[Dịch] Tướng Minh

Chương 120 : Cha ngươi.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đang vẽ nhập thần, Lý Nhàn chợt nghe phía sau có người mang theo giọng điệu châm chọc hỏi: - Sao vậy, không được cho vào à? Lý Nhàn đang ngồi xổm quay lại nhìn, thấy là nam tử trẻ tuổi hôm qua được Dương Quảng gọi Nhân Nhân. Nhìn người này đại khái hơn hai mươi tuổi, hơn nữa được Dương Quảng tín nhiệm. Sau khi trở Lý Nhàn moi ruột gan suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã nhớ ra người tên Nhân Nhân này hoá ra chính là đứa con trai sống sót duy nhất của Vũ Văn Thuật là Vũ Văn Sĩ Cập, sau vài năm đảm nhiệm Tể tướng Đại Đường. Tuy nhiên lúc này, Lý Nhàn đương nhiên phải làm bộ không biết thân phận đối phương. Hắn đứng lên, làm một bình lễ nói: - Xin chào tướng quân. Vũ Văn Sĩ Cập tránh sang bên, không nhận lễ của hắn: - Thứ nhất, ta cũng không phải là tướng quân gì cả, cũng không có thực quyền gì, chỉ là một người rảnh rỗi trong quân mà thôi. Thứ hai, ngươi sắp nhập ngũ, thi lễ với ta, cần phải chào theo nghi thức quân đội mới đúng. Trong lòng Lý Nhàn tự nhủ sao người này dông dài thế nhỉ, nhưng trên mặt vẫn khách khí tôn kính, nói: - Còn chưa chính thức nhập ngũ, cho nên không chào theo nghi thức quân đội. Vũ Văn Sĩ Cập mỉm cười nói: - Ngươi đó, không thể nói lời thông minh một chút được à. Lý Nhàn làm bộ ngẩn ra, sau đó như có thâm ý, nói: - Nói thật lòng, chính là lời nói thông minh nhất. ]Vũ Văn Sĩ Cập lườm hắn một cái nói: - Nếu lời nói thật là thông minh nhất, vậy đám văn võ đại thần trên triều đình chẳng phải nhàm chán lắm sao? Nói dối mới là thông minh, lời nói dối càng hoa mỹ càng thông minh, hơn nữa nói dỗi đến mức vô cùng vô cùng hoa mỹ, thật sự là lời nói thật rồi. Lý Nhàn làm bộ như khó hiểu, thở dài nói: - Điều này trái ngược gia giáo, trong khoảng thời gian ngắn tôi khó mà tiếp nhận. Vũ Văn Sĩ Cập cười hì hì: - Gia giáo...chỉ có gia đình nhỏ cửa nhỏ mới có thể dạy bảo con cái phải nói thật đúng không? Lý Nhàn phản bác: - Vậy đại môn đại hộ kia có ý gì? Văn Sĩ Cập cũng không tức giận, chỉ cười nói: - Có ý tứ, như vậy mới có ý tứ. Nếu là người mọi đều nói thật, thế giới này mới thật sự thú vị vô cùng. Thiên hạ đều là những thứ rõ ràng, vậy thiên hạ này mới là dơ bẩn nhất đấy. Giấu không được dơ bẩn tối nghĩa, chẳng phải nhìn bi thương? Gã hỏi Lý Nhàn: - Ngươi có biết mình lỡ một hồi đại phú quý à? Nếu hôm qua ngươi nói chút lời hay, không chừng bệ hạ có thể phong ngươi Lục phẩm Giáo úy! Có bao nhiêu người ở trong quân lăn lộn nhiều năm đều không thăng lên được chức Giáo