[Dịch] Tuyệt Thế Đường Môn
Tiếu Hồng Trần và em gái của mình là Mộng Hồng Trần liếc nhau gượng cười:
- Sử Lai Khắc, giỏi cho một Sử Lai Khắc. Muội nghe thấy chưa, bọn chúng đều mới mười hai tuổi, so với chúng ta còn kém hai tuổi. Năm năm sau, bọn chúng sẽ là đối thủ của chúng ta.
Mộng Hồng Trần vẫn như trước, có chút không phục nói:
- Thì sao? Bọn họ chưa chắc có thể là đối thủ của chúng ta.
Tiếu Hồng Trần gượng cười nói:
- Nhưng ta lại cảm thấy sợ hãi. Không phải vì thực lực hay vì bọn chúng có Vũ Hồn Song Sinh, mà vì trên người bọn chúng tỏa ra một tinh thần rất khủng bố. Loại tinh thần này chỉ thuộc về học viện Sử Lai Khắc của bọn họ, mà chúng ta, thì thiếu những cái đó.
Mộng Hồng Trần im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói:
- Ca, huynh hiểu được tại sao bọn họ lại cố chấp như vậy không? Đáng sao? Đây chỉ là thi đấu thôi mà, bọn họ không sợ bị thương nặng quá mà thoái hóa tu vi sao? Có khi còn tàn phế nữa?
Mã Như Long không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh hai người bọn họ trầm giọng nói:
- Vì chúng ta không phải đệ tử của học viện Sử Lai Khắc nên không thể hiểu được. Hôm qua chúng ta vừa nhận được tin tức từ học viện. Tin báo là bên phía học viện Sử Lai Khắc chấp nhận trao đổi học viên với học viện chúng ta. Học viện quyết định chọn các ngươi, hi vọng các ngươi với tài năng của mình sau này đến học viện Sử Lai Khắc có thể tìm được kết quả mình mong muốn.
Ánh mắt Tiếu Hồng Trần lộ rõ vẻ kinh ngạc, hắn ngây người một lúc lâu mới gật đầu nói:
- Được.
Khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy hắn cảm thấy cả người vô cùng đau đớn. Cơn nào này dường như bắt nguồn từ khung xương của hắn, sau đó truyền khắp cơ thể đến cả kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, thậm chí cả đầu. Đúng là không có nơi nào không đau.
Cơn đau làm hắn không kềm được mà rên lên một tiếng. May mà lúc này hắn đã dần dần tỉnh táo lại, nên với ý chí cứng khỏi, hắn dần dần điều khiển được cơ thể, và thích ứng với đau đớn.
Hắn lại nhắm mắt, trong lòng không hề nóng lòng muốn nhìn mọi thứ bên ngoài, vì với cảm giác mềm mại của chiếc giường hắn đang nằm, hắn đã biết mình về đến tửu điếm rồi. Hắn bắt đầu kiểm ra cơ thể, cho dù không dùng kỹ năng gì, với Tinh Thần Lực của mình hắn cũng có thể cẩn thận kiểm ra đầy đủ chi tiết. Lúc này Hoắc Vũ Hạo phát hiện cơ thể mình không có gì không ổn cả. Ngay cả hồn lực cũng khôi phục được một chút, có lẽ được 10-20% gì đó. Nhưng không hiểu sao cơ thể lại vô cùng đau đớn, nhất là kinh mạch và khung xương, cảm giác đau đớn này làm hắn nhớ đến ngày xưa khi dung hợp với Hồn Cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt. Đây không phải chỉ là cảm giác đau bình thường mà có chút ngứa ngáy nữa.
Hồn Cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt? Hoắc Vũ Hạo giật mình, đúng rồi, nhất định là vì Băng Đế đã sử dụng năng lượng từ Hồn Cốt ấy. Bản thân mình ngay cả không còn đủ khả năng sử dụng tiếp Hồn Kỹ mạnh mẽ như vậy dĩ nhiên bản thân không thể chịu nổi, kinh mạch và khung xương xuất hiện vấn đề là chuyện không thể tránh khỏi.
