[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo

Chương 190 : Không có gì để mất (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hồ Dương Hiên đã trúng sáu kiếm nhưng vẫn không đánh trúng đối phương tẹo nào – điều này làm học viên Cappas vô cùng hưng phấn. Hoa Lợi cũng cảm giác thấy cơ hội đã tới rồi! Bội kiếm chỉ thẳng, hạch lực đột nhiên bùng nổ - Siêu tần bạo sát! Tinh thần lực vọt tới hơn 180 tác, cả người Hoa Lợi bắn vọt đi như một mũi tên. Một sát chiêu đáng sợ! mũi kiếm của hắn nở rộ ra vô số kiếm hoa. Đây là chiêu đâm rất khủng khiếp của bội kiếm – một đòn tấn công cao tần không thể phòng ngự. Có thế nói nó đã đạt đến tần suất công kích cao nhất trong các loại vũ khí. Lúc này Hồ Dương Hiên cũng không định dùng thuẫn chắn, hắn luôn chờ đợt một chiêu này. Cũng bởi tinh thần lực của cả hai không sai lệch nhau nhiều lắm nên phương thức công kích này khiến Hoa Lợi chiếm được rất nhiều ưu thế, làm cho Hồ Dương Hiên không thể phát huy hết bản lĩnh của mình. So với hắn thì Apache mới là người khắc chế loại hình tấn công này. Nhưng nếu Hồ Dương Hiên muốn lên thì cũng là do hắn đã có biện pháp giải quyết. Hắn biết rất rõ càng về sau đối thủ càng mạnh. Giải quyết kẻ này, coi như bản thân cũng đóng góp được chút sức lực cho mọi người. Trong nháy mắt Hoa Lợi tấn công, Hồ Dương Hiên lập tức vứt thuẫn rồi xuất ra tuyệt kỹ Thánh Đường – Kiếm Trảm! Cả người hắn giống như đạn pháo lao tới phía trước, ý định đồng quy vu tận! Hoa Lợi thấy vậy thì đã có chút hối hận, nhưng đã không còn kịp lui lại rồi. Tuyệt kỹ Kiếm Trảm của Thánh Đường đương nhiên hắn có biết, một kiếm này xuất ra chẳng khác nào tuyên bố chết cùng đối thủ. Hắn không ngờ tới Hồ Dương Hiên lại chọn đấu pháp liều mạng đến mức vô lại như vậy. Nhưng đây chính là giác ngộ của Hồ Dương Hiên. Trải qua đặc huấn, sống chung cùng với mọi người rốt cục hắn cũng hiểu được chiến đấu không phải vì hư danh, cần vì thắng lợi mà hy sinh hết thảy. Hắn biết mình muốn cái gì nên đã chấp nhận hi sinh bản thân để đổi lấy thắng lợi! Oành! Hạch lực của cả hai ầm ầm va chạm vào nhau. Đây là chiến thuật của bạn học tiểu Hồ. Để đối phó với đối thủ như Hoa Lợi thì cần duy trì tư thế phòng ngự buộc hắn phát động công kích trí mệnh, đó chính là lúc để… đổi mạng! Thân là một chiến sĩ nếu ngay cả sự giác ngộ này cũng không có thì sao có thể làm một chiến sĩ hợp tiêu chuẩn! Hoa Lợi thở dốc, cố gắng đứng dậy. Bởi vì hai người đồng quy vu tận nên hắn không thể tiếp tục tham gia thi đấu trận sau. Tuy rằng không phải chết thật, nhưng nếu đổi lại là thực chiến thì chắc chắn hắn sẽ không thể đứng dậy nổi. Lần này nhiều nhân vật lớn tới đây dự khán, hắn quả thực muốn thể hiện cho tốt một chút, nhưng không ngờ trận đầu đã thế này. Hoa Lợi vừa định lên tiếng thì Lý Nhược Nhi đã nói với hắn: “Bạn học Hoa Lợi, lịch sử chỉ ghi danh người chiến thắng. Chiến thuật của đối phương hoàn toàn là nhắm vào cậu, nên tự đúc kết rút kinh nghiệm chứ không nên oán trách người khác.” Một lời này đã hoàn toàn đánh tan cơn tức của Hoa Lợi. Vô luận là thắng hay bại thì trận đấu đều đã kết thúc, nếu còn tiếp tục tranh cãi ầm ĩ thì chỉ làm tổn hại thể diện Cappas mà thôi. Học viên Cappas không ngừng kêu Hồ Dương Hiên xấu chơi, nhưng không ít quân nhân đang ngồi đây lại rất hài lòng. Chiến đấu không có nhân nhượng, huấn luyện cũng vậy mà một chiến sĩ võ trang càng không phải để đi biểu diễn nghệ thuật. Trên màn hình hiện lên tên người chiến thắng là Hoa Lợi! Lúc này học viên Cappas mới thở dài nhẹ nhõm, rào rào vỗ tay. Tuy rằng đồng quy vu tận nhưng ‘siêu tần bạo sát’ của Hoa Lợi đã đánh trúng Hồ Dương Hiên trước. Nếu là thực chiến thì kết quả sẽ là Hồ Dương Hiên chết, Hoa Lợi trọng thương. Cappas đã giành được thắng lợi trận đầu, nhưng xem tình hình diễn ra thì tình hình không khả quan chút nào. Bên liên đội Alan – Berna không ngừng suýt xoa đáng tiếc, chỉ chút nữa là đã hòa. Nhưng không còn cách nào khác, sự thật là như vậy, sai một ly đi ngàn dặm. Hồ Dương Hiên cũng có chút bất đắc dĩ, tính toán của hắn rất tốt chỉ tiếc rằng còn thiếu một chút nữa thôi. Chỉ có thể nói rằng Hoa Lợi này quả thực có tài, nhưng hắn cũng hài lòng với biểu hiện của chính mình. Samantha nhìn trận đấu, cô rất hài lòng với kết quả này. Hồ Dương Hiên đã có tiến bộ rất lớn, ít nhất cũng không làm mất mặt Thánh Đường. Hắn đã không còn ảo tưởng vào hư danh của mình nữa mà chuyên tâm huấn luyện – điều này làm cô vô cùng yên tâm. Chỉ có như vậy thì tài năng của Hồ Dương Hiên mới càng được trui rèn. Tiến vào Thánh Đường chỉ là bước đầu mà thôi, rất nhiều người sau khi rời khỏi Thánh Đường đã mai danh ẩn tích. Con người cần phải giác ngộ mới có thể tiến bộ! Trận thứ hai, Apache bỗng nhiên đứng lên đi lên sân thi đấu rồi chỉ thẳng vào Ciscoco, “Đến phiên mi!” Đây là khiêu chiến trắng trợn! Liên đội Alan – Berna so với hình dung còn cuồng vọng hơn rất nhiều, thế mà có người dám chủ động khiêu chiến! Trận này vốn là của Vương Bí, nhưng vừa nghe thấy vậy Vương Bí liền trở về chỗ ngồi. Ciscoco đứng lên đồng ý tiếp chiến. Cappas không có người khiếp chiến! Một giáo viên ở bên cạnh nói nhỏ gì đó vào tai Cáp Nhĩ Mông vài câu khiến ông ta gật đầu. Nếu cả hai đều đã đồng ý thì tất nhiên cần thỏa mãn bọn họ. Trận chiến lần này sẽ rất thú vị! Không ngờ rằng Hồ Dương Hiên xuất thân Thánh Đường lại lựa chọn đồng quy vu tận cùng đối thủ, càng không ngờ rằng Apache lại chủ động khiêu chiến Ciscoco. Ngẫm lại cũng đúng, lúc trước khi Apache còn là học viên năm hai đã thua trong tay Ciscoco. Thất bại lần đó đã giáng cho Apache một đả kích trầm trọng, cho nên hắn mới quyết định tới đội chống buôn lậu, bởi vì hắn cần đề cao khả năng! Hiện tại hắn rốt cục đã lại tới Cappas khiêu chiến. Ngã ở chỗ nào thì hắn muốn đứng dậy tại chỗ đó. Ciscoco vốn là No1 tuyệt đối của năm thứ hai, nhưng sau trận chiến với Võ Thần Tự Nhận mà bị mất tinh thần, thiên tài này đã chịu phải một đả kích trầm trọng trước nay chưa từng có. Cũng vì vậy mà vị trí No1 năm hai đổi chủ. Kỳ thực ngay cả học viên Cappas cũng nghi ngờ khả năng của hắn. Nhưng để đối phó với đối thủ cỡ Apache này thì vẫn còn thừa sức. Hai người đều thuộc tuýp người trầm mặc nên căn bản không cần trao đổi. CHECK! CHECK! Cả hai tuyển thủ nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu. Apache hoạt động thân thể, thản nhiên nhìn Ciscoco, “hy vọng mi không làm lãng phí một năm nay!” “… mi là ai?” Ciscoco hờ hững nói. Khóe miệng Apache cười nhạt – Khá lắm! cuồng vọng lắm! Xoạt! Apache đã ra tay, hắn lập tức đề thăng tốc độ của mình tới cực hạn, trường đao trong tay nhanh chóng chém ra; còn Ciscoco chỉ dùng tay không. Ciscoco hiện tại rất khác so với trước kia, tuy không rõ là thế nào nhưng hắn khẳng định là không thể yếu đi. Theo cảm giác của Vương Động thì Ciscoco này dường như đã có tiến bộ, chỉ mong Apache cũng chuẩn bị tốt tâm lý. Song phương bắt đầu ác chiến. Có thể nhìn ra được sau khi trải qua đợt đặc huấn thì Apache càng thêm hung mãnh, thân pháp càng thêm biến hóa. Nếu Ciscoco không có tiến bộ so với trước kia thì quả thực nguy hiểm bởi lần trước chính Apache đã liên tiếp đánh bại hai tuyển thủ Cappas, đang trong lúc đắc ý thì bị Cappas đánh bại. Apache nhớ rất rõ ánh mắt đó, nó không phải là khinh thị nhưng ẩn ý của nó rằng ‘nếu mi chỉ có trình độ như vậy thì ở Cappas này nhiều lắm’. Apache chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi, hắn muốn tìm lại thứ mình đã mất. Tốc độ nhanh như gió lốc, tốc độ hình thành nên ưu thế. Ngay cả Hoa Lợi ở bên dưới cũng không khỏi kinh ngạc, đại khái hắn cũng không ngờ rằng Apache lại mạnh đến vậy, nếu vừa rồi hắn còn có thể chiến đấu tiếp thì gặp phải người này cũng chịu không ít đau khổ. Phương thức di động tốc độ cao này luôn là khắc tinh của hắn, huống chi kinh nghiệm chiến đấu của Apache lại vô cùng phong phú. Người cách ba ngày đã cảm thấy khác, huống chi Apache lại không ngừng luyện tập nên thực lực đã đề cao rất nhiều. Một thanh trường đao vừa nhanh vừa hiểm. Trong lúc ánh mắt mọi người đều tập chung lên người Apache và Ciscoco thì không biết từ khi nào Mã Tiểu Như đã biến mất, ở bên kia Lý Nhược Nhi cũng không thấy đâu. Mã Tiểu Như và Lý Nhược Nhi cùng xuất hiện ở nhà thi đấu ban sáng, nơi này hiện không có một bóng người, chỉ có hai tuyệt sắc giai nhân. “Chị Tiểu Như, vài ngày không gặp chị càng lúc càng đẹp.” Lý Nhược Nhi mỉm cười nói. “Nhược Nhi, chúng ta nhất định phải chiến đấu sao?” Kỳ thật không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì Mã Tiểu Như không muốn cùng cô ta giao thủ. “Chị Tiểu Như, không phải chúng ta đã ước định rồi sao. Huống chi em cũng đã đáp ứng điều kiện của chị sẽ không tham gia thi đấu. Kỳ thật em cũng thấy là nên vậy, hai chúng ta đâu có thể biểu diễn trước mặt bao nhiêu người như vậy.” “Nhược Nhi, anh Thế Dân quả thực rất vĩ đại, có thể nói là vô cùng vĩ đại nhưng tình cảm không phải là thứ có thể miễn cưỡng gò ép.” “Em đương nhiên biết điều đó, cho nên em cũng không ép buộc chị. Em chỉ muốn tạo ra một cơ hội mà thôi, nếu em thắng thì chị hãy gặp mặt anh trai một lần, còn nếu thua thì chuyện hai người em sẽ không tham dự.” Lý Nhược Nhi nói. Đây chính là điều kiện trao đổi của cô và Mã Tiểu Như. Giao thủ ở đâu chẳng như nhau, giao đấu chính thức trên võ đài đầy ắp người xem hay ở nơi không một bóng người này cũng đâu có gì khác nhau. Mã Tiểu Như cân nhắc một chút, so đi tính lại thấy hai