[Dịch] Tuyệt Thế Vũ Thần
Nhưng mà, đôi mắt Mộng Tình ở trên người Liễu Phỉ rất nhanh dời đi, rất bình tĩnh nhìn Lâm Phong, lập tức xoay người, đóng cửa phòng nhỏ lại.
Phản ứng của Mộng Tình khiến Lâm Phong cười khổ không thôi, từ trong ánh mắt lạnh lùng của nàng, Lâm Phong vốn cũng không nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, hắn không suy đoán được tâm tư của Mộng Tình.
- Lâm Phong... Ngươi... tên khốn này.
Liễu Phỉ cắn nhẹ môi, trong ánh mắt hiện lên chút ủy khuất, rất u oán nhìn Lâm Phong, lập tức đi ra khỏi thạch thất.
Trán Lâm Phong đầy hắc tuyến, trong lòng tất cả đều là nghi vấn, ánh mắt u oán vừa rồi của Liễu Phỉ khiến hắn rất không hiểu, cô nàng này trước kia không phải cùng mình cãi vã sao, thế nào lại dùng loại ánh mắt này nhìn mình? Lẽ nào nàng thích mình?
Nghĩ không ra, Lâm Phong chỉ có thể cười khổ. Khó trách người khác đều nói, lòng của nữ nhân là kim dưới đáy biển.
Lâm Phong hắn đương nhiên sẽ không hiểu tâm tư Liễu Phỉ. Đối với Liễu Phỉ mà nói, khi phụ thân Liễu Thương Lan đem nàng giao phó cho Lâm Phong, Liễu Phỉ cũng đã hiểu ý đồ của phụ thân, là đem nàng giao hoàn toàn cho Lâm Phong.
Phụ thân Liễu Thương Lan ngày sau sinh tử không rõ, người có khả năng cho Liễu Phỉ nàng dựa vào cũng chỉ có Lâm Phong. Tuy rằng nàng đã từng có hiểu lầm, mâu thuẫn với Lâm Phong, nhưng sau khi Lâm Phong biểu hiện khiến nàng chấn động, những thứ đó đều đã hóa giải hết. Nhất là ngày Hải Vân tông bị diệt môn, bóng dáng Lâm Phong càng in sâu trong tâm trí Liễu Phỉ.
Chí ít, Liễu Phỉ đối với Lâm Phong là đã có cảm tình, bởi vậy, nàng mới có thể bằng lòng chấp nhận an bài của phụ thân, theo Lâm Phong rời đi. Trong tiềm thức của nàng đã có một loại tình cảm khác thường đối với Lâm Phong, cho nên Liễu Phỉ chẳng hề kiêng kị qua chỗ ở của Lâm Phong nghỉ ngơi.
Nhưng Liễu Phỉ vào cửa, đầu tiên là thấy một nữ nhân rất có khí chất, lại là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, để cho lòng nàng chịu đả kích lớn, thoáng cái không cách nào thừa nhận, tông cửa xông ra.
- Lâm Phong huynh đệ, ngươi là đi khuyên bên trong trước, hay là đuổi theo bên ngoài trước.
Đứng ở ngoài thạch thất, Viên Sơn run run nói, khiến vẻ mặt Lâm Phong lại là hắc tuyến.
- Trước đuổi theo Liễu Phỉ đi.
Lâm Phong thầm nhủ trong lòng. Liễu Phỉ còn chưa khôi phục lại từ chuyện của Liễu Thương Lan, tâm tình rất không ổn định, Lâm Phong quả thật cũng có chút không yên lòng.
Nhảy qua một bước, Lâm Phong từ không trung nhảy thẳng xuống, hướng thân ảnh của Liễu Phỉ, nữ nhân này hình như đúng là tức giận, dĩ nhiên không nói tiếng nào liền hướng bên ngoài pháo đài đi.
Lâm Phong bước nhanh đuổi theo, lúc đuổi kịp Liễu Phỉ cũng đã ở ngoài pháo đài.
- Ngươi theo ta làm gì?
Liễu Phỉ trừng mắt nhìn Lâm Phong bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng, làm Lâm Phong còn tưởng là nàng đang ghen.
