[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Nơi tiếng ồn ào phát ra là lầu hai, Triển Bằng không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy tức rỗ cả phổi, cha con Phương gia bị một đám con cháu nhà giàu quần áo sang quý vây quanh, cô con gái mù Phương Phương đang sợ hãi trốn sau lưng phụ thân, Phương Tri Đường liên tục cúi đầu xin lỗi tên cầm đầu. Tên công tử dẫn đầu kia mặc một bộ cẩm bào màu xanh lá, thân hình cao lớn, da mặt trắng bệch, hai mắt phù thũng, vừa nhìn đã biết là kẻ bị tửu sắc hút đến cùng kiệt thể lực, hai mắt dâm tà lướt qua Phương Tri Đường nhìn thẳng cô con gái mù Phương Phương, nói: "Nha đầu, ngươi đụng vỡ bảo vật của ta, muốn bồi thường thế nào?"
Mảnh ngọc vỡ rơi tán loạn trên mặt đất, thì ra đám người kia đang chuẩn bị lên lầu ba uống rượu, hai cha con Phương gia từ trên lầu đi xuống, Phương Tri Đường thấy người tới, vội kéo con gái đứng bên hông cầu thang đợi đám người kia đi qua, thật không ngờ khi tên công tử áo xanh này đi qua bên người nàng, vừa đụng phải nàng ta một cái, ngọc bội đã rơi xuống đất chẳng hiểu tại sao, vỡ thành mấy mảnh.
Vì vậy, một đám người đi lên vây lấy hai cha con này đòi bồi thường, Phương Tri Đường sợ tới mức vội vàng bảo vệ con gái, run rẩy móc hết những gì được thưởng hôm nay ra, đưa đến trước mặt tên công tử áo xanh kia: "Công tử, ngài xem số tiền này có đủ hay không?''
Ánh mắt của tên công tử áo xanh chỉ thoáng lướt qua số tiền trong tay lão, hừ lạnh một tiếng, một bàn tay đập vào tay lão, bạc trong tay Phương Tri Đường lập tức bay ra ngoài, rơi tán loạn trên mặt đất, không ít trong số đó vẫn lăn leng keng lạch cạch dọc theo cầu thang lăn xuống, tên công tử áo xanh túm chặt lấy vạt áo của Phương Tri Đường nói: ''Ngươi có biết không hả, khối ngọc bội kia là vật ngự tứ, giá trị liên thanh, vài đồng bạc lẻ đó mà cũng dám nói đơn giản bồi thường à?"
Phương Tri Đường cầu khẩn: ''Thiếu gia... Tiểu nữ mắt mù không nhìn thấy gì, vừa rồi lão hủ vẫn kéo nó đứng cạnh cầu thang chờ, cũng không đụng tới công tử...''
"Lão già, ý ngươi là bổn công tử cố ý vu oan cho ngươi à?'' Tên công tử áo xanh túm lấy vạt áo của Phương Tri Đường kéo một cái, Phương Tri Đường dù sao cũng đã có tuổi, thân thể lại gầy yếu, căn bản không chịu được đối phướng kéo đẩy, nhất thời không giữ được thăng bằng mà lăn từ trên cầu thang xuống, cô con gái mù Phương Phương nghe thấy phụ thân kêu thảm lại không biết chuyện gì xảy ra, thét lớn: ''Cha....!!!'' Khi nàng muốn đi tìm phụ thân, trước mặt lại bị người ngăn lại, còn chưa kịp dừng bước đã nhào vào trong ngực đối phương.
Tên công tử áo xanh kia cười ha hả, dang rộng hay tay, một bộ ôm cây đợi thỏ. Phương Phương đâm vào trong ngực hắn, tên này còn vô sỉ kêu lên: ''Á ôi, đụng vào ngực ta rồi, đau qua, đau quá...'' Đám hồ bằng cẩu hữu đi theo cũng cười dâm đãng không ngừng.
