[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Trong ngục vốn có hơn 200 người giờ phút này bỗng im lặng như tờ. Tên cầm đầu nơi này tinh thần lực cũng phải cỡ 150 tác, vậy mà 1 chiêu đã bị người ta làm thịt, quả thực là không tưởng!
Một đám người trên mặt đất liều mạng giãy dụa nhưng Vương Động không hề bỏ qua. Hắn bắt lấy tên còn sót lại cuối cùng, cầm đầu đập liên tục vào cửa sắt :”Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng!”
Vương Động bắt chước giọng nói đối phương, cuối cùng là ném cả người hắn đập mạnh vào tường.
“Còn ai muốn thoải mái nữa không?”
Trên mặt Vương Động vẫn nở nụ cười tủm tỉm, nhưng trong ngục không hề có 1 âm thanh nào vang lên nữa. Bọn người kia đều là hạng a dua theo, còn mấy “đại ca” khác đều không dám lên tiếng, rõ ràng tên kia không phải hạng “hiền lành gì cho cam”, xuống tay vô cùng tàn nhẫn.
Thanh niên vừa được “cứu” ôm chặt lấy tay Vương Động, ở trong này chỉ có gần bên người của Vương Động mới là an toàn nhất.
Vương Động căn bản không muốn rước thêm “của nợ”, bảo :”Bỏ tay ra!”
Đối phương vẫn lắc đầu lia lịa, rõ ràng không chịu buông cái phao cứu mạng ra.
“Tôi mặc kệ cậu là trai, gái hay là gay, bỏ tay ra và đến chỗ khác ngồi đi” Vương Động không có hứng thú quan tâm chuyện của đối phương. Hắn hiện giờ còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.
Lần này có lẽ thấy được Vương Động cũng không hẳn có ý vứt bỏ mình nên tên kia cuối cùng cũng bỏ tay, chẳng qua không chịu rời đi chỗ khác, mà Vương Động đi đâu hắn đi sát theo đó.
Vương Động sau khi ra tay tàn nhẫn, đám người kia cũng không dám lỗ mãng nữa. Một số người của các nhóm khác hỗ trợ mấy tên kia rút đầu ra. Trường hợp này quả là “vô cùng thê thảm”. Mấy chục tên này có lẽ sẽ phải tĩnh dưỡng mấy cái đầu và cặp mông một thời gian. Có lẽ sau này cũng mất hết “hứng thú” đối với mấy bộ phận này.
Chỉ là Vương Động cũng không coi sự việc thế là xong. Người ở đây chẳng có kẻ nào là dễ chịu an phận cả. Trước mặt không được sợ rằng sẽ chơi lén âm thầm. Chẳng qua Vương Động cũng không coi ra gì, binh đến thì tướng đỡ. Hắn chỉ muốn tìm hiểu xem chuyện gì cuối cùng đang xảy ra với mình.
Bên trong xảy ra chuyện lớn thế mà bên ngoài không có chút động tĩnh nào cả. Xem ra cảnh ngục đã quyết định mặc kệ tất cả.
Như vậy cũng tốt, Vương Động tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống. “Cái đuôi” kia cũng cun cút theo sau. Mặc dù nhìn sắc mặt Vương Động không tốt lắm, ra tay lại “đáng sợ” như vậy, “Cái đuôi” cũng thấy có chút sợ hãi rụt rè. Nhưng dựa vào giác quan thứ sáu của con gái, cô nàng biết được ít nhất người này sẽ không làm hại mình, cho dù có bị tổn thương, ít nhất cũng còn tốt chán so với đám “lợn rừng” còn lại kia.
Vương Động nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thực là đang tự hỏi. Sự việc có lẽ không giống như lời của Apache, đối phương tám chín phần mười là nhằm vào hắn. Nhưng hắn nhớ rõ đâu có đắc tội người nào trước đây? Trước kia không có cơ hội, giờ cũng không có. Còn nói về sự kiện ở hành tinh Norton giờ cũng đã qua lâu rồi, cũng chẳng liên hệ gì đến mình nữa. Nghĩ đến nghĩ lui thì cũng chỉ là một chuyến đi đến Thiên Đường đảo mà thôi. Nhưng mà thế thì sao chứ, đám sâu nổi loạn đâu có liên can gì đến hắn!
Chẳng lẽ là bởi vì bí quyết Đao Phong?
Nhưng nếu thế thì không thể nhốt hắn ở đây, mà phải đem vào phòng nghiên cứu rồi.
Nghĩ nửa ngày Vương Động cũng không ngẫm ra được lý do gì hợp lý! Dù sao mình cũng chẳng có gì, ông lão giờ cũng có dưỡng lão phí rồi, hắn chẳng có gì để mất mà phải sợ.
Vừa nãy “vận động” một chút cũng hơi mệt, lẳng lặng vận hành bí quyết Đao Phong để còn ứng biến tình huống sắp tới. Với bí quyết Đao Phong mà xuất ra toàn lực, muốn đối phó với hắn cũng không dễ đâu!
