[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 22 : Đình nghỉ chân


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ngày Hồ Tiểu Thiên rời kinh, Hồ Bất Vi không có đi theo đưa tiễn, cũng không phải là người làm cha lòng dạ ác độc mà là lão không thích tràng cảnh từ biệt lẫn nhau, huống chi hôm nay còn có một buổi thượng triều trọng yếu. Hồ Tiểu Thiên cũng là loại người thoải mái, y dậy thật sớm, đi vào trong phòng phụ thân và hướng lão nói lời tạm biệt. Hai cha con nói với nhau vài câu cũng rất đơn giản, Hồ Bất Vi nói: "Đi sớm như vậy à?" Trong trí nhớ của lão thì tiểu tử này đều là ngủ đến bảnh mắt mới tỉnh, sáng sớm mà tới hỏi thăm thì hình như đây là lần đầu tiên. Hồ Tiểu Thiên nói: "Đi sớm một chút, trong ngày còn cố cho kịp đường đi!" Hồ Bất Vi nhẹ gật đầu: "Đều đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?" Hồ Tiểu Thiên nói: "Cũng không sai biệt lắm!" "Thuận buồm xuôi gió!" Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, lúc y chuẩn bị ra đến cửa thì dường như chợt nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên quay người, quỳ gối hướng Hồ Bất Vi dập mạnh đầu ba cái "bang" "bang" "bang", xong sau đó lại tiếp tục dập ba cái. Hồ Bất Vi nói: "Đã đủ rồi, đã đủ rồi!" Hồ Tiểu Thiên nói: "Ba cái dập đầu này là đập đầu đối với mẹ ta, chờ mẹ ta trở lại, ngài giúp ta chuyển ba cái dập đầu này cho bà." Nguyên bản trong lòng Hồ Bất Vi còn đang tràn ngập nỗi buồn ly biệt nhưng bởi vì mấy lời nói này của nhi tử mà đã dịu hơn rất nhiều, lão cười mắng: "Hỗn tiểu tử, lại dám chiếm tiện nghi của ta." "Ta không có chiếm tiện nghi của ngươi, mà là mẹ ta chiếm tiện nghi của ngươi!" Hồ Tiểu Thiên không đợi cho lão nâng chính mình mà tự đứng dậy, rồi hướng về lão phất phất tay nói: "Rời đi, đừng tiễn, ngàn vạn lần đừng có tiễn, tuổi đã lớn như vậy rồi còn khóc sướt mướt, làm cho người ta chê cưởi ah." Hồ Bất Vi cười nói: "Lão tử là người ưa thích khóc nhè như vậy sao?" Hồ Tiểu Thiên quay người rời đi, đi về hướng ngoài cửa bộ dạng đầy tiêu sái: "Giúp ta chăm sóc tốt cho mẹ, nhân tiện cũng chiếu cố tốt cho chính mình." Hồ Bất Vi nhìn qua bóng lưng cao ngất của nhi tử, trong lòng cực kỳ cảm động, lão bỗng nhiên cảm giác được nhi tử của lão thực sự đã trưởng thành rồi. Hồ Tiểu Thiên đối với Kinh Thành không có gì lưu luyến cả, nếu như cố gắng để nói có lưu luyến mà nói, thì Hoắc Tiểu Như cũng được coi như là một người. Chỉ tiếc không có thời gian cùng nàng phát triển tình cảm. Lần đi Tây Xuyên này, núi cao sông dài, mặc dù Hoắc Tiểu Như đã từng nói qua là sang năm có lẽ sẽ đi Tây Xuyên, nhưng mà tất cả cũng chỉ là ẩn số chưa biết. Giữa bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là có hảo cảm với nhau mà thôi, chứ xa xa không có phát triển đến loại tình trạng lưỡng tình tương duyệt, yêu đến ngươi chết ta sống, nên tự nhiên không thể nói đến cái gì gọi là hứa hẹn. Bốn gã gia đinh đã chuẩn bị tốt xe ngựa, trên mặt của bọn hắn tuy rằng đều treo nụ cười, nhưng mà trong nụ cười của