Hoắc Vũ Hạo đã đoán được nguyên nhân nên bắt đầu tập trung tinh thần thúc dục Hồn Lực di chuyển theo lộ trình của Huyền Thiên Công, Huyền Thiên Công ngày xưa có thể giúp mình chữa thương, chắc lúc này vẫn còn dùng được.
Quả nhiên, hồn lực bắt đầu di chuyển xoa dịu các kinh mạch thì các cơn đau đang truyền đến cũng giảm bớt rất nhiều.
Đau đớn giảm đi, ý thức của hắn cũng dần tỉnh táo lại. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là: "Chúng ta thắng rồi sao?"
Trong đầu hắn chỉ nhớ dường như lúc cuối cùng, mình xin Băng Đế ra tay giúp mình, còn sau đó hắn không nhớ gì nữa.
Vì trận đấu này, cả nhóm bọn họ đã bỏ ra nhiều nhiều lắm, làm sao Hoắc Vũ Hạo lại không quan tâm đến kết quả đây? Hắn thậm chí còn chưa kịp mở mắt đã lên tiếng hỏi: "Thắng không?"
"Yên tâm đi, chúng ta thắng rồi, chúng ta đã bảo vệ được danh dự của học viện Sử Lai Khắc."
Một giọng nói du dương vang lên trong tai hắn, sau đó, hắn cảm nhận được có một luồng khí ấm áp chảy khắp toàn thân, trong khoảnh khắc đó, hắn có cảm giác cơ thể mình tựa như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thắng, chúng ta thắng, chúng ta bảo vệ được vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Hoắc Vũ Hạo đã nghe được đáp án mình muốn, nhưng lúc này hắn không thể mở mắt ra nữa, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ sâu. Cơ thể quá suy nhược, trước tiên phải từ từ khôi phục đã.
- Ngươi... các ngươi...
Người xuất hiện ở cửa phòng chính là vương Đông, hắn vừa trông thấy cảnh tượng kia, hai mắt bỗng đỏ bừng.
Mã Tiểu Đào vươn vai lắc người xong liền đi ra khỏi phòng, lúc đi ngang Vương Đông bỗng gõ một cái lên trán hắn nói:
- Còn bé mà trong đầu toàn những chuyện gì đâu. Hắn không sao nữa rồi, ngươi cũng khôi phục được một phần, hai ngươi cùng đi ăn cơm đi.
Nói xong vị Tiểu Đào tỷ kia cũng đẩy cửa ra về.
Vương Đông bị Mã Tiểu Đào gõ vào trán một cái cũng tỉnh táo lại. Hắn tự cười chính mình, cũng đúng, bọn họ mới có mười hai tuổi thôi mà.
- Vũ Hạo, ngươi làm sao thế? Trông ngươi cứ như vừa bị người ta làm nhục thế?
Vương Đông tức giận nói.
Hoắc Vũ Hạo chui vào trong mền đáp:
- Tiểu Đào tỷ nói đúng, trong đầu ngươi lúc nào cũng nghĩ mấy chuyện bậy bạ, cái gì mà làm nhục chứ. Tiểu Đào tỷ nói chúng ta thắng kìa, nói cho ta nghe coi chúng ta thắng như thế nào?
Vương Đông hừ một tiếng ngồi xuống ngay chỗ Mã Tiểu Đào đã ngồi ban nãy nói:
- Đương nhiên là nhờ bản Hồn Tôn đây giải quyết dứt điểm rồi.
Hoắc Vũ Hạo có chút tò mò nói:
- Giải quyết dứt điểm? Không phải người đó là ta sao?
Tuy rằng hắn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của Băng Đế.
Vương Đông bắt đầu kể lại quá trình sau cùng của trận chiến cho Hoắc Vũ Hạo nghe, cũng nói rõ lúc đấy mình đã sử dụng một chuôi búa.
- Búa? Vậy là giải quyết dứt điểm sao? Đó là Vũ Hồn thứ hai của ngươi à? Tên gì?
Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Vương Đông không khỏi tò mò:
- Ta có hai Vũ Hồn sao ngươi không kinh ngạc gì hết vậy?
Hoắc Vũ Hạo hừ một tiếng nói:
- Có gì phải kinh ngạc, ta biết từ lâu rồi.
