[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Samantha lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng bấm điện thoại gọi cho thầy thuốc Rohde :”Thầy Rohde, người đưa học sinh này tới đây đâu rồi?”
“Về chuyện này, học sinh đó đem người tới rồi bỏ chạy, tôi còn không có thời gian để hỏi, nhưng trông quần áo của nó thì đúng là đồng phục của trường ta. Hiệu trưởng, còn người này nếu không phải học sinh trường ta thì chi phí điều trị không thấp đâu.”
Rohde sửng sốt, nếu như là học sinh trong trường và bên ngoài trường tự đấu với nhau thì sự tình sẽ phức tạp hơn nhiều .
“Người này cũng là học sinh của chúng ta, không cần lo lắng. Thầy hãy miêu tả thử người kia xem”
Thầy Rohde suy nghĩ một chút, khua chân múa tay, nói vài câu, Samantha và Mã Tiểu Như đều biết đó là ai!
Sau khi tắt điện thoại, hai người im lặng một lúc lâu, “Cái thằng ranh này, chị bảo hắn thử xem Vương Bí thế nào, vậy mà kết quả lại đánh người ta thành trọng thương như vậy!” Samantha sau đó lại nở nụ cười, nói: “Tiểu Như, dường như chị đã tìm được một vũ khí bí mật, hơn nữa còn có thể là một vũ khí cấm kỵ không chừng. Ha ha, may mắn thật đấy, cùng khóa mà có thể đánh được Vương Bí ra thế kia thì không có quá năm người có thể đâu”
“Dũng Sĩ quyền của nhà Vương Bí chí dương chí cương, có thể đánh hắn ra thế kia quả thực là hiếm thấy, liệu có phải là người khác không nhỉ?”
“Thầy Rohde không phải vừa mới nói sao? Em nghĩ ở Alan này trừ hắn ra, ai có thể làm được điều đó? Chậc chậc, thằng bé đó cái gì cũng tốt, chỉ tội quá lười. Không biết làm sao để hắn khá hơn đây, chắc là chị phải cố nghĩ cách giải quyết thôi.” Đôi mắt to động lòng người của Samantha chớp động, toát ra thần thái khác thường. Có biện pháp để cho hắn ‘chăm chỉ’ hơn, mà tình cờ thay Samantha vừa lúc lại nắm được một nhược điểm của Vương Động.
“Sức sát thương của Dũng Sĩ quyền rất lợi hại, chị nghĩ xem Vương Động liệu có thể bị thương không?” Tiểu Như tỏ ra lo lắng nói.
“Em thật đúng là…Người này có thể cõng Vương Bí về, hơn nữa còn nhanh như thế thì cho dù bị thương cũng chỉ là vết thương nhẹ. Sao phải lo lắng thế kia, Ma Nữ Quyết của em tu luyện thật là uổng phí rồi!” Samantha cười đầy ẩn ý.
“Em đâu có..!”
“Tốt rồi, chị chỉ đùa em chút thôi. Thằng nhóc đó cả ngày giả vờ ngơ ngẩn trước mặt chị em ta, giả vờ thật là giỏi. Không ‘chỉnh’ hắn sao được chứ”
“Chị à, chị lại có diệu kế gì à?”
“Hahaa, ngày mai em đợi để xem kịch vui đi nhé!”
Vương Động nằm trên giường không có đệm bọc, trằn trọc. Một quyền kia không biết có làm Vương Bí liên tưởng đến Võ Thần Tự Nhận không? Chắc là không đâu, dù sao uy lực cũng kém đi nhiều rồi…
Dù sao gặp chiêu thì phá chiêu, nghĩ nhiều hẳn cũng vô ích.
Kỳ thực mọi việc cũng rất đơn giản, phần nhiều chỉ là do tâm lý, như kiểu là có tật giật mình thôi.
Vương Động nằm nghĩ mông lung, rồi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, trong cơn mê, quần lót của hắn bị ăn cắp bởi một tên trộm che mặt …
Thứ hai mà nói đối với nhiều người không hề dễ chịu. Dù sao cũng vừa chấm dứt ngày nghỉ, còn chưa kịp điều chỉnh. Ngay cả bạn học Vương Động bình thường tích cực nhất giờ cũng có chút bất an, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tất cả dường như vẫn bình thường, ai vẫn làm việc nấy.
Mã Tiểu Như đến, như vẫn thường hay lui tới trước đó. Nhưng cảm giác nhạy bén thứ tám của Vương Động đã nói cho hắn biết, nhất định là có chuyện gì đó!
“Bạn học Vương Động, sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm”
“Khục khục, vậy sao?” Vương Động vuốt mặt, khi Mã Tiểu Như gọi hắn với giọng trang nghiêm như vậy, thì tám chín phần là cô đã biết chuyện.
“Đến giờ vào lớp rồi!”
Mã Tiểu Như bỗng nhiên không nói tiếp, làm cho Vương Động trong lòng càng thêm bức bách, nhưng cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Tiểu Như cố nén cười, mỗi người đều muốn thể hiện minh, nhưng bình thường Vương Động lại rất thích giả vờ. Lúc cần hắn giả vờ thì hắn lại gây ra chuyện lớn. Đánh Vương Bí trọng thương như vậy không phải là việc người nào cũng làm được.
Kỳ thực nàng cũng không muốn gây khó dễ cho Vương Động, mà là mỗi lần Vương Động xấu hổ thì đều rất thú vị, cái bộ dạng đó đặc biệt khiến người khác động tâm.
