[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo

Chương 163 : Ăn ngủ đầu đường.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sau Ciscoco đến lượt Khương Long - truyền nhân của Bài Vân Chưởng, No1 năm ba của học viện Hào Quang, chiến sĩ võ trang cấp năm, thiên tài 19 tuổi trở thành bại tướng của Võ Thần Tự Nhận. Thất bại này so với Ciscoco càng rung động, lại càng có sức thuyết phục hơn so với Alexander. Có lẽ lúc này mọi người bắt đầu tin tưởng vào khẳ năng… Võ Thần Tự Nhận quả thực là một thần thoại. Phía công ty chủ quản lúc này không hề đưa ra bình luận gì, bởi sự xuất hiện của Võ Thần Tự Nhận đã làm cho số lượng người tham gia diễn đàn gia tăng khủng khiếp. Võ Thần Tự Nhận lúc này đang là một cao thủ không ai bì nổi. Ai có thể chiến thắng hắn? Hắn tuyên chiến với toàn bộ thế giới! Truyền kỳ lại được viết tiếp, người phối hợp viết tiếp truyền kỳ là ai? Chưởng pháp khủng bố gì lại có thể đánh bại truyền nhân Bài Vân Chưởng? Hắn là ai vậy? Võ thần chuyển thế?! Một siêu cấp thiên tài 16 tuổi, khiêu chiến sự thống trị của ngũ đại thế gia. Chân chính thiên hạ đệ nhất chưởng! Ai có thể đoán ra công pháp của Võ Thần Tự Nhận! Một trận chiến này khiến cả thế giới oanh động, không chỉ ở Địa Cầu hay Mặt Trăng mà ở cả Sao Hỏa nữa. Trước kia Võ Thần Tự Nhận không đáng được nhắc tới, còn Khương Long lại vô cùng nổi tiếng tại Mặt Trăng, hắn cường đại như vaayjmaf vẫn không thoát khỏi vận mệnh thất bại. Hơn nữa lại thua trên tay người trẻ hơn hắn ba tuổi. Công pháp gì lại có thể lấy yếu thắng mạnh, loại kỹ xảo gì có thể vận dụng nhiều chủng loại công pháp như vậy, chưởng pháp gì lại có thể phá Chưởng Tâm Lôi! Bài Vân Chưởng tung hoành thiên hạ chưa từng gặp qua chuyện này. Quả thực Bài Vân Chưởng không phải là vua của các loại chưởng pháp nhưng chưa bao giờ một loại chưởng pháp nào có thể dùng hạch lực thấp hơn lại có thể chiến thắng được nó. Vậy mà lúc này chưởng pháp thần bí kia đã chiến thắng, hơn nữa nó còn khiến cho người thường cũng nhìn ra được uy lực siêu tuyệt của mình. Lại là một buổi tối không ngủ. Hôm nay không phải cuối tuần, Emma thấp thỏm bấm điện thoại cho Trương Tĩnh vốn cũng đang ngơ ngẩn. Không ngờ rằng Trương Tĩnh cũng có ý mời hắn nên Emma mừng rỡ như điên, Mâu Tu bên kia không khỏi cười đầy … ti bỉ. Lần đầu tiên tới nơi ở của Trương Tĩnh, hai người đều có chút hiếu kỳ. Cửa mở, Trương Tĩnh mỉm cười: “Mời hai vị niên đệ vào nhà, không nên khách khí.” “Oa, nơi ở của học tỉ không tồi chút nào, chúng tôi sẽ không khách khí.” Mâu Tu đẩy Emma một cái nhưng chính hắn mới là người đi vào trước. Người này trời sinh đã không biết khách khí là gì. “Cứ như Mâu tu có phải tốt không, Emma còn không vào đi, tôi đúng lúc có một chuyện muốn khỏi cậu.” Trương Tĩnh nhiệt tình nói. Mâu Tu hơi sững sờ, không ngờ rằng Trương Tĩnh lại có thể nhận ra mục đích đến đây của hắn. Xem ra Thiết Mạc Trương gia quả thực không chỉ có hư danh. Sợ rằng tư liệu bản thân của mình cũng bị đối phương nắm rõ như lòng bàn tay. Chà chà, phụ nữ như vậy thất đáng sợ. Vạn nhất làm bạn trai của cô ta thì chẳng phải khi đi cầu cũng sợ bị ám sát sao? Thấy Trương Tĩnh nhiệt tình như vậy Emma cũng trầm tĩnh lại: “Học tỷ, chúng tôi vừa xem xong trận đấu giữa Võ Thần Tự Nhận và Khương Long, không biết học tỷ có biết loại chưởng pháp lúc cuối Võ Thần Tự Nhận dùng không?” “Ha ha, điều này quả thực rất thú vị. Hai cậu uống gì?” “Nước trắng là được.” Emma có chút ngượng ngùng. “Cà phê G7 đi! Mà học tỷ đã nói không cần khách sáo vậy cho xin luôn 2 chén!” Mâu Tu quả thực không chút khách khí. Lần đầu đến nhà người đẹp ai lại uống nước trắng cho uổng công! Trương Tĩnh mỉm cười, quả thực cô đã lấy cho Mâu Tu hai chén, còn lấy cho Emma một cố nước trắng. “Emma, cậu và Mâu Tu là những người quan sát Võ Thần Tự Nhận sớm nhất, cũng thường xuyên phân tích video chiến đấu của hắn. Cậu cảm thấy người này thế nào?” Trương Tĩnh ngồi xuống ghế đối diện rồi hỏi. Cho dù là ai ‘được’ Trương Tĩnh hỏi như vậy đều chắc chắn sẽ mở miệng thao thao bất tuyệt, nhưng Emma lại bình tĩnh nghĩ ngợi phân tích một chút, bởi hắn biết Trương Tĩnh không cần một dự đoán mơ hồ, vì cô ta chắc chắn đã tự có cho mình một đáp án chuẩn xác. Mâu Tu bên cạnh xem bạn tốt của mình trầm ngâm thì mau mắn tranh thủ thời gian cho hắn: “Thằng nhóc ấy rất quái đản, tôi vẫn muốn cùng hắn đánh một trận ra trò, chỉ đáng tiếc không có cơ hội…” “Nói như vậy thì cậu đã thua hắn một lần.” Trương Tĩnh mỉm cười, nói. “Khụ khụ, đừng nói lời đau lòng như vậy chứ. Lần đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, tôi còn chưa giở bản lĩnh thật sự ra đâu!” Mâu Tu không muốn mất mặt trước ‘đàn bà phụ nữ’ nên ương ngạnh trả lồi. Trương Tĩnh gật đầu sau đó chuyển ánh mắt về phía Emma, biểu tình Emma lúc này vẫn có chút đắn đo: “Rất khó nói cho chính xác, nhưng theo cảm giác của tôi thì từ hắn tôi nhìn thấy hình ảnh của Chiên Sĩ Đao Phong…” Trương Tĩnh cười cười, cô cũng cảm thấy người này rất cổ quái. Cho dù lấy thực lực của ngũ đại thế gia hiện tại tuy không phải không có khả năng bồi dưỡng ra một người như vậy, nhưng nếu là người của ngũ đại thế gia thì mọi người ắt phải nhận ra công pháp hắn dùng. Nhưng ngoài ngũ đại tuyệt học thì còn công pháp nào khiến con người ta có sức chiến đấu cường đại đến vậy. – Đây cũng là nghi vấn mà Trương Tĩnh chưa có đáp án. “Trương Tĩnh, cô có biết một chưởng cuối cùng của Võ Thần Tự Nhận không? Theo tôi được biết thì ngay cả Thánh Đường cũng không có chưởng pháp uy lực đến vậy.” Mâu Tu tựa hồ đang nhớ lại. “Tôi cũng đã tra qua các loại tài liệu, chưởng pháp tuy rất nhiều nhưng trong lịch sử cũng chưa hề xuất hiện một loại chưởng pháp nào khủng bố như vậy. Có lẽ là tư liệu của tôi không được đầy đủ.” Emma nói “Có một số việc tôi không muốn nói nhiều, nhưng quả thực có một loại chưởng pháp