[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 12 : Khuyển xỉ đảo câu tiễn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Mạc Thiệu Lân đã đoán được mục đích của Mộ Dung Phi Yên, gã nhanh chóng rút hai mũi tên ra, giương thẳng về hướng chạy của nàng, Hưu...Hưu.... Hai mũi tên bay ra, mục tiêu chính là Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên vẫn nằm không nhúc nhích trên mặt đất, há hốc mồm trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, bây giờ tính mạng hắn cũng không do bản thân khống chế chỉ có thể trơ mắt nhìn hai mũi tên bay thẳng tới ngực mình. Mộ Dung Phi Yên một tay cầm cương, nghiêng thân thể mềm mại sang một bên vung trường kiếm đập bay hai mũi tên kia đi sau đó cho trường kiếm vào vỏ bắt lấy cánh tay Hồ Tiểu Thiên, kéo hắn lên ngựa, Hồ Tiểu Thiên lại một lần nữa vắt vẻo trên lưng ngựa. Lúc này Mạc Thiệu Lân lại bắn tiếp một mũi tên ra, mũi tên màu đen xuyên qua màn mưa với tốc độ kinh người bắn thẳng vào vai trái Mộ Dung Phi Yên, đầu mũi tên xuyên thẳng qua đầu vai nàng, Mộ Dung Phi Yên đauđớn suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, nàng cắn chặt môi anh đào nhịn đau đánh một chưởng mạnh vào mông ngựa, con ngựa kia đau nhức kêu hí...i...iiii một tiếng, vung chân chạy như điên về hướng xa. Mạc Thiệu Lân vẫn muốn bắn tiếp nhưng con ngựa kia đã chạy ra khỏi tầm bắn của gã. Mưa cùng máu loãng nhỏ xuống trên gò má Hồ Tiểu Thiên, chảy một chút qua môi hắn mang theo vị mặn chát. Bởi vì hắn nằm vắt qua ngựa nên không thể thấy tình huống cụ thể của Mộ Dung Phi Yên, chỉ có thể cảm thấy máu nàng chảy xuống liên tục mà đoán được nàng bị thương. Sắc mặt Mộ Dung Phi Yên trở nên tái nhợt không biết là do mất máu quá nhiều hay tại mưa vẫn rơi nặng hạt, mắt nàng ngày càng mờ đi, mơ hồ nhìn thấy tấm biển Dịch Nguyên Đường, cuối cùng nàng cũng không thể chống đỡ được nữa ngã gục xuống người Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên tuy tứ chi vẫn không thể nào nhúc nhích, nhưng vẫn còn có miệng có thể hoạt động, hắn hét lớn: "có ai không, cứu mạng...cứu mạng..." Bên trong Dịch Nguyên Đường rút cuộc cũng có người nghe thấy mở cửa đi ra, thấy tình huống trước mắt giật mình, không lâu sau đã gọi ra mấy người đến dắt con ngựa trắng, khiêng Mộ Dung Phi Yên cùng Hồ Tiểu Thiên vào trong. Hồ Tiểu Thiên cũng không có bị thương chỉ là huyệt đạo bị khống chế không thể nhúc nhích, nhị đương gia của Dịch Nguyên Đường là Viên Sĩ Khanh liếc mắt liền nhận ra hắn, về phần Mộ Dung Phi Yên thì còn càng quen thuộc với Dịch Nguyên Đường hơn. Viên Sĩ Khanh trước hết giải huyệt cho Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên cũng không giải thích gì lập tức đi tới chỗ Mộ Dung Phi Yên, mũi tên lông vũ vẫn còn trong cơ thể nàng chưa được lấy ra. Cái mũi tên này khác với mũi tên thông thường, thân mũi tên đã có thứ găm ngược lại, lúc bắn vào cơ thể người thì cơ quan trên cây tên mới khởi động đâm ra găm vào trong người, nếu cưỡng ép lấy ra nhất định sẽ gây cho Mộ Dung Phi Yên thương tổn lớn. Viên Sĩ Khanh cũng chưa từng gặp qua mũi tên cổ quái như vậy, không dám tùy tiện động thủ. Mộ Dung Phi Yên lúc này thoáng tỉnh lại, nàng nhíu mày thấy Hồ Tiểu Thiên không sao nói: "Mạng của ngươi vậy mà rất lớn đó." Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Tiểu nhân không dễ chết như vậy." Nhưng trong lòng cảm kích Mộ Dung Phi Yên , hắn cũng không nhàm chán đến mức nói lời cảm ơn, nghĩ biện pháp lấy tên từ cơ thể Mộ Dung Phi Yên ra. Mộ Dung Phi Yên khẽ nhìn thoáng qua lông đuôi mũi tên, thấp giọng nói:" Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn... Mũi tên này có cơ quan... Không thể cưỡng ép lấy ra..." Một lời còn chưa dứt nàng đã không còn hơi để tiếp tục. Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi có biết cơ quan ở đâu không?" Mộ Dung Phi Yên lắc đầu. Viên Sĩ Khanh nói: "Phải chăng ở chỗ lông đuôi?" Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Hẳn là lúc cây tên đâm qua người mới kích hoạt cơ quan." Hắn bắt đầu tìm kiếm dọc theo đầu mũi tên, thấy không có cơ quan nào, loại bỏ bộ phận bên ngoài, vậy chỉ còn khả năng là cơ quan bên trong cơ thể Mộ Dung Phi Yên. Nói cách khác là phải phẫu thuật tìm kiếm, mà đã muốn tìm là phải mở rộng vết thương của nàng ra, nếu như Hồ Tiểu Thiên có dụng cụ chữa bệnh hiện đại, đây sẽ không là vấn đề, nhưng bây giờ với thuốc thang của thời đại này thì cho dù làm một cái phẫu thuật ngoại khoa đơn giản nhất cũng khá khó, đầy mạo hiểm. Viên Sĩ Khanh tuy rằng là nhân vật số hai Dịch Nguyên Đường, có chút danh tiếng về y thuật tại Đại Khang nhưng gã cũng bó tay với thương thế của Mộ Dung Phi Yên, thấp giọng phân phó đệ tử mời Lý Dật Phong, cũng là đương gia của Dịch Nguyên Đường. Hồ Tiểu Thiên gọi người đem giấy bút ra, vẽ các dụng cụ giải phẫu, thứ tự là dao mổ, kìm cầm máu, kìm, kéo, kẹp, kim khâu, chỉ khâu y tế. Viên Sĩ Khanh nhìn qua những thứ Hồ Tiểu Thiên vẽ ra cũng không hiểu gì: "Hồ công tử, những thứ này là..." Hồ Tiểu Thiên: "Muốn lấy đầu mũi tên trong cơ thể Mộ Dung Bộ đầu ra nhất định phải có một ít dụng cụ, những dụng cụ trong tập này đều là tỷ lệ một một đó, không biết Dịch Nguyên Đường có tìm được đồ vật tương tự không?" Kỳ thực Hồ Tiểu Thiên lúc này cũng không ôm hy vọng quá lớn, tỷ lệ tìm được dụng cụ giải phẫu tây y là cực kỳ bé nhỏ. Viên Sĩ Khanh nhìn chằm chằm vào tập tranh ảnh tư liệu kia một lát chỉ vào cái kéo nói: "Vậy mà có cái này đấy nhưng lớn hơn chút!" Hồ Tiểu Thiên nói : "Có biện pháp tìm không?" Viên Sĩ Khanh nói: "Ta cho người đi tìm!" Gã đem tập tanh vẽ cho người quản kho, dù sao Dịch Nguyên Đường cũng là y quán truyền thừa mấy trăm năm, công cụ dược liệu không đếm xuể thậm chí vị nhị dương gia này cũng không rõ cuối cùng họ có loại công cụ này hay không. Hồ Tiểu Thiên cho người đi tìm rượu mạnh, các loại băng gạc, lai cho người đi lấy dao kéo đến khử trùng. Dù cho có tìm được khí giới không thì vẫn phải nghĩ biện pháp lấy Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn trong người Mộ Dung Phi Yên ra, dù mũi tên này cũng không có độc tính nhưng dù sao đã đâm thủng vai nàng, hơn nữa lại chảy máu không ngừng, để càng lâu khả năng nhiễm trùng càng lớn. An bài hết mọi chuyện, Hồ Tiểu Thiên mới nghĩ tới không biết đám Thượng Thư Phủ đã loạn lên thành bộ dạng gì rồi, liền nhanh chóng ủy thác Viên Sĩ Khanh phái người đi báo tin cho Thượng Thư Phủ cùng Kinh Triệu Phủ. Ước chừng qua thời gian một nén nhang, tên quản kho kia đã trở lại, gã đã tìm được cây dao, kéo kìm, càng cho Hồ Tiểu Thiên kinh hỉ là gã đã tìm được kim khâu hình cung, đương nhiên cái này không phải đặc biệt chuẩn bị để khâu da nhưng cũng có tám phần tương tự với kim khâu giải phẫu, rút cuộc nó có tác dụng gì thì ngay cả tên quản kho cũng không rõ lắm. Hồ Tiểu Thiên lấy được dụng cụ miễn cưỡng chấp nhận được liền nhanh chóng ném vào nồi đun sôi đển khử trùng, sau đó cất vào