[Dịch] Tướng Minh

Chương 106 : Trận chiến đầu tiên (4).


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Mạnh Kim Xoa cố gắng xông tới bên cạnh Mạch Thiết Trượng, hổn hển lau máu. Y quay người lại thấy cây cầu nổi đã bị chặt đứt rồi, nhưng trong ánh mắt không hề bi thương và hoảng loạn. Mạch đao của y đã uống no máu tươi của kẻ thù rồi, cánh tay y máu cũng chảy xuống tích tắc liên tiếp. Sau khi gãy cầu, dường như tất cả binh lính Tả Đồn Vệ đều quay về tập trung bên cạnh Mạch Thiết Trượng. Ất Chi Văn Đức vẫy cờ lệnh, mấy vạn quân Cao Cú Lệ bắt đầu bao vây xung quanh. Hơn ngàn binh sỹ Tả Đồn Vệ Đại Tùy tổ thành phương trận bị bao vây ba mặt. Phía sau họ chính là Liêu Thủy cuồn cuộn. - Các tướng sỹ! Mạch Thiết Trượng râu tóc đều đỏ, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh vô cùng. Ông lấy tấn thiết bổng chỉ về phía Liêu Thủy nói: - Bây giờ chúng ta đã trở thành một cánh cô quân rồi, không có chi viện! Phía sau các ngươi chính là Liêu Thủy, trước mặt là hàng vạn quân địch. Bây giờ các ngươi chỉ có hai còn đường có thể lựa chọn. Ông dừng lại một chút nói: - Một là đầu hàng quân địch. Hai là tử chiến sa trường! Ông ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn các binh lính Tả Đồn Vệ người đẫm máu: - Cho ta biết, các ngươi chọn thế nào? Giọng ông như sấm đánh, mắt hổ trợn lên. - Dù phải chết! Không đầu hàng! Hơn nghìn phủ binh Đại Tùy phủ đồng thanh hô lớn, vang động trời đất. Bên kia bờ sông, Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng sớm đã đứng lên, liền bước mấy bước tới bên cạnh đài cao, nhìn các binh lính Tả Đồn Vệ ở nơi xa đang chỉnh lại đội ngũ, không khỏi dậy sóng trong lòng. Khi tiếng hô dù phải chết không đầu hàng vang lên bên kia sông truyền tới tai ông, vị đế vương đã từng tạo ra vô số huy hoàng này cuối cùng mắt cũng đỏ lên. Lúc này, ông liền đứng thẳng người lên, lưng hơi gù, xem ra rất hợp với tuổi tác. Một đám tóc trắng từ nón trụ buông xuống, bay trong gió che mất tầm nhìn của ông. Ông run rẩy vén túm tóc trắng đó lên nhét vào nón, lại thấy một cây lớn đã che mất hình ảnh của Tả Đồn Vệ lại một lần nữa phát động tấn công bên sông. Đặc biệt là, đã che mất bóng dáng của Mạch Thiết Trượng. - Người đâu! Chặt cây đó đi, chặt đi! Hoàng đế liền gọi. Nạp Ngôn Tô Uy nhẹ nhàng nói: - Bệ hạ …. Y dường như là muốn nhắc nhở Đại Nghiệp Hoàng đế, phía dưới đài còn có mấy chục sử tiết của phiên bang nước phụ thuộc đang nhìn ông. Nhưng rõ ràng, lúc này Dương Quảng không còn tâm tư nào để ý tới mặt mũi của đế vương gì nữa. Ông chỉ về phía cây đại thụ đó che khuất tầm nhìn của ông, khàn giọng hô: - Chặt đi! - Tuân chỉ! Phò mã Vũ Văn Sĩ Cập đứng trong đội ngũ quan viên liền đứng lên bước ra, bước nhanh xuống đài cao. Y nâng áo bào, lấy thanh đao từ tay của một cấm quân xông tới bên cạnh cây đại thụ đó, chặt đổ xuống. Dưới sự kinh ngạc của các sử tiết các nước phụ thuộc nhỏ đó, y