cả đám đều lộ ra vẻ gượng ép. Không có ai muốn cùng vị thiếu gia này đến Tây Xuyên ah. Từ Kinh Thành đến Tây Xuyên đường dài hơn ba ngàn dặm, chỉ cần tính thời gian đi đường cũng phải mất trên một tháng. Hơn nữa Tây Xuyên là chỗ vắng vẻ, huyện Thanh Vân nơi mà bọn hắn sắp tới lại càng khó có thể tìm thấy được trên bản đồ. Phương diện điều kiện tự nhiên càng không cách nào có thể so sánh cùng với Kinh Thành. Loại người như Lương Đại Tráng này, không có nhà, không người thân, lẻ loi một mình thì còn dễ nói. Chứ ba người Hồ Phật, Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất Giác, tất cả đều là đã có gia đình. Lần này để cho bọn họ cùng theo chân Hồ Tiểu Thiên đến Tây Xuyên, chắc chắn phải trải qua cảnh chia lìa lâu dài với người nhà. Lại nói, Những người này đều đã ở tại trong phủ Thượng Thư sống quen rồi, bây giờ để cho bọn họ đi Tây Xuyên chịu khổ thì tự nhiên là lòng sẽ tràn đầy không tình nguyện. Huống chi nếu bỏ lại vợ con tại Kinh Thành thì ngày sau chắc chắn không tránh khỏi nỗi khổ nhớ nhung. Hồ Tiểu Thiên từ trong điệu cười của mấy người liền nhìn ra sự khó sử cùng miễn cưỡng của họ nên y cười nói: "Các ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng đi, chúng ta đi Tây Xuyên lần này, ít thì một hai năm, lâu thì ba năm năm, nếu như thật sự không muốn đi thì không nên miễn cưỡng làm gì." Lương Đại Tráng nói: "Thiếu gia, ta thì nhất định phải đi, cho dù ngươi có đi đến đâu, ta cũng đi theo tới đó!" Thằng này biết rõ tình hình bây giờ không thể nào thay đổi nữa thế cho nên đã chớp thời cơ bày tỏ lòng trung thành. Hồ Phật nói: "Thiếu gia, chúng ta tất cả đều là thật lòng muốn đi." Đám người này tất cả đều rõ ràng, nếu như không đi theo y đến Tây Xuyên thì cái đầu này cũng đừng mong giữ lại nữa, cho nên chỉ có thể trái lương tâm giả ra bộ dạng đầy tình nguyện. Hồ Tiểu Thiên đương nhiên biết rõ điều hắn nói cũng không phải là lời nói thật. Hồ Phật trong nhà còn có ba con nhỏ, hắn đi lần này thì trong nhà chỉ có thể dựa vào một mình vợ hắn lo liệu, nên y mới cười nói: "Yên tâm đi, chờ đến Tây Xuyên rồi, ta sẽ cho các ngươi trở lại. Bổng lộc của ta không nhiều lắm cũng không đủ để cho các ngươi ăn cơm đâu." Mấy người đêu cùng nhau giật mình, rồi vội vàng khẽ nói: "Thiếu gia, chúng ta thật sự không có ý nghĩ trở về ah, mà là chân tâm thật ý muốn đến đó cùng ngài." Đi theo bên người Hồ Tiểu Thiên lâu rồi nên bọn hắn cũng biết vị thiếu gia này khôn khéo hơn người, đừng có thấy y nói thông tình đạt lý như vậy, ai mà biết được có phải hay không là y đang cố ý chơi sỏ, thăm dò lòng trung thành của bọn hắn? Hồ Tiểu Thiên nói: "Dối trá! các ngươi nghĩ như thế nào thì tất cả đều hiện rõ ở trên mặt. Ta cùng cha ta đều quyết định, chờ đến Tây Xuyên rồi thì sẽ để cho mấy người các ngươi trở lại." Mấy người nghe được Hồ Bất Vi đã đồng ý, hay nói cách khác lần này đến Tây Xuyên chỉ cần hộ tống dọc đường mà không phải ở lại Tây Xuyên chịu khổ cùng Hồ Tiểu Thiên, thì cả đám đột nhiên trở nên hăng hái, cái