[Dịch] Tuyệt Thế Đường Môn
Chi tiết những hiểu biết về Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy khoan khoái, trong lòng hơi giễu cợt tự hỏi kẻ nào lại khiến Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân phải bỏ chạy trối chết thế này? Cái ý niệm đó vừa lóe lên trong đầu khoái cảm lại biến thành hoảng sợ. Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân đã đến trước mặt hắn trong phạm vi 100m, mà Huyền lão lúc này đi đón Vương Đông và Tiêu Tiêu còn chưa trở về.
May mắn cái kiểu gì đây a...
Hoắc Vũ Hạo cảm thấy khóc không ra nước mắt. Hắn muốn chạy cũng không kịp rồi. Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân nhảy một bước có thể lao ra 50m, hai bước sẽ vọt tới trước mặt hắn. Hơn nữa sóng xung kích phóng tới càng thêm mạnh mẽ, khủng bố. Nếu xui xẻo, hắn không chết cũng bị lột da a! Bất luận hồn đạo khí gia tốc hay Quỷ Ảnh Mê Tung bộ, căn bản không đủ để né tránh Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân đang chạy như điên trên đường.
Kinh nghiệm thực chiến phong phú hình thành năng lực phản ứng hơn người lúc này cứu Hoắc Vũ Hạo. Một hồn hoàn màu đỏ tràn ngập huyết sắc gợn bốn đường tơ vàng chợt xuất hiện ở trên người hắn. Hung uy Băng Đế nháy mắt tỏa ra ngập trời, hào quang xanh biếc phóng lên cao.
Thông qua mô phỏng, Hoắc Vũ Hạo phóng thích khí tức Băng Bích Đế Hoàng Hạt vô cùng nhuần nhuyễn, hung uy khủng bố của hồng thú 40v năm khiến khí tức của hắn trở nên mạnh mẽ không gì sánh kịp.
Cùng lúc đó, Băng Hoàng Hộ Thể biến thành kim cương băng giáp nháy mắt bao trùm toàn thân, hắn đã chuẩn bị tốt đón nhận sóng xung kích. Hắn tin tưởng, với tốc độ của Huyền lão, chỉ cần bản thân trụ được một chút, có thể đợi được lão nhân gia ông ta đến cứu viện.
Hoắc Vũ Hạo mô phỏng khí tức Băng Đế, bản thân Băng Đế chính là vũ hồn thứ hai của hắn, căn nguyên lại giấu trong thân thể, mô phỏng tuyệt đối giống như đúc. Nếu gặp hồn thú trăm năm, ngàn năm, chỉ riêng khí tức cũng khiến chúng trốn không kịp.
Đương nhiên, hắn mô phỏng cũng không phải cực kỳ hoàn mỹ, tu vi của hắn kém Băng Đế quá xa, mô phỏng cũng chỉ có khí tức. Nếu như là bản thể Băng Đế ở chỗ này, vẻn vẹn chỉ cần khí thế đã đủ để cho Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân tu vi vạn năm này xụi lơ trên mặt đất không dám phản kháng.
Nhưng may mắn cũng không hoàn toàn bỏ rơi hắn. Dưới tình huống bình thường, Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân nhiều nhất cũng chỉ bị hắn hù dọa giật mình, sau đó sẽ lập tức phản ứng. Nhưng Song Tử Độc Nhãn trước mắt lại bất bình thường, hắn đang bị vây trong trạng thái cực độ khủng hoảng. Điều này khiến nó căn bản không thể cẩn thận phán đoán, chỉ đột nhiên cảm nhận được một khí thế còn hung hãn hơn so với kẻ truy kích sau lưng, hung hãn đến mức hắn căn bản không dám chống cự. Song Tử Độc Nhãn theo bản năng lập tức đổi hướng. Cước thứ nhất bước ra, khoảng cách đến Hoắc Vũ Hạo chỉ còn 50m, nhưng bước thứ hai lại chuyển hướng, nhảy xéo ra một khoảng khá xa.
Dù cơ thể bị sóng xung kích của nó đánh bay, nhưng Hoắc Vũ Hạo mừng không kể xiết. Băng Hoàng Hộ Thể bảo vệ hắn căn bản không có bị thương tổn chút nào, lăn một vòng đã giấu mình trong rừng cây, đứng sát một cây đại thụ, hơi thở nháy mắt biến hóa, bắt chước khí tức thực vật, hồi hộp hổn hển không dám thở mạnh.
Vào lúc này, kẻ truy đuổi Song Tử Độc Nhãn rốt cục xuất hiện. Đó là một thân ảnh hoàng kim sáng lấp lánh, tựa như một mặt trời nhỏ ở trong rừng cây. Tinh Thần Tham Trắc mở ra, Vũ Hạo cảm giác được hào quang lóe lên, một cái đầu sinh vật hiện ra vị tri lúc trước của hắn, ra sức ngửi mùi đánh hơi.
Một hồn thú chưa bao giờ có trong kiến thức của Vũ Hạo. Cao hơn 3m, bả vai cao chừng 8 thước*, toàn thân bao trùm một bộ lông hoàng kim rực rỡ.
*DG: tg dùng đơn vị đo lung tung làm mình cũng bó tay, khi thì mét khi thì thước, vẫn phải chú thích lại cho anh chị em nhiều khi quên đọc vào lại thấy vô lý. 1 thước/xích = 0.32m. Con sư tử này cao 3m, từ bả vai xuống tới đất khoảng 2m5, cái đầu gần 0.5m. Bạn nào chưa hình dung được thì lên Google từ này 金猊
Hoắc Vũ Hạo lần trước thấy bộ lông Sí Hỏa Hầu đã tương đối là đẹp, nhưng so với hồn thú này, chỉ như cỏ dại so với hoa hồng. Bộ lông đều có màu vàng, toàn thân lóng lánh hơi trong suốt như thủy tinh, rất kỳ lạ. Hình dáng rất giống sư tử, nhưng bốn chân móng vuốt như rồng, dưới mỗi long trảo đều có ngọn lửa hoàng kim. Cái miệng so với sư tử cũng dài hơn một chút, dưới bộ lông là lớp vảy vàng tinh tế. Ngoại trừ hai con mắt bình thường, nó còn có con mắt thứ ba ở giữa trán, tương tự với Sinh Linh Nhãn của Hoắc Vũ Hạo, đồng tử dựng thẳng đứng.
