[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Giáo huấn xong Vương Động, FlyWing lại quay sang nhìn Tạp Nhĩ. “Bạn học Tạp Nhĩ!”
“Vâng!”
“Sao cậu lại thích đánh lén đến vậy!” FlyWing tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hỏi.
“Không biết, em cảm thấy bắn tỉa từng chút đám quân nhảy dù một rất thú vị.” Bạn học Tạp Nhĩ luôn luôn hành động theo cảm giác.
“Rất thú vị phải không, vậy còn quân lính của cậu khi hạ xuống thì sao?”
“A đúng!” Tạp Nhĩ sực nhớ. Đây quả thực là một vấn đề.
FlyWing cũng không tiếp tục nói. Gã Tạp Nhĩ này ‘sờ’ chỗ nào cũng có cả đống khuyết điểm cho dù có dùng một ngày liệt kê cũng không hết. Mọi người cố nén cười, thầy giáo quả là đã gặp phải ‘quái chiêu’ rồi.
FlyWing bắt đầu chỉ điểm những người khác, trong tất cả mọi người thì Chu Tư Tư tiến bộ nhanh nhất. Tuy là con gái nhưng thao tác xử lý của cô nhanh đến mức khó tin – gần bằng so với Vương Động, mà khả năng bao quát đại cục lại càng tốt, có thể nói cô là người giỏi trong phương diện này - Một người như vậy quả thực thích hợp để làm sĩ quan chỉ huy. Ưu thế của cô so với Best cũng không ít, ví dụ như bình tĩnh hơn, không tự đại; hiện tại chỉ có một khuyết điểm duy nhất là ít kinh nghiệm.
Một ngày đặc huấn kết thúc, tất cả mọi người đều mệt đến hoa mắt. Nhất là hệ trọng trang giáp – từng giờ học không khác nào một sự khảo nghiệm trầm trọng với thân thể bọn họ.
Lúc ăn cơm luôn là thời điểm sung sướng nhất, mùi vị thức ăn của Berna cũng không tồi khác hẳn so với sự đạm bạc ở Thiên Đường Đảo, nơi đây bọn họ được ăn no mà không sợ phải ‘đau xóc’ khi cơm chưa kịp tiêu đã lại phải huấn luyện. Cả nhà ăn không khác một chiến trường, kiểu ăn của bọn họ quả thực có thể dọa cho các học sinh khác khiếp vía.
“Mọi người, buổi tối nay có thứ hay để xem. Bạn học Tào Nghị muốn chia xẻ thứ này với chúng ta.” Hồ Dương Hiên nói.
Cùng nhau tham gia đặc huấn trong thời gian dài như vậy nên học sinh của hai học viện đã có tình cảm tương đối tốt, không còn xa lạ như lúc ban đầu.
“Cũng không có gì, tôi vừa làm xong một video phân tích chiến đấu của Võ Thần Tự Nhận; cũng do phải tham gia huấn luyện cả ngày nên không thông báo trước được. Mọi người thử nhìn xem, tôi cảm thấy thứ này khá có ích cho chúng ta.”
Tào Nghị có chút ngượng ngùng nói.
“Vậy thì nhất định phải xem video của cậu khác với video đã phát hành của Dream thế nào.”
“Đúng vậy, không thể bỏ qua.”
Tất cả mọi người tuy đã nhìn vô số lần những video chiến đấu của Võ Thần Tự Nhận nhưng vẫn rất hứng thú khi có được một đoạn video phân tích. Ban đặc huấn quả thực hành hạ bọn họ không ra hơi khiến một Tào Nghị vốn luôn thích phân tích trận đấu ngay khi nó kết thúc cũng phải hoãn lại về sau, nhưng hắn vẫn cố gắng làm, bởi đây là thú vui của hắn, hơn nữa trong lúc phân tích hắn cũng có thể thu được không ít kinh nghiệm, có nhiều thứ chỉ thật để ý mới có thể phát hiện.
“Vậy thì phải chờ xem rồi.” Mã Tiểu Như cười nói.
