[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Chu Mặc đi một mạch đến kinh thành, rất nhanh nghe được tin Hồ Tiểu Thiên vì muốn cứu cả gia tộc Hồ Thị, đã tự nguyện nhập cung, thay phụ thân chuộc tội. Y tuy rất muốn đi tìm Hồ Tiểu Thiên, có điều hoàng cung giới bị thâm nghiêm, không phải là nơi có thể tùy tiện đi vào, vì thế liền nhớ đến Mộ Dung Phi Yên, bèn chuyển hướng tìm nơi cư ngụ của nàng ta. Chu Mặc Sở dĩ vượt tường mà vào vì không muốn ngoại nhân chú ý, lại không thể tưởng được y chân trước vừa tới thì chân sau Hồ Tiểu Thiên cũng theo vào. Lúc đầu chứng kiến thân thủ của Hồ Tiểu Thiên, Chu Mặc giật mình kinh hãi. Trong ấn tượng của y, Hồ Tiểu Thiên là một người không biết võ công, thế nhưng Hồ Tiểu Thiên vừa rồi thi triển mấy thức đều rất có căn cơ. Chu Mặc tuyệt không tin một người có thể trong khoảng thời gian ngắn võ công tiến bộ thần tốc kinh người như thế, trừ phi là hắn dùng linh đan diệu dược, hoặc là ngay từ đầu hắn đã ẩn tàng thực lực của bản thân.
Huynh đệ hai người gặp lại thật vui, lời muốn nói nhiều không kể xiết, chuyện võ công này ngược lại có vẻ không đáng nhắc tới. Hồ Tiểu Thiên nghe nói Chu Mặc và đám huynh đệ cùng tới, không khỏi ngạc nhiên vui mừng nói: - Nhị ca cũng tới sao?
Chu Mặc gật đầu nói: - Tới rồi! Hiện tại bọn ta đều tạm thời ngụ ở khách điếm Cảnh Hồng trong kinh thành. Lão nhị mắt lại như vậy nên không tiện đi lại, hơn nữa quá nhiều người ra vào ngược lại càng khiến người ta chú ý, bởi vậy chỉ có mình ta đến.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng ngựa hí, Hồ tiểu Thiên và Chu Mặc liếc mắt nhìn nhau, hai người theo khe cửa nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy một thiếu niên xuất hiện ngoài cửa, chính là Cao Viễn, cậu vừa xuất hiện liền kinh động đến Hôi Mã ở trước cửa, cho nên nó mới phát ra tiếng hí.
Cao Viễn nhìn con xú mã, cũng cảm giác có chút tò mò, nhìn thêm một chút vẫn là không phân biệt được là lừa hay ngựa. Cậu cảnh giác nhìn xung quanh, cũng không hề phát hiện chủ nhân của con ngựa ở gần đấy bèn mở khóa, đẩy cửa bước vào, đã thấy hai người trong sân, Hồ Tiểu Thiên đương nhiên là cậu biết, về phần Chu Mặc, cậu chưa gặp bao giờ. Tuy nhiên nếu đã ở cùng Hồ Tiểu Thiên, hắn đều là người một nhà. Cao Viễn cười nói: - Hồ đại ca, đệ còn tưởng huynh không tới chứ.
Hồ Tiểu Thiên hỏi: - Mộ Dung cô nương đâu?
Cao Viên nói: - Đệ đến chính là vì chuyện này. Mộ Dung tỷ tỷ hôm nay mới sớm đã bị Thần Sách Phủ cho mời, nói là có sự vụ khẩn cấp cần phải xử lý, e là tỷ ấy không thể gặp đúng hẹn, cho nên để đệ tới nói với huynh một tiếng, bảo huynh không cần đợi nữa.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, Mặc giới thiệu Chu với Cao Viễn: - Tiểu Viễn, đây là người mà ta đã kể qua với đệ, đại ca kết bái của ta - Chu Mặc.
Cao Viễn hấp tấp quỳ rạp xuống, hướng về Chu Mặc khấu đầu. Chu Mặc hốt hoảng tiến lên đỡ cậu dậy nói:
- Tiểu huynh đệ, không cần hành đại lễ như vậy.
