[Dịch] Tướng Minh

Chương 110 : Vượt sông Liêu Thủy.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Khi Tiết Thế Hùng thấy mười tám người kỵ binh trọng giáp Lý Nhàn xếp thành một hàng, giơ cao cờ chiến màu đỏ thẫm của Đại Tùy lên chuẩn bị tử chiến, ông khó tránh khỏi có chút xúc động trong lòng, cho nên mới hạ lệnh tiêu diệt mấy trăm kỵ binh nhẹ Cao Cú Lệ trang bị không hoàn mỹ đó. Bởi vì thân là Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Đại Tùy, ông biết sự kiêu ngạo của quân Đại Tùy. Nhưng sau này khi lần đầu gặp Lý Nhàn và cũng tại đây, lão tướng quân Tiết Thế Hùng luôn bất đắc dĩ nói một câu: - Chàng thiếu niên xảo quyệt đó giống như hồ ly, con mẹ nó khiến lão phu tức chết đi được! Còn về phần khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rất nhiều người đều đã biết, cũng có rất nhiều người đều cảm thấy biểu hiện của Lý Nhàn khi đó quả thực có chút mất mặt. Nhưng sau khi biết họ vừa cướp được thi thể của lão tướng quân Mạch Thiết Trượng ngay trước mặt Ất Chi Văn Đức về cũng đã có thêm vài phần tôn trọng mười tám người kỵ binh này. Con người chính là như vậy, đôi khi ấn tượng về một người cả đời cũng không thể thay đổi được. Lúc đầu khi gặp hắn, ông nhận thấy con người này một đời đáng xấu hổ, thậm chí ba đời năm đời cũng liên lụy tới tám đời tổ tông. Đôi khi việc thay đổi cái nhìn về một người cũng thay đổi rất nhanh, giống như tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, nhanh đến không thể tin nổi. Bởi vì Tiết Thế Hùng sau đó đã nói một câu, cho nên hành động của Lý Nhàn khiến người ta khinh thường kia đã được một bộ phận người lượng giải. Hắn không muốn làm quan! Tiết Thế Hùng suy đoán như vậy, sở dĩ chàng thiếu niên đó có lựa chọn như vậy là vì ở bờ sông bên kia có Long Vệ Đình của Văn Ngoạt đang truy đuổi. Mà sở dĩ truy đuổi hắn, sở dĩ hắn chạy là vì hắn căn bản không muốn làm quan! Cho nên, biết là Hoàng đế Bệ hạ sủng ái hắn, tên tiểu tử đó mới chạy như chú thỏ như vậy. Không sai, chính là chạy. Khi hắn dẫn theo mười tám kỵ binh thể hiện thư thái quyết tử một trận, mấy trăm kỵ binh nhẹ Cao Cú Lệ đó đã xếp thành hàng tấn công tới. Sau khi năm trăm kỵ binh nhẹ tinh giáp Tả Ngự Vệ tinh nhuệ từ phía sau sườn núi bao quanh phía sau kỵ binh Cao Cú Lệ, hai đoàn cung tiễn thủ hung hăng bắn mưa tên từ phía sau vách núi tới kỵ binh Cao Cú Lệ, khiến bọn chúng kêu gào thảm thiết. Lý Nhàn dẫn theo mười bẩy thủ hạ của mình cùng lá cờ chiến Đại Tùy cuồn cuộn, chạy như một làn khói. Chạy rất nhanh rất có phong cách. Xin tin tưởng, ngay từ đầu hắn đã không có giác ngộ quyết một trận tử chiến. Xin tin tưởng rằng, ngay từ đầu hắn chính là đang đánh cuộc. Nếu binh lính Đại Tùy đang mai phục sau sườn núi không ra, hắn chắc chắn sẽ bỏ chạy. Đương nhiên, nói không chừng hắn sẽ có thể bắn vài mũi tên vào mấy tên Cao Cú Lệ ngoài 120 bước cho hả giận. Nhưng tuyệt đối không thể làm chuyện ngốc nghếch như xung phong gì. Cho dù là đám người Lạc Phó muốn, hắn