[Dịch] Tuyệt Thế Vũ Thần
Đáng tiếc, loại thiên tài như ngươi vốn không nên chết sớm như vậy.
Thủ lĩnh mã tặc nhìn Lâm Phong rồi khẽ lắc đầu.
Thấy tuổi của Lâm Phong, dù có kiếm thế thì cũng không quá mạnh, mà bọn họ thì đôi tay đã nhuộm đầy máu tươi, sát khí vừa phóng ra là có thể chấn nhiếp lòng người.
Một người không được, vậy toàn bộ xông lên, Lâm Phong chắc chắn sẽ phải chết.
- Yên tâm, ta không chết được đâu.
Lâm Phong tự tin nói. Vừa nãy hắn lo lắng vì khả năng thủ lĩnh đám mã tặc này sẽ có thực lực vượt qua Linh Vũ cảnh tầng ba, nhưng nhìn đến khí thế mà đối phương phát ra, hắn lại yên tâm, Linh Vũ cảnh tầng ba mà thôi.
Khi còn ở Linh Vũ cảnh tầng hai, Lâm Phong đã dám đối kháng với Linh Vũ cảnh tầng bốn là Đoàn Hàn, hơn nữa lại không rơi xuống thế yếu. Nay thực lực hắn đã mạnh hơn, sao có thể sợ đám người này.
- Ngươi tự tin đấy, nhưng ta sẽ cho ngươi biết, tự tin của ngươi yếu ớt đến nhường nào.
Thủ lĩnh mã tặc vẫn bình tĩnh như cũ, giơ trường đao trong tay lên. Nhất thời, toàn bộ mã tặc đều giơ trường đao lên, một luồng sát khí mênh mông lạnh thấu xương hung mãnh kéo tới.
Ở giữa đám mã tặc, Lâm Phong cũng cảm thấy như lúc này mình đang ở trong chiến trường chất đầy xương cốt, tâm linh cũng run lên. Đám quân sĩ ngụy trang mã tặc này mạnh hơn đám người vừa rồi nhiều.
- Giết!
Đám mã tặc hét lớn một tiếng, vó ngựa lao lên, bụi mù cuồn cuộn phóng lên cao. Đối mặt với kiếm thế cường hãn này, bọn chúng lại không sợ hãi chút nào, chỉ có xông lên giết.
Trường đao lóe lên hàn quang, lạnh lẽo tận xương tủy, một luồng sát khí của đao áp tới Lâm Phong.
- Nếu đã đến thì hãy chết hết đi.
Lâm Phong chẳng những không hề bối rối mà hắn còn nhắm mắt lại, Thiên Chiếu Vũ Hồn phóng thích ra, thế giới màu xám kia hiện ra trong đầu.
Mỗi lần vó ngựa đạp xuống, mỗi lần trường đao vung lên đều rõ nét đến thế.
Trên nhuyễn kiếm trong tay hắn, khí tức màu xám lượn lờ, một luồng hơi thở tử vong bắt đầu lan tràn ra.
- Chém!
Đám người kia gần như tới bên người Lâm Phong, trường đao vung lên chém xuống Lâm Phong.
Mà Lâm Phong hơi nhảy lên, kiếm thế ngút trời, dòng khí tử vong xoáy tròn.
- Tử Vong chi kiếm!
Lâm Phong thầm nói trong lòng, thân thể hắn cuối cùng cũng động, trường kiếm xẹt qua một đường cong hoàn mỹ trên không trung. Lấy Lâm Phong làm trung tâm, kiếm cương mang theo hơi thở tử vong màu xám chém giết, bá đạo vô địch.
Trường đao gãy, đám người vọt tới Lâm Phong này đều bay lên, không có ngoại lệ, trên người bọn họ đều có vết kiếm tử vong.
Tiếng vó ngựa cuồng loạn, hí lên không ngừng, thủ lĩnh mã tặc ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, lòng đầy hoảng sợ, thân thể cũng run rẩy.
Thật quá chấn động!
Tất cả thuộc hạ của y đều bay múa trên không trung, sau đó ngã rầm xuống đất, không hề động đậy nữa. Một kiếm, diệt tất cả.
