[Dịch] Tuyệt Thế Đường Môn
Sau khi học viện Sử Lai Khắc chiến thắng học viện Chính Thiên, trong lòng Vương Ngôn đã nâng mục tiêu hướng về chức quán quân, dù thế nào hắn vẫn muốn duy trì vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Mà trên con đường này, chỉ có một kẻ duy nhất có khả năng ngán đường bọn họ.
Cho nên, bình thường hắn không sử dụng quá nhiều chiêu trò, đấy cũng vì đánh lừa đối thủ cực mạnh của bọn họ kia, khiến bọn họ lầm tưởng học viện Sử Lai Khắc chỉ có thể chiến thắng dựa vào thực lực mà không am hiểu chiến lược.
Sự thật chứng minh hắn đã thành công, đến tận hôm qua, ngay cả các học viện của học viện Sử Lai Khắc vẫn chưa nhận ra.
Hôm nay, thời khắc quan trọng nhất cuối cùng cũng đến, hắn không cần phải che giấu gì nữa. Hắn cực kỳ bình tĩnh cũng vì hắn biết hôm nay, thông qua chiến đội Sử Lai Khắc, mọi người sẽ thấy chiến thuật của hắn phong phú như thế nào.
Hắn nhìn thoáng qua Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang ra vẻ bình thản nhưng hai tay lại nắm chặt không khỏi nhớ lại cuộc đối thoại hôm qua của ba người.
***
- Ngày mai hai con không cần đấu trận đoàn chiến, trận ấy Thái Đầu và Nam Nam sẽ thay hai đứa.
- A? Tại sao? Vương lão sư, chúng con trợ giúp nhiều nhất cũng chính là đoàn chiến mà?
- Ta đã quyết định rồi, đây là chiến lược của ta, đồng thời cũng vì muốn bảo vệ hai con. Tuy đoàn chiến, hai con sẽ giúp ích được rất nhiều, quan trọng nhất là Vũ Hồn dung hợp kỹ mà lại còn không chỉ có một cái. Nhưng ta lại không muốn hai con bị bại lộ quá sớm. Các con đừng quên, năm năm sau mới là trận đấu của các con với bọn họ, huống chi việc quan trọng nhất mà ta phải làm là đảm bảo an toàn cho các con. Hơn nữa, theo chiến thuật của ta, các con là người cần phải bảo toàn thực lực nhất.
- Nhưng...
- Hai con nghe ta nói xong đã, có lẽ tác dụng của các con trong trận đấu này còn lớn hơn nhiều so với trước đây nữa...
***
Trêu đầu thành, Hoàng Đế Tinh La thấp giọng nỏi Công Tước Bạch Hổ:
- Hiền đệ, đệ có nhìn ra tại sao học viện Sử Lai Khắc lại sắp xếp như thế này không?
Công Tước Bạch Hổ suy nghĩ một lát nói:
- Hẳn vì chiến thuật nào đó. Tuy ta chưa từng xem trận đấu nào của bọn chúng nhưng ta đoán hai đứa nhỏ kia mặc dù có tác dụng rất lớn trong đoàn chiến lại không được ra thi đấu cũng vì chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp thôi.
Hoàng đế Tinh La mỉm cười nói:
- Vậy đệ có đoán được trận đoàn chiến này kết quả thắng bại thế nào không?
Công Tước Bạch Hổ lắc đầu nói:
- Ta không biết thực lực của hai đội ấy như thế nào, làm sao mà đoán được, còn bệ hạ? Ta thấy dường như ngài đã đoán được chút gì rồi.
Hoàng đế Tinh La gật đầu, nhỏ giọng nói vài câu gì đó. Công Tước Bạch Hổ vừa nghe, thoáng ngây người rồi kinh ngạc nói:
- Sẽ như thế thật sao?
Hoàng đế Tinh La mỉm cười nói:
- Cứ chờ xem, lão sư dẫn đội của học viện Sử Lai Khắc tuy còn trẻ tuổi nhưng không phải người đơn giản. Ta tin trận chung kết này nhất định sẽ có nhiều bất ngờ khiến chúng ta phải kinh ngạc.
Khi hai người trò chuyện với nhau, hai đội đã bước lên sàn đấu đứng ở hai phía, trọng tài Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự đứng ở giữa nói:
- Quy tắc trận đấu ta đã vừa nhắc lại rồi, không nói nhiều nữa. Hai đội nhanh chóng lui về sau chuẩn bị bắt đầu. Trận đấu này sẽ kết thúc khi một trong hai đội không còn người có khả năng chiến đấu nữa.
Mã Tiểu Đào híp mắt nhìn chằm chằm đội trưởng Mã Như Long của đội đối thủ. Ánh mắt cô dường như muốn cháy lên một ngọn lửa. Mã Như Long cũng nhìn cô, nhưng hắn cảm nhận được áp lực từ người cô hoàn toàn hơn hẳn Khương Bằng ngày trước, khiến hắn không khỏi sinh một cảm giác bị áp bức.
"Đây chỉ vì uy danh của học viện Sử Lai Khắc thôi." Mã Như Long tự nói với chính mình. Nhưng khi hắn nhìn sâu vào mắt Mã Tiểu Đào, cảm giác bị áp bức lại xuất hiện rõ ràng như cũ.