Phương Phương tránh về phía sau, muốn lách qua hắn để đi tìm phụ thân mình, nhưng nàng định hướng về phía nào, tên công tử áo xanh kia đều muốn chặn đường nàng, cười nói: ''Yêu thương nhung nhớ, khặc khặc, rút cuộc vẫn là bọn người bán nghệ hiểu phong tình nhất. Trông ngươi bộ dạng cũng tính thanh tú, không bằng cùng ta về nhà, theo hầu ta ba ngày, chỉ cần hầu hạ bổn công tử thoải mái, vui vẻ, ngọc bội kia nói không chừng ta sẽ cho không ngươi!''
Một đám hồ bằng cẩu hữu cũng nhao nhao phụ họa:''Sử công tử quả thật có lòng thương hương tiếc ngọc, quả là mẫu mực của thế hệ trẻ chúng ta!" Lại có tên nói: ''Cho ngươi cơ hội, còn không tạ ơn công tử, mau làm công tử thoải mái, thỏa mãn..." Đám kia hiển nhiên cũng chẳng phải loại chim chuột tốt đẹp gì, vừa luôn mồm mấy lời thấp hèn, vừa không ngừng cười đến hạ lưu.
Phương Phương nghe thấy tiếng phụ thân rên rỉ, khốn nỗi không thấy rõ tình trạng phụ thân, hoảng đến độ khóc lên, cầu khẩn nói:''Cầu các vị công tử khai ân, để cho ta qua đi, van cầu các ngài...''
Tên công tử áo xanh kia cười dâm đãng, nói: ''Không phải là không được, ngươi tách ra hai chân đi qua người của ta mà tới!" Đám người xung quanh lại cười như điên.
Phương Tri Đường lăn từ trên cầu thang lăn xuống, ngã sấp xuống sàn tầng hai, không đứng dậy nổi, dù cho xung quanh thực khách không ít, chứng kiến cảnh trước mắt cũng bụng đầy căm phẫn, nhưng trên cơ bản đều là giận mà không dám nói gì, bởi vì nhìn từ cách ăn mặc của đám người này phần lớn đã nhìn ra bọn chúng không phải người bình thường, hơn nữa đối phương có những sau người, ai cũng không dám mạo hiểm bất chấp bị đánh để lo chuyện thiên hạ.
Triển Bẳng còn chưa chạy đến nơi đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cả giận nói: '' Giữa ban ngày ban mặt mà dám đùa giỡn con gái nhà lành, các ngươi có coi vương pháp ra gì hay không?'' Trong lúc nói, hắn đã từ trên lan can lầu ba phi thân xuống, thân thể như đại bàng lao xuống dưới.
Tên công tử áo xanh sững sờ, nhưng thằng nhãi này võ công rõ ràng là không kém, vung tay phải lên, đánh một quyền về phía Triển Bằng.
Triển Bằng cũng đỡ trả một quyền, hai đấm đụng vào nhau, thịch một tiếng! Sau đó tên công tử áo xanh kia giẫm trên mặt đất liên tục lui về sau mấy bước, sắc mặt không khỏi biển đổi, năm tên đi cùng cũng tranh thủ thởi gian chạy tới vây quanh hắn.
Triển Bằng cứu Phương Phương ra từ trong tay đám người này, nói khẽ: ''Phương cô nương, cô không sao chứ?''
Phương Phương nghe ra Triển bằng chính là một trong số những người nghe hát trong nhã gian vừa rồi, lắc đầu, rưng rưng nói: "Cha ta...
Triển Bằng dẫn nàng đi vào lầu hai, Phương Tri Đường nằm trên mặt đất, trông như người chết rồi, động đậy không nổi, nghiêng đầu, sau gáy chảy ra một bãi máu tươi. Phương Phương nắm tay phụ thân, khóc òa lên.
