[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 19 : Bắt chước lời người khác


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đừng có nóng vội ah, nếu đã đến rồi thì hãy ngồi xuống trò chuyện dăm ba câu." Mộ Dung Phi Yên rõ ràng có chút do dự. Hồ Tiểu Thiên nói: "Chẳng lẽ ngươi sợ ta à?" Mộ Dung Phi Yên liền lườm y một cái và nói: "Sợ ngươi? từ xưa đến nay đã là tà thì không thể thắng chính, đối với những kẻ gian ác thì ta cho đến bây giờ đều chưa từng sợ qua." Và quả nhiên sau đó cô ngồi xuống tại phía đối dện với Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên nhìn thẳng vào khuôn mặt của Mộ Dung Phi Yên, cô cũng bắt đầu cùng với y mặt đối mặt, nhưng mà chỉ một lát sau, thật sự thì cô vẫn còn bị ánh mắt không kiêng nể gì của y nhìn đến ngượng ngùng nên cả giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi có biết nhìn thẳng vào người khác là rất không lễ phép hay không?" Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đang rất buồn bực đây, phải nói là hai ta cũng không có thù sâu hận lớn đến nỗi không đội trời chung với nhau, vậy thì ngày đó ngươi chơi xấu ta làm gì?" Mộ Dung Phi Yên hiển nhiên biết rõ y đang nói là chuyện gì, mặc dù đuối lý nhưng mà miệng vẫn còn cứng rắn mà nói: "Ta không có cảm thấy là đã chới xấu ngươi nha! Nhưng mà ngày đó biểu hiện của ngươi quả thật rất có tinh thần trọng nghĩa, đứng ra vì cha con Phương gia mà bênh vực kẻ yếu, cuối cùng là làm chuyện tốt ah, àiii..... không phải là ngươi vì chuyện này mà hối hận? hay là ngươi sợ hãi?" Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta mà sợ ai à? Người bịp ta như vậy ta còn không sợ thì ngươi nói ta sẽ sợ ai đây?" Mộ Dung Phi Yên cố ý nói: "Thế nhưng Sử Học Đông chính là đứa con bảo bối của Lại Bộ Thượng Thư - Sử đại nhân, ngươi đánh hắn, sẽ không sợ sau này hắn trả thù người ư?" Hồ Tiểu Thiên cười cười: "Ngươi cố ý không nói thân phận của hắn cho ta, có phải hay không là muốn cho hai chúng ta đánh nhau kẻ chết người sống, tốt nhất là cả hai cùng chết, còn ngươi thì vui vẻ mà ngồi ở bên ngư ông đắc lợi. Nha đầu! thật không nhìn ra tâm địa của ngươi cũng đen tối như vậy a!" Mộ Dung Phi Yên rõ ràng nhẹ gật đầu nói: "Ta chính xác là đã từng nghĩ như thế, dù sao các ngươi cũng không phải kẻ tốt lành gì, nếu thật sự đồng quy vu tận với nhau rồi thì Đại Khang cũng ít đi được hai cái tai họa." Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi thật đúng là hận ta a, chỉ tiếc là đến cuối cùng thì tính toán của ngươi cũng vẫn là hỏng bét ah." Mộ Dung Phi Yên nói: "Ta hiện tại xem như đã rõ ràng cái gì gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã rồi, bản chất các ngươi là cùng một loại với nhau cả, thế nên việc tỉnh táo mà hỗ trợ cho nhau cũng là khó tránh khỏi." Cô cũng đã nghe nói chuyện hai thiếu niên hư hỏng này kết bái thành anh em, nên khi nói chuyện quả thật là có gì nói đấy (* bụng dạ thẳng thắn), không hề sợ hãi sẽ đắc tội với vị công tử nhà Thượng Thư này. Hồ Tiểu Thiên không giận mà