[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 123 : Chương 204: Dành cho kẻ có đức (hạ)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hồ Tiểu Thiên nói: - Ty chức chẳng phải là cao thượng cũng chẳng nghĩ nhiều như thế, có điều ty chức cho rằng thân là nam nhân quan trọng nhất là ý thức trách nhiệm. Ty chức và Vô Ưu đã có hôn ước nên ty chức sẽ trung thành và che chở cho nàng ấy. Long Diệp Phương thở dài nói: - Ta có thể hiểu được thứ tình cảm này. Thực ra ta đối với Tịch Nhan chẳng phải cũng như vậy sao. Ánh mắt của gã lại nhìn lên bức họa, si tình nói: - Bất luận nàng xuất thân như thế nào, bất luận nàng có phải là yêu nhân Ngũ Tiên Giáo hay không. Cho dù nàng còn trẻ, dung nhan mỹ miều hay đến lúc nàng xấu xí già nua, ta đối với nàng sẽ không bao giờ thay đổi, không bao giờ rời xa không bao giờ vứt bỏ. Chỉ có điều không biết phải làm thế nào để nàng hiểu tâm tư của ta đây? Nói tới đây Long Diệp Phương lại thở dài một tiếng. Hồ Tiểu Thiên cười thầm trong lòng, ngươi lừa được ai chứ? Trước mặt ta lại đóng giả thánh tình. Nói toạc ra là ngươi đã bị sắc đẹp của Tịch Nhan mê hoặc. Nếu nàng ta là người xấu xí, hai chân bị liệt chỉ sợ ngươi chả thèm nhìn một cái. Nghĩ đến đây, Hồ Tiểu Thiên bỗng cảm thấy vận mệnh đối với hắt thật quá bất công. Chẳng lẽ mình lại trở thành vật hy sinh chính trị cho lão cha già hay sao, hy sinh một cách vô tư không cầu chút lợi? Hắn hôm nay đến đây mục đích chính là thăm dò tin tức, nhưng từ lúc gặp Long Diệp Phương đến giờ chỉ nghe thấy gã này tâm sự chuyện nhi nữ tình trường còn việc chính thì không nhắc gì đến. Hoàng tử của Đại Khang nếu đều giống như tên này e rằng giang sơn sau này không ổn rồi. Hồ Tiểu Thiên nói: - “Tinh thành sở chí kim thạch vi khai (tạm dịch : Người thành tâm thành ý thì có thể làm vỡ cả kim cương). Nếu như Tịch Nhan biết tình cảm của điện hạ đối với nàng sâu sắc như vậy chắc chắn sẽ bị tình cảm chân thành của điện hạ làm cho cảm động. Long Diệp Phương hai mắt sáng ngời: - Thật sự như vậy sao? Hồ Tiểu Thiên dối lòng gật đầu. Lúc này hắn cảm thấy mình và đám quan viên nịnh nọt kia chẳng có gì khác cả. Long Diệp Phương nói: - Đáng tiếc sớm mai Bổn vương phải rời khỏi Thanh Vân rồi. Lần sau gặp lại sẽ không biết là năm nào tháng nào nữa. Hồ Tiểu Thiên đương nhiên hiểu ra Long Diệp Phương xúc động như vậy không phải vì mình, dù sao cũng biết được Long Diệp Phương sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành, hắn ra vẻ ngạc nhiên hỏi: - Sao Điện hạ lại đi vội vã như thế? Sao không ở lại đây thêm mấy ngày. Ty chức vừa mới giải quyết xong một số việc, đang chuẩn bị cùng điện hạ ngao du sơn thủy Thanh Vân. Long Diệp Phương đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai Hồ Tiểu Thiên nói: - Tiểu Thiên, tâm ý của ngươi ta ghi nhận nhưng lần này ta đến đây ta còn có một việc quan trọng. Ta nghĩ là ngươi đã nghe nói về việc sứ đoàn Sa Già đã tới Thanh Vân. Hồ Tiểu Thiên gật đầu đáp: - Hôm nay ty chức ra ngoài bận công vụ đến chạng vạng tối mới trở về. Ty chức cũng vừa mới nghe nói đến việc này, không biết sứ đoàn Sa Già đến Đại Khang là vì chuyện gì? Cả buổi tối