Hai đội từ từ lùi về sau, Tiếu Hồng Trấn vốn đang hết sức căng thẳng cũng dần thả lòng, lòng đầy hưng phấn. Có thể với tư cách thành viên dự bị mà tham gia trận chung kết, chứng tỏ thực lực của hắn và Mộng Hồng Trần cực kỳ mạnh mẽ. Đây cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ ra thi đấu nên có thể xem cả hai là vũ khí bí mật của chiến đội Nhật Nguyệt, không ai rõ thực lực của bọn họ rốt cuộc là ở mức nào.
Dần dần, hai đội đã lùi đến mép sàn đấu, bên phía học viện Sử Lai Khắc vẫn là Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành đứng đầu, Lăng Lạc Thần ở ngay sau hai người, kế đến là Từ Tam Thạch và Bối Bối, sau cùng mới là Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu.
Tổ hợp lần này của bọn họ rõ ràng không phải là tổ hợp thích hợp nhất, ba Chiến Hồn Sư hệ Cường Công, một hệ Phòng Ngự, một Mẫn Công, một Khống Chế và thậm chí còn có một Hồn Đạo Sư vậy mà một Chiến Hồn Sư hệ Phụ Trợ cũng không có. Đương nhiên đấy là cách nhìn của người bên ngoài vì bọn họ không ngờ Hòa Thái Đầu không chỉ đơn giản là một Hồn Đạo Sư mà còn là Khí Hồn Sư hệ Thực vật nữa. Hiện giờ trong đội trừ Mã Tiểu Đào và Giang Nam Nam, những người còn lại đều ngậm một điếu xì gà. Trận hình của học viện Sử Lai Khắc không những không mới lạ mà nhìn tướng mạo các học viên còn có chút vô dụng, hơn nữa còn vì xếp thành bốn hàng mà hơi bị ngột ngạt.
Học viện Sử Lai Khắc bên này đã thế vậy mà bên học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư còn bình thường hơn, Mã Như Long đứng đầu, những người còn lại lần lượt đứng phía sau tạo thành mọt hình tam giác.
Tinh thần hai đội đã tập trung đến cực độ. Tích tắc sau khi bọn họ đến đúng vị trí thì Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự cũng hô to bắt đầu. Trận đoàn chiến đầu tiên của trận chung kết rốt cuộc cũng đã bắt đầu.
Ngay sau khi có hiệu lệnh, trận hình của hai đội đồng thời thay đổi tạo nên một màn khiến mọi người đều giật mình.
Bên phía học viện Sử Lai Khắc và Nhật Nguyệt đều giống như có bàn bạc trước vậy, đội viên song phương đồng thời tập trung ở vị trí trung tâm xếp thành một nhóm.
Bên phía học viện Sử Lai Khắc, người đứng đầu không còn là Mã Tiểu Đào nữa mà đổi thành Từ Tam Thạch.
Còn bên phía chiến đội Nhật Nguyệt sau khi hợp lại cũng đổi người đứng đầu, lúc này người đó là Lâm Tịch.
Song phương trong khi thay đổi trận hình cũng đồng thời phóng xuất ra vũ hồn, bên phía chiến đội Nhật Nguyệt còn tiện tay sử dụng luôn Hồn Đạo Khí của mình nữa. Bên phía học viện Sử Lai Khắc, bảy người hợp thành một. Từ Tam Thạch đứng đầu giơ cao Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của mình sau đó sải bước xông về trước, sáu người còn lại phóng xuất vũ hồn bám sát theo sau.
Bên phía chiến đội Nhật Nguyệt lúc này lại không có hành động vì, đối với Hồn Đạo Sư, trong một khoảng cách nhất định bọn họ mới có thể phát huy ra thực lực cao nhất.
Lâm Tịch đứng đầu đã sử dụng món Hồn Đạo Khí đầu tiên của mình, đó là một tấm chắn nhìn có vẻ bình thường, lớn khoảng bằng một cái mâm nhỏ, chiếc tấm chắn bằng kim loại kia bỗng nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, một tầng ánh sáng màu vàng lặng lẽ khuếch tán, hóa thành một cái màn sáng bảo vệ đường kính chừng hai thước, nó không chỉ phủ xuống bảo vệ hắn mà bảo vệ luôn cả những đồng đội đang đứng sau lưng hắn nữa.
Những người sáng suốt đều nhìn ra hành động này của chiến đội Nhật Nguyệt cũng vì phòng bị kỹ năng Huyền Minh Trí Hoán của Từ Tam Thạch.
Kỹ năng Huyền Minh Trí Hoán kia không biết đã phát huy tác dụng thần kỳ của nó biết bao nhiêu lần trong các trận đấu trước rồi. Một khi để Từ Tam Thạch thành công thì bên phía học viện Sử Lai Khắc sẽ sử dụng các chiến thuật kỳ quái khác nhau đánh bại bọn họ, dĩ nhiên chuyện này chẳng phái tốt lành gì với chiến đội Nhật Nguyệt rồi.
