[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Chốc lát sau khi từ biệt Sử Học Đông, Mộ Dung Phi Yên đã đi thật xa, nàng từ trước đến giờ ghét ác như thù nên hận không thể đem cái loại con ông cháu cha hèn hạ vô sỉ này giết đi cho thống khoái, nhìn Hồ Tiểu Thiên cùng loại người này tay bắt mặt mừng, còn xưng huynh gọi đệ, nhất định là cấu kết làm chuyện xấu, rắn chuột một ổ. Nàng lập tức phóng ngựa rời đi, nhắm mắt làm ngơ.
Kể từ lúc gặp mặt lần đầu đến giờ, thái độ của Mộ Dung Phi Yên đối với Hồ Tiểu Thiên luôn lạnh như băng, không nói chuyện với hắn câu nào, Hồ Tiểu Thiên nghĩ thầm xem chừng Mộ Dung Phi Yên giận mình thật rồi, dù sao nàng tốt xấu gì cùng là quan bát phẩm, nhưng bây giờ lại phải cùng một tên Huyện thừa cửu phẩm tép riu như hắn đi hơn ba ngàn dặm chờ đợi hắn phân công, đổi lại người khác cũng sẽ cảm thấy buồn bực như thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng nếu thật không muốn đi hoàn toàn có thể từ chối mà, dù gì nàng cũng đang trong lúc tạm thời bị cách chức, hoàn toàn có thể mặc kệ, nên việc nàng đi theo chứng minh rằng trong lòng nàng dường như đã chấp nhận an bài rồi. Hồ Tiểu Thiên không hề gấp gáp mà nhàn nhã thúc ngựa theo sau.
Nắng vàng len lỏi trong những áng mây đỏ rực đang chầm chậm bay lên từ xa xa lưng chừng núi, rẽ thành những đoạn hào quang trên bầu trời màu xanh nhạt, sương mờ buổi sớm vẫn còn lãng đãng trên đám ruộng xanh tươi, nhanh chóng tan đi dưới nắng ấm, thẩm thấu vào bùn đất, trên lá cây, óng ánh sương mai chuyển động. Gió sớm lay động những gốc bạch dương hai bên đường, vang lên tiếng động xoàn xoạt, nắng vàng xuyên qua kẽ lá xanh nhạt lóe ra những mảnh kim quang sáng lạn.
Trên đường lộ ngoài kinh thành, mười dặm một trường đình, năm dặm một đoản đình, đi qua đình nghỉ chân, quay đầu nhìn lại kinh sư thành quách trong tầm mắt đã biến thành một đường chỉ dài xám xịt.
Người dân trên đường dần dần thưa thớt, đưa mắt nhìn về trước, xa xa là một tiểu đình có ngói xanh trụ đỏ, mái cong hình lục giác. Bên cạnh cây cổ thụ trước đình đỗ một chiếc xe ngựa nào đó, một tà áo trắng xinh đẹp dáng hình thướt tha đang dừng chân trong kia. Mộ Dung Phi Yên ghìm cương ngựa, nhìn thấy thiếu nữ trong đình chính là vũ nữ danh mãn Đại Khang - Hoắc Tiểu Như. Hoắc Tiểu Như cũng nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên, nàng mỉm cười gật đầu chào. Mộ Dung Phi Yên môi khẽ mỉm cười, nàng cùng Hoắc Tiểu Như tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng đối với vị tài nữ này là rất tốt.
Hồ Tiểu Thiên bởi vì đi sau, nên so với nàng chậm một chút mới nhìn thấy Hoắc Tiểu Như, Mộ Dung Phi Yên xoay người sang chỗ khác, nói: "Hồng nhan tri kỷ đã đến, còn không tranh thủ thời gian?". Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Phi Yên chủ động cùng Hồ Tiểu Thiên nói chuyện, hiếm khi nàng dễ chịu như lúc này. Hồ Tiểu Thiên cười cười: "Đợi ta, ta đi một chút sẽ trở lại!" Hắn phóng ngựa đi vào tiểu đình, vài tên gia đinh còn muốn cùng đi qua thì bị Mộ Dung Phi Yên thò tay ngăn lại: "Không có việc gì, các ngươi qua bên kia nghỉ chân đi." Lương Đại Tráng quơ quơ tay nải, nói: "Mộ Dung bộ đầu nói đúng, đừng qua đó, thiếu gia tán gái đấy." Mộ Dung Phi Yên nghe được hai chữ tán gái này, cảm thấy vô cùng mới lạ, nhưng cũng cảm thấy chói tai, không chịu được nhíu mày liếc Lương Đại Tráng. Mấy tên gia đinh này đều đã tận mắt thưởng thức qua võ công cường hãn của Mộ Dung Phi Yên, biết rõ bọn họ không phải là đối thủ của nàng, đây là thời đại kẻ mạnh làm vua, nắm đấm ai cứng thì người đó nắm quyền định đoạt, vì vậy đám gia đinh này ngoan ngoãn im lặng, không dám hé miệng.
