[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Trong thao trường có một đường chạy rộng độ tám mét được lắp đặt hệ thống đèn chiếu sáng.
“Đây là đường chạy của các cô cậu. Sau khi hoàn thành hai mươi vòng thì có thể đi ăn cơm.” Mã Tát mỉm cười nói.
Đoàn người Vương Động không nói một lời, đúng lúc tất cả vừa bước vào đường chạy thì thân người bỗng nhiên trầm xuống. Không biết trong ba lô là thứ quái quỷ gì mà bỗng chốc khiến trọng lực tác dụng lên thân thể họ tăng lên gấp bội.
“Bắt đầu!”
Cần phải chỉnh lũ nhóc này một trận để chúng biết mình đang ở đâu. Đường chạy từ trường sinh ra dẫn lực khiến trọng lực tăng lên gấp hai. Xem nào, hôm nay là ngày đầu tiên cũng không làm khó chúng quá.
Không được sử dụng hạch lực, mùi vị này không hề dễ chịu. Huống chi chạy một khoảng cách lớn như vậy cũng đã là không hề dễ dàng với bọn chúng. Tất cả đều không nói chuyện, xem ra tình trạng của tất cả cũng không hơn kém nhau bao nhiêu.
Bạn học Hồ Dương Hiên thật thảm hại, cũng vì tối qua hắn thức chơi bài quá khuya cho nên tập chung chậm hơn so với yêu cầu một chút; hiện giờ vẫn còn mệt. Lúc này lại hắn tiếp tục phải chạy.
Ra khỏi Thánh Đường bản thân hắn tự thả lỏng không ít, dưới hoàn cảnh không có ai quản chế rất khó để tiếp tục duy trì huấn luyện gian khổ. Nhưng tiêu chuẩn Mã Tát dành cho hắn lại ngang với đám người Vương Động cho nên Hồ Dương Hiên thấy thật khó nuốt trôi.
Mã Tát cũng không lập tức ra tay điều trị những tật xấu của những học viên này. Rất nhanh, mọi người đã không còn sức để mà oán giận nữa rồi.
Những kẻ lén sử dụng hạch lực đều được Mã Tát dùng điện hỏi thăm. Vị HLV này hiển nhiên không chỉ nghiêm khắc trong lời nói mà hành động cũng thật… dã man.
Vương Động dẫn đầu, kỳ thực hắn rất thích huấn luyện thế này. Cho tới nay hắn cảm thấy những buổi học bình thường trong trường không thể kích phát hết tiềm lực của hắn nên ở trường tuy có phòng huấn luyện chuyên dụng bản thân cũng khắc khổ chịu khó huấn luyện toàn diện nhưng hiệu quả tập luyện của hắn vẫn không được cao, dù gì thì đó cũng không phải những thứ chuyên nghiệp.
Từ Norton trở về một số phương diện của hắn được đề cao đáng kể nhưng thân thể lại hư nhược đi rất nhiều.
Luyện công cũng giống như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi.
Cho nên Vương Động quả thực rất hưng phấn. Vương Bí vẫn bám sát Vương Động, tốc độ của Apache cũng không chậm – hiển nhiên hắn cũng từng trải qua những đợt huấn luyện nghiêm khắc thế này. Tốc độ của Mã Tiểu Như dần chậm lại cũng bởi tuy cô tập luyện Ma Nữ Quyết khiến thể năng tốt hơn so với người bình thường rất nhiều nhưng dưới tình huống không sử dụng hạch lực thì ưu thế của Ma Nữ Quyết cũng không thể phát huy khiến cô đã cảm thấy khó nuốt trôi bài tập này.
Sắc mặt Mã Tát không chút thay đổi, ông ta vẫn quan sát hết thảy biểu hiện của từng người, ai cũng đừng hòng dùng tiểu sảo gì qua mắt. Đội ngũ này cách biệt nhau quá xa, vài kẻ dẫn đầu rất khá, cho dù đứng trong quân đội cũng không hề kém, còn mấy người phía sau thì quả thực quá yếu ớt.
