[Dịch] Tuyệt Thế Đường Môn
Chiến Hồn Sư hệ Phong Ngự bên phía học viện Đấu Linh là Xích Hằng Ngữ phóng ra vũ hồn Kim Cương Thuẫn thật lớn. Nếu chỉ so vẻ bề ngoài, tấm chắn này dĩ nhiên nổi bật hơn hẳn Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của Từ Tam Thạch.
Tấm chắn thật lớn này phía trên có hình chữ thật, phía dưới là hình tam giác. Nó dài hơn hai thước rộng cỡ một thước năm. Mặc dù dáng người Xích Hằng Ngữ khá cường tráng vậy mà khi sử dụng tấm chắn này cũng phải điều chỉnh cho nó hơi đứng nghiêng mới có thể sử dụng được.
Kim Cương Thuẫn vừa xuất hiện, Xích Hằng Ngữ lập tức cắm nó xuống mặt đất, Hồn Hoàn thứ năm trên người hắn loe sáng, từng tia sáng màu tím không ngừng tỏa ra xung quanh. Sau đó tấm chắn bắt đầu tăng lên theo cấp số nhân, 1 lên 2, 2 lên 4, 4 lên 8... Tích tắc sau đó hàng loạt tấm chắn xuất hiện tạo thành một dãy tường che phủ lấy mọi thứ.
Mỗi mặt Kim Cương Thuẫn đều phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, tạo nên cảm giác kiên cố còn muốn hơn cả Thuẫn Tường của Từ Tam Thạch nữa.
Đây là Hồn Kỹ thứ năm của Xích Hằng Ngữ, Kim Cương Bích Lũy.
Đồng thời sử dụng kỹ năng không chỉ có hắn mà còn cả vị Hồn Tông hệ Khống Chế Thanh Phong và Đường Nữu Nữu hệ Phụ Trợ nữa.
Đường Nữu Nữu có dáng người nhỏ xinh, thoáng cái, đôi tai của cô đã được phủ một lớp lông vô cùng đáng yêu, dáng người cũng mũm mĩm xinh xắn vô cùng. Hồn Hoàn thứ ba trên người cô lóe sáng, Vũ Hồn của cô là Hoán Hùng, là vũ hồn thuần phụ trợ. Lúc này kỹ năng của cô là dùng hồn lực của mình tăng phúc cho các hồn kỹ của đồng đội. Còn tăng trưởng được bao nhiêu phải tùy vào sự chênh lệch tu vi của người được tăng phúc, sự chênh lệch càng thấp thì tỷ lệ tăng phúc càng cao.
Hồn Hoàn thứ tư trên người Thanh Phong cũng lóe sáng, một quầng sáng màu vàng từ dưới chân hắn lan rộng ra ngoài, cả sàn đấu rung động kịch liệt, nương theo cơn địa chấn là những tiếng nổ ầm ầm thật lớn, mặt đất như hóa thành từng cơn sóng lao thẳng về phía bảy người học viện Sử Lai Khắc. Không những thế, nó còn trợ giúp cho thành lũy mà Xích Hằng Ngữ vừa tạo thành từ Kim Cương Thuẫn khiến nó càng thêm kiên cố hệt như tường đồng vách sắt.
Cục diện trước mắt cũng tương tự như trận hình hôm trước mấy người Hoắc Vũ Hạo gặp khi đấu với học viện Thiên Linh, có điều lúc ấy đối thủ của bọn họ là bốn gã có vũ hồn Linh Tê Thuẫn hợp lực phòng ngự, còn Trầm Sách thì ở phía sau được Phi Diễm Vũ tăng phúc phát động công kích, đáng tiếc khi đó nhờ Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo mà đòn tất công ấy phải thất bại.
Còn lúc này, chiến thuật của bọn họ có vẻ giống với học viện Thiên Linh nhưng theo những gì Vương Ngôn đã giảng dạy thì rõ ràng chiến thuật này học viện Đấu Linh chưa từng sử dụng trong các trận đấu trước.
Đương nhiên, lực phòng ngự của học viện Đấu Linh hơn xa học viện Thiên Linh ngay trước, ngay cả vị trọng tài ở bên cạnh trông thấy thế cũng phải gật đầu khen ngợi. Có điều, hắn vừa mới rời khỏi sàn đấu liền ngẩn người vì cũng ngay lúc này, cục diện trên sàn đấu đã đột ngột thay đổi.
Trận hình của học viện Đấu Linh tuy có chút kỳ lạ nhưng rõ ràng bọn họ có một đòn công kích rất mạnh nhưng nó cần có thời gian phải chuẩn bị. Có lẽ bọn họ dự định chỉ cần một đòn này đã có thể dứt điểm trận đấu. Còn rốt cuộc đòn tấn công ấy là gì đến nay vẫn chưa có ai đoán ra được, nhưng mọi người đều biết chắc dĩ nhiên nó nhằm vào học viện Sử Lai Khắc.
Nhưng mà, học viện Sử Lai Khắc đệ nhất đại lục chẳng lẽ khoanh tay chịu chết sao? Đương nhiên, bọn họ cũng có chiến thuật đối phó với chiến thuật của đối phương.
Trong lúc đối phương tiến hành phòng ngự thì bên phía học viện Sử Lai Khắc cũng đã có người sử dụng Hồn Kỹ, tuy nhiên người này không phải hai Hồn Đế Mã Tiểu Đào hay Đái Thược Hành, càng không phải Lăng Lạc Thần đã được tăng phúc thuộc tính và gọi ra Băng Trượng mà chính là Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự, Từ Tam Thạc.