- Hả?
Vương Đông nhất thời bất ngờ nhìn hắn hỏi:
- Không thể nào, ta chưa từng sử dụng vũ hồn thứ hai này mà.
Hoắc Vũ Hạo cười cười nói:
- Nhưng ngươi lại có thể dung hợp vũ hồn với ta. Chẳng lẽ ngươi không biết rõ điều kiện xảy ra trường hợp vũ hồn dung hợp là gì sao? Vương Ngôn lão sư từng nói, tuy không bắt buộc vũ hồn của hai người đều phải giống nhau nhưng nhất định phải cực kỳ phù hợp. Mà vũ hồn dung hợp mạnh yếu thế nào phải đặc biệt tương xứng mới được. Chúng ta chẳng phải có độ phù hợp cao như vậy còn gì, Vương lão sư còn bảo tỷ lệ này trước nay chưa từng thấy đó nha. Mà ta có hai Vũ Hồn thì ngươi làm sao chỉ có một được? Đánh chết ta cũng không tin. Cho nên dù không biết rõ nó là gì nhưng ta chắc chắn ngươi có hai Vũ Hồn.
- Sao ngươi không hỏi?
Vương Đông cúi đầu nói.
Hoắc Vũ Hạo nhún nhún vai đáp:
- Tại sao ta phải hỏi? Mỗi người đều có một bí mật riêng, cho dù chúng ta là bạn bè tốt nhất cũng không thể nói hết mọi chuyện. Ai cũng có không gian của riêng mình, đúng không?
Vương Đông lại ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ kinh ngạc.
- Nói vậy là ngươi cũng còn bí mật giấu ta sao? Nói nhanh lên.
Hoắc Vũ Hạo cười cười ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói:
- Đánh chết ta cũng không nói.
Vương Đông vẻ mặt gian xảo nói tiếp:
- Có thật đánh chết cũng không nói không?
Nói xong hắn liền xoay người đánh móc sau gáy Hoắc Vũ Hạo.
- Cứu mạng, cứu mạng.
Hoắc Vũ Hạo kêu la thảm thiết, cả hai bắt đầu náo loạn trên giường ()
Vương Đông kéo mền, Hoắc Vũ Hạo thì ở bên trong giữ chặt.
- Aaaaaaaaaaaaa
Vương Đông hét lớn một tiếng, vì hắn vừa trông thấy cái gọi là "hạt đậu" mà Mã Tiểu Đào nhắc đến ban nãy.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng giật mền lại, nhìn Vương Đông với vẻ hung dữ:
- Lưu manh, cùng giới mà cũng nhìn?
Vương Đông dường như nghe thấy có gì khác lạ, lập tức hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi đã nhìn thấy của người khác giới?
- Ta... dĩ nhiên là chưa!
Hoắc Vũ Hạo tuy lớn miệng nhưng trong đầu lại không kềm được mà nhớ lại một màn đặc sắc với Mã Tiểu Đào bên bờ hồ. Đối với các cậu bé, khi còn nhỏ lúc nào cũng thường hay suy nghĩ linh tinh những chuyện như thế, chỉ cần trong tầm khống chế là được.
Vương Đông đỏ bừng mặt nhảy xuống giường.
- Được rồi, ngươi mặc quần áo vào đi, rồi đi rửa mặt ăn cơm. Ta vừa tỉnh dậy đã đến tìm người, rề rà lâu lắc ta đói chết mất. Từ sau trận đấu hôm qua đến giờ ta chưa có ăn gì đâu.
Vừa nói hắn vừa xoay người đi về phía ghế salon trong phòng, nhắm mắt lại, không thèm nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo từ trên giường nhảy xuống, cả người vẫn còn hơi đau nhức nhưng nhờ Huyền Thiên Công điều dưỡng cả đêm nên lúc này cơn đau không còn ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của hắn nữa.
- Ừ, phải ăn một chút gì mới được. Ăn xong còn nhanh đi tu luyện. Lần này cạn kiệt quá mức, kinh mạch của ta vô cùng khó chịu, ngày mai còn phải thi đấu nữa, chúng ta chỉ mới vượt qua một cửa ải khó khăn mà thôi. Ý, ai đó?