lồng. Lúc hắn đang khử trùng khí giới thì Đại đương gia của Dịch Nguyên Đường là Lý Dật Phong cũng đã tới. Lý Dật Phong cũng coi là kiến thức rộng rãi, hắn liếc qua đã nhận ra mũi tên bắn trúng Mộ Dung Phi Yên này là Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn, cũng biết phải nhất định tìm được cơ quan trên cây tên, thu lấy răng nanh mới có thể rút được mũi tên ra. Hắn cũng phán đoán giống Hồ Tiểu Thiên, nhận ra cơ quan đã ở trong người Mộ Dung Phi Yên, còn về phần làm sao lấy được cơ quan ra hắn cũng không có biện pháp tốt. Cách làm bình thường chính là mở miệng vết thương ra tìm cơ quan, nhưng sẽ ngày càng làm vết thương mở rộng có nhiều người vì thương thế tăng lên mà tử vong. Hồ Tiểu Thiên lặng lẽ mời Lý Dật Phong đứng sang một bên quan sát, Lý Dật Phong nghe nói Hồ Tiểu Thiên muốn mở rộng vết thương của Mộ Dung Phi Yên để tìm cơ quan cũng không khỏi nhíu mày, kỳ thực trừ cách này ra cũng khoongc òn cách khác, Lý Dật Phong nói: "Chỉ là như vậy có hay không tạo nên thương tổn càng lớn với nàng thậm chí có thể ảnh hưởng đến nguyên khí, hơn nữa sau khi mở ra vết thương sẽ càng lớn." Tuy nói vậy nhưng trong lòng Lý Dật Phong thầm minh bạch là đổi thành gã xử lý thì cũng sẽ phải chọn cách này, chẳng qua là khó tránh lưu lại vết thương lớn. Hồ Tiểu Thiên nói: "Không có cách nào khác, trì hoãn càng lâu, tỷ lệ nhiễm trùng càng lớn, ta tin tưởng sẽ mở ra vết thương nhỏ nhất là điều kiện tiên quyết để lấy cơ quan ra." Lý Dật Phong nói: "Sẽ không có vấn đề gì chứ?" Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu nói đến vấn đề thì trong khi phẫu thuật có khả năng sẽ chảy máu, còn có một cái nữa là phải khâu lại sau phẫu thuật, ta không có chỉ khâu phù hợp." Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Vết thương sẽ khuếch đại rất lớn nên phải dùng cách này mới làm da bị tổn hại liền với nhau, xúc tiến miệng vết thương khỏi hẳn và đồng thời cũng tránh để lại vết sẹo lớn." Lý Dật Phong nói: " Ta từng đọc một ghi chép về khâu miệng vết thương trong sách thuốc, chỉ qua là chưa tận mắt nhìn thấy người khác làm a." Hồ Tiểu Thiên đương nhiên không có cơ hội xem qua sách vở y học của thời đại này, trong lòng khẽ động hỏi: "Họ khâu lại bằng gì?" Chỉ khâu là một vấn đề phức tạp hầu như không thể tìm được chỉ khâu phù hợp tiêu chuẩn, lại không thể thay thế bằng sợi bông bình thường, sợi bông rất dễ đứt. Lý Dật Phong nói: "Sợi từ Vỏ cây dâu!" Kỳ thực giải phẫu cũng không phải chỉ tây y mới có, càng không phải là tây y phát minh ra. Căn cứ theo ghi chép giải phẫu thuật khoa của trung y bắt đầu từ Biển Thước, đến thời của Hoa Đà, ngooại khoa của Trung Hoa đã đạt tới đỉnh cao, Hoa Đà đã chế Ma Phí Tán giải quyết được đau đớn của người bệnh trong quá trình giải phẫu, về phần chống nhễm trùng thì dùng phấn thuốc đông y hoặc bã thảo dược đông y giải quyết. Nhưng thời này thì ngoại khoa cũng chưa được phát triển, hành động của Hồ Tiểu Thiên trong mắt họ đã ví như thiên phương dạ đàm không thể tưởng tượng được rồi. Lại cho Hồ Tiểu Thiên kinh hỉ chính là Lý Dật Phong nhắc tới sợi từ vỏ cây dâu hết sức nhỏ mà cường độ kéo lại lớn, hệ số xung đột thấp, cùng loại với hắn thường dùng là do polypropylene ete tạo thành. Lý Dật Phong dù sao cũng là dù sao cũng là đại đương gia của Dịch Nguyên Đường, dù không có biện pháp lấy Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn từ trong cơ thể Mộ Dung Phi Yên ra nhưng lão cũng có biện pháp cầm máu