Ngay khi đối phương bày ra thế phòng ngự, Mã Tiểu Đào đã quát lớn:
- Hành động.
Cục diện trận chiến đã thay đổi cũng vì sáu trong bảy người của học viện Sử Lai Khắc đột nhiên di chuyển ra ngoài tạo thành một vòng tròn vây lấy Từ Tam Thạch, sau đó Hồn Hoàn thứ tư trên người hắn lóe sáng.
Hồn kỹ thứ tư của Từ Tam Thạch là gì? Chính là Huyền Minh Trí Hoán. Mặc dù bình thường nó xem như gân gà (có cũng được, không có cũng không sao) nhưng trong chiến đấu nếu áp dụng đúng nơi đúng lúc thì tuyệt đối xứng danh thần kỹ. Hơn nữa hiện nay hắn còn đang phối hợp với một thần kỹ khác, Tinh Thần Tham Trắc Cộng hưởng của Hoắc Vũ Hạo.
Có Hoắc Vũ Hạo ở đây, hắn chẳng cần lo sợ mình tìm nhầm mục tiêu nữa, mà hắn cũng chẳng cần phải chăm chú nhìn hay quan sát, liếc sơ cảm nhận là được.
Kết quả, nháy mắt sau, đội trưởng học viện Đấu Linh mang vẻ mặt ngơ ngác xuất hiện ở vị trí vốn của Từ Tam Thạch, cũng có nghĩa Cô Trúc Kiếm đã nằm trong vòng vây của học viện Sử Lai Khắc.
- Con mẹ nó.
Cô Trúc Kiếm tức tối mắng chửi. Trong lòng hắn nhanh chóng hiểu rõ tình hình nhưng vẫn chưa biết ứng phó thế nào.
Dáng vẻ lúc này của hắn có chút quái dị, hai tay hắn đang cầm một khối kim loại hình tròn to như cái cối xay bình thường.
Mặt ngoài khối kim loại này còn có rất nhiều lỗ thủng, và các hoa văn vô cùng đẹp đẽ. Thậm chí xung quanh nó còn ánh lên ánh sáng của lôi điện nữa. Mà lúc này tư thế của hắn là đang quỳ một gối, một tay cầm khối kim loại đưa lên cao.
Bối Bối mỉm cười nói:
- Muốn tặng quà sao? Cám ơn nha.
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng một chiêu Lôi Đình Long Trảo đã vỗ đến.
Hồn kỹ thứ hai, Bạch Hổ Liệt Quang Ba của Đái Thược Hành và Hồn Kỹ thứ nhất của Mã Tiểu Đào, Phượng Hoàng Hỏa Tuyến gần như đồng thời phát độnh. Ba Chiến Hồn Sư hệ Cường Công cùng vây đánh một người, mà hai trong ba người đó còn là cao thủ bậc Hồn Đế.
Đây là chiến thuật mà trước đây Vương Ngôn vốn định sử dụng với học viện Chính Thiên nhưng tiếc là không rút thăm được đoàn chiến. Nếu không hôm ấy học viện Sử Lai Khắc đã có thể dễ dàng loại bỏ Diệp Vô Tình rồi, mặc dù Diệp Vô Tình rất mạnh nhưng trong tình huống bất ngờ lẫn vây đánh, kết quả thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Mà trong đội hình hiện nay, ngoài ba Chiến Hồn Sư hệ Cường Công kia còn có một người hệ Khống Chế đứng bên ngoài là Lăng Lạc Thần nữa, nàng khẽ nâng pháp trượng lên, hai chân của Cô Trúc Kiếm lập tức đóng băng.
Nếu lúc này muốn tìm từ chính xác để diễn tả tâm trạng của Cô Trúc Kiếm thì có lẽ phải nói là bi phẫn mới chính xác (đau buồn phẫn nộ). Trong đầu hắn thậm chí còn nghĩ rằng hắn tuyệt đối là vị đội trưởng đáng thương nhất trong các học viện đến tham gia cuộc thi này.
Có điều, dù sao hắn cũng là đội trưởng của một đội từng đứng hàng thứ tư trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, nên làm sao dễ dàng để người ta tấn công như vậy. Thấy nhiều người vây công mình, trước ngực hắn lóe sáng, sau đó một bức màn ánh sáng hiện ra bao phủ lấy cơ thể hắn.
Đến lúc này chỉ có Hồn Kỹ đóng băng hai chân của Lăng Lạc Thần là có tác dụng, còn ba Hồn Kỹ của ba Chiến Hồn Sư hệ Cường Công kia đều bị cản lại.
Hoắc Vũ Hạo lập tức quát to:
- Hồn Đạo Khí Nhất Thứ Tính (sử dụng 1 lần), Vô Địch Hộ Tráo. Với tu vi Hồn Vương của hắn có lẽ sử dụng được khoảng ba giây.
Những Hồn Đạo Khí Nhất Thứ Tính đều là những kiện vật phẩm có uy lực không tầm thường, Vô Địch Hộ Tráo này cũng không ngoại lệ. Nó có thể trong ba giây ngăn cản được tất cả mọi công kích, ít nhất lúc này Cô Trúc Kiếm đa có thể bảo vệ được khối kim loại kỳ lạ trong tay mình rồi. Sau đó hắn phóng thích ra vũ hồn của mình, Hồn Hoàn thứ năm lóe sáng, cố gắng đột phá vòng vay.