Vương Động cùng với Tây Bối Hóa bên người giữ một khoảng cách không ảnh hưởng đến nhau. Tu luyện bí quyết Đao Phong, sự rối loạn trong lòng Vương Động cũng dần bình thường, tâm tình trở lại thanh tỉnh như cũ, ý nghĩ cũng trở nên rõ ràng. Chuyện lần này nhằm vào ai? Hắn có lẽ chỉ là con cá nhỏ, nếu vậy chắc chắn không bao lâu hắn sẽ được thả ra.
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này hợp lý, Vương Động cũng yên lòng.
Trừ vài tên bị thương còn đang rên hừ hừ ra, trong ngục giam đã trở lại bình thường, chẳng qua không ai dám chủ động tìm Vương Động gây chuyện nữa.
Nhưng nếu chỉ có mình Vương Động, những người khác có lẽ sẽ không động đến nữa. Nhưng giờ chỗ này có…gái. Bất kể là vì nhầm lẫn thế nào đưa vào đây, nhưng cũng đã có nhiều người rục rịch…
Đàn ông, nửa trên là tố chất, nửa dưới là bản chất. Mà con người vốn làm theo bản chất hơn là tố chất, không vì Vương Động mà làm nguội lạnh đi phần dưới, ngược lại, dục vọng của bọn hắn ngày càng hung mãnh, ánh mắt nhìn về phía Tây Bối Hóa như chỉ muốn “nuốt tươi”
“Cái đuôi” cảm giác không được tự nhiên, chẳng qua ở nơi này không có chỗ trốn được ánh mắt mọi người xung quanh, nên cô lại xích lại gần Vương Động một chút. Loại xê dịch đó cũng động lòng người đến mức làm cho đám lang sói bên ngoài thú huyết dâng trào. Nếu không có Vương Động, đám người kia lập tức sẽ đem cô gái này ăn sống nuốt tươi ngay. Nhìn dáng vẻ nhỏ xinh của cô, sợ rằng không chịu nổi nhiều người như vậy.
Tinh thần lực chậm rãi triển khai, giám sát toàn bộ tình huống xung quanh của ngục giam. Tất cả đều ở trong cảm giác của hắn, có thể cảm nhận rõ ràng được dục vọng của những người này, tinh thần đang ở trạng thái cực độ phấn khởi, dường như có không ít người bắt đầu “khởi động”, xem ra không bao lâu nữa sẽ có hành động.
Bỗng nhiên, thái độ của Vương Động có chút thay đổi. Hắn bỗng cảm thấy những lời nói “thừa thãi vô nghĩa” trước đây của ông lão nhà mình, giờ hóa ra đều có đạo lý cả!
Sau một giờ yên tĩnh, giờ này rốt cuộc lửa cũng bùng phát. Bọn họ cũng không tìm cảnh ngục, xem ra cũng biết cảnh ngục sau cánh cửa sát căn bản sẽ không quản bọn họ.
Cuối cùng đã có 3 tên cầm đầu đứng lên, những người khác cũng đều đứng lên theo. Hơn 100 người theo 4 phương 8 hướng vây quanh lại. Tây Bối Hóa dường như cảm giác có chuyện không ổn, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Động. Không biết từ bao giờ, ngực áo trước ngực cô đã mở ra, lộ cả khoảng trắng ngần như tuyết. Mà nước mắt cũng lau đi đám bụi bẩn trên mặt, lộ ra màu da trắng chân chính. Không những là gái, mà còn là …gái đẹp! Kỳ thực chỉ cần là gái bất kỳ, ở chỗ này cũng đã là cực phẩm hết, huống gì gái đẹp như vậy, không gì có thể ngăn cản được đám người sắp phát điên kia.
“Ha ha, anh bạn, chúng ta thương lượng nhé. Cô gái này giao cho bọn tôi, ở đây sẽ không có ai quấy rầy anh hết!” Một tên cầm đầu da đen nói.
“Ha ha, anh bạn, bọn này biết anh rất giỏi, nhưng đánh với tất cả bọn này có lẽ với anh cũng không được lợi gì, nếu anh thích, có thể “chơi” trước cũng được”
“Tinh thần lực của anh cùng lắm cũng chỉ cấp 5, chúng tôi ba người cũng vậy, đánh nhau không có ý nghĩa lắm. Đám người hồi nãy bọn tôi sẽ thay anh “dạy dỗ” một trận nữa, thế nào?”
Xem ra bốn người này hóa ra chính là đại ca của chỗ này, mỗi người phụ trách một nhóm người. Chẳng qua ai cũng cảm thấy ghét tên cầm đầu còn lại, giờ hắn đã bị phế bỏ, bọn họ đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội quật khởi trở lại.
Nhưng cũng rõ ràng là 3 người này khá kiêng kỵ Vương Động, biểu hiện của Vương Động tuy chỉ là tinh thần lực của chiến sĩ cấp 4, nhưng uy lực dường như khác xa. 3 người này cũng không ngu gì muốn rộng thủ, càng sẽ không vì tên cầm đầu bị ăn đòn kia mà ra tay. Chẳng qua cô gái kia không thể tha được, trời mới biết người này khi nào thì được thả ra.