Chiến đội Nhật Nguyệt lúc này đã đứng thành một nhóm, người thấy rõ tình huống hiện nay nhất chỉ có Lâm Tịch, thân hình Lâm Tịch khá cao lớn nên gần như có thể che chắc hoàn toàn đồng đội phía sau mình, hơn nữa hắn đã sử dụng Hồn Đạo Khí Thuẫn Bài, cho dù có bị đổi qua, hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Khi chiến đội Nhật Nguyệt thấy Từ Tam Thạch dẫn đầu xông lên, ai cũng hơi khẽ mỉm cười, vì kế hoạch bọn họ chuẩn bị đã tương đối khắc chế không cho Huyền Minh Trí Hoán của Từ Tam Thạch có cơ hội sử dụng.
Sau khi trận hình của hai đội thay đổi thì một hồi kịch chiến cũng bắt đầu.
Vô số ánh sáng phát ra khi hồn lực ngưng kết không ngừng lóe lên, từng tia sáng hợp thành một quả cầu ánh sáng thật lớn, bắn ra hệt như phía sau bọn họ có một con khổng tước đang xòe đuôi vậy. Quả cầu ánh sáng đó bay thẳng lên bầu trời giữa hai đội, kế đến bay về phía học viện Sử Lai Khắc với tốc độ kinh người, phát ra từng tiếng gió rít vô cùng chói tai.
Quả cầu kia theo tốc độ và quỹ tích có thể thấy nhất định sẽ bắn trúng học viện Sử Lai Khắc, không lãng phí chút nào.
Mấy Hồn Đạo Sư bên chiến đội Nhật Nguyệt thấp nhất cũng là cấp năm, cho dù hồn lực của bọn họ chủ yếu nhờ linh dược và mật pháp mới tăng lên được, không thể so với Hồn Sư đồng cấp nhưng tu vi của bọn họ là hàng thật giá thật. Bọn họ lại còn am hiểu Hồn Đạo Khí nên khi sử dụng chúng còn muốn mạnh hơn một Hồn Vương bình thường sử dụng Hồn Kỹ nữa, huống chi còn có nhiều Hồn Đạo Sư cấp năm như vậy đồng thời tấn công.
Lúc trước khi đấu với học viện Đế Áo, chiến đội Nhật Nguyệt cũng thông qua chiến thuật bùng nổ hàng loạt Hồn Đạo Khí, mạnh mẽ ngăn chặn đối thủ. Trước sự công kích liên tục không ngừng, học viện Đế Áo không thể không chịu thua.
Cho nên chiến thuật lần này bọn họ dùng cho học viện Sử Lai Khắc là không nghĩ có thể làm đối phương bị thương, chỉ cần ngăn bọn họ lại, không cho bọn họ đến gần là được.
Nhưng ngay khi quả cầu ánh sáng từ bên phía họ bay lên thì bên phía học viện Sử Lai Khắc cũng có một luồng sáng màu trắng bay thẳng lên cao.
Luồng sáng này bay lên không trung liền sáng lên như ánh trăng rằm, sau đó, hóa thành vô số tia sáng màu trắng trút thẳng xuống học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Tuy mức độ dày đặc của những tia sáng này kém hơn quả cầu ánh sáng kia một chút nhưng nó xuất hiện vô cùng đúng lúc, ngay khi các tia sáng từ Hồn Đạo Khí bay lên hội tụ thành quả cầu ánh sáng thì ánh sáng màu trắng kia cũng từ trên trời giáng xuống. Hai đòn công kích của song phương gần như đồng loạt va chạm với nhau. Hồn Hoàn thứ tư trên người hắn lóe sáng, kỹ năng kia đúng là do hắn thực hiện, Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ, một Hồn Kỹ trên phạm vi lớn.
Tuy đây chỉ là Hồn Kỹ thứ tư nhưng với thực lực Hồn Đế, uy lực của nó dĩ nhiên mạnh hơn uy lực từ Hồn Vương sử dụng Hồn Đạo Khí cấp năm, hơn nữa món Hồn Đạo Khí kia chỉ có tác dụng cản đường là chính. Nháy mắt khi hai bên va chạm vào nhau, hàng loạt tiếng nổ đồng loạt vang lên.
Chỉ với lần giao chiến đầu tiên đã chứng tỏ, học viện Sử Lai Khắc đã làm tốt hơn học viện Đế Áo trước đây nhiều lắm.
Bước chân của Từ Tam Thạch cũng không vì vụ nổ mạnh ấy mà chậm lại, ánh sáng màu đen trên Huyền Minh Quy Giáp trong tay hắn sáng bừng lên, Huyền Minh Chi Lực và Huyền Minh Thuẫn Trận đồng thời được sử dụng.
Ai có thể ngờ hắn được chọn đứng đầu không phải vì phòng ngự đòn công kích của đối thủ, ngược lại là ngăn cản dư chấn từ các vụ va chạm của hai bên đây?
Với cấp bậc Hồn Tông, lực phòng ngự của Từ Tam Tạch tuyệt đối có thể cầm cờ đi đầu, dưới tác dụng của Huyền Minh Thuẫn Trận và Huyền Minh Chi Lực, tất cả dư chấn đều bị gạt ra ngoài, nháy mắt sau vụ nổ, khoảng cách của hai đội đã rút ngắn còn khoảng 70 thước. Bên phía chiến đội Nhật Nguyệt không hề có ý định tạm dừng công kích, các Hồn Đạo Sư cấp năm kia phối hợp vô cùng ăn ý, quả cầu ánh sáng của đợt tấn công thứ nhất vừa bay đi, bọn họ đã chuẩn bị đến đợt tấn công thứ hai. Rất nhiều thứ ánh sáng từ các loại Hồn Đạo Khí mà trước nay mấy người học viện Sử Lai Khắc thậm chí còn chưa từng trông thấy nữa đang lần lượt bay về phía bọn họ.