Mà bên kia, Từ Tam Thạch cũng xuất hiện ở vị trí của hắn.
Ban nãy chỗ Cô Trúc Kiếm đứng là ở gần cuối. Có điều những người khác đều quay lưng về hắn. Hơn nữa trên còn cầm khối kim loại vô cùng kỳ lạ giống như hắn. Những người kia lúc này đều đã quay mặt lại vây chặt Từ Tam Thạch.
Từ Tam Thạch không giống như Cô Trúc Kiếm hoàn toàn không có chuẩn bị trước. Hắn vừa sử dụng xong Huyền Minh Trí Hoán liền lập tức sử dụng tiếp kỹ năng thứ hai của mình, Huyền Minh Chấn.
Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn cắm xuống mặt đất, quầng sáng màu đen khuếch tán khắp nơi bao trùm lấy một phạm vi khoảng mười thước vuông. Lúc này, các thành viên của học viện Đấu Linh đều bị bị quầng sáng này phủi xuống. Vì từ nãy giờ mọi chuyện đều diễn ra quá bất ngờ nên mọi người vẫn chưa kịp thích ứng, nhất thời cả nhóm hơi lảo đảo đứng không vững.
Từ Tam Thạch nhếch miệng cười gian xảo, ánh sáng lại nhấp nháy, hắn tiếp tục sử dụng Huyền Minh Trí Hoán, sau đó, hắn biến mất, thay vào đó là một bóng người yểu điệu với mái tóc đỏ rực, Mã Tiểu Đào.
Mọi chuyện tuy diễn biến rất nhanh và bất ngờ nhưng các khán giả đứng xem hay những thành viên của học viện khác đều cảm nhận được, đây là do Hoàn Khắc (khắc chế hoàn toàn).
Có thể nói học viện Đấu Linh đã rơi vào một tình huống xấu vô cùng, mà mọi chuyện này không phải do thực lực của bọn họ yếu mà vì chiến thuật tương khắc.
Rõ ràng, đây là lần đầu tiên học viện Sử Lai Khắc sử dụng một chiến thuật hoàn hảo như vậy. Tác dụng của nó lớn vô cùng. Tuy không ai biết bên phía học viện Đấu Linh đang chuẩn bị gì nhưng chắc chắn uy lực của nó không nhõ. Mấy người học viện Đấu Linh vốn định tăng cường phòng ngự, chỉ cần trụ được vài giây đủ thời gian lắp ráp xong khối kim loại này thì đã có thể nắm bắt được trận đấu này.
Có điều lúc này không ai ngờ tên nhóc đổi chỗ đội trưởng học viện Đấu Linh xong lại đổi thêm một lần nữa, cuối cùng người đang đứng ở vị trí trung tâm của trận hình kia là một vị Hồn Đế. Bọn họ không thể ghép khối kim loại ấy được nữa đành chọn cách cứng đối cứng thôi.
Trong lòng Mã Tiểu Đào bực bội tức tối thế nào chỉ có cô là hiểu rõ nhất. Đây là lần đầu tiên cô có thể tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này, vậy mà trận đấu con chưa kịp bắt đầu cô đã bị trọng thương. Thân là đội trưởng đội chính thức, cô dám làm dám chịu, cho nên dù tính cách của cô quậy cường đến mức nào, khi thảm kịch ngày trước vừa kết thúc, không lúc nào cô không cảm thấy đau đớn.
Lúc ấy cô chỉ có thể kiên cường chôn giấu đau đớn vào tận sâu trong đáy lòng mà chữa thương. Cô y vọng bản thân có thể hóa đau đớn thành sức mạnh, cố hết sức vì học viện Sử Lai Khắc thi đấu thật tốt.
Nhưng, vết thương kia nặng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều, cho nên cuối cùng cô lại chỉ có thể yên lặng đứng nhìn mấy đứa nhóc đội dự bị liều mạng thi đấu, liều mạng bi thương, liều mạng bảo vệ danh dự của học viện.
Ngoài miệng cô không nói gì đến chuyện ấy nhưng trong lòng cô, nó còn đau gấp mấy ngàn lần những lúc cô bị Tà Hỏa tra tấn.
Hôm nay rốt cuộc cô đã có cơ hội ra thi đấu, những lời Vương Ngôn căn dặn cô đều nghe rõ, hắn muốn cô bảo tồn thực lực nhưng với tâm trạng và nỗi đau kia, cô có thể làm được sao?
Cho nên, cuối cùng người được hoán đổi là cô chứ không phải Đái Thược Hành, đây là do cô không tiếc lời uy hiếp Từ Tam thành mới có được được cơ hội ấy.
Một tiếng phượng hót lanh lảnh vang lên, ngọn lửa Phượng Hoàng bùng cháy dữ dội, phía sau đôi cánh đỏ rực kia, Hồn Hoàn thứ ba của Mã Tiểu Đào bừng sáng, một vòng lửa thật lớn mạnh mẽ khuếch tán ra bên ngoài. Cơ thể cô cũng nương theo tiếng vỗ cánh bay thẳng lên cao.
Thật đáng thương cho học viện Đấu Linh, bọn họ dồn hết sức phòng ngự ra bên ngoài nhưng không ngờ đội thủ lại tấn công từ bên trong, ngay vị trí trung tâm. Bọn họ sau khi trúng Huyền Minh Chấn, cả người đứng còn không vững vậy mà đã phải đón đỡ đòn tấn công của Mã Tiểu Đào.
