[Dịch] Tuyệt Thế Đường Môn
Hôm nay thời tiết có vẻ không được tốt lắm, mây mù đầy trời có chút u ám và khăng thằng, mặt trời cũng không thấy đâu, may mà không khí khá tươi mát không có dấu hiệu đổ mưa.
Thi đấu vòng tròn bắt đầu cũng có nghĩa là khu vực nghỉ ngơi dành cho các tuyển thủ cũng được mở ra. Ngày hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên, trong năm tổ có 8 học viện hôm nay mỗi tổ sẽ có 4 học viện ra thi đâu. Nhưng tất cả 67 học viện vào được vòng thứ hai này đều đến khu vực nghỉ ngơi.
Những đội không thi đấu cũng đến một phần muốn quan sát các trận chiến, phần còn lại là muốn tự cảm nhận sự rung động của trận thi đấu đầu tiên của một vòng đấu là như thế nào. Hơn hết, bọn họ cũng muốn được nhìn thấy cậu thiếu niên đến từ Đường Môn, từ học viện Sử Lai Khắc, có phải thật sự có sáu Hồn Hoàn mười vạn năm hay không?
Sử Lai Khắc đúng là Sử Lai Khắc, một Sử Lai Khắc vinh danh hiển hách suốt vạn năm không sụp đổ. Gần như bất cứ học viện nào đều không tự chủ được mà đặt nó thành mục tiêu của mình, tuy nhiên, tận sau trong đáy lòng, bọn họ thật sự kính sợ những người đó. Cho dù là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng không ngoại lệ.
Khi học viện mặc đồng phục màu xanh xuất hiện trên lối ra vào thì cả Quảng Trường Tinh La lập tức ầm ĩ. Cả đội càng đến gần thì tiếng hô Sử Lai Khắc lại càng vang dội.
Hoắc Vũ Hạo bình thản dẫn đầu đoàn người, nếu muốn làm đối thủ rối loạn và sợ hãi thì tốt nhất phải giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh đến lạnh lùng này. Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần hôm nay không đến mà ở lại tửu điếm tranh thủ dưỡng sức khôi phục thương thế.
Khu vực nghỉ ngơi của học viện Sử Lai Khắc nằm ở phía Bắc, đấy cũng là nơi gần Hoàng Thành nhất, hơn nữa khu vực này rõ ràng lớn hơn hẳn những khu vực của các học viện còn lại. Bên trong có đến hai mươi cái sô pha, và người hầu chờ sẵn, trên mỗi bàn có đầy ắp thức ăn, hoa quả và đồ uống. Mọi thứ đều được chuẩn bị cực kỳ cẩn thận, cách thức đón tiếp này có phần giống như chào đón khách quý chứ không phải tuyển thủ đến thi đấu.
Đãi ngộ của các học viện còn lại cũng không có chênh lệch nhiều lắm nhưng không có người hầu, và quan trọng hơn là diện tích khu vực nghỉ ngơi nhỏ hơn của học viện Sử Lai Khắc nhiều. Mỗi khu chỉ có bảy chổ ngồi đủ cho bảy thành viên đội chính thức dùng, bảy thành viên dự bị hoặc người đi theo cũng chỉ có thể đứng ở phía sau.
Lúc này người dẫn chương trình đã có mặt, y đang đọc danh sách các học viện thông qua vòng đấu loại, sau đó đọc tiếp danh sách từng học viện của từng tổ.
Đúng như dự đoán của Vương Ngôn, học viện Sử Lai Khắc được xếp vào một tổ có tám học viện, trong tổ của bọn họ, học viện Sử Lai Khắc thu hút sự chú ý nhất, các học viện còn lại đều tái mặt buồn rầu. Dù sao hiện nay vẫn chưa có ai nhìn ra lần này học viện Sử Lai Khắc đến dự thi với đội hình yếu kém, ngoài mặt mạnh miệng nhưng bên trong trống rỗng.
Ngoài khu vực nghỉ ngơi dành cho các học viện, hai bên sàn thi đấu còn có một nơi dành cho các học viện sử dụng khi thi đấu.
Người dẫn chương trình liên tục dẫn dắt làm khán giả càng lúc càng phấn khích, cuối cùng y mới hô to một câu:
- Tiếp theo, xin mời học viện đệ nhất đại lục, học viện Sử Lai Khắc và đối thủ của bọn họ, học viện Hồn Đạo Sư Cao Cấp Vân La đến từ đế quốc Tinh La vào khu vực chờ đợi chuẩn bị thi đấu, đồng thời mời hai đội trưởng lên sàn đấu rút thăm quyết định phương thức thi đấu.
Chỉ cần nghe lời giới thiệu đã nhận ra sự khác biệt, khi giới thiệu học viện Sử Lai Khắc, người dẫn chương trình chưa từng nêu rõ học viện đến từ đế quốc nào, còn cách học viện còn lại đều có tên đế quốc đi kèm, đây căn bản vì không có đế quốc nào dám nhận học viện Sử Lai Khắc là của bọn họ, cho dù học viện Sử Lai Khắc nằm ngay trên lãnh thổ của đế quốc Thiên Hồn cũng vậy.
Học viện Sử Lai Khắc có thành Sử Lai Khắc của riêng mình, địa vị của họ sớm đã ngang bằng với các quốc gia khác rồi.