Lần này trái tim kiên nghị của vị thủ lĩnh mã tặc đã dao động, chỉ cảm thấy sự sợ hãi vì tử vong lượn lờ ở đó.
- Tới lượt ngươi!
Một giọng nói truyền đến, thủ lĩnh mã tặc liền thấy Lâm Phong bước lên, đôi mắt nhắm lại đã mở ra. Y chỉ thấy lạnh lẽo cả người.
Đây là đôi mắt lạnh lùng vô tình cỡ nào!
Vừa rồi, ánh mắt của thiếu niên Lâm Phong sạch sẽ, trong suốt, tuy vì lạnh lùng mà phẫn nộ, mang theo chút tang thương không hợp tuổi. Nhưng lúc này ánh mắt Lâm Phong lại lạnh như băng, vô tình, thâm thúy không thấy đáy, con ngươi kia như vực sâu vô tận, khiến mọi người trầm luân vào.
Lúc này y làm sao còn muốn giết Lâm Phong nữa, chỉ có sự sợ hãi với tử vong.
Thiết kỵ dưới người hí lên một tiếng, thủ lĩnh mã tắc lại chẳng hề quan tâm, trực tiếp kéo đầu ngựa định bỏ chạy. Một kiếm tử vong kia, y không thể ngăn cản được.
- Đi?
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, nhảy tới, Phù Quang Lược Ảnh, thân thể trong chớp mắt đã đi tới trăm mét.
Kiếm quang mang theo hơi thở tử vong lóe lên, kiếm cương lao ra, trực tiếp chém lên người thủ lĩnh mã tặc, lấy mạng đối phương.
Nếu chiến thì có lẽ y còn có thể ngăn được mấy chiêu, nhưng ngay cả chiến cũng không dám thì chỉ có thể bị một kiếm tiêu diệt.
Thu vũ hồn lại, con ngươi Lâm Phong khôi phục bình thường, hắn hơi xoay người lại, đi đến chỗ đám Đoàn Phong.
- Lâm Phong đại ca!
Đoàn Phong nhìn Lâm Phong với ánh mắt cảm kích và tôn kính, quá mạnh, nếu gã cũng có được thực lực như Lâm Phong thì sẽ không liên tục gặp nguy hiểm như vậy nữa.
Lúc này Uông bá cũng mở miệng, mỉm cười nói với Lâm Phong:
- Lâm Phong thiếu hiệp, lần trước có đắc tội, mong thiếu hiệp đừng để trong lòng.
Lâm Phong chuyển mắt nhìn Uông bá, ánh mắt lạnh lùng hờ hững.
- Ngươi, còn muốn giả bộ đến khi nào nữa?
Lâm Phong nói vậy, nhất thời ánh mắt Uông bá hơi ngưng tụ.
Đoàn Phong và Tĩnh Vân cũng ngẩn người ra, không rõ Lâm Phong đang nói cái gì.
- Lâm Phong thiếu hiệp, xin hãy nói rõ ra.
Uông bá hơi bất bình, nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Hai đám mã tặc kia thực ra đều là quân nhân, đúng không?
- Đúng, nhất định là quân nhân!
Đoàn Phong gật đầu:
- Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì với Uông bá sao?
- Đoàn Phong, đệ còn nhớ rõ lúc Uông bá nói rằng ta và tên thủ lĩnh mã tặc nhóm đầu kia lặng lẽ nói với nhau sao?
- Đệ có nhớ.
Đoàn Phong gật đầu.
- Thực lực của Uông lão rất mạnh sao, sao có thể quan sát cẩn thận hơn cả các đệ, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng bắt được.
- Ta làm quản gia cho Đoàn gia vài thập niên, trung thành và tận tâm! Lần này phụ trách an nguy cho thiếu gia, đương nhiên ta phải cẩn thận quan sát từng chi tiết rồi! Lâm Phong thiếu hiệp, ta biết cậu có thành kiến với lão già này, nhưng cần gì phải vu oan người khác như vậy.
- Vu oan ngươi?
Lâm Phong cười lạnh:
- Ta không có tâm cơ như ngươi thế đâu.