chặt cây trang trọng mà trang nghiêm, giống như đang làm một việc trang nghiêm nhất. Một binh lính bình thường cũng đỏ mắt lên nghiến chặt răng lại, xông tới rút thanh đao ra cũng bổ xuống. Cùng với động tác của hắn ta, ngày càng có nhiều người tập trung tới tham gia vào đội ngũ chặt cây. Có binh lính tung dây thừng ra buộc lên thân cây, hàng trăm người nắm lấy sợi dây cố gắng kéo. Cùng với những miếng gỗ vụn bắn ra từ thân cây bị chặt, cùng với sợi dây thừng thô ráp kéo căng, cây cổ thụ đó cũng không biết đã được bao nhiêu năm, bỗng đổ ầm xuống, khiến cho bụi đất bay mù mịt. Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đứng một bên đài cao, đỏ mắt nhìn theo bóng của một nghìn binh lính đang tấn công năm mươi nghìn lính Cao Cú Lệ bên bờ sông bên kia. - Nổi trống! Trợ uy cho Mạch Thiết Trượng! Ông khàn giọng hét lên. Thùng! Thùng! Thùng! Hàng trăm chiếc trống trận Đại Tùy đồng thời vang lên dồn dập, như tiếng sấp vào xuân. Chính ngay cả Liêu Thủy đó dường như cũng bị tiếng trống trận vang rền kích động. Bên bờ tây Liêu Thủy, một trăm nghìn lính Đại Tùy hầu như đồng thời rút đao ra, lấy thân đao gõ vào tấm chắn phụ họa với tiếng trống trận. Thân đao gõ lên tấm chắn, tiếng như hành khúc chiến đấu! Bờ đông Liêu Thủy, Tả Đồn Vệ đại tướng quân Mạch Thiết Trượng quay người cúi đầu nhìn sang phía đài cao bên bờ sông đối diện, liền giơ tấn thiết bổng của mình lên, bước về phía trước. Phía sau ông, Ưng Dương Lang tướng Mạnh Kim Xoa chắp mạch đao trước ngực, ánh mắt sáng lên! Cứ như vậy, trong tiếng trợ uy của trống trận, hơn nghìn cô quân Đại Tùy đã phát động cuộc tấn công cuối cùng với binh lính Cao Ly gặp năm mươi Cao Cú Lệlần mình! - Tả Đồn Vệ! - Hướng về phía trước! ………. ………… Bờ Liêu Thủy, trận chiến đầu tiên Đại Tùy chinh phạt Liêu Đông đã kết thúc trong tiếng trống bi thương quả cảm như vậy. Tả Đồn Vệ, Tả Vũ Vệ dẫn hai nghìn phủ binh vượt sông đều tử chiến, không một người nào đầu hàng. Tả Đồn Vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng, Hổ Bí Lang tướng Tiền Thế Hùng, Ưng Dương Lang tướng Mạnh Kim Xoa chiến không. Trận chiến đầu tiên, bởi vì cầu nổi bị lính Cao Cú Lệ oanh tạc, nhằm khiến cho Đại Tùy bị thất bại mà chấm dứt. - Tính mạng đại trương phu tự có nơi có trốn, sao có thể ngải trụ cứu át, cuống dưa phun mũi, trị hoàng không tồi, mà chết trong tay con cái? - Thần nguyện bước đầu tiên bước lên bờ đông Liêu Thủy, vì Bệ hạ mà tiêu diệt man di! - Bệ hạ chẳng lẽ là tiếc ban thưởng ư? - Một ly rượu làm sao có thể sảng khoái được? Bệ hạ cũng quá là nhỏ mọn. Nếu thần dẫn Tả Đồn Vệ đặt chân lên Liêu Đông đầu tiên, Bệ hạ ban thưởng ba trăm vò rượu ngon! - Họ đều là binh lính của Đại Tùy, không thể bỏ rơi một huynh đệ! - Các tướng sỹ! Các ngươi chỉ có hai lựa chọn. Một là đầu hàng. Hai là tử chiến! - Chi bằng chết! Không đầu hàng! Tiếng hét chói tai, dư âm vẫn chưa bị tiêu tán đi. Đứng trên đài