So với học viện Sử Lai Khắc, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư mặc dù cũng mạnh không kém nhưng xét chi tiết thì lại không bằng. Bởi thế bọn họ mới muốn nhân cơ hội ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái mà phân cao thấp với học viện Sử Lai Khắc, đây cũng là một cách khích lệ bản thân tự hoàn thiện.
Bối Bối thấy Vương Ngôn ra hiệu lập tức đứng dậy bước lên sàn đấu. Bên phía học viện Vân La, đội trưởng là một anh chàng dáng người vạm vỡ ngang ngửa với Hòa Thái Đầu, y có mái tóc ngắn màu vàng, bộ đồng phục màu trắng che phủ lấy dáng người cường tráng của y.
Hai người cùng bước lên sàn đấu, quá trình rút thăm rất đơn giản, trọng tài lấy một cái ống dài hình trụ, sau đó để hai đội trưởng kiểm tra nó một cách cẩn thận.
Ống rút thăm được làm từ vật liệu trong suốt, căn bản bên trong không thể gian lận được. Một bên ống có một lổ tròn nhỏ. Trọng tài lấy ra ba quả bóng nhỏ đại biểu cho ba phương thức chiến đấu khác nhau rồi nhét vào bên trong. Sau đó quay đầu ống có lổ thủng hướng lên trên rồi đưa cho hai vị đội trưởng.
Trọng tài hô lớn:
- Ba, hai, một.
Bối Bối và anh chàng đội trưởng kia đồng thời phát lực đẩy ống rút thăm bay lên trời. Nếu trong quá trình này bên trong quá trình này không có quả bóng nào rơi ra thì khi ống rút năm rơi xuống, trọng tài sẽ quay đầu ống rút thăm có lổ hỗng xuống đất, khi đó quả bóng nào rơi ra thì sẽ dùng phương thức đó. Còn nếu trong quá trình bay trên cao, có quả bóng rơi ra thì tính cái đó là hiển nhiên rồi.
Quả cầu có ba màu lần lượt là đỏ, vàng và lam.
Màu đỏ đại diện cho đoàn chiến, màu vàng là thi đấu cá nhân và màu xanh là thi đấu 2-2-3. Mà lần này, quả bóng rơi ra có màu vàng.
Trọng tài vừa nhặt được quả cầu cũng đồng thời bắt lấy ống rút thăm. Sau đó đưa quả bóng cho hai vị đội trưởng xác nhận, tiếp đó đưa về phía Hoàng Thành để Hoàng Đế Bệ Hạ ở đầu thành xem, cuối cùng mới lớn tiếng thông báo cho khán giả.
- Học viện Sử Lai Khắc đấu với học viện Vân La sẽ áp dụng phương thức thi đấu một đấu một. Mời thành viên đầu tiên của cả hai đội lên sàn đấu.
Một đấu một? Vừa nghe phương thức thi đấu, các khán giả dưới khán đài đều gào to đầy hưng phấn. Tất cả các thành viên của các đội dự thi lẫn khán giả đều nhìn chằm chằm vào Hoắc Vũ Hạo đang ở khu vực chuẩn bị thi đấu. Bọn họ rất muốn người bước lên sàn đấu đầu tiên sẽ là Hoắc Vũ Hạo, tốt nhất là một mình hắn đánh bại cả bảy người đội đối phương, như vậy mới đã ghiền! Ai mà không muốn thử cảm giác tim đập rộn ràng khi thấy sáu Hồn Hoàn mười vạn năm chứ?
Hai đội trưởng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng rời khỏi sàn đấu. Bối Bối trước khi lên rút thăm đã được Vương Ngôn dặn dò, bất kể rút thăm được phương thức nào cũng phải lập tức rời khỏi sàn đấu rồi tính sau.
Vương Ngôn lắc đầu, dường như trong đầu hắn đã có tính toán từ trước, hắn nói:
- Trận này chúng ta có chút nắm chắc phần thắng. Trong bốn đại đế quốc, học viện Hồn Đạo Sư mạnh nhất là học viện của đế quốc Nhật Nguyệt, trừ học viện của bọn họ ra, những học viện Hồn Đạo Sư còn lại của ba đế quốc kia thực lực không chênh lệch lắm. Hệ Hồn Đạo ở học viện Sử Lai Khắc chúng ta tuy không thể nói là mạnh nhưng so với học viện của ba đế quốc Thiên Hồn, Đấu Linh và Tinh La thì có thể cầm cơ đi đầu. Mà học viện Tinh La này lại còn đến từ đế quốc Tinh La chứ không phải đế quốc Nhật Nguyệt, thực lực chỉnh thể có lẽ không quá mạnh. Hơn nữa, nếu là Hồn Đạo Sư, ta càng tin trong đội bọn họ không có cường giả bậc Hồn Vương. Chỉ sợ Hồn Tông còn không có nữa. Đối phó với Hồn Đạo Sư, hệ Cường Công có lẽ sẽ khá mệt, chúng ta không có thành viên dự bị cho nên nhất định phải không để bất cứ thành viên nào bị thương được. Cho nên, trận đầu tiên, Từ Tam Thạch, ngươi lên đi.
