[Dịch] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 131 : Xa đến đâu, cút đến đấy


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Phòng tu luyện của tầng thứ sáu, nếu như dùng nguyên thạch kích hoạt trân pháp thì nguyên khí thiên địa bên trong sẽ nồng đậm đến cỡ nào. Vốn dĩ có mấy người là do bị Lâm Phong thu hút đến, bọn họ chỉ là đi qua tầng sáu lên những tầng cao hơn, nhưng thấy phòng bên cạnh Lâm Phong mở ra, ngay cả những người thực lực không đủ cũng muốn giành lấy, quên mất bản thân mình đang ở chỗ nào. Bọn họ lúc này chỉ nghĩ, nếu như có thể đoạt được gian phòng tu luyện này, tốc độ tu luyện nhất định sẽ cực nhanh. Đúng lúc này, ánh sáng trên cửa đá đã hoàn toàn tắt ngấm, đám đông nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang ầm ầm mở ra. Cuối cùng cửa cũng mở rộng, một bóng người xuất hiện trước mặt đám đông, đó là một thanh niên đeo trường kiếm, nhìn thấy đám người trước mặt thoáng sững người lại, ngay sau đó lại nở một tia cười yêu dị. - Các ngươi muốn vào phòng tu luyện này sao? Thanh niên đeo trường kiếm nói giọng cực nhỏ, trong giọng nói mang theo vài phần tà khí, đám đông đều không đáp lại lời gã, nhưng ánh mắt trông đợi cùng khí thế toát ra từ trên người cũng coi như đã trả lời tên thanh niên kia. - Nếu các ngươi muốn thì ta nhường lại cho các ngươi. Thanh niên đeo trường kiếm vẫn cười một cách tà dị, rất thản nhiên bước sang một bên, nhường lại vị trí cửa phòng. Lúc này, bên trong phòng tu luyện không có một ai, cửa đá lại vẫn đang rộng mở ở đó khiến mắt đám đông đều rực sáng như lửa. Nhưng hoàn toàn trái ngược lại sự nóng vội trong lòng, không một ai tiến lên, bọn họ đều nghi ngờ quan sát những người đứng xung quanh mình, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ là không một ai dám bước lên. Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, lúc này ai lên trước, người đấy sẽ trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, không cẩn thận sẽ lập tức bị vây công, cho dù có bỏ nguyên thạch vào kích hoạt trận pháp cũng chỉ tổ cho không người khác. Những việc như thế này, không ai muốn đi làm cả. Đương nhiên, vẫn luôn có ngoại lệ, Lâm Phong, không còn nghi ngờ gì nữa chính là trường hợp đặc biệt trong đám người kia. Chỉ thấy Lâm Phong thản nhiên sải bước chen lên, đi đến trước cửa phòng tu luyện, sau đó từ từ xoay người lại, đối diện với đám đông. - Ta là người đầu tiên đợi ở đây, gian phòng tu luyện này, ta phải dùng, các ngươi đi chọn phòng khác đi. Đám đông thầm cười nhạt, người đầu tiên đợi ở đây thì đã sao, trong cái thế giới này mãi mãi cũng chỉ có thể dùng vũ lực nói chuyện, thứ tự sớm muộn trước sau là cái thá gì. Đùng nói là tầng thứ sáu, bắt đầu từ tầng thứ mười đổ xuống đã kín hết phòng, muốn bọn họ đi tìm phòng khác, bỏ qua căn phòng này, lẽ nào phải lên những phòng từ tầng mười trở lên? - Căn phòng này không phải là chỗ ngươi có thể chiếm được, mau chóng cút đi. Một người lạnh lùng lên tiếng, nói với Lâm Phong. - Ha ha, ngươi có muốn vào phòng tu luyện cũng phải nhét nguyên thạch trước cái đã. Lại có người âm trầm cuời, thời khắc Lâm Phong kích hoạt trân pháp cũng chính là lúc hắn gặp phải điềm gở. Ánh mắt Lâm Phong quét qua đám người trước mắt, quả nhiên không một ai chịu nhúc nhích. Một luồng hàn khí lạnh thấu xương đột ngột lan toả trong không gian, phía sau Lâm Phong xuất hiện băng tuyết trắng xoá. Vũ Hồn băng tuyết lạnh giá kia không ngừng khuếch trương ra trước, không gian tầng sáu bắt đầu xuất hiện những tinh thể li ti, đó chính là hơi nước bị đông kết. Ngay cả hơi nước trong không khí cũng bị đóng băng, có thể thấy luồng khí