[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Vương Động cũng chả dại gì mà bắt một kiếm như vậy cả. Hai tay chỉ đánh sượt qua kiếm thôi. Kiếm của Mâu Tu sau khi đạt tới lực sát thương lớn nhất, nếu lùi lại thì chỉ có chết, tiến lên mới có đường sống.
Chỉ là quá trình này vô cùng nguy hiểm. Nếu một chưởng này không đánh trúng, hoặc hơi chậm một chút đều không thể tránh khỏi cảnh bị chém chết!
Đó là một lựa chọn trong nháy mắt, Vương Động thế nhưng không hề do dự, không hề sợ hãi!
Nên biết rằng thế giới trong này mặc dù là ảo, nhưng cảm giác lại vô cùng chân thật. Người khác khi gặp phải thời khắc nguy hiểm, sợ hãi chính là bản năng thôi, vậy mà Vương Động lại không hề.
Có thể nói hắn là kỳ tài luyện võ bẩm sinh, lại thêm sự tôi luyện ở hành tinh Norton, nên trường hợp như vậy mà hắn có thể bình tĩnh đối mặt. Nhớ lúc trước khi không biết gì mà hắn còn dám một mình ra ngoài thám thính, qua đó có thể thấy…
Rõ ràng vốn là một kiếm vô cùng chắc chắn, giờ trong nháy mắt lại đẩy Mâu Tu vào hoàn cảnh bất lợi. Vương Động phản công một quyền đấm vào ngực Mâu Tu. Nhưng nếu nghĩ Mâu Tu chỉ biết kiếm pháp là hoàn toàn sai lầm! Không hề luống cuống, một cái lên gối vô cùng chuẩn xác trực tiếp tung ra, mục tiêu chính là bụng của Vương Động.
Đó chính là chỗ trung tâm hạch lực tập trung, một khi bị đánh vào lực sát thương tuyệt đối mạnh hơn ở ngực.
Qua đấy cũng có thể thấy được sự hung hãn và tàn nhẫn của Mâu Tu.
Vương Động chỉ còn cách chặt hai cánh tay xuống, hai người mạnh mẽ giao kích, rồi lại tách ra.
Lần này giao phong đã không còn nhẹ nhàng giống lúc đầu nữa. Nhất là Mâu Tu, một kích sở trường không thành công, khí thế đã bị giảm xuống.
“Có thể cản được một kiếm của ta, có lẽ ngươi hẳn là học sinh của 6 đại học viện. Cappas hay là Da Thuẫn??” Mâu Tu hỏi.
Vương Động lắc đầu “Không phải, ta đây chỉ học ở một trường nhỏ thôi. Giờ đến phiên ta, nếm thử chiêu này của ta xem sao”
Bỗng nhiên Vương Động lao đến, Mâu Tu cảm giác ánh mắt có chút hoa lên. Nhưng đây chỉ là ảo giác, bước chân đó khiến hắn sinh ra ảo giác hoảng hốt.
Bước chân của Vương Động vô cùng kỳ quái, có thể nói là hành động vô cùng quỷ dị. Từng làm thiên tài được Thánh đường huấn luyện qua, gặp qua nhiều loại bộ pháp, nhưng hắn chưa từng gặp qua loại nào..mất thẩm mỹ thế này! Xấu quá!
Cách di chuyển vô cùng bất hợp lý!
Ầm!
Trước đến giờ không hề biết phòng thủ là gì, thế nhưng một kiếm của Mâu Tu vừa thất bại, thì một quyền của Vương Động đã đánh tới. Mâu Tu phản ứng cũng rất nhanh, đầu vừa kịp nghiêng qua tránh, thế nhưng Vương Động bất ngờ đã lại xuất hiện trước ngực hắn, nện cho một quyền rất mạnh. Mâu Tu lần này đã chịu thiệt thòi lớn.