Bạn học Vương Động thắc thỏm vào lớp. Còn lúc này ở trong phòng hiệu trưởng, Samantha đang tươi cười nhìn Vương Bí.
“Học sinh Vương Bí, thân thể cậu không sao chứ?”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Hiệu trưởng, thủ tục cũng đã làm xong, chẳng qua còn chút việc phiền đến hiệu trưởng” Vương Bí nghiêm túc nói.
“Hahaa, đầu tiên hoan nghênh cậu tới Alan, có chuyện gì cần thì cậu cứ nói, chỉ cần không trái với nội quy của trường, tôi nhất định sẽ giúp đỡ, thậm chí có thể có chút ngoại lệ nhỏ cho cậu” Samantha cười nói
“Chắc là hiệu trưởng cũng biết rồi, hôm qua em đã đến trường học, ở trong phòng Trọng lực có giao đấu với một học sinh. Em muốn biết đó là ai, là Hồ Dương Hiên phải không?”
Biểu hiện của Vương Bí trong có vẻ cũng không khó chịu lắm, giống như là phát hiện ra điều gì đó mới mẻ thú vị vậy, cậu ta cảm thấy rất là hiếu kỳ đến.
“Sức khỏe của cậu đã ổn rồi, nhưng tôi nghe bác sĩ Rohde nói tốt nhất nên điều dưỡng thêm 3 hay 4 ngày nữa?”
“Không đến mức như vậy đâu hiệu trưởng, nhưng vài ngày nữa thì chưa thể nào động thủ mà thôi.” Vương Bí nói nhỏ, căn bản là không để tâm đến tình trạng thân thể cho lắm.
“Trước hết hãy nói về kế hoạch của cậu, cậu hỏi về hắn để làm gì?”
“Để giao đấu … Lành vết thương em phải giao đấu lại lần nữa!” Vương Bí nghiêm túc nói, rõ ràng cậu đã chiếm ưu thế tuyệt đối, vậy mà không hiểu sao lại thất bại, cậu thực sự hoang mang.
“Hahaa, điều đó có lẽ không dễ đâu, người đã giao thủ với cậu vốn bản tính lười biếng trời sinh, chẳng qua ngày đó là cậu tình cờ gặp đúng dịp mà thôi …”
“Mong hiệu trưởng giúp đỡ, miễn là trường học sắp xếp địa điểm, còn việc khác, Vương Bí sẽ dốc toàn lực để ứng phó!”. Vương Bí cũng chẳng phải tay khờ, cậu đã biết Samantha muốn điều gì đó, để nâng tầm vị thế của Alan thì khẳng định cần cậu ta ra sức, mà khi lựa chọn Alan, thì rõ ràng sẽ cố gắng hết sức có thể.
Samantha gật đầu đồng ý, quả thực nhìn Vương Bí lúc này, nàng biết rằng cậu ta đã xem xét rất kỹ lưỡng, Vương Bí thừa hưởng cái tính khí của gia tộc cậu ta, khi thực hiện công việc rất cẩn trọng, tỉ mỉ, trong trường quân đội thì chức vụ cao cấp nhất chính là hiệu trưởng, cho dù là trường học loại 2, đối với cậu ta cũng là mệnh lệnh.
“Người mà cùng giao đấu với cậu hôm đó chính là Vương Động, một học sinh mới của trường chúng ta, đúng rồi, học cùng cậu ở lớp F đấy, tôi nghĩ bố trí như vậy chắc cậu sẽ rất hứng thú! “
“Cảm ơn hiệu trưởng rất nhiều!” Vương Bí thành khẩn nói, cậu ta biết Liên Bang ngọa hổ tàng long, chưa bao giờ nghĩ đến mình là thiên hạ vô địch cả. Ngoại trừ ngũ đại thế gia, còn có thần bí thánh đường, trong số học sinh thì cũng có những năng khiếu khác nhau, điều khiến cậu lo sợ chính là sự đơn độc, không có cạnh tranh, nhưng hiện tại cậu hoàn toàn yên tâm.
Samantha gật đầu hài lòng, “Chẳng qua tên Vương Động này là người không dễ đối phó đâu, muốn cậu ta ngoan ngoãn nghe lời thì chúng ta cần dùng phương pháp khác đặc biệt”
Vương Bí hơi sững sờ … đột nhiên cảm giác hiệu trưởng giống ác ma sừng dài vậy, lại đi ‘đối phó’ với chính học sinh của mình.
Samantha giải thích về tính khí của Vương Động, Vương Bí cũng tỏ ra rất ủng hộ, cậu muốn đấu nhưng nếu đối phương không muốn thì cũng không thể đấu được, sau khi đợi Samantha nói ra phương án, Vương Bí tỏ ra lúng túng đôi chút, khi ở quân ngũ, mọi người luôn làm việc độc lập, phương án này có điểm gì đó ….
“Bạn học Vương Bí, nghe những lời chỉ bảo của giáo viên không có gì sai cả, người bạn học này của cậu rất khó đối phó, đối phó với người đặc biệt thì phải sử dụng phương pháp đặc biệt.”
“Hiệu trưởng, chi phí tu sửa phòng Trọng Lực đã có rồi “
“Tốt lắm, gửi cho tôi một bản tới đây.”
Samantha mỉm cười gật đầu, không biết rằng Vương Bí đang nghĩ ngài hiệu trưởng này quả là kỳ quái, xem ra rơi vào tay nàng muốn thoát ra cũng khó….