[Dịch] Tuyệt Thế Đường Môn
Tình trạng này của Hoắc Vũ Hạo khiến mọi người thực sự lo lắng, Huyền lão cũng tự mình đi theo hắn một thời gian. Lão phát hiện, nội tâm Hoắc Vũ Hạo dường như bị phong bế, muốn hoàn toàn chìm sâu trong trạng thái điên cuồng tu luyện kia. Nhưng trạng thái này cũng không hẳn là xấu, tốc độ phát triển của hắn ở mọi phương diện đều tăng lên đáng kinh ngạc. Hắn trở nên tĩnh lặng, thậm chí là lạnh lùng, đối xử với cơ thể như đối xử với một kiện hồn đạo khí, không ngừng cải tiến, không ngừng tạo hình.
Hầu như tất cả những lão sư dạy dỗ hắn đều khuyên nhủ phải dành thới gian nghỉ ngơi, nhưng đờn gảy tai trâu, hắn vẫn y như cũ một ngày 24 tiếng đều khắc khổ tu luyện, ai khuyên cũng không được.
Vô số ánh kim quang hiện lên, một khối nham thạch bị công kích vỡ nát. Hoắc Vũ Hạo đờ đẫn thu hồi hồn đạo khí trong tay.
Thành công! Đây là món hồn đạo khí cấp 6 hắn chế tạo thành công. Sử dụng Vận Mệnh Nhãn tăng trưởng tinh thần lực để chế tạo trận pháp trung tâm, khiến hắn phải dùng thêm hơn năm thành hồn lực, nhưng hắn đã thành công.
- Hoắc Vũ Hạo.
Giọng Huyền lão từ đâu đó vang lên.
Hoắc Vũ Hạo dừng bước, xoay người, đôi mắt đờ đẫn nhưng vẫn tĩnh lặng nhìn Huyền lão, cung kính:
- Huyền lão.
Huyền lão trầm giọng:
- Ngươi đi theo ta đến Hải Thần Các.
Hoắc Vũ Hạo ngây người:
- Nhưng, con muốn tu luyện, hôm nay còn có mười hai hạng mục tu luyện vẫn chưa hoàn thành.
Huyền lão cả giận:
- Đây là mệnh lệnh. Ngươi nghĩ ngươi như vậy có thể hoàn thành tâm nguyện của Mục lão ư? Ba tháng, ngươi đã điên suốt ba tháng, tiếp tục như vậy, chẳng những tâm nguyện của Mục lão ngươi hoàn thành không được, lại phá hỏng cái cơ thể của ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn cái đầu bạc của ta phải tiễn thêm một cái đầu xanh sao? Hơn nữa bây giờ ngươi có việc quan trọng hơn phải hoàn thành, không được phép tu luyện như vậy nữa.
Thân hình Hoắc Vũ Hạo hơi run rẩy, xoay người bước đi, miệng lẩm bẩm:
- Ta muốn đi tu luyện, ta muốn đi tu luyện.
Càng nói hắn càng bước nhanh hơn.
Huyền lão hiện ra một vẻ đau thương, đứa nhỏ này thật sự quá chí tình chí nghĩa a! Miệng lão tuy lên án mạnh mẽ Hoắc Vũ Hạo, nhưng trong lòng có thể nào không đau? Hắn vi Mục lão cảm thấy tự hào, càng hâm mộ Mục lão có thể có đệ tử tốt đến vậy.
Huyền lão như một tia chớp bắn đến sau lưng Hoắc Vũ Hạo đưa tay chộp lấy hắn.
Với tu vi của Huyền lão, chỉ cần áp lực có lẽ cùng đã đủ để nghiền nát Hoắc Vũ Hạo. Thế nhưng Hoắc Vũ Hạo lại có thể phản ứng, hai chân trượt dài ra trước, một tầng ánh sáng trắng hiện ra bao phủ bảo vệ hoàn toàn cơ thể.
Mũi chân trái chấm đất, hắn nhanh như con quay vòng lại. Hư ảnh Ám Kim Khủng Trảo khổng lồ lớn đến 5m vỗ đến công kích Huyền lão.
Chiến đấu! Dường như hắn hoàn toàn chỉ hành động theo bản năng.
Ám Kim Khủng Trảo qua một năm rưỡi tu luyện và cải tạo cơ thể, cũng được tăng trưởng mà sinh ra biến hóa. Hư ảnh Ám Kim Khủng Trảo đã trở nên chân thực hơn nhiều, đã gần giống thực thể. Không chỉ vậy, Ám Kim Khủng Trảo hiện tại còn bao trùm một tầng băng tinh trong suốt. Hoắc Vũ Hạo đã xuất sắc kết hợp Ám Kim Khủng Trảo và Băng Đế Ngao. Hai hồn kỹ một đến từ hồn hoàn, một đến từ hồn cốt, cái này từ hồn thú tu vi 2000 năm, cái kia lại từ Băng Đế tu vi 40v năm, một cái cực hạn băng, cái kia chỉ là kim loại.