Lumi bắt đầu hoa mắt nhưng cô vẫn cắn răng gắng gượng, cho dù ở trạng thái tốt nhất thì với cường độ tập luyện nặng thế này cũng khó có thể tiếp thu, huống chi thân thể còn chưa khôi phục. Mồ hôi bắt đầu lăn trên khuôn mặt cô.
Tình huống của Lumi khiến những đồng đội bên cạnh không khỏi lo lắng, sắc mặt cô trở lên trắng bệch. Tuy tình trạng như vậy nhưng mỗi khi tốc độ chậm lại là Mã Tát không ngại ngần dùng điện giật.
Mới đầu trong lòng mọi người thì cảm giác bị điện giật này chỉ là nghiêm khắc mà thôi, nhưng lúc này mọi người đã bắt đầu phẫn nộ. Gã HLV này đang làm cái quái quỷ gì vậy?
Xoẹt! Lại một tia điện nữa đánh trúng Lumi. Cô hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống. Tạp Nhĩ quát về phía Mã Tát: “Đầu óc ông có vấn đề không? Cho dù là huấn luyện cũng phải có chừng mực chứ!”
Mã Tát chỉ khẽ cười: “Cậu định làm gì?”
“Tôi kháng nghị một người dã man như ông làm HLV, mấy người như chúng tôi tuy không sao nhưng thân thể Lumi vốn đã yếu nhược sẵn rồi!”
Xoẹt xoẹt xoẹt! – Liên tiếp ba tia điện đánh trúng Tạp Nhĩ. Vừa thấy ánh sáng lóe lên hắn định tránh đi nhưng chưa kịp nhúc nhích thì cả người đã tê rần rồi ngã xuống mặt đất. Lần này tất cả học viên đều đã dừng lại rồi.
Không thể nhịn được nữa, đây đâu phải là HLV mà phải là bạo chúa với nô lệ của mình mới đúng.
Nhìn vẻ mặt hùng hổ của mọi người, Mã Tát dửng dưng: “Các cô cậu có tập luyện tiếp không?”
“HLV, cho dù là huấn luyện nghiêm khắc nhưng cũng nên có chừng mực, nếu cứ như vậy thì một số người sẽ không thể chịu nổi.”
Mỗi người một lời, mặc dù là học viên trường quân đội nhưng hầu như ai cũng là bảo bối ở gia định họ, chưa từng phải chịu qua loại đãi ngộ như vậy. HLV này quả thực không coi bọn họ là người, trời còn chưa tảng sáng đã dựng bọn họ dậy, nhưng điều này còn có thể bỏ qua. “Đây là ngược đãi chứ không phải huấn luyện.”
Mã Tát lạnh lùng nhìn mấy đứa nhóc trước mặt, ông ta là chuyên gia thể lực chứ không phải chuyên gia về nhân quyền, nên không thích nói lời vô nghĩa: “Cho các cô cậu hai lựa chọn: Một! nếu không muốn huấn luyện thì cút khỏi đây ngay lúc trời chưa sáng. Hai! Tiếp tục làm theo lời tôi nói.”
Mọi người tức đến nghẹn họng, bọn họ tới nơi đây tập luyện cũng là để kiêu chiến Cappas, không phải dễ dàng giống trẻ con bị người ta đuổi về như vậy.
Vương Động biết cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp hay, năng lực thừa nhận của hắn rất mạnh. Không giống với những người giác, hắn tán thành cách huấn luyện này của HLV, nhưng khi nhìn thấy thân thể yếu ớt của Lumi hắn lại không thể đành lòng.
Lumi tuy còn nằm trên mặt đất nhưng vẻ mặt cũng tỏ ra kiên cường: “Mọi người không cần lo cho mình, mình nhất định sẽ hoàn thành huấn luyện!”