Có điều, mấy người học viện Đấu Linh phản ứng cũng không chậm, sau người miễn cưỡng chia thành ba nhóm, trong đó, Xích Hằng Ngữ, Khiên Nguyên và Hàm Linh Nhi đứng đầu, ba người còn lại ở phía sau. Trên tay mỗi người đều cầm một khối kim loại rực rỡ ánh vàng y hệt của Cô Trúc Kiếm, đồng thời trên ngực ba người phía trước cũng có một kiện Vô Địch Hộ Tráo.
Vô Địch Hộ Tráo là dạng Hồn Đạo Khí cực kỳ hiếm thấy. Nó cần một thứ gọi là tinh thạch Hoàng Kim chỉ có ở đế quốc Nhật Nguyệt để làm vật dẫn thêm vào cạnh hạt nhân khắc trận pháp. Hồn lực rót vào Vô Địch Hộ Tráo sẽ thông qua tinh thạch Hoàng Kim kia nháy mắt phát ra lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ.
Cái thứ tốt thế này dĩ nhiên cũng có hạn chế. Vô Địch Hộ Tráo thấp nhất cũng phải là Hồn Đạo Khí cấp năm, nói cách khác chỉ có Hồn Vương trở lên mới sử dụng được. Vô Địch Hộ Tráo cấp năm sẽ có thể cản được công kích của Hồn Sư bậc Hồn Đấu La trở xuống trong vòng ba giây. Vô Địch Hộ Tráo cấp sáu sẽ đỡ được công kích của cường giả bậc Phong Hào Đấu La trong thời gian tương tự. Còn Vô Địch Hộ Tráo cấp bảy thì cực kỳ hiếm thấy.
Món đồ này có lực phòng ngự kinh khủng như vậy dĩ nhiên là món đồ cứu mệnh tuyệt vời. Cho nên, nó và Bình Sữa là hai thứ được Hồn Sư cực kỳ yêu thích lúc nào cũng cung không đủ cầu.
Có điều, khuyết điểm của nó quá rõ ràng. Đầu tiên là giá cao, một cái Vô Địch Hộ Tráo cấp năm ít nhất có giá mười vạn kim hồn tệ. Mà bình thường ít khi nào được bán với giá này lắm, vì mặc dù món đồ này chế tạo không khó nhưng sản lượng của tinh thạch Hoàng Kim kia lại cực kỳ ít, mà Vô Địch Hộ Tráo cấp bậc càng cao thì càng đòi hỏi độ tinh khiết của tinh thạch Hoàng Kim cũng tương đương.
Và quan trọng hơn, khi lực phòng ngự tăng đến một mức nhất định trong một thời gian nhất định, tinh thạch Hoàng Kim bên trong nó sẽ vỡ nát, mà khi đó kiện Vô Địch Hộ Tráo cũng không thể sử dụng nữa. Cho nên thứ đồ chơi này không phải bất cứ Hồn Sư nào cũng có thể dùng, mà những Hồn Đạo Sư có tinh thạch Hoàng Kim rồi đem dùng chế tạo nó thành món đồ này đều là những đại phú ông.
Nếu không phải đế quốc Nhật Nguyệt có lệnh cấm hạn chế buôn bán Hồn Đạo Khí ra khỏi nước e là đế quốc bọn họ đã giàu hơn rất nhiều rồi.
Tình hình trước mắt rõ ràng năm Hồn Vương của học viện Đấu Linh đều được trang bị Vô Địch Hộ Tráo, mức đầu tư này quả là khủng bố. Bình thường không phải học viện nào cũng giàu có như học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đâu.
Nhờ lực phòng ngự của Vô Địch Hộ Tráo mà sáu người còn lại của học viện Đấu Linh không chỉ tránh được ngọn lửa tỏa ra từ đôi cánh vũ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng của Mã Tiểu Đào mà còn tranh thủ được chút thời gian.
Bản thân là Hồn Sư hệ Khống Chế, Tiểu Phong ngẩn đầu nhìn Mã Tiểu Đào đang lơ lửng trên không trung, khối kim loại trên tay cũng đã biến mất, hai tay hắn đặt lên trái tim mình, một quả cầu ánh sáng màu tím phủ sương trắng lặng lẽ xuất hiện.
Hồn Hoàn thứ tư màu tím sậm trên người hắn nhấp nháy, đồng thời ánh sáng tím từ quả cầu kia cũng sáng bừng lên, bao trùm lấy sáu người học viện Đấu Linh. Những thứ được ánh sáng màu tím kia bao trùm đều trở nên hư ảo, thậm chí dao động hồn lực ở bên trong cũng thoáng ẩn thoáng hiện.
Mê Chi Châu, đây là vũ hồn của Tiểu Phong, chủ khống học viện Đấu Linh. Hắn và Hoắc Vũ Hạo đều là Hồn Sư hiếm thấy có vũ hồn thuôc tính tinh thần, kỹ năng của hắn khác với Hoắc Vũ Hạo ở chỗ hắn sẽ thông qua Mê Chi Châu tạo nên những huyễn cảnh mê hoặc đối thủ đồng thời bảo vệ đồng đội bên mình.
Mã Tiểu Đào đang lơ lửng trên không trung nếu nhìn bằng mắt của cô dĩ nhiên sẽ chỉ thấy một vùng toàn là màu tím, không thể trông thấy sáu người bên dưới đã thay đổi vị trí bắt đầu sử dụng kỹ năng tấn công vào cô.
Có điều lúc này Mã Tiểu Đào lại mỉm cười hài lòng, trong lòng thầm nghĩ, cảm giác này, thật sướng.