ngược lại còn cười, y ha ha cười lớn, tiếng cười qua đi thì đột nhiên nghiêm mặt lại nói: "Ngươi bịp ta như vậy mà không sợ ta tìm cấp trên của ngươi tố cao ngươi làm chuyện đen tối, đuổi ngươi khỏi Phủ Kinh Triệu ư?" Mộ Dung Phi Yên lạnh nhạt nói: "Vậy thì đã đúng như ý ngươi rồi đó! Đại nhân đã tạm thời cách chức của ta, đại thù của ngươi đã được báo rồi đó, như vậy đã đủ hài lòng ngươi chưa?" Hồ Tiểu Thiên quả thật sửng sốt, m* nó, hóa ra cô ả Mộ Dung này đã bị cách chức rồi, nhưng chuyện này cùng lão tử có quan hệ chó mà gì đâu, ta cũng không đi Phủ Kinh Triệu tố cáo chuyện xấu của ngươi a!. Khó trách cô ả Mộ Dung này nhìn mình cái mũi cũng không phải cái mũi, con mắt cũng không phải con mắt đấy, thì ra là sự tình miễn chức đã bị ả đổ hết lên đầu của mình, thực con mẹ nó oan uổng ah (@@đúng nguyên tác), chuyện này có coi như là chính mình đi giải thích thì ả cũng sẽ không tin tưởng rồi. Vậy nên y cung lười giải thích, dù sao Mộ Dung Phi Yên trong mắt y cho tới bây giờ cũng chả phải người tốt gì. Mộ Dung Phi Yên nói: "Hiện tại trong lòng ngươi có phải là rất vui vẻ hay không? Có loại cảm giác đại thù đã được báo?" Hồ Tiểu Thiên rõ ràng thực sự gật gật đầu. Mộ Dung Phi Yên nói: "Đã ở trên đời này thì sẽ có báo ứng, ngươi không sợ báo ứng à?" Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta mời ngươi uống rượu!" Mô Dung Phi Yên cho là mình đã nghe lầm: "Cái gì?" Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngày mai ta phải ly khai kinh thành rồi, ta chợt phát hiện bên cạnh ta đến một người bạn cũng không có. Nếu nói là quen biết thì hình như ta và ngươi cũng được coi như là quen biết. Nếu ngươi không ngại hãy uống cùng ta vài chén rượu, nói với nhau vài lời được không?" Mộ Dung Phi Yên trợn to đôi mắt đẹp mà nhìn qua hắn, cái tên này lại có thể rời khỏi kinh thành? Không nói đến lời này của y là thật hay giả, nhưng mà khi cô cẩn thận nghĩ lại thì thấy chính mình hình như cũng không có lý do nào để cự tuyệt y cả nên nói khẽ: "Thiên Nhiên Cư a!" Lương Đại Tráng và nhân viên thu chi là lão Tần cùng lúc vừa tới, lão Tần tự mình chạy tới đây chứng thực nhưng cũng không phải lão không muốn cho y năm lượng vàng, mà lão tới là còn có việc đó là muốn hỏi vị thiếu gia này một chút xem y có cần chuẩn bị cái gì nữa không. Mặc dù lão đã tự mình vì y mà chuẩn bị nhưng dù sao cũng không thể nghĩ chu toàn hết mọi việc được. Hồ Tiểu Thiên nói: "Trong lúc nhất thời ta cũng không nhớ nổi thứ gì nữa. Hay là như vậy đi, ngươi chuẩn bị cho ta ít tiền, ta sẽ tự mình đi dạo, có lẽ thấy cái gì đó sẽ nghĩ ra là có cần hay không." Lão Tần nói: "Thiếu gia, không bằng ta sẽ cùng ngài đi một chuyến!" Từ sau khi khi Hồ An mất tích thì lão Tần liền tạm thời làm thay chức quản gia. Hồ Tiểu Thiên lắc đầu và nói: "Ngươi đừng đi theo ta, ta một đường sẽ cùng Mộ Dung Bộ Đầu đi với nhau, không cần cái bóng đèn lớn như ngươi này đi theo cho chói mắt!" Lão Tần cùng Mộ Dung Phi Yên đều nghe không hiểu hắn nói lời này là có ý gì, cái gì