vẻ u sầu, tinh thần sa sút bên nãy tự nhiên biến mất sạch. Hồ Phật đã chuẩn bị tốt xe ngựa từ sớm, nhưng hiện tại Hồ Tiểu Thiên cũng không lựa chọn ngồi xe ngựa mà y tự mình cưỡi ngựa, ngựa thì là do Hồ Phật đặc biệt tuyển chọn cho y một thớt ngựa Tuyết Hoa Thông (*màu xám đốm trắng như bông tuyết). Trải qua khoảng thời gian trước rèn luyện, kỹ thuật cưỡi ngựa của Hồ Tiểu Thiên cũng coi như miễn cưỡng nhập môn. Đủ để có thể tự mình giẫm bàn đạp, trở mình lên ngựa, một loạt các động tác rập khuôn nguyên mẫu. Năm người vừa đi ra từ cửa chính phủ Thượng Thư, đã thấy Mộ Dung Phi Yên mặc quần áo màu xanh da trời, bên ngoài có khoác một áo choàng màu đen, ngồi trên con tuấn mã cũng màu đen nốt, đang lẳng lặng đợi bên ngoài cửa lớn. Nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên, Hồ Tiểu Thiên không khỏi nhếch môi nở một nụ cười, trong không gian màu nâu xanh của khung cảnh bình minh lộ ra một hàm răng trắng noãn, chỉnh tề, trông đặc biệt bắt mắt. Trên mặt Mộ Dung Phi Yên lại không có chút nào gọi là tươi cười cả, đôi mày kiếm khẽ nhíu, hai con ngươi trong veo đang lạnh lùng liếc qua Hồ Tiểu Thiên. Sau đó không nói một lời quay đầu ngựa, hướng phía cửa tây Kinh Thành mà đi. Cô cũng không có phóng ngựa đi nhanh, thế cho nên Hồ Tiểu Thiên rất dễ dàng liền đuổi kịp. Y kéo cương ngựa giữ cho đi song song với cô, ghé mắt ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, rồi nói khẽ: "Mất hứng à?" Mộ Dung Phi Yên cũng không có để ý đến y, vô luận y có đặt câu hỏi như thế nào đi nữa thì cô đều ngậm miệng không nói một từ. Hồ Tiểu Thiên vừa cảm thấy vô vị vừa cảm thấy xấu hổ, trong trong nội tâm thầm nghĩ, xem ra lần này lợi dụng quan hệ của lão cha ép cô cùng đi Tây Xuyên với mình, thật sự đã đắc tội với cô nàng rồi. Nhưng mà cũng chẳng cần để ý ah, đường đi lần này dài đằng đẵng, lão tử cũng không tin ngươi có thể một mực im lặng. Một đoàn người chậm rãi mà đi, sau khi ra khỏi cửa thành, Mộ Dung Phi Yên rõ ràng đã thúc ngựa đi nhanh hơn, tiến lên đi phía trước đội ngũ. Hồ Tiểu Thiên đi theo đằng sau cô ả, tiếp theo là Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất Giác, cuối cùng là Lương Đại Tráng và Hồ Phật đang lái xe ngựa. Phía trước đã sắp sửa đến Thập Lý Trường Đình (* đình nghỉ chân), mặc dù mặt trời mới chỉ ló lên ở hướng đông, nhưng chỗ trường đình cũng đã đứng đầy người. Mộ Dung Phi Yên cũng không có biểu hiện cho ngựa đi chậm lại, cô ở trong kinh thành vô cố vô thân, mặc dù trước đây là thủ hạ của người đứng đầu phủ Kinh Triệu, nhưng người biết được việc cô phải đi đến Tây Xuyên nhậm chức thì cũng chỉ có một mình Kinh Triệu doãn - Hồng Bách Tề thôi. Với thân phận của Hồng Bách Tề thì đương nhiên sẽ không vì một tiểu bộ khoái nho nhỏ như cô mà phải dậy sớm đến nơi này tiễn đưa. Hồ Tiểu Thiên cũng cho rằng sẽ không có người nào đến tiễn đưa chính mình. Lão cha thì ở nhà chuẩn bị vào triều, y ở Kinh Thành cũng chả có bằng hữu gì cả, chuyện đi Tây Xuyên nhậm chức y cũng chẳng tuyên truyền ra ngoài, thế cho nên ngoại trừ một số ít người đặc biệt thì cũng chả có ai biết chuyện hắn rời kinh đi nhậm chức. Thế nhưng mà, chính lúc đi ngang qua Trường Đình, y lại trông thấy một đám người từ xa xa tiến tới, tên cầm đầu còn biểu hiện rất là gần gũi mà kêu lên: "Huynh đệ! Huynh đệ!" Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại thì nhận ra tên đang hô to "Huynh đê!" kia dĩ nhiên là Sử Học Đông - nhi tử bảo bối của Lại bộ Thượng Thư Sử Bất Xuy. Cái âm thanh "huynh đệ" này chính là hướng về Hồ Tiểu Thiên mà gọi. Hắn và Hồ Tiểu Thiên là anh em kết nghĩa, mặc dù hai người thì người nào cũng đều có mục đích riêng phải đạt được, thế nhưng chuyện danh phận đã xác định cũng là sự thật. Thiểu doãn phủ Kinh Triệu - Sử Cảnh Đức còn đặc biệt vì hai người mà làm chứng cơ mà. Hồ Tiểu Thiên như thế nào đều không nghĩ tới thằng này có thể chạy tới đây tiễn đưa chính mình. Mộ Dung Phi Yên ghìm chặt dây cương, lạnh lùng liếc qua Hồ Tiểu Thiên. Trong ánh mắt này tràn đầy sự khinh bỉ. Cô thực sự không phải là khinh bỉ Hồ Tiểu Thiên, mà là khinh bỉ Sử Học Đông. Lần này sở dĩ cô bị tạm thời cách chức tất cả đều là do tên hỗn đản này ban tặng. Ngày đó Hồ Tiểu Thiên cùng Sử Học Đông đánh nhau túi bụi ngươi chết ta sống, hôm nay lại trở thành anh em kết nghĩa...... quả thật chỉ có thể dùng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rắn chuột một ổ cấu kết với nhau làm việc xấu để hình dung về bọn hắn. Hồ Tiểu Thiên xoay người xuống ngựa, hướng động tác y xuống ngựa mà nhìn thì cũng có thể xem vẫn là tương đối ngốc. Hết cách rồi, haiz..., cũng chỉ là do kỹ thuật cưỡi ngựa không tinh. Y ném cương ngựa cho Thiệu Nhất Giác ở sau lưng, rồi cười cười mà đón tiếp, y hướng về phía Sử Học Đông ôm quyền hành lễ mà nói: "Đại ca!, Ngài làm sao lại tới tận đây vậy?" Nói thì nói thế thôi, nhưng trong lòng y cũng minh bạch, Sử Học Đông là nhi tử của Lại bộ Thượng Thư - Sử Bất Xuy, nhất định là hắn đã nghe được việc chính mình ra ngoài làm quan. Nhưng mà, cái tên này dậy sớm như vậy tới nơi này tiễ đưa chính mình thì rốt cuộc là có mục đích gì ah? Đến cùng là chuyên xấu hay là chuyện tốt đây? Cũng khó trách trong lòng Hồ Tiểu Thiên mê hoặc, tuy là y và Sử Học Đông đã kết bái huynh đệ, thế nhưng lúc đó là do tình thế bức bách, hai người bọn họ cũng không có cái gì gọi là cảm tình cả, cho nên dù cho họ đã thành anh em kết bái nhưng vẫn không quên nguyền rủa đối phương, nói thực ra thì cũng chả tính gì là huynh đệ cả. Sử Học Đông đi tới thân thiết kéo cánh tay Hồ Tiểu Thiên mà nói: "Huynh đệ, vi huynh nghe nói ngươi phải đến huyện Thanh Vân ở Tây Xuyên nhậm chức, nên đã đặc biệt dậy thật sớm đến đây đưa tiễn ngươi!" Cho dù người ta có phải đang hư tình giả ý hay không, nhưng đã nói đến nước này rồi thì Hồ Tiểu Thiên cũng chỉ có thể giả bộ cảm động mà đáp lại: "Đại ca, ngài đối với ta thật sự là quá tốt ah!" Trong lòng y thì vẫn còn lẩm bẩm, lão cha còn nói phải giữ kín bí mật chuyến đi này, trong thế gian thì không có bức