Sáu người học viện Đấu Linh giật mình trông thấy Mã Tiểu Đào trên không trung không những không hạ xuống mà ba Hồn Hoàn thứ hai, thứ ba và thứ tư đồng loạt phát sáng. Cả người cô như hóa thành ngọn lửa, trông hệt như một con phượng hoàng đột nhiên xuất hiện vậy. Sàn đấu lúc này đã bị ngọn lửa của cô phủ xuống thành một màu đỏ rực.
Xích Hằng Ngữ đã thu lại Kim Cương Cự Thuẫn, những vật phòng ngự trước mặt nhanh chóng biến mất, hắn là Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự duy nhất của đội nên không có lý do gì lại lùi bước, hắn nâng Kim Cương Cự Thuẫn lên, ánh sáng màu tím từ Mê Chi Châu phía sau hắn lại nhanh chóng xuất hiện che dấu cho tấm chắn kia.
Chiến Hồn Vương vũ hồn Khủng Trảo Hùng Khiên Nguyên cũng đã nhanh chóng bước đến gần Xích Hằng Ngữ, chỉ cần Xích Hằng Ngữ có thể đỡ được một kích này của Mã Tiểu Đào thì hắn sẽ toàn lực công kích cô.
Sau khi phóng thích Vũ Hồn, cơ thể Khiên Nguyên đã cao đến hơn ba thước, cơ thể cường càng kinh khủng, hắn phải khom người xuống mới có thể được quầng sáng từ Mê Chi Châu tỏa ra bao phủ hoàn toàn được.
Hàm Linh Nhi thì ở cách xa hơn một chút, cô là Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công nên phương thức chiến đấu dĩ nhiên là lặng lẽ chờ cơ hội ra một kích tất thắng.
Đường Nữu Nữu ngược lại lúc này đã phóng kỹ năng phụ trợ lên người Xích Hằng Ngữ, tác dụng của nó dĩ nhiên là tăng lực phòng ngự cho Xích Hằng Ngữ rồi. Chỉ cần đỡ được một kích này của cô gái kia, bọn họ sẽ có cơ hội đánh hội đồng.
Trong những người còn lại, chỉ có duy nhất Thanh Phong không tham gia vào việc vây đánh Mã Tiểu Đào, vì lúc này hắn bận khống chế nguyên tố thổ đánh về phía học viện Sử Lai Khắc, hắn muốn cứu đội trưởng Cổ Trúc Kiếm trở về.
Ầm.
Hai tiếng nổ thật lớn đồng thời vang lên ở hai phía, lực phòng ngự của Xích Hằng Ngữ quả thật rất mạnh, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Hồn vương, nhưng không phải không thể đỡ được một kích từ Hồn Đế, nhất là lúc này hắn còn được đồng đội phụ trợ. Nhưng vấn đề là đòn công kích của người tên không kia có rơi trúng tấm chắn của hắn không mới quan trọng.
Mã Tiểu Đào đột nhiên lao xuống với tốc độ chóng mặt, y hệt như kiểu được ăn cả ngã về không nhưng ngay 1 giây trước khi cô chạm đấy thì đôi cánh sau lưng cô lại giật giật, cả người cô khẽ lệch sang một chút. Cô rơi xuống ngay bên cạnh Kim Cương Cự Thuẫn, hơn nữa, lúc này cô khoảng cách giữa cô và Xích Hằng Ngữ lẫn Khiên Nguyên không lớn bao nhiêu.
Cũng ngay lúc này, Vô Địch Hộ Tráo trên người ba Hồn Vương của học viện Đấu Linh cũng lóe sáng rồi tắt lịm rõ ràng đã mất tác dụng, tích tắc sau, thậm chí bọn họ còn chưa kịp nghe thấy tiếng vỡ nát của tinh thạch Hoàng Kim, Mã Tiểu Đào đã đến.
Không thể nào.
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu mấy đệ tử học viện Đấu Linh.
Cho dù nhìn kiểu gì cũng không thể nào nhìn thấy được khe hở, huống chi lúc này trước mặt Mã Tiểu Đào còn có một bức màn sương mù huyền ảo màu tím từ Hồn Kỹ thứ tư của Tiểu Phong nữa.
Nhưng, sự thật thế nào cũng là sự thật. Ngay lúc tiếng nổ khủng bố kia vang lên, sáu người học viện Đấu La đã bị vây trong ngọn lửa đỏ rực, hơn nữa uy lực của nó hoàn toàn hơn hẳn Huyền Minh Chấn của Từ Tam Thạch ban nãy.
Xích Hằng Ngữ và Khiên Thiên đang ở gần cô nhất dĩ nhiên là người đứng mũi chịu sào, cả hai cảm thấy hồn lực trong cơ thể dường như không ngừng thiêu đốt, Hồn Kỹ cũng vỡ nát, cả người cứng ngắc không thể di chuyển nữa.
Tình huống của bốn người còn lại cũng không khác lắm có điều nhẹ hơn hai người bọn họ một chút mà thôi.
Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích, đây là kỹ năng khống chế phối hợp vô cùng mạnh mẽ, đồng thời cũng là Hồn Kỹ thứ tư của Mã Tiểu Đào. Nhờ kỹ năng Dục Hỏa Phượng Hoàng và Phượng Dực Thiên Tường tăng phúc, uy lực của nó không hề thua kém với Hồn Kỹ vạn năm bình thường.
Kỹ năng phụ trợ của Đường Nữu Nữu, kỹ năng từ Mê Chi Châu của Tiểu Phong cùng lúc tan rã trước một chiêu này của Mã Tiểu Đào.