người lặng lẽ giao thủ là hay nhất, ít ra cũng giúp Vương Động giảm bớt áp lực bởi cô không nắm chắc có thể chiến thắng Lý Nhược Nhi. Mà cô biết Vương Động vô cùng khát khao thắng lợi – cô có thể nhìn thấy rõ điều đó qua ánh mắt của hắn. Huống chi bản thân và Lý Nhược Nhi còn có chuyện trọng yếu cần giải quyết. Coi như một mũi tên trúng hai đích đi! “Một lời đã nói tứ mã nan truy!” “Đó là đương nhiên. Chị, có một chuyện em cần nói… tên Vương Động kia hẳn là thích chị Samantha. Em quan sát thấy khi hắn nhìn chị Samantha thì ánh mắt rất khác biệt!” Lý Nhược Nhi tùy ý nói. Sắp bắt đầu giao đấu, sắc mặt Mã Tiểu Như tuy không đổi nhưng trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng… Vương Động thích chị Samantha ư?” Ngay trong lúc này thì Lý Nhược Nhi đã ra tay! Còn bên kia, Apache dần dần lấn lượt Ciscoco. Xét trên tổng thể thì sức chiến đấu của Ciscoco cũng không yếu bớt, thủ kiếm của hắn vẫn đường đại như cũ nhưng mọi người lại cảm thấy lực đạo không đủ, còn Apache lại thể hiện ra kinh nghiệm phong phú cùng thực lực cường đại. Ở đội chống buôn lâu Apache học được rất nhiều chiêu thức thực dụng mà tàn nhẫn, ngoài ra còn một số phương thức do hắn tự suy nghĩ để chuyên môn đối phó với thủ kiếm của Ciscoco. Tất cả những thứ này phối hợp với tốc độ của hắn đã tạo ra một Apache không thể ngăn cản. Thực lực kinh người mà Apache thể hiện cũng khiến cho mọi người ở Cappas cảm thấy ngạc nhiên – đây đại khái là tuyển thủ mạnh nhất của liên đôi Alan – Berna. Theo trí nhớ thì tựa hồ tuyển thủ am hiểu tốc độ này từng giành được chiến thắng trong đợt giao hữu trước ở Cappas. Lần này Apache lại muốn làm xấu mặt Cappas sao?! Apache dần dần khống chế tiết tấu, dùng khoảng cách để áp chế thủ kiếm của Ciscoco. Kiên nhẫn, kỹ thuật – những thứ này hắn đều phát huy rất tốt. Chẳng qua Ciscoco càng thêm kiên nhẫn, từng bước phòng thủ vững chắc, cho dù Apache muốn chiến thắng nhanh chóng cũng không phải chuyện dễ dàng. Hai người bắt đầu tiến vào tiêu hao chiến, vô luận ai xuất hiện sở đều nhất định sẽ hứng chịu công kích trí mạng từ đối phương. Các học viện khác tới tham dự hội trao đổi này đều trợn mắt há mồm. Liên đội Alan – Berna đã quá lợi hại rồi! thế mà lại có cao thủ như vậy. Tuy rằng chưa biết có thể chiến thắng hay không nhưng thật lâu đã không có một học viện loại A nào bức bách Cappas tới bực này. Trận đấu kéo dài hơn 20 phút, Apache cảm thấy đã tới lúc chấm dứt trận đấu. Hắn lợi dụng ưu thế tốc độ của mình liên tục đánh ra hơn mười chiêu liên tiếp, cuối cùng cũng khiến thủ kiếm của Ciscoco bộc lộ ra một tia sơ hở. Apache tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Nhân đao hợp nhất, toàn bộ hạch lực cùng tốc độ đều bộc phát tới mức tận cùng, toàn thân hắn hóa thành một cơn lốc cuốn thắng về phía Ciscoco. Oành! Mọi thành viên trong liên đội Alan – Berna đều đã nhìn thấy tỉ số được cân bằng hiện lên trước mắt. Chỉ là kết quả lại khiến cho đám người Tạp Nhĩ đang nhảy nhót dừng cả lại, hai mắt trố ra. Ciscoco đang ngạo nghễ đứng, toàn thân tỏa ra hạch lực cuồn cuộn còn Apache đã bị đánh bay ra ngoài. Dưới tình huống chiếm hết ưu