Khi hắn đang nói chuyện, một cỗ hơi thở kỳ lạ mang theo chút nguy hiểm xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo theo bản năng nhìn về phía cửa sổ.
Nương theo tu vi không ngừng tăng lên, Tinh Thần Hải của hắn cũng dần biến đổi, hiện này về phương diện tinh thần, hay nói là sự nhạy cảm, Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng mạnh. Hơn nữa người kia không hề che giấu sự tồn tại của mình nên hắn mới có thể dễ dàng phát hiện.
Nháy mắt sau, trước mặt Hoắc Vũ Hạo xuất hiện thêm một người, may mà lúc này hắn đã mặc xong quần áo, nếu không lại có thêm người trông thấy "hạt đậu" của hắn.
Người vừa đến là một ông lão dáng người không cao, khá gần nhưng trông rất khỏe mạnh. Từ dung mạo có lẽ ông khoảng trên 60 tuổi, mái tóc ngắn màu nâu đậm. Ánh mắt rất có thần, lão vừa xuất hiện đã nhìn chằm chằm vào Hoắc Vũ Hạo. Một cỗ áp lực vô hình xuất hiện đè xuống người Hoắc Vũ Hạo, khiến hắn có cảm giác hít thở không thông.
Vương Đông vốn đang nhắm mắt quay đi hướng khác, nhưng vừa nghe thấy Hoắc Vũ Hạo nói thế lập tức búng người bật dậy bước đến cạnh hắn, rõ ràng ông lão này không đến bằng cửa chính mà đi vào bằng cửa sổ đã thấy rõ không có ý tốt rồi.
Ông lão kia cũng không nói gì, tay phải vung lên, trước mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều tối sầm. Một luồng hồn lực khủng bổ xuất hiện bao trùm khắp căn phòng làm bọn họ khó chịu muốn ngạt thở.
Giờ phút này, bọn họ có cảm giác mình đã bị nhốt vào một cái phòng giam, mà bọn họ căn bản không có khả năng phản kháng.
Hoắc Vũ Hạo sau khi trông thấy ông lão này, phản ứng đầu tiên của hắn là chẳng có biết gì cả, vì hắn không biết ông lão này, làm sao biết lão đến đây làm gì chứ?
- Tiền bối là ai? Ngài đến tìm ta?
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng hỏi, đồng thời cũng kéo Vương Đông ra sau lưng mình.
Lúc này Vương Đông cũng không phóng xuất ra vũ hồn, vì cả hai người đều biết thực lực của đôi bên chênh lệch quá lớn, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của lão. Đã thư thế thì phóng thích vũ hồn ra làm gì nữa? Có khi còn làm đối phương tức giận không chừng. Trước tiên hỏi rõ đã rồi tính sau.
Ông lão kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn tập trung vào Hoắc Vũ Hạo, sau đó bình thản nói:
- Nói, ngươi là hồn thú nào trong Thập Đại Hung Thú hóa hình? Bất ngờ chứ gì? Ngươi nghĩ ngươi che giấu cẩn thận lắm sao? Ngươi có thể giấu được người khác nhưng không qua mắt được ta.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Thập Đại Hung Thú là gì? Tiền bối, ta không biết ngài đang nói gì cả.
- Không biết ta đang nói gì. Thôi đừng có vờ vịt nữa. Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn trước mặt ta, với tu vi của ngươi, đừng hi vọng có cơ hội chạy thoát khỏi tay ta. Ta đã dùng hồn lực khóa chặt nơi này rồi, bất kể cái gì cũng không thể rời khỏi.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày nói:
- Tiền bối, ta thật sự không biết ngài đang nói gi và tại sao lại xuất hiện ở đây?
Ông lão cười to với vẻ cực kỳ đắc chí:
- Được, ngươi đã không nhận thì để lão phu nói cho ngươi có chết cũng tâm phục khẩu phục.
Ông lão nói xong lại càng tiền gần về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, khí thế từ người lão tỏa ra cuồn cuộn không ngừng, khiến cả hai càng lúc càng lùi về sau rồi ngã bệt xuống ghế salon.