cũng không đồng ý. Dù sao chuyện cướp được thi thể của Mạch Thiết Trượng đã làm rồi, hiệu quả cũng đã đạt được rồi, quả thực không nên khiến cho mười tám kỵ binh rơi vào cảnh nguy hiểm nữa. Chuyện này hoàn toàn là chuyện vô nghĩa. Xét một cách tương đối, mặc dù mười tám kỵ binh quay trở lại đánh cũng giết được mấy chục người, nhưng e là có một mình Lý Nhàn bị thương cũng sẽ cảm thấy mình bị tổn hại. Cuộc mua bán thua lỗ, thương nhân bình thường đều không thể đi làm, trừ phi là kẻ ngốc. Lý Nhàn thường chửi mắng kẻ khác là ngu ngốc, cho nên chuyện ngu ngốc hắn có thể trốn được thì trốn, có thể tiến triển thì tiến triển. Hắn không biết tinh binh mai phục phía sau gò núi là Tả Vũ Vệ Đại Tùy, cũng không biết là Tiết Thế Hùng Đại tướng quân Tả Vũ Vệ hạ lệnh giúp mình. Nếu không có ý định nói lời cảm tạ với người ta đã xem như đuối lý rồi, cho nên Lý Nhàn nhìn thấy một vị tướng quân râu bạc đáng trên sườn núi nhảy chân chửi đổng cũng liền cười rộng lượng mà không chửi lại rất quân tử. Năm trăm kỵ binh tinh nhuệ kéo tới chặn đường lui của người Cao Cú Lệ, kỵ binh Cao Cú Lệ bị mưa tên bắn chết quá nửa, còn lại thì bị chém dưa thái rau hầu như gần hết. Tiết Thế Hùng dường như đang tức giận Lý Nhàn không hiểu quy củ đã trút hết lên người Cao Cú Lệ, không ngờ vẫn không nhận đầu hàng. Ngoài giữ lại hai người hỏi tin tức bố phòng của đại doanh Cao Cú Lệ ra, những người khác có quỳ xuống đầu hàng cũng bị chém đầu hết. Sau đó, Tiết Thế Hùng hạ lệnh phong khẩu, nếu ai nói ra chuyện ngày hôm nay, đừng trách ông không khách khí. Sở dĩ phải cẩn thận như vậy là vì Tiết Thế Hùng quá hiểu Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy. Dùng lý do giải nỗi khổ dân dân chúng để xuất chinh Cao Cú Lệ, hiệu xưng quân Tùy nhân nghĩa sao có thể làm ra chuyện giết bắt được? Nếu bị các quan văn nói nhảm đó bắt được thóp, cho dù Hoàng đế thật sự đối đãi với ông chẳng ra sao, Lão Tiết cũng cảm thấy ghê tởm giống như ăn phải con ruồi nhặng. Những kẻ há mồm ngậm miệng nơi nơi trong thiên hạ đều là vương thổ, người trong thiên hạ đều là thần tử của vua, nếu thật sự là vì chuyện này không buông tay vậy so với tiểu tử mặc áo giáp đen cưỡi ngựa đen bỏ chạy đó còn ghê tớm gấp vạn lần. Sau khi giết chết gần hết kỵ binh Cao Cú Lệ đó, Tiết Thế Hùng hạ lệnh đào hầm đem thi thể đi chôn. Sau đó cử thám báo đi dò xét tình hình trong vòng mười dặm, xác định không có ai phát hiện ra chuyện này mới yên tâm. Nói thực, lão tướng quân biết mình không nên hạ lệnh xuất kích. Nếu làm trễ nải việc tập kích đại doanh Cao Cú Lệ sáng sớm mai, đó mới là trọng tội thực sự. Bệ hạ nghĩ ra diệu kế như vậy, nếu bị phá hủy trong tay ông mới là cửu thiên lôi đình giáng xuống nhân gian thực sự. Những năm nay tuổi tác của Tiết Thế Hùng cũng đã lớn, đã bớt làm những chuyện không bình tĩnh. Nhưng tính cách của ông nóng nảy từ tận xương tủy vẫn có khó mà từ bỏ được. Nếu làm thì sẽ không hối hận. Đó là tính cách của Tiết Thế Hùng, già nhưng