[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Toàn trường chìm trong yên tĩnh chờ đợi rồi vỡ òa trong niềm sung sướng; tiếng hò hét, hoan hô náo nhiệt. Cô nhóc này quả thật rất khá, ở thời khắc mấu chốt đã hoàn thành trước thời gian quy định!
Mã Tát quay đầu tiếp tục nhìn về nơi khác, khóe miệng ông lộ ra một nụ cười rất khó phát hiện.
Mục đích của Mã Tát là luyện tập chứ không phải ‘vùi dập’ học sinh cho nên ông coi như không thấy, cứ để lũ nhóc này vui sướng một chút đi.
Sắc trời tối dần, những người khác cũng lần lượt trở về. Chờ đến khi Lumi trở về khi đồng hồ đã bảy giờ ba mươi, vẫn không thấy bóng dáng Vương Động đâu.
Vương Động lúc này đang cố gắng bước đi, từng bước của hắn lúc này không khác nào cực hình tra tấn, bụng đói, mắt hoa, chân mỏi rã rời. Đợt huấn luyện đáng ghét, xem ra lúc trước ông lão nói thật không sai, làm việc gì cũng nên giữ lại ba phần sức lực.
Mọi người lo lắng chờ đợi, Vương Động rốt cục cũng xuất hiện trong tầm mắt. Vẻ mặt Mã Tát lúc này rất xấu, chỉ còn năm phút nữa là đúng tám giờ.
“Nếu Vương Động không thể tới đây trước tám giờ thì mọi người hãy cùng cậu ta nhịn ăn giảm béo trong tối nay đi.” Vẻ mặt Mã Tát không chút thay đổi, nói.
“Sao lại như vậy được! Lúc trước đã giao hẹn rõ ràng, ông định thay đổi sao?” Tạp Nhĩ nhảy dựng lên.
“Đổi ý? Tôi đổi ý khi nào? Tôi chỉ nói nếu trong tất cả mọi người có nửa số người về đúng thời gian quy định là có thể ăn cơm nhưng với điều kiện là tất cả mọi người đều phải hoàn thành bài huấn luyện. Đây mới chính là tinh thần đoàn đội. Chẳng lẽ đây không phải tinh thần đoàn đội của các cô cậu sao?”
“Ông…!” Tạp Nhĩ quả thực muốn đạp lên mặt gã HLV ma quỷ này. Vương Bí và Hồ Dương Hiên vội vàng giữ lấy hắn, không để hắn làm chuyện ‘bồng bột’
“Bình tĩnh nào, bây giờ vẫn còn cơ hội.”
Vương Động nhanh lên, thời gian của cậu chỉ còn bốn phút!” Giọng nói của Mã Tát lạnh như băng.
Mọi người cùng nhau hô to, hy vọng Vương Động có thể nghe thấy. Chỉ là lúc này Vương Động đã rơi vào trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh, vừa đói vừa mệt hắn đâu còn nghe thấy những lời này nữa.
Mã Tát đứng một bên tỏ ra đắc ý. Mọi người nhìn thấy vẻ mặt ‘tiểu nhân đắc chí’ này thì không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Thời gian quý giá đang từng giây trôi qua, cho dù mọi người có hò hét cỡ nào thì cũng không khiến Vương Động chú ý.
Tư Tư lúc trước được Tiểu Như chăm sóc đã hồi lại bỗng nhiên lóe ra một sáng kiến: “Vương Động, ở đây có vịt quay, chạy nhanh lên!”
Vương Động vốn đang chậm chạp cất bước nghe thấy hai chữ ‘vịt quay’ thì bỗng choàng tỉnh “Vịt quay, vịt quay ở đâu?”
“Chạy nhanh về đây, nếu không sẽ bị Vương Bí ăn hết!”
“A…, phần cho tôi một chút!”
Vương Động như con mèo bị dẫm phải đuôi lồng lộn chạy tới, tất cả những mệt mỏi, đói khát dường như đã hoàn toàn tan biến; tốc độ của hắn lúc này chỉ có thể dùng hai chữ ‘kinh khủng’ để hình dung.
“Vịt quay, vịt quay đâu? Vương Bí, tên tham ăn này, dù gì cũng nên để phần cho tôi một chút chứ, ôi cả cái xương cũng không còn!” Vương Động chạy tới đích còn quay như mòng mòng hòng tìm kiếm dấu vết của ‘vịt quay’.