mà bóng đèn lớn? Đèn thì chính là đèn, tại sao còn muốn cho thêm cái bóng vào? Ngươc lại thì Lương Đại Tráng đã nghe quen với cách nói chuyện của vị thiếu gia này, nên hắn cũng biết rõ y thường xuyên nói ra những thứ giật gân lạ thường, nếu nói về cái loại lời nói kiểu mạc danh kỳ diệu này thì....., hẳn có lẽ là di chứng để lại sau thời gian si ngốc ah. Hồ Tiểu Thiên để cho Lương Đại Tráng cầm tiền đưa qua cho cha con họ Phương. Rồi y lại tìm lão Tần đòi lấy một xấp ngân phiếu, loại ngân phiếu này là do Kinh Thành Bảo Phong làm ra. Ở kinh thành thì trên cơ bản có thể lưu thông trao đổi được, nhưng khi ra khỏi Kinh Thành thì lại không được. Lấy sinh hoạt của quá khứ và hiện tại mà so sánh thì sẽ phát hiện trong sinh hoạt vẫn có nhiều chỗ không thích hợp. Hồ Tiểu Thiên thậm chí còn nghĩ tới chuyện nên vì lão cha của mình mà xuất ra một ít chủ ý, như kiểu phát hành một loại tiền giống như tiền hiện đại để thay thế cho ngân đồng. Nhưng mà ngẫm đi ngẫm lại thì trước mắt kỹ thuật chống làm giả còn chưa đủ để vượt qua kiểm tra, mà cho dù có thể đạt tới loại tiểu chuẩn này thì chỉ sợ muốn thay đổi tư duy tiêu dùng của dân chúng trong phạm vi mở rộng trên cả nước sẽ có độ lớn tương đối khó, cho nên chỉ có thể bỏ qua thôi. Dạo phố mà trong túi quần bọc đầy ngân phiếu thì tự nhiên cảm giác an tâm thoải mái. Hồ Tiểu Thiên để cho Hồ Phật lập tức chuẩn bị xe, rồi mời Mộ Dung Phi Yên ngồi chung. Mặc dù y là đang khinh xa giản hành (*kiểu: xe nhẹ đi dạo), nhưng mà bảo tiêu thì vẫn là phải có, ngoại trừ Hồ Phật làm xa phu ra thì còn có Lý Cẩm Hạo cùng với Thiệu Nhất Giác cưỡi ngựa theo sát hộ vệ. Lần tiến đến Tây Xuyên nhậm chức này, lão cha cũng cho bốn người đi cùng y để hộ tống suốt hành trình, trừ ba người bọn họ ra thì còn có Lương Đại Tráng. Đầu tiên là chuẩn bị đi đến Thiên Nhiên Cư để ăn cơm theo như lời Mộ Dung Phi Yên nói lúc trước. Ngồi ở trong xe ngựa của Hồ Tiểu Thiên nhưng từ đầu đến cuối Mộ Dung Phi Yên không hề nói một lời nào, ánh mắt cô nhìn ra ngoài xe ngựa, xe ngựa vừa mới lái vào Thiên Phố, thì mưa nhỏ đi nhiều, mờ mờ ảo ảo lại khiến cho cảnh vật trong tầm mắt trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Có lẽ là để đánh vỡ loại không khí trầm mặc trong xe lúc này, Hồ Tiểu Thiên bỗng thi hứng đại phát (*@@ đột nhiên muốn làm thơ), ngâm liền một câu: "Thiên Nhai tiểu vũ nhuận như tô!" (*@@đường phố mưa nhỏ mượt như bơ.) Trong bất cứ khoảnh khắc nào đi nữa thì giai nhân luôn luôn ưu ái tài tử, nhất là tại trên con đường thi từ cổ đại thì lại càng ưu ái hơn. Mộ Dung Phi Yên mặc dù thượng võ, nhưng mà đối với thi từ cũng là đọc lướt qua đấy, thế cho nên khi nghe câu thơ như vậy thì trong lòng không khỏi run lên. Câu thơ đẹp quá, miêu tả rất chính xác, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, cái tên quần áo là lượt không học vấn không nghề nghiệp này rõ ràng lại có thể ngâm ra một câu thơ với ý cảnh đẹp như vậy. Bài thơ tốt cũng giống như hương vị món canh gà vậy, nó có thể lặng yên