Hai con mắt bình thường lóe ra ánh kim, còn con mắt dựng thẳng lại có màu đỏ, mang theo vài nét yêu tà quái dị.
Chỉ dừng lại chốc lát, cái đầu to lớn của nó nhìn về hướng Song Tử Độc Nhãn bỏ chạy, thân hình chuyển động, hóa thành một luồng kim quang đuổi theo.
- Thiên Mộng, hồn thú mà ngươi phát hiện thích hợp với Vũ Hạo là đây sao? Ngươi muốn cho tất cả mọi người cùng chết thì ngươi nói thẳng đi!
Giọng nói lạnh lùng của Băng Đế mang theo lửa giận bùng nổ vang lên trong tinh thần hải Hoắc Vũ Hạo.
- Á... ta chỉ là cảm nhận được khí tức hồn thú tinh thần dao động thấy thích hợp với Vũ Hạo thôi mà, hơn nữa tu vi ta phán đoán cũng đúng vậy a! Kẻ này tu vi khoảng 15000 năm. Theo lý thuyết mà nói, à ừm, theo lý thuyết thì...
Thiên Mộng Băng Tằm tiếng năm tiếng ba biện bạch xem ra cực kỳ khó khăn.
Băng Đế thực sự nổi nóng:
- Lý thuyết con mẹ nhà ngươi, ngươi có tin không, nếu mà giết nó, toàn bộ cái Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ắt phải sôi lên như chảo lửa. Đế Hoàng Thụy Thú bất kỳ nơi đâu trong thế giới chúng ta đều có nghĩa là không gì sánh kịp. Cho dù hồn thú 10v năm gặp nó cũng quay lưng đi đường vòng, đừng nói thể chất Vũ Hạo căn bản không thể hấp thu nó làm hồn hoàn, cho dù là có thể, chẳng lẽ có thể thoát được bọn mãnh thú cực mạnh của toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm truy giết hay sao?
Hoắc Vũ Hạo nghe đến đó, cũng là không hiểu ất giáp mô tê gì, cất tiếng lên hỏi
- Thiên Mộng ca, Băng Đế, các ngươi nói vậy là sao? Hồn thú này cuối cùng là cái gì? Sao lại có thể phiền toái như vậy?
Có thể khiến Băng Đế tu vi 40v năm cũng phải e ngại, lại chỉ là một hồn thú tu vi 15000 năm, hắn căn bản không thể hiểu được.
Băng Đế trầm giọng nói:
- Nó gọi là Tam Nhãn Kim Nghê, thật không ngờ ngươi lại có thể gặp được nó. Đừng thấy nó chỉ có tu vi hơn 1v năm, nhưng kỳ thật sức lực rất mạnh, thậm chí hoàn toàn thừa sức đánh nhau với hồn thú 10v năm. Nó có song thuộc tính cực hạn hỏa và cực hạn quang minh.
Nghe được mấy chữ "song cực hạn", Hoắc Vũ Hạo không khỏi rùng mình run rẩy. Con Tam Nhãn Kim Nghê này có lẽ không thể dùng từ cao cấp để hình dung chủng loài của nó rồi. Tu vi chỉ hơn 1v năm, thực lực lại có thể so sánh với hồn thú 10v năm, loài gì mà nghịch thiên thế chứ?
Băng Đế tiếp tục nói:
- Mà điểm cường đại của nó cũng chưa phải là thực lực mạnh mẽ đâu. Tam Nhãn Kim Nghê là loài thượng cổ Thụy Thú*. Ở thời cổ đại, khi hồn thú chúng ta thống trị đại lục, hễ có Thụy Thú xuất hiện, nhất định sẽ được tôn làm hoàng đế. Do đó Thụy Thú cũng được xưng là Đế Hoàng Thụy Thú. Trên khắp đại lục, Thụy Thú tuyệt đối không cùng thời gian xuất hiện hai con. Nói cách khác, Thụy Thú ngươi vừa mới gặp, Tam Nhãn Kim Nghê chắc chắn là Thụy Thú duy nhất hiện nay. Bất kể hồn thú thực lực mạnh đến mức nào, trước mặt nó chỉ có thể kính cẩn nghe lệnh tôn sùng, tuyệt đối không thể làm tổn thương nó. Bị nó chọn làm đồ ăn, hồn thú đó ngoại trừ việc bỏ chạy trốn đi, cũng tuyệt đối không dám phản kháng.
*Thụy Thú: thú may mắn, thú mang điềm lành
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi:
- Tại sao? Chẳng lẽ ngay cả siêu cấp hồn thú như các vị cũng không phải đối thủ của nó sao? Ngươi chẳng phải cũng là cực hạn băng sao? Tu vi lại vượt quá xa nó, nếu chạm trán, chắc không sợ nó mới phải chứ?
Cảm xúc Băng Đế lúc này rõ ràng là kích động, nói:
- Ta đương nhiên không sợ phải đánh với nó, nhưng nếu nó xuất hiện ở cực bắc, ta cũng phải quỳ bái nó, tôn trọng nó. Thụy Thú là sao? Tường Thụy Chi Thú. Ở nơi nào có Thụy Thú sinh sống, tốc độ sinh trưởng của hồn thú đều tăng gấp đôi, tỷ lệ vượt qua bình cảnh của các hồn thú 10v năm cũng được tăng lên gấp đôi. Nếu con Thụy Thú này sống ở cực bắc của chúng ta, thì sao ta có thể mắc lừa con tằm phì lũ này mà trở thành vũ hồn của ngươi chứ!
Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác
- Nói cách khác, chỗ nào có nó sinh sống, hồn thú chỉ tu luyện 500 năm thì trở thành hồn thú 1000 năm?
Băng Đế vẫn chưa nguôi giận, hậm hực nói
- Không sai. Ngươi nghĩ coi, nếu có ai dám động đến nó, cái Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này sẽ loạn như thế nào? Hơn nữa ta dám khẳng định, bên cạnh Tam Nhãn Kim Nghê nhất định còn có tuyệt thế hung thú đi theo hộ vệ. Tên ngu ngốc Thiên Mộng này lấy nó làm mục tiêu cho ngươi bắt, còn không phải khiến chúng ta cùng đi bán muối thì còn ý gì khác nữa?
"Gréc"
Một tiếng thét thê thảm chói tai đột nhiên vang lên, Hoắc Vũ Hạo sắc mặt đại biến, thất thanh nói:
- Tiêu rồi...
Tiếng gầm rú kinh khủng từ xa truyền đến, toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm như gặp phải địa chấn rung lên ầm ầm. Tiếng rống to, giận dữ vang lên không ngừng. Hồn lực dao động mãnh liệt tạo ra uy áp ngập trời khiến Hoắc Vũ Hạo thậm chí không thể động đậy.
Tiếng thét thê lương chói tai khiến Hoắc Vũ Hạo nghĩ tới một nguyên nhân duy nhất có thể: Huyền lão đang đánh nhau với Tam Nhãn Kim Nghê.
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc hắn phóng thích khí tức Băng Bích Đế Hoàng Hạt, chắc chắn Huyền lão biết là hắn làm, tất nhiên sẽ nhanh chóng chạy tới. Sau đó lại phát hiện khí tức của mình biến mất, con Tam Nhãn Kim Nghê lại vừa khéo mới chạy qua vị trí của mình vừa đứng, Huyền lão làm sao mà giữ được bình tĩnh?
Thực tế cũng giống ý nghĩ của Vũ Hạo, hắn đột nhiên phát ra khí tức Băng Đế, Huyền lão nhận thấy tình huống không hay, không phải gặp cường địch không có khả năng chống đỡ, tu vi Hoắc Vũ Hạo hiện tại sao lại cần dùng khí tức hồn thú 10v năm để hù dọa kẻ địch? Chớp mắt sau khí tức đó lại hoàn toàn biến mất. Lão có thể nghĩ được gì đây? Hy vọng lớn lao ở tương lai của học viện Shrek chẳng lẽ lại tan biến trong bụng một hồn thú cường đại ngay trước mắt lão a!
Lần trước chiến đội chính thức của học viện Shrek suýt nữa toàn quân bị diệt, từ đó về sau đau đớn đó khiến lão tinh thần nhiều khi bất ổn. Hơn nữa lần này tầm quan trọng của Hoắc Vũ Hạo đối với học viện Shrek là không gì sánh được, ý nghĩ đó khiến lão tâm thần đại loạn, đem đau đớn điên cuồng trong đầu phát tiết ra, kẻ không may bị phát hiện đầu tiên lại chính là Tam Nhãn Kim Nghê.
Thêm nữa, khi trước Huyền lão nói cho biết Hoắc Vũ Hạo dùng hồn kỹ mô phỏng ẩn nấp vẫn có hồn lực dao động mới bị phát hiện, kinh nghiệm nên lúc này Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn đình chỉ hồn lực vận chuyển, khiến lão cũng không phát hiện ra, chính là nguyên nhân trọng yếu khiến lão hiểu lầm.
Tam Nhãn Kim Nghê vừa mới đuổi theo Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân đang chạy trốn, không đợi nó hiểu chuyện gì, Huyền lão đang cơn thịnh nộ khởi phát hồn kỹ mạnh mẽ tấn công nó. Đó cũng là lúc Hoắc Vũ Hạo nghe được tiếng tru lên và rừng núi lay động.
Huyền lão chính là cường giả siêu cấp Đấu La cấp 98, khoảng cách đến cực hạn Đấu La cũng chỉ có một đường ngăn cách, là cao thủ mạnh thứ hai của Học Viện Shrek, toàn lực bùng nổ thì sẽ khủng bố thế nào đây?
Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân chỉ nháy mắt thì biến thành bột mịn, Tam Nhãn Kim Nghê phản ứng nhanh nhạy hơn, kịp lùi lại phía sau, dù vậy vẫn bị dư lực của sóng xung kích đánh bay, thụ thương không nhẹ. Nó mạnh thì mạnh đấy, nhưng vẫn còn xa mới chân chính là hồn thú 10v năm. Nhưng thậm chí hồn thú 10v năm có chính diện giao chiến với Huyền lão thì cũng có mấy phần cơ hội đây?
Một tiếng thú kêu to từ đâu vang đến, một cái bóng màu đỏ sậm đột nhiên ngang nhiên chắn lấy công kích của Huyền lão đang chuẩn bị hạ sát Tam Nhãn Kim Nghê.
Trong tiếng gầm rú mãnh liệt, Huyền lão từ trên không trung hạ xuống, bên cạnh hắn còn mang theo Vương Đông và Tiêu Tiêu, cẩn thận nhìn về cái bóng đối diện vừa mới bị Thao Thiết Thần Ngưu của lão oanh kích bay ngược lại cả trăm mét, chắn trước mặt con Tam Nhãn Kim Nghê. Ba tiếng thét phẫn nộ kêu lên.
Khi cái bóng đó ổn định lại thân hình, mới có thể hình thấy rõ hình dạng của hồn thú vừa chặn một kích của Huyền lão. Hồn thú cao hơn 5m, thân hình hùng vĩ uy nghiêm, hình dáng khá giống sư tử, ba cái đầu giống nhau như đúc kích thước khoảng 1m thò ra, răng nanh sáng bóng như vàng ròng. Ba cái đầu to đồng thời gầm lên giận dữ, trong vòng mười dặm, toàn bộ hồn thú nằm mọp trên đất không dám động đậy.