cao, trong ánh mắt của Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng chảy xuống hai hàng lệ nóng hổi. Cơ thể ông run lên. Lúc này, làm gì còn có chút uy nghiêm gì của một vị đế vương? Có, chỉ là dồn dập tới bao vây Liêu Thủy đều hóa thành bi thương. Ông không ngờ, trận chiến đầu tiên chinh Liêu, cục diện vốn hoàn mỹ mà nhẹ nhàng lại có kết quả như vậy. Cuộc chiến đầu tiên đã tổn thất một Đại tướng quân! Mà vị Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng này càng được ông cọi trọng đề bạt khi còn là Tấn Vương! Trong số các đại tướng quân của vệ phủ binh, ngoài Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thuật ra, Mạch Thiết Trượng là người được ông tín nhiệm nhất! Nước mắt chảy xuống cằm Hoàng đế trên đài cao, làm ướt một mảng đài gỗ. Bên bờ đông Liêu Thủy, khi chiếc cờ chiến màu đỏ của Đại Tùy cuối cùng đổ xuống, Đại tướng quân Vũ Văn Thuật cầm đầu, tất cả quân nhân đều dựng thẳng đao trước ngực, hành quân lễ Đại Tùy trang trọng nhất về phía bờ Hà Đông xa xa. Liêu Thủy vẫn chảy cuồn cuộn, tráng sỹ một đi không trở lại. Cách chỗ Tả Đồn Vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng tử chiến chưa đầy năm trăm mét, trên một cây cổ thụ cao lớn, Lý Nhàn đã dùng cành cây ngụy trang ẩn nấp bỗng thấy sống mũi cay cay, vẫn cố không để nước mắt rơi xuống. Hắn ẩn nấp cực tốt, từ đầu đến chân buộc cành thông xanh non mùa đông cũng không bị khô héo biến sắc, nằm trên chạc cây lớn. Hắn đã suốt cả một đêm nửa ngày gần như không hề động đậy. Để có thể thấy được trận chiến đầu tiên của Đại Tùy chinh Liêu, hắn đã mạo hiểm trốn ở đây khi bị loạn quân giết chết. Bởi vì thời gian nằm sấp quá lâu, huyết mạch trong cơ thể hắn đã có chút không thông mà cứng ngắc lại rồi. May mà, dù binh Cao Cú Lệ bày trận địa bờ đông Liêu Thủy hơn Cao Cú Lệ năm vạn người, nhưng khả năng tập trung của họ ngay từ đầu đã ở cầu nổi, sau đó khi binh lính Tả Đồn Vệ phát động tiến công sẽ không có ai chú ý tới hắn. Chỉ có điều biên độ hoạt động rất nhỏ của cơ thể hắn cũng không cần phải lo lắng sẽ bị phát hiện. Chỉ là, một đêm nửa ngày này lẩn trốn, khó chịu nhất không phải là thân thể mà là tim. Hắn luôn hiếu kỳ, trận chiến đầu tiên bên bờ Liêu Thủy này của Đại Tùy chinh Liêu đánh thế nào? Tả Đồn Vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng tử chiến thế nào? Hôm nay, cuối cùng hắn cũng đã thấy được cảnh tượng này, có lòng muốn cứu lại không thể xoay chuyển đất trời. Về tài liệu mà hắn tra tìm ở tiền thế, về cái chết của Mạch Thiết Trượng không được chi tiết cho lắm, khiến rất nhiều người thấy nghi ngờ. Theo tài liệu trên mạng vốn cũng có hạn, hơn nữa độ tin cậy của nó cũng không cao. Ví dụ như nói, theo ghi chép về Tả Đồn Vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng, Hổ Bí Lang tướng Tiền Thế Hùng, Ưng Dương Lang tướng Mạnh Kim Xoa sở dĩ bị vây khốn ở bờ đông là vì Công bộ Thượng thư Vũ Văn Khải