thế nhưng kết quả lại hoàn toàn tương phản. Chỉ có một nguyên nhân duy nhất – đó chính là Ciscoco là chiến sĩ cấp năm! 204 tác tinh thần lực! Ciscoco tiến thẳng vào tầng lớp chiến sĩ cấp năm! Hạch lực vượt trội quyết định phần thắng tuyệt đối! Ciscoco học viên năm hai Cappas đã trở thành chiến sĩ cấp năm. Mặc dù là ở một ngôi trường như Cappas thì đây cũng là chuyện hiếm. Mọi người ở Cappas lúc đầu là im lặng sửng sốt rồi tiếng vỗ tay hò reo vang lên như pháo nổ, nhất là nhóm học viên năm hai. Bởi vì sự tự tin đã trở lại với Ciscoco, đồng nghĩa với việc Ciscoco đã trở lại! Ngay cả Thái Luân Tư luôn cạnh tranh cùng Ciscoco cũng vỗ tay. Tại lứa tuổi của bọn hắn có thể tiến vào chiến sĩ cấp năm là giấc mộng của bao người, vậy mà Ciscoco đã làm được. Trong nháy mắt bùng nổ của hắn đã đánh tan hi vọng san bằng tỉ số của liên đội Alan – Cappas, đồng thời gửi tới một lời nhắn đanh thép: sự uy nghiêm của Cappas không ai có thể khinh nhờn! Chỉ là Ciscoco cũng không hề tỏ ra vui mừng, hắn vẫn bình tĩnh. Đây cũng là lý do hắn không tranh đoạt ngôi No1, bởi điều này không hề có ý nghĩa. Hắn cần phải đánh bại Võ Thần Tự Nhận, nhưng sau khi tiến vào chiến sĩ cấp năm hắn vẫn không chủ động đi khiêu chiến bởi thì ngay cả Bài Vân Chưởng cực mạnh của Khương Long cũng bại trong tay người này. Hắn cần trở lên mạnh mẽ hơn nữa! Một thắng lợi này hôm nay đâu đủ để khiến hắn vui mừng. Hắn sử dụng lực lượng cấp năm cũng chỉ bởi Apache quả thật quá khó chơi, chứ không phải muốn khoe khoang. Một kẻ cuồng vọng như Hoa Lợi hiện giờ cũng trở nên thành thật. Vốn hắn có chút khinh thường Ciscoco – một kẻ thất bại mất đi vương tọa nên trốn ở trong góc nhà chứ chường mặt ra làm gì để thêm xấu hổ. Tuy thắng lợi nhưng Ciscoco cũng không hề kiêu ngạo, hắn chỉ im lặng chờ người kế tiếp lên khiêu chiến. Các nhân vật lớn dự khán trận đấu này cũng khẽ cười, thì thầm trảo đổi. Bọn họ không ngờ trận đấu lại thú vị như vậy, đương nhiên cũng không thể không ca ngợi cách dạy học xuất sắc của Cappas, chỉ có một hệ thống giáo dục hoàn thiện vào bậc nhất mới có thể dạy ra được nhân tài như vậy. Tự tôn, tự cường, còn có tính cách ương ngạnh! Ở Cappas không hề có hai chữ thất bại, thua chỉ là bước đệm để càng trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi. Học viên năm hai không ngớt hô vang: Ciscoco. Dù sao hắn cũng từng là No1 có uy vọng lớn trong năm thứ hai, tuy rằng hắn đã từng vì thất bại mà suy sụp khiến những người ủng hộ hắn thất vọng, nhưng hiện giờ vương giả Ciscoco đã trở lại. Chỉ có thể trách vận khí liên đội Alan – Berna không tốt. “Xem ra trò chơi đã hết.” Bisu khẽ thở dài một hơi. Lần này chỉ có tinh chiến khiến người ta bất ngờ, còn lực thống trị trong chiến đấu võ trang của Cappas vẫn không hề bị dao động! “Lúc này nói thắng bại còn quá sớm.” Vương Bí lạnh lùng nói. Âm thanh này vừa vang lên đã thu hút được vô số ánh mắt của đội viên Cappas. “Vương Bí, cậu cũng rất trọng tình bạn đấy chứ, lại đi cổ động cho bạn cũ. Nhưng trong quá trình chiến đấu thì thực lực quyết định hết thảy chứ không phải là danh tiếng hay công phu mồm mép.” Hoa Lợi châm chọc nói. Tâm