giống thế này xuất hiện cách đây mấy trăm năm.” Trương Tĩnh nói ra, nhất thời Emma cùng Mâu Tu cùng vểnh tai lên nghe. Đây chính là các ghi chép bí mất mà bọn hắn không biết. “Đại khái ở 300 năm trước khi loài người mới giao thủ cùng tộc Zago thì quả thực đã xuất hiện một chiến sĩ võ trang khủng bố, người này có lai lịch không rõ nhưng sức chiến đấu khủng bố của hắn khiến tộc Zago nghe thấy cũng sợ mất mật. Theo tư liệu thì phàm kẻ bị người này đụng tới sẽ tập tức nổ tung. Theo phân tích thì tôi cho rằng đây là một loại công pháp ám kình, hoặc một thứ khác tương tự thế.” Trương Tĩnh chậm rãi nói. Người này cũng thuộc thời đại của Chiến Sĩ Đao Phong, nhưng là hậu bối về sau. Người này cũng rất thần bí, có sức mạnh của võ thần nhưng lại không rõ lai lịch. Chỉ là trong lúc mấu chốt của chiến dịch thì lại nhìn thấy bóng dáng hắn. Hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Zago chết trên tay hắn đã đạt tới một con số kinh người. Nhưng sau chiến dịch quyết định đó chấm dứt thì ‘kẻ thù của sâu’ này cũng biến mất. Bởi vì thời gian quá xa xưa nên Trương Tĩnh cũng không thể xác định chưởng pháp của Võ Thần Tự Nhận và người kia có giống nhau hay không, nhưng đây cũng là một thứ đáng tham khảo. “Bởi một nguyên nhân nào đó, người ngoài không ai biết đến võ thần đáng sợ này, hơn nữa đã có lời đồn người này là do Chiến Sĩ Đao Phong mang đến.” “Theo học tỷ nói vậy, thằng nhóc kia không phải là võ thần đáng sợ đó hoàn hồn chứ? Mà chưởng pháp kia tên là gì?” Mâu Tu vốn là kẻ hiếu động, nên khi nghe kể về loại chuyện này thì hắn càng tò mò, hiếu kỳ. “Ha ha, điều này thì tôi còn muốn tiếp tục khảo nghiệm. Đương nhiên chưởng pháp Võ Thần Tự Nhận sử dụng cũng chưa chắc đã phải là loại chưởng pháp đó. Dù sao kỹ xảo chiến đấu cũng có rất nhiều nét tương đồng nhau, sự khác biệt của hạch lực cũng không nhiều. Theo diễn biến trận đấu thì tôi đoán rằng kẻ này không phải người thường, chắc chắn là do cơ duyên xảo hợp nào hắn có được một loại công pháp thần bí cho nên muốn thông qua chiến đấu để nâng cao kỹ xảo và kinh nghiệm chiến đấu.” “Công pháp gì lại lợi hại như vậy?” Emma ngơ ngác hỏi. Bất cứ thứ gì qua tay Trương Tĩnh đều được phân tích rõ ràng, trở nên vô cùng đơn giản. Rất nhiều điều thần kỳ đều là do con người tự tưởng tượng ra. Nói ví dụ như các vị thần thời cổ đại. “Bí quyết Đao Phong.” Trương Tĩnh mỉm cười nói. Hai người sửng sốt rồi bất cười. Bất kể thế nào, chỉ cần Võ Thần Tự Nhận liên tục xuất hiện thì một ngày nào đó sẽ để lộ dấu vết. Trước kia có thể chưa nhiều người chú ý nhưng hiện tại hắn đã được vô số người chú ý, nhất là những người giống như Trương Tĩnh. Đánh bại Khương Long khiến những khảo nghiệm Võ Thần Tự Nhận sắp tới của hắn càng thêm nghiêm khốc. Chẳng qua đó cũng là những chuyện về sau. ******** “Đều tại ông!” “Nhóc con đáng chết, không nên phạm sai lầm rồi lại đổ lỗi cho ta.” “Ông còn nói muốn đi ngắm biển còn