Tiếng vang rền bao trùm cả một khu vực rộng lớn cũng ảnh hưởng đoàn người của Mạc Phi Vân. Việc Hoắc Vũ Hạo đột nhiên tự ý rời đi vốn làm mọi người cảm thấy không hài lòng, nhưng chỉ chốc lát sau đó, một luồng ánh sáng vàng đậm xuất hiện, cả đoàn con chưa nhìn thấy rõ ràng, thì Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng đột nhiên biến mất. Đúng lúc ấy, Hoắc Vũ Hạo phóng thích khí tức Băng Đế, rồi sau đó liên tiếp những tiếng rống gầm của hồn thú mạnh mẽ càng ngày càng gần, rồi những tiếng nổ kinh thiên động địa, những âm thanh kinh khủng khiến đoàn người có tu vi không tệ này đều mang bộ mặt trắng bệch như xác chết. Cả bọn đều mang tâm trạng hoang mang, tự hỏi có khi nào đây không phải là vùng hỗn hợp mà họ đi lạc vào khu trung tâm rồi không? Mạc Phi Vân kéo mọi người quay đầu bỏ chạy, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc thu hoạch hồn hoàn nữa.
- Xích Vương?
Nhìn thấy hồn thú đang gầm gừ rống giận đằng xa, sắc mặt Huyền lão bình tĩnh trở lại, không tiếp tục công kích.
- Ngươi là cái người kia ở Học Viện Shrek?
Hồn thú sư tử ba đầu rõ ràng đang mở miệng nói tiếng người, giọng nói tràn ngập phẫn nộ.
Huyền lão gầm nhẹ nói:
- Xích Vương, giữa Tinh Đấu các ngươi và học viện chúng ta đã có hòa ước, ta không làm khó ngươi. Ngươi tránh ra, đem cái con sư tử lông vàng sau lưng ngươi giao ra cho ta.
Phẫn nộ trong lòng Huyền lão càng không kém, đã đạt tới cực hạn, Hoắc Vũ Hạo đã chết, lão và Mục Lão làm thế nào mà không đòi một cái công đạo đây?
Phía sau Huyền lão là Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng mặt mày tím tái. Nhất là Vương Đông, giờ này khắc này, hắn chỉ cảm thấy trước mắt dần dần biến thành màu đen, trái tim dường như đang bị trăm ngàn thứ nghiền nát, đau khổ tan nát hóa thành nước mắt giàn giụa trên mi.
Chỉ mới đây mà Vũ Hạo, Vũ Hạo hắn vậy mà...
Xích Vương giận dữ hét:
- Khốn nạn. Ngươi có biết ngài là ai không? Ngươi dám động đến ngài, toàn bộ hồn thú ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sẽ là kẻ địch của ngươi.
Huyền lão lạnh lùng nhìn Xích Vương
- Nó là ai ta không cần biết, ta chỉ biết một điều: nó đã giết, thậm chí là ăn luôn đệ tử tối quan trọng của Học Viện Shrek. Ngươi chắc chắn phải hiểu, thập đại hung thú ngươi chỉ bài danh thứ tám(*), chẳng phải đối thủ của lão phu. Nếu ngươi muốn chết chung với nó, ta cũng không ngại. Dù sao sau khi trở về, ta cũng không có biện pháp báo cáo với hội đồng. Vậy thì giết thêm một kẻ xem như huề vốn.
(*)DG: hình như hạng 8 là Băng Đế mà nhỉ, để xem lại chương Thập Đại Hung Thú đã.
Vừa nói, Huyền lão vừa nhấc chân bước tới từng bước. Khí thế khủng bố như thái sơn áp đỉnh uy hiếp Xích Vương.
- Chờ một chút.
Xích Vương tức giận gầm lên. Tuy rằng nó đã đột phá tu vi 30v năm, đứng thứ 8 trong thập đại hung thú, nhưng quả thật chính nó biết không hề là đối thủ của nhân loại trước mặt. Bây giờ mới phát tín hiệu cầu cứu e rằng không còn kịp nữa. Đỉnh cấp cường giả của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm từ khu mãnh thú muốn đến đây cũng cần khối thời gian, mà nó không nghĩ có thể cầm cự với người này đủ từng ấy thời gian được.
Huyền lão vẫn lạnh lùng:
- Chờ cái gì?
Xích Vương khẩn thiết nói:
- Con người, ngươi không nên động thủ. Phía sau ta chính là Đế Hoàng Thụy Thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cũng là Thụy Thú duy nhất đương thời trên toàn đại lục. Nếu Thụy Thú chết đi, toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chắc chắn sẽ nổi điên.
Huyền lão trong lòng chấn động. Thụy Thú, một sinh vật mà lão cũng từng nghiên cứu qua, nhưng lão vẫn cho rằng chẳng qua chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
- Ta chẳng cần quan tâm các ngươi có nổi điên hay không, dù sao hiện tại lão phu cũng đang nổi điên.
Huyền lão không hề lùi bước, 'cái chết' của Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn khiến lão mất trí.
- Ngươi nghe ta nói cái đi.
Xích Vương vội vàng:
- Đế Hoàng Thụy Thú tên là Tam Nhãn Kim Nghê, trừ phi là nhân loại các ngươi chủ động công kích, bằng không chắc chắn ngài chẳng bao giờ chủ động tấn công con người các ngươi. Thức ăn của ngài là bộ não của hồn thú phải có thuộc tính quang minh. Các ngươi để ta hỏi một chút xem ngài có giết người của các ngươi hay không đã chứ.
Đối mặt với giây phút sinh tử, đặc biệt là sự tồn vong của Tam Nhãn Kim Nghê, dù bản thân là tuyệt thế hung thú, Xích Vương cũng không kể mặt mũi mà xuống nước hạ mình trước mặt Huyền lão.