Về phần Hồ Tiểu Thiên, nếu việc Sử Học Đông xuất hiện ở thập lý đình đưa tiễn là việc ngoài dự liệu, thì sự xuất hiện của Hoắc Tiểu Như đúng là một việc kinh hỉ. Lần này tuyệt không phải là trùng hợp, ra khỏi kinh thành đã hơn mười dặm, Hoắc Tiểu Như chọn một đình viện cách những mười lăm dặm,, ít người qua lại, Hồ Tiểu Thiên minh bạch chính mình và nàng mặc dù không tính là bằng hữu, nhưng tuyệt không bình thường. Hắn nhìn nhìn xe ngựa, kỳ quái không biết ai là phu xe thì Uyển Nhi từ bên trong thò đầu ra, vẫy tay với hắn cười hì hì lộ ra hai cái răng thỏ đáng yêu, sau đó nhanh chóng chui lại vào xe, nàng hiển nhiên hiểu mình không nên quấy rầy hai người họ nói chuyện.
Hồ Tiểu Thiên đi vào tiểu đình, Hoắc Tiểu Như hai tay chắp sau lưng, tiếu dung như hoa cúc, lẳng lặng nhìn sang Hồ Tiểu Thiên, mặc dù sắp chia xa nhưng Hồ Tiểu Thiên vô cùng cố gắng tìm kiếm cũng không hề thấy một điểm buồn thương lưu luyến nào trong đôi mắt đẹp dịu dàng của nàng. Hoắc Tiểu Như nhất mực bình đạm, nét mặt nàng phảng phất phong ba bất kinh, không hiểu nàng bình thường vẫn như thế hay do Hồ Tiểu Thiên không làm nàng cảm thấy xúc động.
Hồ Tiểu Thiên bắt chước bộ dạng Hoắc Tiểu Như, cũng chắp tay ra sau lưng, hai người đứng đấy mặt đối mặt, Hồ Tiểu Thiên mở lời:
"Là nàng đặc biệt tới đây tiễn ta, hay đột nhiên đổi ý muốn cùng ta đi Tây Xuyên du sơn ngoạn thủy?"
Hoắc Tiểu Như lắc đầu: "Cả hai đều không phải."
"Haiz, xem ra là ta tự mình đa tình rồi! "
Hoắc Tiểu Như nói: "Ta chỉ muốn kiểm chứng một điều, ngươi nói dùng mũi chân đỡ lấy sức nặng cơ thể, có phải là như vậy không?" Nàng nhón chân, thân thể mềm mại ưu nhã khẽ cao lên một chút.
Hồ Tiểu Thiên không nghĩ mình chỉ nói linh tinh một câu lại khiến Hoắc Tiểu Như quan tâm như vậy, theo như lời hắn, "Túc tiêm vũ" căn bản chính là múa ba lê, dù cho vũ kỹ của Hoắc Tiểu Như có là số một Đại Khang nhưng nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến động tác dùng mũi chân đỡ sức nặng cơ thể mà nhảy múa như thế. Trong lòng hắn lại muốn rằng Hoắc Tiểu Như tới đây tiễn mình, chứ không phải đến để hỏi chuyện này.
Hoắc Tiểu Như có ngộ tính vũ đạo cực cao, từ lời nói của Hồ Tiểu Thiên đã lĩnh ngộ được cảnh giới mới, tuy rằng nàng không có được thần thái chân chính của múa ba lê, nhưng động tác của nàng đã giống như khuôn như đúc. Chẳng qua đôi giày trên chân nàng hiển nhiên không phải là giày để múa ba lê, Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Có chút giống rồi, bất quá giầy không đúng."