Trong lòng Lâm Phong sinh ra một cảm giác là lạ, làm người hai kiếp, đến bây giờ hắn cũng chưa từng yêu đương qua, tự nhiên cũng không có hưởng thụ qua cảm giác yêu đương. Nhưng lúc này, trong lòng Lâm Phong hình như có một chút cảm giác là lạ.
Không trả lời, Lâm Phong chỉ là theo sát Liễu Phỉ, không ngừng đi.
- Ta hỏi ngươi nói.
Liễu Phỉ rất khó chịu trừng mắt nhìn Lâm Phong nói.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm Liễu Phỉ khiến ánh mắt Liễu Phỉ ngưng lại, người này, nhìn cái gì chứ!
- Cô, không phải là thích ta chứ?
Lâm Phong sờ sờ đầu, yếu ớt nói một câu.
Bước chân Liễu Phỉ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, phục hồi lại tinh thần, mắt không nháy nhìn Lâm Phong, lập tức lớn tiếng cười.
- Ta thích ngươi? Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày đi.
Liễu Phỉ lãnh đạm đáp lại, liền xoay người bước đi, bước chân nhanh hơn rất nhiều, tim nàng vậy mà đập loạn lên, tần suất nhanh hơn hẳn.
Liễu Phỉ nàng chưa từng có qua loại cảm giác này.
- Không phải sao?
Ánh mắt Lâm Phong chớp chớp, chẳng lẽ mình suy nghĩ nhiều?
- Liễu Phỉ, cô đứng lại đó cho ta.
Lâm Phong đột nhiên hướng bóng lưng Liễu Phỉ quát, khiến bước chân Liễu Phỉ hơi chậm lại, không tự chủ được ngừng lại.
- Đừng quên, cô đã đáp ứng Liễu thúc cái gì, quay đầu cho ta.
Lâm Phong rất không khách khí nói.
Quả nhiên, Liễu Phỉ quay người, cắn răng nghiến lợi nhìn Lâm Phong, tên khốn này, lại dùng cha tới áp chế nàng.
Đúng lúc này, chỉ thấy Lâm Phong đi nhanh, nhảy tới bên cạnh, bắt lại cánh tay của nàng, nói:
- Theo ta trở lại.
Bị Lâm Phong dốc sức lôi kéo, Liễu Phỉ muốn từ chối cũng không thể giãy liền buông tha, hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Phong, tên khốn này, cũng dám thô bạo đối với mình....
- Không hung bạo một chút với cô, cô còn tưởng ta dễ bắt nạt.
Lâm Phong lôi kéo cảm giác Liễu Phỉ dịu lại, trong lòng âm thầm đắc ý, quả nhiên đối phó phụ nữ thì vẫn phải hung ác một chút.
Đương nhiên, cũng phải nhìn người đối phó là ai. Nếu hắn dám hung bạo đối với Mộng Tình, đoán chừng sẽ bị một chưởng quạt bay mất. Cô gái kia thì không thể dùng lẽ thường để suy đoán được.
Không bao lâu, đám người Viên Sơn, Đoàn Phong nhìn Lâm Phong trực tiếp kéo Liễu Phỉ trở về, hơn nữa Liễu Phỉ lại rất ngoan ngoãn không giãy dụa, khiến mỗi người bọn họ đều mở to hai mắt nhìn, đối với Lâm Phong sùng bái không ngớt. Cường nhân a!
- Ta ở trong thạch thất đối diện có vài gian phòng, cô có thể chọn một gian để ở. Nếu như không đồng ý, thì cô ở cạnh Tĩnh Vận đi.
Lâm Phong thả tay Liễu Phỉ, mở miệng nói.
- Ai muốn ở căn phòng của tên khốn ngươi.
Liễu Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Phong, bước ra, trực tiếp hướng thạch thất Tĩnh Vân bên cạnh đi đến, làm cho Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng giải quyết xong nữ nhân này.
Liễu thúc để mình chiếu cố nàng, xem ra sau này có rất nhiều "ngày vui" đây.
Lắc đầu, Lâm Phong bước vào thạch thất mình ở.
Đi tới trước cửa phòng Mộng Tình, Lâm Phong nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Bên trong trầm mặc một lát, lập tức có thanh âm của Mộng Tình truyền ra:
- Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi vẫn là đi theo tiếp nàng đi.
- Hơ...