tạo cầu phao ngắn hơn một trượng. Với hiểu biết của Lý Nhàn về con người Vũ Văn Khải này, hắn cảm thấy đây là chuyện rất kỳ lạ. Nên nhớ, Vũ Văn Khải có lẽ đã thiết kế đốc tạo thành Đại Hưng, đô thành Lạc Dương, xẻ kênh Quảng Thông. Vì Dương Quảng đã tạo ra kỳ tài điện Quan Phong Hành, sao y có thể tọa ra cây cầu phao bình thường ngắn hơn một trượng chứ? Nếu nói làm dài một trượng thì còn có lý. Mặc dù cầu phao bình thường, nhưng ý nghĩa của trận chiến này rất lớn, Vũ Văn Khải sao có thể đùa với nhiệm vụ được? Nhưng, sau khi hắn tận mắt chứng kiến sự việc đã xảy ra, đã phá giải được nghi hoặc trong lòng, lại không thấy thoải mái chút nào. Mạch Thiết Trượng tử chiến rồi, Tiền Thế Hùng tử chiến rồi, Mạnh Kim Xoa tử chiến rồi, Vũ Văn Sơn tử chiến rồi, hắn đều trơ mắt ra nhìn. Có thời khắc như vậy, hắn thậm chí còn muốn nhảy từ trên cây xuống, mặc kệ cái sinh tử gì đó của hắn, chỉ muốn nếu có thể cùng Mạch Thiết Trượng sánh vai giết địch sẽ là một chuyện hay biết bao? Chiến trường tử chiến như vậy, dù là chết mà cũng không uổng công một đời binh sỹ. Nhưng, hắn vẫn kìm nén lại. Lúc này, hắn thậm chí còn có chút hận mình bình tĩnh và yếu đuối. Hắn cảm thấy mình chính là một con quỷ sợ chết, không có chút trách nhiệm của một người đàn ông cần có! Lúc này, hắn thấy binh sỹ Tả Đồn Vệ tử chiến đó, dù là binh lính bình thường nhất cũng còn giống một người đàn ông hơn hắn rất nhiều. Đúng lúc hắn gần như không kìm nổi muốn nhảy xuống dưới thì Lạc Phó lấp bên cạnh hắn khẽ nói chuyện khiến hắn thấy kích động vô nghĩa, liền cố gắng nín nhịn. - Lúc này nếu đệ nhảy xuống, thì có thể làm được gì chứ? Nếu đệ thực sự có lòng giết chết kẻ địch, hà tất là phải lúc này? Nếu sau này, đệ có thể báo thù cho Mạch Thiết Trượng, khiến cho cả Cao Cú Lệ vì ông ấy mà tuẫn táng, chẳng phải rất tốt sao? Lý Nhàn hơi ngẩn người ra, trong lòng tự hỏi. Mình … có thể sao? Dường như là đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, Lạc Phó nói rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí chắc nịch khác thường: - An Chi, ta tin, sớm muộn gì cũng có một ngày đệ có thể làm được! Lý Nhàn im lặng. ……… …….. Dương Quảng lau nước mắt ở đuôi mắt, chỉ về phía bên kia Liêu Thủy dặn dò: - Đi! Cử một người tới nói với Ất Chi Văn Đức, trẫm bằng lòng dùng số tiền lớn để chuộc thi thể tướng quân Mạch Thiết Trượng về! Có người liền bước ra khỏi hàng tấu: - Bệ hạ không được! Mạch lão tướng quân tử chiến sa trường, chính là làm hết bổn phận của kẻ bề tôi. Mặc dù dũng sỹ vượt sông của trận chiến này đều không còn nữa, cũng đã hù dọa được người Cao Cú Lệ rồi. Nếu Bệ hạ dùng khoản tiền lớn để chuộc lại thi thể của Mạch lão tướng quân, chẳng lẽ không phải là tổn hại quốc thể, mất đi thiên uy sao? Dương Quảng căm tức chỉ vị quan văn đó nói: - Cấm vệ, bắt giam người này lại cho Trẫm! Hai cấm quân liền bước tới, áp giải vị quan văn đó xuống. - Trẫm bằng