Nhưng ngay lúc này, học viện Sử Lai Khắc cũng phát động đợt tấn công thứ hai.
Trong không gian chợt vang lên tiếng phượng ngâm thật to, sau đó, trên bầu trời xuất hiện một con phượng hoàng lửa thật lớn, sau Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ chính là Hồn Kỹ cực mạnh của Mã Tiểu Đào, Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ.
Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ của Đái Thược Hành chẳng qua là Hồn Kỹ ngàn năm, còn Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ kia lại là Hồn Kỹ vạn năm, đồng thời cũng là Hồn Kỹ thứ sáu của Mã Tiểu Đào. Kỹ năng kia của cô xuất hiện vừa đúng lúc vừa phối hợp hoàn mỹ với Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ, chứng tỏ ngay từ khi hai đội khai chiến, cô đã bắt đầu chuẩn bị chiêu này rồi.
Ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt làm nhiệt độ trên sàn đấu giảm xuống nhanh chóng. Từng quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống thậm chí còn lớn gấp năm lần so với Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ nữa. Các quả cầu lửa ấy mang theo hơi nóng khủng khiếp khiến bầu không khí trên sàn đầu như bị bóp méo, khiến 108 vị Hồn Sư ở bên ngoài không thể không thúc dục toàn lực bảo vệ bức màn bảo hộ.
Hai đội lại một lần nữa va chạm kịch liệt, Mã Tiểu Đào dùng hành động cụ thể để chứng minh thực lực của mình mạnh mẽ như thế nào.
Chỉ bằng sức của mỗi kỹ năng Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ của cô đã có thể áp chế hết các đòn công kích từ bảy người đối phương, hơn nữa còn trực tiếp đánh thẳng vào đối thủ nwca.
Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ bất kể là thời gian sử dụng hay uy lực đều hơn xa Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ của Đái Thược Hành, hai Hồn Đế của học viện Sử Lai Khắc đồng loạt sử dụng kỹ năng công kích từ xa, cứng đối cứng với đối thủ. Bất kể là Hồn Đạo Khí có mạnh như thế nào thì ít nhất phải đánh trúng người mình mới có tác dụng, đã thế thì ta sẽ không cho các ngươi cơ hội đó. Công kích của Hồn Đạo Khí mạnh thật đó nhưng nó nào phải là Hồn Kỹ thật sư, một khi đã sử dụng thì không thể nào khống chế được nữa, cho nên hai Hồn Đế kia mới có thể dễ dàng cản trở như vậy, dù cho có cá lọt lưới cũng không thoát được Huyền Minh Thuẫn Trận phòng ngự toàn diện của Từ Tam Thạch.
Có điều, vì đợt tấn công thứ hai va chạm tạo nên dư chấn quá mạnh nên khi hai đội còn cách nhau khoảng 50 thước thì Từ Tam Thạch không thể không dừng bước.
Để chống đỡ uy lực mạnh mẽ từ Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ, bên phía chiến đội Nhật Nguyệt nháy mắt xuất hiện ba tầng phòng ngự bao phủ bảy người ở bên trong. Đúng lúc này, một bóng người bên phía học viện Sử Lai Khắc vọt ra khỏi đội hình, ngọn lửa Phượng Hoàng bên người cô bỗng hóa thành đôi cánh nhẹ nhàng bay lên không trung, tốc độ của cô nháy mắt tăng lên khủng khiếp, không những thế, khi cô bay đến độ cao chừng mười thước, dưới chân liền xuất hiện hai vòng lửa, một lần nữa tốc độ của cô lại gia tăng, nháy mắt cô đã đến trước mặt chiến đội Nhật Nguyêt. Người kia còn ai khác ngoài Mã Tiểu Đào, chỉ có cô và Đái Thược Hành mới có gan một mình xuất hiện thế này. Cho dù là Hồn Sư hay Hồn Đạo Sư, khoảng cách cũng cực kỳ quan trọng.
Các khán giả đều trợn mắt kinh ngạc, theo tỷ lệ đặt cược thì chiến đội Nhật Nguyệt hơn xa học viện Sử Lai Khắc, lẽ ra bọn họ phải áp đảo người ta chứ. Vậy mà theo cục diện lúc này lại là phía Sử Lai Khắc chiếm thế thượng phong. Mã Tiểu Đào gần như lắc mình một cái đã đến trước mặt Lâm Tịch, sáu người phía sau cũng đã tăng tốc đuổi theo, vọt thẳng về phía chiến đội Nhật Nguyệt. Hồn Hoàn thứ tư trên người Mã Tiểu Đào vụt sáng, ngọn lửa Phượng Hoàng nháy mắt biến thành màu đỏ sậm, Tà Hỏa Phượng Hoàng lại xuất hiện, nếu cô có thể dùng một kích Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích toàn diện chế trụ được chiến đội Nhật Nguyệt thì cục diễn không còn căng thẳng nữa.
Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu ngồi bên dưới đã nắm chặt tay, mặc dù theo chiến thuật của Vương Ngôn thì đây chỉ mới là khúc dạo đầu, nhưng bọn họ vẫn hi vọng Mã Tiểu Đào có thể một kích giành chiến thắng cho học viện Sử Lai Khắc.
Nhưng, sự thật đã chứng minh, chiến đội Nhật Nguyệt có tư cách tranh giành giải quán quân với bọn họ tuyệt đối không phải tầm thường. Bên phía bọn họ vừa thấy Mã Tiểu Đào chuẩn bị công thích thì Lâm Tịch đứng đầu tiên đã nhảy vọt ra. Ngay sau đó, ba kiện Hồn Đạo Khí trên người hắn đồng loạt lóe sáng. Đầu tiên là một vòng sáng màu trắng ở lồng ngưc, nó như một màn sương mù lặng lẽ xuất hiện. Khi đó trên người Mã Tiểu Đào bỗng nhiên cũng xuất hiện một vòng sáng vô cùng quỷ dị. Cả người Mã Tiểu Đào đang bay đến dường như cũng vì thế mà bị đổi phương hướng, khiến người ta có cảm giác như Mã Tiểu Đào đang bị Lâm Tịch kéo đến vậy. Sau đó, trên người Lâm Tịch phát ra một tầng ánh sáng màu vàng kim cực kỳ quen thuộc với đệ tử học viện Sử Lai Khắc. Không, không phải chỉ một mà đến hai tầng. Đầu tiên là tầng ánh sáng màu vàng của Vô Địch Hộ Tráo vừa vằn chặn đứng một kích Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích của Mã Tiểu Đào. Ngay sau đó, trên người hắn lại khuếch tán ra một tầng ánh sáng màu vàng nữa, bao phủ cả hắn và Mã Tiểu Đào vào bên trong, đồng thời cũng ngăn cách cô phóng ngọn lửa Phượng Hoàng ra ngoài.
Hai tầng Vô Địch Hộ Tráo phát ra một loạt tiếng nổ khủng bố, sau đó, bên trong vòng bảo hộ, ngọn lửa Phượng Hoàng bùng cháy mãnh liệt. Không ngờ một kích cực mạnh của Mã Tiểu Đào lại bị một Hồn Đạo Sư cấp năm ngăn cản, có điều, Lâm Tịch cản trở được Mã Tiểu Đào cũng không dễ dàng gì, Vô Địch Hộ Tráo tuy lực phòng ngực rất mạnh nhưng cần hấp thụ một lượng lớn hồn lực từ người sử dụng, nhất là lúc này hắn đang dùng một lượt đến năm kiện Hồn Đạo Khí cấp năm, hồn lực dĩ nhiên bị rút cạn một cách mạnh mẽ, gương mắt hắn thoáng chốc đã hơi trắng bệch.
Sáu người còn lại của chiến đội Nhật Nguyệt rõ ràng phối hợp vô cùng ăn ý. Ngay khi Lâm Tịch vọt ra, thì Mễ Già đứng ngay sau lưng hắn liền bước lên thay đổi vị trí đồng thời phóng xuất ra một tầng phòng ngự, Huyền Minh Trí Hoán của Từ Tam Thạch lại một lần nữa không thể sử dụng.
Cũng đúng lúc này, một tia sáng màu đỏ ánh kim từ vai trái Mễ Già bắn ra. Tia sáng này Từ Tam Thạch đã từng trông thấy, nó là một kiện Hồn Đạo Khí công kích cực mạnh cấp bảy. Hơn nữa còn tập trung vào một vị trí. Ngay cả bức màn phòng ngự của 108 hồn sư kia cũng khó mà chống đỡ được.
Tia sáng này xuất hiện rất đúng lúc. Lâm tịch nhảy ra cản Mã Tiểu Đào, Từ Tam Thạch sử dụng Huyền Minh Trí Hoán, Mễ Già dùng Hồn Đạo Thuẫn cản tia sáng màu đen đó, và tia sáng màu đỏ ánh kim cũng xuất hiện ngay lúc này, mục tiêu dĩ nhiên là Từ Tam Thạch. Hắn mới sử dụng Hồn Kỹ xong, nên lúc này trừ cứng đối cứng ra, hắn không còn cách nào khác.
Mà lúc này, không chỉ có mỗi tia sáng màu đỏ ánh kim của Mễ Hìa mà phía sau hắn còn xuất hiện một luồng ánh màu tím xanh cực kỳ rực rỡ. Luồng sáng ấy phóng thẳng lên cao hóa thành đường công với quỹ đạo parabol, bay thẳng về phía học viện Sử Lai Khắc.
Tuy nhiên, thật bất ngờ rằng ánh mắt bối rối của Từ Tam Thạch bỗng nhiên trở nên gian xảo. Ngay sau đó, cả người hắn biến mất, thay vào đó là một người khác.
Người kia không ai khác chính là đội trưởng đội dự bị lần đầu tiên ra trận, Tiếu Hồng Trần.
Huyền Minh Trí Hoán vậy mà cũng có thể thành công sao?