Vừa nói xong cô lại cố gắng đứng dậy tiếp tục chạy. “Còn đứng đó nhìn cái gì, còn không tiếp tục chạy! Mỗi người tăng thêm 10 vòng!” Mã Tát không chút khách khí trực tiếp nói. Đám người Tạp Nhĩ tuy cực kỳ tức giận nhưng đâu có thể nhận thua cho được.
“Lần sau nếu có người mang việc người khác ra làm cái cớ để tránh khỏi huấn luyện thì lập tức cút khỏi đội hình!”
Lời nói của Mã Tát dường như chỉ thẳng vào đám người Tạp Nhĩ, không chút lưu tình.
Quả thực bọn họ đúng là có lo cho Lumi, nhưng một phần cũng là do bản thân không thể chịu nổi nữa. Mã Tát chỉ cười nhạt mội tiếng, vẻ mặt lại trở lên lạnh lùng nghiêm khắc thúc dục mọi người. Dường như là muốn trả thù hành động ‘nổi loạn’ lúc nãy. Chỉ cần có người chậm chân một chút là y như rằng sẽ bị điện giật; tiếng hét, chửi thế không ngừng vang lên; nhưng cũng giống như vừa rồi phản kháng là vô hiệu.
“Nhanh, nhanh nữa lên, các cô cậu là lợn hay sao mà chậm thế này? Trình độ loại này mà cũng muốn khiêu chiến Cappas, quả thực là nằm mơ!”
Tạp Nhĩ cúi đầu chửi thề một câu – một ngày nào đó tôi nhất định sẽ khiến ông bẽ mặt! Đám người Dida cũng vô cùng tức giận, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể phát tiết sự tức giận nên hai chân khiến nó không ngừng guồng nhanh thêm.
Nếu bỏ qua huấn luyện thì khác nào trực tiếp nhận thất bại. Mọi người đều quyết tâm thông qua, cho dù chạy xong có chết cũng không thể lùi lại phía sau, để con người ghê tởm này sỉ nhục.
Mỗi một đội viên chạy ngang qua Lumi lại hô lớn động viên cô bé cố lên. Càng về cuối bài tập càng khó khăn, Vương Động rất rõ điều Lumi cần nhất lúc này chính là sự cổ vũ của mọi người, xem ra mình cần phải làm điều gì đó.
Đang duy trì tốc độ đều đều Vương Động bỗng gia tăng tốc độ, Vương Bí, Apache cũng lập tức gia tăng. Hai vòng sau, Tiểu Như và Tào Nghị đã bị ba người bỏ lại phía sau.
Vương Động vẫn liên tục gia tốc, bước sau lại nhanh hơn bước trước. Dưới tình trạng trọng lực gấp đôi thì Vương Bí và Apache cũng bắt đầu ra mồ hôi, hai người không khỏi nhìn nhau, thân thể tên kia làm bằng máy hay sao?
Chẳng qua hai người vẫn có thể bám theo sau Vương Động.
Tổ ba người trở lên cực kỳ đặc biệt thu hút sự chú ý của Mã Tát. Gã HLV ma quỷ này nhìn chằm chằm vào kẻ dẫn đầu là Vương Động; tên nhóc này nghĩ bản thân rất khỏe, muốn thị uy với mình sao? Hừ hừ, đúng là ý nghĩ trẻ con.
Ông ta khẽ ấn một chiếc nút trên bảng điều khiển trong tay, tức thì trọng lực tác động lên ba người dẫn đầu đã gấp ba, ba lô lúc này quả thực rất nặng.
Mã Tát biết tình huống hiện nay tương đương với bốn lần trọng lực bên ngoài, hơn nữa lượng vận động cũng không thấp, để xem khả năng của bọn chúng tới trình độ nào.
Quả nhiên tốc độ của Vương Bí và Apache lập tức ổn định lại mà không thể tiếp tục gia tốc. Còn Vương Động toàn thân chỉ rung lên một cái nhưng tốc độ vẫn không hề chịu ảnh hưởng, hắn vẫn tiếp tục gia tốc.