và giảm đau. Sau khi dùng thảo dược do Lý Dật Phong nấu, Mộ Dung Phi Yên liền cảm thấy đau đớn ở miệng vết thương giảm xuống. Chỗ công cụ giải phẫu chắp vá của Hồ Tiểu Thiên cuối cùng đã hoàn thành khử trùng, lại bảo Viên Sĩ Khanh cho người không có phận sự ra ngoài, trong phòng chỉ còn ba người là hắn, Lý Dật Phong và Viên Sĩ Khanh, đây cũng không phải là hắn muốn giữ bí mật mà là muốn cố hết sức tránh nhiễm trùng, nồi dấm chua trên lò lửa đã sôi sùng sục, trong phòng tràn ngập mùi dấm Hồ Tiểu Thiên đem tất cả những thủ đoạn khử trùng có thể nghĩ ra được ra. Thời đại này vẫn chưa có đèn mổ nên để giả quyết vấn đề chiếu sáng Hồ Tiểu Thiên cho chúng tìm gương đồng tới, đốt hai mươi ngọn nến, sau đó lợi dụng phản quang cho ánh sáng bắn thẳng tới người Mộ Dung Phi Yên. Còn để cho Lý Dật Phong chuyên cầm gương đồng điều chỉnh góc độ ánh sáng cho mình có thể thao tác dễ dàng. Còn Viên Sĩ Khanh liền trở thành y tá chuẩn bị dụng cụ cho hắn, sau khi cho gã khử trùng hai tay liền để đứng bên cạnh mình để đưa dụng cụ mổ. Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy tên này đang bận rộn, thực sự có chút suy xét, muốn nói tên này giả vờ giả vịt nhưng nhìn biểu hiện sống động như vậy có lẽ không đúng, rõ ràng không phải là một tên hoàn khố vô công rồi nghề, từ lúc nào đã học được y thuật, học được từ ai? Lý Dật Phong cùng Viên Sĩ Khanh sở dĩ phục tùng ủng hộ Hồ Tiểu Thiên như vậy, một là họ bó tay với Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn, hai là Viên Sĩ Khanh tận mắt thấy Hồ Tiểu Thiên nối xương cho lão giả kia, mà gã lại nói chuyện này cho Lý Dật Phong, hai người tuy không biết Hồ Tiểu Thiên học y thuật từ phương nào nhưng tin tưởng về phương diện trị liệu tổn thương bên ngoài của hắn là vô cùng tiêu chuẩn. Hồ Tiểu Thiên trở lại bên người Mộ Dung Phi Yên, cười cười với nàng nói: "Để ta tiện lấy mũi tên ra phiền Mộ Dung Bộ đầu cởi áo ngoài." Khuôn mặt Mộ Dung Phi Yên nóng lên, dung nhan trắng xám hiện lên một chút đỏ ửng, làm vẻ mặt tái nhợt sáng lên một chút. Nhưng tính tình Mộ Dung Phi Yên trời sinh phóng khoáng, cũng không có câu nệ tiểu tiết. Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi không tiện cử động, hay là vẫn để ta giúp ngươi a!" Gia hỏa này cầm kéo cắt bỏ ống tay ái trái của nàng, khử trùng rồi không quên đút khối lụa trắng vào miệng Mộ Dung Phi Yên, hắn cũng lấy vải trắng bịt mặt lại chỉ lộ ra đôi mắt, sau đó lấy kìm kẹp mảnh lụa nhúng vào rượu mạnh, bắt đầu khử trùng cho Mộ Dung Phi Yên. Tuy rằng trước đó có uống thuốc giảm đau của Lý Dật Phong, nhưng trong nháy mắt khi miệng vết thương bị rượu mạnh rót vô, đôi mày kiếm của Mộ Dung Phi Yên lập tức cau lại, đau đớn như dao cắt. Hồ Tiểu Thiên trấn định lấy rượu mạnh lau đi máu đen xung quanh miệng vết thương, lộ ra da thịt nõn nà của Mộ Dung Phi Yên, lúc này Hồ Tiểu Thiên không chút tà niệm, trong mắt hắn Mộ Dung Phi Yên chỉ là đơn giản là bệnh nhân của mình. Mộ Dung Phi Yên nhìn vào đôi mắt kiên định chăm chú của hắn, bỗng nhiên xua tan hình tượng thiếu gia ăn chơi không có điều ác nào không làm của hắn. Sau khi khử trùng sơ bộ dùng vải trắng hong khô như vải che các bộ phận khác của Mộ Dung Phi Yên đi. Thiếu băng dính với kìm cầm máu nên Hồ Tiểu Thiên lấy kìm cố định vải ở giữa. Sau khi hoàn thành tất cả đâu vào đấy Hồ Tiểu Thiên lại lấy rượu mạnh rửa tay để hoàn toàn khử trùng. Hai người Lý Dật Phong và Viên Sĩ Khanh đã là nhân vật đứng đầu trong y