úy, ngươi lại bỏ mặc, không tiếc sao? Lý Nhàn ngớ ra lẩm bẩm: - Bệ hạ… Sắc mặt hắn biến đổi lớn, nhìn Vũ Văn Sĩ Cập run rẩy nói: - Vậy…người hôm qua…là bệ hạ sao? Vũ Văn Sĩ Cập thấy hắn phản ứng như thế, châm chọc: - Giờ mới hối hận à? Lý Nhàn lui ra phía sau một bước, chắp tay, lại hành lễ nói: - Xin hỏi ngài là... Vũ Văn Sĩ Cập giả bộ cả giận nói: - Giờ mới nhớ ra hỏi ta là ai à, thật ngu không ai bằng. Ngu ngốc, ngu ngốc, chưa từng thấy ai trứng ngốc hơn ngươi. Lý Nhàn thẳng người lên, chân thành nói: - Ngu…nhưng tuyệt đối không phải trứng. Vũ Văn Sĩ Cập sửng sốt, lập tức bật cười ha hả nói: - Ngươi đó, hóa ra cũng biết nói chuyện cười đấy. Ta họ Vũ Văn, tên Vũ Văn Sĩ Cập, tự Nhân Nhân, ngươi có thể xưng hô ta là Phò mã Đô úy. Lý Nhàn ừ một tiếng nói: - Làm phiền Sĩ Cập huynh chỉ điểm. - Ngươi gọi ta là gì? Vũ Văn Sĩ Cập sửng sốt. Lý Nhàn cực rất nghiêm túc đáp: - Sĩ Cập huynh...Sao vậy, không ổn à? Đây chẳng phải là cách xưng hô khiến Vũ Văn Sĩ Cập vui vẻ, chẳng qua là tên nhà quê thuần phác chưa từng thấy sự đời này khiến gã tò mò, khiến gã thích, so với đám con cháu danh môn quý tộc thì thú vị hơn hẳn. Nói chuyện với đám người kia, mỗi một câu đều phải phí vài phần tâm cơ, mệt muốn chết. Mà nói chuyện với tiểu tử này thì rất thoải mái, hoàn toàn không cần lo lắng hao tâm tốn sức nghĩ trong lời nói của đối phương có ý tứ mờ ám gì hay không. - Ha ha, không có gì, câu xưng hô Sĩ Cập huynh này của ngươi, hôm nay ta sẽ giúp ngươi một lần. Gã đi đến bên Lý Nhàn thấp giọng nói: - Ngươi có biết, vì sao Tả Đồn vệ tướng quân Tân Thế Hùng lại gạt ngươi ở ngoài lạnh nhạt với ngươi hay không? Lý Nhàn lắc đầu nói: - Tôi biết ông ta cố ý làm khó tôi, nhưng không biết duyên cớ. - Duyên cớ? Vũ Văn Sĩ Cập cười lạnh nói: - Còn không phải là bởi vì ngươi là người được bệ hạ đích thân hạ chỉ tới đây hay sao? Mấy tháng trước ngươi đoạt thi thể của Mạch Lão tướng quân trở về, bệ hạ cho ngươi đến Tả Đồn vệ, dụng ý này vẫn không rõ? Rõ ràng là bệ hạ trải một con đường phẳng lớn cho ngươi rồi. Trong lòng đám binh sĩ Tả Đồn vệ vẫn còn cảm kích kính nể ngươi dĩ nhiên sẽ không bài xích ngươi. Cho nên, ngươi muốn phát triển thế lực của mình sẽ không quá khó. Nhưng dù là vậy, tướng quân Tân Thế Hùng sao sẽ chào đón ngươi chứ? Ngươi rõ ràng là đến để đoạt người của ông ta, ông ta không cho ngươi uy thế phủ đầu mới là lạ! Gã cười giải thích nói: - Bệ hạ không trực tiếp hứa chức quan gì với ngươi, mà là để Tân Thế Hùng quan sát có tài mới dùng. Ngươi là người của bệ hạ, ông ta hẳn cũng chỉ thể cho ngươi làm một đội trưởng, một Lữ soái? Mà nếu để cho ngươi đảm nhiệm Giáo Úy chỉ huy một đoàn binh mã, ông ta sẽ rất đau lòng. Tân Thế Hùng cũng xuất thân bình dân, lúc ông ta mới nhập ngũ, năm sáu năm mới lên được lục phẩm Giáo Úy! Ngươi mới đến đã tiện tay nắm giữ ba trăm thân binh, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng làm ông ta ghen tị cỡ nào chứ? Lý Nhàn gãi gãi đầu: - Chắc Tân Đại tướng quân không hẹp hòi như thế chứ? Vũ Văn Sĩ Cập nói: - Là tướng quân, còn chưa phải là Đại tướng quân, thân binh của của ông ta gọi bậy thì cũng thôi đi, nếu ngươi cũng nói vậy, lọt vào tai bệ hạ, sẽ bị ăn đủ đấy. Nói hẹp hòi...điều này sao gọi là hẹp hòi? Đây chẳng qua chỉ là phản ứng bình thường thôi. Gã khinh thường nhìn thoáng qua tòa quân trướng lớn kia, bĩu môi nói: - Lại nói tiếp, Tân Thế Hùng cũng là người ngu ngốc chẳng khác gì ngươi mấy. Trong lòng Lý Nhàn tự nhủ Vũ Văn Sĩ Cập này quả nhiên là người giỏi, không ngờ lại trực tiếp mắng một Tướng quân tam phẩm là ngu ngốc. Nếu Tân Thế Hùng nghe được, sẽ có cảm tưởng thế nào? Vũ Văn Sĩ Cập hạ thanh âm tới cực thấp, dĩ nhiên là gã sẽ không nói to từ ngu ngốc. - Ngu ngốc...làm sao có thể làm được tướng quân? Lý Nhàn ấp úng hỏi. Vũ Văn Sĩ Cập hận không thể đập đầu Lý Nhàn: - Chẳng lẽ ông ta không ngu ngốc? Nếu đổi là ta, đã sớm mời ngươi vào làm bộ như chiêu hiền đãi sĩ, nâng ngươi lên làm Giáo Úy thì thế nào? Chỉ cần an bài ngươi ở chỗ tầm thường không được lên chiến trường, qua tầm năm ba tháng, lại tiện tìm lý do ở trước mặt bệ hạ tố cáo ngươi, rằng ngươi đã lâu không lập được công lao, chẳng lẽ bệ hạ còn bảo vệ ngươi nữa sao? Lý Nhàn làm bộ như bừng tỉnh ngộ nói: - Thật là âm hiểm... Nhưng trong lòng nói: Tân Thế Hùng à, cầu xin ông hãy âm hiểm giống Vũ Văn Sĩ Cập này đi. Tốt nhất để cho tôi đi Truy trọng doanh thì tốt quá, thằng ngốc mới muốn ra trận lập công. - Âm hiểm? Vũ Văn Sĩ Cập hận tên ngu ngốc không tranh giành này, nói: - Nếu đây đã tính là âm hiểm rồi, ta thấy ngươi không bằng rời nơi này thật xa, nếu không, ta cũng không biết ngươi sẽ bị người ta hành hạ đến chết như thế nào. Văn Sĩ Cập cực nghiêm túc nói với Lý Nhàn: - Cho nên, nếu lát nữa gặp ông ta, nếu ông ta cho ngươi đi Truy trọng doanh không có chức vị gì, ngươi lập tức cự tuyệt. Thà rằng có thể làm đội trưởng ra trận giết địch, cũng không nên làm một Giáo úy không tiền đồ. Lý Nhàn chân thành nói: - Thụ giáo! Nói một hơi nhiều lời như vậy, Vũ Văn Sĩ Cập cũng cảm thấy kinh ngạc. Gã đã quên không biết bao lâu rồi mình không nói chuyện nhiều với người khác như thế, cẩn thận ngẫm lại, có lẽ là bởi vì