Sự kiện ở Thiên Đường Đảo cũng không tạo thành phức tạp gì quá lớn cho Tiểu Như, tập đoàn lớn mỗi ngày đều phát sinh đủ mọi loại chuyện mà – tất cả đều có người xử lý. Cô hiện tại căn bản không cần để ý nhiều, mà trong đoạn thời gian này Tiểu Như tu luyện cũng rất chăm chỉ.
Vương Động không có hứng thú nhiều lắm nhưng hắn thấy mọi người hào hứng như vậy thì cũng cảm thấy không lên tỏ ra ‘khác người’, coi như là tự xem xét để rút kinh nghiệm vậy.
Buổi tối, nhóm người Vương Động đang tụ tập với nhau, kỳ thực đại đa số đều đã xem qua nhưng video trận đấu cùng video phân tích trận đấu là hai thứ khác nhau, nhất là khi Tào Nghị lại là cao thủ trong phương diện này. Rất có thể hắn đã tìm ra một số chi tiết nào đó.
“Cho đến thời điểm này, Khương Long được coi như ‘người thách đấu’ mạnh nhất.”
“Quả thực Bài Vân Chưởng đủ tư cách để đứng vào hàng ngũ tuyệt học, tên nhóc này quả không đơn giản.” Hồ Dương Hiên có chút cảm thán. Thế giới quả là rộng lớn, lúc mới ở Thánh Đường đi ra hắn cảm thấy mình tài trí hơn người, nhưng trên thực tế nơi đâu cũng có vô số nhân tài, hoặc cũng có thể vài năm trở lại đây nhân tài bỗng nhiên nở rộ như nấm sau mưa. Việc này cũng không biết là tốt hay xấu nữa.
Cường giả luôn xuất hiện trong những cuộc cạnh tranh tối cường, nhưng đây cũng là sự bi ai của vô số thiên tài khác. Giống như thời đại Chiến Sĩ Đao Phong, vương tử hoàn mỹ Lilan Garros, mãnh tướng Salta, Thiên vương Kiều gia, tậm chí cả hải tặc vương Trát Khắc Lợi, vv… tất cả đều là thiên tài trong thiên tài, nếu đổi vào một thời đại khác thì bọn họ đều có thể làm chúa tể thời đại, tự sáng tạo truyền kỳ của riêng mình. Nhưng tại thời đại kia, Chiến Sĩ Đao Phong quyết định hết thảy, nhưng nếu xét trên một góc độ khác mà nói thì do có bọn họ tồn tại nên mới xuất hiện Chiến Sĩ Đao Phong.
Thần thoại luôn được sinh ra trong thời đại đầy những cường giả.
Mà một hai trăm năm qua, chưa bao giờ xuất hiện nhiều cao thủ có tiềm chất như bây giờ. Các đại thế gia, thánh đường, cùng với các đại học viện quân sự, học viện võ đạo đều cho ra đời không ít nhân vật phong vân. Còn lúc này Võ Thần Tự Nhận hoành không xuất thế, có ám chỉ điều gì không?
Ciscoco và Khương Long có lẽ mới chỉ là sự khởi đầu cho một thần thoại.
Tuy rằng mới xem qua một lần nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực mà hít sâu một hơi, chưởng pháp này bá đạo đến cỡ nào, quả thực phải dùng từ ‘tàn nhẫn’ để hình dung.
Mã Tiểu Như chợt phát hiện một điểm không ổn, “Tào Nghị, tua lại đi, tí nữa, dừng!”
“Đúng, ở chỗ này, phóng lớn lên đi!”
Tiếp theo, hình ảnh không ngừng được phóng đại. Sắc mặt vài người đã có chút biến đổi, nhưng hầu như tất cả vẫn mơ hồ không hiểu, mà ngay cả Tào Nghị cũng chưa phát hiện ra cái gì.
“Ám kình!”
“Đúng rồi!”
Mã Tiểu Như cùng Hồ Dương Hiên đều là những người có kiến thức rộng rãi, một người được bồi dưỡng ở Lý gia, một người ở Thánh Đường.
“Ám kình là cái gì? Hai người định nói điều gì thế?” Tạp Nhĩ vẫn chưa hiểu.