Hắn lấy trong người ra một cây bút chì, hắn không giỏi viết thư pháp cho lắm, tìm kiếm nhiều lần mới có được cây bút vừa ý như cái này, hắn nói với Hoắc Tiểu Như: "Có giấy không?"
Hoắc Tiểu Như nhìn cái bút chì kỳ quái trong tay hắn, không khỏi sửng sốt, bất quá nàng nhanh chóng hiểu ra đây là cây bút tùy thân của hắn.
"Giấy vệ sinh cũng được" Tại hắn nghĩ nữ nhân bình thường đều đem theo món đồ này.
Hoắc Tiểu Như đương nhiên không biết cái gì gọi là giấy vệ sinh, nói khẽ: "Uyển Nhi, lấy giấy Tuyên Thành* ra đây!" Hồ Tiểu Thiên liền đem giấy Tuyên Thành trải ra chiếc bàn đá trong đình, hắn bắt đầu họa một đôi giày múa ba lê, lại nói, khả năng hội họa của Hồ Tiểu Thiên cũng coi như có chút tiêu chuẩn, kiếp trước nếu không chọn nghề y, không chừng hắn sẽ làm họa sĩ đấy.
Điểm mấu chốt của giày ba lê nằm ở mũi giày, bên trong mũi giày có dấu một bộ phận như chiếc hộp, khi mang vào sẽ ôm lấy toàn bộ mũi chân và mu bàn chân vũ công, gọi là hộp giày. Hồ Tiểu Thiên tay cầm than củi thoăn thoắt phác thảo trên nền giấy Tuyên Thành.
Hoắc Tiểu Như trước kia chỉ biết hắn tài văn chương xuất chúng, đầu óc nhanh nhẹn, lại không nghĩ rằng hắn rõ ràng còn giỏi về thi họa, chẳng qua phương pháp hội họa này trước giờ nàng chưa từng gặp qua, ngay cả bút vẽ cũng kỳ quái, từ lúc lọt lòng tới giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy có người dùng bút than để vẽ, thế nhưng quả thật Hồ Tiểu Thiên hạ bút như có thần, nguệch ngoạc mấy nét trông rất sống động.
Hồ Tiểu Thiên thao thao: "Phần hộp giày thường dùng sáu lớp vải bố hoặc vải thô dán lại mà thành, mục đích để cho mũi giày không quá cứng, cũng không quá mềm hoặc dễ gãy. Phần còn lại thì dùng vải gấm mà may, màu da người hoặc màu hồng phấn là đẹp nhất. Nếu muốn nhảy tốt Túc Tiêm vũ, nhất định phải có một đôi vũ hài phù hợp, bằng không thì múa không được tự nhiên, còn dễ dàng tổn thương đến mũi chân của ngươi".
Hoắc Tiểu Như mở trừng hai mắt, đôi mắt đẹp dịu dàng toát ra hào quang kích động, xem nàng bình thường trầm ổn không ngờ lúc này lại phản ứng mạnh như thế.
"Hồ công tử thật là uyên bác." Hoắc Tiểu Như một bên nhìn xem, toàn thân hoàn toàn bị chấn động bởi Hồ Tiểu Thiên.
Thật ra Hồ Tiểu Thiên sở dĩ khoe khoang chính là mong chờ kết quả như vậy, lão tử đi lần này không biết lúc nào mới có thể trở về, Hoắc Tiểu Như tuyệt đại tao nhã, bên cạnh của nàng chắc ăn không thiếu người ngưỡng mộ cùng theo đuổi. Nếu không biết nắm bắt tạo ấn tượng sâu sắc với cô nàng, sợ sau này gặp lại củ cải trắng này đã bị con lợn nào nó nhổ đi rồi. Những thứ khác không nói, chỉ bằng công phu kí họa này của ta, dù không thể khiến nàng yêu chết đi sống lại, ít nhất cũng làm nàng nhớ mãi không quên.
*Giấy Tuyên Thành (hay giấy Tuyên): Giấy “Tuyên” được làm ở vùng Tuyên thành tỉnh An Huy. Nó do vỏ cây thanh đàn và rơm rạ tạo thành một loại giấy rất quý, bề mặt giấy mịn nhẵn, chất giấy mềm mại và dẻo dai, thấm mực đều đặn và có tính thấm nước mạnh. Vì là một loại giấy rất quý nên tử thời Đường đã trở nên rất nổi tiếng, do nó có hiệu quả đặc biệt đối thư pháp và hội hoạ Trung Quốc vì thế mà rất được các nhà tư pháp và hoạ sĩ nổi tiếng coi trọng.