Nghe Xích Vương vừa nói như thế, Huyền lão cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Đúng vậy a! chẳng lẽ Hoắc Vũ Hạo thật đã chết rồi sao?
Đúng lúc này, một cỗ khí tức mạnh mẽ kinh khủng đột nhiên xuất hiện, từ một nơi không xa phóng ra, mang theo ý niệm hung tàn, rõ ràng là khí tức của một tuyệt thế hung thú khác.
Cảm nhận được khí tức này, cả Huyền lão lẫn Xích Vương đều tỏ ra sửng sốt. Trong lòng Xích Vương tràn ngập nghi hoặc. Kẻ này giống như mình đều là siêu cấp hồn thú. Nhưng mà, cái khí thế lạnh băng này sao lại rất xa lạ? Lúc nãy cũng dường như có xuất hiện một lần, nhưng chưa kịp cảm nhận rõ ràng, nháy mắt lại biến mất.
Còn Huyền lão khuôn mặt ngây dại cả buổi, chớp mắt lại tỏ ra vui mừng quá đỗi. Đây chính là khí tức mô phỏng hồn thú 10v năm của Hoắc Vũ Hạo đây mà! Hắn không chết!
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên không chết, hắn sở dĩ phản ứng chậm, bởi vì hai tuyệt thế cường giả giằng co đã phóng thích uy áp khủng bố, hắn muốn chạy tới phân bua rõ ràng e là chưa có năng lực đó a! Được Băng Đế nhắc nhở, dưới tình huống bị áp chế không thể nhúc nhích mới lần nữa mô phỏng khí tức Băng Đế, truyền tin tức bản thân còn sống cho Huyền lão biết.
Huyền lão hiểu rõ vấn đề đang xảy ra, còn Xích Vương thì không rõ a! Nhưng mà, trong đầu nó nghĩ, có mãnh thú tới rồi, đối với nó và Tam Nhãn Kim Nghê chắc chắn là chuyện tốt. Tu vi vượt qua 10v năm, trí tuệ hồn thú còn vượt qua nhân loại bình thường, nếu không có vấn đề gì tuyệt đối không dễ dàng phát sinh tranh đấu ngang cấp với nhau. Huống chi toàn bộ hồn thú nơi này đều phải dốc toàn lục bảo vệ cho Thụy Thú, nó rất tin kẻ tới nhất định sẽ trợ giúp chính mình. Hợp lực hai tuyệt thế hung thú, nó đã tự tin hơn trước Huyền lão. Cho dù không thể chiến thắng, bảo vệ Tam Nhãn Kim Nghê rút lui cũng không có vấn đề.
Một tiếng rống trầm thấp từ ba cái đầu Xích Vương vang ra, hào quang đỏ sậm dày đặc cũng trào ra từ cơ thể. Ba cái đầu dường như to thêm một vòng, mang theo mùi vị tanh tưởi như núi thi biển máu hướng đến Huyền lão đang chuẩn bị đánh tới, dùng ngôn ngữ hồn thú kêu lớn:
- Thụy Thú ở đây, nhanh đến bảo hộ! Khi có đầy đủ sức mạnh đối địch, với danh tiếng thập đại hung thú, Khuyển Thú Đế Vương Tam Thủ Xích Ma Ngao Xích Vương sao có thể thỏa hiệp với con người?
Huyền lão biết tin Hoắc Vũ Hạo chưa chết thì trong lòng bình tĩnh trở lại, lập tức có tính toán. Ngửa mặt lên trời gầm lên vang rền, hiện ra bản thể Thao Thiết Thần Ngưu. Hai đại cường giả ngang nhiên va chạm.
Tình huống tiếp theo xảy ra khiến Xích Vương vô cùng buồn bực. Cái khí thế hồn thú so ra còn mạnh mẽ hơn mình vài phần kia vừa mới hiện ra rõ ràng lại một lần nữa ngay lập tức biến mất, không hề có một chút động tĩnh nào khác.
Ngay lập tức nó liền chuẩn bị mở miệng hòa hoãn với Huyền lão, tiếc là lão không cho nó có cơ hội đó.
Kết quả không cần phải bàn, Huyền lão thực lực cường đại trước mặt, bản thân mãnh thú Xích Vương ra tay cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, liên tiếp bại lui.
Bất quá, ngoại trừ một kích toàn lực lúc trước của Huyền lão khi đang đại nộ mất hết lý trí, thì lão ra tay cũng nhẹ hơn nhiều. Với thực lực của bọn họ, nếu toàn lực đối chiến, có lẽ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chắc chắn sẽ trải qua một hồi tai ương kinh khiếp. Mà lúc này không ai muốn thấy cảnh đó xảy ra, chính Huyền lão cũng vậy.
Hào quang vàng đậm dày đặc sền sệt như hóa lỏng, hình thành một cái cũi ngưng tụ đất đá giam chặt Xích Vương lại trong đó.
Ba cái đầu to của Xích Vương điên cuồng rít gào, bộ lông đỏ sậm vằn lên những đường vân màu đen, bùng nổ như núi lửa hòng phá tan chiếc cũi đất đá.
Ngay lúc đó, thân hình Thao Thiết Thần Ngưu chợt lóe lên, xuất hiện trước mặt kia Tam Nhãn Kim Nghê. Một luồng hào quang hồn lực vàng đậm từ cặp sừng bắn ra, bao phủ lấy con Tam Nhãn Kim Nghê đang bị thương nặng.
"Ầm"
Xích Vương không tiếc hao tổn bổn nguyên lực toàn diện bùng nổ, cuối cùng phá tan cũi. Nhưng nó cũng không dám tiếp tục phát động công kích nữa.
Tam Nhãn Kim Nghê gương mặt uể oải bị bao phủ trong khối cầu ánh sáng vàng đậm. Nếu Huyền lão muốn, năng lượng hệ thổ mạnh mẽ kia sẽ nén chặt lại, uy hiếp sinh mệnh Tam Nhãn Kim Nghê.
Khóe mắt trên cả ba đầu như muốn nứt ra, Xích Vương giận dữ gầm lên:
- Ngươi dám! Ngươi dám giết Thụy Thú, mọi kẻ thuộc về Tinh Đấu chắc chắn sẽ khiến thế giới nhân loại các ngươi muôn kiếp lầm than
Huyền lão trở về hình người, lạnh nhạt nói:
- Ai nói ta muốn giết nó?
Vừa nghe Huyền lão nói không giết Tam Nhãn Kim Nghê, Xích Vương trở nên bình tĩnh, nó là một hồn thú có trí tuệ cực cao, trầm giọng nói:
- Ngươi định như thế nào?
Ngữ điệu Huyền lão vẫn lạnh nhạt
- Không như thế nào cả. Ngươi tìm một con hồn thú hệ tinh thần phẩm chất tuyệt hảo tu vi khoảng chừng 1v 5000 năm đến đổi lấy nó.
Xích Vương ngẩn ngơ, cái điều kiện gì thế này? So với Thụy Thú, một hồn thú hệ tinh thần tu vi 1v 5000 năm chỉ là con đom đóm dưới trăng a! Xích Vương thậm chí còn ngỡ mình nghe lầm, nếu Huyền lão nói bắt một kẻ tu vi 10v năm thì có lẽ nó sẽ thấy đúng hơn.
Huyền lão âm thanh lạnh lùng nói:
- Sao? Nghe không hiểu lời của ta hả? Cho ngươi hai canh giờ. Quá hạn ta sẽ không đợi đâu. Ta xem con Tam Nhãn Kim Nghê này tu vi chắc là cũng hơn 1v năm, ta không ngại cho nó trở thành hồn hoàn của đệ tử ta đâu.
Xích Vương vội la lên:
- Không thể. Tam Nhãn Kim Nghê chính là đương kim Thụy Thú, sức mạnh của nó nhân loại các ngươi hoàn toàn không có khả năng hấp thu. Đối với nhân loại các ngươi cũng không có lợi ích gì. Được, ta đồng ý điều kiện của ngươi, nhưng làm sao ta có thể đảm bảo Thụy Thú an toàn? Ta làm sao tin tưởng ngươi được?
Huyền lão ngồi lên thân thể bị thương của Tam Nhãn Kim Nghê, hào quang vàng đậm càng thêm tràn ngập.
- Xích Vương, ngươi nên biết ngươi không có lựa chọn, càng không có tư cách ra điều kiện với ta. Ta sẽ chờ ngươi bên ngoài biên giới phía bắc Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có hai canh giờ. Thêm một điều nữa, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ở cạnh thành Shrek của chúng ta, không có gì bất đắc dĩ thì chẳng ai muốn gây chiến, nhưng bọn ta cũng không hề e ngại chiến tranh.
Ba cái đầu to của Xích Vương đồng thời biến sắc, nhìn thấy Huyền lão vẻ mặt lạnh lùng, răng nanh sắc bén chỉ đành nghiến lại ken két
- Được, coi như lần này ta tạm tin ngươi.
Nói xong, nó cũng không chần chờ, thân hình lay động đã hóa thành một luồn hào quang đỏ sậm biến mất.
Huyền lão vẫn ngồi trên con Tam Nhãn Kim Nghê. Còn Vương Đông và Tiêu Tiêu lúc này, những đau khổ trong lòng cũng tan biến, vội vã muốn phóng về hướng khí tức phóng ra vừa rồi của Hoắc Vũ Hạo mà tìm kiếm hắn, nhưng Huyền lão lại ngăn cản. Lão nhẹ nhàng lắc đầu nhìn cả hai, ánh mắt khẽ di động. Một lát sau, lại gật đầu. (??)
Không đợi Vương Đông và Tiêu Tiêu đi tìm, Hoắc Vũ Hạo ngó nghiêng ngó dọc cẩn thận từng li từng tí chạy tới.
Uy áp khủng bố do hai đại cường giả gây ra đã biến mất, lẽ tự nhiên hành động của hắn được khôi phục, không còn bị hạn chế nữa. Bên này đột nhiên không còn một tiếng động, hắn cũng muốn lẻn đến xem, hơn nữa Thiên Mộng Băng Tằm cũng xác nhận cho hắn biết, cái con hung thú cường đại kia cũng đã bỏ đi.
- Huyền lão.
Hoắc Vũ Hạo thấy Huyền lão ngồi trên lưng Tam Nhãn Kim Nghê, vui mừng khôn xiết, thậm chí mở ra hồn đạo khí gia tốc sau lưng chạy như bay tới.
Huyền lão tỏ vẻ tức giận:
- Còn dám gọi ta? Ngươi cái tên tiểu tử thúi suýt nữa hù chết ta. Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngươi phóng ra khí tức hồn thú 10v năm rồi sao lại thoáng cái biến mất?
Hoắc Vũ Hạo nhe răng cười cặn kẽ đem chi tiết tình huống tao ngộ Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân, rồi dùng khí tức hồn thú 10v bảo vệ tính mạng, rồi nhìn thấy Tam Nhãn Kim Nghê toàn bộ quá trình diễn tiến như thế nào đều kể ra hết.
Nghe hắn kể xong, sắc mặt Huyền lão lập tức trở nên nhăn nhở khó coi, liếc nhìn chú Tam Nhãn Kim Nghê đang bị mình ngồi lên, vỗ vỗ xoa xoa cái đầu to của nó rồi nói:
- Lần này oan ức cho ngươi mất rồi.
Tam Nhãn Kim Nghê lúc này có vẻ đã khôi phục một chút, lạnh lùng nhìn trừng trừng Huyền lão, miệng cũng nói tiếng người, càng động lòng người hơn là giọng thánh thót của nữ nhân
- Nhân loại đáng giận, ngươi dám làm tổn thương ta. Ta rủa các ngươi chết không yên lành, vận rủi theo liên tục.
