[Dịch] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 107 : Một cái tát vang dội


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lâm Phong nhìn thiếu nữ với ánh mắt lạnh lùng, hắn chưa bao giờ cho là nói chuyện còn cần tư cách. Nhưng thiếu nữ này cứ luôn mồm nói người khác ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có, như vậy cô ta thì sao? Động chút là vung roi quất người khác, tư cách của cô ta lấy từ đâu ra? Thiếu nữ dùng lực rút nhuyễn tiên ra khỏi tay Lâm Phong, khẽ run cổ tay, nhuyễn tiên lại thẳng thắp, như độc long xộc thẳng tới mặt Lâm Phong. - Hay cho một ả đàn bà rắn rết, dù có xinh đẹp thì cũng làm người ta ghê tởm. Lâm Phong lạnh lẽo nói, hắn và đối phương vốn không có bất cứ thù hận gì, chỉ vì Tĩnh Vân chất vấn lời ả mà ả lại dùng roi quất mặt Tĩnh Vân, muốn Tĩnh Vân phải trả giá. Mà Lâm Phong, hắn đương nhiên phải phản kháng. Vì thế, ả không chút khách khí ra tay với hắn, chiêu nào cũng ác độc. Chẳng lẽ chỉ cho ả bác bỏ lời người khác mà không cho người khác phản đối ý của ả? Thật quá càn rỡ láo xược. - Ngươi muốn chết. Thiếu nữ nổi giận quát lên, trường tiên rít gào, vô cùng sắc bén. - Linh Vũ cảnh tầng một mà đã không coi ai ra gì. Lâm Phong khinh thường trong lòng, lật tay một cái, sáu chưởng ấn hung mãnh ầm ầm đánh ra, Bát Hoang chưởng, dù không phải đỉnh cao nhưng cũng có thể khiến đối phương không chống cự được. Chưởng lực khủng bố hung mãnh kéo đến, sáu chưởng ấn mạnh mẽ khiến nhuyễn tiên không thể xâm nhập nửa phần, đã bị cuốn đi. - Tiểu thư cẩn thận. Hai người phía sau thiếu nữ nhảy qua, đồng thời vung chưởng đánh ra. Kình phong mênh mông tàn sát, tiêu diệt toàn bộ sáu chưởng ấn, mọi người xung quanh đều né rất xa. - Mấy người kia xem ra thân phận không hề tầm thường, tuổi không lớn mà thực lực đã là Linh Vũ cảnh rồi. Mọi người thấy mấy người này đều có thực lực đạt đến Linh Vũ cảnh thì lòng hơi kinh ngạc. Tuy ngoại thành Hoàng thành này, Linh Vũ cảnh mấy tầng không được tính là mạnh, nhưng nên biết là mấy người này tuổi cũng không lớn, hai tên hộ vệ của thiếu nữ kia chừng hai mươi, mà Lâm Phong với thiếu nữ thì càng trẻ, nhiều nhất là mười sáu mười bảy, có thể thấy được thiên phú bọn họ như thế nào. - Ngươi dám làm thương ta? Thiếu nữ bị chưởng phong của Lâm Phong chấn lui, sắc mặt rất khó coi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong. Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, bước ra một bước, nhất thời một luồng khí tức áp lực lan tràn ra trong tửu lâu. - Ngươi đã muốn lấy mạng ta rồi mà ta không thể đả thương ngươi à? Lâm Phong cảm thấy buồn cười, những người này chẳng lẽ cho rằng chỉ có bọn họ là được tùy ý sỉ nhục kẻ khác, đánh người khác mà không cho phép người khác động tới chúng? Để chúng bắt nạt? Thật là buồn cười đến cực điểm. Hai tên hộ vệ của thiếu nữ kia cảnh giác nhìn Lâm Phong, người này khiến bọn họ cảm nhận được chút ít uy hiếp. - Nếu muốn sống thì hãy tự vả miệng rồi cút đi. Sắc mặt thiếu nữ âm trầm, ở ngoài Hoàng thành này, cô ta đã bao giờ bị ai nhục nhã như thế. - Đồ không biết điều. Lâm Phong cười lạnh một tiếng, lại bước tiếp một bước nữa, nhất thời, một luồng khí tức lạnh thấu xương tủy phả tới