Căn bản là phản ứng của bản năng, Mâu Tu tiến vào trạng thái mặc giáp, cả người bị đánh lùi 4, 5 bước chân, nhưng cũng không hề bị thương tẹo nào.
Mặt Mâu Tu có chút đỏ lên. Vốn không cần áo giáp, vậy mà trong lúc vô ý, nhìn chiêu thức của đối phương có vẻ thô ráp, ai ngờ được lại có khả năng biến hóa kỳ diệu đến thế.
“Bộ pháp hay! Học ở đâu vậy?”
Vương Động lắc lắc đầu :”Không, chỉ là múa loạn thôi”
Mâu Tu còn tưởng rằng đối phương châm chọc hắn. “Trận này ta nhận thua, lần sau ngươi nếu muốn đánh tiếp, Mâu Tu ta lúc nào cũng sẵn sàng tiếp!”
Người bình thường khi thua đều tự báo tên của mình, để cho người chiến thắng biết hắn đã có được chiến thắng như thế nào.
Vương Động khoát tay “Áo giáp cũng là một phần lực lượng. Ngươi sở hữu nó đương nhiên có thể dùng. Thắng bại còn chưa phân định, sao lại nhận thua!”
Vương Động vừa mới kiếm được chút cảm giác, sao lại bỏ qua cơ hội này chứ!
“Ngươi nói ý là muốn đấu với ta lúc mặc giáp sao?” Mâu Tu ngạc nhiên hỏi. Kỳ thực vừa rồi cho dù không cần áo giáp, Mâu Tu cũng không thể bị trọng thương được. Lục Dương bí quyết lực phòng ngự không hề kém, huống chi đối phương cũng không có áo giáp.
Vương Động gật gật đầu. Khó có thể buông tha cho một cơ hội luyện tập tốt thế này.
“Ngươi đã thích vậy, ta chiều thôi!” Dù sao mình cũng sơ ý một lần, đối phương đã muốn chiến tiếp, Mâu Tu đương nhiên không từ chối. Nhưng hắn sẽ để cho đối thủ biết, đó tuyệt đối là một sai lầm.
Có áo giáp trợ giúp, lực lượng của Mâu Tu đột nhiên tăng lên, áp lực lên xung quanh cũng khác hẳn. Lạ ở chỗ tên Võ Thần Tự Nhận đối diện kia vẫn nhìn tỉnh bơ, dường như không phải chịu áp lực chút nào vậy.
Emma cảm thấy kỳ quái. Thực lực hai bên dù tương đương nhưng khi Mâu Tu mặc áo giáp vào thì đó hẳn phải là ưu thế áp đảo. Chỉ có bộ pháp thần kỳ vừa rồi là có chút ưu thế hơn thôi.
Chẳng lẽ đối phương......
Lần này chủ động công kích không phải là Mâu Tu nữa mà chính là Vương Động. Lúc này không cần lo lắng lỡ tay giết chết đối thủ nữa, hắn có thể thoải mái ra tay.
Lại là bộ pháp quỷ dị kia, nhìn rõ ràng chẳng giống với bộ pháp của loài người chút nào.
Rõ ràng đang là đánh thẳng tới, đột nhiên lại biến thành công kích phương ngang, lại còn có cả độ cong nhất định. Rõ ràng là ngược lại tập quán dùng hai chân của loài người.
Có điểm giống Zago......
Emma đoán không lầm, bộ pháp này đúng là bắt chước theo bước đi của con nhện trong tộc Zago.
Nhưng lần này không có hiệu quả, một kiếm của Mâu Tu đã đợi sẵn ở chỗ Vương Động sắp lao tới. Đúng là khi mặc áo giáp, thực lực tăng lên rất nhiều.
Vương Động xoay người né tránh. Hắn cần chính là điều này. Chiếu thức của hắn có vấn đề, có người để phá giải, hắn sẽ cải tiến dần lên.