vẫn mạnh mẽ, không thay đổi được. - Cha, tiểu tử hắc mã đó không có phép tắc gì! Tiết Vạn Quân có chút tức giận nói. Tiết Thế Hùng chửi cũng đã chửi rồi, lúc này tức giận cũng đã tiêu biến mất: - Là không có phép tắc, nhưng … nếu đổi lại là con, dám tới gặp ta không? Tiết Vạn Quân sửng sốt, liền hiểu ra vấn đề. Y không tin cha mình nói mười tám kỵ binh đó là tư binh gia đinh của thế gia nào đó. Nhìn tư trang, nhìn chiến mã, nhìn kỹ thuật điều khiển ngựa, nếu nói gia đinh có thể đạt được tới trình độ này, binh lính của Đại Tùy đều xấu hổ chết đi được. Biết là cha mình định bảo vệ cho mười tám người đó, cho nên lúc đóTiết Thế Hùng mới không ngại nguy hiểm ra mặt. Y cũng hiểu mấu chốt của chuyện này, tức giận cũng đã tan biến đi phân nửa rồi. - Lính như vậy kỳ thực không cần cũng được. Tiết Vạn Quân giận dỗi nói một câu. Tiết Thế Hùng cười hỏi: - Ca ca của con đâu? Tiết Vạn Quân chỉ về phía sau sườn núi nói: - Ca con nói chặt hết đầu những tên lính Cao Cú Lệ đó rồi đem chôn, đang rất bận rộn. Tiết Thế Hùng sửng sốt, tức giận mắng: - Sao Lão tử lại sinh ra thằng con ngu ngốc thế chứ! Lẽ nào còn muốn mang mấy trăm đầu người này đi tranh công sao? Tiết Vạn Triệt đang bận rộn chặt đầu ở ngoài sườn núi bỗng hắt hơi một cái, thầm nhủ vùng đất Liêu Đông này quả là lạnh, đã tháng ba rồi mà vẫn còn lạnh kinh người …. ………… Đám người Lý Nhàn chạy một mạch tới bến sông bí ẩn, tìm đám người Độc Cô Nhuệ Chí đang nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng. Nếu luận về chém giết, một mình Thiết Lão Lang cũng có thể đánh được năm Độc Cô Nhuệ Chí cũng không phải quá khẩn trương như vậy. Nếu luận về tính nhẫn nại, Độc Cô Nhuệ Chí cũng không bằng ba người khác của Huyết Kỵ Tứ Hổ. Nhưng tên nhãi này là một kẻ liều mạng, vì để mình nhẫn nhịn không dẫn người đi tiếp ứng mà mất đi con thuyền. Y liền hạ lệnh cho người của Phi Hổ quân trói y trên thuyền, còn nhét giẻ vào miệng y. Y đã hạ lệnh nói, bất luận mình nói gì, trước khitrại chủ cũng chính là Lý Nhàn chưa trở về thì không được thả mình ra. Y biết tính mình kém, cho nên mới nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp như vậy. Khi đám người Lý Nhàn tới bến sông, Độc Cô Nhuệ Chí đang bị chặn miệng khản giọng gào rú. - Ô ô … thả ta ra … thả ta ra! Bởi vì miệng bị nhét rẻ, tiếng y nói ra rất mơ hồ. Những người Phi Hổ quân đó muốn lên cởi ra cho y, lại nhớ tới mệnh lệnh trước đó của y, cho nên do dự. Thấy đám người Lý Nhàn đã trở về, lúc này mới như được đại xá xông tới kể ngọn nguồn với Lý Nhàn. - Đại đương gia … không phải kẻ dưới chúng ta phạm thượng, là thủ lĩnh sai ta làm như vậy. Tiểu đầu mục của Phi Hổ quân vẻ mặt đau khổ nói. Lý Nhàn ừ một tiếng, vốn nghĩ rằng thủ hạ bất ngờ làm phản, bây giờ lại thấy chẳng qua là một mình Độc Cô Nhuệ Chí tự diễn trò khôi hài mà thôi. Đối với người thầy dạy mình dùng độc này, Lý Nhàn kỳ thực rất khâm phục. Về mặt y lý, dùng độc, Độc Cô Nhuệ Chí tuyệt đối đạt tới mức độ tông sư. Nhưng