[Dịch] Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 60 : – Chẳng lẽ cô ta là chị gái của ngươi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thực ra Đại Tứ Hỉ cũng đã nhìn thấy “điểm yếu” của Vương Tiểu Thạch, đó là Vương Tiểu Thạch rất coi trọng bằng hữu của hắn, cực kỳ yêu quý bằng hữu của hắn. Ai kết giao bằng hữu với Vương Tiểu Thạch đều giống như đã tích phúc tám đời, bởi vì hắn sẽ chiếu cố ngươi cả đời, lúc ngươi gặp nạn hắn giúp ngươi, lúc ngươi cần ôn tình hắn sưởi ấm ngươi, lúc ngươi bị người khác lạnh nhạt hắn ủng hộ ngươi, lúc ngươi bị người ta hiểu lầm hắn thấu hiểu ngươi. Hắn rất có địa vị, ngươi có thể xem đó là vinh, nhưng hắn lại hoàn toàn không ỷ vào thân phận của mình, kết giao một cách vô tư. Ai có bằng hữu giống như hắn, có thể vĩnh viễn không cần lo lắng mình sẽ thế cô lực đợn, một mình tác chiến. Nhưng đối với Thái Cảm Động, Ngô Khai Tâm, Hách Âm Công và Bạch Cao Hứng, cách nhìn và cách nói lại hoàn toàn khác. Bạch Cao Hứng cho rằng: - Đây là khuyết điểm của Vương Tiểu Thạch. Nếu như không có nhược điểm này, hiện giờ hắn vẫn ngồi vững trên vị trí lãnh tụ Kim Phong Tế Vũ lâu, không ai có thể lay chuyển được hắn, nào phải cực khổ chạy trốn, lưu vong chân trời như hôm nay. Hắn bảo vệ hai tên vô dụng, chính hắn lại trở thành kẻ lưu lạc. Ngô Khai Tâm hoàn toàn đồng ý với cách nhìn này, cho nên bổ sung: - Vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể để cho Diệp Thần Du biết được đặc điểm này của Vương Tiểu Thạch, nếu không hắn sẽ có thể khống chế Vương Tiểu Thạch.. Hách Âm Công lại có cách nhìn khác: - Đây mặc dù là khuyết điểm của Vương Tiểu Thạch, nhưng cũng chính là ưu điểm lớn nhất của hắn. Ngươi không nhìn thấy bao nhiêu hán tử giang hồ cam tâm bán mạng cho Vương Tiểu Thạch sao. Thái Cảm Động cũng có quan điểm mới: - Đừng tưởng rằng đối phó được bằng hữu của Vương Tiểu Thạch là có thể đối phó được hắn. Lương A Ngưu là hảo thủ Thái Bình môn, khinh công và cước pháp của hắn đều không dễ đối phó. Hà Tiểu Hà đừng thấy là hạng nữ lưu, cô ta thông suốt, thông hiểu những chuyện trên giang hồ, là một người từng trải, thủ đoạn âm hiểm, có lẽ không hề xếp sau chúng ta. Phương Hận Thiếu giống như kẻ ngốc, nhưng thân pháp, võ công đều hết sức lanh lẹ, không dễ ứng phó. Đường Bảo Ngưu đã trở thành nửa ngu ngốc, nhưng tên này một khi phát tác thì sức lớn như trâu, liều không cần mạng, cũng không dễ chọc. Ám khí của Đường Thất Muội đã luyện đến mức có thể xuất thủ bằng khứu giác, thính giác, xúc giác, không chọc được. Còn như đôi thầy trò kia, hai tên đều điên điên khùng khùng, nhưng tên lớn thật sự có vài bản lĩnh đặc biệt, tên nhỏ thì rất cơ trí giảo hoạt, huống hồ bọn chúng và Vương Tiểu Thạch giao tình không sâu, dù khống chế cũng chưa chắc có thể uy hiếp được Vương Tiểu Thạch. Chỉ có… Bốn người nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng nói: - Ôn Nhu! Bạch Cao Hứng nói: - Trong số những người này, Ôn Nhu là người yếu nhất. Hách Âm Công nói: - Nhưng Ôn Nhu lại là người mà Vương Tiểu Thạch quan tâm nhất. Ngô Khai Tâm nói: - Cho nên chúng ta vừa lúc có thể nhằm vào Ôn Nhu để hạ thủ. Thái Cảm Động nói: - Mà Ôn Nhu cũng thật sự là một người dễ hạ thủ nhất. Có điều giọng nói của hắn chợt thay đổi: - Nhưng ta cảm thấy có đối tượng tốt hơn để ra tay. Ba người đều hỏi: - Ai? Đáp án là: - Đôi thầy trò kia. - Tại sao? - Bọn họ và đám người Vương Tiểu Thạch không có giao tình sâu đậm, chỉ là cùng đường chạy trốn, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu chúng ta có thể đánh động, mua chuộc được hai người này, cho dù là hạ độc hay dùng thuốc, đám người Vương Tiểu