[Dịch] Y Đạo Quan Đồ

Chương 124 : Chuyển ngoặt (3+4+5).


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nguyên một ngày một đêm tiếp theo Lý Trường Vũ cứ bồn chồn lo lắng đến mất ăn mất ngủ, rốt cuộc cũng tới buổi chiều thứ ba. Từ sớm Lý Trường Vũ đã có mặt ở trước cổng uỷ ban nhân dân tỉnh, hắn cũng không có nóng lòng đi vào mà cứ đi đi lại lại trước cổng uỷ ban chờ đến gần kề thời gian hẹn mới vào, thỉnh thoảng lại ngó nhìn toà nhà văn phòng tỉnh trong ánh mắt lộ rõ vẻ sùng kính. Ước chừng còn cách khoảng 1’ nữa là đến thời gian hẹn, Lý Trường Vũ đã có mặt trước cửa phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy. Thư ký của Cố bí thư-Trịnh Vĩ thấy hắn tới cũng mỉm cười chào hỏi: “Ngài là Lý phó thị trưởng?” Lý Trường Vũ gật đầu trả lời: “Là ta!” “Cố bí thư đang chờ ngài ở bên trong, mời vào!” Lý Trường Vũ lễ phép gật đầu với Trịnh Vĩ rồi chậm rãi đi vào phòng làm việc của Cố Duẫn Trí. Lúc nãy mất bao lâu hắn mới bình tĩnh lại được vậy mà vừa bước qua ngưỡng cửa phòng làm việc của Cố bí thư tâm trạng hắn lại thấp thỏm bất an. Nhưng bằng bản lĩnh của mình, ngay khi bước tới trước mặt Cố bí thư hắn đã áp chế được tâm tình, vẻ mặt lại bình tĩnh phong thái tự nhiên. Phòng làm việc của bí thư tỉnh uỷ rất lớn, cửa sổ đằng sau chỗ ngồi của Cố Duẫn Trí khá rộng, ánh nắng buổi chiều xuyên qua ô cửa kính phủ xuống khắp người Cố Duẫn Trí, từ ngoài trông vào cứ như cả người hắn đang phát ra ánh kim quang rực rỡ. Thế nhưng ánh kim quang kia lại không có sự ấm áp như ánh nắng mặt trời, mà nó lại khiến Cố Duẫn Trí mang vẻ thần bí lạ thường. Điều đó càng làm Lý Trường Vũ cảm nhận rõ hơn sự quyền uy vô thượng của vị bí thư tỉnh uỷ này. Thấy vẻ mặt bình tĩnh cùng phong thái tự nhiên của Lý Trường Vũ, Cố Duẫn Trí cũng âm thầm hài lòng. Đây cũng là điều kiện tiên quyết trong đánh giá của hắn, đã là một lãnh đạo cán bộ nhà nước thì điều đầu tiên là phải có tố chất tâm lý, thắng không kiêu, bại không nản, lúc nào cũng phải giữ bình tĩnh, vì những lúc nguy cấp chỉ có giữ được đầu óc tỉnh táo bình tĩnh mới có thể đưa ra những hướng giải quyết đúng đắn nhất. Mà Lý Trường Vũ lại là người có loại tố chất tâm lý này. Cố Duẫn Trí vẻ mặt không chút biểu cảm nào chỉ thấp giọng nói: “Ngồi đi!” Lý Trường Vũ bước lên mấy bước rồi chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha. Thế nhưng Cố Duẫn Trí lại lắc lắc đầu nói: “Đến đây ngồi đi!” Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc ghế bên phải bàn làm việc của hắn. Nghe mấy lời này mà nội tâm Lý Trường Vũ không khỏi thấy kích động, từ động thái này cũng có thể nhìn ra Cố bí thư đang thể hiện sự ưu ái với hắn. Lý Trường Vũ cố gắng đè nén nội tâm mình lại, từng bước một chậm rãi đến bàn làm việc của Cố bí thư, tiết tấu bình thản, không nhanh không chậm. Lúc đến trước bàn làm việc Lý Trường Vũ còn cung kính chào hỏi: “Cố bí thư hảo!” Rồi mới ngồi xuống ghế. Trịnh Vĩ đem cho Lý Trường Vũ một chén trà nóng sau đó lui ra ngoài, lúc đi không quên đưa tay đóng cửa lại. Nét mặt Cố Duẫn Trí từ lúc đầu đến giờ vẫn cứ lạnh lùng cùng nghiêm nghị như lúc đầu, khiến người khác khó có thể đoán ra được trong lòng hắn đang suy nghĩ hay toan tính điều gì. Đối với cấp dưới mà nói điều làm họ khó chịu nhất chính là những lúc