Huyền lão cười khặc khặc, giơ một tay vỗ vào đầu Tam Nhãn Kim Nghê đè nó sát mặt đất. Lão còn dùng lực ấn ấn thêm vài cái, khiến nó đầu cổ đầy bùn đất.
- Uy hiếp ta? Đừng nghĩ ta lần đầu tiên gặp Thụy Thú nhà ngươi mà không biết gì, ta hoàn toàn hiểu rõ mấy cái đặc điểm của loại Thụy Thú nhà ngươi. Ngươi đơn giản chỉ là kẻ mang huyết mạch kỳ lạ từ thượng cổ, thông qua khí tức của huyết mạch đó mà ảnh hưởng những xung động của thiên địa linh khí đầy mặt đất này thôi. Mang điềm lành à, vô nghĩa! Lại còn trù ẻo bọn ta vận rủi liên tục? Ngươi có tin không, lão phu bây giờ có thể tra tấn ngươi đến bán sống bán chết. Những tên trong khu mãnh thú tôn trọng quý giá nâng niu ngươi, chẳng qua ngươi là bảo bối cho chúng thôi. Nếu lão phu giết chết ngươi, không chừng chúng nó thực sẽ thẹn quá hoá giận mới phát động thú triều công kích thế giới loài người. Ngươi sống khá thoải mái đấy, nhưng đừng có tự nghĩ mình quá vĩ đại. Những hung thú mấy chục vạn năm tu luyện kia đối xử tốt, chẳng qua như vuốt ve một viên ngọc, chứ không phải tôn kính như đế hoàng. Cái danh Đế Hoàng Thụy Thú, chẳng qua chỉ là cái danh hão cho êm tai. Ta nói cho ngươi nghe, bất kể con người hay hồn thú, cũng nên tự biết bản thân một chút mới tốt.
- Ngươi, ngươi nói bậy.
Tam Nhãn Kim Nghê giận lẫy thét lên, giọng cao vút.
Huyền lão cười khẩy:
- Ta nói bậy? Ta nói rất khách quan. Nếu ngươi không có giá trị lợi dụng gì, hoặc ăn hết thịt của ngươi có thể trường sanh bất lão, ngươi nghĩ xem bọn hung thú kia sẽ làm gì với ngươi? Vũ Hạo, tới đây.
- Vâng.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng đi qua.
Huyền lão nói:
- Đưa cái trán của ngươi chạm vào con mắt thứ ba của nó. Yên tâm đi, ta sẽ giữ nó lại không cho nó giãy giụa.
- Không được! Ngươi dám!
Tam Nhãn Kim Nghê liên tục gào thét giận dữ, dốc sức liều mạng giãy dụa. Nội thương trước đó khiến khóe miệng nó trào ra máu tươi màu đỏ vàng.
Hoắc Vũ Hạo hơi sửng sốt:
- Huyền lão, chuyện này...
Huyền lão nham hiểm, nói:
- Học Viện Shrek chúng ta có lưu lại một quyển sách xưa có được từ thời Viễn Cổ. Nó ghi là: "Thụy Thú sở tại, vạn thú đắc tí. Kì chúc chí cao, nhân khả tiếp dẫn. Tường thụy tí hựu, tiền đồ vô lượng."(*) Nói cách khác, bản thân Thụy Thú có thể hỗ trợ hồn thú, khiến tốc độ tu luyện của hồn thú tăng cao. Thụy Thú khác nhau, thuộc tính cũng khác nhau, như con Tam Nhãn Kim Nghê trước mặt lại mang nhiều thuộc tính. Lúc ta công kích nó vừa rồi, thấy trong cơ thể nó vừa có thuộc tính hỏa vừa có thuộc tính quang minh. Thế nhưng mặc dù hai thuộc tính đó đều gần như đạt tới cấp độ cực hạn, vẫn chưa phải là thuộc tính chính của nó, thuộc tính chủ đạo chắc chắn là Tinh Thần. Lúc đó nếu không bị tinh thần lực quấy phá, e rằng một kích của ta đã lấy luôn mạng của nó rồi. Cái gọi là thuộc tính tiếp dẫn, chính là dùng thuộc tính hiện có của nó tinh luyện cho thuộc tính của ngươi, còn mang theo may mắn cho tu luyện tương lai, chỗ lợi cực lớn. Bất quá cái câu cuối tám chữ "tường thụy tí hựu, tiền đồ vô lượng" vẫn hơi mơ hồ, chỗ tốt là cái gì ta cũng không rõ ràng, đợi bản thân ngươi trải nghiệm thôi, nhanh lên. Chớ có lộn xộn.
(*)DG: Chỗ nào có Thụy Thú, vạn thú được che chở/ban phước. Ngai vị chí cao thuộc về nó, con người có thể tiếp nhận. May mắn lâu dài, tương lai sáng lạng.
Câu nói sau cùng chính là dành cho Tam Nhãn Kim Nghê. Cũng vì nó muốn nói gì đó, ngẩng mặt lên liền bị Huyền lão dùng sức đè đầu cưỡi cổ ấn xuống đất nên không cách nào nói được.
Hoắc Vũ Hạo tự nhiên không chút nghi ngờ, hoàn toàn tin cậy Huyền lão, nhìn con mắt thứ ba của Tam Nhãn Kim Nghê như đang muốn phun ra lửa, chậm rãi dán cái trán mình vào đó.
Tam Nhãn Kim Nghê hoàn toàn bị Huyền lão khống chế. Huyền lão cũng không biết, nếu như Tam Nhãn Kim Nghê bây giờ còn có một chút sức lực, chắc chắn nó sẽ không do dự tự sát. Huyền lão càng không biết, việc tiếp dẫn thuộc tính này đối với nó nguy hiểm thế nào. Điểm này, thậm chí cả hai siêu hồn thú Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng không hề biết, vì nó là bí mật lớn nhất của Thụy Thú.