Sau đó Vương Ngôn vừa chỉ Từ Tam Thạch vừa nói nhỏ:
- Khắc tinh của Hồn Đạo Sư, nhất là Hồn Đạo Sư cấp thấp chính là Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự. Ngươi phải nhớ hạn chế tối đa tiêu hao hồn lực, ở trên sàn đấu càng lâu càng tốt. Bên phía chúng ta càng để lộ thực lực càng ít càng tốt. Đi đi.
Từ Tam Thạch vừa nghe mình là người đầu tiên ra thi đấu lập tức vui vẻ đứng dậy, hắn xoay xoay người làm động tác khởi động rồi ngạo nghễ nói:
- Xem ta đây.
Nói xong hắn liền sải bước ra sàn thi đấu.
- Đệ có cảm thấy hắn có chút ngu ngốc không?
Bối Bối quay sang hỏi Hòa Thái Đầu.
Hòa Thái Đầu cười cười nói:
- Có chút chút.
Giang Nam Nam hừ một tiếng nói:
- Cực kỳ ngốc.
Từ Tam Thạch còn chưa đi xa, nghe thấy mấy câu nói sau lưng, hai chân lảo đảo suýt ngã sấp xuống đất, hắn nghiến răng nghiến lợi bước nhanh lên sàn đấu.
Đệ tử mà học viện Vân La phái ra đầu tiên là một người không cao nhưng bả vai khá rộng, thậm chí có thể nói là hơi mập. Hắn thấy dáng người cao lớn của Từ Tam Thạch đột nhiên cảm thấy căng thẳng, trán lấm tấm mồ hôi.
Bất kể học viện nào gặp phải học viện Sử Lai Khắc đều sẽ cảm thấy hồi hộp và lo lắng. Căn bản không thể bình tĩnh được.
Hoắc Vũ Hạo mới tí tuổi đã bộc lộ ra thực lực mạnh mẽ, đối thủ trước mặt hắn còn lớn tuổi hơn, thực lực có thể yếu kém sao? Nhất là trông thấy dáng vẻ hung ác của Từ Tam Thạch, vị học viên của học viện Vân La càng cảm thấy bồn chồn hơn. Hắn theo bản năng lấy tay áo lau mồ hôi khiến khán giả đứng xem cười rần rần.
Hoắc Vũ Hạo không ra thi đấu khiến rất nhiều người thấy vọng nhưng dù sao trận đấu chuẩn bị bắt đầu có phần tham gia của học viện Sử Lai Khắc. Cho nên các khán giả rất nhanh tập trung sự chú ý vào Từ Tam Thạch xem chàng thiếu niên này thực lực ra sao.
Trọng tài bước đến trước mặt cả hai, trầm giong nói:
- Quy tắc của phương thức thi đấu cá nhân là nếu ai chịu thua phải lập tức rời khỏi sàn đấu, người thắng có quyền chọn đấu tiếp hoặc thay người. Hai đội có bảy người, đội thắng là đội loại được toàn bộ bảy thành viên còn lại của đội đối thủ. Rõ chưa?
- Đã rõ.
Từ Tam Thạch bình tĩnh đáp. Đối thủ của hắn ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng:
- Đã... đã rõ.
Trọng tài nói:
- Được rồi, hai bên lùi về sau nghe khẩu lệnh bắt đầu của ta. Không được sử dụng Định Trang Hồn Đạo Khí hoặc Hồn Đạo Khí có tính sát thương cao.
Trọng tài nói xong liền lùi nhanh về sau. Vị học viên của học viện Vân La cố mỉm cười nói với Từ Tam Thạch:
- Ta... ta là Mã Anh Tuấn, xin học trưởng hạ thủ lưu tình.
Từ Tam Thạch khẽ nhếch lên, ngạo nghễ nói:
- Ngươi anh tuấn sao?
Mã Anh Tuấn vội vàng lắc đầu nói:
- Không... không.
Từ Tam Thạch hài lòng gật đầu nói:
- Được, vậy thì ta sẽ nương tay.
Mã Anh Tuấn vui mừng lui về sau, vẻ mặt y hệt như hắn vừa được nhận một phần quà rất lớn vậy.
Trên người bọn họ không có Hồn Đạo Khí khuếch âm nên dĩ nhiên khán giả không thể nghe được cả hai vừa nói gì, bất quả theo nét mặt và cử chỉ mọi người cũng thấy rõ ràng anh chàng đệ tử học viện Vân La hoàn toàn không có chút chiến ý nào.
Thực tế cũng đúng là như vậy. Khi học viện Vân La biết mình cùng tổ với học viện Sử Lai Khắc, hơn nữa trận đấu tiên còn là đối thủ của bọn họ thì đã mạnh dạn quyết định cố hết sức bảo toàn thực lực, đồng thời phải cố gắng thân thiện với học viện Sử Lai Khắc.
Đúng như Vương Ngôn đã đoán, học viện Vân La thật ra không phải là học viện mạnh mẽ lắm. Bọn họ có thể qua được vòng đấu loại đã phải trả cái giá không nhỏ, vài đệ tử chủ lực đều đã bị thương. Thế nên hôm nay biết đối thủ là học viện Sử Lai Khắc, bọn họ còn chiến ý mới là lạ. Dù sao đây là vòng đấu vòng tròn, có bại cũng không sao. Cho nên, bọn họ chỉ có thể làm hết khả năng, xuôi theo ý trời.
