[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Vương Động cảm thấy chán nản nhưng Võ Thần Tự Nhận lại cực kỳ hưng phấn – “Chơi hay quá, đánh thật sướng. Chỉ là nhanh quá, nhưng một quyền của ngươi cũng xấu quá, nếu đổi lại là ta thì sao còn đất trốn, chỉ dùng một quyền đem tất cả giết sạch!”
“Phi, tùy thuộc vào kĩ năng của tôi, hiểu không, tất cả là do kỹ năng!”
“Kỹ năng cái rắm, nếu lúc nãy ngươi bước chân trái lên trước thì sẽ tiết kiệm được nửa bước!”
“Nhưng tôi thuận chân phải!”
“Ngươi dám nghi ngờ cả ta? Nếu bước chân trái lên trước có thể tiết kiệm được 3 giây. Ngươi có dám đánh cuộc cùng ta không?”
“Cuộc thì cuộc, sợ gì ông!” – Chiến pháp của bản thân, Vương Động tích lũy được trong những lần chiến đấu cùng tộc Zago, đương nhiên là có tự tin tranh luận với Võ Thần Tự Nhận.
“Được, đây là do ngươi nói nhé!”
Võ Thần Tự Nhận nhanh chóng làm hai liền hai động tác. Quả nhiên, khi chân trái bước lên trước thì nhanh hơn một chút. Bởi vậy nên Vương Động liền ủ rũ, hắn biết ông chú quái đản này sẽ không làm chuyện gì tốt, mà chỉ tìm cơ hội để đả kích hắn.
“Coi như ông lợi hại. Nói đi, ông muốn tôi làm gì. Nhưng nói trước nhé, tôi không có tiền đâu!”
“Biến, thằng nhóc keo kiệt, ngày mai lại đến chơi. Tên hôm nay yếu quá, mai kiếm tên khác lợi hại hơn mới đã ghiền!”
“Không được, tôi sắp vào học, phải chuyên tâm nên không có thời gian!”
“Thế hôm sau?’
“Không được!”
“Nhóc con, chẳng lẽ ngươi không thấy đây là cơ hội học tập rất tốt à? Một chiêu: Nghênh phong tam liên trảm khi nãy rất đẹp, một đường đánh ra ba kiếm, tập hợp sở trường của nhiều nhà” - Võ Thần Tự Nhận bắt đầu dụ hoặc.
“Phì, nếu mà dùng cái chiêu thức đẹp mắt như ông nói thì tôi đã sớm nằm trong bụng bọn Zago rồi” – Vương Động không hề có hứng thú với mấy loại công phu cứ phải làm theo quy củ trình tự thế này, hơn nữa cũng không có ‘biến’ nào, ngay cả bọn sâu Zago còn biết biến chiêu.
“Khụ khụ, đó là do tên kia quá yếu. Nếu là cao thủ sẽ khác, giống như là ta vậy!” – Võ Thần Tự Nhận cũng biết lỡ lời, đúng là kiếm chiêu của thằng nhóc ban nãy chỉ thích hợp để đi tán gái.
Không biết nếu hiệu trưởng của Cappas nghe thấy lời miệt thị thế này thì sẽ có phản ứng gì.
Vương Động vẫn lắc đầu.
“Vậy thì đến lúc nào!” – Võ Thần Tự Nhận bắt đầu rống lên – “Thằng nhóc thối tha, vừa mới hứa đã định nuốt lời. Ngươi có biết điều gì quan trọng nhất của người đàn ông không? Đó là chữ: Tín. Một lời nói ra bốn ngựa khó đuổi!”
Vương Động vò đầu bứt tai, lão chết tiệt này sống lâu lên ánh mắt hơn hắn, mưu mẹo hơn hắn, rồi lừa hắn vào tròng.
“Cuối tuần!” – Vương Động bắt đầu cảm thấy sót thương cho tiền của bản thân.