tĩnh lặng của mấy vị lãnh đạo cấp cao này, chính cái áp lực vô hình này khiến họ cảm thấy thấp thỏm bất an, cũng chính cái áp lực này dày vò tâm trí của họ. Họ phải căng đầu lên suy nghĩ xem cấp trên, lãnh đạo đang nghĩ gì, đang muốn gì, còn mình thì nên nói hay lên làm gì để được lòng lãnh đạo không bị nổi giận? Cũng may Cố Duẫn Trí không chủ định thử sức chịu đựng của Lý Trường Vũ, chỉ một thoáng im lặng hắn liền mở lời trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ta tìm ngươi là muốn nghe kiến nghị của ngươi đối với việc phát triển Giang Thành sau này ...” Thực ra trước khi tới đây Lý Trường Vũ đã chuẩn bị khá đầy đủ cả về mặt tâm lý cũng như những câu trả lời mà Cố bí thư có thể đặt ra. Những lời này của Cố bí thư cũng không ngoài dự liệu của hắn. Lý Trường Vũ bình tĩnh trả lời lại: “Giang Thành là một thành phố công nghiệp nặng trọng điểm của tỉnh Bình Hải và cũng là đầu tầu phát triển kinh tế của toàn khu vực Bắc bộ tỉnh Bình Hải. Nhưng theo theo năm tháng nơi đây lại trở nên lạc hậu xuống cấp trầm trọng, đây cũng là vấn đề bức thiết nhất hiện nay của Giang Thành. Nhưng bù lại Giang Thành lại là nơi có tài nguyên cùng điều kiện địa lý cực kỳ thuận lợi. Lúc tôi còn đảm nhiệm chức vụ phó thị trưởng thường vụ đã từng đọc qua các bản báo cáo khảo sát tài nguyên du lịch của Giang Thành. Có thể thấy ngành dịch vụ du lịch khai phá thiên nhiên sẽ trở thành hướng phát triển kinh tế trọng điểm sau này của Giang Thành.” Nghe vậy Cố Duẫn Trí không khỏi liếc mắt nhìn lại Lý Trường Vũ một chút, trong ánh mắt tỏ rõ sự tán thưởng dũng khí của hắn. Một người suýt chút nữa bị chôn vùi cùng dự án khu du lịch núi Thanh Thai vậy mà vẫn còn dám nhắc tới việc phát triển kinh tế theo hướng dịch vụ du lịch. Một cán bộ tầm thường, sợ sệt, không có dũng khí, có con mắt thiểm cận thì sao dám nói ra những lời như vậy. Cố Duẫn Trí cố ý nhắc lại: “Giống như dự án khai phá khu du lịch núi Thanh Thai?” Lý Trường Vũ giật mình sửng sốt, hắn liền nhận ra đây là Cố bí thư đang nhắc nhở mình. Cũng chính vì vụ dự án khu du lịch núi Thanh Thai mà ngươi bị bắt mà hơn hết chuyện đó đều do ta một tay thôi thủ khiến ngươi thân bại danh liệt như vậy. Nhưng ngẫm lại Lý Trường Vũ lại nghĩ rằng, lẽ nào Cố bí thư cố ý nhắc lại chuyện đó là muốn kiểm tra lòng can đảm cùng sự quyết tâm của mình? Một thoáng do dự qua đi, Lý Trường Vũ liền lấy lại sự tự tin, tiếp tục nói: “Cố bí thư. Tôi cho rằng dự án khai phá khu du lịch núi Thanh Thai là rất tốt, nhìn nhận từ quan điểm lâu dài thì việc phát triển nên kinh tế xanh là một hướng phát triển cực kỳ đúng đắn, nó không những đem lại sự thịnh vượng cho quốc gia mà hơn hết, nó còn đem lại những lợi ích lâu dài cho đến những thế hệ sau này. Đã không ít tiền lệ thành công của cả trong nước lẫn nước ngoài, Giang Thành lại là nơi có tiềm năng du lịch rất lớn nếu như có thể sử dụng hợp lý thì rất có thể sẽ trở thành trọng điểm phát triển của cả tỉnh Bình Hải. Trên hết, làm như vậy Giang Thành vừa tháo được bộ mặt ô nghiễm cùng lạc hậu lâu nay của mình, và khoác lên mình một diện mạo mới, tươi đẹp hơn thịnh vượng hơn.” Đột nhiên Cố Duẫn Trí thấp giọng nói: “Nhiều năm trước ta đã từng tới Thanh Thai sơn, thực sự nơi này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta, núi