Khi trước hắn sử dụng Băng Đế Ngao lên thực thể Ám Kim Khủng Trảo thì vẫn có thể giải thích là dễ dàng. Nhưng trước mặt là hồn lực rót vào huyễn hóa ra hồn kỹ, vẫn được hắn thêm vào Băng Đế Ngao. Biến hóa thật vi diệu, đều là công lao chỉ điểm của Mục lão trong hơn một năm vừa rồi.
Hiện tại tu vi của hắn vẫn kẹt lại ở hồn tôn tam hoàn (*) bình cảnh cấp 40, nhưng trong bảy người Shrek Thất Quái thì chẳng ai thắng được hắn. Ngay cả Bối Bối thi triển năng lượng Quang Minh Thánh Long, hay Từ Tam Thạch thức tỉnh Huyền Vũ cũng chỉ có thể khắc chế hắn là tốt nhất. Đó là khi hắn còn chưa dùng hồn đạo khí kia. Cả Bối Bối và Từ Tam Thạch đều đã là hồn vương a! Sức mạnh khi họ bộc phát năng lực đã có thể đánh ngang tay với sơ cấp Hồn Đế. Còn Hoắc Vũ Hạo khi thành công thí nghiệm lúc nãy, đã xem như bước một chân vào sơ giai hồn đạo sư cấp 6. Cấp bậc hồn đạo sư ngang ngửa với thực lực Hồn Đế.
(*)TG viết: tuy rằng hiện tại Hoắc Vũ Hạo tu vi vừa mới bước vào cánh cửa bốn hoàn hồn tông... - Nhưng mình thấy sai rất trầm trọng chỗ này, rõ ràng chương trước bảo rằng VH điên cuồng tu luyện, không đi lấy hồn hoàn, thì chắc chắn vẫn chưa hề thay đổi về chất về lượng gì cả, không thể so với VH khi là Hồn Tông được, nên mới viết lại khác tg 1 chút.
Một khi Hoắc Vũ Hạo đạt được hồn hoàn thứ tư, thì hắn cùng với Bối Bối, Từ Tam Thạch là ba người có thực lực mạnh nhất trong nhóm, cao hơn bốn người còn lại. Ngay cả Vương Đông cũng phải kém. Ưu thế song tu ngày càng được thể hiện ra rõ ràng.
Đối mặt Ám Kim Khủng Trảo cường hãn, Huyền lão lạnh lùng, một luồng sáng vàng đậm nhọn hoắt chui ra từ đầu vai, hào quang quanh thân dao động dữ dội, thân thể lão chợt trở nên hư ảo.
Ám Kim Khủng Trảo vỗ tới khối hoàng quang, âm thanh cắt xé vang lên gọn gàng. Hoắc Vũ Hạo lúc này đã lấy lại được phản ứng, vậy vàng thu lại hồn lực. Ám Kim Khủng Trảo to lớn biến mất. Tay phải của Huyền lão đã chụp tới, chạm vào gáy Vũ Hạo. Tuy hắn đã phóng ra Băng Hoàng Hộ Thể, nhưng với tu vi hoàn toàn áp đảo quá xa của Huyền lão, Hoắc Vũ Hạo vẫn yếu như giun.
Huyền lão lôi hắn quay lại, khiêng lên vai, thở dài, lầu bầu than thở:
- Tên tiểu tử này phải nghỉ ngơi tốt một chút, ba tháng vừa rồi khổ cho nó quá.
Chỉ một lát sau, Huyền lão đã đưa Hoắc Vũ Hạo về tới Hải Thần Các. Dù hiện nay lão đã tiếp nhận Các chủ vị trí Hải Thần Các, nhưng cũng không sử dụng phòng cũ của Mục lão, mà vẫn ở gian phòng trước kia của mình.
Trong phòng Huyền lão hôm nay còn có thêm hai người: Phàm Vũ, Hòa Thái Đầu. Hòa Thái Đầu qua một năm càng thêm cường tráng, lại có vẻ giống như phiên bản thứ hai của phó viện trưởng hệ hồn đạo Tiền Đa Đa. Làn da ngăm đen sáng bóng như bôi mỡ, trông rất khỏe mạnh, tướng mạo rất cộc cằn thô lỗ, nhưng khí chất lại điềm tĩnh chín chắn. Nhất là ánh mắt, trở nên sâu sắc hơn rất nhiều. Hơn một năm qua, so với Vũ Hạo hắn trả giá và cố gắng cũng không tỏ ra ít hơn chút nào, đồng thời cũng đã xác định rõ con đường tu luyện của mình, làm tiền đề cho danh hiệu Hủy Diệt Chi Nguyên sau này.
Huyền lão đặt Hoắc Vũ Hạo lên giường, đút vào miệng hắn một vài đồ ăn có tính an thần. Phàm Vũ cung kính nói:
- Huyền lão, tình trạng Vũ Hạo thế nào?