- Thủ lĩnh mã tặc kia nói với ta là chuyện này không liên quan đến ta, bảo ta đi! Ta nghĩ, hai nhóm mã tặc này đều đến vì Đoàn Phong, các ngươi không ai phản đối nhỉ?
- Đương nhiên.
Uông lão gật đầu:
- Điều này ai cũng biết.
- Một khi đã như vậy, ta liền thấy kỳ quái, nhóm mã tặc đầu tiên đã bị ta giết sạch, không để lại người sống, sao nhóm mã tặc thứ hai lại biết rằng Đoàn Phong chưa chết? Mà chạy thẳng tới đây?
Lời của Lâm Phong khiến mấy người kia giật mình nhận ra, đúng vậy, nhóm mã tặc thứ hai hiển nhiên đã có chuẩn bị, vốn biết Đoàn Phong chưa chết.
- Nếu bọn chúng biết thì có nghĩa là có kẻ báo tin, có gian tế, mọi người nghĩ sao?
Lâm Phong cười lạnh, hắn lại muốn xem Uông lão cãi láo như thế nào nữa.
- Có lẽ đúng như ngươi nói, có kẻ báo tin! Nhưng thiếu hiệp đừng quên, ngươi đi trước bọn ta, sau đó mã tặc lại tới, nếu nói báo tin, ha ha…
Uông lão nói đến đây thì cười, nhưng ý của lão ta ai cũng hiểu.
- Buồn cười sao?
Lâm Phong nhìn thấy Uông lão cười, nhàn nhạt nói một tiếng. Mà Đoàn Phong và Tĩnh Vân cũng kỳ quái nhìn Uông lão, làm cho nụ cười trên mặt Uông lão bị kiềm hãm lại.
- Chỉ cần người có đầu óc thì sẽ không nói ra những lời như vậy.
Trong mắt Lâm Phong mang theo vẻ trào phúng:
- Hai nhóm mã tặc hiển nhiên là cùng một đám người, nếu ta là đồng bọn với chúng thì chúng đương nhiên biết thực lực ta như thế nào! Nếu ngươi đã cố nói là ta giết người diệt khẩu, giết đám mã tặc thứ nhất, vậy còn đám mã tặc thứ hai thì sao? Chẳng lẽ ngươi cho chúng là lũ ngu đần hết sao? Hay, ngươi cho mình rất thông minh?
Sắc mặt Uông lão cứng ngắc lão ta hoàn toàn không hợp với lẽ thường, cho dù Lâm Phong muốn thi ân với Đoàn Phong thì chẳng lẽ đối phương là kẻ ngu, hai nhóm người tự động đưa đến cho hắn làm thịt?
- Cho dù không phải ngươi thì thế nào chứ.
- Thế nào à?
Lâm Phong vẫn cười lạnh như trước:
- Đừng bảo là ngươi sẽ nói là Đoàn Phong tự phái người tới giết mình nhé?
- Còn có Tĩnh Vân nữa, muội ấy trước giờ luôn ở trong xe ngựa của Đoàn Phong, ta nghĩ, hẳn là muội ấy không có cơ hội mật báo. Về phần những kẻ khác, ngươi thấy đó, chết hết rồi, chỉ còn Uông lão ngươi, đã vậy vẫn khỏe mạnh, mà, bình tĩnh đến kỳ lạ, bởi vì ngươi sớm biết hết rồi.
Đoàn Phong và Tĩnh Vân nghe Lâm Phong nói vậy thì giật mình, đồng loạt nhìn về phía Lâm Phong.
- Lâm Phong đại ca, Uông bá ở Đoàn gia đệ nhiều năm, trông nom đệ từ nhỏ, bá ấy không thể nào hại ta được, có khi là trùng hợp cũng nên.
Đoàn Phong vẫn không thể tin tưởng được, Uông lão đi theo ông nội của gã đến tận bây giờ.
- Đoàn Phong, đệ cảm thấy tính cách Uông lão thế nào?
Lâm Phong đột nhiên hỏi.
- Ôn hòa, hiền lành.
Đoàn Phong trả lời.