Bộ pháp con nhện lại được triển khai lần nữa. Mâu Tu có chút bực mình, tên này đang đùa với hắn sao. Một kiếm đâm thẳng ra, muốn kết thúc trận đấu không thú vị này.
Lúc hắn mặc áo giáp vào, thực lực của 2 bên đã cách xa nhau rồi.
Nhưng mà một kiếm tự tin này lại…thất bại. Vương Động cũng không khách khí, một quyền đánh ra. Mâu Tu cũng không định chặn, lực công kích như vậy không thể nào đột phá phòng ngự của hắn được.
Mắt thấy quyền kình sắp chạm đến người, nhưng Mâu Tu trong nháy mắt vẫn tránh né. Dù vậy cũng bị quyền của Vương Động quét qua, Mâu Tu biến sắc!
Hắn không ngờ lại bị thương!
Lần này là do Mâu Tu không tập trung “Xem ra ta vẫn còn khinh địch, đối với một chiến sĩ mặc áo giáp mà vẫn dám ẩn giấu thực lực!”
Vương Động tùy ý cười cười “Ngươi cũng vậy. Mâu huynh cũng có điểm lợi hại, chỉ là cảm giác vừa rồi Mâu huynh cũng chưa dùng đến chiêu thức sở trường của mình thì phải.”
“Thú vị thật. Có thực lực như ngươi mà lại không phải người của 6 đại học viện. Quả là kỳ lạ. Hôm nay đã đến nước này thì không cần che giấu nữa, ngươi thử đỡ một kiếm này của ta xem!”
Emma biết Mâu Tu lần này sẽ tung đòn sát thủ thật sự. Mà cái tay Võ Thần Tự Nhận này cũng kỳ quái, đối thủ mặc áo giáp rồi mà hắn vẫn bảo lưu thực lực, thật sự không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Mâu Tu hai tay cầm kiếm, hạch lực trong nháy mắt dung nhập, ánh mắt toát ra một trận cường quanh, thân thể từ từ trầm xuống.
Thánh đường kỹ --- Đại Địa Trảm!
Bỗng nhiên thân hình hắn tại chỗ biến mất, trường kiếm chém xéo ra, từ lúc khởi động đến lúc ra chiêu vô cùng lưu loát trôi chảy, kết hợp cùng đó là một bộ pháp vô cùng hoàn mỹ.
Sự bạo phát trong nháy mắt này…Nếu như Vương Động vẫn giữ tốc độ như vừa rồi thì tuyệt đối không có khả năng né tránh. Hơn nữa vấn đề không chỉ ở chỗ này, trong khoảnh khắc mặt đất phát nổ, khí kình cũng lao tới quanh thân.
Phải giết!
Bùm….
Kết thúc!
Không hề nghi ngờ, Emma quá cảm động. Đây chính là Thánh đường – Đại Địa Trảm. Loại kỹ năng trong nháy mắt bạo phát hạch lực này quả là rất hoàn mỹ, đấy mới chính là nghệ thuật! Từ lúc bắt đầu súc thế, cho đến lúc hoàn thành công kích cuối cùng đều hoàn mỹ không tỳ vết, không gì cản nổi.
Nhưng mà tròng mắt Emma suýt nữa thì…rơi khỏi hốc mắt!~
Kiếm của Mâu Tu lại bị tay phải của Vương Động chặn lại!!!
Đừng nói là Emma không tin, mà ngay cả Mâu Tu cũng không tin nổi. Không mặc áo giáp, cho dù có hạch lực bảo hộ, tay cũng sẽ bị chém rụng, cả người cũng phải bị chặt đôi. Đây chính là Thánh đường – Đại Địa Trảm cơ mà!!
Lực sát thương của một kích lúc nãy tuyệt đối đạt tới 130 ‘Tác’. Với khả năng phòng thủ của thân thể con người tuyệt đối không thể cản được.
Người này lại dùng tay phải để làm khiên giáp sao?