[Dịch] Tướng Minh

Chương 76 : Tin hay không?.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lý Nhàn ở trong phủ tướng quân Hổ Bí U Châu khoảng một canh giờ, hắn và La Nghệ ở trong thiên sảnh cụ thể nói gì vẫn luôn là câu đố, chỉ là trong mấy năm sau thời điểm La Nghệ xuất binh chiếm giữ hơn nửa Trác quận, Lý Nhàn có được địa vị nho nhỏ ở Hà Bắc lại chậm chạp không xuất binh ứng đối. Thời điểm đó, những người biết đoạn thời gian đó dường như mơ hồ đoán được một chút nội dung cuộc nói chuyện lúc đó của hai người. Thời điểm có người hỏi Lý Nhàn, hắn chỉ mỉm cười từ chối cho ý kiến. Cũng có người hỏi La Nghệ, lúc đó Lý Nhàn chỉ là một chàng thiếu niên không có bối cảnh, cũng không có thế lực, thậm chí có thể coi như rất chán nản, vì sao phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa? Biểu hiện của La Nghệ và Lý Nhàn quả thật rất giống nhau, cười ra vẻ cao thâm nhưng lại một chữ cũng không nói. Chỉ là, trong ánh mắt của La Nghệ lộ rõ sự đắc ý, tựa như, năm đó cùng Lý Nhàn nói chuyện là một đại thành tựu có thể đánh đồng với chuyện ông ta đâm Đột Quyết Khả Hãn một đao. Mà lại vài năm sau, thời điểm Lý Nhàn ở bờ biển nhìn thủy quân giương buồm thuộc về bản thân mình rời bến đi về phía xa, thản nhiên nói một câu: - Ta đã từng muốn tôn trọng quỹ đạo vốn có của lịch sử, đặt bản thân mình làm một người ngoài cuộc mắt lạnh nhìn thế giới này. Thời điểm từ trong phủ của La Nghệ đi ra, Lý Nhàn hoàn toàn không có tổn hại gì. Thời điểm đi vào đi là cửa chính, lúc đi ra là đi cửa sau. Ở thời đại này, đi của sau không phải là từ mang ý nghĩa xấu, thân thích bạn cũ lui tới bình thường đều là hậu viện cửa nhỏ, chỉ có thăm hỏi chính thức mới có thể do chủ nhà nghênh đón từ cửa chính. Đương nhiên, người đáng để người có thân phận như La Nghệ đến cửa chính nghênh đón, tối thiểu ở U Châu một người cũng không có. Nhưng, Lý Nhàn là được La Nghệ đích thân tiễn ra từ cửa sau. Thời điểm chia tay Lý Nhàn và La Nghệ gật đầu rất ăn ý ngầm hiểu, dường như cùng cho đối phương hứa hẹn gì đó. Đưa mắt nhìn chàng thiếu niên kia đi xa, đến khi bóng lưng Lý Nhàn biến mất trong đám người nhộn nhịp trên đường lớn, La Nghệ mới mang theo một chút cảm thán trở về trong phủ. Tiếp đó ông ta làm một chuyện điên cuồng khiến cho hạ nhân tôi tớ toàn phủ đều sợ đến mức câm như hến không dám thở mạnh, làm cho Mạnh Thị phu nhân sợ đến mức khóc thét lên sau đó ngất xỉu. Sau khi La Nghệ trở về trực tiếp đến chính sảnh, cũng không nói chuyện, đi vào đứng ở cửa nhìn thoáng qua nữ ni cô kia ngồi ở trên ghế còn đang nói chuyện rất đĩnh đạc kia. Nữ ni cô kia vừa mới giả vờ kinh ngạc đang chuẩn bị phát biểu một hồi cảm thán nhìn tướng mạo của tướng quân ngày khác có thể long đăng cửu ngũ, La Nghệ đi đến, đầu tiên là một cát tát vang dội quạt bay một chiếc răng cửa của nữ ni cô kia, sau đó tóm lấy tóc của nữ ni cô nhấc lên, nắm đấm như miệng bát lớn bịch một tiếng đấm một quyền lên bụng của ả ta, sau đó túm