Lúc này, Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên và Viên Sĩ Khanh cũng nghe được động tĩnh rồi chạy ra, chứng kiến tình cảnh trước mặt tất cả cùng chấn động. Viên Sĩ Khanh vừa chạy tới bên cạnh Phương Tri Đường hoảng sợ gọi: ''Phương huynh, Phương huynh!'' Vừa sờ đến sau đầu Phương Tri Đường đã thấy cả một bàn tay toàn máu tươi. Lại thấy góc trán bên phải của lão vẫn không ngừng chảy máu ồ ồ, Viên Sĩ Khanh cuống quýt lấy tay bịt chặt. Phương pháp xử lý này thực ra rất chính xác, dùng áp lực cầm máu.
Hồ Tiểu Thiên đi tới bên cạnh hắn, nhắc nhở: ''Dùng sức bịt lấy!'' Từ tình trạng của Phương Tri Đường thì thấy, hẳn là có động mạch nhánh một bên đầu bị đứt mới khiến máu chảy nghiêm trọng như vậy.
Mà bấy giờ đám gia đinh kia của Hồ Tiểu Thiên cũng nghe thấy ồn ào chạy tới, bọn chúng gần đây bị vị thiếu gia này làm cho hoảng sợ, chỉ cần có tí gió thổi cỏ lay nào đều nghi là có liên quan tới thiếu gia nhà mình. Hồ Tiểu Thiên lại bảo Lương Đại Tráng và Hồ Phật hỗ trợ đưa Phương Tri Đường đến một gian phòng gần đó, tiện thể mang cả hộp đồ giải phẫu đến.
Đám người của tên công tử áo xanh kia thấy có thể đã gây ra chuyện dính dáng đến mạng người, cũng không dám tiếp tục dừng lại, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều tập trung ở Phương Tri Đường, quay người đã tính chạy trốn, nhưng vừa đi chưa được hai bước đã nghe được một giọng nói tức giận gầm lên: ''Tất cả đứng hết lại cho ta!"
Triển Bằng chỉ vào tên công tử áo xanh kia nói: ''Đánh người bị thương còn muốn chạy à?''
Tên công tử áo xanh cười lạnh nói:''Thì ra ngươi muốn xen vào chuyện người khác à? Chán sống rồi phỏng?''
Triển Bằng hét lớn một tiếng vọt tới.
Mộ Dung Phi Yên dường như cũng xông ra đồng thời với hắn, Mộ Dung Phi Yên thấy tên công tử áo xanh kia, trong lòng không khỏi khẽ giật mình, bởi vì tên đó không phải nhân vật bình thường, hắn là Sử Học Đông - con trai duy nhất của Lại Bộ Thượng Thư Sử Bất Xuy. Lại Bộ quản lý việc thăng giáng chức vụ của quan lại, địa vị trong Lục bộ cực cao, cho dù là đại quan nhất phẩm, nhị phẩm trong triều cũng luôn giữ thái độ hết sức khách khí với Lại Bộ Thượng Thư Sử Bất Xuy. Mộ Dung Phi Yên sau khi nhận ra Sử Học Đông, thầm nghĩ chuyện hôm nay chỉ sợ là phiền toái lớn rồi. Trong kinh thành có ba tên thiếu gia hư hỏng, tên Sử Học Đông này chính là một trong số đó, Hồ Tiểu Thiên gần đây mặc dù gây việc ác không ít, nhưng mà so với Sử Học Đông thì hắn chỉ là đàn em, như hàng rởm gặp hàng thứ thiệt mà thôi. Trong mười sáu năm Hồ Tiểu Thiên ngơ ngẩn kia, Sử Học Đông người ta đã làm không biết bao nhiêu việc ác, tội ác chồng chất, xú khí ngút trời, tiếng xấu rõ rành rành, về phần mấy tên đồng bọn đi cùng Sử Học Đông cũng đều là con cháu nhà quan, đám con ông cháu cha này cả ngày chơi bời lêu lổng hoành hành không biết sợ ai, đã gây ra không ít thị phi trong kinh thành này.