Lâm Phong cười khổ, chẳng lẽ Mộng Tình không nhiễm khói lửa nhân gian cũng sẽ ghen?
Nhưng mà Lâm Phong vẫn thật không dám chắc chắn. Mộng Tình trước sau cho người ta cảm giác lạnh lùng thản nhiên, giống như một tòa băng sơn thuần khiết, rảnh rỗi, vĩnh viễn không biết nàng đang suy nghĩ gì.
- Ta nói ta muốn nghỉ ngơi, đi đi.
Trong gian phòng, một tiếng quát lớn truyền ra, khiến đôi mắt Lâm Phong đông cứng.
Chuyện gì xảy ra? Mộng Tình như vậy là sao?
Tuy rằng trước kia Mộng Tình luôn luôn lạnh như băng, nhưng giọng nói cho tới bây giờ cũng không có thay đổi quá lớn, rất bình tĩnh. Nhưng lúc này dường như lại có chút giận dữ, nóng vội.
- Mộng Tình!
Lâm Phong còn muốn nói chuyện, lại bị Mộng Tình trực tiếp cắt ngang, quát lên:
-Ngươi đi đi!
Không đúng!
Đôi mắt Lâm Phong nhanh chóng hiện lên vẻ không đúng, nhất định có cái gì không ổn.
Không do dự nữa, Lâm Phong trực tiếp đẩy cửa phòng, lại phát hiện mở không ra, buộc lại từ bên trong.
Trên tay dồn sức dùng một chút lực, kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra. Lâm Phong trực tiếp nhảy vào phòng.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Phong cũng cảm giác được cỗ hàn khí băng lãnh thấu xương, đập vào mặt, dường như muốn đem thân thể hắn đông lại.
Cỗ hàn ý này, thật là đáng sợ.
Đáng sợ hơn nữa là cả căn phòng lúc này đều tràn ngập loại lạnh lẽo thấu xương, mãnh liệt này.
Không khí trong gian phòng giống như phủ một tầng sương lạnh, giá lạnh vô cùng.
Con ngươi Lâm Phong co rút lại, ánh mắt quét qua phòng, cuối cùng con ngươi hắn rơi vào người trên giường.
Lúc này chỉ thấy thân thể Mộng Tình dựa vào trên giường, nhưng khiến Lâm Phong khiếp sợ là thân thể Mộng Tình lại co rút, lui vào một chỗ, không ngừng run rẩy. Mà trên người nàng cũng bao trùm một tầng sương lạnh. Sơi tóc mềm mại của Mộng Tình cũng bị sương trắng nhuộm thành màu ngân sắc.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Lâm Phong chợt run lên, chỉ thấy Mộng Tình ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Có lẽ bởi vì quá lạnh, nàng mấp máy môi cũng không có phát ra âm thanh nữa.
- Mộng Tình, nàng đây là làm sao vậy?
Bước chân Lâm Phong bước tới trước giường, nhưng lúc này, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương đập tới dường như muốn đem Lâm Phong đông cứng lại.
Quá lạnh, hơn nữa, cỗ lạnh ý này là từ trên người Mộng Tình thả ra.
- Ngươi đi đi, không nên tới đây.
Mộng Tình co rút thân thể, hướng phía sau lui lại, run rẩy nói.
Trong lòng Lâm Phong hung hăng co rút, cảm giác rất đau. Hắn nhớ lại, vừa rồi tiến vào thạch thất là lúc từ trong phòng thả ra hàn ý, rõ ràng là cỗ hàn ý này.
Khi đó, Mộng Tình đã lâm vào loại trạng thái hàn lãnh cực độ này, nhưng nàng lại làm bộ như trước, dường như không có việc gì, đi ra khỏi phòng, hơn nữa còn đem cỗ hàn ý phong bế lại.
Mộng Tình không muốn cho hắn biết.
Nhảy qua một bước, Lâm Phong kề sát mép giường, một luồng băng sương trong nháy mắt hướng thân thể hắn bao phủ, khiến cả người hắn cùng Mộng Tình giống nhau, bị sương trắng bao trùm. Thân thể bởi vì lạnh giá mà khẽ run.
Nhưng thân thể Lâm Phong vẫn đi nghiêng phía trước, ánh mắt vẫn kiên định như cũ!