tóc đem nữ ni cô kéo đến cửa, trực tiếp ném ra ngoài. - Nếu để cho ta ở U Châu gặp lại ngươi, lập tức tháo tay chân ngươi băm thành thịt vụn trộn trong thức ăn gia súc cho ngựa ăn. Lúc nói lời này, ông ta không giống một đại tướng quân uy phong lẫm liệt, càng giống một một tên lưu manh côn đồ trên đường lớn, nhưng là một tên lưu manh rất có khí phách. Mấy tên hạ nhân vội vàng chạy đến kéo nữ ni cô kia ném ra cửa phủ, thậm chí không có người nào dám thể hiện một chút thông cảm. Mà đối với Mạnh Thị phu nhân, La Nghệ lạnh lùng trừng mắt, căn bản không có để ý. Lúc này, người ở phía sau màn đạo diễn cảnh tượng này đang tản bộ trên đường phố, vừa đi vừa suy nghĩ chuyện kế tiếp nên bắt tay làm như thế nào. Hắn đương nhiên không biết La Nghệ đã trực tiếp đánh nữ ni cô một trận hung bạo như vậy, không chút nào chú ý đến thân phận tướng quân Hổ Bí của mình. Càng không nghĩ đến loại chuyện túm tóc của nữ nhân, La đại tướng quân làm không hề ngượng tay chút nào. Mạnh Thị thật đúng là người ngu ngốc! Lý Nhàn phát ra một tiếng cảm thán, có chút thất vọng. Hắn có thể hiểu được tâm nguyện tốt đẹp một nữ nhân muốn phụ bằng phu quý, nhưng không thể không nói bà ta thật sự là một người ngu ngốc, cái gì mà mẫu nghi thiên hạ, loại chuyện này tự bản thân mình tin là được rồi, thế mà lại gióng trống khua chiêng ra cái gì cửu ngũ chí tôn ở ngay trong phủ của mình, chẳng lẽ có thể giấu giếm được người khác hay sao? Không đến mấy tháng nữa hơn mười vạn phủ binh tinh nhuệ Đại Tùy tập hợp tại Trác quận, Đại Nghiệp Hoàng Đế Dương Quảng ngự giá thân chinh, nếu chuyện này truyền đến rơi vào trong tai của Hoàng Đế Bệ Hạ đa nghi thành tính, hậu quả sẽ là cái gì ai cũng không dự đoán được, nhưng La Nghệ tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Nữ ni cô rớt hai răng cửa còn thừa lại nửa cái mạng từ đấu đến cuối cũng đoán không được bản thân mình rốt cuộc đã làm sai cái gì, trong lòng không phải không có suy nghĩ tiếc nuối, vì sao năm đó nhân vật kia trong truyền thuyết có thể bồi dưỡng ra một Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy, bản thân mình vì sao thời vận không tốt như vậy cứ không làm được? Không ai biết được chí hướng của bà ta, bản thân bà ta biết, mình quyết không phải là cái loại tiểu nhân vật giả thần giả quỷ chỉ tham vài đồng tiền trinh kia thôi. Ai nói phụ nữ là không thể chí cao so với trời chứ? Chỉ là bà ta biết truyền thuyết kia, nhưng lại không biết chi tiết. Lão ni cô kia trong truyền thuyết, đâu có nở mặt vô hạn như trong tưởng tượng của ả ta. Thời điểm Lý Nhàn ở trên đường phố đi dạo, La Nghệ thì cất bước đi đến cửa một viện độc lập trong phủ, ông ta dừng bước ở cửa tiểu viện, đề cao giọng nói: - Diệp đại gia, ta có thể đi vào không. Một thanh âm dịu dàng từ trong phòng truyền ra, mang theo mấy phần lười biếng quyến rũ: - Nếu đã đến rồi, hà tất giả bộ đứng ở cửa giả làm chính nhân quân tử gì ? La Nghệ cười cười, đi vào cửa viện. Y đẩy cửa phòng