lạnh này mạnh đến cỡ nào. Đám đông nhíu chặt mày, có điều ngay lập tức lại giãn ra, luồng khí lạnh này tuy mạnh, nhưng bọn họ cũng không có một ai là kẻ yếu, ngoài một số ít người tỏ vẻ muốn rút lui, những người khác đều vô cùng kiên nghị. - Ai muốn căn phòng tu luyện này thì lên đây mà lấy. Giọng Lâm Phong hết sức dửng dưng, theo luồng hàn khí truyền ra, ngông cuồng, bá đạo. Mà nay khi vừa dứt lời, một luồng kiếm khí phóng lên cao, xé rách không trung, khắp nơi tràn ngập sát khí. Cái lạnh thấu xương, kiếm khí sắc nhọn, dung nhập làm một, cứa vào vào lòng người. Chỉ thấy mái tóc dài của Lâm Phong tung bay, giờ phút này hắn giống như một tôn bá vương, đứng ở đó, ngang tàng tự đại. - Kiếm thế! Tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt, kiếm thế băng hàn thật đáng sợ, chẳng trách người này lại dám kiêu ngạo đến thế. Tuy khí tức toả ra từ người Lâm Phong mới chỉ là Linh Vũ cảnh tầng ba, nhưng dựa vào lực công kích cường mạnh của kiếm thế, cho dù là đối phó với người Linh Vũ cảnh tầng bốn cũng có thừa sức. Lại cộng thêm Hàn Băng Vũ Hồn cùng kiếm thế dung hợp làm một, lực công kích lại càng tăng mạnh. Mà trong số những người này chỉ có mấy người là Linh Vũ cảnh tầng bốn, ánh mắt bọn họ đang nhìn Lâm Phong chăm chú. Còn về những người thực lực vẫn là Linh Vũ cảnh tầng ba, bị khí thế của Lâm Phong doạ đến tỉnh táo cả người, ngọn lửa tham lam trong lòng cũng bị dập tắt, bắt đầu có ý nghĩ rút lui. - Trên còn không lên, cút cũng không cút, loại người do dự thiếu quyết đoán như vậy, có tư cách gì đàm võ đạo. Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, bàn chân nhích lên, hàn băng cùng khí lạnh lại một lần nữa trở nên điên cuồng. - Bát Hoang chưởng! Hai tay Lâm Phong run lên, lập tức chưởng ấn bay múa đầy trời, còn mang theo hàn băng cùng kiếm khí, đối mặt với một đám võ tu cường mạnh, Lâm Phong lại chủ động công kích trước. Đám người kia cùng lúc di chuyển, tung chưởng chặn lại từng đạo chưởng ấn, có điều lúc này Lâm Phong lại chạy lên trước, một luồng sáng chói mắt loé lên, khí thế dũng mãnh vô cùng, Bạt Kiếm thuật, kiếm xuất máu chảy! Trong nháy mắt có mấy người thực lực không đủ để chống đỡ lại kiếm khí công kích, cơ thể bị bắn ra xa. Có điều những người Linh Vũ cảnh tầng bốn đều đã phát huy được sức mạnh của mình, không gian nhất thời cuồng loạn, tiếng va chạm vang lên nhức óc. - Đoạt Mệnh chi kiếm! Trường kiếm xoay đến, một đường kiếm sáng loáng rạch ngang không trung, lưỡi kiếm sắc nhọn cùng hàn băng cùng nhau vùng vẫy, chặt chém về phía đám đông. Nhanh, nhanh đến cực điểm. Loạn, công kích của Lâm Phong hoàn toàn không có chương pháp, đầu tiên là chưởng pháp, sau đó lại là Bạt Kiếm thuật, cuối cùng là Đoạt Mệnh chi kiếm tiêu diệt mọi thứ, hơn nữa còn mang theo hàn băng lạnh giá cùng kiếm thế cường mạnh. Loại thủ pháp công kích này quá thật đáng sợ, công kích của người khác đều là một bộ võ kỹ được sử dụng bài bản, chứ không đột nhiên thay đổi bất ngờ. Nhưng Lâm Phong xuất ra ba chiêu lại là ba loại công kích hoàn toàn không giống, lần sau mạnh hơn lần trước, phải có năng lực nắm bắt dị thường đến đâu mới có thể thay đổi ba loại công kích khác nhau trong thời gian ngắn như vậy. Tiếng động ầm ầm vang lên không dứt, đợi đến lúc mọi thứ đã yên ắng trở lại, những người kia đều có vẻ cực kỳ chật vật. Bọn họ có quá nhiều người, vốn đã hạn chế phát huy thực lực, mà công kích của Lâm Phong lại có phạm rộng, bao phủ tất cả, hơn nữa uy năng cường hãn, khiến bọn họ nhất thời luống cuống chân tay. - Cho các ngươi một cơ hội nữa, còn có ai muốn cướp phòng tu luyện này thì cứ bước lên trước nói chuyện. Lâm