non hùng vĩ, phong cảnh hữu tình. Trước đây ta cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng lại không chú trọng đến, lâu ngày cũng phai nhạt dần đi. Nhưng thực không ngờ hôm nay lại được nghe những lời sâu xa như vậy của ngươi.” Lý Trường Vũ khiêm tốn nói: “Đó cũng chỉ là những suy nghĩ của riêng mình tôi, so với thực tiễn còn cách xa rất nhiều!” Cố Duẫn Trí lớn tiếng nói lại: “Đã nói là phải làm! Chúng ta đều là Đảng viên Đảng cộng sản, không phải là những người chỉ biết mạnh miệng nói xuông. Hơn hết ngươi thân là phó thị trưởng thường vụ thành phố Giang Thành sau này càng phải vì sự phát triển của Giai Thành mà nỗ lực hơn.” Nghe được những lời này bầu máu nóng đầy nhiệt huyết đã nguội lạnh của Lý Trường Vũ lại một lần nữa cuồn cuộn sôi trào. Những lời này của Cố bí thư khác nào nói hắn vẫn là phó thị trưởng thường vụ thành phố Giang Thành, khác nào chứng tỏ tổ chức vẫn còn muốn dùng hắn. Cố Duẫn Trí lại đổi giọng, hắn thản nhiên nói: “Những lời vừa rồi của ngươi cũng không thể vực dậy nổi nền kinh tế của Giang Thành được. Ngươi thân là phó thị trưởng thường vụ hẳn cũng phải có bản dự thảo hay định hướng quy hoạch lâu dài gì chứ? Nói thử ta nghe một chút đi!” Lý Trường Vũ trịnh trọng gật đầu rồi chậm rãi nói tiếp: “Cố bí thư. Tôi dự định sẽ phát triển Giang Thành theo hướng công nghiệp xanh, bởi vậy phương pháp sẽ đều xoay quanh việc khai phá thiên nhiên nhằm phát triển ngành du lịch. Trước kia Giang Thành là thành phố có nền công nghiệp nặng, chủ yếu là khai thác than đá. Thế nhưng vài năm trở lại đây việc khai thác than đã không còn hiệu quả như trước, sản lượng thu được không cao lại gây ô nhiễm môi trường trầm trọng. Giang Thành có nhiều danh lam thắng cảnh đẹp, nhiều di tích lịch sử lâu đời nhưng do đường đi nhỏ hẹp, phòng ốc nhà cửa thì dột nát, cơ sở vật chất lại thiếu thốn, chính điều này đã kiềm chế sự phát triển của Giang Thành.” Lý Trường Vũ ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi định cho xây dựng một khu nội thành mới nằm ở phía Đông Giang Thành, rồi dần dần sẽ cho chuyển dời các văn phòng chính phủ, trường học, bệnh viện rồi đến các xí nghiệp nhỏ, các hộ gia đình đến khu nội thành mới. Bên cạnh đó tôi sẽ mở các khu kinh tế trọng điểm khác nhằm di dời những công ty, xí nghiệp đang bị ô nhiễm trầm trọng, hoặc sẽ xử lý tại chỗ triệt để những khu vực bị ô nhiễm đó. Cuối cùng biến toàn thành phố Giang Thành thành khu công nghiệp không có ô nhiễm, xanh, sạch, đẹp.” Cố Duẫn Trí lại một lần nữa phải liếc mắt nhìn lại Lý Trường Vũ, hắn thấp giọng hỏi tiếp: “Tiền lấy từ đâu ra?” Lý Trường Vũ rất nhanh trả lời lại: “Một phần lấy từ việc bán đấu giá các khu đất kinh tế, một phần khác từ quỹ quyên góp của các đơn vị.” Cố Duẫn Trí rút một điếu thốc ra, Lý Trường Vũ liền cuống quít châm lửa mời hắn. Cố Duẫn Trí rít một hơi dài rồi tiện tay đưa bao thuốc sang cho Lý Trường Vũ: “Ta biết ngươi cũng là kẻ nghiện thuốc, hút một điếu đi!” Lý Trường Vũ rút ra một điếu rồi tự châm lửa cho mình. Lại nghe Cố Duẫn Trí nói: “Ta không đồng tình lắm với việc kêu gọi quyên góp. Hiện giờ các xí nghiệp khai thác mỏ cũng không khá giả như trước nữa, ngươi kêu bọn họ quyên góp bọn họ cũng khó lòng bỏ tiền ra cho ngươi được.” Nghe