ra, nhìn Diệp Hoài Tụ nghiêng người dựa vào ghế dường như mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt quyến rũ như tơ, vô ý thức ngẩn người, lập tức mỉn cười tự giễu. - Sao vậy? Không dám đi qua ngồi à? Diệp Hoài Tu đưa tay sửa lại sợi tóc rũ xuống trước trán, lười biếng mà lại mang theo mấy phần trêu ghẹo nói: - Năm đó thời điểm ngươi thúc ngựa chặn ở trước xe ngựa của ta, dường như cũng không hề sợ bóng sợ gió như vậy. La đại tướng quân lúc đó, giống như không sợ trời không sợ đất. La Nghệ hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi về phía Diệp Hoài Tụ: - Lúc đó ta cũng không phải đại tướng quân gì, đối với nàng, ta lúc nào cũng sinh lòng tôn kính. Diệp Hoài Tụ trừng mắt nhìn y, nhoẻn miệng cười nói: - Năm đó, sao ngươi không có chút biểu hiện tôn kính gì cả thế? La Nghệ ngồi xuống ghế cười nói: - Con người luôn luôn có thời trẻ tuổi khinh cuồng, lại nói, cũng không biết năm đó gã đàn ông ta so đao thắng nửa chiêu thế nào rồi. Nói xong, y như có thâm ý nhìn thoáng qua Diệp Hoài Tụ. ... - Công tử, xin dừng bước. Lý Nhàn đang ở trên đường nhìn một sạp tranh chữ có chút nhập thần bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi hắn, quay người nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ thân người thướt tha xách một cái bọc lớn hơi chút vất vả đi về hướng hắn. Đang là tháng chín trời nóng nực, thiếu nữ kia mặc một chiếc váy dài vừa vặn phóng khoáng, càng hiện rõ eo nhỏ tinh tế thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, cùng càng lộ rõ cái bọc kia khá nặng. Thiếu nữ kia thấy Lý Nhàn quay người lại, cười cười, trên mặt mang theo mấy phần vui sướng. Bởi vì trên đường chạy đuổi theo có chút vội vàng, trên cái mũi xinh xắn của nàng có một tầng mồ hôi tinh mịn, sắc mặt ửng hồng. - Hóa ra là Gia Nhi cô nương! Lý Nhàn cười nói: - Tại sao lại gặp tỷ tỷ ở chỗ này? Gia Nhi thấy Lý Nhàn không mảy may có ý tứ tiếp lấy cái bọc thay nàng để giảm nhẹ gánh nặng, mà là ngây người đứng ở nơi đó nói chuyện, trong lòng bất giác có chút oán giận. Nàng nhét bọc lớn kia vào trong người Lý Nhàn nói: - Còn không phải là vâng lệnh tiểu thư nhà ta đến đưa khôi giáp cho ngươi! Lý Nhàn theo bản năng ôm lấy cái bọc kia, chỉ cảm thấy vào tay quả thật là khá nặng. Hắn kinh ngạc liếc nhìn Gia Nhi nói: - Làm sao tỷ tỷ biết tôi ở U Châu? Gia Nhi lườm hắn một cái nói: - Ta không phải thần tiên, làm sao có khả năng biết ngươi ở chỗ nào! Chỉ là tiểu thư nhà ta đúng lúc ở phủ tướng quân làm khách, thấy ngươi nên mới lệnh cho ta đuổi theo. Chẳng lẽ ngươi là kẻ điếc sao? Gọi ngươi cũng không biết bao nhiêu lần ngươi cũng không nghe thấy! Lý Nhàn xấu hổ cười cười nói: - Vừa rồi trong đầu tôi nghĩ ngợi lung tung, không nghe được tỷ tỷ gọi tôi. Hắn ước lượng một chút trọng lượng của cái bọc kia, trong lòng có một loại kích động muốn nhanh chóng mở cái bọc ra. Chỉ là ở trên đường lớn người đến người đi nườm nượp, hắn đành phải ném tâm tư này xuống. Gia Nhi