- Lão phu là Hộ Quốc Đấu La - Trình Cương của đế quốc Tinh La, ta hỏi ngươi, hôm qua ngươi làm cách nào chiến thắng học viện Chính Thiên, kỹ năng ngươi sử dụng lúc cuối cùng là gì?
Nghe hắn nói đến đây, Hoắc Vũ Hạo mới giật mình hiểu ra. Hắn tuy không phải người thông minh tuyệt đỉnh nhưng sau khi dung hợp với Thiên Mộng Băng Tằm, hắn dần dần biết được nhiều chuyện hơn. Hắn đoán, có lẽ ông lão này đã cảm nhận được hơi thở của Băng Đế nên theo ý của lão, có lẽ lão nghĩ hắn là Hồn Thú mười vạn năm hóa thân thành.
Hộ Quốc Đấu La - Trình Cương thấy Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, nghĩ là hắn bị nói trúng tim đen nên chột dạ, lập tức nói tiếp:
- Trong trận đấu cuối cùng, ngươi bất đắc dĩ phải sử dụng đến năng lượng căn nguyên của mình phải không? Trong một giây đó, ta cảm nhận được một tia hơi thở vốn không thuộc về con người. Có lẽ những người khác không chú ý nhưng làm sao qua mặt được bổn Đấu La đây. Vũ hồn của ta vô cùng nhạy cảm, ngay lúc đó ta đã cảm thấy có điểm khác lạ rồi.
- Theo ta đoán, trong Thập Đại Hung Thú chỉ có hai Hồn Thú có thuộc tính băng, một là Tuyết Nữ đứng hàng thứ ba, một là Băng Bích Hạt Vương đứng hàng thứ tám, ngươi là ai?
Hoắc Vũ Hạo vô cùng kinh hoảng trước suy đoán của ông lão này. Trừ chuyện lão bảo hắn là Hồn Thú biến hình ra, những chuyện còn lại lão đều nói đúng hết.
Tuy cái tên Tuyết Nữ kia nghe có vẻ lạ nhưng dường như là Tuyết Đế mà Băng Đế thường hay nhắc đến, còn Băng Bích Hạt Vương, không phải là Băng Đế ở trong cơ thể hắn sao?
Thập Đại Hung Thú rốt cuộc là gì? Thái Thản Tuyết Ma Vương đứng hàng thứ ba trong Tam Đại Thiên Vương ở vùng cực bắc vậy mà cũng không thể lọt vào trong nó. Còn Băng Bích Đế Hoàng Hạt với tu vi bốn mươi vạn năm cũng chỉ có thể đứng hàng thứ tám. Trời đất ơi, đây là cái bảng xếp hạng khủng bố gì thế này.
- Đủ rồi, đừng có giả ngây giả dại nữa, ngươi hết cơ hội rồi. Không ngờ ta lại may mắn đến thế. Bất kể ngươi là Tuyết Nữ hay Băng Bích Hạt Vương, lần này ta cũng thu hoạch được một Siêu Cấp Hồn Cốt, hahahaha.
Lão già kia vừa nói vừa vung tay đánh về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng không phản kháng, vì hắn và Vương Đông có làm gì cũng không tránh được, đối phương là cường giả Phong Hào Đấu La, chỉ cần dùng hồn lực đã áp chế bọn họ triệt để rồi.
Ông lão kia nắm chặt lấy cổ tay Hoắc Vũ Hạo, một luồng hồn lực ào ào chảy vào cơ thể hắn.
Hoắc Vũ Hạo cảm thấy cả người mình đột nhiên phình to như quả bóng bay. Mà bên trong cơ thể hắn, bất kể là Thiên Mộng Băng Tằm, Băng Đế và Y lão đều im lặng, không hề có chút động tĩnh gì. Với cường giả trước mặt bọn họ, chỉ với cơ thể yếu đuối của Hoắc Vũ Hạo, căn bản không thể làm gì hết.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy vô lý, hết sức vô lý, chẳng lẽ mạng mình lại ngắn vậy sao? Chưa rõ chuyện gì đã phải chết? Người tên Trình Cương kia hôm nay hắn mới gặp lần đầu mà! Hơn nữa, căn bản mình có phải Hồn Thú trùng tu đâu?