vậy Lý Trường Vũ liền trả lời lại: “Tuy rằng dự án khu du lịch núi Thanh Thai vẫn còn dang dở chưa chứng minh được sự thành công bước đầu, thế nhưng nó lại mở ra một hướng phát triển mới đó là hợp tác cùng đầu tư. Tôi sẽ chú trọng việc tuyên truyền vốn tài nguyên du lịch phong phú của Giang Thành, rồi kêu gọi đầu tư cùng đặt trọng điểm phát triển kinh tế theo hướng dịch vụ du lịch khai phá thiên nhiên.” Cố Duẫn Trí cũng hiểu ra thâm ý của Lý Trường Vũ, hắn nhếch mép cười nhàn nhạt nói: “Ngươi là muốn dựa vào việc phát triển ngành du lịch để đẩy giá đất lên cao nhằm thu được lợi ích lớn nhất!” Lý Trường Vũ cũng phải thán phục con mắt tinh đời của Cố bí thư, hắn cung kính trả lời lại: “Đây không phải là đẩy giá đất lên mà tôi chỉ muốn tuyên truyền cho người dân biết giá trị của đất đai đến đâu. Hơn nữa dù chính phủ có thu được lợi ích cao nhất từ việc bán đấu giá các khu đất kinh tế cũng không gây hại gì cho quốc gia.” Cố Duẫn Trí ha hả nở nụ cười, hắn lại rít một hơi dài nữa, trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: “Thực sự quy hoạch của ngươi rất lớn, lớn đến độ bao phủ toàn bộ cả thành phố Giang Thành, một lần nữa kiến thiết tái tạo lại một thành phố mới. Nhưng như vậy cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được, ngươi hiểu chứ?” Cố Duẫn Trí ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Đồng chí Tả Viên Triệu từng đưa ra đề án khởi công xây dựng sân bay tại Giang Thành, ngươi thấy thế nào?” Lý Trường Vũ lắc lắc đầu trả lời lại: “Với sự phát triển của Giang Thành bây giờ không thích ứng với việc xây dựng một sân bay lớn. Việc gì cũng có nặng nhẹ, có trước sau. Theo tôi nghĩ, chỉ có xây dựng được một cây ngô đồng to đẹp vững chắc mới có thể thu hút phượng hoàng đến đậu được. Chỉ có biến Giang Thành thành một điểm đầu tư đầy hứa hẹn mới thu hút được các thương nhân trong ngoài nước rót vốn đầu tư vào đây. Những dự định của tôi tuy không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, nhưng đó lại là những bước tiến trong tương lai, muốn phát triển lâu dài thì phải hướng đến tương lai, đạt mục đích cao hơn trong thời gian tới. Tôi không dám nói quá nhưng trong vòng 10 năm, nhất định Giang Thành sẽ có những bước thay đổi rõ rệt, một diện mạo mới thịnh vượng hơn.” Lần đầu tiên Cố Duẫn Trí nở nụ cười, hắn nhiệt tình cổ vũ cười nói: “Hay! Hay lắm! Ta mong trong nhiệm kỳ tới ngươi có thể phát huy năng lực cao nhất, cố gắng thay đổi diện mạo của Giang Thành!” Lý Trường Vũ giọng điệu kiên định thề thốt: “Xin Cố bí thư cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ không khiến tổ chức thất vọng, không phụ sự tin tưởng của nhân dân!” Cố Duẫn Trí thấp giọng đính chính lại: “Không làm nhân dân thất vọng là được rồi. Chúng ta là những công bộc của nhân dân, tất cả mọi điều đều phải hướng về nhân dân. Ta mong ngươi nhớ kỹ điều này, nhân dân mới là ông chủ đích thực của chúng ta.” Lý Trường Vũ lặng lẽ gật gật đầu tiếp thu. Cố Duẫn Trí lại nói tiếp: “Ta đã xem qua hồ sơ của ngươi, cũng đã nghe nói qua chuyện riêng của ngươi. Tuy rằng là cán bộ nhà nước nhưng chúng ta cũng đều là người, cũng có thất tình lục dục, cũng có hỉ nộ ái ố. Qua chuyện vừa rồi ta nghĩ chắc hẳn ngươi cũng lãnh ngộ được nhiều điều, ta chỉ hi vọng sau này