nói: - Được rồi, đồ vật đã đưa cho ngươi, giờ ta trở về phục mệnh với tiểu thư. Lý Nhàn vội vàng nói: - Làm phiền với cô nương rồi, nếu không, tôi mời cô nương uống chén trà? Gia Nhi do dự một chút, trong ánh mắt không ngờ xẹt qua một chút bối rối. - Tốt nhất....thôi đi, tiểu thư vẫn đang đợi ta trở về. Nàng cắn cắn môi, thấp giọng nói câu: - Có duyên gặp lại. Xoay người chạy đi. Lý Nhàn ngẩn người, lập tức cười tự giễu. Hắn nhìn bóng dáng thướt tha của Gia Nhi biến mất không thấy nữa sau đó mới vác bọc lên, cất bước đi về hướng nhà trọ, thuận tay ở đường giao nhau phía trước mua mấy cái bánh màn thầu nóng hầm hập, cũng không để ý văn nhã gì vừa đi vừa ăn. Mới nhét cái bánh màn thầu thứ hai vào trong miệng, ánh mắt hắn bỗng nhiên lóe lên một chút. Một thanh trường kiếm, giống như rắn độc từ trong đoàn người đi đường chui ra lao thẳng đến cổ họng của Lý Nhàn. Trong một giây kế tiếp, Lý Nhàn làm ba chuyện. Một, trước nuốt bánh bao trong miệng xuống. Hai, thấp người tránh một kiếm bất ngờ đâm tới. Ba, đặt bánh bao còn lại xuống. Thuận thế đặt ở trên quầy bán son phấn bên đường. Kiếm đâm vào khoảng không, mà bánh bao lại dính mấy phần đỏ tươi. Kiếm pháp của người nọ không ngờ linh hoạt, sắc bén, tinh thông ngoài dự đoán, một kiếm không trúng, kiếm thứ hai như hình với bóng đâm về phía mặt Lý Nhàn, mũi kiếm lóe lên hàn quang thậm chí khiến cho mắt Lý Nhàn hơi hơi có cảm giác nhoi nhói. Hắn quăng cái bọc vác ở sau lưng về phía trước ngăn một kiếm kia, làm vang lên một tiếng giòn tan, kiếm kia lại khó khăn đâm tiếp, Lý Nhàn thuận thế ngăn đỡ kiếm kia, đồng thời căm tức nhìn người đánh lén, hỏi: - Cô có xong hay không? Người cầm kiếm là một thiếu nữ thướt tha, cô ta thu lại thế kiếm mạnh mẽ hầm hầm trả lời lại : - Ta nói rồi, nhất định phải giết chết ngươi! Lập tức, lại một kiếm nữa đâm về phía Lý Nhàn. Lý Nhàn quay người, một chưởng đánh ra hai chân co lại sau đó đạp mạnh ra, trúng giữa bụng của thiếu nữ, một cước này độ mạnh yếu không nhỏ, làm thiếu nữ phải khom người như con tôm ngã bay ra ngoài. Hắn đuổi theo trước tiên là một cước đá trường kiếm rơi trên mặt đất bay đi, sau đó giẫm lên ngực của thiếu nữ nghiêm mặt nói: - Được đằng chân lên đằng đầu, thật sự cho rằng tôi không đánh nữ nhân sao? Thiếu nữ kia đúng là Vô Loan, cô ta gắng sức giãy giụa vùng ra mấy cái nhưng vẫn bị Lý Nhàn giẫm mạnh không cử động được, vì thế trừng mắt nhìn hắn, không chút nào yếu thế hô: - Có bản lĩnh ngươi giết ta đi! Lý Nhàn bĩu bĩu môi, giẫm lên ngực của thiếu nữ ngồi xổm xuống, thấp giọng nói một câu với Vô Loan, trong nháy mắt, thiếu nữ kia mặt không còn chút máu, lại sợ hãi đến choáng váng trong chốc lát. Ánh mắt cô ta nhìn về phía Lý Nhàn từ phẫn nộ chuyển sang sợ hãi, hoảng sợ không yên. Lý Nhàn gần như dán lên lỗ tai của cô ta hạ giọng nói: - Giết cô quá dễ dàng cho nên không được coi là bản lĩnh, côcó tin tôi ở trên đường phố này trước mặt của vạn người "chơi xxx" cô hay không?