học Đại Khang giờ đã biến thành vai phụ, nếu như lúc ban đầu bọn họ vẫn có chút nghi vấn Hồ Tiểu Thiên có thể lấy răng nanh ra khỏi mũi tên không thì khi Hồ Tiểu Thiên lấy cây dao cắt da thịt Mộ Dung Phi Yên ra trong nháy mắt, họ đã hoàn toàn bị thủ pháp vững vàng của hắn làm cho kinh sợ rồi. Cây dao mỏng như lá liễu, ngoại hình cực kỳ giống dao Hồ Tiểu Thiên đã từng dùng để giải phẫu, chẳng qua là lưỡi dao gắn liền với chuôi dao không thể tháo ra, thoáng một cái đã mở miệng vết thương trên làn da mềm mại ra, màu hồng của cơ bắp lộ ra tiếp đó máu đỏ thẫm trào ra, Hồ Tiểu Thiên dùng lụa trắng áp vào miệng vết thương rồi đi dao thứ hai dựa vào kiên thức y học của hắn thì hắn biết mở ra chỗ không có dây thần kinh cùng mạch máu, máu rướm ra một chút cũng không đáng lo. theo miệng vết thương mở rộng ra, mũi tên cắm vào cơ thể cũng lộ thêm ra. Mộ Dung Phi Yên đau đớn run rẩy thân thể, xem ra thuốc của Lý Dật Phong cũng không có hiệu quả như Hồ Tiểu Thiên mong đợi, hắn âm thầm cảm thán đồng thời cũng không khỏi không bội phục năng lực chịu đau của Mộ Dung Phi Yên, muốn chấm dứt cơn đau của nàng thì chỉ có thể tăng tốc quá trình giải phẫu. "Cái kìm!" Hồ Tiểu Thiên vươn tay ra. Viên Sĩ Khanh cuống quít lấy cái kẹp đã khử trùng, kẹp lấy đầu nhọn cái kìm đưa cho Hồ Tiểu Thiên, cái kìm này cũng không giống kìm bình thường dùng để thay thế tạm thời. Hai người làm coc vẻ hơi rườm ra nhưng Hồ Tiểu Thiên để tránh nhiễm trùng cho nên mới thêm trình tự. Hắn cầm lấy kìm mở rộng miệng vết thương ra, đau đớn kinh người xẹt vào óc nàng, nàng cắn chặt răng, thân thể mềm mại khẽ run rẩy. Lý Dật Phong giơ đèn qua gương chiếu tới miệng vết thương, dùng phản quang cho Hồ Tiểu Thiên thấy bên trong vết thương. Hồ Tiểu Thiên rút cuộc cũng tìm được phần nổi lên trên cây tên, thoáng dùng sức, rặc một tiếng thu răng nanh trên cung về. Đầu mũi tên cũng đã sớm bị hắn cắt bỏ. Hồ Tiểu Thiên trầm giọng nói: "Nhanh, rút ra ngoài!" Viên Sĩ Khanh dùng lụa trắng bọc lấy cây tên rồi dùng sức xẽ ra, lấy trọn cây tiễn trên đầu vai Mộ Dung Phi Yên ra, Mộ Dung Phi Yên vì đau đớn thân thể mềm mại ngửa ra sau, đầu vật sang một bên. Hồ Tiểu Thiên thấy nàng ngã xuống liền vươn tay ôm lấy eo nàng, chậm rãi đặt nàng lên giường, giữ thân thể đang run rẩy của nàng nằm nghiêng, máu trên miệng vết thương tuôn ra liên tục, nhưng chỉ là máu rớm ra không cần buộc ga-rô. Hồ Tiểu Thiên dùng lụa trắng ấn chặt lên miệng vết thương, sau đó lấy Kim Sang Dược Viên Sĩ Khanh đưa bôi lên vết thương của nàng. Sau đó tiếp tục khử trùng hai tay rồi lấy kẹp khâu vết thương, dùng sợi từ vỏ cây dâu khâu hai đầu vết thương của nàng lại. Toàn bộ quá trình giải phẫu không đến mười phút, nhưng với Hồ Tiểu Thiên đây là lần tiểu phẫu khó khăn vàn gian hiểm nhất, sau khi khâu xong vết thương hắn lấy vải che lên thân thể mềm mại của nàng. Đem vật dụng ném vào chậu đồng, toàn thân thoát lực ngồi xuống, kéo vải che mặt ra, rồi đầu óc trở nên trống rỗng, nửa ngày vẫn chưa trở về thực tại. Không biết qua bao lâu, Lý Dật Phong đi tới vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, thấp giọng nói: "Hồ công tử, Hồ công tử!" Hồ Tiểu Thiên lúc này mới khôi phục tinh thần, có chút đông cứng cười cười với gã nói: "Nàng sao rồi?" Lúc nói chuyện nhìn lại Mộ Dung Phi Yên, thấy nàng đã ngủ say trên giường, nét mặt trở nên yên ổn đi rất nhiều, chẳng qua là mặt không còn chút huyết sắc nào, xám như màu hoa trà, trên cái trán trơn