tường nào không lọt gió. Đây không phải là ngay cả mình đi nơi nào làm quan tên Sử Học Đông đều điều tra được rõ ràng hay sao! Trong nội tâm Sử Học Đông cũng thầm mắng: "tốt cái đầu nhà mi à! lão tử hận không thể lột da rút gân nhà mi." Hắn thở dài và oán giận nói: "Chuyện lớn như vậy ngươi cũng không nói cho ta biết gì cả, nếu như không phải tối hôm qua ta nghe được cha ta nhắc qua thì suýt nữa đã bỏ lỡ cơ hội tiễn đưa người huynh đệ của ta rồi!" Cho dù trong nội tâm thằng này có nghĩ gì đi nữa, nhưng mà biểu hiện ra bên ngoài vẫn giống hệt như rất thân thiết với Hồ Tiểu Thiên vậy. Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, vô luận ngươi thật sự chân tình hay giả ý, nhưng hôm nay ngươi có thể dậy sớm như vậy để đến nơi này tiễn đưa ta thì ngươi quả là người đầu tiên ah. Sử Học Đông quay đầu ra sau nói: "Mang rượu tới!" Vài tên gia đinh đằng sau y tranh thủ thời gian cùng bước đến, một người bưng khay, trên khay có chứa hai chén rượu tinh mỹ. Một người thì ôm vò rượu, ở trước mặt Hồ Tiểu Thiên mở ra, sau đó rót đầy rượu ngon mát lạnh vào hai chén. Vò rượu vừa mở phong, hương thơm tỏa khắp bốn phía. Sử Học Đông cầm lên một chén trên khay, dùng hai tay đưa cho Hồ Tiểu Thiên và nói: "Huynh đệ, chén rượu này ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió." Hồ Tiểu Thiên trong lòng thầm nghĩ, đây là đang ở dưới chân thiên tử, có cho thì ngươi cũng chả dám hạ độc trong rượu, nên y tiếp lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn. Sau khi uống xong, Sử Học Đông nhanh tay rót thêm cho y chén nữa rồi nói: "chén thứ hai này đại ca chúc ngươi Thanh Vân thẳng tiến, tiền đồ như gấm!" Lời chúc may mắn thật sự là đẹp đẽ ah. Hồ Tiểu Thiên nhân lấy bát rượu rồi nhìn qua Sử Học Đông và nói: "Đại ca, ngươi như thế nào chỉ rót cho mỗi ta uống vây, ngươi không uống ư?" Sử Học Đông nói: "Ngươi chuẩn bị đi xa, thân làm ca ca ta phải đích thân mời ngươi ba chén, rồi mới cùng ngươi cạn ly." Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ, ta kháo, ngươi đây rõ ràng là bắt ta uống ta mà! Cũng thế, dù gì thì rượu cũng không nặng, đừng nói ba chén, cho dù là ba bát cũng chẳng sao. Những thứ khác không nói, chỉ cần dựa vào việc người ta dậy sớm, một lòng muốn đưa tiễn mình mà chờ ở Trường Đình này, cho dù có là hư tình giả ý đi chăng nữa thì mình cũng phải cảm kích. Vậy nên Hồ Tiểu Thiên lại nâng chén thứ hai uống sạch. Sử Học Đông tiếp tục rót chén thứ ba, đến chén thứ ba này thì hắn cũng chịu nâng chén cùng Hồ Tiểu Thiên. Hắn lớn tiếng nói: "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, nguyện cho, dù có cách xa nhau vạn dặm thì tình cảm giữa huynh đệ chúng ta sẽ mãi y nguyên như cũ, không thay đổi!" Khoan hãy nói chuyên tên này rất có thể là đạo văn, kỳ thật, cả hai người đều rõ ràng, bọn hắn thì có cái rắm gì tình bạn (* nguyên văn @@), "y nguyên như cũ không thay đổi", đây chính là nên báo thù thì báo thù, giải oan thì giải oan ah. Sau khi cả hai cùng uống hết chén rượu này, Hồ Tiểu