gì. Già như vậy còn muốn học người khác du ngoạn ngắm cảnh.” “Biến! ta vẫn là tráng niên, nhìn xem biển có gì khác hay không, bà nội nó nữa, rõ ràng là cảm giác được cái gì nhưng lại không thể nhớ ra, khó chịu quá.” “Thôi đi, nghĩ không ra thì đừng nghĩ” Tại sân trường Berna, một học sinh đang lầm bầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh. “Đáng chết, không vào được rồi.” “Móa! nơi đâu cũng có camera theo dõi, muốn ta bị bắt sao. Nơi đây lại còn bố trí cả điện cao áp, tôi không muốn bị người mang đi!” “Ý tưởng là của ta, còn lại giao cho ngươi. Một chút việc nhỏ như vậy mà cũng cần đến bổn võ thần. Ta đi ngủ trước.” Nói xong cũng không để ý đến Vương Động, Võ Thần Tự Nhận liền trở về không gian thủy tinh. “Cái *** chó, lần nào cũng dùng chiêu này!” Vương Động tức giận bất bình nói. Sau khi kết thúc trận đấu hắn trở về, nhưng trên đường lại thuận miệng nói nơi đây gần bãi biển. Thế là Võ Thần Tự Nhận sống chết đòi đi, lại còn đem bao lý luận cương thường ra ‘dạy dỗ’ Vương Động, ông ta còn nói nếu không đi sẽ làm phiền hắn cả buổi tối. Kết quả: Võ Thần Tự Nhận giống như một gã điên, đứng hét loạn trên mặt biển cả một đêm khiến Vương Động thiếu chút nữa tức chết. Mãi hắn mới chờ được ‘lão già’ kia hét khản cổ, nhưng lúc này cũng đã quá muộn. Khổ quá… Nhìn đồng hồ, hắn cũng muốn ngủ nhưng không thể mở cửa, nó chỉ mở ra vào sáng sớm hôm sau. Vương Động quyết định dùng phương pháp của Võ Thần Tự Nhận đi kiếm một chỗ ‘nằm tạm qua đêm’ vừa đi hắn vừa nhổ nước bót phì phì. “Vương Động, cậu đang làm gì ở đây?” Đột nhiên có giọng nói cất lên khiến Vương Động giật mình ngồi bệt xuống đất. Cũng là bởi giọng nói này quá quen thuộc. Dĩ nhiên là Chu Tư Tư. “A, không có việc gì, tôi vừa trở về.” Vương Động nói năng có chút lộn xộn. Chu Tư Tư buồn cười, “Được rồi, lại đi chơi khuya.” “Ha ha, đúng vậy! Nhưng trễ như vậy cậu còn đi đâu? Đây là…” Chu Tư Tư đỏ mặt “Tôi thấy có chút không thoải mái lên đi tới phía trước mua thuốc.” “A, làm sao vậy, sao không thoải mái?” Bạn học Vương Động quan tâm hỏi han. Thể chất của mọi người không tồi, hơn nữa tu luyện hạch lực khiến sức đề kháng rất cao, ít khi sinh bệnh. Chu Tư Tư lại càng thêm đỏ mặt “Cái này… không phải như cậu nghĩ. Ai nha, mà sao lại nói toàn lời vô nghĩa với cậu. Mấy giờ rồi, mau vào đi thôi!” Bạn học Vương Động gãi gãi đầu, hắn quả thực không hề nghĩ đến cái gì, tính tình cô gái này thật kỳ quái. “Sao không đi vào, không phải sẽ đứng đây hò hét để mọi người dậy mở cửa cho cậu chứ.” Nói xong, Chu Tư Tư rút thẻ của mình quét đánh roẹt một cái ở bảng điện tử. Bạn học Vương Động nhìn chiếc thẻ của mình không nói gì. Đây chính là loại thẻ mà Materazzi trang bị cho chín học viên Alan, nó có thể sử dụng vào tất cả các phương diện ở Berna, ví dụ như …là mở cửa chẳng hạn. Nhìn vào bên trong, bạn học Vương Động vội vàng đi theo. Đều là tai họa do ‘lão già’ Võ Thần Tự Nhận gây ra.