Nếu có người quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ngay khi tia sáng màu đen của Huyền Minh Trí Hoán được bắn ra, tuy đã bị Hồn Đạo Thuẫn ngăn cách nhưng sau đó, lại bất ngờ rẽ đi một cách quỷ dị, nhắm thẳng vào mục tiêu là Tiếu Hồng Trần.
Sự thay đổi diễn ra quá nhanh, không ai ngờ rằng Từ Tam Thạch lại có thể sử dụng được Huyền Minh Trí Hoán.
Bên dưới đài, ở khu vực chờ chiến, Hoắc Vũ Hạo khẽ cúi đầu, ánh sáng màu vàng kim trong mắt hắn liên tục sáng lên, nhưng nháy mắt sau đã khôi phục bình thường.
Nếu chỉ bằng thực lực của Từ Tam Thạch dĩ nhiên không thể sử dụng thành công Huyền Minh Trí Hoán được, nhưng nếu có sự trợ giúp từ Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo thì lại khác.
Tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Vương Ngôn, Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ của Mã Tiểu Đào liên tục rơi trúng bức màn phòng ngự nào phải vô tình, bề ngoài nhìn có vẻ như lãng phí hồn lực, nhưng thật sự lãng phí sao?
Ngay khi bức màn phòng ngự chấn động kịch liệt thì tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo lập tức tụ lại, hắn nhanh chóng khống chế nó len lỏi lọt qua bức màn phòng ngự rồi sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng cho một mình Từ Tam Thạch.
Nếu trước đây, khi Hoắc Vũ Hạo chưa dung hợp Sinh Linh Kim, đúng là hắn vẫn có thể làm được nhưng sau đó, Tinh Thần Lực của hắn sẽ cạn kiệt hơn nữa bản thân còn phải chịu gánh nặng rất lớn.
Nhưng hiện tai thì khác, Tinh Thần Hải của hắn được cải tạo toàn diện, Tinh Thần Lực cũng tăng mạnh. Thêm cả thao tác khống chế Tinh Thần Lực của hắn đã bước lên một nấc thang mới. Tuy không thể giúp đỡ tất cả đồng đội nhưng nháy mắt dò xét một chút vẫn dư sức.
Vương Ngôn biết chắc đối thủ sẽ có chuẩn bị với Huyền Minh Trí Hoán của Từ Tam Thạch. Nhưng Hồn Đạo Khí là vật chết, nói cách khác, nếu Hồn Đạo Thuẫn tạo ra một vòng phòng ngự bao trùm trên diện tích lớn thì đồng nghĩa với việc ngăn cản cả những đòn tấn công của chiến đội Nhật Nguyệt.
Dĩ nhiên bọn họ không muốn bị cản trở như vậy rồi. Cho nên, Vương Ngôn suy đoán vòng phòng ngự của bọn họ dùng để ngăn cản Huyền Minh Trí Hoán sẽ không quá lớn. Hơn nữa, với học viện Sử Lai Khắc, tác dụng của Huyền Minh Trí Hoán trong trận đầu này mang tính chất mấu chốt, tổng thể thực lực bọn họ hơi kém hơn đối thủ nên bọn họ phải nắm bắt tất cả các cơ hội dù là nhỏ nhất. Tuy Hoắc Vũ Hạo ngồi bên ngoài nhưng hắn đã mang đến sự trợ giúp rất lớn cho bọn họ rồi.
Tiếu Hồng Trần căn bản không thể tránh được, hắn vừa xuất hiện thì tia sáng màu đỏ kia đã đến trước mặt. Nó đang bay với tốc độ ánh sáng, giờ hắn có muốn dùng Hồn Đạo Khí cũng không kịp nữa. Các đòn tấn công từ đầu đến giờ đều không có sự tham gia của hắn và Mộng Hồng Trần, nên lúc này tuyệt đối đúng với câu "họa vô đơn chí".
Không đợi hắn bực bội xong, tia sáng kinh khủng từ Hồn Đạo Khí cấp Bảy đã bắn thẳng vào lồng ngực hắn. Nhưng nháy mắt sau, một tầng ánh sáng màu vàng trên người hắn bỗng nở rộ.
Tầng ánh sáng này hoàn toàn tự động, khi nó sáng lên, nháy mắt sau, tia sáng màu đỏ hoàn toàn bị ngăn cản, kế đến Tiếu Hồng Trần hét lên một tiếng đau đớn rồi lui về sau vài bước. Ánh sáng màu vàng vừa xuất hiện trên ngực hắn là từ một loại Hồn Đạo Khí phòng ngự hoàn chỉnh tương tự như Vô Địch Hộ Tráo nhưng so với loại Vô Địch Hộ Tráo mà học viện Sử Lai Khắc từng thấy thì ánh sáng của nó mạnh, đậm, rực rỡ chói mắt hơn nhiều lắm.
Lúc này, ánh sáng màu xanh tím trên bầu trời nháy mắt đã rơi xuống rồi. Bên phía học viện Sử Lai Khắc bỗng xuất hiện một tầng lá chắn bằng băng thật lớn, không những thế, vô số tia sáng trắng từ dưới đất bay lên hệt như một màn pháo hoa rực rỡ, Lăng Lạc Thần và Hòa Thái Đầu đã ra tay.
Nhưng luồng sáng màu xanh tím kia khó đối phó hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, nó bị Hồn Đạo Xạ Tuyến của bọn họ bắn trúng nhưng không hề có dấu hiệu giảm tốc độ hay ngừng lại, sau đó nó bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài, một cái lồng sáng màu xanh tím thật lớn nhanh chóng bao phủ lấy những người bên dưới.
Tiếu Hồng Trần bị đổi đi, Từ Tam Thạch thay vào, nháy mắt đó, hắn không chút do dự dùng Huyền Minh Chi Lực tăng phúc rồi sử dụng kỹ năng Huyền Minh Chấn đập mạnh xuống mặt đất.
Một vầng sáng màu đen nháy mắt bao phủ lấy năm người còn lại của chiến đội Nhật Nguyêt, cũng vì thế mà bọn họ vốn đang chuẩn bị sử dụng Hồn Đạo Khí bị chậm đi một chút.
Từng việc từng việc đều được Từ Tam Thạch thực hiện vô cùng lưu loát, hắn sử dụng Huyền Minh Chấn xong căn bản không hề ngừng nghỉ, tiếp tục chạy ra bên ngoài, Huyền Minh Trí Hoán xuất hiện. Bên phía chiến đội Sử Lai Khắc, Đái Thược Hành cũng có động tĩnh, chỉ cần Huyền Minh Trí Hoán này thành công thì Hồn Đế thứ hai của học viện Sử Lai Khắc sẽ được đổi sang đấy.
Trên không trung, Lâm Tịch sau khi cản được Mã Tiểu Đào đã cùng rơi xuống đất, ba giây vô địch chỉ còn một giây cuối cùng.
Bị hai Hồn Đế áp sát tuyệt đối không phải là chuyện tốt, ít nhất lúc này chiến đội Nhật Nguyệt vẫn chưa muốn nó xảy ra, nếu học viện Sử Lai Khắc thành công thì bọn họ lại càng mất ưu thế hơn.
Ngay lúc này, ánh sáng màu đen của Huyền Minh Trí Hoán bỗng nhiên vỡ tan, Từ Tam Thạch và Đái Thược Hành đã không thành công thay đổi vị trí, thứ vừa ngăn cản Huyền Minh Trí Hoán cũng chính là quầng sáng màu xanh tím đang từ trên trời giáng xuống kia.
Nó hóa thành một bức màn ánh sáng thật lớn vây lấy năm người học viện Sử Lai Khắc. Khi Huyền Minh Trí Hoán bay đến thì nó vừa vặn hoàn thành việc bao phủ nên nháy mắt sau khi va chạm, tia sáng màu đen nhanh chóng vỡ nát.
Lần này Từ Tam Thạch quả thật bất ngờ, hắn thầm gào thét trong lòng rằng lão tử muốn về chỗ cũ. Sau đó liền vung tấm chắn lên đánh về phía người đang đứng gần mình nhất là Mã Như Long.
Quầng sáng màu xanh tím đó cũng do Mã Như Long bắn ra, đồng thời đó cũng là kiện Hồn Đạo Khí cấp Bảy khác do chính hắn chế tạo.
Đừng nói Từ Tam Thạch tấn công đúng lúc, Mã Như Long vừa mới sửa dụng một lược hai Hồn Đạo Khí cấp bảy ít nhất cũng phải cần một lúc vận chuyển hồn lực, nên khi Từ Tam Thạch đột nhiên dùng Huyền Minh Chấn đánh lén khiến Mã Như Long có chút không kịp né tránh.
Ngưng nháy mắt khi Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn đánh trúng Mã Như Long thì trên người hắn bỗng lóe ra quầng sáng màu trắng, chiếc vòng trắng bên tay phải của hắn cũng vỡ nát, quầng sáng kia cũng làm Từ Tam Thạch bị chấn bay ngược về sau.
Hồn Đạo Khí cấp năm, Kích Thối Thủ Hoàn, sử dụng một lần duy nhất.
Lúc này trên sàn đấu có chút hỗn loạn, khán giả bên dưới không còn phân biệt được bên nào chiếm thượng phong nữa.
Mã Như Long hét lớn:
- Kế hoạch thứ hai, chiến đấu cá nhân.
Nói xong, đầu hắn lóe ra tầng sáng màu đen hết sức mãnh liệt, sau đó, đầu hắn được bao phủ một chiếc mũ giáp, sau khi phóng thích vũ hồn, đầu hắn đã lớn hơn bình thường không ít, đây là tác dụng bổ trợ cơ thể của vũ hồn Đại Đầu Linh Viên.
Các Hồn Hoàn của vũ hồn Đại Đầu Linh Viên đều mang đến kỹ năng tăng phúc sức mạnh nhưng đồng thời nó cũng có một ưu điểm chính là giúp lượng Tinh Thần Lực của Mã Như Long tăng gấp đôi so với Hồn Sư đồng cấp, tuy không bằng Hồn Sư hệ Tinh Thần như Hoắc Vũ Hạo nhưng lại cực kỳ hữu dụng trong việc khống chế Hồn Đạo Khí.