“He he, thế này mới phải chứ. Nhớ rõ lời mi nói đấy. Bọn trẻ hiện tại thật là… sao lại ham mê đống sắt vụn đến thế. Đã là đàn ông thì phải dùng lực lượng của chính mình đi chiến đấu!”
Võ Thần Tự Nhận khoanh tay, tạo dáng quân lâm thiên hạ.
Vương Động nhanh chóng tắt không gian thủy tinh. Hắn không hề tán thành với Võ Thần Tự Nhận; áo giáp võ trang quả thực là một bước tiến của loài người, nó giúp cho khả năng chiến đấu tăng lên một bậc, bằng không sao có thể chiến đấu cùng tộc Zago. Chiến tranh đâu phải chỉ có một mình, mà nó mang tính quy mô lớn. Sâu thì nhiều như lông trâu, hơn nữa lại đẻ rất nhanh, nên kỹ thuật áo giáp võ trang ngày càng phát triển mạnh cũng là bình thường. Trò chơi thì vẫn chỉ là trò chơi, nếu ở hành tinh Norton hắn có một bộ áo giáp võ trang thì chỉ có điên mới không cần.
“Stork, Stork!”
Bạn bè của Stork lao tới, bọn họ đều học cùng trường, với tài lực của Cappas thì mỗi lớp đều có cơ phòng chuyên dụng. Đương nhiên, đây không phải đồ chơi của bọn họ, muốn chơi chỉ có thể lên TPA.
“Việc này rất quái lạ, tớ cảm thấy nên báo cáo lại”
“Đúng vậy, tớ xem hồ sơ cá nhân của gã này thì thấy mới 16 tuổi. Nhất định là học viên năm một hoặc năm hai của học viện nào đó.”
Stork lắc lắc đầu – “Không phải, nếu có vấn đề thì nhất định tớ sẽ có cảm giác” – Nói xong, Stork lại trầm tư.
“Stork, cậu không sao chứ. Tóm lại, tớ cảm giác chuyện này rất kỳ quái, với thực lực của cậu nếu muốn chiến thắng mà không cần mở áo giáp thì học viện của chúng ta cũng chỉ có vài người…”
Stork khoát tay – “Tớ không sao, chỉ là đang suy nghĩ một chút” – Bỗng nhiên Stork vỗ mạnh tay, khiến mọi người giật mình – “Quả là lợi hại! Mau, mau chiếu lại cảnh vừa rồi!”
Người phụ trách màn hình gật đầu, đem trận đấu vừa rồi chiếu lại. Trừ khi là trận đấu quan trọng, nếu không thì sẽ không được chiếu lại. Nhưng học viên của các trường quân sự đều có thiết bị này, Stork vốn lúc đầu muốn ghi lại quá trình thăng cấp của mình.
Đến cảnh làm chậm, mọi người trợn tròn mắt… Một quyền kia cũng không phải đánh ra theo đường thẳng, mà là liên tục ngắm vào ba điểm, cuối cùng lựa chọn đánh vào lá chắn. Hiển nhiên đây là do đối phương cố ý – là cuồng vọng hay là quá tự tin?
Kỳ thực Vương Động vốn không hề suy nghĩ phức tạp như vậy, hắn chỉ muốn kiếm tra điểm tới hạn của tấm chắn. Một đòn xuất ra sao có thể đánh bừa, không tìm hiểu một chút tin tức thì sao thành.
“Phóng đại ánh mắt của hắn, phóng đại… Ngừng!” – Bỗng nhiên Stork nói.
Ánh mắt băng hàn khiến người khác rét lạnh xuất hiện trên màn ảnh, tất cả mọi người hít sâu một hơi. Trong tích tắc đó, ánh mắt Võ Thần Tự Nhận gần như là phát sáng.
Cảnh này khiến cho Stork cảm thấy hô hấp khó khăn, trong một khoảnh khắc kia, thân thể của hắn đều không thể nhúc nhích – lực lượng thật đáng sợ.