Thạch sẽ giống như có con rắn độc trong vạt áo, cắn không trúng cũng làm cho hắn luống cuống tay chân. Ngô Khai Tâm không đồng ý lắm: - Thầy trò Ban Sư và đám người Vương Tiểu Thạch đã không có giao tình gì, Vương Tiểu Thạch có thể vẫn luôn đề phòng bọn họ. Cho dù chúng ta mua chuộc được đôi thầy trò kỳ quái kia, e rằng cũng không thu được hiệu quả. Bạch Cao Hứng lại cho rằng rất có triển vọng: - Bất kể thế nào, để cho bọn chúng phản bội trước, chúng ta lại tới trong ứng ngoài hợp, cho dù không phải chuyện tốt cũng có kịch hay để xem. Hách Âm Công vẫn cảm thấy đôi thầy trò này sẽ gây ra tai hoạ: - Ta thấy nếu mua chuộc hai người này, chỉ sợ sẽ rút dây động rừng, không bằng cứ giết sạch sẽ. Ngược lại Ôn Nhu và Hà Tiểu Hà, một khi xong chuyện thì giữ lại, hưởng thụ thật tốt một chút. Cơ mặt Thái Cảm Động giật giật: - Nữ nhân là mầm tai họa, Hà Tiểu Hà là kỹ nữ, còn Ôn Nhu từng hại mấy người của Kim Phong Tế Vũ lâu mất mạng vì cô ta, càng không dây vào được. - Ai nói không dây được? Ai nói muốn lấy mạng của bọn họ? Lần này Ngô Khai Tâm lại không khai tâm (vui vẻ): - Trước tiên chúng ta cứ vui vẻ với bọn họ một phen, đưa về làm phu nhân áp trại của chúng ta, chẳng phải rất thoải mái sao. Bọn họ chính là phần thưởng thêm trong hành động lần này của chúng ta, sao có thể bỏ qua uổng phí? Chẳng lẽ cô ta là chị gái của ngươi sao? Thái Cảm Động kích động, chân răng giật giật như muốn phát tác. Bạch Cao Hứng khuyên can: - Mọi người đừng cãi nhau nữa. Chỉ cần giết chết Vương Tiểu Thạch, hai cô gái này trước tiên cứ giữ lại, chơi đùa thoải mái rồi giết chết, như vậy không tốt sao? Thái Cảm Động vẫn cau mặt nói: - Các ngươi quá háo sắc, một ngày nào đó giao tình của chúng ta sẽ bị hủy trong tay của nữ nhân. Hách Âm Công cười lạnh một tiếng: - Ta biết ngươi không thích nữ nhân, chúng ta thì khác. Ta thích chơi đùa với nữ nhân, cũng không có sở thích quái lạ như ngươi. Thái Cảm Động gầm nhẹ trong cổ họng, đang định tranh luận, Ngô Khai Tâm chợt “hư” một tiếng, thấp giọng nói nhanh: - Các ngươi nhìn kìa! Nhìn cái gì? Không chỉ nhìn mà còn nghe. Một tiếng “bốp” vang lên, có người vừa ăn một cái tát, tại một nơi khá xa. Người bị tát là Vương Tiểu Thạch. Người đánh hắn lại là một cô gái, Ôn Nhu. Mọi người đều giật mình, cảm thấy bất ngờ. Ôn Nhu lại đánh người. Nàng lại là một nữ nhân đánh nam nhân, hơn nữa người nàng đánh còn là Vương Tiểu Thạch. Bọn họ đang ở trong một tòa tháp cổ thoạt nhìn bề ngoài chỉ có chín tầng, nhưng bên trong thực ra có mười bảy tầng nhìn xuống, cách đó không xa có một ngôi chùa rộng rãi cổ kính. Ôn Nhu và Vương Tiểu Thạch đang ở trong sân chùa, trước tượng thần Vi Đà, dưới một cây bồ đề, cũng không biết là đang thì thầm chuyện gì, hay là tranh luận điều gì. Sau đó, Ôn Nhu bỗng nhiên ra tay, tát Vương Tiểu Thạch một cái. Cái tát này quả thật rất vang. Mọi người đều không biết vì sao Ôn Nhu lại tát Vương Tiểu Thạch, cũng không hiểu Vương Tiểu Thạch rốt cuộc đã làm chuyện gì, nói điều gì khiến cho Ôn Nhu muốn tát hắn, càng không rõ vì sao Vương Tiểu Thạch lại không tránh được cái tát của Ôn Nhu. Có lẽ, thứ mà Vương Tiểu Thạch không tránh được, cũng chỉ có cái tát của Ôn Nhu. Có lẽ, Ôn Nhu không thể đánh trúng ai, cũng chỉ có Vương Tiểu Thạch là nàng có thể tùy tiện cho hắn một cái tát. Điều này khiến cho Đại Tứ Hỉ đang ở chỗ tối trong tháp, quan sát nhất cử nhất động của quần hiệp trong chùa Minh Hiếu, không khỏi có rất nhiều suy đoán, rất nhiều tưởng tượng: Ôn Nhu lại là một nữ nhân đánh nam nhân. Vương Tiểu Thạch lại là một lãnh tụ ăn tát của nữ nhân. Tại sao nàng đánh hắn? Tại sao hắn lại để cho nàng đánh?