Mọi người ở đây há hốc mồm nhìn Vương Động như nhìn một con quái vật, còn Vương Bí dở khóc dở cười, không biết nói gì.
Tư Tư đắc ý làm ra một biểu tượng chữ V – Ha ha, mình quả là một thiên tài.
Sức mạnh lớn nhất đó chính là… lực lượng của vịt quay!
Vương Động lúc này dường như mới tỉnh hắn, hắn phát hiện bọn họ còn ở bờ biển lấy đâu ra vịt quay, mà chỉ có toàn cát là cát.
Mã Tát hừ một tiếng, “Lên trực thăng, trở về ăn cơm!” – Kỳ lạ thật, chẳng lẽ sức hấp dẫn của vịt quay lớn đến thế sao? Nó làm tăng ý chí của con người…
Nhìn bóng lưng ‘thất bại’ của Mã Tát, mọi người đứng trên bờ biển hoan hô thắng lợi đầu tay của nhóm. Bọn họ rốt cục cũng cho Mã Tát mặt ngựa biết ‘thế nào là lễ độ’
- Vịt quay, tôi muốn ăn vịt quay…
Lần đầu tiên chiến thắng Mã Tát, điều này khiến cho tất cả mọi người đều hưng phấn; sau một bữa cơm no nê thỏa thích thì tất cả đã tiến vào mộng đẹp. Cho dù dùng mông suy nghĩ cũng biết HLV ma quỷ tuyệt đối sẽ không để bọn họ vui sướng lâu dài, cuộc ‘chiến đấu’ vẫn còn tiếp tục. Chưa đạt được thắng lợi cuối cùng thì chưa được buông lỏng.
Có lẽ bởi vì Vương Động trở về nên có người rốt cục đã có thể an tâm mà ngủ.
Cảm giác chiến thắng quả thực không tồi, mọi người đều cảm nhận được sự tín nhiệm mà đồng đội bên cạnh dành cho mình – đây mới là thứ bọn họ thích thú nhất.
Vương Động rất nhanh đã tiến vào giấc mộng, hắn ngáy rất to. Hai ngày nay chẳng khác nào cực hình, nhưng thứ khiến hắn vui sướng chính là việc hắn đã hoàn toàn thích ứng với bốn cái vòng ‘trang sức’ trên người.
Bốn giờ sáng hôm sau tiếng chuông báo hiệu đã vang lên. Mã Tát vẫn đang nhìn đồng hồ chờ đợi mọi người tập chung. Rốt cục lũ trẻ này đã có chút hình dáng của quân nhân, trong năm phút đồng hồ tất cả đã tập chung đầy đủ, đứng ra hàng ra lối.
Hiện giờ quả thực hoàn toàn khác với khi mới đến, lúc này cũng không còn nhìn thấy hình dạng lôi thôi lếch thếch buổi sáng sớm nữa mà tất cả đều có chuẩn mực rõ ràng.
Có lẽ vì mọi người luyện tập tiến bộ nên Mã Tát tiếp tục có ‘phần thưởng’ cho tất cả. Những người nào không phục càng được ông ta tặng thêm phần thưởng là những bài tập có lượng vận động càng lớn. Thí dụ như Tạp Nhĩ, một tên nhóc không có thực lực nhưng lại nói rất nhiều; Mã Tát sẽ cho hắn biết làm người cần phải biết thực lực của mình!
Tuổi trẻ quả thực không biết sợ!
Chỉ là càng tăng thêm ‘phần thưởng’ thì Tạp Nhĩ càng bướng bỉnh, chỉ cần hắn không chết thì sẽ không nhụt chí. Cho nên trong quá trình huấn luyện Tạp Nhĩ còn thảm hơn cả so với Lumi, hắn đã bất tỉnh trong khi luyện tập đến hai lần.
Còn về Vương Động thì đương nhiên là bị theo dõi rất sát sao, loại vòng từ lực cũng không được áp dụng thêm cho những người khác, mà đám người Vương Bí cũng không ngừng được HLV tăng thêm phụ trọng. Vương Động ngoài việc mang bốn cái vòng trên người còn phải đeo thêm phụ trọng trên lưng. Kỳ thực ai cũng biết Vương Động là trọng điểm ‘vùi dập’ của Mã Tát, nhưng lại không thể hiểu nổi lý do cụ thể là gì? Chỉ thấy Vương Động sau những bài tập này vô cùng mỏi mệt.