cùng Long Diệp Phương hàn huyên cuối cùng cũng đã dẫn vào chủ đề chính. Long Diệp Phương nói: - Đại Khang ta quốc vận thịnh vượng, trăm họ an cư lạc nghiệp, binh mã cường thịnh, uy chấn tứ phương. Các nước man di xunh quanh đều cúi đầu xưng thần, nghe lệnh triều bái. Lúc nói những lời này trên mặt gã tràn đầy kiêu ngạo, bộ dạng dương dương tự đắc. Hồ Tiểu Thiên thật sự không nhẫn tâm đả kích gã. Gã này phỏng chừng trong cung ngốc đã quen rồi, căn bản chả hiểu gì tình trạng hiện tại của Đại Khang. Thực lực quốc gia đang suy yếu, dân chúng lầm than, lại thêm mấy năm nay thiên tại hỏa hoạn liên miên. Khái niệm Đại Khang là bá chủ Trung Nguyên từ ngày xưa đã dần dần bị quên lãng rồi. Không cần nói mặt trời sắp lặn, hiện tại đại Ung ở phương Bắc đã nổi dậy, ẩn nhiên đã có đủ thực lực đối kháng với Đại Khang rồi, còn nói cái gì mà uy chấn tứ phương. Tên thập thất hoàng tử này đúng là một ví dụ hoàn hảo tinh thần chiến thắng, còn tưởng mình là đại đế độc quyền nữa. Hồ Tiểu Thiên nói: - Nói như vậy sứ đoàn Sa Già đến Đại Khang để tặng lễ hay sao? Từ chỗ của Tiêu Thiên Mục hắn đã có được không ít tin tức. Sứ đoàn Sa Già lần này tới đại Khang cũng là vì cầu thân. Người ta không đơn giản chỉ là đến tặng lễ mà còn muốn cưới đi một vị công chúa của Đại Khang nữa, nhân tiện sẽ yêu cầu một số của hồi môn xa xỉ. Hồ Tiểu Thiên đã học qua nên nắm được lịch sử, cái gì mà Chiêu Quân bị gả đi chốn biên cương xa xôi, cái gì Văn Thành công chúa, thật ra tất cả cũng đều là sử dụng chính sách hòa thân ổn định man di dị tộc, dùng sắc đẹp và tiền vàng đổi lấy sự yên ổn lãnh thổ của một nước. Nếu nhìn từ góc độ đại cục thì không hề sai chỉ có điều bọn man di đó lại chiếm được tiện nghi. Long Diệp Phương nói: - Cũng không hẳn như vậy. Nói tới đây tâm trạng của gã dường như không còn đắc chí như lúc trước, gã lắc đầu nói: - Vốn là bọn chúng phái thập nhị vương tử Hoắc Cách đến, nhưng lần này tới không ít người, đi đầu lại là sứ thần Ma Sa Lợi, trong đoàn không hề có vương tử. Đám người man di này thật sự là thay đổi thất thường. Hồ Tiểu Thiên đi theo tương trợ nói: - Quả nhiên là loại man di dị tộc không được khai hóa, ngay cả lễ tiết cơ bản nhất không hiểu. Long Diệp Phương ngược lại đi xoa dịu Hồ Tiểu Thiên, gã cười ha hả nói: - Nếu đã biết là man di thì cần gì phải chấp nhặt với bọn chúng. Gã ngồi lại vào ghế thái sư, nói nhỏ: - Ta nghe nói ngươi đem đám quan lại huyện Thanh Vân nhốt hết lại có phải không? Vì sao thế? Hồ Tiểu Thiên lúc này mới lộ ra lệnh bài mà Trương Tử Khiêm giao cho hắn, cung kính nói: - Khởi bẩm điện hạ, đây là lệnh bài của trường sử Tây Châu Trương đại nhân. Theo những manh mối mà chúng thần đang có, bên trong quan viên Thanh Vân rất có thể có kẻ cấu kết với mã tặc núi Thiên Lang, hơn nữa theo dấu vết hiện nay cho thấy huyện lệnh Hứa Thanh Liêm và nghịch tặc Ngũ Tiên Giáo qua lại với nhau rất mật thiết. - Ngươi có chứng cớ gì? Hồ Tiểu Thiên nói: - Mặc dù ty chức chưa thẩm tra, nhưng hiện nay sứ đoàn Sa Già đang ở Thanh Vân. Để đảm bảo sự an toàn của điện hạ và sứ đoàn ty chức không thể không dùng cách này. Việc này ty chức đã bàn bạc qua với Trương