[Dịch] Tuyệt Thế Vũ Thần
- A…
Khương Hoài đi đến trước người Hàn Man, không tính toán tha cho đối phương mà một quyền nữa đánh lên người Hàn Man, tiếng xương cốt vỡ ra cùng tiếng kêu thảm thiết hòa vào một chỗ.
- Kẻ này thật hèn hạ vô sỉ, lên Sinh Tử đài mà lại dùng ám toán.
Người vây xem dưới đài càng lúc càng nhiều, có kẻ khẽ nói.
- Sinh Tử đài là đối chiến sinh tử chân chính, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không quá đáng.
Có người phản bác.
Nhưng Lâm Phong như không nghe thấy mấy tiếng nghị luận này, hắn lạnh lùng nhìn Cảnh Hạo đang chặn trước người hắn:
- Tránh ra.
- Tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám mà cũng dám láo xược trước mặt ta, Cảnh Phong chết chắc cũng có phần của ngươi.
Cảnh Hạo cười lạnh một tiếng, không hề để ý Lâm Phong chút nào.
- Đệ đệ ngươi là do ta giết, một kiếm trúng họng, hiện giờ ngươi bảo gã dừng lại, ta lên Sinh Tử đài thay Hàn Man, nếu không ta sẽ không lên, ngươi cũng thôi cái ý muốn báo thù đó đi.
Cảnh Hạo đứng hàng thứ sáu trong đám đệ tử ngoại môn, đương nhiên là khó đối phó. Lại nghe thấy tiếng Hàn Man la hét, Lâm Phong nói.
- Hử?
Cảnh Hạo híp mắt lại, lập tức quát:
- Khương Hoài, dừng tay.
Nghe Cảnh Hạo nói thế, Khương Hoài lập tức ngừng công kích Hàn Man, đứng dậy nhìn Cảnh Hạo.
- Ngươi có thể đi lên thay cho Hàn Man.
Cảnh Hạo vẫn nhìn chằm chằm Lâm Phong, trên người phóng ra sát ý.
Không cần y nói, Lâm Phong lập tức đi lên Sinh Tử đài. Lúc này Hàn Man mặt mũi đầy máu, xương ngực gãy, giơ tay lau mắt, Hàn Man gian nan mở mắt ra.
- Hàn Man, có thể chống đỡ được không?
Lâm Phong ngồi xổm người xuống hỏi Hàn Man.
- Không sao, chưa chết được, hãy giúp ta báo thù.
Hàn Man nhếch miệng cười, chịu đựng sự đau đớn toàn thân.
- Yên tâm.
Thấy Hàn Man tươi cười, Lâm Phong cảm thấy khó chịu, tên này thật bướng bỉnh.
Ôm lấy thân thể Hàn Man đi tới bên cạnh Sinh Tử đài, Lâm Phong lại nghe Cảnh Hạo lạnh lùng nói:
- Khương Hoài, ngươi biết nên làm gì rồi đấy.
- Biết, giết cả hai.
Khương Hoài lạnh lùng cười đáp lại, Cảnh Hạo vừa lòng gật đầu.
- Lên Sinh Tử đài rồi, mạng của các ngươi không phải do các ngươi làm chủ nữa, muốn thay hắn ư, làm được sao, hãy chôn cùng nhau đi.
Cảnh Hạo thấy Lâm Phong nhìn về phía mình, nhàn nhạt nói.
- Phải không?
Lâm Phong mỉm cười, đặt Hàn Man ở bên cạnh Sinh Tử đài.
Mà vào lúc này, Khương Hoài mang theo khí tức bạo liệt vọt tới hướng Lâm Phong.
- Hỏa viêm bạo, chết hết đi.
Khương Hoài quát to một tiếng, trong tay gã lại xuất hiện một ngọn lửa nóng rực, đốt cho không gian phát ra tiếng lốp bốp.
- Cút về đi.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên, không gian vang lên tiếng kinh lôi, trực tiếp nuốt hết hỏa diễm. Dư uy của kiếm thế giáng lên người Khương Hoài, để lại một lỗ thủng trên ngực gã, máu tươi đầm đìa.
Tí tách!