Cao Viễn nói: - Hồ đại ca là ân nhân của đệ, ngài là đại ca kết bái của huynh ấy thì cũng là ân nhân của đệ.
Chu Mặc ha hả cười nói: - Đều là người một nhà, đệ cứ kêu ta Chu đại ca là được Y hướng sang Hồ Tiểu Thiên nói: - Tam đệ, chúng ta cùng đi Cảnh Hồng khách điếm đi, Nhị ca đệ nếu gặp được đệ nhất định là sẽ vui sướng lắm đấy.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Đệ cũng rất muốn đi gặp Nhị ca, nhưng hôm nay còn phải trở về phục mệnh, không thể ở ngoài cung quá lâu.
Chu Mặc nghe được câu này, trong lòng chợt nhớ tới Hồ Tiểu Thiên đã tinh thần trở thành thái giám. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, Y không khỏi sinh lòng thương xót. Vị huynh đệ này thật sự là vận mệnh ngang trái, trở thành thái giám chính là đồng nghĩa với mất đi sự tôn nghiêm tối thiểu nhất phải có của nam nhân, trên đời không việc gì thống khổ hơn như vậy. Chu Mặc vốn cũng không giỏi ăn nói, nhất thời cũng không biết phải an ủi Hồ Tiểu Thiên thế nào, trong lòng thầm nghĩ, chỉ trách mình thân làm đại ca, lại không thể trong lúc huynh đệ gặp nguy nan kịp thời ở bên cạnh hắn, sau này nhất định đem hết khả năng chiếu cố cho vị huynh đệ này của mình.
Sau khi xuất môn, Hồ Tiểu Thiên đi tới trước Hội Mã, vỗ nhẹ lên đầu nó, nói với Cao Viễn: - Tiểu Viễn, con ngựa này là tiểu Hội - tọa kỵ của ta. Để mang về giúp ta chăm sóc tốt cho nó, thường xuyên đưa nó đi dạo, nó chỉ biết mỗi ăn, mắt thấy sắp mắc phải chứng béo phì rồi.
Cao Viễn vừa cười vừa gật đầu, Hồ Tiểu Thiên cởi bỏ dây cương, kéo tại Hội mã nói với nó: - Tiểu Hội à tiểu Hội, về sau ta đem mi giao cho vị huynh đệ này của ta chăm sóc, mi phải ngoan ngoãn nghe lời.
Hôi mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, đôi tai dài rủ xuống.
Chu Mặc nói: - Con ngựa này tướng mạo kỳ lạ, tuy nhiên xem cốt cách cơ thể của nó, hẳn là cước lực không tồi.
Y ở phương diện xem tướng ngựa cũng rất có nghề.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Đích thực là không tồi, chỉ là bộ dạng có chút đặc biệt đi.
Cao Viễn nói: - Đệ cũng là lần đầu nhìn thấy giống ngựa như vậy, lúc đầu còn tưởng nó là một con lừa.
Ba người đồng thời bật cười, Hồ Tiểu Thiên hướng về Chu Mặc ôm quyền nói:
- Chu đại ca, đệ đi trước, huynh nói với Nhị ca một tiếng, sáng ngày một giờ Tỵ đệ sẽ tới Cảnh Hồng khách điếm tìm các huynh.
Chu Mặc gật mạnh đầu nói: - Đi đi, có lời gì, đợi huynh đệ chúng ta gặp mặt nói sau.
Hồ Tiểu Thiên lại hướng ánh mắt tới Cao Viễn.
Cao Viễn nói: - Hồ đại ca, huynh yên tâm đi, hôm qua đệ vừa mới đi thăm Hồ bá bá và bá mẫu, sức khỏe họ vẫn rất tốt. Hồ bá bá còn đưa cho đệ một phong thư gửi huynh. Cậu móc ra một phong thư giao cho Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên mở thư ra xem, chỉ thấy bên trên viết một dòng chữ: “Trời chỉ giáng trọng trách cho người biết nhẫn.” Không một câu thăm hỏi, không một lời cảm thán, chỉ một câu đơn giản như vậy, có điều phong thư này đặc biệt ở chỗ, nó là dùng máu tươi viết thành, từng chữ từng chữ thấm đẫm huyết lệ. Mới nhìn qua, mấy lời này là muốn nhắc nhở hắn phải nhẫn nại, nhưng cẩn thận xem xét, bên trong lại tựa hồ hàm chứa một sự bất cam mãnh liệt. Lẽ nào phụ thân vì đại nạn của Hồ gia lần này mà sinh lòng oán hận với vương triều Đại Khang?