- Ôn hòa, hiền lành? Đoàn Phong, vậy ta hỏi đệ, khi thấy ta đến, Uông lão có từng kiên quyết phản đối bọn ta đi cùng không? Mà sau khi ta giết đám mã tặc này, thái độ lão ta lại thay đổi lớn như vậy, muốn xua đuổi bọn ta đi, thậm chí không tiếc nghĩ ra cái lý do vớ vẩn hoang đường đó để nói xấu ta, đệ có thấy kỳ quái hay không?
Lâm Phong thản nhiên hỏi một câu, khiến Đoàn Phong ngơ ngẩn, đúng, đúng là rất khác thường, Uông lão bình thường không hề như thế.
- Chỉ bằng suy đoán của ngươi liền nói xấu lão già đã đi theo Đoàn gia vài thập niên ta ư? Nếu thiếu gia tin lời ngươi, ta nguyện chết! Dù sao Lâm Phong thiếu hiệp muốn giết ta cũng rất dễ dàng, tiện tay mà thôi, cần gì phải tốn nước miếng nhiều như vậy!
Uông lão lạnh nhạt nói một tiếng, nhắm mắt lại ra vẻ muốn chết, làm cho Đoàn Phong cực kỳ khó xử.
- Hay cho một lão già gian trá.
Lâm Phong nhìn chằm chằm Uông lão, nhất thời im lặng, thế mà lại dùng thủ Đoàn này để tranh thủ sự đồng tình của mọi người.
- Lâm Phong thiếu hiệp sao còn chưa ra tay đi, dù sao lão già ta chỉ có một cái mạng tiện này, Lâm Phong thiếu hiệp cứ giết là được. Ngươi thực lực mạnh mẽ, cũng không ai nói ngươi không đúng đâu.
Uông lão nói thế khiến Lâm Phong nhíu mày lại, nghe lão ta nói như thể hắn vu oan cho lão, muốn dựa vào thực lực ép bức lão ta vậy.
- Lâm Phong đại ca, chuyện này…
Đoàn Phong càng lúc càng khó xử. Đối với Lâm Phong, gã rất kính trọng, thực lực mạnh, thiên phú tốt, lại hai lần cứu gã, mà Uông lão thì chăm sóc gã từ nhỏ, giống như người thân, trưởng bối của gã vậy.
- Ta không có chứng cớ gì, nếu ngươi không tin thì ta cũng chẳng thể làm gì được! Lão ta có phải loại người gian nịnh không cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta chỉ nhắc nhở đệ một tiếng! Còn Tĩnh Vân, muội theo ta hay tiếp tục ở lại đây?
Lâm Phong không muốn tranh cãi, hắn và Đoàn Phong quen biết mới hôm nay, tuy cảm thấy Đoàn Phong có nhân phẩm không tệ, nhưng nếu gã không tin thì Lâm Phong hắn cũng chẳng việc gì phải khép nép, mặt khác hắn vẫn coi Tĩnh Vân là bằng hữu, đương nhiên không muốn bỏ Tĩnh Vân lại.
- Lâm Phong thiếu hiệp, ta vốn kính trọng cậu, nhưng hôm nay cậu ức hiếp người thái quá, chẳng những nói xấu lão già đây mà lại còn định mang Tĩnh Vân đi, ngươi quá đáng quá rồi đấy!
Không ngờ Uông lão lại ầm ĩ lên, nói như thể lão là bị Lâm Phong nói xấu, rất oan khuất.
- Câm miệng!
Lâm Phong quát một tiếng, lạnh lùng liếc Uông lão một cái, khiến Uông lão khựng lại.
- Tốt, tốt… Lâm Phong, ngươi đừng có ỷ thế hiếp người!
Uông lão nổi giận đùng đùng nói.
- Ngươi nói xong chưa?
Lúc này, một âm thanh đạm mạc vang lên, làm cho mấy người Lâm Phong đều sửng sốt. Người nói, không ngờ lại là Mộng Tình, người vốn im lặng nãy giờ.
Mộng Tình nhìn Uông lão với vẻ chán ghét hiện rõ lên trong ánh mắt, nói:
- Còn tưởng rằng ngươi tự mình biến, nhưng lão già ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng tự mình làm chuyện xấu mà lại còn ra vẻ đúng tình hợp lý, nói xấu Lâm Phong.