Hồ Tiểu Thiên dù sao cũng không phải là một vũ công chuyên nghiệp nên hắn nhớ chỉ vài ba động tác mà thôi. Sau khi vẽ xong, hắn tiện tay vứt bỏ cây bút chì gần hết, sau đó vỗ vỗ hai tay rồi nói: "Ta chẳng nhớ được nhiều cho lắm, nhưng Hoắc cô nương là một người thông minh nên từ những động tác này hẳn có thể lĩnh ngộ một ít điệu múa bằng mũi chân."
Hồ Tiểu Thiên đưa mắt nhìn đám người đợi mình ở phía xa, nói khẽ: "Có lẽ đã đến lúc ta phải đi rồi!". Hai mắt hắn nhìn thẳng Hoắc Tiểu Như, một khuôn mặt đẹp đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông, nói: "Không biết lần tới gặp nhau, Hoắc cô nương còn nhớ được ta hay không?"
Khuôn mặt che kín của Hoắc Tiểu Như nổi lên đỏ ửng kiều diễm, lông mi đen dài bỗng nhúc nhích, nàng nói khẽ: "Tiểu Như không dám quên! Ngược lại thiếp chỉ sợ đến lúc đó công tử không biết thiếp là người nào thôi."
Hồ Tiểu Thiên chân thành nói: "Làm gì có chuyện đó, với cô nương, ta đã sớm khắc cốt ghi tâm rồi."
Hoắc Tiểu Như cắn môi anh đào, đôi mắt tựa làn thu thủy mà lại ôn nhu biểu lộ ra sự đắn đo, bán tín bán nghi. Hoắc Tiểu Thiên tuy rằng thưởng thức tài nghệ của Hồ Tiểu Thiên nhưng nàng cũng biết rất rõ ràng thân phân của đối phương và bản thân mình, quan hệ của hai người có lẽ chỉ dừng lại ở chỗ thưởng thức nhau mà thôi. Loại công tử cao quý như Hồ Tiểu Thiên này làm sao sẽ nhớ rõ một cái vũ nữ thấp hèn như nàng? (Thật xót xa biết bao - DG)
Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi nàng bỗng tắt đi, Hoắc Tiểu Như hướng về phía Uyển Nhi mà vẫy vẫy tay, Uyển Nhi hai tay cầm một trục họa.
Hồ Tiểu Thiên liếc nhìn, nguyên lai là một bức họa. xem ra lúc này đồ vật tiễn đưa này thật thịnh hành, xem ra sau này muốn làm cho các mỹ nữ yên tâm rồi đem các nàng vào vòng tay thì chính mình cần phải tôi luyện kỹ năng vẽ nhiều hơn nữa rồi.
Hồ Tiểu Thiên tiếp nhận trục họa, hướng Hoắc Tiểu Như nói: " Bức họa này vẽ cái gì đây?"
Hoắc Tiểu Như hơi ngượng ngùng nói: "Đợi công tử đến Thanh Vân rồi hãy mở ra xem."
Hồ Tiểu Thiên thấy bộ dạng thẹn thùng của nàng, thầm nghĩ, không phải là hình nàng khỏa thân đấy chứ, bằng không thì tại sao sẽ ngượng ngùng như thế? Hắn gật nhẹ đầu, cẩn thận đem bức họa cất đi, tuy rằng trong nội tâm lưu luyến, có thể hắn cũng hiểu rõ rắng cuối cùng vẫn phải đi, nếu như đi không bằng biểu hiện ra tiêu sái một tý, Hồ Tiểu Thiên hướng Hoắc Tiểu Như chắp tay: "Cô nương bảo trọng!" Sau đó sải bước đi đến Tuyết Hoa Thông của mình.
Đi đến trước Tuyết Hoa Thông, lực dồn vào chân đạp ở bạn đạp, Hồ Tiểu Thiên chẩn bị dùng một tư thế tiêu sái để bước lên lưng ngựa, hắn muốn lưu lại cho Hoắc Tiểu Như một bóng lưng lãng tử ung dung suốt đời khó quên, nào ngờ Tuyết Hoa Thông này chẳng chịu phối hợp một tý nào cả, vừa nãy còn thành thật đứng yên một chỗ, ngay khi hai chân Hồ Tiểu Thiên bước lên cách mặt đất thì nó lại đột nhiên bước về phía trước một bước.