Sau khi dùng xong chiêu Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích, Mã Tiểu Đào không chút nao núng, cô hừ lạnh một tiếng, Hồn Hoàn đen nhánh nằm ở vị trí thứ sáu lóe sáng. Nhất thời, bức màn phòng ngự được 108 Hồn Sư hợp lực tạo thành không ngừng run rẩy. Từng quầng sáng màu đỏ rực ngưng kết trên bầu trời gần như chạm trúng bức màn phòng ngự, nhiệt độ cả sàn đấu nháy mắt tăng cao.
Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ, kỹ năng công kích cực mạnh của Mã Tiểu Đào, lúc này, sáu người của học viện Đấu Linh đừng nói là ngăn cản, ngay cả né tránh cũng không thể.
Là Hồn Đế thật? Ngay giờ phút này, đó là suy nghĩ của tất cả người xem ở đây. Đây là Hồn Đế đầu tiên xuất hiên trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái.
Rất nhiều người trông thấy cảnh này không hẹn mà cùng tán thưởng, đây mới thật sự là thực lực của đệ tử học viện Sử Lai Khắc.
Mà lúc này, trận đấu bên kia cũng đã xong...
Sóng đất của Thanh Phong có lẽ sẽ làm nên chuyện nếu đối thủ anh gặp phải không là Hồn Tông có lực phòng ngự cực mạnh, Từ Tam Thạch.
Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, Thuẫn Tường. Tất cả sóng đất đều bị ngăn cản lại, căn bản không có cơ hội đến gần tiếp ức Cô Trúc Kiếm.
Mà Cô Trúc Kiếm nhờ ba giây ngăn mọi đòn tấn công của Vô Địch Hộ Tráo đã thuận lợi sử dụng Hồn Kỹ thứ năm của mình.
Tử Hoàng Trúc, dài chừng một trượng, toát ra ánh sáng màu tím rực rỡ, phía trên mơ hồ ẩn hiện hoa văn ánh kim. Cô Trúc Kiếm nhờ sự trợ giúp của Vô Địch Hộ Tráo đã đưa vũ hồn Tử Hoàng Trúc của mình cắm xuống mặt đất. Ngay khi vật phẩm phụ trợ kia mất đi tác dụng, hắn liền lập tức sử dụng Hồn Kỹ thứ năm của mình.
Mục địch của hắn rất đơn giản, chính là, tìm cơ hội chạy trốn.
Đáng tiếc, trước mặt hắn còn có đến năm người của học viện Sử Lai Khắc.
Ngay lúc Vô Địch Hộ Tráo mất đi tác dụng, một cái lồng băng liền xuất hiện vây lấy hắn, mà cái lồng băng này lại chẳng hề có một khe hở nào.
Kết quả, Hồn Kỹ thứ năm của hắn đành va mạnh vào lồng băng.
Lồng băng kia là hồn kỹ thứ ba của Lăng Lạc Thần, cũng chính là Hồn Kỹ ngàn năm, gọi là Băng Lao. Cô và Cô Trúc Kiếm đều có tu vi là Hồn Vương, theo lý thuyết lẽ ra lồng băng của cô không thể nào đỡ được công kích của Cô Trúc Kiếm.
Nhưng, hiện giờ Lăng Lạc Thần không phải chiến đấu một mình. Sau lưng cô là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang hợp lực tạo thành Hạo Đông Lực rót vào cơ thể cô. Hạo Đông Lực không chỉ tăng phúc cho thuộc tính vũ hồn cô trở thành cực hạn mà thậm chí còn tăng thêm một chút hơi thở Quang Minh. Vì thế, Băng Lao này đã kiên cố lại càng thêm vững chắc, vô cùng khó phá vỡ.
Mọi người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy bên trong Băng Lao phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ, sau đó Băng Lao xuất hiện vết nứt, cuối cùng ánh sáng màu tím kia trở nên ảm đạm.
Băng Lao vỡ nát, nhưng vì do Lăng Lạc Thần thu lại kỹ năng của mình, Cô Trúc Kiếm vừa sử dụng kỹ năng từ Hồn Hoàn vạn năm, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đỡ lấy Đái Thược Hành đang cùng lúc thi triển Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, Bạch Hổ Kim Cương Biến và Bạch Hổ Ma Thần Biến.
Vì thế, quá trình này, chỉ có thể dùng hai chữ giày vò để hình dung. Là một Hồn Vương bị Hồn Đế "bạo hành".
Trận chiến kết thúc nhanh vượt xa dự đoán của mọi người. Mà Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ của Mã Tiểu Đào hoàn toàn không có cơ hội rơi xuống những người của học viện Đấu Linh vì vị trọng tài bên ngoài ngay khi cảm thấy tình thế không ổn đã vội vàng bước lên cản trở. Học viện Sử Lai Khắc hoàn toàn áp đảo, chiến thắng một cách dễ dàng.
Lúc này thê thảm nhất có thể nói là Cô Trúc Kiếm, vì học viện bọn họ chỉ có một ngày để nghỉ ngơi tịnh dưỡng, hôm sau đã tiếp tục phải thi đấu trận cá nhân rồi. Nhưng ban nãy vì vị trọng tài bận ngăn cản Mã Tiểu Đào nên bên này Đái Thược Hành không có ai cản trở dĩ nhiên ra tay hơi bị độc ác. Hai tay hai chân Cô Trúc Kiếm đều bị đánh gãy. Đương nhiên, vết thương này với Hồn Sư không có gì đáng ngại nhưng trong thời gian ngắn không thể nào tiếp tục chiến đấu.