“Ánh mắt gã này quả đúng là khiến người khác kinh hãi”
Stork lắc đầu – “Không chỉ là khiến người khác kinh hãi, các cậu không bị rơi vào cảnh giới kì lạ đó nên không biết, nếu người này là một học viên của một trường quân sự, thì Ciscoco có đối thủ rồi”
“Thật hay giả, chắc không thể đâu. Ciscoco trong vòng hai năm đã ba lần vô địch.”
“Ầy, nói nhiều cũng vô ích, nếu hắn đánh thêm mấy trận nữa thì chúng ta sẽ có cơ hội nhìn Ciscoco ra tay”
Ciscoco là nhân vật tiêu biểu khoa chiến sĩ võ trang năm hai của Cappas. Thực lực không nhỏ, học viên năm hai tuyệt đối không ai là đối thủ, cho dù đặt trong quân đội thi cũng là một sĩ quan cao cấp. Chỉ là, người như vậy sẽ không dễ dàng ra tay, đối với TPA cũng không còn hứng thú gì.
“Mâu Tu, mau đến xem, tớ phát hiện ra một trận đấu rất thú vị”
“Emma, chuyện gì vậy, lão tử đang rất bận!”
“Biến, một thằng như mi ngoài việc tán gái thì còn có việc gì, mau đến đây”
Mâu Tu tha đống ‘dây xích’ trên người đi đến, chỉ là khi nhìn lên màn hình thì bỗng nghiêm túc lại – “Có chút thách thức, giúp tớ ước chiến với hắn!”
Mâu Tu liếm môi, mỗi lần phát hiện ra con mồi thì hắn lại có hành động này.
“He he, biết cậu sẽ có hứng thú mà, một quyền của gã này rất nặng”
“Đồ đần, đã nói mi chỉ có thể làm chỉ huy của đám bỏ đi, nhìn bước chân của hắn kìa, quá tinh xảo. Thật giống như một bản năng qua nhiều lần luyện tập mà thành. Thằng nhóc này làm tớ cảm thấy hứng thú rồi đấy!”
Emma vẫn vô cùng tin tưởng ánh mắt của Mâu Tu, quả nhiên ở trên màn ảnh, Võ Thần Tự Nhận kia nếu bước liền ba bước thì thời cơ và hành động đều sẽ bị giảm đi tới cực hạn. Người như vậy nếu không phải tuyệt đối tự tin thì cũng là tự phụ. Nếu có sự sai lầm thì khi không có áo giáp võ trang bảo hộ hắn sẽ chết không cần nghi ngờ.
Emma biết rất rõ, tính cách của Mâu Tu tuy có chút lãng tử nhưng hắn vẫn là học sinh được học viện Sao Trời cấp S cử đi. Khuyết điểm thì có cả đống lớn, tỷ như kiêu ngạo, tự đại, háo sắc…, nhưng ưu điểm duy nhất của hắn là thực lực mạnh, hơn nữa nghe nói gien hạch lực của hắn có thiên phú dị bẩm, có tiềm lực vô hạn. Cho nên học viện mới có thể đặc cách cho một tên như vậy đi thi.
“Emma, cậu nên đổi tên đi, mỗi lần tớ đi tán gái thì tên của cậu lại chính là chướng ngại cho tớ. Đã là đàn ông thì sao lại để cái tên như thế”
“Biến, lão tử là đàn đông chính hiệu, chỉ có loại biến thái như mi mới có vấn đề”
Emma nhịn không được rít lên, chỉ là không có biện pháp. Hai người đã là bạn của nhau từ hồi nhỏ, cũng chỉ có Mâu Tu dám nói chuyện này trước mặt hắn, nhưng… đã rất lâu Mâu Tu không hưng phấn như vậy.
Chú ý: Ở đây mọi người phân biệt ông chú Võ Thần Tự Nhận trong không gian thủy tinh của Vương Động và người chơi có nick Võ Thần Tự Nhận là chính Vương Động nhé.