đại nhân, đợi đến khi điện hạ và sứ đoàn rời đi lúc đó mới thẩm vấn từng người một. Tuyệt đối không hàm oan người tốt và cũng sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ xấu nào. Hắn đương nhiên sẽ không chịu trách nhiệm nên đẩy mọi chuyện lên người của Trương Tử Khiêm. Dù sao Trương lão đầu đã quay trở về Tây Châu, mình có nói cái gì chắc lão cũng sẽ không biết. Long Diệp Phương gật đầu, gã đối với sự sống chết của đám quan lại kia căn bản không quan tâm tới, nghe thấy Hồ Tiểu Thiên giải thích như thế cũng coi là hợp lý. Hồ Tiểu Thiên lo lắng gã còn tiếp tục hỏi đến chuyện này, lại tấu một cách bí mật: - Chuyện Tịch Nhan cô nương chính là do trước đó Hứa Thanh Liêm đã cho người báo tin cho nên nàng ấy mới nhanh chóng rời khỏi quán trọ, chính là Hứa Thanh Liêm cố ý để cho nàng chạy. Muốn vu tội cho ai, cần gì phải nói nhiều. Chu vương vừa nghe thấy đã giận tím mặt, đập mạnh xuống bàn nói: - Tên khốn khiếp, không ngờ y lại lớn mật như thế, đúng là chết không có gì đáng tiếc! Trong lòng Hồ Tiểu Thiên đắc ý, Tịch Nhan đúng là vảy ngược trên người Chu vương, tuyệt đối không thể đụng vào. (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận). Lúc này thị vệ bên người Long Diệp Phương đi đến, thông báo Ma Sa Lợi của sứ đoàn Sa Già cầu kiến. Hồ Tiểu Thiên nghe nói Ma Sa Lợi đến liền vội vàng cáo từ Chu vương. Long Diệp Phương lại nói: - Không sao, đúng là lúc cần ngươi cùng ta đi gặp y. Hồ Tiểu Thiên cứ tưởng rằng Ma Sa Lợi là một vị nhân sị dị quốc tóc vàng mắt xanh, hắn không ngờ rằng vẻ bề ngoài của Ma Sa Lợi và người Trung Nguyên không khác nhau mấy, chỉ có điều màu da đen hơn một chút. Sở dĩ như vậy là do nước Sa Già ở trên cao nguyên, bị ảnh hưởng từ sự chiếu xạ mãnh liệt của tia tử ngoại. Ma Sa Lợi thân hình cao lớn, mày rậm râu dài. Râu dưới hàm rậm rạp, để xõa cuộn tròn lại. Từ lông mi, râu tóc và ánh mắt đều là màu đen, mặc trên người là trang phục của người Hán. Ma Sa Lợi đi tới trước mặt Chu vương, khom người cúi xuống, năm ngón tay phải xòe thẳng, khép lại, lòng bàn tay kề sát trước ngực hành lễ với Long Diệp Phương: - Sứ thần Ma Sa Lợi của Sa Già tham kiến Chu vương thiên tuế, thiên thiên tuế! Tiếng Hán trong miệng y nói ra rất tiêu chuẩn rất lưu loát. Nếu như không biết trước thân phận của y, nhất định Hồ Tiểu Thiên sẽ nhầm y cũng là con dân của Đại Khang. Long Diệp Phương mỉm cười: - Đặc sứ đại nhân không cần đa lễ, mời ngồi! Ma Sa Lợi sau khi ngồi xuống mới nhìn thoáng qua Hồ Tiểu Thiên. Y cho rằng có thể một mình ở cùng Long Diệp Phương tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường, hẳn là mưu sĩ tâm phúc của Long Diệp Phương. Long Diệp Phương không giới thiệu thân phận của Hồ Tiểu Thiên với Ma Sa Lợi. Vị hoàng tử này chỉ ra hiệu cho thủ hạ rót trà cho Ma Sa Lợi. Gã nói rất điềm đạm: - Đặc sứ tìm ta có chuyện gì? Ma Sa Lợi mỉm cười nhìn về phía Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên đương nhiên hiểu được tên này đang ám chỉ Long Diệp Phương kêu mình ra ngoài. Long Diệp Phương lạnh nhạt nói: - Ngươi không cần e ngại, hắn là bằng hữu ta tin tưởng nhất. Nghe thấy Long Diệp Phương giới thiệu