tình của hắn vốn không tốt, lại thêm lời này của Vương Bí đã kích nộ hắn. Hắn không thể chấp nhận được khi Vương Bí – một thành viên Cappas lại xem trọng loại trường học rác rưởi như Alan. Chẳng lẽ hắn định chứng minh sự lựa chọn lúc đầu là không sai sao? Có bản lĩnh thì cứ ở Alan ấy! Chẳng qua những lời này Hoa Lợi cũng không trực tiếp nói ra nhưng mọi người đều hiểu được. Vương Bí căn bản không hề để ý tới lời khiêu khích của Hoa Lợi, đơn giản mà nói hắn không có hứng thú với người này. Chiến sĩ cấp năm quả thực là một cột mốc rất lớn, ngay cả Cappas nhiều người tài thì tỉ lệ học viên đạt tới chiến sĩ cấp năm cũng tương đối thấp. Có thể nói tinh thần lực quyết định thắng lợi ở giai đoạn này, chuyện về sau giao cho một mình Ciscoco cũng là đủ rồi. Apache không ngờ có kết quả như vậy, nhưng cũng không còn biện pháp nào hết khi tài nghệ không bằng người. Tinh thần lực của đối phương cũng mạnh hơn so với hắn, mà phương diện kỹ thuật của hắn không đủ để bù đắp sự chênh lệch này. Bên liên đội Alan – Berna đã bắt đầu thấy đắng miệng. Người có thể thi đấu với Ciscoco này chỉ có Vương Động và Mã Tiểu Như, vậy nhưng đến hiện giờ lại không thấy bóng dáng Mã Tiểu Như đâu. “Hiệu trưởng Samantha nói Tiểu Như không thể thamgia trận đấu này, chẳng qua Lý Nhược Nhi bên kia cũng không thể tham gia. Còn lại đều để Vương Động an bài.” Chu Tư Tư thở hổn hển nói – Đây là chỉ đạo mới nhất của Samatha cho mọi người. Nghe xong lời này, ai nấy đều cười khổ không thôi. Ngẫm lại thì Mã Tiểu Như và Lý Nhược Nhi triệt tiêu lẫn nhau, coi như Alan chiếm được một chút lợi thế, nhưng số người còn lại quả thực quá ít khiến chỉ một mình Ciscoco đã khiến mọi người đau đầu, vạn nhất Vương Động lên mà thua nốt thì không còn hy vọng rồi. “Đội trưởng hãy để cho tôi lên.” Tào Nghị đứng lên chủ động xin chiến. Bên liên đội ngoài Vương Động thì người còn có thể ra tay là Tào Nghị. Cho dù có để dành hắn cho trận sau cũng không có hiệu quả, bởi hắn không phải đối thủ của Vương Bí, cũng không thể đánh bại No1 mới của năm thứ hai – Thái Luân Tư. Giải lao 10 phút giữa trận. Tào Nghị biết rất rõ nhiệm vụ của mình là tiêu hao sức mạnh của Ciscoco. Vương Động vỗ vỗ bả vai Tào Nghị “Không nên cố quá, coi như là một lần giao lưu hiếm có với chiến sĩ cấp năm thôi.” Tào Nghị gật đầu. Lúc này trận đấu giữa Lý Nhược Nhi và Mã Tiểu Như đã tiến vào hồi gay cấn. Hạch lực tung hoành, hai cô gái như hai đóa hoa tuyệt đẹp khoe nhau đua sắc, chiêu thức thi triển vô cùng hoa lệ. Mã Nữ Quyết chống Ma Nữ Quyết – trận chiến này mãnh liệt vô cùng. Tinh thần lực của cả hai người giằng co nhau từng chút một, so với kiếm trong tay thì còn nguy hiểm hơn gấp bội. Đối với cao thủ tu luyện công pháp tối cao như hai người một khi đã đến cảnh giới nhất định thì công kích tinh thần lực còn đáng sợ hơn công kích trực tiếp. Một khi tinh thần phòng ngự bị công phá thì trận chiến cũng coi như kết thúc. Nói cách khác, tinh thần lực cũng chính là nguồn gốc lực lượng của bản thân. Chỉ là muốn chuyển hóa tinh thần lực thành vũ khí để công kích thì cần yêu cầu rất cao. Ngũ đại công pháp có ưu thế tiên thiên, ngay ở cấp