bóng vẫn lấm tấm mồ hôi như óng ánh sương sớm, Mộ Dung Phi Yên lúc này biểu hiện mội vẻ đẹp nhu nhược, làm cho từ đáy lòng tự nhiên sinh ra ý muốn che chở. Hồ Tiểu Thiên không thể tin được, hắn lại trong một thời đại lạ lẫm mà ở đây cũng chả có ngoại khoa, không có công cụ thuận tay, chả có thuốc tê, mà hắn lại có thể hoàn thành được một cái giải phẫu đơn giản cũng coi như là bất phàm. Giải phẫu thành công! Thật lâu sau khi phẫu thuật, đáy lòng hắn vang lên âm tanh này, chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn xuất hiện một cảm xúc không nói nên lời, kỳ thật đây chỉ là một giải phẫu bình thường, hắn bỗng nhiên nhận ra cũng không phải do y thuật của hắn cao siêu mà là được người khác tặng cho, dược vật, kỹ thuật, thiết bị, tri thức, nếu như không có những thứ đó hắn cũng chỉ còn lại một thể xác đáng thương, là một lang băm không biết cách giảm đau cũng chả biết khâu vết thương thế nào. Trong giới hạn của thầy thuốc, hắn luôn truy cầu khoa học kỹ thuật mới nhất, kỹ thuật cải tiến, tỉ mỉ lựa chọn một cái giải phẫu, cố gắng làm cho nó hoàn mỹ vô khuyết, không ngừng tăng xác xuất thành công mới thu được thanh danh. Gần như kết hợp hoàn mỹ việc chữa bệnh với theo đuổi công dnah, muốn kỹ thuật chữa bệnh của mình thay đổi. Nhưng lại không để ý đến bản chất thầy thuốc, chăm sóc người bị thương! Tự tay lấy ra mũi tên trong cơ thể Mộ Dung Phi Yên, cái giải phẫu đơn giản này để lại cho chính mình xúc động thật lớn. Trong toàn bộ thời gian phẫu thuật Hồ Tiểu Thiên chưa từng có ý nghĩ đen tối gì, hắn hoàn toàn tập trung vì đây là vấn đề liên quan đến sinh mệnh . Lý Dật Phong nhìn qua Hồ Tiểu Thiên trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên và tán thưởng. Tuy phẫu thuật kiểu này đối với thời hiện đại là việc cực kỳ bình thường nhưng lại làm cho Lý Dật Phong chấn động rất lớn, trước đó lão chưa từng nhìn thấy bao giờ, lão trước giờ cũng chưa từng nghĩ tới có người có thể dùng phương pháp chữa bệnh như vậy, mới vừa rồi khi nhìn hắn phẫu thuật, quan niệm vốn có về y học của lão hoàn toàn bị phá vỡ. Trong lòng lão tràn ngập thắc mắc muốn hỏi nhưng lão hiểu rõ bây giờ không phải lúc thích hợp để hỏi. Rất nhiều người từ Kinh Triệu Phủ và Thượng Thư Phủ đến, cả hai bên cộng lại thậm chí lên đến hơn trăm người, đại sảnh của Dịch Nguyên Đường cũng đã chật kín người, nhiều người thậm chí còn phải đứng đợi dưới mái hiên của Dịch Nguyên Đường. Ngay cả Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề cũng tự mình đến, trong lúc Hồ Tiểu Thiên tiến hành phẫu thuật cho Mộ Dung Phi Yên, Hồng Bách Tề luôn lo lắng đi đi lại lại trong đại sảnh, việc hắn lo lắng không chỉ đơn thuần là việc cấp trên quan tâm tới cấp dưới mà còn là vì Hồ Tiểu Thiên là con của Hộ bộ thượng thư Hồ Bất Vi, nếu như bị Hồ Bất Vi khiển trách thì thật đúng là rất phiền phức a. Sau khi nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên vẫn bình thường bước ra, Hồng Bách Tề mới trút được lo lắng. Đối với lão thì sự an toàn của Hồ Tiểu Thiên còn quan trọng hơn tính mạng Mộ Dung Phi Yên rất rất nhiều, dù sao thì Mộ Dung Phi Yên chỉ là một trợ thủ đắc lực mà thôi còn Hồ Tiểu Thiên lại là con trai một của trọng thần triều đình, cả hai đều có mức ảnh hưởng nhất định đến con đường làm quan sau này của mình. Hồng Bách Tề nhanh chân bước đến cầm chặt tay Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Hiền chất, ngươi có bị thương không?". Hồ Tiểu Thiên mỉm