Mộ Dung Phi Yên - vị bộ đầu chấp pháp trong kinh thành này tất nhiên có không ít quan hệ với hắn, nếu như nói Mộ Dung Phi Yên có khinh bỉ Hồ Tiểu Thiên một tí, vậy thì với tên Sử Học Đông kia chính là căm thù đến tận xương tủy, hận không thể thanh trừ cho thống khoái rồi, mặc dù nhiều lần tranh chấp nhưng Mộ Dung Phi Yên cuối cùng đều chấm dứt bằng thất bại, hậu trường nhà hắn quá cứng rắn, chẳng những có phụ thân là Lại Bộ Thượng Thư, mấy vị thúc thúc bá bá đều làm quan trong triều, Nhị bá của hắn đang làm Thiếu Doãn ngay trong Kinh Triệu Phủ. Coi như là bắt hắn đến Kinh Triệu Phủ được thì đến cùng vẫn chẳng giải quyết được gì. Bởi vì mấy chuyện này mà Mộ Dung Phi Yên không chỉ một lần bị thủ trưởng răn đe, có thể nói nàng ta căm thù đám con ông cháu cha này đến tận xương tủy đấy. Mộ Dung Phi Yên vốn là kẻ trong mắt không chứa nổi hạt cát nào, chứng kiến một màn trước mặt thì sao có thể ngồi yên không để ý đến, khi nàng đang muốn tiến lên làm nhiệm vụ thì Triển Bằng đã xông ra trước, nhao vào đánh nhau với đám người Sử Học Đông kia.
Phía bên ngoài vẫn còn đang đánh nhau tưng bừng, Hồ Tiểu Thiên không thể tham gia được Phương Tri Đường bị thương không nhẹ hắn phải giúp gã cầm máu. Hồ Tiểu Thiên sai Viên Sĩ Khanh đi đến Dịch Nguyên Đường mang rượu mạnh tới, tuy rằng Yến Vân Lâu cũng không thiếu rượu nhưng chủ yếu là rượu có nồng độ cồn thấp nên không thể dùng để sát trùng được.
Sau khi khử trùng xong Hồ Tiểu Thiên lấy cầm máu kìm trong hộp gấm ra kẹp lấy mạch máu đứt gãy. Sau đó dùng kéo cắt đứt tóc ở chung quanh miệng vết thương, trong khoảng thời gian này Viên Sĩ Khanh đã mang dụng cụ và hai người ở Dịch Nguyên Đường đến để trợ giúp. Hồ Tiểu Thiên chỉ để Viên Sĩ Khanh cùng Phương Phương con gái Phương Tri Đường ở lại những người còn lại thì ra bên ngoài đợi.
Trong hộp gấm có đầy đủ kích cỡ các loại kim, chỉ dùng để khâu vết thương. Không thể không bội phục sự suy xét chu đáo của Lý Dật Phong, Hồ Tiểu Thiên cũng không có nghĩ tới những dụng cụ này nhanh như vậy đã phải sử dụng. Hắn lựa chọn kim chỉ rồi nhanh chóng khâu kín lại miệng vết thương. Loại chỉ làm từ vỏ cây dâu này đúng thật là rất đặc biệt, từ hiệu quả trong việc chữa trị cho Mộ Dung Phi Yên thì xem ra loại chỉ này có thể hoàn toàn thay thế được cho loại chỉ được sử dụng trong phẫu thuật hiện đại.
Tuy rằng điều kiện chữa bệnh ở thời đại này không cách nào đạt được các yêu cầu cơ bản của phẫu thuật hiện đại nhưng mà ở đây không có nhiều vi khuẩn gây bệnh như ở hiện đại nên tỷ lệ nhiễm trùng rất thấp.