- Hả?, kỳ thế?
Trình Cương đột nhiên ngẩn người, hồn lực đang rót vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo cũng tạm dừng, sau đó hắn bay về phía trước như tia chớp, túm lấy Hoắc Vũ Hạo ném lên giường, sau đó hai tay bắt đầu kiểm tra cơ thể hắn. (nghe tả sao giống... quá )
Lúc này, hồn lực trong cơ thể đột ngột giảm xuống nhưng Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy khung xương của mình không ngừng truyền đến cảm giác ngứa ngứa, có chút thoải mái nhưng cũng khó chịu không kém. Chút Hồn Lực mà ban nãy Trình Cương truyền vào cơ thể hắn đã giúp hắn thúc đẩy huyết mạch di chuyển, những đau đớn mà Băng Đế để lại cũng giảm bớt rất nhiều.
Trình Cương càng kiểm tra thân thể Hoắc Vũ Hạo thì sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Cuối cùng, hắn đột nhiên kéo Hoắc Vũ Hạo đang nằm trên giường dậy, giận dữ hét to:
- Ngươi... ngươi không phải hung thú trùng tu?
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng đáp:
- Ta có nói mình là hung thú trùng tu sao? Ta rõ ràng là một con người bằng xương bằng thịt.
Trình Cương lập tức như quả bóng cao su bị xì hơi, ném Hoắc Vũ Hạo nằm xuống giường rồi nói với vẻ bực bội:
- Tại sao có thể như thế được. Ta rõ ràng cảm nhận được hơi thở của hung thú mà. Không thể nào sai được, chỉ có hung thú siêu cấp mới có được hơi thở như thế.
Hoắc Vũ Hạo mặc dù bị hồn lực của hắn áp chế không thể cử động nhưng vẫn có thể nói chuyện.
- Đấy chẳng qua vì lão bị lòng tham làm mờ mắt. Nói cho lão biết cũng không sao, vũ hồn thuộc tính Băng của ta là Băng Bích Hạt.
Trình Cương rốt cuộc cũng hiểu rõ vấn đề.
- Sao có thể.... sao có thể được chứ? Hơi thở từ cơ thể ngươi rõ ràng là của Băng Bích Hạt Vương. Chuyện này không thể nào xảy ra được. Hơn nữa, có loại vũ hồn Băng Bích Hạt sao? Sao trước nay ta chừng nghe nhắc đến?
Hoắc Vũ Hạo cực kỳ phẫn nộ vị Phong Hào Đấu La chưa nghe rõ chuyện đã tấn công hắn một cách vô lý, hắn tức giận nói:
- Ta làm sao biết được? Ngươi không phải là Phong Hào Đấu La sao? Những chuyện này ngươi phải hiểu rõ hơn ta chứ? Ngươi chưa làm rõ mọi chuyện đã đến bắt ta là sao?
- Bỏ đi Vũ Hạo. Vị tiền bối đây cũng không phải cố ý.
Vương Đông cuối cùng cũng lên tiếng, hơn nữa giọng nói còn vô cùng nhẹ nhàng. Nụ cười trên gương mặt của hắn cũng có chút nịnh nọt:
- Con người đâu có ai hoàn mỹ, Trình tiền bối tuy là cường giả bậc Phong Hào Đấu La nhưng cũng khó tránh khỏi có sai sot. Tiền bối không phải cố ý, hơn nữa ngươi có bị thương gì đâu, chuyện này coi như xong.
Vương Đông vừa nói vừa nháy mắt với Hoắc Vũ Hạo.
Cả hai ở cạnh đã lâu nên vô cùng hiểu ý nhau, Hoắc Vũ Hạo rùng mình một cái lập tức hiểu ý Vương Đông muốn nói gì, trong lòng không ngừng thầm mắng bản thân mình, cũng may bên cạnh còn có Vương Đông lúc nào cũng bình tĩnh.
Đừng quên, cả ba bọn họ đang ở trong một căn phòng kính, mọi thứ đều bị Trình Cương khóa chặt cả rồi, nếu chẳng may vị Phong Hào Đấu La đây vì quá xấu hổ mà giết người diệt khẩu thì không ai cứu được bọn họ.