Phong lạnh lùng quét nhìn đám đông, giọng nói bá đạo ngông cuồng, ngang tàng phóng đãng. Mọi người chỉ biết nhìn hắn chằm chằm, không một ai dám bước lên trước, muốn bọn họ một mình đối phó với Lâm Phong, đúng là hoang tưởng. - Nếu đã không dám đấu, vậy thì, nếu còn kẻ nào muốn cướp phòng tu luyện nữa, giết! Hai mắt Lâm Phong cực kỳ băng lãnh, sát khí trong kiếm khí càng trở nên rõ rệt, không một ai nghi ngờ lời nói của hắn, nếu như bọn họ tiếp tục ra tay, Lâm Phong thật sự sẽ giết chết bọn họ. Lâm Phong quay người lại, không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái, lấy ra ba viên nguyên thạch trung phẩm, nhét vào khe lõm trên cánh cửa. Ngay sau đó một luồng sáng hoa mỹ loé lên, bên trong gian phòng, từng luồng nguyên khí cực kỳ nồng đậm tuôn trào ra bên ngoài, làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Đám người kia lại trở nên nhốn nháo, chỉ thấy Lâm Phong lừ mắt một cái, bọn họ lập tức yên lặng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Một đám cường giả, còn có không ít cao thủ Linh Vũ cảnh tầng bốn, vậy mà lại bị Lâm Phong, một võ tu tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, doạ cho sợ không dám bước lên nửa bước, một cái trừng mắt của hắn cũng đủ khiến bọn họ kinh khiếp. Việc này nếu như bị truyền ra ngoài, thể diện của bọn họ coi như hoàn toàn mất hết. Đến lúc đó sẽ không có ai cho rằng thực lực của tên Linh Vũ cảnh tầng ba lại đáng sợ đến vậy, mọi người sẽ chỉ nhận thấy bọn họ nhu nhược, vô dụng, đây chính là cái mà người ta hay nói, thắng làm vua thua làm giặc. Một chân của Lâm Phong đã bước vào trong phòng tu luyện, nhưng đúng lúc này, một giọng nói thờ ơ vang lên. - Đợi đã! Bước chân Lâm Phong chững lại, từ từ quay người ra sau, nhìn về phía người vừa lên tiếng, chính là thanh niên đeo trường kiếm vừa mới bước ra từ căn phòng đó. - Hình như ngươi đã quên mất một người. Thanh niên đeo trường kiếm nhếch mép cười tà dị khiến Lâm Phong cảm thấy có chút chán ghét. - Có gì cứ nói! Lâm Phong lạnh lùng phun ra mấy chữ, bộ dạng vẫn hết sức ngông cuồng. Thanh niên đeo kiếm âm trầm cười một tiếng, nói: - Ngươi muốn vào căn phòng đó phải bỏ ra ba viên nguyên thạch trung phẩm, ta vốn cũng chỉ muốn lấy của ngươi ba viên sau đó sẽ nhường lại cho ngươi! Nhưng hiện giờ, ngươi phải giao sáu viên ra đây, nếu không, thì đem trả căn phòng kia cho ta. Lâm Phong dồn ánh mắt về phía y. Đem trả phòng tu luyện lại cho y? Hơn nữa, còn phải đưa cho y sáu viên nguyên thạch trung phẩm mới có thể được sử dụng căn phòng này? Ánh mắt Lâm Phong trở nên u ám, trong lòng thầm cười nhạt, phòng tu luyện này trở thành đồ riêng của y rồi sao. Hơn nữa, khi Lâm Phong còn chưa bỏ ba viên nguyên thạch trung phẩm vào khe lõm, đối phương ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không gây ra, vậy mà đợi đến khi hắn bỏ vào mới nói những lời như vậy, ý tứ đã quá rõ ràng, ngươi không giao nguyên thạch, ta sẽ cướp phòng tu luyện của ngươi. Tính toán cũng thật tỉ mỉ, chẳng trách y từ đầu đến cuối không chịu rời đi, hoá ra là chỉ đang đứng một bên xem náo nhiệt, quả là một kẻ nham hiểm. Ngay cả những người khác cũng phải quay sang nhìn gã, một tên thật gian xảo, nếu như bọn họ cướp được phòng tu luyện, e là tên đó cũng sẽ vẫn làm như vậy. Đây quả thực là không biết xấu hổ, bọn họ ít nhất cũng làm công khai, nhưng tên kia lại là âm thầm tính toán. - Thế nào, có vấn đề gì sao? Thanh niên đeo kiếm thấy Lâm Phong không lên tiếng, cười tà dị nói. Lâm Phong nhìn đối phương, quan sát đánh giá một lượt, sau đó một giọng nói thản nhiên từ miệng hắn truyền ra: - Bây giờ, xa đến đâu, cút đến đấy!