Hồ Tiểu Thiên kiểm tra miệng vết thương của Phương Tri Đường nhận thấy cũng không có ảnh hưởng gì đến màng xương xương sọ, chỉ cần khâu kín lại miệng vết thương ở đầu gã là được. Hắn tiếp tục sử dụng rượu mạnh khử trùng một lần nữa rồi rồi bắt đầu khâu lại viết thương. Viên Sĩ Khanh đưng bên cạnh thấy cách thức khâu viết thương của Hồ Tiểu Thiên điêu luyên,thành thạo làm gã không khỏi rung động. Hắn chưa bao giờ thấy y thuật nào thần kỳ như vậy, bọn hắn chưa bao giờ niếm thử khâu lại miệng vết thương. Thường thì ngoại thương sẽ làm mất máu rất nhiều, mặc dù khỏi hẳn cuối cùng cũng sẽ để lại vết sẹo rất lớn.
Viên Sĩ Khanh lại tiếp tục nhìn đến cây kìm cầm máu, đúng là một đồ vật kỳ diệu, chỉ cần kẹp vào chỗ máu chảy ra thì ngay lập tức máu liền ngừng chảy, hơn nữa có thể cầm trên tay mà điều chỉnh theo kích cỡ của miệng viết thương, thật không biết Hồ Tiểu Thiên làm sao mà có thể nghĩ ra được đồ vật tinh vi như vậy?
Hồ Tiểu Thiên khâu kín lại vết thương của Phương Tri Đường rồi dùng vải màu trắng đem miệng vết thương của gã băng bó kỹ, những băng gạc này đều là lần trước điều trị cho Mộ Dung Phi Yên còn sót lại, tuy rằng không thể chắc chắn là đã tiệt trùng nhưng so với băng gạc bình thường sạch hơn rất nhiều.
Phương Tri Đường bây giờ mới tỉnh lại, gã cảm giác đầu đau như muốn nứt, dù sao trong thời gian phẫu thuật cũng không gây tê, may mà vừa rồi gã đã hôn mê bằng không thì lúc Hồ Tiểu Thiên giúp gã khâu lại khẳng định hắn sẽ không thể ngôi yên được. Chuyện đầu tiên lúc gã tỉnh lại chính là tìm kiếm con gái mình, Phương Phương được Viên Sĩ Khanh dẫn đến bên cạnh phụ thân nắm lấy tay phụ thân vui mừng đến phát khóc .
Hồ Tiểu Thiên ân cần nói:" Hai ngày này cần phải chú ý tĩnh dưỡng, nếu như trong hai ngày bệnh tình không có gì thay đổi thì đợi bảy ngày sau cắt chỉ là khỏi hẳn."
Phương Phương tuy rằng hai mắt bị mù thế nhưng là trong nội tâm hết sức tinh tường, nàng về hướng về phía Hồ Tiểu Thiên hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, Hồ Tiểu Thiên vội vàng bước nhanh tiến đến nâng hai cánh tay của nàng giúp nàng đứng dậy.
Đúng lúc này Mộ Dung Phi Yên đẩy cửa tiến vào, chứng kiến tình cảnh trước mắt, không kềm chế được giận giữ nói: "Hồ Tiểu Thiên, ngươi định giở trò gì? "
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy mình đúng thật là oan uổng, xem ra cô nàng Mộ Dung này đối với mình có hiều lầm rất lớn, chính mình rõ ràng đang làm chuyện tốt mà lại bị nàng hiểu lầm chẳng lẽ nàng cho là mình tại thời điểm này lại đi đùa giỡn một cô gái mù? Chính mình còn không bại hoại đến mức như vậy. Hồ Tiểu Thiên buông cánh tay Phương Phương ra nói:" Mộ Dung Bộ đầu, ngươi tốt nhất là làm tốt nhiệm vụ của mình, tên công tử nhà giàu gây sự đã bắt được sao?"