Khi rút thăm được thi đấu cá nhân, cả đội bọn họ không vui một chút nào, bọn họ hi vọng rút được đoàn chiến, vậy thì có thua nhanh một chút cũng không sao...
Trận đấu đầu tiên chuẩn bị bắt đầu.
Từ Tam Thạch đã đi về phía đối diện, hắn lấy ra một điếu xì gà rồi dùng một cái Hồn Đạo Khí vô cùng tinh xảo châm lửa, sau đó bắt đầu hút từng hơi. Dáng vẻ cực kỳ lưu manh.
Hành động này của hắn làm khán giả xôn xao bàn tán, bên phía học viện Vân La bắt đầu có chút tức giận, người này thật là kiêu ngạo, thi đấu còn hút xì gà? Nội quy học viện Sử Lai Khắc lỏng lẻo vậy sao?
Vị trọng tài cũng khẽ nhíu mày, tuy nhiên hắn không lên tiếng nói gì. Nhất là trong quy tắc thi đấu không có điều lệ nào cấm tuyển thủ hút thuốc. Hơn nữa y cũng không muốn trêu vào học viện Sử Lai Khắc.
- Trận đấu bắt đầu!
Trọng tài ho tô một câu rồi nhanh chóng lui về sau.
Mã Anh Tuấn của học viện Vân La đang căng thẳng chờ câu nói này của trọn tài, sau khi nghe thấy hiệu lệnh, cơ thể cường tráng của hắn bắt đầu biến hóa. Hai tay đưa lên cao, trên cánh tay tự động xuất hiện ba cái ống sắt to bằng ngón tay cái, trên vai cũng xuất hiện hai ống sắt thật to. Sau lưng là đôi cánh, hai bên đùi cũng có sáu ống sắt khác nhau, trước ngực còn có một Hồn Đạo Khí hộ tâm. Hiển nhiên là một dạng của Hồn Đạo Thuẫn. Có thể nói hắn trang bị vũ khí đến tận răng cũng không sai.
Trên người Từ Tam Thạch không có nhiều biến hóa như người kia, trên tay phải của hắn xuất hiện một mảnh Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn màu đen tuyền, đồng thời bốn Hồn Hoàn, hai vàng hai tím từ dưới chân nhấp nháy bay lên.
Bốn Hồn Hoàn?
Khán giả dưới khán đài không ngừng thở dài thất vọng. Mới chỉ là Hồn Tông? Bọn họ đang mong được một lần nhìn thấy Hồn Hoàn mười vạn năm a.
Người này thật bình thường, Hồn Hoàn cao nhất chỉ là ngàn năm. Bọn họ đến đây là muốn xem những cảnh tưng bừng náo nhiệt, hơn nữa Hồn Hoàn mười vạn năm cực kỳ quý giá đâu phải muốn thấy là thấy.
Thái độ của khán giả khi trông thấy Từ Tam Thạch phóng xuất ra vũ hồn so với hôm Hoắc Vũ Hạo thi đấu có thể nói là khác một trời một vực. Cũng không trách tại sao khán giả thất vọng được. Đúng lúc này, Từ Tam Thạch lại tiếp tục làm một chuyện khiến mọi người kinh ngạc.
Hắn chạy.
Chạy về phía đối thủ? Không, hắn xoay người chạy về phía đội của mình. Y hệt một lính đào ngũ bỏ chạy khỏi chiến trường vậy.
Lúc này, 108 Hồn Đạo Thủ Hộ Trụ đã sáng lên, bức màn phòng ngự cũng xuất hiện. Nhưng bức màn phòng hộ đó không phải nằm ngay cạnh sàn đấu mà cách đến ba mươi thước, mà vì để chỗ cho các tuyển thủ lên xuống nên trên bức màn phòng ngự có một lỗ hỏng nhỏ.
Mã Anh Tuấn trước khi ra thi đấu đã nghĩ ra một chiến thuật hoàn hảo, chiến thuật của hắn rất đơn giản, chính là di chuyển và tiêu hao. Hắn tin chắc với Hồn Đạo Khí Phi Hành sau lưng, tuy rằng hắn không thể bay cao nhưng tuyệt đối có thể tránh né công kích, chỉ cần tiêu hao được một ít hồn lực của Từ Tam Thạch là hắn thỏa mãn rồi.
Có điều, không hiểu sao khi vừa bắt đầu, Từ Tam Thạch đã xoay người bỏ chạy. Mã Anh Tuấn bị hành động của hắn làm ngẩn người, thầm nghĩ: "Lão đại à, ngươi chạy cái gì đây? Không phải bảo nương tay với ta sao? Ngươi muốn làm gì đây?"
Chắc chắn đa số những người ở đây không ai đoán được mục đích của Từ Tam Thạch, người biết rõ chân tướng e là chỉ có người ngày nào cũng cãi nhau với hắn nhưng cũng là người bạn hiểu rõ hắn nhất, Bối Bối.
Bối Bối khẽ cười, vẻ mặt có chút quái dị, khẽ nói:
- Tên ngốc này lại giở mánh khóe.