lòng chi ra ngàn lượng vàng chuộc lại di thể của Mạch lão tướng quân! Cùng lúc đó, Lý Nhàn đang nằm trên chạc cây cao, hít một hơi thật sâu, hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nói với Lạc Phó: - Đệ muốn lấy thi thể của Mạch lão tướng quân ra ngoài, mang về. Hắn liếc nhìn Lạc Phó, mặc kệ sự kinh ngạc trên mặt y nói: - Người đã chết rồi, không thể ngủ trong nhà người khác được. Bờ đông Liêu Thủy này … quả đúng là quá ớn lạnh. Đưa về, là đưa về nhà. Hôm sau, Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đã sai sứ tới bờ đông Liêu Thủy gặp Ất Chi Văn Đức, đề xuất bằng lòng dùng vàng để mua lại thi thể Tả Đồn vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng. Ất Chi Văn Đức nói với sứ giả một hồi cái gì là kỳ thực thần đối với Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy cũng trung thành và tận tâm, quả thực là bất đắc dĩ mới chống lại thiên uy và bày tỏ lòng cảm thương sâu sắc với sự tử chiến của Mạch lão tướng quân. Sau đó, vui vẻ đồng ý một tay cầm tiền một tay giao thi thể, tiến hành đàm phán rất thuận lợi, chỉ sợ khi ngủ Ất Chi Văn Đức cũng sẽ bật cười. Bởi vì, bất luận thế nào y cũng không ngờ một tướng quân Đại Tùy chết lại đáng giá nhiều tiền đến vậy. Y coi Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy quả đúng là một tên ngốc. Hai bên ước định mỗi bên cử ra năm mươi tên lính giao dịch ở bờ đông Liêu Thủy. Sứ giả Đại Tùy dùng nghìn lượng vàng mua thi thể Mạch Thiết Trượng về. Binh lính Đại Tùy chỉ đợi giao tiền là có thể dùng thuyền nhỏ là chở thi thể của Mạch Thiết Trượng về, binh lính Cao Cú Lệ tuyệt đối sẽ không đánh lén. Sứ giả hồi bẩm Dương Quảng. Dương Quảng gật đầu đồng ý. Buổi chiều, sứ giả mang vàng và năm ngươi binh lính, ngồi trên một con thuyền nhỏ tới bờ đông sông Liêu chờ Ất Chi Văn Đức cử người đưa thi thể tới. Chỗ này cách đại doanh quân Triều Tiên khoảng ba dặm, địa thế trống trải, không dễ phục binh, cho nên sứ giải Đại Tùy cũng không cần phải lo lắng Ất Chi Văn Đức lừa mình. Tương tự như vậy, Ất Chi Văn Đức đã chọn chỗ này cũng là để đề phòng người Tùy có mưu đồ gì. Bởi vì cho tới bây giờ y vẫn không hiểu vì sao Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy lại đưa ra quyết định như vậy? Y xác định, nếu là mình tử chiến ở bờ tây sông Liêu Hà, Bệ hạ Cao Nguyên tuyệt đối không thể chi số tiền này được. Mà trên thực tế, Cao Nguyên đối với sự thống trị của Cao Cú Lệ, kỳ thực không phải là tuyệt đối. Nếu Ất Chi Văn Đức muốn, cũng có thể đưa Cao Nguyên tới Đại Tùy làm con tin. Đúng lúc hai bên ước định đổi địa điểm thi thể ra phía sau sườn núi một dặm, Lý Nhàn để hắc đao phía sau, nhảy lên con ngựa đen. Hắn quay người nói với Lạc Phó: - Tam Thập Thất ca, thuyền của chúng ta vẫn còn giấu ở bờ bắc, ca dẫn theo mấy vị huynh đệ tới bảo vệ, đệ dẫn người đi cướp thi thể dọc theo bờ sông đi về hướng bắc. Chúng ta vượt sông trở về thành Vũ Lệ La.