Cao Viễn nói: - Hồ bá bá kêu huynh an tâm ở trong cung làm việc, bảo trọng thân thể là quan trọng nhất, còn nữa, bá phụ dặn huynh không cần đến chỗ của ông ấy thăm bọn họ, người của triều đình vẫn đang đang giám thị bọn họ.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu hướng về hai người cao từ rời đi.
Trở lại Ti Uyển Cục, đã thấy trước cửa có hai gã thái giám chờ ở nơi đó, một người trong đó nhìn có chút quen mắt, cẩn thận nhớ lại, hóa ra là gã trước đó vài ngày hộ tống Cơ Phi Hoa đến tra xét, người này tên Lý Nham, là một trong những trợ thủ đắc lực của Cơ Phi Hoa, hiện làm việc cho Nội Quan Giám.
Hồ Tiểu Thiên thấy bọn chúng ở đó, trong lòng thầm kêu không ổn, chẳng lẽ lại là vì điều tra Ngụy Hóa Lâm mà đến?
Lý Nham hôm nay vẻ mặt có chút hòa nhã, so với vẻ lạnh lùng hôm đó tưởng như hai người, thấy Hồ Tiểu Thiên xuất hiện, từ xa đã biểu thị thái độ nghênh đón, chắp tay hành lễ nói: - Hồ công công!
Hồ Tiểu Thiên không khỏi có chút được yêu đậm sợ, mình chỉ là một tên tiểu thái giám quen, Lý Nham là thiếu giám trong Nội Quan Giám, đối với mình vốn không cần phải khách khí. Hắn khẩn trương tiến lên hành lễ nói: - Bái kiến Lý công công, không biết Lý công cộng hôm nay đến có gì chỉ giáo?
Khuôn mặt trắng nõn của Lý Nham tựa như gió xuân phơi phới, mỉm cười nói:
- Không phải là ta tìm người, mà là Cơ đề đốc tìm ngươi. Ta tới là cố ý mời Hồ công công đi một chuyến.
Hồ Tiểu Thiên nghe nói muốn hắn đi Nội Quan Giám, lập tức trong lòng sợ hãi, tuy rằng Lý Nham biểu hiện hết sức khách khí, còn dùng một từ mời, nhưng Cơ Phi Hoa là hạng người nào Hồ Tiểu Thiên hiện giờ đã có một chút hiểu được. Người này hiện giờ trong hoàng cung thực quyền lớn mạnh, hà cớ lại chủ động nhớ tới một tiểu thái giám địa vị thấp hèn như hắn? Hồ Tiểu Thiên nhận định đây không phải là chuyện tốt, tám chín phần mười không phải là chuyện tốt. Lần trước Giản hoàng hậu cho gọi, mình còn có thể tìm tới Thất Thất để giải vây, nhưng hiện giờ nên tìm ai chống lưng cho mình đây? Hồ Tiểu Thiên cười nói: - Ta vừa mới từ ngoài cũng mua sắm trở về, cũng cần đi gặp Lưu công công phục mệnh, không bằng Lý công công ở đây chờ một lát.
Lý Nham cười nói: - Ta nghĩ Hồ công công không cần đi nữa.
Hồ Tiểu Thiên hơi sửng sốt, không biết gã là có ý gì?
Lý Nham nói: - Ta vừa mới đi thăm Lưu công cộng, mới biết được Lưu công công hôm nay đi Thái y viện tái khám rồi.
Hồ Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: - Sao lại như vậy? Chân của ngài ấy vẫn còn chưa lành mà.