Ngay lúc hắn nói câu này, Từ Tam Thạch đã chạy đến cạnh lôi đài, sau đó đột nhiên hắn nhảy cao lên, cao đến mức có thể bay ra ngoài sàn đấu.
Hành động này của hắn khiến tất cả mọi người sững sờ la hét, ngay cả hoàng đế Tinh La cũng cực kỳ kinh hoảng.
Nên nhớ, theo quy tắc thi đấu, chỉ cần ra khỏi sàn đấu là sẽ bị phán thua.
Đừng nói Từ Tam Thạch đến từ học viện Sử Lai Khắc, cho dù những đệ tử của học viện bình thường dù biết chắc sẽ thua nhưng không có ai làm ra chuyện này. Chưa nhận thua đã bỏ chạy? Chuyện gì đây?
Chuyện gì ư? Gương mặt Từ Tam Thạch lộ ra vẻ gian xảo, sau đó Hồn Hoàn thứ tư trên người hắn lóe sáng.
Ánh sáng từ Hồn Hoàn màu tím vô cùng nổi bật, các khán giả chưa kịp hết kinh ngạc thì trước mặt lại xảy ra một chuyện vô cùng quỷ dị.
Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn trên người Từ Tam Thạch bỗng sáng lên. Sau đó, người nhảy ra khỏi sàn đấu ngã vào bức màn phòng ngự không phải là hắn nữa.
Nói thế có chút phức tạp. Nói đơn giản hơn có nghĩa là Từ Tam Thạch và Mã Anh Tuấn đã hoán đổi vị trí.
Mã Anh Tuấn đang ngẩn người vì hành động bỏ chạy khỏi sàn đấu của Từ Tam Thạch thì đột nhiên phát hiện mình không còn đứng trên mặt đất nữa mà đang rơi xuống đâu đó. Mà Từ Tam Thạch lại đang đứng ở vị trí hắn đứng ban nãy.
Mã Anh Tuấn tuy không anh tuấn nhưng cũng là tinh anh của học viện Vân La. Hơn nữa hắn có thể là người mở màn tuyệt đối không thể là người yếu kém, bốn Hồn Hoàn, ba vàng một tím trên người hắn lập tức sáng lên. Hắn muốn sử dụng Hồn Đạo Khí Phi Hành để tránh khỏi tai nạn trước mắt.
Nhưng cũng ngay lúc này, Từ Tam Thạch đứng ở trên sàn đâu hút một hơi xì gà rồi hô to:
- Hồn Hoàn mười vạn năm tới rồi.
- Rầm...
Mã Anh Tuấn thật là bi kịch, Hồn Đạo Khí Phi Hành đã khởi động được một nửa lại bị Từ Tam Thạch hù giật mình ngã lăn xuống đất.
Cả người hắn được Hồn Đạo Khí bảo vệ nhưng từ độ cao năm thước ngã xuống cũng say xẩm mặt mày.
Khi cơ thể Mã Anh Tuấn rơi xuống đất, tất cả mọi người đột nhiên im lặng. Nếu lúc này có thế cho đứng hình thì ít nhất đếm được mười cái miệng người đang há to vì kinh ngạc, ngay cả vị Hoàng Đế Bệ Hạ kia cũng không ngoại lệ.
Hoắc Vũ Hạo vốn đang định dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng giúp đỡ Từ Tam Thạch thì phát hiện Tinh Thần Tham Trắc của mình không xuyên qua được màn phòng ngự, sau đó thì trận đấu kết thúc.
Vị trọng tài đang đứng trên sàn đấu cũng trợn mắt há hốc mồm. Hắn vừa mới hô bắt đầu không được ba mươi giây đã kết thúc rồi.
Từ Tam Thạch một tay cầm Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, một tay cầm điếu xì gà, cực kỳ kiêu ngạo.
- Kế tiếp.
Dáng vẻ này là hắn bắt chước Hoắc Vũ Hạo hôm đó nhưng hiệu quả mang lại hoàn toàn khác nhau.
Mọi người im lặng trong giây lát rồi bắt đầu ồn ào bàn tán, có thể đến 90% số người ở đây không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Đây là Sử Lai Khắc vô cùng mạnh mẽ sao?
Bối Bối ở bên dưới khẽ nói đáp án cho các sư đệ và sư muội của mình.
- Hồn kỹ thứ tư của tên ngốc kia gọi là Huyền Minh Trí Hoán, trong phạm vi nhất định có thể dùng kỹ năng đó nháy mắt hoán đổi vị trí của hắn và đối thủ. Đây là một kỹ năng tương đối mạnh, có thể nói trong số các hồn sư hệ Phòng Ngự thì đây là một kỹ năng khá thần kỳ. Có điều, theo cách tên ngốc đó sử dụng thì thật sự một sự sỉ nhục. Khi lần đầu thấy hắn sử dụng Huyền Minh Trí Hoán ta cũng phải nghẹn họng.
Hòa Thái Đầu trợn mắt nói:
- Tam Thạch huynh thật bỉ ổi.
Người ta thường nói không chuyên sẽ không nhận ra điểm kỳ diệu. Cách nơi học viện Sử Lai Khắc ngồi không xa là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Khí, không ai trong bọn họ thấy Từ Tam Thạch buồn cười, bởi vì bọn họ đã đoán được đái khái kỹ năng kia có tác dụng gì.
