[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Dưới tình huống này, người chịu sức ép nhiều nhất chính là Vương Bí. Là con trai của Dũng Sĩ tướng quân, tuy không sợ sức ép nhưng bình thường những trận đấu như thế này đều tận lực tránh đi. Chỉ là bây giờ tuy Vương Bí đã chủ động ước chiến nhưng Võ Thần Tự Nhận lại không thấy hồi âm.
Dream là một công ty kinh doanh, nếu không cảm nhận được cơ hội thì quả thực quá ngu ngốc. Trận đấu vừa kết thúc thì bọn họ đã liên hệ với Võ Thần Tự Nhận, chỉ đáng tiếc Vương Động đã sớm thoát mất.
Hắn phải đi thôi, Hồ Dương Hiên hôm nay lại đón hắn tới nhà Mã Tiểu Như. Vương Động cũng không phải người máy, càng không phải một kẻ ngốc không biết thư giãn; nghỉ ngơi tại một nơi thoải mái như vậy quả thật là tuyệt!
Chạy nhanh về trường, Vương Động phát hiện Hồ Dương Hiên còn chưa tới; nhưng đúng lúc này hắn đã nhận được điện thoại của Hồ Dương Hiên báo Vương Động chờ hắn một lát.
Năm phút sau, một chiếc xe từ đã phóng vụt tới, cửa xe mở ra: “Xin lỗi, tôi đến hơi muộn.”
“Không sao, tôi cũng vừa về.”
“Khà khà, chắc chắn cậu vừa xem trận đấu giữa Võ Thần Tự Nhận và Nhà Cao Tầng, đúng không?” Hồ Dương Hiên mỉm cười.
Vương Động hơi sửng sốt, rồi gật đầu.
“Mia, chúng ta gặp xui rồi!”
“Sao vậy?”
“Trên diễn đàn có người nhận ra gã Nhà Cao Tầng kia là học sinh mới của Berna. Hắn có thực lực như vậy, chắc chắn sẽ tham gia thi đấu. Kiểu này hiệu trưởng của chúng ta lại đau đầu rồi.”
“Ồ, thú vị đấy! Nhưng Vương Bí cũng đã tới trường ta, đâu có vấn đề gì.”
“Cậu không hiểu quy định rồi, trước khi trận đấu bắt đầu hai bên sẽ đưa lên danh sách thi đấu, tất cả được sắp xếp theo thứ tự, nên ai gặp ai không phải muốn là được.”
“Nếu vậy thì cũng có chút đau đầu đây.” Vương Động gật đầu. Những cuộc thi thế này không chỉ kiểm tra thực lực học sinh của các trường mà còn kiểm tra khả năng bài binh bố trận, năng lực tính toán của hiệu trưởng hai bên.
“Cũng may là Vương Bí tới đây, nếu không thì thật sự là tôi không xem trọng đợt thi thố lần này lắm.” Hồ Dương Hiên cười nói. Hôm nay bạn Hồ đã chăm chút rất kĩ ngoại hình của mình, từ cách ăn mặc, rồi đầu tóc – đúng là rất đẹp trai, không giống kiểu ăn mặc luộm thuộm của Vương Động, nhưng nói cho cùng là do quần áo của Vương Động có hạn nên cũng giảm được việc đau đầu khi chọn quần áo.
Hồ Dương Hiên phóng đi như bay, kỹ thuật lái xe của anh bạn này cực ổn, rất nhanh đã tới nơi. Dù sao bạn Hồ của chúng ta cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng người đẹp.
Do lần trước đã tới một lần nên lần này chiếc xe của hai người cứ thẳng tiến vào trong. Bước vào nhà Mã Tiểu Như mọi người vẫn không khỏi cảm khái, con người quả là một sinh vật thích hưởng thụ. Vương Động cũng bắt đầu thả lỏng mình.
Tại đại sảnh, Mã Tiểu Như và Samantha ăn mặc đơn giản ra tiếp đón hai người. Do trận đấu trên PA vừa rồi vẫn còn sống động trong đầu nên vừa nhìn thấy Samantha thì hai người nhớ ngay cô vừa là cổ đông vừa là người thừa kế của Dream.
“Chắc các cậu cũng đã biết người chơi Nhà Cao Tầng kia gọi là Tào Nghị, cũng là một trong những tuyển thủ thi đấu trong đợt giao lưu sắp tới, có thể chính là vũ khí bí mật của lão cáo già Materazzi.” Samantha không dám xem nhẹ Berna, nhưng cô vẫn còn đánh giá sai thực lực của họ, chỉ là hiện tại hối hận đã không còn kịp. Tất cả đành trông vào khả năng bài binh bố trận.
“Hai cậu có nắm chắc phần thắng không?” Ngồi trên salon, Samantha nhìn thẳng vào Hồ Dương Hiên và Vương Động, giọng nói thả lỏng nhưng mang đầy sự ôn nhu nữ tính.
“Em rất chờ mong được đấu với hắn!” Xuất thân từ Thánh Đường, đương nhiên Hồ Dương Hiên không hề sợ người này.
Khi ánh mắt Samantha nhìn về phía Vương Động, hắn khẽ nhún vai: “Cứ thử xem, chưa đánh thì không thể nói trước điều gì.”