Huyền lão trả lời:
- Một cây cung giương hết cỡ, thêm chút nữa ắt phải gãy. Sự qua đời của Mục lão để lại nỗi đau quá lớn. Bất quá, ta tin tưởng hắn có thể chống đỡ được. Ba tháng qua chỉ một mực dựa vào tu luyện để làm tê liệt tinh thần bản thân. Để hắn nghỉ ngơi tốt, ba ngày nữa hẳn khởi hành. Thiểu Triết sẽ tự mình hộ tống mọi người đến biên giới phía tây đế quốc Thiên Hồn. Các ngươi sẽ gặp người của Học Viện Hoàng Gia Nhật Nguyệt ở thành Phong Diệp. Phàm Vũ, trách nhiệm trên vai của ngươi rất nặng!
Phàm Vũ nói:
- Huyền lão, thật sự không cần tăng tu vi hồn hoàn cho Vũ Hạo trước sao?
Huyền lão cười dửng dưng, nói:
- Tu vi thấp một chút cũng tốt. Không cần thiết vội vã tăng Hồn hoàn, cứ để đối phương khinh thường hắn, mới càng dễ khiến hắn học thêm được nhiều thứ này nọ ở bên kia. Xem nhiều, học nhiều, nói ít, làm ít. Ngươi phải nhớ kỹ tám chữ này. Có thể tiếp xúc với tri thức của bên kia hay không, đều phải dựa vào các ngươi thôi.
Phàm Vũ gật đầu:
- Ta hiểu. Trong ba năm nếu gặp hồn thú thích hợp, ta sẽ giúp hắn thu thêm hồn hoàn, nếu không vẫn để như vậy, tung hỏa mù cho đối phương.
Huyền lão nói:
- Minh Đức Đường cũng giống như nội viện chúng ta, hai bên đều muốn học tập những tri thức trung tâm của nhau. Nội viện mở cửa cho họ, bọn họ dĩ nhiên cũng phải mở cửa Minh Đức Đường. Phương diện dạy học có lẽ họ sẽ không làm khó các ngươi, nhưng chắc chắn sẽ cố tình truyền thụ những tri thức cao thâm khó hiểu. Cho dù các ngươi không thể lý giải hoàn toàn, cũng nên tận lực ghi chép lại, từ từ nghiên cứu. Bản thân ngươi chắc chắn sẽ trở thành đối tượng trọng điểm đề phòng. Phải che chở Thái Đầu và Vũ Hạo như thế nào cho tốt, chính là nhiệm vụ quan trọng nhất.
- Vâng
Huyền lão nhìn thoáng qua Vũ Hạo, trầm giọng nói:
- Tin tức Mục lão qua đời chắc chắn đã sớm truyền ra ngoài, Học Viện Hoàng Gia Nhật Nguyệt lại thay đổi ý muốn, lại quyết định trao đổi đệ tử ở thành Phong Diệp. Cho đến trước Đấu Hồn Đại Tái mới trao trả đệ tử cũng sẽ ở thành Phong Diệp. Xem ra, dù sao Học Viện Hoàng Gia Nhật Nguyệt vẫn tỏ thành ý, bọn họ nóng lòng tìm kiếm đột phá ở phương diện hồn sư. Có lẽ so với chúng ta, họ còn nóng lòng có một hồn đạo sư cấp 10 hơn nữa. Hai bên phái ra 10 đệ tử, trong đoàn của Học Viện Hoàng Gia Nhật Nguyệt phái tới chắc chắn sẽ có huynh muội Tiếu - Mộng Hồng Trần. Còn chúng ta phải có Hoắc Vũ Hạo, cũng là lời hứa của Mục lão dành cho họ. Tám người khác phải làm lá chắn tốt một chút, Thái Đầu, phải dùng hết khả năng tỏa sáng ở Minh Đức Đường, hấp dẫn sự chú ý của họ. Ngươi hiểu ý ta chứ?
Hòa Thái Đầu không hề do dự chấp nhận:
- Huyền lão, ta hiểu. Tám người khác sẽ yểm trợ cho ta và Vũ Hạo, còn ta lại trở thành tầng che dấu thứ hai cho Vũ Hạo. Hắn khiêm nhường, ta phải cao ngạo.
Huyền lão hài lòng nói:
- Tốt, các ngươi đi về trước chuẩn bị đi. Trong vòng 3 ngày, ta nhất định đưa cho các ngươi một Vũ Hạo với thể xác và tinh thần hoàn toàn bình thường.
- Vâng
Phàm Vũ trả lời, ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo vẫn tỏ ra lo lắng. Ba ngày, làm sao để hắn khôi phục tinh thần? Ba tháng qua cứ xem hắn liều mạng tu luyện, cũng đủ biết trong mắt đứa nhỏ này thực ra có nội tâm rất mỏng manh. Sự qua đời của Mục lão đã công kích vỡ nát nội tâm yếu đuối đó rồi.
Phàm Vũ và Hòa Thái Đầu rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Huyền lão và Hoắc Vũ Hạo.