Khi Từ Tam Thạch mới ra thi đấu, bọn họ thấy hắn chỉ có bốn Hồn Hoàn cũng khẽ thở dài nhẹ nhõm. Bốn Hồn Hoàn ở học viện Sử Lai Khắc cũng chỉ là thành viên dự bị mà thôi. Nhưng sau khi thấy tấm chắn của Từ Tam Thạch và một chiêu hoán đổi ban nãy, những học viên của học viện Từ Tam Thạch lại một lần nữa lo lắng.
Mã Như Long, đội trưởng đội chính thức nghiêm túc nói:
- Học viện Sử Lai Khắc quả là không thiếu nhân tài.
Mãi đến khi thấy Từ Tam Thạch đi về phía mình thì vị trọng tài mới có phản ứng, hắn nhanh chóng chạy về phía Mã Anh Tuấn đã ngã khỏi sàn đầu.
Từ Tam Thạch cũng đi theo sau, miệng ngậm xì gà nói:
- Huynh đệ, không sao chứ?
Mã Anh Tuấn theo bản năng nói:
- Ngã hơi đau, sao ta lại ngã xuống đây?
Từ Tam Thạch ra vẻ nghiêm chỉnh nói:
- Vừa rồi không phải ta hứa sẽ nhẹ tay một chút sao? Cho nên ta dùng cách đơn giản nhẹ nhàng nhất để ngươi ngã xuống sàn đấu. Không cần cảm ơn ta, đi thôi.
Nói xong hắn còn đưa tay chào Mã Anh Tuấn.
Mã Anh Tuấn cũng theo bản năng đưa tay chào, sau đó tự đi về phía khu vực chờ thi đấu.
Trọng tài còn có thể nói gì nữa?
- Thi đấu cá nhân, trận đầu tiên, học viện Sử Lai Khắc thắng.
Mã Anh Tuấn mãi đến khi về đến khu vực chờ thi đấu mới giật mình hỏi đội trưởng của mình:
- Lão đại, có phải ta bị lừa không?
Đội trưởng học viện Vân La cốc vào đầu hắn nói:
- Ngu ngốc! Danh dự của học viện bị người làm mất hết rồi. Thưởng Nguyệt, lên đi.
- Dạ.
Một nữ đệ tử của học viện Vân La lập tức bước lên sàn đấu.
- Mỹ nữ!
Từ Tam Thạch thấy đổi thủ đang bước lên là một cô gái lập tức sáng mắt lên.
Xét tướng mạo, Từ Tam Thạch cũng không phải tệ lắm, tuy không thể so được bới Bối Bối anh tuấn nho nhã nhưng cũng khá anh tuấn. Nhưng mà người này tính tình và tướng mạo hoàn toàn khác biệt.
Cô gái tên là Thưởng Nguyệt đang bước lên dáng người cao chừng một thước bảy, khoảng mười tám mười chín tuổi, dung mạo tuy không phải là rất đẹp nhưng dáng người cao ráo thon thả, nhất là đôi chân dài rất quyến rũ.
Hơn nữa bộ trang phục nàng đang mặc còn góp phần không nhỏ trong việc tôn lên dáng người hoàn hảo kia.
Từ Tam Thạch với dáng vẻ bỉ ổi nhìn cô nàng một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lại tập trung vào đôi chân dài và bắp đùi tròn trịa. Sau đó di chuyển dần dần lên trên, đến ngay bộ ngựa thì hai mắt càng mở to, khóe miệng giật giật, trông dáng vẻ như thèm thuồng muốn chảy nước miếng vậy.
May là Từ Tam Thạch còn nhớ đến Giang Nam Nam đang ở phía sau nên lập tức đàng hoàng lại.
Thưởng Nguyệt lớn hơn Từ Tam Thạch không ít, lại có người yêu rồi nên cực kỳ không hài lòng với hành động ban nãy của Từ Tam Thạch.
- Ngươi nhìn gì đây?
Từ Tam Thạch gần như đáp theo bản năng.
- Bánh bao.
- Ngươi...
Thưởng Nguyệt giận dữ lao thẳng về phía hắn.
Có lẽ trọng tài cũng không vừa lòng với dáng vẻ bỉ ổi của ai đó nên lập tức hô Bắt Đầu rồi lui nhanh về sau.
Phương thức chiến đấu của Thưởng Nguyệt hoàn toàn khác biệt với Mã Anh Đào, sau lưng nàng là một đôi song đao, lúc này nàng lao nhanh về phía trước, hai tay đưa về sau lấy hai thanh đao lớn xuống. Hai tay vung lên, hai thanh đao cũng đồng thời trở nên đỏ rực rồi chém thẳng về phía Từ Tam Thạch.
Vương Ngôn ở bên dưới gần như buột miệng nói ra:
- Hồn Đạo Khí Cận Chiến. Các ngươi chú ý quan sát. Miễn là Hồn Đạo Sư sử dụng Hồn Đạo Khí Cận Chiến thì khả năng chiến đấu gần rất mạnh. Có lẽ Hồn Kỹ của bọn họ sẽ hơi yếu một chút nhưng năng lực cận chiến lại rất cao, cách tốt nhất để đối phó với bọn họ chính là cố gắng không để bọn họ đến gần mình, nếu không sẽ gặp phiền phức không nhỏ.