ngươi nên trân trọng cơ hội sửa chữa mà Đảng và nhà nước đã cho ngươi.” Hai tay Lý Trường Vũ không tự chủ được mà hơi run lên, suýt chút nữa cũng không cầm được điếu thuốc nữa. Qua buổi nói chuyện hôm nay Lý Trường Vũ cũng nhận ra Cố bí thư lý giải con người mình rất sâu, sĩ vì tri kỷ sống chết không từ. Nếu như từ lúc đầu Cố bí thư sắp xếp để hắn lại làm phó thị trưởng thường trự thì Lý Trường Vũ cũng chỉ là miễn cưỡng chấp nhận. Thế nhưng Cố bí thư lại lắng nghe những lời tâm huyết của hắn, rồi người lại tỏ ra hết sức vui mừng cùng mong đợi, chính điều đó làm Lý Trường Vũ thấy cảm động, và thầm tự nhủ từ nay về sau sẽ tận trung tận tuỵ với Cố bí thư, không phụ lòng tin tưởng của người. Ánh mắt Cố Duẫn Trí nhìn xa xăm, những lời hắn nói dường như chính là những đúc kết qua bao tháng năm lăn lộn trên chính đàn của hắn: “Đảng và nhà nước rất cần những cán bộ trẻ, đảng viên ưu tú có tinh thần trách nhiệm cao. Tuổi càng cao, con người ta càng dễ trở nên bảo thủ, làm việc trở nên chặt chẽ cẩn trọng hơn, lúc nào cũng nhìn trước ngó sau, gần như chỉ biết bo bo giữ mình. Hiện nay là thời đại công nghiệp hoá hiện đại hoá, những cán bộ trẻ nhiệt huyết, năng nổ trong công việc, có những ý tưởng sáng tạo đột phá như các ngươi mới đáng để nắm giữ trọng trách gánh vác xã hội.” Nói đến đây đột nhiên hắn lại nói một câu không ăn khớp với chủ đề chút nào: “Lần trước lên Bắc Kinh, ta đã gặp qua tiểu tử Trương Dương của văn phòng đại diện huyện Xuân Dương kia, quả thực hắn cũng không đến nỗi nào!” Tưởng chừng như chỉ một câu nói bâng quơ thế nhưng lại khiến Lý Trường Vũ khẽ động tâm. Lý Trường Vũ cũng biết mối quan hệ của Trương Dương với Cố bí thư, thậm chí hắn cho rằng, lúc hắn bị bắt giữ điều tra thì cũng chính Trương Dương là người giúp hắn thoát khỏi kiếp nạn lần đó. Không nhẽ những lời vừa rồi của Cố bí thư là có thâm ý? Phải chăng người muốn dặn dò mình chiếu cố hơn tới Trương Dương? Lý Trường Vũ là người cực kỳ linh hoạt, rất nhanh hắn liền đưa ra kết luận. Những lời vừa rồi của Cố bí thư không chỉ ám chỉ mình phải chiếu cố đến Trương Dương hơn mà hơn hết, mục đích chính của Cố bí thư lại chính là để Trương Dương rời khỏi cái văn phòng đại diện kia. Làm chủ nhiệm văn phòng đại diện huyện hẳn là không có vấn đề gì, thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ Trương Dương lại hợp tác với Cố tiểu thư mở ra nhà hàng Nông Gia tiểu viện, chính điều này khiến Cố bí thư phải suy nghĩ. Chắc hẳn Cố bí thư sợ rằng sẽ có kẻ lợi dụng việc đó tung tin đồn không hay, làm ảnh hưởng tới uy tín của Cố bí thư. Nhìn Lý Trường Vũ, Cố Duẫn Trí không khỏi nở nụ cười vui mừng. Lúc hắn nhắc đến chuyện của Trương Dương, chủ yếu là muốn khảo nghiệm ngộ tính của Lý Trường Vũ đến đâu, quả nhiên Lý Trường Vũ không làm hắn thất vọng, điều này cũng chứng minh con mắt nhìn người của hắn không sai, mà cực kỳ chuẩn xác. Đúng như những gì Lý Trường Vũ thầm đoán, quả thực Cố Duẫn Trí có ý để Trương Dương rời khỏi cái văn phòng đại diện huyện kia, nguyên nhân chủ yếu cũng vì tiểu tử này có quan hệ mật thiết với con gái hắn. Hiện giờ ở bên ngoài cũng không ít lời đồn thổi không hay, hắn không muốn chuyện này phát sinh thêm vấn đề nào nữa nên mới quyết định giải quyết triệt để. Tuy mới chỉ công tác