Loại vòng từ lực này không phải thiết kế dành cho người bình thường mà nó dùng cho các lực lượng đặc biệt trong quân đội, hơn nữa nó còn có tác dụng trói buộc – thứ này chỉ được áp dụng cho những người có tiềm lực đặc biệt, mà cụ thể ở đây Vương Động. Vốn là Mã Tát định để dành thứ này cho Vương Bí nhưng lúc này Vương Động mới là người xứng đáng nhất, mà Vương Động sau khi có mấy thứ này thì càng thêm chăm chỉ tập luyện, bởi hắn đã nghe Mã Tát nói hắn không phải là người đầu tiên nếm thử thứ này mà không chừng còn có rất nhiều tên quái vật biến thái khác mạnh hơn hắn từng kinh qua thứ này. Vương Động cảm giác được đối thủ trong tương lai của hắn rất nhiều.
Đầu năm nay muốn ngoi lên dành chút quan chức trong quân đội quả thực không dễ dàng, cho nên hắn càng củng cố quyết tâm phải phấn đấu cho ‘tương lai ngày mai’
Hiện tại không cần chuông báo hiệu, cứ đến bốn giờ thì tất cả mọi người đều rời giường tập chung trước thao trường. Những ngày tập luyện này tuy gian khổ khó khăn khiến tất cả rất mệt nhưng do mọi người đều là thanh niên khỏe mạnh hơn nữa lại có thực lực xuất chúng nên quá trình luyện tập như vậy đã kích thích tiềm lực trong từng người.
Hiệu quả của sự tăng trưởng thể năng không chỉ nâng cao sức chịu đựng, kỳ thật thân thể một khi khỏe mạnh thì có thể giúp chủ nhân của nó phát huy các phương diện khác một cách tốt nhát, thậm chí là cả tinh thần lực. Tuy tinh thần lực tăng lên rất chậm nhưng vẫn là có tăng lên; mọi người còn cảm nhận được lợi ích của một thân thể khỏe mạnh không chỉ có vậy.
Cứ như vậy, tới sáng sớm ngày thứ mười, mọi người không đợi tiếng chuông vang lên thì bốn giờ sáng đã tập chung trước thao trường. Nếu so với mười ngày trước kia thì đây là việc khó có thể tin. Hiện tại cũng không ai còn mang bộ mặt như có thâm thù đại hận với Mã Tát nữa.
Qua bốn giờ sáng, Mã Tát vẫn chưa xuất hiện mà lúc này lại thấy hiệu trưởng Materazzi đi ra.
“Chào tất cả các học sinh yêu quý, quá trình huấn luyện thể năng đến hôm nay là chấm dứt. Mọi người cần tiếp tục kiên trì tập luyện về sau. Trong quá trình học tập thì HLV chỉ là người hướng dẫn, còn tập luyện thế nào đều phải dựa vào chính mình.” Materazzi nói
Ông có thể nhận ra biến hóa của tất cả học sinh ở đây, có lẽ chúng còn chưa biết bản thân đã xảy ra biến bây giờ thì nhóm học sinh này mới giống như những quân nhân chân chính.
Thay đổi diễn ra trong từng người mà ngay chính họ còn không biết.
Vừa nghe thấy quá trình huấn luyện thể năng kết thúc, không hiểu sao mọi người lại cảm thấy như thiếu đi điều gì đó. Trước giờ mọi người đều hận Mã Tát mặt ngựa đến mức nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày cùng ông ta phân cao thấp đã thành quen thuộc. Vậy mà lúc này lại nghe được tin HLV đã rời đi, trong lòng ai cũng cảm thấy hụt hẫng.
“Hiệu trưởng Materazzi, HLV quả thực quá vô trách nhiệm, tại sao ông ta lại bỏ dở giữa chừng, ông ta không phải nói là còn muốn ‘chỉnh’ em sao?” Tạp Nhĩ nói.