về mình như vậy, Hồ Tiểu Thiên vừa mừng vừa lo, coi như gã cũng có chút hiểu biết. Hắn tự biết quan hệ giữa hắn vào Long Diệp Phương không đến mức thân thiết như vậy, Long Diệp Phương chỉ là nói cho Ma Sa Lợi nghe thôi, nhưng như vậy vô hình khiến cho vị trí Hồ Tiểu Thiên ở trong lòng Ma Sa Lợi tăng lên không ít. Ma Sa Lợi cười nói: - Khả Hãn của chúng tôi đã giao nhiệm vụ cho chúng tôi mang đến cho điện hạ một ít lễ vật. Long Diệp Phương đối với lễ vật cũng không có gì hứng thú, nhưng nếu người ta đã mang đến cũng không thể coi thường ý tốt của gã, liền gật đầu nói: - Ngươi trở về nhớ cho ta gửi lời cảm ơn Khả Hãn nhé. Ma Sa Lợi nói: - Điện hạ không muốn xem là lễ vật gì sao? Long Diệp Khánh nói: - Vậy thì đi xem xem! Ma Sa Lợi hất tay áo, liền có một vị nữ lang che mặt dáng vẻ uyển chuyển thướt tha từ bên ngoài đi vào. Người nữ lang đó mặc áo choàng màu vàng, mặt che lụa mỏng, trong bóng đêm đôi mắt màu xanh đậm dịu dàng sâu lắng tựa như sự yên lặng của nước biển. Nàng ta tới trước mặt Long Diệp Phương, khom mình thi lễ. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cười thầm. Phương thức tặng lễ vật này chả có gì mới mẻ. Có điều từ cổ chí kim phương thức tặng lễ vật thường thấy nhất của các nước chư hầu tới Trung Nguyên vẫn là ngân lượng và mỹ nhân. Sa Già tặng cho Long Diệp Phương một nữ lang xinh đẹp cũng coi là hợp lý. Tuy nhiên nữ lang của nước này được “đóng gói” thật sự là quá kỹ càng, không nhìn rõ khuôn mặt của nàng ta như thế nào. Tuy rằng lễ vật đã được đưa tới nhưng chất lượng thực sự như thế nào thì vẫn còn chưa biết. Chu Vương Long Diệp Phương rốt cuộc có thu nhận hay không? Kỳ thật chuyện này nên tiến hành sau lưng là tốt nhất, mình ở nơi này thật sự là có nhiều bất tiện. Biểu hiện của Long Diệp Phương vẫn xứng tầm phong phạm của một hoàng tử đại quốc, thản nhiên cười nói: - Cái này là lễ vật mà ngươi nói? Vẻ mặt gã có chút xem thường, căn bản không xem trọng món lễ vật này. Ma Sa Lợi cười nói: - Chu vương đừng vội! Từ trong ống tay áo y lấy ra một cái trống nhỏ. Chu vương nhíu mày, không biết Ma Sa Lợi lấy cái trống con ra để làm gì? Hồ Tiểu Thiên nghĩ được xa hơn một chút. Nếu Ma Sa Lợi rắp tâm mưu hại chẳng phải y có thể cất giấu hung khí mà ung dung tiến vào trong khi bọn họ không hề phát hiện. Tuy nhiên khi Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy cái trống con lập tức hiểu được bảy tám phần. Kế tiếp hẳn là phô diễn tài nghệ rồi. Ma Sa Lợi dùng trống con làm nhạc đệm đấy. Hồ Tiểu Thiên cảm thấy sự tình càng ngày càng thú vị. Hắn ở lại xem biểu diễn cũng không tệ chút nào. Quả nhiên Ma Sa Lợi tháo ống tay ra, sau đó vỗ vào chiếc trống con “bùng bùng”. âm y thầm cảnh giác, không biết Hồ Tiểu Thiên nhắc tới chuyện đó vào lúc này là vì cái gì? Hồ Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng nói: - Bắt Hứa Thanh Liêm lại cho ta! Mọi người không ngờ thế cục đột nhiên lại biến hóa như thế. Không để mọi người kịp phản ứng, hai người Lương Khánh và Từ Hằng đã xông tới đánh rớt mũ ô sa của Hứa Thanh Liêm rồi đá vào phần cong phía trên đầu gối y. “Phập” một tiếng, Hứa Thanh Liêm liền té quỵ trên đất.