thân phận địa vị của thiếu niên lang này quá kém xa so với tiền đồ của mình. Tiểu tử ngốc tên Yến Vân này bất kể thế nào cũng sẽ không cấu thành uy hiếp đối với mình, mà mình hôm nay cũng là bộc phát lòng tốt mới không kìm nổi chỉ điểm hắn vài câu. Chỉ hy vọng tiểu tử ngốc này trở nên thông minh chút, vất vả lắm mới tòng quân được, chưa kịp đánh trận nào đã bị người ta tính kế đến chết rồi. Nếu đổi lại là tiểu tử xuất thân thế gia, gã còn lâu mới làm việc ngốc như hôm nay - Lát nữa ta với ngươi đi vào, để ông ta không dám quá phận. Vũ Văn Sĩ Cập ngẫm nghĩ một chút nói: " - Nếu không... ta điều ngươi đến Tả Vũ Vệ? Tả Vũ Vệ đại tướng quân Vũ Văn Thuật là hắn phụ thân của gã, chút việc nhỏ ấy Vũ Văn Sĩ Cập vẫn làm được đấy. Thậm chí gã cũng không cần Hoàng đế ra mặt, bởi vì Vũ Văn Sĩ Cập hiểu rất rõ bệ hạ cao cao tại thượng kia, đêm qua Hoàng đế an bài nơi đi của Yến Vân, đó là bởi vì ông ta còn mới gặp Yến Vân không bao lâu cho nên còn nhớ rõ. Sau khi an bài xong, chỉ sợ hôm nay bệ hạ đã quên người tên Yến Vân này rồi. Mấy năm nay bệ hạ đề bạt bao nhiêu con cháu bình dân rồi? Vũ Văn Sĩ Cập không nhớ rõ, gã chỉ nhớ rõ, người được Hoàng đế đề bạt sau lại quên đi sau đó bị quyền quý chèn ép đến chết chiếm đại đa số. Một La Nghệ, một câu công danh lấy ở trên lưng ngựa lừa dối lừa gạt bao nhiêu con cháu lương gia rồi? Tình huống thật sự là, cho dù ngẫu nhiên lọt mắt xanh bệ hạ cũng không thể cam đoan con đường làm quan bằng phẳng! La Nghệ chỉ có một, không tiếp tục người thứ hai. - Hay là thôi đi. Lý Nhàn cảm kích cười cười, rất chân thành nói: - Bệ hạ để cho tôi đến Tả Đồn Vệ làm việc, vậy cứ đến Tả Đồn Vệ. Nếu không thể ngẩng đầu, đành phải có lỗi với ơn tri ngộ của bệ hạ, càng có lỗi với bản thân. Vũ Văn Sĩ Cập thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: - Cuối cùng ngươi nói được một câu thông minh. Đang nói, chợt nghe một tiếng sang sảng: - Là gió nào thổi Phò mã Đô úy tới đây thế? Ha ha, không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội! Tả Đồn vệ tướng quân Tân Thế Hùng, mặt mày hồng hào cười ha hả đi ra. Vũ Văn Sĩ Cập khách khí, giọng điệu cũng ôn hoà trả lời: - Dĩ nhiên là gió Bắc. Gió Bắc... Hoàng đế mới có thể vĩnh viễn ngồi ở ghế rồng cao cao phía bắc, tùy tiện ra một hơi, đối với triều thần dân chúng mà nói chính là một cơn gió bắc hoặc ôn hòa mềm nhẹ hoặc linh hoạt, sắc bén. Tân Thế Hùng ngẩn ra, ngượng ngùng cười cười khách khí vài câu, sau đó làm bộ như mới nhìn rõ Lý Nhàn: - Vị này chính là? Lý Nhàn nói trong lòng: Cha ngươi. - Thuộc hạ Yến Vân, bái kiến tướng quân!