cười hỏi ngược lại: "Hồng đại nhân, ngươi thấy ta giống như người bị thương sao?" . Hồng Bách Tề lắc lắc đầu. Hồ Tiểu Thiên lại nói: "Hồng đại nhân. Mộ Dung bổ đầu vì cứu ta mà bị thương bây giờ đã qua cơn nguy hiểm rồi. " Hồng Bách Tề ồ lên một tiếng, Mộ Dung Phi Yên mặc dù đã bị thương nhưng cũng may không làm ảnh hưởng tới tính mạng, lần này cũng cũng coi như là hữu kinh vô hiểm. Bây giờ lão đang suy nghĩ xem kẻ nào to gan đến vậy, dám giữa ban ngày ban mặt ám sát Hồ Tiểu Thiên. Vì Hồ Tiểu Thiên đã giải thích là sở dĩ nàng bị thương là do bảo vệ hắn nên Hồng Bách Tề tất nhiên cũng không nghĩ ra rằng Mộ Dung Phi Yên là mục tiêu chính của Phi tặc . Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân, ta có một yêu cầu hơi quá đáng!" "Cứ nói đừng ngại!" Cửa nhà lao bị một cước đạp bung ra làm tên phi tặc sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hồ Tiểu Thiên đã xuất hiện ở trước mặt của hắn, cả người ướt sũng, quần áo không ít chỗ bê bết máu. Tên phi tặc sợ hãi hỏi: " Ngươi ... Muốn làm gì?" Hồ Tiểu Thiên không nói một lời chạy đến đá một cước giữa ngực gã rồi đè gã xuống đất, rút dao chĩa thẳng vào ngực gã , giận dữ hét lên : "Đồ hỗn trướng đến ta mà ngươi cũng dám lừa!". Phi tặc kêu thảm thiết trả lời: "Ta không lừa ngươi, ta thề, ta lấy tính mạng cả nhà ta ra thề, tất cả nhưng gì ta biết ta đều nói cho ngươi hết rồi..." Tinh thần của hắn đã sớm hỏng mất, sợ hãi són cả ra quần. Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy đáy quần gã ướt sũng một mảng lớn, trong lòng thầm mắng cái tên này thật sự là quá nhát gan, còn chưa dọa đã đái hết cả ra quần, chắc là thằng nhãi này cũng không có gan nói dối. Hắn chậm rãi thu dao lại. Triệu Chính Hào, Mạc Thiệu Lân có lẽ đều là một bộ phận trong kế hoạch của đối phương, cái tên Mạc Thiệu Lân này chính là chúng cố ý tiết lộ, mục đích cho bọn hắn manh mối này chính là để cho bọn hắn tìm tới Mạc Thiệu Lân, sau đó tiếp tục rơi vào bẫy của đối phương, trong kế có kế. Nhất định người đứng sau kế hoạch lần này không phải người thông thường. Nếu như không phải là mình quá mức hiếu kỳ, nếu như không phải hắn đích thân tiến về trước thì trận ám sát này sẽ không xảy ra? Mình vừa tới cái cái thế giới này không lâu đáng lẽ ra không có kẻ thù nào mới phải chứ. Vì sao mà đối phương lại nhất định muốn giết mình? Nếu như tối hôm qua tại Thượng Thư Phủ vụ trộm kia chỉ là nhằm để giương đông kích tây mục đích thật sự của bọn hắn là trộm Đan Thư Thiết Khoán. Nhưng tại sao khi đã thực hiện được mục đích rồi lại còn bày kế hãm hại mình? Trong này nhất định có ẩn tình khác, chẳng lẽ nguyên nhân là cha mình? Lúc hắn trở lại Thượng Thư Phủ trời thì đã khuya, Lương Đại Tráng dẫn một đám gia đinh đồng loạt quỳ trước mặt Hồ Tiểu Thiên , hai ngày này bọn hắn thật sự là vô cùng lo sợ, sợ vị thiếu gia này xảy ra vấn đề gì thì cả đám gia đình bọn hắn đều phải chịu khổ. Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo, hắn hiểu được bọn này muốn khuyên hắn ít đi gây chuyện. Nhưng bây giờ cả thể xác và tinh thần hắn đều cảm thấy mỏi mệt, cả một lời cũng không muốn nói. Đang chuẩn bị trở về phòng của mình thì chợt nghe có người báo: "Lão gia đã trở về!". Hồ Tiểu Thiên cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ phụ thân đã từ Đông đô trở về nhanh như vậy, chuyện này là không có khả năng a, từ Kinh Thành đến Đông đô cho dù đi cả ngày cả đêm không ngừng nghỉ cũng phải mất đến một ngày. Hồ An chạy