Lý Nham nói: - Hồ công công chẳng lẽ không tin Tạp Gia sao? Nói đoạn gã nghiêng người sang một bên, Hồ Tiểu Thiên vội vàng đi tới gian phòng của Lưu Ngọc Chương, quả nhiên Lưu Ngọc Chương không có ở đó. Lúc này trong lòng Hồ Tiểu Thiên lại càng thấp thỏm, hôm nay phiền toái lớn rồi, nếu Cơ Phi Hoa thực muốn đối phó mình, chỉ sợ mình tuyệt đối khó có thể thoát khỏi. Giữa hai người địa vị cách xa, thực lực một trời một vực, mình căn bản vô lực phản kháng.
Lý Nham cảm nhận được sự do dự lúc này của Hồ tiểu Thiên, mỉm cười nói: - Hộ công công không cần lo lắng, Đê độc cho gọi người chỉ là muốn cùng với người ôn lại chuyện cũ.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, chuyện đến nước này, hắn chỉ có thể kiên cường đối diện, hy vọng Cơ Phi Hoa đối với bản thân không có sinh ra sát niệm.
Theo Lý Nham đi vào Nội Quan Giám, nơi này là một mảnh tiểu viện nằm ở góc Tây Bắc của hoàng cung. Trong hoàng cung, những tiểu viện như vậy chẳng có gì đáng kể, kỳ thật thái giám chính là nô bộc trong hoàng cung, bất kể địa vị như thế nào chung quy không thoát được sự thật này.
Đi vào tiền viện Nội Quan Giám, phát hiện viện này so với Ti Uyển Cục còn có chỗ không | bằng, có điều được quét dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Men theo hành lang cẩm thạch ở
chính giữa đi vào nội viện, Lý Nham chỉ vào một gian phòng nằm ở chính giữa nói: - Ngươi vào đi, Đề đốc đang ở bên trong chờ ngươi.
Hồ Tiểu Thiên đáp một tiếng, chậm rãi đi đến ngoài cửa, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh một chút tâm tình, lúc này mới dè dặt nói: - Hồ Tiểu Thiên đặc biệt đến cầu kiến Cơ công cộng.
Bên trong vang lên một thanh âm nhàn nhạt: - Vào đi
Được sự cho phép, Hồ Tiểu Thiên mới chậm rãi đi vào, bên trong bố trí tương đối lịch sự tạo nhã, Cơ Phi Hoa đang ở thự án kề bên cửa sổ, bên trên một bức họa đang vẽ dở, bên cạnh một tiểu thái giám ước chừng mười bốn mười lăm tuổi đang giúp y mài mực. Ánh mặt trời chếch bên cửa sổ chiêu lên thân người của Cơ Phi Hoa, phảng phất như chùm lên y một tầng sắc vàng rực rỡ, mặc dù là đứng góc độ nam nhân, Hồ tiểu Thiên cũng không thể không tán thưởng bộ dạng xinh đẹp của y. Thằng cha này diện mạo như người đẹp chuyển giới đến từ Thái Quốc, lông mày như vẽ da trắng hơn tuyết, nếu không có cái cuống họng của một con vịt đực, hắn thực sự nghĩ y là một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành,
Cũng khó trách người này có thể mị hoặc đương kim Hoàng thượng, khiến tên biến thái Long Diệp Lâm chỉ thích nam không thích nữ.
Cơ Phi Hoa nhướng đôi mắt sáng, liếc qua khuôn mặt của Hồ Tiểu Thiên một cái, sau đó hướng sang tiểu thái giám bên cạnh nói: - Ngươi lui đi.
Tiểu thái giám vâng dạ khúm núm lui xuống.
hiên Mục, Chu Mặc quyết định cùng các huynh đệ tạm thời rời khỏi Tây Xuyên trốn tránh đầu sóng ngọn gió, thuận tiện tìm kiếm tin tức của Hồ Tiểu Thiên, bọn họ được tin Hồ Tiểu Thiên trốn ra Tiếp Châu, phỏng chừng hắn có khả năng quay trở lại kinh thành, vì thế liền chuyển hướng tới Khang Đô tìm kiếm tung tích của hắn.