Sai một ly đi nghìn dặm, vì vậy vị trí của Hồ Tiểu Thiên liền thay đổi, gia hỏa này ngồi lên mông đít, sau đó dọc theo mông cong cong rắn chắc mà rơi xuống mặt đất, một hành động cực kỳ bất nhã trước mặt Hoắc Tiểu Như
Hoắc Tiểu Như thét lên kinh hãi, hầu như cùng Uyển Nhi vọt tới trước mặt Hồ Tiểu Thiên. Coi như là Hồ Tiểu Thiên phản ứng kịp thời, lúc các nàng đi tới bên cạnh mình hắn đã từ trên mặt đất đứng dậy, dù mông đau đớn nhưng vẫn phải cưới toe toét, nói: "Chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà thôi, hoàn toàn là…"
Xa xa truyền đến tiếng cười của Lương Đại Tráng, gia hỏa nàydù tận lực nhịn cười, bởi vì động tác của Hồ Tiểu Thiên té xuống đất thật khôi hài, nhưng lại không khống chế nối, đành phải bật cười. Lại nói cái tên này vốn là cưới đếu, cười xong lập tức liền sợ hãi, vị thiếu gia này cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vừa rồi những người khác đều nhịn được, chỉ có mỗi mình ta cười ra tiếng, khẳng định rằng hắn sẽ ghi hận đối với ta. Lương Đại Trán lén lút nhìn Hồ Tiểu Thiên, hắn thấy công tử cũng không để ý tới mình, sau khi chào tạm biệt Hoắc Tiểu Như xong, dưới sự giúp đỡ của Thiệu Nhất Giác, Hồ Tiểu Thiên chậm rãi bò lên ngựa, động tác chậm như con rùa đen, thật sự là hết cách rồi, lúc nãy rớt xuống đất, cái mông kia hẳn đã bể thành tám múi rồi.
Hồ Tiểu Thiên ngồi trên ngựa, hướng về phía Hoắc Tiểu Như mà phất phất tay: "Mời Hoắc cô nương trở về đi!"
Hoắc Tiểu Như chỉ cười mà không nói, đứng ở trước đình nhìn theo bóng của Hồ Tiểu Thiên khuất dần, tự dưng trong lòng chẳng hiểu sao có chút man mác buồn.
Sau khi thoát khỏi tầm mắt của Hoắc Tiểu Như, Hồ Tiểu Thiên liền ghìm chặt cương ngựa, Thiệu Nhất Giác cùng Lý Cẩm Hạo tranh thủ thời gian hỗ trợ, kỹ thuật cưỡi ngựa của vị công tử này làm cho người ta không yên tâm chút nào cả.
Lương Đại Tráng cũng xum xoe đi lên, miệng rộng cười toe toét: "Thiếu gia có gì phân phó?"
Hồ Tiểu Thiên hừ một tiếng, sau đó nói: "Ngồi xổm xuống!"
Lương Đại Tráng mở trừng hai mắt, dáng vẻ không hiểu chuyện gì, cuối cùng vẫn phải thành thật ngồi chổm xuống, Hồ Tiểu Thiên xuống ngựa, chân giẫm lên hai bả vai của Lương Đại Tráng, sau đó cẩn thận từng chút một chân chạm đất, khập khiễng đi về hướng xe ngựa, vừa đi vừa xoa bờ mông: "Ôi!! Ngã đau chết ta!"
Lương Đại Tráng chứng kiến tình cảnh của Hồ Tiểu Thiên không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Hồ Tiểu Thiên đột nhiên xoay người lại, nhìn thẳng Lương Đại Tráng rồi nhé răng cười.
Lương Đại Tráng sợ tới mức tranh thủ lấy bàn tay vả vào miệng rộng của mình: "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết."
Hồ Tiểu Thiên biểu hiện ngược lại là rộng lượng, khoát tay áo nói: "Được rồi, chờ tới Tây Xuyên ta tính sổ với ngươi cũng chưa muộn."
Phía trước bỗng truyền tới âm thanh không kiên nhận của Mộ Dung Phi Yên: "Này, các ngươi có đi hay không? Với tốc độ này thì ngày này năm sau cũng chưa chắc tới được Tây Xuyên!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đi! Cái mông của ta bị thương, không cưỡi ngựa được nữa!"