Mộ Dung Phi Yên nói:" Cái gì mà công tử con nhà giàu? Trong mắt ta Vương tử phạm pháp tội như dân thường! "
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngừng, ngươi nói nói những lời này quá lỗi thời rồi, ta sẽ dạy ngươi một câu trước mặt pháp luật mọi người đều như nhau! "Hắn bước ra bên ngoài, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn đến tình cảnh bên ngoài vẫn không khỏi lấy làm kinh hãi.
Đám người Sử Học Đông đều đang lăn lộn trện mặt đất bị đám gia đinh của hắn canh giữ. Thì ra trong thời gian Hồ Tiểu Thiên chữa trị cho Phương Tri Đường đám người này cũng không có nhàn rỗi, đám gia đinh của hắn đã trợ giúpTriển Bằng cùng Mộ Dung Phi Yên ra tay dạy dỗ đám người Sử Học Đông. Triển Bằng sao khi xử lý xong đám người này, không thấy bóng dáng đâu chẳng biết đã đi lúc nào.
Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đi ra, Lương Đại Tráng tranh thủ thời gian chạy đến khoe thành tích: "Thiếu gia, Thiếu gia, chúng ta đã đem đám bại hoại kia bắt lại cả rồi!"
Hồ Tiểu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thẳng vào tên áo xanh công tử Sử Học Đông, vẻ ngoài tươi cười đi tới. Mộ Dung Phi Yên giữ lấy cánh tay Hồ Tiểu Thiên khẽ giọng nhắc nhở hắn:" Ngươi đừng nhiều chuyện, đây là việc công để ta đem bọn họ đưa đến Kinh Triệu Phủ xử lý ."
Hồ Tiểu Thiên hỏi: " Tên cháu ngoại này là người nào?"
Mộ Dung Phi Yên trả lời:" Giống như ngươi đều là con cháu quan lại, Cha gã là một tên quan Ngũ phẩm."Nói đi nói lại thì Mộ Dung Phi Yên cũng muốn mắng hắn vô sỉ như gã kia.
Hồ Tiểu Thiên lười, không muốn cùng cô nàng này so đo, tuy rằng ngực của hắn không lớn hơn được cô nàng nhưng trí thông minh thì lạilớn hơn rất nhiều. Tuy rằng hắn không biết là lai lịch Sử Học Đông như thế nào nhưng vừa nghe tới Ngũ phẩm hắn lập tức hắc hắc nở nụ cười, Ngũ phẩm a! Chỉ là con của một tên quan Ngũ phẩm thì có thể làm được cái gì? Cha ta chính là quan Tam phẩm, ta cũng không dám làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, ngươi là con trai của một tên quan Ngũ phẩm lại dám đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng trên đường, đây không phải là muốn chết sao? Con cháu quan lại? Cái rắm. So với ta, ngươi chỉ là một đống cứt!
Hồ Tiểu Thiên đi tới, trợn tròn hai con mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Sử Học Đông, gã huyệt đạo bị khống chế, chẳng những tay chân không cách nào cựa quậy ngay cả huyệt câm cũng bị điểm không thể mở miệng ra được, bất quá gã cũng không cảm thấy sợ, đây không phải là lần đầu tiên hắn bị quan phủ bắt, lần nào cũng vậy chỉ cần ông già gã ra mặt là giải quyết được mọi việc, cuối cùng khổ nhất vẫn là đám Bộ Khoái kia cho nên Sử Học Đông vẻ mặt vẫn cuồng vọng, ngạo mạn nhìn qua Hồ Tiểu Thiên. Hắn cũng không biết Hồ Tiểu Thiên vì lúc Sử Học Đông đang hoành hành tại Kinh Thành thì Hồ Tiểu Thiên vẫn còn đang là một tên đần chỉ quanh quẩn trong nhà.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ban ngày ban mặt, ngươi lại dám đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, ức hiếp kẻ yếu, ngươi có biết có xấu hổ là gì hay không?"