Những người khác cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra. Kỳ thực người có thể nhận ra chỉ là Apache, Tào Nghị, Hồ Dương Hiên, Mã Tiểu Như, Chu Tư Tư.
Tại thời khắc cuối, một chưởng vô danh của Võ Thần Tự Nhận cùng Chưởng Tâm Lôi của Khương Long cũng vẫn chưa hoàn toàn phát lực. Đây cũng là chỗ mà Mã Tiểu Như cảm thấy không thích hợp.
Khoảng cách của hai người vẫn còn xa một chút, nói cách khác song phương không thực sự đối chưởng – đây cũng chính là điểm trí mạng đối với Chưởng Tâm Lôi của Khương Long bởi hắn căn bản còn chưa thể phát chưởng ra ngoài, phán đoán sai lầm khoảng cách, còn chưởng pháp của Võ Thần Tự Nhận tựa hồ vừa tiếp xúc là có thể bộc phát công kích.
Nghe xong Mã Tiểu Như giải thích, mọi người như cũ vẫn ù ù cạc cạc.
“Chẳng hiểu gì cả, không phải là công kích càng mạnh càng tốt sao, phát không ra lực thì có tác dụng gì?” Kiaro hỏi.
“Đây chỉ là giai đoạn ban đầu, nói về kỹ xảo sử dụng hạch lực thì nó được chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là Minh Kính cảnh, tại giai đoạn này mỗi một quyền đều là thực, theo đuổi cường độ lực lượng. Giai đoạn thứ hai là Ám Kình, lực lượng này có tính sát thương hơn xa giai đoạn một, hơn nữa bề ngoài không hề gây sự chú ý. Nhưng loại phương thức công kích này vô cùng khó luyện, yêu cầu đối với hạch lực cũng rất cao.
“Nói cách khác, ám kình có khả năng công phá và xuyên thấu rất lớn, một quyền mạnh mẽ có thể đánh nát tảng đá nhưng không thể đánh vỡ vụn một trang giấy mỏng. Kỳ thực Bài Vân Chưởng luyện đến tối cao cũng sẽ xuất ra được ám kình. Đó cũng là đặc điểm của Miên Chưởng, hoặc có thế nói đó là giai đoạn bậc cao của Chưởng Tâm Lôi. Hiện tại Khương Long còn cách rất xa cảnh giới đó.” Mã Tiểu Như tiếp tục giải thích.
“Rốt cục nó có sức công phá đến mức nào?”
“Nói ví dụ như vỏ ngoài của Zago cứng như sắt thép, nhưng lực ám kình có thể trực tiếp xuyên qua vỏ ngoài mà đánh vào bên trong. Nếu được sử dụng trong cuộc đấu giữa người với người thì áo giáp võ trang không hề có tác dụng với nó.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ rằng chiêu thức này lại đáng sợ như vậy. Thảo nào Khương Long lại bị thua trong nháy mắt đó, cho dù là ai gặp phải lực lượng đáng sợ đó cũng sẽ đều như vậy cả.
“Phì! Nói thế chẳng phải là không có biện pháp để đối phó sao!”
“Điều này là không cần thiết, bởi nó rất khó. Trước mắt còn chưa nghe nói người nào trước 30 tuổi có thể sử dụng kỹ pháp ám kình.” Mã Tiểu Như nói.
“Nếu vậy thì Võ Thần Tự Nhận này chẳng phải là yêu quái chuyển thế sao?”
Vương Động ngồi nghe thì cũng gật gù, hóa ra là như vậy. Trên cơ bản thứ chưởng pháp mà Võ Thần Tự Nhận dạy cho hắn cũng thuộc về ám kình, chẳng qua chiêu thức này không khác gì tự sát, nếu không phải bản thân có song hạch tâm thì chỉ sợ đả thương địch thủ một ngàn thì cũng tự làm mình tổn thương đến tám trăm. Chiêu thức này đối với hắn hiện nay vẫn còn là một ghánh nặng rất lớn.