Trên mũ giáp màu đen, ngay vị trí giữa trán là một viên Hồng Bảo Thạch, lúc này viên Hồng Bảo Thạch đó nháy mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị, sau đó, một ảo ảnh màu đỏ sập chiếu ra từ viên Hồng Bảo Thạch đó, bay thẳng về phía Lâm Tịch.
Phản ứng của Mã Như Long không chậm nhưng hắn vẫn không kịp cứu viện, bởi vì thực lực Mã Tiểu Đào quá mạnh.
Hôm trước cô được Hoắc Vũ Hạo giúp áp chế Tà Hỏa Phượng Hoàng, tu vi đột nhiên có đột phá, sau đó cấp độ Hồn Lực của cô thuận lợi tăng đến cấp 68, ngay cả bản thân cô cũng không ngờ mình lại có thể thăng cấp nhanh như vậy, khoảng cách đến cấp bậc Hồn Thánh chỉ còn hai cấp nữa thôi.
Cấp 68 là khái niệm gì? Chính là lượng Hồn Lực của cô hơn hẳn Đái Thược Hành và Mã Như Long đều mới chỉ là Hồn Đế sơ cấp. Tu vi của Hồn Sư càng cao thì độ chênh lệch mỗi cấp càng lớn. Nếu tính tổng lượng hồn lực thì cộng cả của Mã Như Long và Đái Thược Hành mới chỉ sấp xỉ của cô thôi.
Vô Địch Hộ Tráo tuy có thể chặn được một kích của Mã Tiểu Đào nhưng đừng quên lúc này nó là một kích toàn lực của một Hồn Đế cấp 68. Nhiệt độ của hai cái Vô Địch Hộ Tráo nháy mắt tăng đến một con số khủng khiếp.
Lâm Tịch thoáng có chút hưng phấn, vì hắn nghĩ bản thân mình đã tạm thời chặn được một thành viên mạnh nhất của đối phương, các đồng đội của mình lúc này sẽ có thêm thời gian phản kích. Đối thủ kế tiếp của Mã Tiểu Đào dĩ nhiên sẽ không phải là hắn nữa, hắn đã chuẩn bị sẵn đường lui rồi.
Nhiệt độ của Vô Địch Hộ Tráo càng lúc càng tăng cao, nháy mắt khi nó sắp hết tác dụng, hai tầng bảo hộ bỗng xuất hiện một vết nứt nho nhỏ.
Sai lầm lớn nhất của chiến đội Nhật Nguyệt là coi thường độ nóng, sức mạnh khủng bố và lực bùng nổ của vũ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng. Với tầng phòng ngự Vô Địch Hộ Tráo, Mã Tiểu Đào tuy bị cản trở nhưng vẫn có thể tiếp tục công kích, uy lực của Phượng Hoàng Khiến Thiên Kích chỉ bị khuếch tán ra những người xung quanh. Có điều cũng chỉ khuếch tán một ít thôi, giờ phút này, một kích toàn lực của cô mạnh mẽ như vậy, ngay cả Mã Tiểu Đào cũng không sao khống chế nó hoàn toàn được.
Xèo xèo xèo.
Nháy mắt, Lâm Tịch đang tươi cười rạng rỡ cứ thế biến mất. Hoàn toàn biến mất, một chút tro tàn cũng không còn, trong không khí dường như còn ẩn hiện ảo ảnh tươi cười đắc ý của hắn.
Mã Tiểu Đào ngẩn người, khi Vô Địch Hộ tráo biến mất, cô chỉ cảm nhận được có một cỗ nhiệt lượng khuếch tán mạnh mẽ ra bên ngoài, sau đó Lâm Tịch biến mất. Mà lúc này, ảo ảnh màu đỏ sậm mà Mã Như Long phóng ra cũng bị chấn lui về sau, hiện ra nguyên hình.
Kia là một con Viên Hầu cao chừng một thước năm, hai tay rũ xuống đất, bộ lông đỏ sậm trông như trong suốt, đôi mắt màu vàng lóe ra ánh sáng màu vàng quỷ dị. Nó bị luồng nhiệt lượng bức lui, trên người cũng vang lên tiếng "xèo xèo", giống như vừa bị người ta vứt lên lò nướng vậy.
- Lâm Tịch ——
Đến tận giờ phút này, mấy người chiến đội Nhật Nguyệt mới có phản ứng, cả nhóm kinh hãi kêu lên, bọn họ không sao ngờ được chỉ ngắn ngủi vài giây mà một sinh mệnh đã trôi đi ngay trước mắt bọn họ. Ngay cả Thiên Sát Đấu La đang lơ lửng trên không trung cũng không kịp cứu viện. Làm sao có ai nghĩ đến việc ngọn lửa của Mã Tiểu Đào nóng đến nỗi có hòa tan vòng bảo hộ của Lâm Tịch rồi đốt cháy luôn cả bản thân hắn?
Mã Tiểu Đào ngẩn người một lúc sau đó khẽ nhíu mày, cô hoàn toàn không nghĩ sẽ giết người trong trận đấu này, cô không hề cố ý. Nhưng tình huống bất ngờ này cô không sao khống chế được.
- Khốn kiếp.
Một bóng người vọt ra từ phía chiến đội Nhật Nguyệt, người đó là Trần Phi, một Hồn Đạo Sư hệ Mẫn Công, vũ hồn Thiêm Điểu.