khi trở lại Binh Bộ, ngươi phải thống kê lại số lượng biên quân Đại Tùy. Trẫm muốn là một con số thực. Khai gian khẳng định là có, nhưng đừng để cho trẫm biết. Sau khi thống kê xong, thì trẫm sẽ thương nghị với Hộ bộ, xem có thể tăng tiền công của binh lính biên quân lên gấp đôi không. Bọn họ vì nước mà bảo vệ biên cương. Trẫm không thể để cho bọn họ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
- Nói thực ra, thì đó chính là tiền bán mạng của biên quân!Nói tới đây, Hoàng Đế ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo:
- Nếu trẫm biết có ai dám tham ô khoản tiền đó, thì trẫm liền giết cửu tộc của hắn. Nếu như số người sống còn chưa gom đủ cửu tộc, thì trẫm liền bới phần một tổ tiên của hắn!
Đăng bởi: admin