tại văn phòng đại diện ít lâu, vậy mà Trương Dương đã chiếm được cảm tình của không ít lãnh đạo huyện, cùng thu được không ít chiến tích vang dội. Chỉ một thời gian ngắn, tiểu Trương chủ nhiệm đã làm thay đổi hẳn bộ mặt của văn phòng đại diện huyện Xuân Dương trên Bắc Kinh. Từ một nơi hàng tháng phải nhận tiền trợ cấp từ huyện, vậy mà nay lại trở thành nơi thu lợi ngược lại cho huyện. Trương Dương nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của cuộc bình bầu khen thưởng cán bộ huyện cuối năm nay. Chủ tịch huyện Tần Thanh đại biểu huyện uỷ trao tặng hắn 200 tệ tiền thưởng, tuy rằng số tiền không lớn nhưng ý nghĩ lại cực kỳ quan trọng. Điều này chứng tỏ tiểu Trương chủ nhiệm là một cán bộ trẻ có năng lực, có triển vọng trong tương lai. Cuối năm nên ai trong uỷ ban nhân dân huyện cũng đều tấp nập bận rộn. Hết việc công như tổng kết cuối năm, báo cáo cuối năm, rồi thì đến việc riêng như đi thăm hỏi quà cáp mở rộng các mối quan hệ. Trong khi đó Trương Dương sau khi báo cáo công tác xong thì lại nhàn rỗi chẳng có việc gì làm. Ngưu Văn Cường cho hắn mượn căn nhà ba tầng ở tiểu khu Xuân Trữ ở tạm. Trương Dương cũng chẳng mấy xa lạ gì tiểu khu này, ngày trước Hải Lan còn là phát thanh viên ở đài truyền hình cũng từng sống ở căn nhà số 6 của tiểu khu này, mà căn nhà của Ngưu Văn Cường cho mượn lại là số 8. Vừa tới tiểu khu, thằng nhãi này liền len lén đến nhìn ngó căn nhà cũ của Hải Lan một chút liền phát hiện bên trong không có ai ở. Trong nhà vắng lặng, Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha, từng hồi ức cứ thế quay về theo từng ánh mắt nhìn những đồ vật quen thuộc thủa nào. Nội tâm hắn cảm thấy vừa xúc động, vừa chua xót khó tả. Rất nhanh địa chỉ mới nhất của Trương Dương ở Xuân Dương bị người ta biết đến, miệng truyền miệng khiến đoàn người tới cửa thăm hỏi Trương Dương không dứt. Nào là mấy gã đồng nghiệp hồi còn ở xã Hắc Sơn Tử, nào là cán bộ, lãnh đạo các kiểu của huyện uỷ, những người này hầu hết đều là muốn thông qua Trương Dương lấy lòng vị chủ tịch huyện Tần Thanh. Qua hồi lâu lại có tin tức phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ sắp được phục hồi nguyên chức khiến đoàn người kéo đến cửa nhà Trương Dương ngày một đông hơn. Rất nhiều người đều cho rằng Trương Dương là nhờ vị cha nuôi phó thị trưởng này hậu thuẫn nên mới được thăng quan tiến chức nhanh như vậy. Nhưng tất cả bọn họ đều không biết, Trương Dương còn là con nuôi của La Tuệ Trữ, phu nhân của Văn phó thủ tướng, bằng không cho dù là căn nhà ba tầng bằng gạch xi măng của Ngưu Văn Cường cũng bị đám người này góp một chân thôi cũng đủ đạp đổ. Nhìn cái phòng khách chất đống to đống nhỏ toàn quà biếu, thực sự Trương Dương cũng không thể chịu nổi được nữa. Từ lúc Lý Trường Vũ bị ban kỷ uỷ trung ương hỏi thăm đên nay Trương Dương cũng thấm thía một bài học đắt giá. Trên chốn quan trường thì chỉ chút ít tiểu tiết như vậy thôi cũng phải hết sức cẩn trọng, tuy rằng vàng bạc hay đồ đắt tiền Trương Dương cương quyết không nhận, thế nhưng những người này đều là dạng lõi đời, đương nhiên họ còn chuẩn bị những thứ khác như rượu tây rượu ta hay thuốc bổ linh tinh các loại, mấy cái “tiểu lễ vật” này Trương Dương không nhận không được. Trương Dương vừa mới tới văn phòng đại