Hoắc Vũ Hạo tập trung tinh thần quan sát, hắn cũng có một Hồn Đạo Khí Cận Chiến, hơn nữa còn là di vật duy nhất mẹ hắn để lại cho hắn, Bạch Hổ Chủy.
Ngày trước lúc đấu với Phong Phí Phí, hắn cũng nhờ Bạch Hổ Chủy mới may mắn giữ được tính mạng, hơn nữa đấy cũng là lần đầu tiên hắn liệp sát Hồn Thú.
- Keng... keng...
Hai thanh đao của Thưởng Nguyệt chém mạnh vào Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của Từ Tam Thạch, ánh sáng đỏ rực phát ra khắp nơi. Lúc này Hồn Hoàn của Thưởng Nguyệt cũng xuất hiện, số Hồn Hoàn của nàng so với Mã Anh Tuấn cũng giống nhau đều là ba vàng, một tím, nhưng Vũ Hồn lại có chút kỳ lạ, sự thay đổi rõ rệt nhất của nàng chính là mái tóc, mái tóc vàng bỗng hóa thành màu gỉ sét, đồng thời dáng người cũng cao hơn lớn, thậm chí cơ thể còn to hơn lúc trước, đôi mắt hóa thành màu vàng, ở khóe môi dường như lộ ra cả răng nanh.
Vũ Hồn loại chó?
Vũ Hồn này có thể nói là một dạng Thú Vũ Hồn không thể, khả năng tăng phúc sức mạnh khá cao, nếu phối hợp với Hồn Đạo Khí song đao mà Thưởng Nguyệt sử dụng lại càng hoàn hảo. Điểm đáng tiếc duy nhất chính là sau khi sử dụng Vũ Hồn, dáng người hoàn mỹ kia bị biến đổi khá nhiều.
Vì thế khi Từ Tam Thạch dùng tấm chắc đỡ đòn công kích của Thưởng Nguyệt còn luôn miệng kêu:
- Quỷ a quỷ a...
Có lẽ lúc này Thưởng Nguyệt không còn khống chế được cơn giận nữa, nàng dùng song đao điên cuồng chém về phía Từ Tam Thạch. Mà Từ Tam Thạch tuy la lối om sòm nhưng sau đó lại như một cái gối để cô nàng mặc sức trút giận, cả người không ngừng co về lại, hoàn toàn không có ý định đáp trả.
Tiếng la ó phản đối từ phía khán giả bắt đầu ồn ào vang lên, Từ Tam Thạch bản thân là đệ tử học viện Sử Lai Khắc lại bị đánh đến mức ấy khiến các khán giả không sao hiểu được. Tại sao đều là đệ tử một học viện mà thực lực Từ Tam Thạch và Hoắc Vũ Hạo lại chênh lệch lớn như vậy?
Sử dụng Hồn Đạo Khí đã tiêu hao hồn lực, mà Hồn Đạo Khí Cận Chiến lại càng tiêu hao nhiều hơn. Song đao của Thưởng Nguyệt lại còn là Hồn Đạo Khí cấp ba nữa, lực công kích và lượng hồn lực tiêu hao không thấp. Cô nàng còn không tiếc gì toàn lực công kích Từ Tam Thạch khiến hắn phải chạy trốn công kích của nàng.
Tuy nhiên, dù tu vi của nàng không thấp nhưng sau một thời gian công kích dồn dập, nàng cũng đã cảm thấy hồn lực của mình tiêu hao một lượng lớn. Mà lúc này Từ Tam Thạch mặt dù không ngừng lui về sau nhưng khoảng cách rơi khỏi sàn đấu còn đến mười thước.
Thưởng Nguyệt không phải không thử tìm chỗ sơ hở của Từ Tam Thạch nhưng Huyền Minh Quy Giáp của Từ Tam Thạch quá kỳ lạ. Bất kể nàng công kích về phía nào nó cũng có thể đỡ được. Quan trọng hơn, nếu cô công kích về hướng khác, thì Từ Tam Thạch cũng sẽ thay đổi hướng lui. Thế nên cuối cùng Thưởng Nguyệt lựa chọn công kích chính diện.
Hồn Lực tiêu hao quá nhiều nên song đao trên tay Thưởng Nguyệt cũng dần dần chậm lại.
Lúc này Từ Tam Thạch cũng có cơ hội lên tiếng:
- A... a... không được, không được dừng, mau mau, nhanh lên, dùng sức... nhanh lên...
- Khốn kiếp.
Thưởng Nguyệt tức giận thúc dục hồn lực tiếp tục điên cuồng tấn công về phía Từ Tam Thạch.
Mười thước, chín thước, tám thước...
Năm thước, ba thước, một thước...
Cuối cùng dưới sự cố gắng bền bĩ của Thưởng Nguyệt, Từ Tam Thạch đã bị nàng ép đến sát rìa sàn đấu. Chỉ cần hắn lui một bước nữa thôi sẽ ngã xuống dưới.