Thiên định cáo từ rời đi thì Sử Học Đông lại nói: "Huynh đệ, ta còn chuẩn bị mấy thứ lễ vật tặng cho ngươi đó!" Hồ Tiểu Thiên nói: "sao có thể như vậy được, ta thật không biết xấu hổ ah." Sử Học Đông nói: "Lễ vật thì nhất định phải nhận lấy." Rồi hắn lấy ra một cuộn tranh đưa cho Hồ Tiểu Thiên và nói: "Huynh đệ lần này đi Tây Xuyên đường xá xa xôi, trên đường chắc chắn sẽ rất nhàm chán, nên ta đã chuyên môn chuẩn bị cho ngươi hai cuộn tranh tư liệu. Cuộn thứ nhất là một bức địa đồ." Địa đồ thì Hồ Tiểu Thiên đã có, vốn y tưởng rằng nó cũng chả có gì kỳ lạ quý hiếm, thế nhưng sau khi mở ra liền thấy, trên bản đồ này đặc biệt đánh dấu mấy kỹ hiệu màu sắc sặc sỡ. Y mở trừng hai mắt mà nhìn, nhưng mà dùng đầu óc của y cũng không thể nhìn ra được nó có ý nghĩa là gì. Sử Học Đông cười tủm tỉm nói: "cái tấm bản đồ này được gọi là "** đồ", là ta đã đặc biệt tìm người làm ra. Tất cả những chỗ có thể chơi tốt nhất và thú vị nhất trên đường từ Kinh Thành đến huyện Thanh Vân Tây Xuyên thì đều được đánh dấu ở trên đó. Hơn nữa, ở phía trên đều có ký hiệu rõ ràng bằng tên địa phương. Đại ca ta không có cơ hội đi cùng với ngươi, nên huynh đệ ngươi có được tấm bản đồ này rồi thì có thể giúp ngươi trên đường một mạch đến Tây Xuyên không còn buồn tẻ nữa, hắc hắc, chuyện vui trên đời cùng lắm cũng chỉ được như thế này thôi đó." Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thầm than, thằng này thực là không có tiết tháo ah. Có thể làm ra một bức địa đồ như vậy thì quả thật cũng muốn tốn hao một phen tinh lực ah. Sử Học Đông nói: "Cấp bậc thì ta dùng những ngôi sao đánh dấu, những ngôi sao càng lớn cấp bậc cũng càng cao." Hồ Tiểu Thiên suýt chút nữa đã không nhịn được cười, thật đúng là có tâm ah, rồi y chỉ mấy cái vòng vòng bên trên bản đồ mà nói: "Mấy cái vòng này ý là chỉ gì vậy?" "Vòng tròn đương nhiên là cấp cao nhất rồi, Hoàn Thải Các, Tiêu Tương Quán, hai địa phương này thì ngươi nhất định không được bỏ qua." Hắn đăc biệt chỉ vào hai nơi bị hắn khoa trương khoanh hẳn bốn vòng tròn. Vẽ cũng gần giống Audi rồi. (@lôi cả Audi vào đây - logo của hãng Audi là 4 vòng tròn lồng nhau.) Hồ Tiểu Thiên cất cẩn thậm tấm bản đồ này rồi cười nói: "Đại ca, không bằng ngươi theo giúp ta một đường đến tận Tây Xuyên đi, nhìn dáng vẻ của ngươi nhất định là quen việc dễ làm ah." Sử Học Đông nói: "Ta căn bản là chưa ra khỏi kinh thành lần nào, nói tới ở trong Kinh Thành thì ta cực kỳ quen thuộc, còn bên ngoài thì ta chỉ là nghe nói chứ không có tự mình đi qua bao giờ. Lão đệ, mượn cơ hội lần này ngươi giúp ta đi khảo sát thực tế một chút, chờ lúc ngươi hồi kinh, ta lại vì ngươi mà bày tiệc mời khách, để ngươi có thể kể hết với ta đoạn đường phong lưu này." Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu. Sử Học Đông lại tiếp tục lấy ra một bức tranh nữa, Hồ Tiểu Thiên nhận lấy và xem xét rồi vội kép lại. Ta kháo, khó lường ah, thàng này rõ ràng làm ra một bộ ** cho mình. Y ngay lập tưc hiểu ra được ý định của Sử Học Đông. Vị đại ca kết bái này làm ra tranh "phổ cập khoa học" tặng cho chính mình, muốn cho mình trên chuyến đi này trải nghiệm thực tế, dũng cảm nếm thử, cố gắng đề cao kỹ thuật bản thân, cái này quả thật là có chút dở khóc dở cười rồi. Sử Học Đông thật đúng là một tên cực phẩm ah. Hồ Tiểu Thiên mang hai bức trang cất cẩn thận, Sử Học Đông vẫn còn có lễ vật tiếp theo, Hồ Tiểu Thiên dám đoán chắc đó là một bình đựng đầy Tam Tiên Hoàn. Thằng này chắc chắn là không có ý tốt gì, nếu thật như nghe lời của hắn, chỉ sợ chính mình còn chưa đến được Tây Xuyên thì đã tinh tẫn người vong ah. Dùng loại phương pháp này để đi trả thù một người, phải công nhận là cực kỳ âm hiểm ah. Sử Học Đông thần thần bí bí nói: "Lọ này là do ta nhờ Thần y của Thanh Ngưu đường đích thân đặc chế, cực kỳ trân quý. Trước đây tà luôn giữ lại cho chính mình dùng, căn bản không nỡ tặng cho người. Còn ngươi thì chính là huynh đệ của ta, nên ta mới tặng hẳn ngươi một lọ lớn như vậy. " Hồ Tiểu Thiên liên tục nói lời cảm tạ, không thể không thừa nhận, cái tên Sử Học Đông này chính là tên hèn hạ nhất, hạ lưu nhất trong số những người y từng gặp. Nhìn dáng vẻ của hắn lớn lên cũng vừa cao cừa to, lông mày thì xanh, đôi mắt đẹp, thế nhwung mà thực chất bên trong thì chẳng phải loại tốt đẹp gì. Trong đầu tràn đầy những ý nghĩ dơ bẩn, xấu xa. Là điển hình của loại người ngoài trát vàng trát ngọc, trong thì vừa thiu vừa thối. (*@@ ngoài thì trắng trẻo như hoa, trong thì ghẻ lở, si đa, hắc lào ^-^) Sử Học Đông đưa nhiều đồ đạc như vậy cho y, mà y cũng là người đề cao chủ nghĩa "có đi có lại", cho nên cũng không thể không tặng lại hắn cái gì cả. Nhưng mà nghĩ lại thì trên người mình cũng thật sự chẳng mang theo cái gì cả, chợt linh cơ khẽ động, y nhớ ra hộ bộ Thị Lang - Từ Chính Anh đã đáp ứng tặng cho mình một cỗ xe ngựa xa hoa, nên bèn ôm lấy bả vai Sử Học Đông mà nói: "Đại ca, ta trước khi đi đã ủy thác hộ bộ Thị Lang - Từ Chính Anh chuẩn bị cho ngươi một cõ xe ngựa cực tốt, nhưng mà phải hai ngày sau mới xong, ngươi cứ trực tiếp đi tìm hắn và nói ta bảo ngươi đến lấy xe." Sử Học Đông nói: "Như vậy thì quả là xấu hổ rồi!" Đối với Hồ Tiểu Thiên thì loại cách làm mượn hoa hiến phật này phải nói là quá quen thuộc rồi, dù sao về sau y cũng không cần cỗ xe đó nữa, nên cũng nhân dịp chả luôn nhân tình cho Sử Học Đông. Y chắp tay thật sâu vái chào và nói: "Đại ca, tiễn đưa nghìn dặm rồi cũng phải từ biệt, chúng ta bây giờ từ biệt tại đây, đợi khi ta trở về Kinh Thành chúng ta sẽ đi uống suốt đêm, không say không về!" Hồ Tiểu Thiên đến gần con ngựa của mình, vốn y định nhảy lên ngựa một cách đầy tiêu sái, đáng tiếc cú dẫm chân của y trượt bàn đạp, cũng may là có Thiệu Nhất Giác kịp thời đở lấy y, nên mới không phải ngã dập mặt. Hồ Tiểu Thiên ngượng ngùng cười cười, Thiệu Nhất Giác quỷ chân sau xuống đất, Hồ Tiểu Thiên dẫm mạnh lên đầu gối kia của hắn, lúc này mới thuận lợi trèo lên lưng ngựa. Y ở trên ngựa ôm quyền: "Đại ca, mời trở về đi!" Rồi phóng ngựa thẳng về phía trước.