Lúc vị trọng tài đỡ Cô Trúc Kiếm dậy, bỗng thoáng nhìn về phía học viện Sử Lai Khắc với vẻ bất mãn.
Đái Thược Hành lại còn bày ra vẻ mặt vô tội cứ như ban nãy người xuống tay độc ác không phải là hắn. Hoặc là nói... ta chỉ đánh gãy tứ chi hắn chứ không phải "ngũ chi", như thế đã nhẹ tay lắm rồi.
Các thành viên của học viện Đấu Linh đều nhìn về phía học viện Sử Lai Khắc với vẻ phẫn nộ.
Mã Tiểu Đào hừ lạnh một tiếng nói:
- Nhìn cái gì? Nếu là các ngươi, các ngươi có nương tay không?
Xuất phát tinh thần nhân đạo, trước khi Đái Thược Hành đánh gãy tứ chi của Cô Trúc Kiếm đã đánh hắn ngất xỉu, nên lúc này người lãnh đạo của học viện Đấu Linh là đội phó Tiểu Phong.
Tiểu Phong đưa tay giữ đồng đội của mình lại, đồng thời trầm giọng hỏi Mã Tiểu Đào:
- Cô làm cách nào phá vỡ được ảo cảnh của tôi? Đừng nói là do may mắn.
Mã Tiểu Đào bĩu môi nói:
- Tỷ tỷ đây thiên phu dị bẩm được chưa? Muốn báo thù cứ đợi đến đấu cá nhân tìm tỷ mà báo.
Cô nói xong liền vung tay dẫn đầu đoàn người rời khỏi sàn đấu, cực kỳ có phong cách đại tỷ.
Làm sao cô phá vỡ được ảo cảnh của đối phương? Dĩ nhiên là nhờ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo rồi, còn phải suy nghĩ sao?
Đừng nhìn trận đấu này có vẻ đơn giản, thật ra mỗi bước của bọn họ đều đã tính toán rất cẩn thận, mấu chốt đều nằm trên người Hoắc Vũ Hạo.
Trận này bề ngoài Lăng Lạc Thần là chủ khống nhưng thật ra vai trò của Hoắc Vũ Hạo cũng quan trọng không kém. Chẳng qua những người bên ngoài không nhìn thấy được mà thôi.
- Đây mới thật sự là thực lực của học viện Sử Lai Khắc. Có điều học viện Đấu Linh cũng không tệ. Tiếc là họ gặp nhầm đối thủ mà thôi.
Hoàng đế Tinh La sau khi xem xong trận đấu gật đầu đánh giá.
Bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Tiếu Hồng Trần hiếm khi không có vẻ kiêu ngạo, không biết có phải vì hành động ban nãy của Vương Đông đã kích thích hắn hay không mà lúc này hắn lại ghé tai nói nhỏ với Mã Như Long.
- Đội trưởng, đội trưởng nhìn thấy gì không. Bên phía học viện Đấu Linh cũng không đơn giản đâu. Chẳng qua bọn họ chưa kịp sử dụng thứ đó mà thôi.
Mã Như Long gật đầu nói:
- Khó trách bọn họ dám bỏ qua vị trí thứ nhất. Nếu ta nhìn không lầm thì bọn họ định ghép những món đồ kia lại, thứ đó hẳn là phiên bản lớn của Lôi Đình Cự Pháo. Nhưng mà, làm sao bọn họ có được bản vẽ của Lôi Đình Cự Pháo chứ?
Tiếu Hồng Trần nhíu mày, trầm giọng nói:
- Nếu ta đoán không nhầm hẳn là thứ phỏng chế từ Lôi Đình Cự Pháo của Minh Đức Đường chúng ta. Có điều kỹ thuật của bọn họ không bằng nên phải làm phiên bản lớn. Thể thích lớn thì không cần kỹ thuật cao siêu lắm. Vì thế nó mới cần đến bảy người cùng sử dụng.
Mã Như Long gật đầu nói:
- Có lẽ là thế, xem ra về mặt chế tạo Hồn Đạo Khí của đế quốc Đấu Linh đã tiến bộ không ít. Có lẽ bọn họ không ngờ mình lại gặp phải học viện Sử Lai Khắc sớm như vậy, mà chiến thuật của học viện Sử Lai Khắc còn vừa vặn khắc chế bọn họ. Nếu đổi là đội ngũ khác, e là hiếm có ai có thể phá vỡ phòng ngự của bọn họ trước khi họ lắp ráp thành công Lôi Đình Cự Pháo, năm người kia đều có một kiện Vô Địch Hộ Tráo, mà bọn họ còn có ảo cảnh với lực phòng ngự khá mạnh. Trận này bọn họ thua chỉ vì bọn họ xui xẻo, chứ không phải không có thực lực.
Tiếu Hồng Trần có chút bực bội nói:
- Học viện Sử Lai Khắc thật may mắn. Nhưng mà chiến thuật này bọn họ chỉ dùng được một lần thôi, cũng may mà gặp phải đối thủ này. Nếu không với lực công kích cực mạnh của kiện Lôi Đình Cự Pháo cấp bảy kia, cho dù bọn họ có hai Hồn Đế cũng đừng mơ đỡ được.
Mã Như Long mỉm cười nói:
- Như thế này cũng không hẳn là xấu, chẳng phải chúng ta đã thấy rõ toàn bộ thực lực của học viện Sử Lai Khắc rồi sao?