không một tiếng động mà thấm vào tận trong tâm khảm của ngươi, làm cho tâm tình của ngươi trở nên thư sướng, làm cho tinh thần của ngươi đạt được thăng hoa. Mộ Dung Phi Yên hiển nhiên là đã bị câu thơ này của Hồ Tiểu Thiên làm cho chấn động, trên thực tế thì cảm nhận của cô đối với Hồ Tiểu Thiên trong lúc vô tình đã thay đổi. Cùng hắn tiếp xúc nhiều hơn rồi thì mới phát hiện người này cũng không phải là cái tên quần áo là lượt làm gì cũng sai trong ấn tượng ban đầu của cô nữa, càng không phải là tên luôn làm việc ác bất tận. Nếu như nói y trợ giúp mình lấy ra Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn là do báo đáp ơn cứu mạng của mình, thì về sau y gặp chuyện bất bình rồi trợ giúp cha con nhà họ Phương đã chứng minh lòng của y cũng không phải là xấu. Ấn tượng của Mộ Dung Phi Yên đối với Hồ Tiểu Thiên mặc dù đã cải biến, tuy nhiên bên ngoài miệng thì vẫn là không phục, cô hừ một tiếng mà nói: "Nhặt được răng khôn ở đâu vậy?" (*@@ câu nói mỉa) Câu thơ này của Hồ Tiểu Thiên quả thật là bắt chước lời của người khác, nhưng mà tại trong cái thế giới này, cho dù y có mặt dạn mày dày nói là bản gốc của chính mình thì Hàn Dũ cũng sẽ không xuất hiện đuổi chém y mà đòi bản quyền tác giả được. Đã bắt chước lời người khác thì cũng đừng sợ mặt dày rồi, Hồ Tiểu Thiên nói: "Cũng chẳng hiểu tại sao đột nhiên ta thi hứng đại phát à nha!" Mộ Dung Phi Yên nói: "Có một câu như vậy, cũng có thể gọi là thơ?" Hồ Tiểu Thiên nói: "Không nhìn ra ta đang nổi lên cảm xúc à? Xúc cảnh sinh tình, ta lại chuẩn bị bồi dưỡng cảm xúc rồi, bồi dưỡng cảm xúc!!" Mộ Dung Phi Yên cười nói: "Ngươi có mà chuẩn bị bồi dưỡng cảm xúc lần nữa thì đã thành đường phố của hôm khác rồi!" Hồ Tiểu Thiên đột nhiên kêu lên: "Đỗ xe, đỗ xe!" Hồ Phật tranh thủ thời gian ghìm chặt cương ngựa, làm xe ngựa chậm rãi ngừng lại. Hồ Tiểu Thiên đẩy cửa xe đi xuống, rồi hướng về phía Mộ Dung Phi Yên vẫy vẫy tay mà nói: "Mộ Dung Bộ Đầu, chúng ta đến trong mưa bước chậm, bồi dưỡng nâng cao cảm xúc, chờ đến khi ta thi hứng đại phát thì mới có thể ngâm xong bài thơ này." Mộ Dung Phi Yên lắc lắc đầu, trên mặt đẹp không khỉ lộ ra nét vui vẻ, cô rõ ràng thực sự đi xuống và không quên cầm theo cái Hồng Triết Tán kia (*@@ dù gãy màu hồng). Mưa cũng không lớn, như sương như khói, ven đường cây cỏ xanh mượt, hai bên trồng Liễu rủ lá xuống nhẹ lay động trong gió, như là tơ lụa màu xanh lá. Đi dưới mưa xuân nhè nhẹ, thổi hắt vào mặt thật thấm mát, lập tức cảm giác phiền não trong lòng đã giảm bớt đi rất nhiều. Hồ Tiểu Thiên nói: "Thiên Nhai tiểu vũ nhuận như tô..." "Dừng lại! Vẫn chính là một câu này ah!" "... Đừng có cắt ngang, ta đang bồi dưỡng cảm xúc đây này." Hồ Tiểu Thiên đi về phía trước một bước và hướng về phía Mộ Dung Phi Yên cười cười nói: "Nếu ta làm ra một đầu thơ thiên cổ có một không hai thì Mộ Dung Bộ Đầu có nguyện ý vì ta mà bung dù hay không?" Mộ Dung Phi Yên nói: "Nếu ngươi thực sự làm ta cái gì mà thiên cổ tuyệt xướng, ta nguyện che ô cho ngươi, bất quá chỉ bằng ngươi..." Nàng nhận định Hồ Tiểu Thiên không có cái tài hoa lớn như vậy, ra vẻ khinh thường mà lắc đầu. Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn chính xác không có tài hoa lớn như vậy, nhưng Hàn Dũ có a, Hồ Tiểu Thiên từ nhỏ chính là một tên cuồng học, Cái gì Đường thi Tống từ Nguyên khúc e rằng không cái nào không thuộc làu, dù Lý Bạch có phục sinh cũng khó có thể với tới tài hoa của hắn, cái này gọi là góp nhặt rộng rãi của các nhà, sao chéo văn chương của thiên hạ, việc hắn phải làm chỉ là ghép lời thơ với tình cảnh thích hợp, đây là công tác chuẩn bị quá trình. Gia hỏa này chậm rãi bước trên phiến đã xanh tạo ra mộ con đường mới trên nó, nhẹ giọng ngâm: "Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô..." Mộ Dung Phi Yên đã không nhịn được bật cười, câu thơ hay này vậy mà được hắn lặp lại một cách nặng nề, cô nàng này cười tạo nên dáng vẻ rất chi là kệch cỡm, nhe hết hàm răng trắng noãn trong miệng ra, mắt ngọc mày ngàu mang chút động lòng người, thời đại này vốn chú ý cười giấu răng, cười sảng khoái như Mộ Dung Phi Yên quả thật không có nhiều lắm, Hồ Tiểu Thiên bị bộ dáng kiều diễm như hoa như ngọc của nàng làm cho ngây dại. Mộ Dung Phi Yên thấy ánh mắt đắm đuối của tên này liền đỏ bừng mặt, hàng lông mi đen dài khẽ rủ xuống, lí nhí: "Vẫn là một câu đấy a, nếu không nghĩ ra thì coi như xong đi, ngàn vạn lần đừng có cố..." Nói đến đây nàng không nhịn được bật cười. Hồ Tiểu Thiên: "Ta tài hoa đầy bụng, chỉ là chưa trào ra thôi, ngươi nghe: Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc dao khán cận khước vô. Tối thị nhất niên xuân hảo xử Tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô"(chệu chả dịch đc :cuoichet:)) Mộ Dung Phi Yên vốn dồn đủ nhiệt tình muốn diễu cợt hắn, nhưng nghe toàn bộ bài thơ được ngâm ra thì toàn thân đã rung động rồi, bài thơ này thật ra là của Hàn Dũ. Hồ Tiểu Thiên ngâm ra giữa khí trời này có thể nói là chuẩn xác đến cực hạn , phong cách thơ tươi mát tự nhiên, tưởng bình thản mà không bình thản, dùng văn tự đơn giản miêu tả cảnh sắc ngày xuân. Khắc họa tinh tế tỉ mỉ, đặt câu ưu mỹ, lối suy nghĩ mới lạ.Trong mắt Mộ Dung Phi Yên từ một gia hỏa hoàn khố không học vấn không nghề nghiệp lột xác thành một tài tử tràn ngập hào quang, đại tài a! Nếu như bài thơ như vậy thực sự do Hồ Tiểu Thiên sáng tác thì tài hoa của hắn đúng là tới mức kinh thiên kinh địa, quỷ thần khiếp sợ rồi, Mộ Dung Phi Yên cẩn thận tìm tòi một lần trong đầu, ngày bình thường nàng xem qua không ít thi từ, trong trí nhớ hoàn toàn không có bài thơ như vậy. Mộ Dung Phi Yên bán tín bán nghi nói: "Bài này thực sự là do ngươi làm?" Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, mặt dày mày dạn nói: "Cái này coi như quà chia tay của ta dành cho Mộ Dung bộ đầu a." Trong lòng thì tự nhủ sau này lại cho ngươi bài nữa, tuy ta không làm thơ được, nhưng về khoản cóp nhặt ta chính là một hảo thủ a. Mộ Dung Phi Yên không nói một lời, bụp một tiếng bật cái dù hồng ra, trong đời cái nàng bội phục nhất chính là tài tử, nguyện thua cuộc bung dù cho tài tử chính là một loại vinh hạnh, tuyệt đối không phải một việc làm mất mặt, chawnrt qua nàng vẫn có chút suy nghĩ không thông, gia hỏa này tài như vậy từ bao giờ? Đi qua thiên nhai, phía trước chính là cổng chào của Đông Tứ, đường phía nam có một phố nhỏ bên trong chính là Vân Thiều Phủ của Đại Khang, cái gọi là Vân Thiều Phủ thực chất là một giáo phường tư thuộc về bộ Lễ, chuyên môn quản lý về việc mua vui và diễn kịch cho cung đình, đường bắc có một phố phấn tử, là nơi ong bướm lớn nhất Đại Khang, bên trong gái gú như rừng, danh kỹ như mây, bất qúa đều thuộc giáo phường tư của quan gia phục vụ đối tượng hoàng thân quốc thích quyền quý. Mỗi khi mặt trời lặn nơi này sẽ trở nên phi thường náo nhiệt, có thể nói là cõi yên vui của quảng đại nam nhân. Nhưng bây giờ là ban ngày, chính là thời điểm cô quạnh nhất. Hồ Tiểu Thiên vốn nghe nói tới tên tuổi hẻm phấn tử, đáng tiếc vẫn một mực vô duyên chưa được kiến thức qua, cho nên khi đi qua hẻm không khỏi nhìn hơi nhiều một chút, Mộ Dung Phi Yên bên cạnh không khỏi nhíu mày thu dù về, tên này cuối cùng vẫn không phải thứ gì tốt, coi như có chúi tài năng, nhưng vô cùng thiếu đạo đức, không thể che dù cho hắn, mất mặt. Mộ Dung Phi Yên nói: "Có phải là rất muốn tới đó?" Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc nói: "Nghe nói qua, chẳng qua là chưa có đi qua." Mộ Dung Phi Yên khinh bỉ hừ một tiếng, nàng thực sự không tin. Loại người như Hồ Tiểu Thiên chắc chắn là khách quen ở đó, làm sao có thể chưa tới? Hồ Tiểu Thiên tự nhủ đừng nhìn lão tử lớn lên giống một tên hội viên vip, trên thực tế nhỏ tới lớn không có đi qua một lần, lời này của Mộ Dung Phi Yên ngược lại chẳng khác nào nhắc nhở hắn, trước khi rời khỏi kinh thành nên hay không ghé qua mở mang kiến thức đi đến cái Huyện Thanh Vân kai không biết đến bao giờ mới có thể hồi kinh, nếu như bỏ qua há chẳng phải là một cái thiên đại tiếc nuối sao? Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta chỉ là lớn lên có chút không an phận, nhưng trái tim này lại vô cùng sạch sẽ chính trực đấy.." Một âm thanh giòn giã vang lên: "Hồ công tưưưử..." Hồ Tiểu Thiên ngạc nhiên quay sang, hắn tại Khang đô này không có mấy người quen, lại càng không nói đến cái phố nhỏ cạnh cổng chào này, nhận ra thanh âm động lòng người vừa rồi chính là thiếp thân tỳ nữ Uyển Nhi của tài nữ Hoắc Tiểu Như. Mộ Dung Phi Yên bây giờ phải nói là chính thức khinh bỉ tên này rồi, vừa rồi còn mặt dày nói chưa tới bao giờ, chưa tới thế nào người ta lại biết ngươi? Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Thì ra là Uyển Nhi a!" Uyển Nhi bưng trong tay một chậu hoa Hải Đường, vậy mà lại phối hợp với áo hồng quần xanh của nàng vô cùng hài hòa tăng thêm sức hấp dẫn, cô gái nhỏ hoạt bát mặc trên người bộ trang phục ướt át ép chặt lấy cơ thể, nàng cười rộ lên lộ ra hai ngọn tiểu thỏ ngọc ((.) (.)) trắng hồng: " Hồ công tử còn nhớ rõ ta a!" Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Sao quên nhanh vậy được? Ngươi ở chỗ này?" Uyển nhi gật đầu nói: "Vân Triều Phủ, tiểu thư nhà ta gần đây dạy ca múa ở đó, nàng thường nhắc tới công tử đó nha, còn khoa trương là công tử tài cao đấy!" Nhớ tới Hoắc Tiểu Như phong hoa tuyệt đại, trong người Hồ Tiểu Thiên không khỏi nóng lên, bị mỹ nữ thương nhớ chính là một sự kiện có thể thỏa mãn đầy đủ hư vinh của một người a, Hoắc Tiểu Như này cũng miễn cưỡng coi là một hồng nhan tri kỷ a, Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Hoắc cô nương vẫn tốt chứ?" Uyển Nhi nói: "Tốt, Hồ công tử, tiểu thư nhà ta ngay tại Vân Thiều Phủ, không bằng ta dẫn người qua gặp nàng, nếu biết người tới nàng nhất định sẽ rất vui mừng đó." Cô gái nhỏ này chẳng những lớn lên điềm tĩnh, mà cái miệng nhỏ này cũng vô cùng nhu thuận a. Mộ Dung Phi Yên không biết thân phận Uyển Nhi, cho rằng tiểu thư nàng chính là nhân tình của Hồ Tiểu Thiên, trong lòng hung hăng khinh bỉ Hồ Tiểu Thiên qua một lần. Hồ Tiểu Thiên uyển chuyển quay sang Mộ Dung Phi Yên nói: "Cùng đi?" Hắn không thể cho gia đinh đi theo, bắt cả bọn đứng ngoài chờ. Mộ Dung Phi Yên tự nhủ không phải ngươi mời ta đi ăn cơm sao? Như thế nào lại đột ngột đổi ý, bất quá nàng có chút tò mò với nhân tình của Hồ Tiểu Thiên, cũng muốn xem qua bộ dạng người ta thế nào, vì vậy gật nhẹ đầu đồng ý. Uyển Nhi dẫn hai người quẹo vào hẻm, không được bao lâu thì đã thấy cửa chính màu đỏ thắm của Vân Thiều Phủ, hoành phi màu đen bên trên có ba chữ Vân Thiều Phủ viết bằng sơn son. Trước mái hiên có hai gã võ sĩ đứng đó, như bị ảnh hưởng thời tiết hai người cũng lộ ra chút âm u, ai cũng buồn bã ỉu xìu gặp ai cũng không thèm chào hỏi, thỉnh thoảng lại ngáp dài ngáp ngắn. Do có Uyển Nhi dẫn đường nên hai gã cũng không nghi vấn gì, thuận lợi cho cả bọn qua. Tiến vào cửa thứ hai của Vân Thiều Phủ liền thấy một Tứ Phương Viện, có hơn trăm vũ nữ trẻ tuổi đứng tập luyện, những người này ai nấy đều dung mạo xuất chúng, thanh xuân động lòng người, chịu trách niệm huấn luyện các nàng là bốn phu nhân trung niên, bốn người này đều là mỹ nữ nổi danh một thời của Đại Khang, chẳng qua là về già suy sắc, không cách nào biểu diễn mới đi làm giáo viên. Dọc theo hành lang bên phải đi qua viện, vừa đi vừa ngắm những vũ nữ kia tập luyện, Uyển nhi nói: "Các nàng mỗi ngày đều luyện tập đó, gió mặc gió, mưa mặc mưa." Hồ Tiểu Thiên nói: "Làm gì cũng không dễ dàng." Mộ Dung Phi Yên nhìn qua những vũ nữ tập luyện khắc khổ kia mắt toát lên vẻ đồng tình, nói khẽ: "Các nàng phần lớn đều là con cái khổ hạnh của người ta, trong đó có không ít con rơi con rớt của quan viên, không thì cũng là đến bước đường cùng mới làm loại sự tình này." Vũ nữ có địa vị xã hội vô cùng thấp, các nàng lchir là đồ chơi giải trí của giới quyền quý, kết cục tốt nhất có thể chính là được một ân chủ nhìn trúng, nạp làm thiếp, đa số đều thành quan kỹ, già yếu xuống sắc sẽ bị trục xuất khỏi gia môn, mặc kệ tự sinh tự diệt, như bốn vị giáo viên này đã là một kết cục thật tôt rồi.