“Đừng mà, đừng mà, xin anh, đừng giao tôi cho bọn họ, anh muốn gì tôi cũng cho anh” Tây Bối Hóa nhào về phía Vương Động.
Nhưng Vương Động bỗng nhiên né sang một bên, tùy ý nhún nhún vai nói :”Các anh muốn làm gì thì làm, chuyện không liên quan đến tôi, cứ coi như tôi không tồn tại là được rồi!”
Tất cả mọi người sửng sốt, không ai ngờ được tên nhóc này “dễ nói chuyện” như thế. Hình như có gì không ổn lắm thì phải. Chẳng lẽ định nhân dịp bọn hắn “làm việc” mà đánh lén???
“Anh nói thật chứ?”
“Hỏi thừa! Chẳng lẽ còn muốn tôi đi trải giường chiếu giúp các người nữa chắc???”
Vương Động trở lại một góc, nhắm mắt dưỡng thần. Đấy gọi là nhắm mắt làm ngơ, hoặc có thể coi là căn bản không thèm quan tâm.
“Ha ha, anh bạn, kẻ thức thời đúng là tuấn kiệt! Các anh em, không cần khách khí!”
“Không, không được. Các người nhiều như vậy, tôi, tôi chỉ hầu hạ người mạnh nhất trong số các anh thôi. Bằng không tôi sẽ cắn lưỡi chết, các anh chỉ còn nước “chơi” xác chết thôi!”
Tây Bối Hóa hoảng sợ liên tiếp lùi về phía sau…
“Khảm La, cô nàng này để cho tôi đi”
“Tây Môn, mày đang nằm mơ sao. Cút đi!”
“Khi nào thì đến lượt chúng mày nói chuyện chứ hả!”
Ba người vừa tranh cãi, đàn em của mỗi người cũng lập tức chia phe. Xem ra đám người này bình thường cũng là thường xuyên đánh nhau, bây giờ chỉ là tạm thời liên minh.
Vương Động chẳng quan tâm, hình như là thật sự mặc kệ. Tây Bối Hóa sợ đến mức muốn chết, rụt rè nhìn đám đàn ông đang cãi nhau. Đúng lúc đó người da đen được gọi là Khảm La bỗng ra tay, nắm lấy cổ Tây Bối Hóa.
“Cô bé, tưởng châm ngòi chia rẽ bọn anh sao? Còn non và xanh lắm!”
“Ha ha, chúng ta 3 người cùng làm đi. 3 người chúng ta chơi xong rồi, anh em còn lại đều có phần!”
Tây Môn kêu lên, đám người dưới tay lập tức hoan hô ầm ĩ. Chẳng qua nhìn thân thể mềm mại của Tây Bối Hóa thế này, e rằng “chơi” mấy hiệp là sẽ tàn mất…
Vương Động giống như là tượng đất vậy, không có bất cứ tình cảm gì!
“Vương Động, cứu mạng. Anh là học sinh trường quân đội mà thấy chết lại không cứu vậy à?”
Tây Bối Hóa kêu lên thê lương, bộ dáng kia quả thật có thể khiến cho tinh thần “anh hùng” của đàn ông nổi dậy, nhưng đồng thời cũng kích thích luôn một mặt khác trái ngược.
Vương Động duỗi lưng một cái, chầm chập ngáp một cái nữa :”Chị hai à, chị không đi làm diễn viên quả là lãng phí. Đừng phiền đến tôi, tôi ngủ cái đã!”
Lời nói của Vương Động vừa xong, “tiểu mỹ nữ” Tây Bối Hóa không biết làm sao đã thoát khỏi tay Khảm La đi ra rồi.
3 người cũng sững sờ, không nhìn kỹ lại tưởng hoa mắt. Cũng khó trách, đàn ông chỉ cần khi xúc động là sẽ mất đi sức lực…
Chẳng qua không chờ Khảm La bùng nổ tinh thần lực, Tây Bối Hóa đã tung ra một cước như tia chớp đánh trúng chỗ hiểm của hắn, lần này ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không phát ra được, chỉ có ngã xuống đất nằm run lẩy bẩy.
Tây Bối Hóa không thèm nhìn đám người xung quanh, cười cười :”Làm sao cậu phát hiện ra?”
Vương Động bĩu môi,“Cần cả lý do sao?”
“Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nhỏ mọn thế chứ?” Người đẹp nháy nháy mắt, nhìn vẻ quyến rũ này xem ra khẳng định lớn tuổi hơn Vương Động, kinh nghiệm cũng phong phú hơn nhiều.
Muốn “quyến rũ” cũng phải nhằm đối tượng chứ!
“Đầu tiên, trừ khi đám cảnh ngục mắt mù hết, nếu không sao có thể thả con gái vào đây! Thứ 2, nếu cô đã giả vờ sợ hãi, một người sợ hãi liệu có tâm trạng ngồi nghịch..móng tay được sao?”
Vương Động cười cười.