diện nên cũng không rõ mấy cái tập tục thường niên này của chốn quan trường. Cái văn phòng đại diện của Trương Dương không to tát gì, lại gần như là một đơn vị độc lập tách riêng của huyện, bởi vậy mà Trương Dương cũng không có nhiều mối quan hệ cho lắm. Nhưng thực không ngờ lại nhiều người tới biếu quà cho hắn như vậy. Trương Dương hung hăng rút di động ra gọi cho Ngưu Văn Cường, mắng xối xả hắn làm ăn kiểu gì mà để người ta lần đến tận cửa biếu quà như vậy. Ngưu Văn Cường tỏ ra vô cùng uỷ khuất nói lại: “Có trời đất chứng giám, ngoài cha ta ra ta không hề nói cho bất kỳ một người nào khác.” Trong lòng Trương Dương thầm chửi gã Ngưu Văn Cường chết tiệt. Cha ngươi là gì chứ? Lão ta là cục trưởng cục tài chính huyện, mà lão ấy thì có bao nhiêu bằng hữu nữa chứ? Một đồn mười, mười đồn trăm, ta không bị ngươi bán đứng mới là lạ. Trương Dương căm giận quát tháo: “Ta nói Ngưu Văn Cường ngươi, căn nhà này ta cũng không ở được nữa, hiện giờ ta trả lại cho ngươi, còn đống quà biếu này cũng cho ngươi tất, coi như là bù vào tiền thuê nhà đi.” “Đừng có làm vậy a! Ngươi nói vậy chứ ta sao dám nhận, thôi thì để chuộc lỗi ta chấp nhận tài tài xế miễn phí cho ngươi vậy!” Trương Dương ngẫm lại thấy cũng được nên gật đầu nói luôn: “Thế cứ như vậy đi. Vừa nãy ta nhận được tin tức, ngày mai An Lão sẽ bay đến Giang Thành dự lễ ăn mừng năm mới, ngươi giúp ta chuẩn bị một chút. Nhớ, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật. Cấm không được nói cho bất kỳ ai, kể cả Xuân Dương hay Giang Thành.” Ngưu Văn Cường dõng dạc thề thốt các kiểu xong mới cúp máy. Những lời này của Trương Dương cũng không phải là khoa trương quá mức, tin tức này Trương Dương nhận được từ bên cục an ninh quốc gia. Phân cục bên Hồng Kông đã điều tra rõ thời gian cũng như chuyến bay của An lão tiên sinh nhưng chẳng hiểu sao Trương Dương vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì từ phía An lão cả. Trương Dương vẫn đang phân vân không biết có nên đến sân bay Giang Thành đón tiếp An lão hay không? Đúng lúc Trương Dương đang phân vân suy nghĩ thì rốt cuộc An Ngữ Thần cũng gọi điện tới. Từ lần trước rời Hồng Kông đến nay, Trương Dương cũng chẳng mấy khi được nói chuyện với nàng ta, thỉnh thoảng An Ngữ Thần chịu bắt máy thì cũng chỉ nói được dăm ba câu liền ngắt máy. Quả thực An Ngữ Thần vẫn canh cánh chuyện của gia đình, gần như mọi tâm trí của nàng đều dồn hết vào gia đình, làm gì để giúp gia đình vượt qua thời điểm khó khăn hiện tại. Giọng điệu của An Ngữ Thần cũng không còn vẻ tươi vui thanh khiết như ngày xưa nữa: “Sư phụ! Là ta!” “Tiểu Yêu đó à? Lâu rồi cũng không thấy người gọi điện, chỉ sợ đã quên mất ta rồi cũng nên!” Cái tính nết trêu chọc người khác của thằng nhãi này có đánh chết cũng không chừa. An Ngữ Thần cũng không có ý định trêu đùa lại Trương Dương, nàng nghiêm giọng nói: “Sáng mai 11h 30’, ta, ngũ thúc cùng ông nội sẽ xuống sân bay Giang Thành, dự định sẽ về Xuân Dương tham dự lễ mừng năm mới.” “Để ta đi đón mấy người các ngươi!” “Ừ! Cố gắng không được để kinh động đến chính phủ, ngươi hẳn cũng biết tính ông nội ta rồi còn gì!” “Hiểu rồi!” Trương Dương vừa cúp điện thoại xong thì Tần Thanh lại gọi tới, nhưng ngoài dự liệu của Trương Dương, Tần Thanh cũng nói đến chuyện ngày