về mặt thủ lĩnh, y ngốc nghếch giống như đứa trẻ lên ba. - Bất luận là ngươi có tự nguyện hay không, nhưng chuyện này chung quy là không có phép tắc gì cả, phạt ngươi ba tháng quân tiền. Lý Nhàn thản nhiên nói. Tiểu đầu mục đó ngẩn người ra, liền cười khổ nói: - Thuộc hạ hiểu rồi. - Có oán hận không? Lý Nhàn hỏi. - Không! Tiểu mục đầu đó ưỡn ngực nói. Lý Nhàn ừ một tiếng, nghiêm túc nói: - Không có phép tắc, đáng phạt. Lệnh ra phải làm, Độc Cô sai ngươi làm gì ngươi phải làm đó, không tệ. Quay về trại đi, tới trướng lĩnh hai quan tiền thưởng. Nhưng phải nhớ, sau này thông minh một chút, không nên hồ đồ làm việc! Mục đích thành lập Phi Hổ quân là gì? Là để các ngươi có thể trở thành người có kỹ năng riêng. Chút chuyện nhỏ này đều xử lý không tốt, còn có mặt mũi nào lãnh quân tiền cao gấp đôi người khác chứ? Tiểu mục đầu đó lần này thực sự đã choáng váng, không biết nên nói gì. Lý Nhàn cũng không để ý tới y nữa, cất bước tới trước mặt Độc Cô Nhuệ Chí đang giãy dụa, trước tiên rút miếng giẻ trong miệng ra: - Tiểu Độc ca, ca còn có thể làm ra được chuyện ngu ngốc hơn nữa không? Độc Cô Nhuệ Chí không để ý tới lời chỉ trích của hắn, mà hầu như hét lên: - Mau, cởi trói ra! Lý Nhàn lườm y một cái, cởi dây thừng ra, Độc Cô Nhuệ Chí liền hung hăng lao ra, cởi quần ra đi tiểu xuống dòng Liêu Thủy đang ngân nga sóng vỗ. - Con mẹ nó … nhịn chết ta rồi. …….. …….. Sáng hôm sau, Công bộ Thượng thư Vũ Văn Khải bị Hoàng đế hung hăng khiển trách một trận liền lập công chuộc tội, từ bỏ kế hoạch lúc trước, vứt bỏ không dùng hai chiếc cầu phao dự bị đã xây xong, đích thân giám sát dân phu xuống nước đóng cọc xây cầu phao. Hàng ngàn dân phu uống rượu mạnh trần trụi đi xuống sông Liêu Thủy. Từng thước từng thước cầu phao được ghép kéo dài đến bờ đông Liêu Thủy. Cả buổi sáng, đoạn này Liêu Thủy đều là màu đỏ. Người Cao Cú Lệ ở bờ bên kia dùng xe nỏ và cung bắn chết dân phu dưới sông. Còn Đại Tùy bên này thì dùng xe nỏ chế tạo tinh xảo đánh trả lại. Tới trưa, cuối cùng cầu phao cũng đã sắp tiếp cận bờ đông Liêu Thủy. Dân phu chết trên sông cũng đã vượt trên ngàn người. Chỉ là càng tới gần bờ đông, tốc độ thương vong của dân phu càng nhanh khiến người ta kinh sợ. Cung tiễn thủ Đại Tùy dưới sự bảo vệ của thuẫn bài thủ bắt đầu thuận theo bốn chiếc cầu phao tiến về phía trước, xe nỏ cũng được đẩy lên cầu phao, nhằm tấn công vào trọng nỏ vốn cũng không nhiều của người Cao Cú Lệ. Lần đẩy mạnh tấn công trung quy trung củ không có gì hay để nói cả này hoàn toàn là dựa vào sự hy sinh của dân phu mới đưa cầu phao tới bờ bên kia được. Mà trên thực tế, hơn hai nghìn dân phu cuối cùng đã chết, có hơn ba trăm người là bị đội đốc chiến của Đại Tùy bắn chết trên sông. Tiến lên phía trước là chết, lùi về phía sau cũng vẫn là chết. Nhưng lùi về phía sau là thông đồng với địch, còn tiến về phía trước, chết rồi triều đình vẫn sẽ phát mấy quan Nhục Hảo bồi thường. Cho nên các dân phu cũng hung hăng, chết còn có thể kiếm thêm cho gia đình chút tiền lương. Không chết chính là con mẹ nó bán một cái mạng. Tả Đồn Vệ Tướng quân Tân Thế Hùng xin lệnh báo thù vì Tả Đồn Vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng, yêu cầu tiếp tục do Tả Đồn Vệ đảm nhiệm tiên phong. Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đích thân nâng ly mời Tân Thế Hùng một bát rượu mạnh. Tân Thế Hùng cầm sóc dài trong tay, ánh mắt đỏ ngàu nhìn loạt đầu tiên của phủ binh Tả Đồn Vệ không sợ chết xông lên bờ đông Liêu Thủy. Theo sát là lính Tả Vũ Vệ, Hữu Vũ Vệ, Tả Võ Vệ lần lượt xông lên. Ất Chi Văn Đức tập trung quân mã chống cự, đang lúc bất phân thắng bại, phía bắc nổi lên một làn khói bụi quay cuồng, vô số cờ chiến màu đỏ của Đại Tùy xuất hiện trong tầm nhìn của quân Cao Cú Lệ. Tả Ngự Vệ, Đại tướng quân Tiết Thế Hùng tới rồi! Quân Cao Cú Lệ đại bại, đã bỏ đại doanh bên bờ Liêu Thủy rút lui về thành Liêu Đông. Ất Chi Văn Đức lại bố trí người phòng thủ phía sau thành Liêu Đông, trực tiếp dẫn quân rút lui về Bình Nhưỡng. Trận chiến này, quân Tùy đã trảm được hơn vạn quân địch, máu nhuộm bờ đông Liêu Thủy. Hơn một vạn đầu người bị chặt xuống, tiết sứ các quốc gia theo đại quân quan chiến đều sợ xanh mặt, không còn dám chỉ trỏ chiến lực của quân Tùy nữa. - Ngươi thực sự muốn đi? Nhưng vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi. Trên Yến Sơn, Âu Tư Thanh Thanh kéo tay A Sử Na Đóa Đóa khuyên. A Sử Na Đóa Đóa quay đầu lại nhìn tấm bia gỗ đó trên sườn núi, phía trên là một hàng chữ đích thân Lý Nhàn dùng bút lông viết lên, có bốn chữ lộ rõ sự bi thương. Mộ Vô Loan. Ba chữ được viết rất đơn giản. Tấm bia gỗ rất đơn giản, là Lý Nhàn dùng hắc đao khắc từng nhát đao một trên một tấm gỗ được chặt từ thân cây tùng trăm năm. Nấm mộ đó được đặt ở một nơi mà không được người khác chú ý. Mộ Vô Loan, những từ này cũng không phù hợp với phong cách đề chữ của thời đại này. Nhưng, khi Lý Nhàn viết những chữ này rất chân thành. Mỗi nét chữ đều cẩn thận giống như sợ đánh thức giấc ngủ của thiếu nữ trong nấm mồ này vậy. Cuộc đời con người đôi khi ngắn ngủi tự như chiếc lá rụng, mùa xuân mới nảy mầm, mùa hạ mới sinh trưởng, mua thu đã biến thành màu vàng úa, sau đó rụng xuống. Đó là cuộc đời ngắn ngủi, ngắn đủ để cho những người sống lâu hớn đó thổn thức không nguôi. Trên thế giới này có rất nhiều người đáng chết, tối thiểu trong nhận thức của một số người đáng chết. Ví dụ như Lý Nhàn, từ sau khi lão ni đó dùng những lời lẽ hoang đường không kiềm chế đó để khiêu khích thậm chí là cố ý kích động Hoàng đế Dương Kiên, trong suy nghĩ của nhiều người Lý Nhàn sớm đã đáng chết rồi, nhưng hắn vẫn còn sống. Còn Vô Loan, khi bị mã tặc Thiết Phù Đồ chặn giết ở phía bắc Bá Châu, tất cả mọi người đều cho rằng nàng chẳng qua là một nha hoàn không liên quan gì tới ân oán cho nên nàng không đáng chết. Nhưng, chỉ hơn hai năm một chút, nàng đã chết, chết rất nhanh. Nhanh tới mức mà ngay cả A Sử Na Đóa Đóa đau khổ vô cùng. Quyển 1