“Ài, không biết Võ Thần Tự Nhận là ai, nếu có thể mời hắn đến Alan thì tốt rồi.” Samantha khẽ uống một ngụm nước trái cây.
“Ha ha, trên các diễn đàn đều đang điên cuồng với câu hỏi đó, đáng tiếc vẫn không có kết quả, lẽ ra hiệu trưởng phải là người biết đầu tiên mới phải?” Hồ Dương Hiên hỏi, hắn cũng đang rất tò mò.
“Đó là do cậu không biết quy định. Thành phần trên PA vô cùng phức tạp, không những liên quan tới liên bang Địa Cầu, người Inventer, người Sao Hỏa, thậm chí còn có cả người Katy. Tuy rằng Dream trên danh nghĩa là công ty quản lý nhưng lại không có quyền khống chế, hơn nữa đây cũng là quy định từ ngày trước truyền lại tới nay. Điều luật đầu tiên này không ai có thể vi phạm.” Samantha bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy Vương Động cũng nhẹ cả người. Đúng là như vậy, nếu những tư liệu này có thể dễ dàng lọt ra ngoài thì chẳng phải những tư liệu bí mật của quân đội đều sẽ bị lộ ra ngoài sao, cho dù là nhân loại, người Inventer, người Katy – sẽ không ai chịu như vậy.
“Nếu là người chơi thuộc IPA còn có biện pháp chứ TPA thì hết cách. Bực mình nhất là phía công ty mời nhưng hắn lại không thèm để ý.”
“Ồ, có chuyện này sao?” Tiểu Như cảm thấy tò mò. Người tu luyện Ma Nữ Quyết am hiểu nhất là mô phỏng suy nghĩ, đác tiếc trình độ của cô vẫn chưa đạt đến mức này.
“Xem ra hắn không thiếu tiền, phía công ty mời hắn tham gia thi đấu, mỗi trận đánh đều sẽ trả hoa hồng, thấp nhất là một vạn đồng. Vậy mà đối phương thẳng tay xóa bỏ, nếu mà người này cũng tham tiền giống ai đấy thì tốt rồi.” Samantha liếc Vương Động. Tên nhóc này cô chỉ dùng sáu ngàn đã thu phục được.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Vương Động, Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên chỉ biết cố nhịn để không phì cười. Bọn họ cũng biết hoàn cảnh của Vương Động. Tiểu Như biết Samantha đang cố ý làm khó Vương Động.
Kỳ thật Vương Động cũng sẽ không vì chuyện nhỏ ấy mà xấu hổ, da mặt của hắn dày lắm. Chỉ là… một vạn đồng đấy! Lòng Vương Động đang chảy máu …
Lúc trước tùy ý xóa thư cự tuyệt là hắn cho rằng đã là thương nhân đều rất keo kiệt, đánh một trận cùng lắm là cho hắn được mấy chục đồng, hơn nữa lại còn chịu sự quản lý của bọn họ - như vậy thì rất phiền toái. Ai ngờ được mỗi trận là một vạn đồng. Nếu biết được thì có mà điên Vương Động mới không đáp ứng.
“Chúa ơi, một vạn đồng của con…!”
Một sự đả kích quá lớn đối với người nghèo như hắn…
“Mọi người đi dùng cơm trưa, những chuyện khác để chiều nói sau. Hôm nay có chuyện vui.” Tiểu Như thấy sắc mặt Vương Động không tốt thì nhanh chóng chuyển đề tài.
Chuyện vui của công chúa FFC, cho dù ai cũng cảm thấy hứng thú muốn biết.
Đây mới là bữa ăn sáng của Vương Động. Nhưng với một người dễ ăn như hắn thì bữa ăn này không khác một bữa tiệc. Không biết là do Mã Tiểu Như vô tình hay cố ý đã để món chính là thịt bò thái nhỏ khiến Vương Động vô cùng thích thú. Rồi lại càng ‘sung sướng’ hơn khi món đặc sản từ chòm sao Tiên Nữ được bày ra – đây là một loại trái cây kỳ lạ mà người ta mới phát hiện. Trái cây này có vị mát lạnh, sau khi ăn loại trái cây này thì nó sẽ giúp cho tinh thần của người ăn nó trở lên thư thái.
Mã Tiểu Như và Samantha đều ăn qua một chút, không biết có phải vì ăn uống điều độ hay không mà dáng người của cả hai đều đẹp như thiên thần pha lẫn sức dụ hoặc đến mê muội lòng người của ác quỷ. Còn Vương Động lại không thèm để ý đến người khác mà ăn cật lực. Hắn chỉ có thể cam đoan là khi ngồi ăn sẽ không phát ra tiếng ‘nhóp nhép’ khi ăn, nhưng tất cả chỉ vậy thôi vì hắn không phải tuýp người ăn uống nhỏ nhẹ.
Hồ Dương Hiên vốn muốn ăn uống điềm đạm tỏ ra quý phái một chút, nhưng thấy tốc độ tiêu diệt thức ăn của Vương Động thì bụng hắn đã sôi lên ùng ục. Hắn quen Vương Động cũng không phải mới một hai ngày mà biết rõ bản tính tham ăn của hắn như biết rõ quần áo mình đang mặc.