Bất quá, thái độ thay đổi nhanh quá cũng không được, Hoắc Vũ Hạo hừ một tiếng, sau đó im lặng.
Trình Cương tức giận nói:
- Coi như lão đây xui xẻo, các ngươi nhớ giữ mồm giữ miệng.
Vương Đông hỏi:
- Xin hỏi Phong Hào của tiền bối là gì vậy?
Trình Cương hừ một tiếng nói với vẻ khinh thường:
- Các ngươi chưa có tư cách để biết.
Sau đó hắn vung tay một cái, căn phòng lại trở về tình trạng bình thường, sau đó nhảy người qua cửa sổ biến mất.
Mãi đến khi cỗ áp lực kia tan biến hoàn toàn, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ đều có cảm giác tinh tường, ban nãy bọn họ đã đến rất gần bờ vực tử vong rồi.
Hoắc Vũ Hạo bước đến cửa sổ nắm chặt hai nắm tay, nhìn sang Vương Đông nói:
- Thực lực yếu là bị người ta làm nhục. Sự sỉ nhục này, ta sẽ nhớ kỹ, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại tất cả.
Vương Đông không nói thêm gì về vấn đề này nữa:
- Rửa mặt đi, chúng ta đi ăn cơm.
- Ừ.
Hoắc Vũ Hạo đáp rồi bước vào phòng vệ sinh. Mà lúc này, Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt vẫn luôn im lặng lại như vừa cùng lúc tỉnh dậy.
- Nhân loại quả nhiên đầy rẫy nhân tài, không ngờ hôm qua ta chỉ để lộ một chút khí tức đã gặp phải nguy hiểm thế này. Có điều, tên Phong Hào Đấu La kia thực lực không đáng nhắc đến. Không ngờ ta cũng có ngày này, một tên tôm tép như vậy cũng dám đến trước mặt ta ra oai. Nếu là trước đây, ta chỉ cần nháy mắt một cái hắn đã bị đóng băng vĩnh viễn rồi.
Băng Đế lên tiếng trước, giọng nói đầy sự phẫn nộ và không cam lòng.
Hoắc Vũ Hạo thở dài nói:
- Băng Đế, Thập Đại Hung Thú là gì vậy?
Băng Đế biết tâm trạng của hắn đang không tốt nên kiên nhẫn giải đáp:
- Cái gọi là Thập Đại Hồn Thú chỉ là một bảng xếp hạng thực lực của các hồn thú cực mạnh mà nhân loại các ngươi tự phân cấp mà thôi. Mà cái bọn họ biết chỉ có một phần thôi. Tên ban nãy là một thằng ngốc, Hồn Thú chúng ta sau khi đột phá hai mươi vạn năm là không thể trùng tu thành người nữa rồi. Mà trong bảng xếp hạng Thập Đại Hung Thú, yếu nhất cũng đã trên ba mươi vạn năm. Làm sao còn có thể thành ngươi? Bản thân hắn không biết rõ mà còn lớn lối.
Tâm trạng Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng bị cái đề tài Thập Đại Hồn Thú kia hấp dẫn;
- Thập Đại Hồn Thú kia bao gồm những Hồn Thú nào? Không ngờ số lượng siêu cấp hồn thú vẫn còn nhiều quá.
Băng Đế đáp:
- Cụ thể thế nào cũng không rõ, nhưng được xếp vào Thập Đại Hồn Thú thì đều là những Hồn Thú cực mạnh. Nói đơn giản, xét theo tuổi của Hồn Thú, tuổi càng cao thì thực lực càng mạnh. Mà trong bảng xếp hạng đó, có tính cả Hải Hồn Thú. Mà những Hồn Thú khác trên đại lục, rất hiếm khi có trường hợp như Thiên Mộng Băng Tằm, chỉ cần ngủ say liền trở thành cường giả, hơn nữa còn không bị loài người các ngươi phát hiện.
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói:
- Hải Hồn Thú? Bọn chúng rất mạnh sao?
(tạm một phần, chương này còn tiếp nha...)