Một giọt máu tươi nhỏ xuống từ mũi kiếm của Lâm Phong, rơi xuống Sinh Tử đài. Lâm Phong nhìn Khương Hoài với ánh mắt mang theo sát ý không hề che dấu.
- Ta chết ư?
Lâm Phong cười lạnh, lại chém ra một kiếm nữa như tiếng sấm sét đì đùng. Khương Hoài vội né ra sau, nhưng vẫn bị kiếm khí đánh trúng, thân thể bay lên rồi ngã mạnh xuống Sinh Tử đài.
Khương Hoài, một kiếm cũng không tiếp nổi.
- Kinh Lôi kiếm pháp, kiếm ra kinh lôi vang! Người kia là ai mà lại sử dụng Kinh Lôi kiếm pháp thành thạo như vậy?
Đám người xì xào bàn tán, không thể nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của Lâm Phong.
Cảnh Hạo cũng giật mình, sắc mặt khó coi. Khương Hoài lại không phải là đối thủ của Lâm Phong, lần này là cơ hội giết người hiếm có, Khương Hoài không giết được, mà y ở dưới Sinh Tử đài cùng lắm chỉ được đánh cho Lâm Phong trọng thương chứ không thể trực tiếp giết chết.
Khương Hoài thấy Lâm Phong cầm trường kiếm đi từng bước đến chỗ mình, quỳ rạp trên đất mà không ngừng lui ra sau, trên mặt cuối cùng cũng có sợ hãi.
- Ta không đánh nữa, ta nhận thua.
- Nhận thua?
Lâm Phong như nghe được trò hài buồn cười nhất thế gian, Khương Hoài suýt nữa thì lấy mạng Hàn Man, hơn nữa nếu Khương Hoài có thực lực thì tuyệt đối sẽ giết cả hắn và Hàn Man, nhưng giờ gã bị hắn đánh thua, một câu nhận thua là được sao?
- Chết đi.
Khương Hoài đột nhiên quát lên một tiếng, vung bột phấn tới Lâm Phong, mà gã thì điên cuồng chạy xuống đài.
- Cảnh Hạo, cứu ta.
Khương Hoài nhào tới phía Cảnh Hạo, Lâm Phong theo sát sau lưng.
Bịch, thân thể Khương Hoài ngã xuống dưới Sinh Tử đài, nhưng gã lại nở nụ cười, vì Cảnh Hạo đã che trước người gã.
Cảnh Hạo không thể lên Sinh Tử đài can thiệp trận quyết đấu, nhưng xuống Sinh Tử đài rồi thì sẽ không có nhiều quy định như vậy.
- Tiếc là ngươi ở trên Sinh Tử đài, không thể giết hắn được.
Cảnh Hạo khinh miệt nhìn Lâm Phong lúc này đang ở mép Sinh Tử đài. Lên Sinh Tử đài sẽ là quyết chiến sinh tử, cho dù Khương Hoài chạy xuống thì chỉ cần gã vẫn còn ở trong Phong Vân hạp, Lâm Phong có thể truy sát gã, nhưng hiện tại có y ở đây, Lâm Phong không thể giết được Khương Hoài.
- Thế sao? Khi ta bước lên Sinh Tử đài này, mạng của hắn đã là do ta chứ không phải do trời nữa.
Dứt lời, Cửu Trọng Lãng rít gào nhắm tới Cảnh Hạo.
Cảnh Hạo cười lạnh một tiếng, giơ chưởng lên nghênh đón Cửu Trọng Lãng.
- Kinh Lôi kiếm.
Lâm Phong nhào tới, kiếm khí vung ra, kinh lôi lại nổ vang.
Cảnh Hạo rút trường kiếm ra, vung kiếm pháp lên, cũng là Kinh Lôi kiếm pháp.
- Cửu Trọng Lãng, cút cho ta.
Kinh lôi qua đi, Lâm Phong nhào tới như mãnh hổ xuống núi, Cửu Trọng Lãng điên cuồng đánh ra. Kinh lôi chưa diệt mà sóng triều đã nổi lên.
Cảnh Hạo nhíu mày lại, không ngờ võ kỹ của Lâm Phong lại cường hãn đến thế. Kinh Lôi kiếm đánh tới mọi nơi, mỗi một kiếm đều đâm về nhược điểm của y, mà khi y phản kích ngăn cản thì sóng triều cuồng bá lại nối gót tới khiến y ứng phó không nổi, không tự chủ được lùi sau vài bước.