thấp như Lý Nhược Nhi và Mã Tiểu Như đã có thể sử dụng tinh thần lực công kích. Vì sao ngũ đại công pháp tung hoành thiên hạ? cũng chính là vì khi chiến đấu nếu đối thủ trúng tinh thần công kính sẽ khó có thể ngăn cản. Tinh thần công kích của Ma Nữ Quyết là vô hình, cho nên trong trận chiến này thứ nguy hiểm không phải là kiếm chiêu mà là tinh thần đối kháng. Sở dĩ Lý Nhược Nhi nói Vương Động thích Samantha cũng là để trong tinh thần hải Mã Tiểu Như lộ ra sơ hở. Vô luận Mã Tiểu Như có tin hay không thì quan tâm ắt loạn. Đây cũng là lý do mà tại thời điểm tu luyện Ma Nữ Quyết không để bàn chuyện yêu đương, người có vướng bận vào tình cảm sẽ dễ dàng bị lợi dụng So với tinh thần công kích vô hình của Ma Nữ Quyết thì tinh thần công kích của Liệt Hỏa thần công - Liệt gia lại chính là hỏa diễm thiêu đốt, thứ này có thể đốt cháy tinh thần lực của đối thủ, vô cùng đáng sợ. “Chị Tiểu Như, lâu ngày không gặp chị đã khiến em vài nhìn nhận lại không ít.” “Em cũng không kém.” Lý Nhược Nhi vốn tưởng mình tiến bộ cực nhanh có thể dễ dàng đánh bại Mã Tiểu Như, nhưng không ngờ người này lại cứng cỏi hơn so với tưởng tượng của cô. Tào Nghị đã bước lên võ đài. Mục đích của hắn rất rõ, hơn nữa đối với việc nghiên cứu chiến pháp hắn hơn hẳn so với người nào. Về Ciscoco, Tào Nghị cũng từng chuyên môn nghiên cứu qua nên hắn không ngừng dùng song đao chém về phía Ciscoco. Nhưng Ciscoco cũng không cùng hắn đánh bừa, cũng không muốn dây dưa lâu với hắn, thủ kiếm lợi hại nhất trong chiến đấu cận thân nên một khi dây dưa khó có thể lập tức thoát ra. Muốn cùng các huynh đệ khác thảo luận về truyện này mời ghé vào đây: http://luongson/forum/forumdisplay.php?f=127 (http://4vn/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2Fluongson%2Ffo rum%2Fforumdisplay.php%3Ff%3D127) Đáng tiếc, tuy rằng Tào Nghị còn hiểu biết rõ ràng về chiêu số của Ciscoco hơn cả Apache nhưng lại không có ưu thể tốc độ như Apache. Sau 15 phút giằng co, hắn vẫn bị Ciscoco túm lấy yết hầu, hơn nữa trong trận đấu này Ciscoco không hề sử dụng chiến lực cấp năm. Kỳ thực đây cũng là chênh lệch của Cappas với các học viện loại A. Mọi người vốn tưởng rằng sẽ có trò vui để xem, nhưng hiện giờ có thế thấy bọn họ đã hi vọng càng lắm thì thất vọng càng nhiều. Càng lúc càng thể hiện rõ sự chênh lệch. Cappas đã dẫn trước 3 – 0. Trận đấu chấm dứt, Tào Nghi cũng có chút ảm đạm. Vốn hắn tưởng có thể kéo dài thời gian một hút nhưng đối thủ lại quá mạnh mẽ. Kế hoạch tuy tốt nhưng còn cần chiến lực để duy trì. Hết thảy vẫn là do thực lực bản thân có chênh lệch nhất định so với Cappas. Vương Động cười: “Mọi người sao lại âu sầu ủ dột đến vậy. Thực lực của Cappas đúng là mạnh hơn so với chúng ta, nhưng hãy nhìn đi, ở đây có bao nhiêu người vì chúng ta mà đến. Chúng ta đâu có gì để mất, về sau tôi sẽ lên đấu.” Vương Động khởi động ngón tay. Mặc kệ nói thế nào thì thành quả sau đợt đặc huấn đều đã được mọi người thể hiện ra, tuy rằng không thể so với Cappas nhưng bọn họ đã thu được thêm rất nhiều kinh nghiệm. Việc kết tiếp là của hắn; nghĩ đến ước định của bản thân và Samantha, Vương Động lại cảm thấy hưng phấn!