[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo

Chương 55 : Quyết định ngày chiến


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ngay khi Damons đóng cửa lại, tay của Samantha bắt đầu run lên, cô không thể khống chế nổi chính mình. Cô sợ đây chỉ là một trò đùa. Thì ra ham muốn được mất cũng không dễ khống chế như vậy. Không có được chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất chính là mất đi. Đây là một phong thư xin nhập học rất đơn giản, bên trong có báo cáo thành tích và kết quả kiểm tra sức khỏe của Vương Bí. Gia đình quân nhân, cẩn thận thỉ mỉ. Nhưng trên thực tế, chỉ cần hai chữ Vương Bí thôi cũng đã khiến vô số trường quân sự trải thảm đỏ mời hắn rồi. Vậy mà Vương Bí lại chọn Alan. Điều này quả thật làm Samantha bất ngờ, không thể hiểu nổi. Nhưng mặc kệ là vì điều gì, Vương Bí đã đến thì cô nhất định phải nhiệt liệt chào đón. Nhưng bay giờ cô lại nhận ra một vấn đề khó giải quyết. Đó chính là căn cứ theo nội quy của trường, Vương Bí đến đây cũng phải vào lớp F. Ngay cả Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng nếu làm như vậy thì có làm người này tự ái không? Samantha băn khoăn bèn đứng lên, đi tới đi lui trong phòng. Thì ra giữ vững nguyên tắc cũng là một chuyện khó khăn. Thật sự là khó quyết định được. Nhưng sau cả nửa ngày, Samantha vẫn quyết định giữ vững nguyên tắc của mình vì cô hiểu rõ một khi mình phá vỡ nguyên tắc, có lẽ sẽ làm Vương Bí thuận lợi nhập học, nhưng ngay cả bản thân cô còn không giữ vững thì nói gì đến người khác? Quyết định này thật không dễ dàng nhưng Samantha vẫn làm. Tạm gác công việc sang một bên, cô nhanh chóng viết lại cho Vương Bí một bức thư. Đại ý là Alan rất vui lòng tiếp nhận nhân tài ưu tú như Vương Bí, nhưng vì vướng phải nội quy của trường nên Vương Bí sẽ vào học ở lớp F, sau đó thông qua thành tích học tập mới được lên lớp A sau. Nếu như Vương Bí đồng ý thì giấy thông báo nhập học sẽ được gửi đến. Thư đã được được gửi cho Vương Bí nhưng Samantha vẫn có chút bất an. Cô biết rất rõ ý nghĩa của việc Vương Bí đến nhập học là thế nào... Lúc này, cô như ngồi trên một đống lửa. Bề ngoài nhìn có vẻ như Samantha đang xử lý công việc nhưng trên thực tế, ánh mắt của cô không hề tập trung một chút nào. Cộc.. Cộc... Cộc... Vương Động gõ cửa những không thấy ai trả lời nên tự mình mở cửa, nhưng vừa mở cửa thì nhìn thấy Samantha đang ngây ra. Vương Động định mở miệng nhưng đột nhiên thấy tư thế này của Samantha rất... gợi cảm. Ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu vào, chiếc áo sơ mi trắng tinh làm nổi bật lên vẻ thành thục đầy trí tuệ. Đôi khuyên tai nhỏ đơn giản lại thể hiện ra nét ôn nhu, nữ tính của Samantha. Vương Động nhìn mà không khỏi ngây người. Một lát sau Samantha mới phát hiện ra Vương Động: " Ý, sao cậu lại ở chỗ này?" "À, cái này, em gõ cửa... hiệu trưởng...." "Ha ha, như vậy đi, khi không có ai thì gọi tôi là Samantha là được rồi. Hiệu trưởng nghe không được tự nhiên lắm." Có lẽ là Vương Bí không trả lời. Lúc này Samantha đang rất tiếc nuối, có lẽ vừa rồi cô đã bỏ phí mất một cơ hội tốt để chấn hưng Alan. "Có chuyện gì sao?" Vương Động hỏi. Hắn nhận ra trong giọng nói Samantha có một chút tiếc nuối. Samantha lắc đầu: "Không có gì, chỉ làm cảm thấy muốn hoàn thành một việc thật khó. Đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" "Là thế này, em muốn mượn phòng huấn luyện mô phỏng của trường để huấn luyện kỹ thuật không chiến một chút nhưng cần có phê chuẩn của hiệu trưởng." Samantha mỉm cười: "Ồ, sao bây giờ lại tích cực vậy. Xem là lực hấp dẫn của người đẹp đúng là mạnh mẽ. Được rồi, tôi phê chuẩn, nhưng nhất định phải có điểm thành tích đấy nhé." Samantha còn tưởng rằng Vương Động vì muốn thể hiện trước mặt Mã Tiểu Như nên mới có biểu hiện tích cực như vậy. "Em sẽ nỗ lực hết mình." Vương Động nói. Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Samantha lập tức mở máy. Nhìn tin tức trên màn hình, cô không nhịn được liền giơ nắm tay lên hua hua trên không. Cô đã đánh cuộc thắng! Với tính cách của Vương Bí như vậy thì sao có thể ngại một thách thức như vậy chứ. Hắn đã đáp ứng bắt đầu từ lớp F. Mã Tiểu Như cũng vậy, Hồ Dương Hiên cũng vậy mà Vương Bí cũng không khác gì, như vậy thì các học sinh khác còn dám đỏi hỏi đặc biệt sao! Xem ai còn dám không phục mệnh lệnh của cô! "Có chuyện gì vui sao?" Vương Động hỏi. "Ha ha, chuyện vui, chuyện vui. Cậu đúng là ngôi sao may mắn của tôi. Nhưng mà tạm thời phải giữ bí mật." Tâm tình Samantha lúc này đang rất tốt. Chỉ là hơi kỳ quái là Vương Bí lại nói cảm ơn cô vẫn tin tưởng hắn. Cô không nhớ ra mình có quan hệ gì với Vương Bí, nhưng mặc kệ, dù sao hôm nay cũng là một ngày đáng ăn mừng. Vương Động gật đầu, đang chuẩn bị rời đi thì bị Samantha gọi lại: "Chút nữa gọi Hồ Dương Hiên đến nhà tiểu Như ăn mừng, buổi tối sẽ nói cho cậu biết chuyện vui này." "Cái này… cuối tuần được không?" Vương Động gật đầu, hắn đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó. "Được, không thành vấn đề. Cố gắng nhé!" Samantha cười nói, xem ra tâm tình vị hiệu trưởng xinh đẹp này đúng là đang rất tốt: "Đúng rồi, cậu làm nhân viên quản lý thế nào?" Samantha cảm thấy kỳ lạ, vậy mà lại không có ai phàn nàn, cũng không có sự kiện "Sắc Lang". Thật là kỳ lạ, nữ sinh Alan trở nên hiền dịu như thế từ lúc nào? "Tất cả đều bình thường, em đã cố gắng hết sức." - Vương Động nói. Tâm tình Samantha lúc này đang rất tốt nên cũng chẳng quan tâm tới chuyện này nữa, mà cũng quên luôn dự tính ban đầu. Tuy rất hưng phấn nhưng Samantha vẫn không chủ động liên lạc với Materazzi. Với sự gian xảo của lão hồ ly này, chỉ cần lộ sơ hở ra một chút là sẽ khiến hắn nghi ngờ ngay. Đáng tiếc là trời đã phù hộ Alan, thời điểm quan trọng đã đưa Vương Bí tới. Có được Vương Bí, cơ hội chiến thắng học viện Berna sẽ được nâng cao rất nhiều, nhất định phải thử một lần. Nhìn đồng hồ, lão hồ ly Materazzi chắc cũng sắp gọi tới thúc giục nàng. Reng... reng..reng.... "Ha ha, hiệu trưởng Samantha, cô đã cân nhắc xong chưa?" Materazzi xuất hiện trên màn hình, vừa cười tủm tỉm vừa nhìn Samantha. Nếu chỉ xem vẻ về ngoài thì đây đúng là một người hòa ái, dễ gần. Vẻ mặt Samantha lộ vẻ suy tư: "Hiệu trưởng Materazzi, có thể để tôi cân nhắc thêm không ." Materazzi mỉm cười: "Hiệu trưởng Samantha, không thể đợi thêm được. Cô biết đó, lựa chọn của cô lúc này cũng là quyết định tới lần giao lưu lần này và tương lai Alan. Cơ hội như vậy không phải tôi tuy tiện đưa ra đâu. Cơ hội giao lưu với học viện cấp S đối với mỗi học viện cấp A đều rất quan trọng. Vừa rồi học viện Rousseau đã phát tới lời mời, nhưng trên giao tình hơn mười năm của Berna chúng tôi và Alan, chúng tôi vẫn quyết định giao lưu với trường cô trước." Thấy bộ dáng do dự của Samantha, Materazzi chẳng tỏ vẻ gì. Tuy cô gái này là học sinh ưu tú nhưng khi làm hiệu trưởng thì còn non lắm. Lý luận trên giấy và công việc thực tế hoàn toàn là hai việc khác nhau. Alan chính là một A Đấu (1) không thể gượng dậy được. Nếu đã không thích ứng được với sự phát triển của thời đại thì bị đào thải cũng là điều tất nhiên. (1) A Đấu: con Lưu Bị. Là kẻ bất tài hèn nhát, từ này để nói những kẻ bất tài, vô dụng, hèn nhát. "Nếu không thì bỏ đi. Thanh niên thận trọng một chút cũng tốt. Đôi khi dũng khí lại là bốc đồng." Materazzi cố ý nói. "Không, hiệu trưởng Materazzi, lần giao lưu này chúng tôi chấp nhận. Tuy thực lực Alan hiện tại hơi kém nhưng Alan chúng tôi có sự tự tin, không sợ bất cứ cuộc lời thách đấu nào. Chúng tôi nhất định sẽ chiến thắng!" Samantha cương ngạnh nói. "Ồ, hay lắm. Thanh niên ai cũng bốc đồng cả. Chuyện thuyết phục hai người Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên đành giao lại cho cô vậy!" Materazzi cười nói. "Hiệu trưởng Materazzi, ngài không nên chắc chắn như vậy, thắng bại còn chưa phân đâu!" "Vậy cứ để đến khi giao lưu đi." "Một tháng sau gặp lại!"