Trong thế giới hồn thú, chưa bao giờ có hồn thú dám can đảm sờ đến bí mật này. Có tuyệt thế hung thú bảo hộ, thêm cái danh Đế Hoàng Thụy Thú kia của Tam Nhãn Kim Nghê cũng không hoàn toàn yếu đuối như Huyền lão nói, căn bản không có hồn thú nào đủ can đảm tiếp xúc thân thể của nó. Tam Nhãn Kim Nghê tính tình rất dữ dằn, kẻ nào mưu đồ chạm tới nó, đều bị nó điên cuồng công kích.
Lúc trán của Hoắc Vũ Hạo chạm vào con mắt thứ ba của Tam Nhãn Kim Nghê, đột nhiên thân thể của hắn và Tam Nhãn Kim Nghê kịch liệt run rẩy không ngừng.
Sinh linh nhãn trên trán bị lực lượng kỳ dị trong Tam Nhãn (con mắt thứ ba của Tam Nhãn Kim Nghê) kích phát, lặng yên mở ra. Nhưng vì trán của hắn đã dán chặt vào Tam Nhãn, do đó Huyền lão, Vương Đông và Tiêu Tiêu không ai nhìn thấy được sinh linh nhãn.
Thân thể run rẩy, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nhận thấy trong đầu trống không, Tinh Thần Hải biến mất. Toàn bộ Tinh Thần Hải và Sinh Linh Hải mà Thiên Mộng, Băng Đế và Y Lai Khắc Tư ở trong đó, thời khắc này tách ra tự áp súc lại thành một điểm, ẩn nấp trong một góc.
Từng vòng sáng kỳ dị vặn vẹo ôm trọn thân thể Hoắc Vũ Hạo và Tam Nhãn Kim Nghê, vây cả hai vào giữa, thân thể trở nên trong suốt, hào quang lấp lóa như ẩn như hiện. Mỗi khi hào quang chuyển biến, thân thể Hoắc Vũ Hạo và Tam Nhãn Kim Nghê đều khẽ run rẩy nhè nhẹ.
Sinh linh nhãn vốn ẩn chứa Sinh Linh Kim với sinh mệnh lực khổng lồ, điên cuồng ào ạt trào ra, chảy vào cơ thể Tam Nhãn Kim Nghê.
Những chỗ bị thương trước đó của Tam Nhãn Kim Nghê nhanh chóng liền lại với tốc độ kinh người. Lấy thân thể cả hai làm trung tâm, toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm dường như sinh động hẳn lên. Khí tức sinh mệnh dày đặc vô hình lấy họ làm mục tiêu điên cuồng lao tới, không ngừng rót vào thân thể cả hai.
Hào quang vặn vẹo ngày càng mãnh liệt, ôm trọn thân thể một người một thú, một luồng năng lượng kỳ lạ đẩy Huyền lão bắn ra ngoài.
Nhìn thấy biến hóa thần kỳ, nội tâm Huyền lão cũng lo lắng đến tâm thần bất định, thì thào tự nhủ:
- Không phải lớn thế chứ. Vừa rồi Tam Nhãn Kim Nghê dốc sức liều mạng giãy dụa, chẳng lẽ cái việc tiếp dẫn này sẽ hại cái mạng nhỏ của nó? Vậy thì phiền phức rồi. Tinh Đấu hung thú còn không liều mạng với Shrek sao được? Sách cổ hại người a! Sao lại phản ứng lớn quá vậy.
Vương Đông cau mày, kim quang trong mắt thỉnh thoảng sáng lên. Không biết vì sao, nhìn hào quang vặn vẹo trước mắt khiến hắn có cảm giác quái dị, giống như cái gì đó thuộc về mình đang mất đi. Nhưng cảm giác này lại rất nhạt, khiến hắn cũng không rõ ràng lắm.
Hoắc Vũ Hạo dần dần khôi phục ý thức, Tinh Thần Hải lại xuất hiện. Hắn kinh ngạc phát hiện, tinh thần hải của mình dường như có thêm vài thứ gì đó, thể tích của nó cũng tăng thêm gấp đôi, ẩn hiện một loại khí tức đang tồn tại trong đó. Sinh linh nhãn cũng đồng thời xuất hiện biến hóa.
Ban đầu Sinh Linh Nhãn tràn ngập khí tức sinh mệnh tỏa ra hào quang màu lục. Đó cũng là nơi cho Y Lai Khắc Tư sống ké, cũng giúp Y lão bảo tồn một tia Tinh Thần lực, sinh linh đao khắc cũng cất ở đó, tùy lúc đều có thể lấy ra sử dụng.
Bây giờ lại khác, Hoắc Vũ Hạo rõ ràng nhận thấy được, mình thật sự đã có con mắt thứ ba. Toàn bộ sinh linh nhãn đều nằm trong sự khống chế của bản thân, chính nó cũng biến thành màu vàng rực rỡ. Sinh linh đao khắc trong đó bị trực tiếp đẩy ra ngoài, rơi xuống đất. Khí tức sinh mệnh của Sinh Linh Kim vẫn tồn tại trên mũi đao, không hề mất đi. Thần thức của Y Lai Khắc Tư lại bị đưa trở về tinh thần hải.
Nói cách khác, bây giờ sinh linh nhãn thuần túy biến thành con mắt thứ ba, hoàn toàn do chính hắn điều khiển sử dụng. Đồng thời trong con mắt đó, có rất nhiều phần năng lực thần kỳ. Năng lực này là cái gì thì hắn không thể miêu tả được, nhưng cảm giác như bản thân trở nên cao cao tại thượng, cảm giác áp đảo của kẻ trên. Đứng trước năng lực này, dù Băng Đế hay Thiên Mộng hai siêu siêu cấp hồn thú cũng không dám kháng cự.