Tiếu Hồng Trần gật đầu nói:
- Ừ.
Mã Như Long xoay người lại nhìn thẳng vào Tiếu Hồng Trần, nghiêm túc nói:
- Tiếu, về mặt thiên phú rõ ràng đệ hơn xa ta, thậm chí có thể nói là có một không hai ở đế quốc chúng ta. Nhưng tính cách của đệ cũng vì phần thiên phú này mà trở nên nóng nảy. Nếu đệ không sửa đổi thì tương lai sẽ ngã rất đau.
Tiếu Hồng Trần lặng người.
- Đội trưởng, ta...
Mã Như Long phất tay không cho hắn nói tiếp:
- Ta hy vọng đệ càng ngày càng mạnh mẽ, vì đế quốc, vì Minh Đức Đường hay vì học viện chúng ta cũng được. Chúng ta ai cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào đệ, hi vọng đệ không làm mọi người thất vọng. Đệ cũng sắp mười lăm tuổi rồi, cũng nên trưởng thành thôi.
Tiếu Hồng Trần có chút lúng túng, nhưng kỳ lạ là lại không phản bác lại những lời của Mã Như Long, hắn từ từ bước về chỗ của mình, vẻ mặt cứ như đang suy nghĩ cái gì đó.
Người sáng suốt đương nhiên không chỉ có bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, Vương Ngôn ngồi bên dưới xem trận đấu cũng hoảng hồn.
Khi thấy Cô Trúc Kiếm cầm khối kim loại trong tay hắn đã hiểu chiến thuật của đối phương là gì. Đấy không phải là âm mưu nữa mà phải gọi là dương mưu. Vì dù biết rõ đối phương đang làm gì nếu không đủ thực lực cũng không thể ngăn cản.
Bên phía đối phương có đến năm Hồn Vương mang Vô Địch Hộ Tráp, hơn nữa còn có rất nhiều Hồn Kỹ tăng lực phòng ngự, tất cả rõ ràng đều đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, bọn họ muốn đối phó dĩ nhiên là học viện Sử Lai Khắc, đồng thời cũng là chức vô địch kia. Chiến thuật lần này của học viện Đấu Linh rõ ràng là không tiếc bất cứ thứ gì, hoàn toàn dựa vào những Hồn Đạo Khí có tác dụng cực mạnh kia.
Trên đường về Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm, Đái Thược Hành nói:
- Ngày mốt, trận đấu cá nhân, để ta thi đấu đầu tiên.
Mã Tiểu Đào trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà đòi thi đấu đầu tiên?
Đái Thược Hành mỉm cười nói:
- Vì hôm nay ta đã làm đội trưởng của bọn họ bị thương nặng, nếu bọn họ thấy ta xuất hiện nhất định sẽ vô cùng kích động. Ta ra thi đấu đầu tiên là vô cùng hợp lý.
Mã Tiểu Đào hừ một tiếng nói:
- Nếu mạnh thì cần gì ba cái quỷ kế kia?
Vương Ngôn đột nhiên lên tiếng nói:
- Tiểu Đào, về tửu điếm rồi bàn bạc sau.
Mã Tiểu Đào nhíu mày nhưng không nói thêm gì nữa.
Lát sau, mọi người đã về đến tửu điếm. Vương Ngôn bảo những người còn lại về phòng nghỉ ngơi tu luyện, còn mình và Mã Tiểu Đào lập tức vào phòng họp.
Sau khi đóng cửa phòng họp lại, Vương Ngôn cũng không nóng lòng nói gì mà từ tốn rót cho Mã Tiểu Đào chén nước.
Mã Tiểu Đào nhìn chén nước trước mặt mình, khẽ ngẩng đầu nhìn Vương Ngôn nói:
- Vương lão sư, ta biết ngài muốn nói gì. Hôm nay ta không làm theo chiến thuật của ngài là lỗi của ta. Nhưng ta và Đái Thược Hành đổi chỗ cho nhau cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả.
Vương Ngôn nhìn Mã Tiểu Đào với ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
- Tiểu Đào, con là đội trưởng của đội chính thức dự thi lần này của học viện Sử Lai Khắc phải không?
Mã Tiểu Đào theo bản năng đáp:
- Đương nhiên.
Vương Ngôn nói:
- Vậy ta hỏi con, trách nhiệm quan trọng nhất của đội trưởng là gì? Là trút giận uất ức trong lòng? Hay dẫn dắt cả đội đoạt chức quán quân cuối cùng?
Mã Tiểu Đào ngẩng người, cô là người thông minh, tuy rằng bình thường khá nóng nảy nhưng nếu xét về mặt suy nghĩ dĩ nhiên cô hiểu ý Vương Ngôn muốn nói là gì.
Vương Ngôn trầm giọng nói tiếp:
- Nếu nói tư cách làm đội trưởng thì lẽ ra người đủ tư cách nhất là Bối Bối, ngay cả Đái Thược Hành cũng thích hợp làm đội trưởng hơn con.
- Ngài...
Mã Tiểu Đào tức giận nói.
Vương Ngôn cứ như không nhận thấy sự tức giận của Mã Tiểu Đào, hắn từ tốn nói tiếp:
- Không phục sao? Vậy thì con nói cho ta nghe xem trong trận đấu này con đã làm được những gì? Lúc trước con bị thương không thể ra thi đấu ta cũng không trách gì? Nhưng bây giờ con đã bình phục, con nói thử xem, con đã làm được những gì???