thiếu nữ. - Ngươi nói ta không có tư cách mở miệng, vậy ta muốn hỏi ngươi một câu, loại phế vật vô dụng như ngươi thì có tư cách gì sỉ nhục người khác, động một cái là đòi vả miệng. - Ngươi dám! Hai tên hộ vệ biến sắc, khí thế cả người đều tăng lên đến mức cao nhất, vung song chưởng ra ngăn cản chưởng ấn đánh tới kia. Gió mạnh ầm ầm thổi quét tửu lâu, mọi người đều nhìn sang bên này, thầm nghĩ thiếu niên này thật bá đạo, thiếu nữ kia nhục nhã hắn là hắn đáp trả ngay, không để ý hậu quả. - Cút ngay! Lâm Phong quát to một tiếng, liên tục bước lên, nhất thời chưởng ấn bao phủ bát hoang ùn ùn kéo đến, không gì cản nổi. “Rầm, rầm!” Hai tiếng rầm vang lên, hai tên hộ vệ của thiếu nữ kia bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, làm cho người ta kinh hãi. Thiếu niên này tuổi chừng mười sáu, thật không ngờ lại bá đạo lợi hại đến vậy, nói hắn là thiên tài cũng không quá đáng. Xem ra Hoàng thành này quả thực ngọa hổ tàng long, chỉ một thiếu niên mà đặt ở bên ngoài đã có thể coi là cao thủ rồi. Thiếu nữ kinh ngạc nhìn hộ vệ mình bị đánh bay ra ngoài, sắc mặt đã không thể dùng từ âm trầm để miêu tả. - Ngươi… Chỉ ngón tay vào Lâm Phong, thiếu nữ lại phát hiện Lâm Phong đang bước tới chỗ cô ả, lời định nói cũng trực tiếp nuốt trở về. - Ngươi nói ta không có tư cách nói chuyện, vậy còn ngươi? Lâm Phong nói với ánh mắt lạnh lùng, hắn không thích khinh người, nhưng cũng không thể chịu được khi kẻ khác khi nhục lên đầu hắn. Hắn biết, đối mặt với loại người vô lễ bá đạo này thì chẳng cần lắm lời làm gì, ngươi nhường nhịn thì ả lại lấn tới, nhục nhã ngươi, thậm chí có thể vả miệng hắn, quất mặt Tĩnh Vân, Lâm Phong hắn có thể nào đồng ý? Nếu không thể, như vậy chỉ có thể phản kháng. Lâm Phong chưa bao giờ cho mình là kẻ thích bắt nạt người, nếu đã phản kháng thì phải phản kháng đến cùng. - Ngươi có biết ta là ai không? Cô gái bị khí thế của Lâm Phong dọa, hơi lùi ra sau, lòng thầm hận vì sao mình không mang thêm vài tên hộ vệ lợi hại bên người. Đương nhiên, ả ta cũng không ngờ là ngoài Hoàng thành này lại có người dám như thế với ả, Lâm Phong là kẻ khác loại. - Ngươi là ai thì có liên quan gì tới ta? Lâm Phong cười lạnh: - Chỉ có đám phế vật mới dùng gia thế để ức hiếp người khác, ngươi chỉ trích người khác không có tư cách nói, tùy ý tát người khác, nhưng lại không biết, nếu chỉ dựa vào tên phế vật như ngươi, có bao nhiêu người sẽ tát ngươi. - Tát ta? Buồn cười, người như thế còn chưa sinh ra đời đâu. Thiếu nữ lạnh lùng nói. - Phải không? Lâm Phong cười lạnh: - Thực vinh hạ quá, ta thành kẻ đầu tiên rồi. - Ngươi dám động ta? Sắc mặt thiếu nữ càng lúc càng lạnh: - Ta dám thề, nếu ngươi đụng ta chút xíu, ngươi tất sẽ chết không chỗ chôn thây. - Có một số lời là không thể nói, nếu nói sẽ phải trả giá đắt, ngươi đã quên, đó là lời ngươi vừa nói. Vẻ mặt Lâm Phong vẫn lạnh lùng như trước, từng bước từng bước tiến lên: - Mà có một số việc càng không thể làm, nếu đã làm, phải thừa nhận hậu quả! Ngươi ta tự mình vả miệng ngươi, vậy ta sẽ vả miệng ngươi. - Ngươi dám? Thiếu nữ lạnh lùng nói. - Có gì mà không dám! - Dừng tay. Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên. Mọi người nhìn thấy một bóng hình thướt tha chậm rãi đi xuống từ cầu thang tầng ba, đẹp đẽ vô cùng, mặc một bộ lụa mỏng màu xanh da trời, ôm đàn cổ khiến cả người trông càng thêm cao quý xuất trần, làm cho người ta không dám khinh nhờn. Nhìn thấy nàng này, cả tửu lâu đều cả kinh, lâu chủ Thanh Tâm của Thanh Tâm tửu lâu quả nhiên danh bất hư truyền, xinh đẹp không gì sánh được. So với thiếu nữ kiêu ngạo kia, nàng ta còn thêm vài phần mị lực thành thục, làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhớ mãi không quên. - Xem ra không thể tiếp tục xem trò hay rồi! Nhiều người nghĩ vậy trong lòng, mị lực của Thanh Tâm là không thể nghi ngờ, nếu nàng đã ra mặt thì hiển nhiên là vì thiếu nữ kiêu ngạo kia. Tuy mọi người không ai thích ả ta, nhưng thân phận ả ở đó, dù là Thanh Tâm cũng phải xuất hiện. Lúc này Lâm Phong chuyển mắt nhìn Thanh Tâm, nàng này chừng hai mươi tuổi, mang theo mị lực đặc thù, khá là dụ hoặc người khác. Nhưng Lâm Phong cũng không nghĩ gì nhiều, dù Thanh Tâm có đẹp nữa nhưng so với Mộng Tình thì vẫn còn kém lắm, Lâm Phong ở cùng với Mộng Tình lâu rồi nên năng lực miễn dịch với nữ tử cũng mạnh lên không ít. - Có việc? Lâm Phong thản nhiên hỏi với thần sắc bình tĩnh. Thấy Lâm Phong nhàn nhạt như vậy, Thanh Tâm hơi kinh ngạc, đối mặt với nàng mà còn có thể lạnh nhạt như vậy đúng là hiếm thấy. - Ngươi không thể động cô ấy. Thanh Tâm nói với ngữ khí dịu dàng, nhưng giữa dịu dàng lại có vài phần đáng tin không thể nghi ngờ, dường như nàng ta mở miệng là Lâm Phong sẽ gật đầu đồng ý ngay. - Ra lệnh cho ta? Lâm Phong nhướn mày, giọng nói vẫn bình thản như trước. Thanh Tâm lại sửng sốt lần nữa, rồi cười một tiếng, lắc đầu nói: - Đó không phải là mệnh lệnh. - Xem như nể mặt ta bỏ qua việc này có được không? - Cảm ơn. Lâm Phong mỉm cười hờ hững, lập tức hỏi: - Chúng ta có quen biết sao? - Hử? Thanh Tâm nhìn Lâm Phong, nụ cười vẫn dịu dàng đầy mị lực như trước: - Trước kia không quen, nhưng… - Không quen biết là được rồi. Lâm Phong cắt ngang lời Thanh Tâm: - Nếu không biết, sao ta phải nể mặt cô? Lời này khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra, kẻ này… thật kiêu ngạo, thế nhưng lại nói như thế với Thanh Tâm, với lại Thanh Tâm còn là mỹ nhân như thế này. Lâm Phong đương nhiên không biết mọi người nghĩ gì, hắn tiếp tục nói: - Khi ả dùng roi quất bằng hữu của ta, cô không xuất hiện, đúng không? - Khi ả vả miệng người khác, cũng muốn vả miệng ta, cô cũng chẳng biết ở chỗ nào, đúng không? Lâm Phong tiếp tục hỏi, làm cho Thanh Tâm không phản bác được. - Nếu lúc ả nhục nhã bọn ta, muốn quất bọn ta, cô đều không xuất hiện, như vậy hiện giờ cô chạy ra đây làm cái gì? Lời của Lâm Phong vang lên trong tửu lâu, mọi người đều im lặng không nói gì, âm thầm suy nghĩ. Vừa rồi, bọn họ tưởng rằng Thanh Tâm ra mặt thì Lâm Phong sẽ nhường, ai ngờ hắn lại hỏi như vậy. Một cái bạt tai vang dội biết bao, lúc này đây như vô tình tát lên mặt Thanh Tâm, hành vi của Thanh Tâm rõ ràng là không tôn kính Lâm Phong, là một loại nhục nhã với Lâm Phong. - Người ấy, sống thì phải có tôn nghiêm. Lâm Phong nhìn thấy tất cả mọi người đều trầm mặc thì nở nụ cười, mà tay hắn cũng chậm rãi vung xuống. Tiếng bạt tai vô cùng thanh thúy!