“Ám kình thường được sử dụng làm đòn sát thủ, loại công kích này cũng gây ra tổn thương cho bản thân rất lớn. Chỉ đáng ngạc nhiên là Võ Thần Tự Nhận chỉ có tinh thần lực cấp bốn vậy mà lại có thể hóa giải sự phản phệ của nó.” Đây chính là vấn đề mà Mã Tiểu Như nêu ra, đáng tiếc không ai có thể trả lời cô.
“Vậy cảnh giới thứ ba là gì?” Tào Nghị tò mò hỏi, cảnh giới thứ hai là ám kình đã khủng bố như vậy.
“Hóa Kính Cảnh! Chỉ đến đẳng cấp võ thần mới có thể xuất ra. Tình huống cụ thể thì mình cũng không rõ lắm, đòn tấn công của Võ Thần Tự Nhận rất giống ám kình, nhưng cũng không thể khẳng định được. Trên thế giới có rất nhiều phương thức công kích thần kỳ, mình nghiêng về giả thuyết này hơn. Dù sao tinh thần lực của hắn cũng không đủ để hoàn thành đòn công kích bằng ám kình.”
Mã Tiểu Như nói, cô có chút mâu thuẫn. Kỳ thực cô cũng khó có thể tin nổi một người 16 tuổi lại tu luyện đến mức có thể sử dụng ám kình. Cho dù bản thân tu luyện Ma Nữ Quyết cũng không thể làm được việc này.
Mọi người lại xem lại đoạn video phân tích một lần nữa, lần này không còn thảo luận suy đoán mà tất cả đều tập chung học hỏi những kỹ xảo chiến đấu trong này.
Vương Động lúc này đang đứng ở góc độ người xem đê quan sát trận đấu của mình thì quả thực hắn cảm thấy khác hẳn. Trời đất được nhìn ở nhiều góc độ còn khác nhau nữa là. Thật có nhiều loại lựa chọn, trước kia hắn không hề thích xem video trận đấu của mình, nhưng hiện giờ khi ‘phải xem’ thì hắn đã thấy được đây là một điều nên làm, từ đây có thể cải tiến đấu pháp, đòn thế… Chẳng qua hắn vẫn khó có thể bàng quan như một người xem thực sự, không được tự nhiên cho lắm.
Rất nhanh bạn học Vương Động đã lại… lơ đễnh, trong đầu hắn lúc này đều là lý luận của FlyWing, hắn biết rõ nếu chỉ dựa vào thao tác cũng như sự thuần thục quen tay thì tốt lắm cũng chỉ ngoi lên được cao thủ hạng hai, muốn làm hạng nhất thì cần phải lĩnh ngộ được cảm giác mấu chốt của tinh chiến.
Thứ này không thể nhìn thấy cũng không thề sờ vào, mà chỉ có thể tự mình cảm nhận.
Hiện tại là giai đoạn mấu chốt, Vương Động biết mình phải đột phá, bằng không về sau nó sẽ trở thành một điểm yếu khó có thể khắc phục.
Cảm giác ‘đánh hơi nguy cơ’ của Vương Động cao hơn so với người khác rất nhiều, rất nhanh hắn đã lại suy tư một mình.
Tâm tình hai ngày nay của Trương Tĩnh vô cùng đặc biệt, có hưng phấn cũng có chút chờ mong. Cô đem gom tất cả tư liệu của Võ Thần Tự Nhận chất thành một chồng trước mặt, thậm chí còn nhờ vào các mối quan hệ mà mò mẫm tinh tức mật của người này trong Dream, có thể xác định Võ Thần Tự Nhận này không phải là ‘hình nhân’ do Dream tạo ra, ngay chính Dream cũng muốn liên hệ với Võ Thần Tự Nhận mỗi khi hắn login, chỉ đáng tiếc là đối phương thẳng thừng cự tuyệt, đồng thời cắt đứt phương thức liên hệ duy nhất.
Cho nên Trương Tĩnh càng cảm thấy hứng thú, bởi cô đã tra ra lai lịch của loại chưởng pháp này. Tuyệt học đã biến mất 300 năm bỗng nhiên xuất hiện, điều này có ý nghĩa gì?