mai An gia sẽ đến Giang Thành. Trương Dương cũng cảm thấy kỳ quái, thế nào tin tức lại lộ nhanh đến vậy? Cẩn thận suy nghĩ lại Trương Dương liền khẳng định, phải tám chín phần Tần Thanh nghe được chuyện này từ An Đức Hằng. Nghĩ tới việc Tần Thanh lén lút qua lại với An Đức Hằng, đáy lòng Trương Dương lại cảm thấy khó chịu nhưng Trương Dương cũng không tiện phát tiết ra ngoài mà nén giọng nói: “Vậy huyện uỷ định như thế nào?” Tần Thanh nói: “Bên An gia có dặn nhất quyết không được để kinh động tới nhiều người, bọn họ chỉ muốn lặng lẽ về thăm lại quê hương. Sở dĩ ta nói cho ngươi biết chuyện này, thứ nhất vì ngươi là người quen biết khá thân với An gia họ, thứ hai ngươi lại khá rành việc tiếp đón đưa đi.” Trương Dương nghe vậy không khỏi mỉm cười trêu đùa lại: “Ta nói chủ tịch huyện đại nhân ngài, ngài kêu ta đón tiếp bọn họ ý là muốn ta tự bỏ tiền túi ra sao? Nếu như ta nhận lời tiếp đón bọn họ, chẳng hay phí tổn có được huyện uỷ trả lại hay không vậy?” Tần Thanh có chút khó chịu mắng nhẹ: “Trương Dương, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Cư nhiên dám thương lượng với cả lãnh đạo nữa hay sao? Thái độ như vậy là sao?” “Bình tĩnh! Bình tĩnh đã nào! Sao tự nhiên ta thấy gần đây ngươi nói chuyện với ta động một tý là lại nổi xung lên vậy?” Nghe hắn nói vậy Tần Thanh không khỏi thầm mắng thằng nhãi vô lại. Tại sao ta lại tức giận ư? Chẳng nhẽ ngươi không nhớ đã làm những gì với ta sao? Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ tới tối đó thằng nhãi vô sỉ kia cưỡng hôn mình, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thanh không khỏi nóng rần lên. Nàng cũng phát hiện càng ngày những lúc gặp hắn nàng lại càng mất đi sự kiểm soát bản thân, không biết sự lãnh tĩnh cùng trấn định mà nàng phải khổ công rèn luyện bao lâu nay dường như bay biến đi đâu mất. Nàng cắn cắn môi, cố gắng đè nén tâm tình mình lại, ra vẻ lạnh lùng đạm nhiên nói: “Tiểu Trương, huyện uỷ sẽ chi trả kinh phí việc ngươi tiếp đón An gia, ngươi không việc gì phải lo việc đó.” Trương Dương nở nụ cười vui vẻ. Từ “Trương Dương” lại biến thành “tiểu Trương”, Tần Thanh càng tỏ ra mình là lãnh đạo, là cấp trên, nàng càng phân rõ giới tuyến với thằng nhãi này thì ngược lại, dường như điều đó lại càng kiêu khích hắn hơn. Trương Dương cười tủm tỉm nhỏ giọng trả lời lại: “Vậy thì cần phải thương lượng lại một chút rồi. Chủ tịch huyện đại nhân a! Nếu như là ngài nhờ ta, là việc tư thì ta sẽ sãn sàng vì đại nghĩa diệt thân, dũng cảm chấp nhận. Còn nếu như là việc công thì có nên chăng ta phải tới gặp riêng ngài ở phòng làm việc không nhỉ?” Đến lúc này Tần Thanh cũng không chịu nổi những lời lẽ đầy ám muội của thằng nhãi đê tiện này nữa, nàng nhẹ giọng mắng: “Thế thì lần này ta bắt ngươi phải dũng cảm mà nhận nhiệm vụ!” “Đây là ngươi nói đó nhé!” Tần Thanh chẳng sợ gì đáp ngay lại: “Tiếp đón An gia cho tật tốt, đây là nhiệm vụ ta giao cho ngươi!” “Nếu là nhiệm vụ của mình Tần chủ tịch giao cho ta, thì ta sẵn lòng tiếp nhận, nguyện hi sinh cả tấm thân này để hoàn thành nhiệm vụ. Còn nếu như là nhiệm vụ của chính phủ giao cho, thì ta có đòi hỏi cái cờ hiệu cũng không quá đáng chứ? Nếu không có cờ hiệu ...” Không đợi Trương Dương nói xong, Tần Thanh đã hung hăng quăng điện thoại xuống.