Sử Học Đông há mồm ra làm ra vẻ muốn cắn xé nhằm dọa lùi Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên vung tay lên, hai tiếng BA~ BA~ vang lớn:"Thằng khốn kiếp, lời ta nói ngươi nghe đều không hiểu? Đánh ngươi để làm cho ngươi nhớ lâu một chút. "Hồ Tiểu Thiên đem tất cả bực tức của mình đối với Mộ Dung Phi Yên bộc phát ra. Đánh người cũng là một cách rất tốt để giảm giảm sức ép, tức giận. Thật ra thì vừa rồi khi Hồ Tiểu Thiên đang mổ cũng đã chịu không ít áp lực, vả xong hai cái hắn cảm giác tất cả bực bội trút hết ra ngoài, cảm giác trong nội tâm thoải mái hơn nhiều, diệt ác giúp thiện thoải mái a!
Viên Sĩ Khanh đi ra chứng kiến tình huống hiện tại cũng thấy kinh sợ, mặc dù Hồ Tiểu Thiên có xuất thân không tầm thường nhưng Sử Học Đông cũng không phải là con cái nhà bình thường, cha hai người đều là quan tam phẩm, một người là Bộ Hộ Thượng Thư, một người là Thượng Thư, theo như lý thuyết thì cả hai người này phải có quen biết, tại sao Hồ Tiểu Thiên lại ra tay không chút lưu tình? Gã cảm thấy có vài phần không hiểu lền nhìn sang Mộ Dung Phi Yên thấy trên nàng mặt tươi cười tràn trề vui sướng, tựa hồ vui mừng khi chứng kiến hành vi của Hồ Tiểu Thiên. Viên Sĩ Khanh trong nội tâm càng ngày càng cảm thấy mê hoặc.
Hồ Tiểu Thiên đánh Sử Học Đông hai cái bạt tai sau đó phát hiện người này vẫn không nói tiếng nào mới nhận ra là huyệt câm người này bị Mộ Dung Phi Yên điểm, hắn quay sang Mộ Dung Phi Yên nói: "Này, ngươi giải huyệt đạo cho gã ta có chuyện muốn nói."
Mộ Dung Phi Yên cố ý điểm huyệt câm của Sử Học Đông, nói dối hắn Sử Học Đông chỉ là con trai của một vị quan Ngũ phẩm, cho nên hắn mới ứng xử lớn lối như vậy. Mộ Dung Phi Yên đúng là cũng đủ ẩm hiểm, rõ ràng là cố ý tạo ra cho Hồ Tiểu Thiên thêm một kẻ thù.
Mộ Dung Phi Yên đi tới giải huyệt cho Sử Học Đông, gã bị Hồ Tiểu Thiên đánh cho hai mặt sưng đỏ, hiện tại hai con mắt vẫn còn đang nổ đom đóm, gã giận dữ hét: "Nhóc con, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nếu không đem ngươi băm vằm vạn khúc, thì ta làm con ngươi!"
Hồ Tiểu Thiên cười lạnh nói: "Đe dọa mệnh quan triều đình, tội thêm một bậc! Muốn làm con trai ta,có đứa trai như ngươi vậy, ta sớm tức chết rồi!" Hung hăng càn quấy? Cha ta là Bộ Hộ Thượng Thư, ta cũng chưa từng lớn lối như vậy, ngươi đúng thật là không biết chữ chết viết như thế nào, Hồ Tiểu Thiên xông lên đá vào bụng Sử Học Đông, Sử Học Đông bị khống chế huyệt đạo không tránh được chỉ còn nước bị đánh gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi đợi đấy... Các ngươi cứ chờ bị chặt đầu a... "
Mộ Dung Phi Yên nhìn bộ dạng diễu võ dương oai của Hồ Tiểu Thiên trong lòng bỗng nhiên cảm giác có chút tội lỗi, mình lừa hắn như vậy không phải có chút quá mức chứ, lương tâm bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu ai.