Khi Cảnh Hạo hóa giải xong công kích của Lâm Phong, y phát hiện ra mình đã đứng ở sau Khương Hoài, mà trường kiếm của Lâm Phong đang chỉ thẳng vào Khương Hoài.
- Kẻ này rốt cuộc là ai, cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng tám mà lại nhờ vào Cửu Trọng Lãng và Kinh Lôi kiếm đẩy lui Cảnh Hạo, tuy chỉ vài bước nhưng cũng đủ để tự hào rồi.
- Cảnh Hạo ở trong đám đệ tử ngoại môn xếp thứ sáu, thực lực siêu quần, lại tu luyện Kinh Lôi kiếm đến lô hỏa thuần thanh, không ngờ trình độ ở trên Kinh Lôi kiếm của kẻ này lại chẳng thua kém Cảnh Hạo, còn đẩy lui được Cảnh Hạo nữa.
Mọi người xì xào bàn tán, Lâm Phong có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, mà Cảnh Hạo lại là kẻ đứng đầu ở trong đám ngoại môn, mấy tên Khí Vũ cảnh tầng chín liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của y. Nhưng dưới tình huống như vậy, Lâm Phong lại đẩy lui được Cảnh Hạo, nắm giữ tính mạng của Khương Hoài.
Nghe mấy lời nghị luận của mọi người xung quanh, sắc mặt Cảnh Hạo khó coi vô cùng. Y có danh tiếng cực lớn trong đám đệ tử ngoại môn, không thể nghi ngờ là giờ phút này đã bị Lâm Phong quăng một cái bạt tay ngay trước mặt mọi người.
- Ngươi thử giết hắn xem, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Cảnh Hạo âm trầm nhìn thanh kiếm trong tay Lâm Phong.
- Hãy tha cho ta.
Thân thể Khương Hoài run rẩy, gã cầu xin.
- Bỏ qua cho ngươi? Kiếp sau, làm chó thì cũng rửa mắt sạch chút.
Kiếm quang lóe lên, máu tươi văng ra, Khương Hoài chết ngay lập tức.
- Có đảm lược!
Đám người thầm khen một tiếng, lại nghe một tiếng ầm vang lên. Khí tức toàn thân Cảnh Hạo phóng ra, Lâm Phong lại dám không nghe lời y mà giết chết Khương Hoài. Lúc này y dường như đã quên rằng cho dù Lâm Phong có giết Khương Hoài hay không thì y cũng không bỏ qua cho Lâm Phong, một khi đã như vậy, Lâm Phong còn có thể nghe lời y sao?
- Ngươi đã chọc giận ta thành công rồi đó, dù không thể giết ngươi, ta cũng khiến cho ngươi muốn sống không xong.
Lời nói ác độc phun ra từ trong miệng Cảnh Hạo. Mọi người đều nghĩ tên Lâm Phong này xui xẻo rồi, đã hoàn toàn chọc giận Cảnh Hạo, kẻ này không chết thì cũng tàn phế. Đáng tiếc Lâm Phong có thực lực không tệ, nhưng phải đối mặt với Cảnh Hạo, không ai cho là Lâm Phong có thể thoát được.
Tĩnh Vân khẩn trương đến mức ngừng cả hô hấp, nhưng tiếc là thực lực nàng quá yếu, chẳng thể giúp được gì, chỉ sợ Cảnh Hạo dùng một kiếm là có thể giải quyết xong nàng rồi.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Phong im lặng, chậm rãi xoay người rồi sải bước đi lên đài cao định sống chết này, Sinh Tử đài.
- Hắn đang làm gì vậy?
Mọi người thấy Lâm Phong lại sải bước đi lên Sinh Tử đài thì ngẩn ra.
Lâm Phong đi đến chính giữa sinh từ đài, sau đó quay người nhìn Cảnh Hạo ở bên dưới, lạnh nhạt nói:
- Lên đây đi.
Giờ phút này, nơi đây yên tĩnh không một tiếng động. Lâm Phong đã bước lên Sinh Tử đài, khiêu chiến kẻ đứng hàng thứ sáu trong đám đệ tử ngoại môn, Cảnh Hạo.