tới Đông đô thì đáng lẽ bây giờ phụ thân mới nhận được tin tức, cho dù là ngay lập tức lên đường thì tối ngày mai mới có thể về đến nơi. Tuy rằng trong lòng hắn lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng thế nào đi nữa thì phụ thân đã về là tốt rồi. Hồ Tiểu Thiên cũng không có lập tức đi nghênh đón phụ thân mà nhanh chóng trở về tắm rửa thay y phục xong xuôi mới tiến đến phòng của phụ thân để gặp mặt . Hồ Bất Vi không ở trong phòng, Hồ Tiểu Thiên hỏi qua người làm mới biết phụ thân sau khi trở về đã lập tức chạy tới Tập Nhã Hiên. Trời mưa phùn mịt mờ Hồ Bất Vi một mình đứng ở phế tích Tập Nhã Hiên, vẻ mặt trở nên âm trầm bất định. Ánh mắt của lão cũng đã mất đi vẻ thong dong bình tĩnh như hàng ngày mà toát ra một chút bất an. Tuy rằng lão đã cố gắng che giấu sự bất an của mình nhưng sự bất an vẫn không khỏi hiện rõ trên khuôn mặt lão. Hồ Tiểu Thiên chậm rãi đi tới phía sau hắn, cung kính nói : "Hài nhi vấn an phụ thân đại nhân." Hồ Bất Vi có chút giật mình, lão quá tập trung mà không để ý nhi tử đến, thân hình lão thoáng run rẩy rồi lập tức quay người lại. Hồ Tiểu Thiên chưa từng thấy qua vẻ mặt như thế của lão, trong lòng không khỏi lo lắng, xem ra việc mất trộm Đan Thư Thiết Khoán đả kích không nhỏ đối với phụ thân hắn, hắn thấp giọng hỏi: " Cha, cha gặp được Hồ An rồi hả? " . Hồ Bất Vi nhìn xung quanh rồi nói : "Đi theo ta!". Hồ Tiểu Thiên thấy vẻ mặt nghiêm trong của phụ thân, chỉ sợ xảy ra phiền toái lớn rồi, theo lời Hồ An nói làm mất Đan Thư Thiết Khoán chính là tội khi quân phải bị chém đầu. Hai cha con trở lại trong phòng, Hồ Bất Vi để cho Hồ Tiểu Thiên đóng cửa phòng lại, quan sát hắn một lần rồi thấp giọng nói: "ngươi có nhìn thấy Hồ An đâu không?" Câu hỏi đầu tiên làm cho Hồ Tiểu Thiên ngẩn người, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc hỏi lại: "Hồ An không phải là đi Đông đô tìm ngài hay sao, Tập Nhã Hiên bị đốt, hắn nói... " Nói đến đây trong lòng Hồ Tiểu Thiên mới sinh ra một ý nghĩ chẳng lành, chẳng lẽ là Hồ An căn bản không có đi đến Đông đô, những lời gã nói với mình có bao nhiêu điều là thật sự đây?". "Hắn nói gì? " Hồ Tiểu Thiên thấp giọng trả lời : "Nói Tập Nhã Hiên bị cháy, Đan Thư Thiết Khoán tổ truyền của nhà chúng ta bị kẻ trộm đánh cắp, cho nên ta mới phái hắn lập tức tới Đông đô bẩm báo người... Chỉ là ta không nghĩ tới người nhanh như vậy đã sẽ trở lại rồi, ta còn tưởng rằng người gặp hắn ở giữa đường." Hồ Bất Vi thở dài một hơi, vẻ mặt đầy chán nản: "Đan Thư Thiết Khoán chính là do Minh tông Hoàng Đế ban thưởng, ngươi cho rằng ta sẽ nói nơi cất dấu đồ vật quan trọng như vậy nói cho một tên hạ nhân sao?" Hồ Tiểu Thiên thầm kêu hồ đồ, tại sao mình lại hồ đồ như vậy ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra. Hồ Bất Vi ngay cả mình và mẫu thân cũng không nói có thể thấy rằng hắn rất coi trọng miễn tử kim bài, đồ vật trọng yếu như vậy đương nhiên lão phải cất dấu cẩn trọng không có khả năng đem tung tích Đan Thư Thiết Khoán tùy tiện nói cho những người khác được. Chính mình nhất thời không xem xét kỹ rõ ràng là đã bị lão gia hỏa Hồ An kia lừa rồi. Hồ Tiểu Thiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: "Cha ngài nói Hồ An là nội gian." Hồ Bất Vi chậm rãi đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, hắn không có trả Hồ Tiểu Thiên mà thấp giọng nói: " Chúng ta Hồ gia chính xác là có Đan Thư Thiết Khoán, Đan Thư Thiết Khoán cũng chính xác là bị trộm."