Những người khác đều nhìn ra được tình huống đặc thù của tổ ba người, bởi ba lô đeo trên lưng họ đều lóe ánh sáng xanh – kết hợp với từ trường dưới đường chạy tác động lên thân thể bọn họ càng lớn; hiển nhiên lại gia tăng trọng lực. Gã HLV này quả thực là tên vô lại.
Nhưng tốc độ của Vương Động vẫn không hề chịu ảnh hưởng, hắn vẫn duy trì tốc độ của mình. Điều này vô hình trung trở thành sự cổ vũ đối với tất cả mọi người.
“Mọi người cố lên!” Tạp Nhĩ đột ngột hét to một tiếng.
‘Tên nhóc này thích hét loạn, nhưng không thể phủ định được hắn quả là một tồn tại đặc thù, tuy bộc trực dễ xúc động nhưng đây là điển hình của một tính cách thẳng thắn hào sảng.
Đây cũng là mục đích của Vương Động, thông qua việc đối kháng với HLV mà tăng cường sĩ khí cho tất cả đồng đội mình.
Phương thức này của Vương Động quả thực đã khiến tinh thần của mọi người tăng mạnh, lúc này dường như chính sự hưng phấn trong tinh thần của họ đã quét đi hầu hết mệt mọi trong cơ thể. Mỗi khi Vương Động dùng tốc độ cực nhanh chạy ngang qua bọn họ thì mọi người đều cảm nhận được sức lực trong người mình lại tăng lên, họ càng thêm tin tưởng vào bản thân mình.
Mỗi khi Lumi sắp té xỉu thì bên tai cô lại nghe được tiếng động viên cố lên, chính giọng nói ấm áp cổ vũ này đã xốc lại cô.
Sắc mặt Mã Tát vẫn âm trầm như cũ, ông ta chỉ lặng yên nhìn Vương Động chạy, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Không ngờ rằng tại Alan và Berna lại có một người như vậy, vốn ông ta tưởng rằng Vương Bí là người có thể lực tốt nhất nhưng không ngờ rằng con trai Dũng Sĩ tướng quân cũng không thể bằng thằng nhóc trước mặt này.
Thường thì chỉ có trong quân đội mới coi trọng huấn luyện thể năng, Vương Bí tuy không tệ nhưng thằng nhóc kia quả thực rất khá.
Nhưng trẻ con vẫn là trẻ con, không có kinh nghiệm. Hắn nghĩ rằng có thể tiếp tục gia tốc dưới trọng lực gấp ba là có thể thị uy sao, càng về sau dùng lực nhiều thì càng mệt mỏi, ngay cả việc duy trì lâu dài cũng không hiểu! Mã Tát vẫn tiếp tục theo dõi mọi học viên chứ không hề tập chung sự chú ý vào Vương Động. Ông ta dường như cố gắng tìm người ở nhóm sau để thị uy, tỷ như Tạp Nhĩ vậy, chỉ cần chậm chân một chút là Mã Tát lại cho điện giật vào mông hắn, cả người ê ẩm đau nhức khiến hắn run lên nhưng suy nghĩ lại cực kỳ tỉnh táo.
Tạp Nhĩ chỉ có thể cắn răng kiên nhẫn, lúc này hắn đâu còn nhớ đến vinh quang gì của Alan nữa, mà hắn chỉ có một suy nghĩ trong đầu đó là nhất định phải hoàn thành đợt huấn luyện này. Hắn không thể là kẻ hèn nhát, càng sẽ không dựa vào người khác trốn tránh khó khăn.
Tức giận đôi khi cũng là một loại sức mạnh.
Năm vòng qua đi, Mã Tát không thể không chú ý đến Vương Động bởi tốc độ của tên nhóc này vẫn không hề giảm đi. Quả thực kỳ quái.
Khá lắm, trong trường quân đội vẫn có một tên nhóc kỳ lạ như vậy.
Người có sức chiến đấu mạnh chưa chắc đã có thể lực tốt, mà tất cả là do hạch lực quyết định hết thảy. Hiện giờ có mấy người còn chú ý đến việc nâng cao thể lực.