Cặp mắt có thể nhìn thấu tâm can của Materazzi liếc qua là biết rõ nội tâm của Tạp Nhĩ, thằng bé này rất thẳng tính, ông mỉm cười: “Mọi người đã hoàn thành khóa huấn luyện cơ bản, HLV Mã Tát còn bận nhiều việc, lần này đã hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình để đến đây huấn luyện tất cả, nếu tương lai mọi người có thành tự thì không nên quên anh ta.”
“Hiệu trưởng, vị HLV này rốt cục là ai?” La Mạn Mạn tò mò hỏi, trong đoạn thời gian huấn luyện này mọi người đều nhận thấy cách huấn luyện của Mã Tát rất chuyên nghiệp, không chỉ giỏi trong huấn luyện thể năng mà còn hiểu rõ tâm lý từng người. Giống như Lumi, đôi khi HLV lơ đãng tán dương vài câu, lời tán thưởng không đáng là gì nhưng khi nó được phát ra từ một người mặt lạnh như tiền suốt ngày quát nạt thì những lời này không khác thiên lại chi âm, nó giúp cho Lumi vốn yếu ớt trở lên kiên cường.
Còn đối với loại lười biếng như Tạp Nhĩ thì Mã Tát luôn dùng chiêu kích tướng, khiến hắn luôn luôn vượt quá giới hạn của mình mà bất kể sống chết.
Đối với một người đầy tiềm lực như Vương Động thì cần trực tiếp đưa ra ‘đòn sát thủ’ mạnh nhất nếu không thì những bài tập luyện bình thường với hắn chỉ là vô nghĩa. Nhưng Vương Động cũng hiểu được tâm ý của Mã Tát nên tuy hai người không nói nhiều với nhau nhưng lại rất hiểu nhau.
Có những thứ chỉ đến khi mất đi mới thấy được sự quý giá của nó.
“Vốn không định nói cho mọi người biết nhưng tôi cũng hy vọng trong số người ở đây về sau sẽ có người gặp lại anh ta. Mã Tát là đại đội trưởng lực lượng vương bài của bộ đội đặc chủng – đội ngũ tinh nhuệ nhất Liên Bang.
Mọi người nghe vậy không khỏi giật mình, Tạp Nhí há to miệng: “Thật hay giả vậy? Vương bài trong bộ đội đặc chủng?”
Quả thật mấy ngày nay hắn cũng nhìn thấy Mã Tát là một cao thủ.
“Ha ha, tất cả đều hẵng còn là học sinh, nếu có một ngày trở thành một thành viên trong bộ đội đặc chủng thì lúc đó mới biết được thế nào là huấn luyện ma quỷ thực sự, mấy ngày nay mọi người luyện tập còn tương đối nhẹ nhàng.”
Materazzi cười, bỗng nhiên nhìn về phía Vương Động “Vương Động, HLV Mã Tát có lời nhắn cho cậu.”
Vương Động hơi sửng sốt, những người khác cũng tập chung nhìn về phía hắn. Kỳ thực mọi người đều hiểu Vương Động mới là người mạnh nhất trong đội này.
Có một số việc không cần kết quả biểu thị vẫn được mọi người công nhận.
“Lục quân là thiên đường của cậu.”
Vương Động mỉm cười, “Cảm ơn HLV Mã Tát đã có lời khen tặng.”
Materazzi cũng không ngờ rằng Mã Tát lại khen ngợi một học sinh đến thế, ý của lời này quá rõ ràng: Vương Động là một quân nhân trời sinh, chỉ cần gia nhập lục quân thì chẳng khác nào cá gặp nước.
Chỉ là bạn học Vương Động không hề có hứng thú gia nhập lục quân, mục tiêu của hắn là trở thành một hạm trưởng vũ trụ có lương thưởng cao, đãi ngộ tốt, thăng chức nhanh lại ít gặp nguy hiểm. Chẳng qua không thể không thừa nhận từ sau khi gặp Mã Tát hắn rất thích cảm giác của một quân nhân.
“Đúng rồi, thưa hiệu trưởng, còn thứ này thì sao?” Vương Động chỉ về cái vòng trên tay mình.
“HLV Mã Tát nói đó là quà tặng cho cậu.”
“Tạp Nhĩ, HLV Mã Tát cũng có lời nhắn cho cậu!” Materazzi nói tiếp. Lúc này đừng nói là những người khác, mà ngay cả Tạp Nhĩ cũng không nghĩ tới hắn kém cỏi như vậy mà cũng được HLV khen.