Bốn Hồn Hoàn trên người Thưởng Nguyệt không ngừng luân phiên phát sáng, đây là điểm đặc biệt của Hồn Đạo Sư khi đang chọn lựa sử dụng Hồn Hoàn, sở trường của Thưởng Nguyệt chính là sức mạnh, và tốc độ, bù lại cho khuyết điểm của Vũ Hồn. Cho nên, khi phối hợp với Hồn Đạo Khí, sức chiến đấu của cô so với Hồn Sư bình thường sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Lúc này, mắt thấy sắp thành công thì hai Hồn Hoàn trên người cô cùng lúc phát sáng, Song Đao phát ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ. Dao động hồn lực mạnh đễ nỗi làm bầu không khí xung quanh vặn vẹo méo mó. Nàng giơ Song Đao lên cao chém thằng về phía Từ Tam Thạch.
Thắng rồi.
Khi Thưởng Nguyệt giơ song đao kia lên, bất kể là cô hay các thành viên của học viện Vân La đều nghĩ như thế.
Công kích của Thưởng Nguyệt mạnh đến thế nào bọn họ đều hiểu rõ, cho nên nếu cô tấn công toàn lực cho dù cường giả bậc Hồn Vương cũng chưa chắc đỡ được. Huống chi Từ Tam Thạch lúc này không còn đường lui nữa.
Có điều, cũng ngay lúc này xảy ra một chuyện làm bọn họ kinh ngạc.
Bởi vì song đao của Thưởng Nguyệt cứ ngỡ sẽ chém vào Từ Tam Thạch đột nhiên lại lệch sang một bên.
Từ Tam Thạch từ đầu đến cuối không ngừng lùi về sau, đến nỗi lúc này đã đứng sát ngoài sàn đấu nhưng đừng quên, cả Thưởng Nguyệt cũng thế. Lần này đánh hụt làm cả người cô theo đã rơi khỏi sàn đấu.
Sai lầm lớn nhất của nàng chính là đã trúng kế của Từ Tam Thạch. Trong cơn giận dữ, phán đoán của nàng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, hơn nữa công kích quá dễ dàng làm cô quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng. Đúng là Từ Tam Thạch là hồn sư hệ Phòng Ngự nhưng đồng thời hắn cũng có khả năng né tránh.
Lúc trước cô công kích Từ Tam Thạch hắn đều không né, không phải vì không né được mà căn bản hắn không né, cho nên cuối cùng Thưởng Nguyệt mới không kịp phản ứng.
Ngay lúc Từ Tam Thạch né sang một bên thì Thưởng Nguyệt cũng đã hiểu ra nhưng song đao vung lên làm sao thu lại được nữa?
Từ Tam Thạch cầm Huyền Minh Quy Giám Thuẫn khẽ đánh nhẹ vào mông Thưởng Nguyệt. Sau đó cả người Thưởng Nguyệt theo đã ngã khỏi sàn đấu.
Đây là một biến hóa bất ngờ của trận đấu thứ hai. Từ đầu đến cuối rõ ràng là Thưởng Nguyệt không ngừng công kích còn Từ Tam Thạch không ngừng lùi về sau nhưng kết quả cuối cùng lại là như thế, Từ Tam Thạch chuyển bại thành thắng là may mắn sao?
Khi Thưởng Nguyệt ngã khỏi sàn đấu, sắc mặt đã tái nhợt, nhưng vì ban nãy nàng không ngừng thúc dục hồn lực công kích nên lúc này có vẻ kiệt sức.
Từ Tam Thạch đứng trên sàn đấu nhìn nàng với vẻ vô tội, hắn nhún vai nói:
- Không thể trách ta, là do nàng co giãn quá nên mới ngã xuống dưới, sai lầm, tuyệt đối sai lầm.
Vừa nói hắn còn đưa mắt liếc nhìn mông của Thưởng Nguyệt. Càng đáng khinh bỉ hơn là sau khi nhìn Thưởng Nguyệt hắn còn đưa mắt nhìn sang Giang Nam Nam ở trong khu vực nghỉ ngơi.
Giang Nam Nam lạnh lùng không biết lấy đâu ra một cây kéo, nàng lấy một quả chuối dài trên dĩa rau quả và cắt... ( :110 )
Từ Tam Thạch cảm thấy nơi nào đó của bản thân có dấu hiệu nguy hiểm, hắn lập tức xoay người ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói với trọng tài.
- Ta thắng. Trận đấu tiếp theo.
Vi trọng tài nhìn hắn với ánh mắt quái dị, trước giờ hắn chưa từng thấy trận thi đấu nào lại kỳ lạ đến thế.
Đúng lúc này, vị đội trưởng của học viện Vân La từ từ bước lên sàn đấu đi về phía Từ Tam Thạch.
Những khán giả đứng xem cứ nghĩ vị đội trưởng này sẽ tức giận mắng chửi Từ Tam Thạch nhưng thật khiến mọi người bất ngờ là hắn đã không làm thế.
Hắn nhìn Từ Tam Thạch bằng ánh mắt lạnh lùng, tuy nhiên không hề có chút tức giận mà còn khẽ khom người cúi chào Từ Tam Thạch.
- Học viện Cao Cấp Hồn Đạo Sư Vân La, Tư Đồ Vũ.
Từ Tam Thạch dường như cũng cảm nhận được chút gì đó nên vẻ cười cợt trên gương mặt cũng biến mất.
- Sử Lai Khắc, Từ Tam Thạch.