Mộ Dung Phi Yên có chút dở khóc dở cười, bọn họ sáng sớm đã đi ra Kinh Thành, đến bây giờ đã trôi qua hơn hai canh giờ rồi mà mới đi được có hai mươi dặm đường. Lúc bắt đầu xuất phát mặt trời còn chưa lên, giờ mặt trời đã đứng bóng rồi.
Mộ Dung Phi Yên thúc ngựa trở lại bên cạnh xe ngựa, kèo màn lên nhìn vào bên trong, Hồ Tiểu Thiên đang ngồi ở trong xe, dưới mông mà một cái nệm, xe ngựa rút cuộc vẫn là xe ngựa, chẳng giảm xóc đựa bao nhiêu, huống chi bây giờ mặt đường cũng không phải là xi-măng hay thảm nhựa. Ngày thường thì không sao, nhưng hôm nay Hồ Tiểu Thiên vừa bị té ngựa xong, xe lắc lư làm cho hắn cảm thấy không được thoải mái. Vất vả lắm hắn mới tìm được một tư thế thoải mái, ngồi nghiêng một bên, chỉ có một phần mông đặt ở trên ghế ngồi.
Hồ Tiểu Thiên hướng Mộ Dung Phi Yên vẫy tay nói: "Mộ Dung bộ đầu vào đây ngồi với ta, ánh mặt trời bây giờ rất độc, dễ làm đem da."
Mộ Dung Phi Yên trừng mắt liếc nhìn hắn rồi nói: "Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, được nuông chiều từ bé à?" Tuy rằng ngữ khí bất thiện, nhưng có thể thấy thái độ của nàng đối với Hồ Tiểu Thiên bây giờ hòa hoãn hơn rất nhiều, đầu tiên là từ chối nói chuyện, bây giờ đã khá hơn, hai người có thể trò chuyện được với nhau.
Hồ Tiểu Thiên chứng kiến Mộ Dung Phi Yên nhất quyết không lên xe nên từ trong xe cầm một cái mũ rộng vành đưa ra ngoài, mũ rộng vành bốn phía được phao phủ bằng lụa trắng, đây là Hồ Tiểu Thiên đặc biệt chuẩn bị cho lúc đi ra ngoài.
Mộ Dung Phi Yên ngược lại là không cự tuyệt ý tốt của Hồ Tiểu Thiên, nàng tiếp nhận mũ rộng vành đem đội lên đầu, kèo lụa trắng xung quanh rũ xuống rồi thả ngựa đi song song cùng với chiếc xe ngựa của Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên hai tay vịn ở cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài: "Chúng ta là đi làm quan, không phải đi lính, chỉ cần đầu tháng chín tới đi tới Thanh Vân là được, ta đã tính toán lộ trình rồi, mỗi ngày đi một trăm dặm là được."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Đừng tưởng rằng ba mươi ngày là rất dài, biết đâu trên đường xuất hiện tình huống bất ngờ, lại cần thời gian nghỉ ngơi, tính ra thời gian chạy đi cũng không có bao nhiêu nên mỗi ngày phải đi ít nhất hai trăm dặm mới được."
"Hai trăm dặm!" Hồ Tiểu Thiên nghe xong không khỏi có chút đâu đầu, nếu như theo cách nói của Mộ Dung Phi Yên thì suốt ngày phải chạy đi, thời gian nghỉ chân không đáng là bao nhiêu.
Mộ Dung Phi Yên khinh thường nhìn hắn một cái, nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi sợ là chưa bao giờ ra khỏi nhà đi xa a?"
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu: "Đúng vậy." Trong lòng hắn lại tự nhủ, lúc hắn đi vòng quanh thế giới chỉ sợ ngươi vẫn là một cái tế bào ngao du trong ống dẫn trứng. ))))
Mộ Dung Phi Yên nói: "Quãng đường từ Kinh Thành đến Tây Xuyên Vân Thanh huyện hơn ba nghìn sáu trăm dặm, coi như chúng ta mỗi ngày đi hai trăm dặm, trên đường đi không có gặp thời tiết bất lợi cũng phải tốn đến mười tám ngày, hơn nữa hành trình cũng không phải là một con đường bằng phẳng, tuần sau đã là mùa mưa."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Xem ra ngươi thường xuyên đi xa, lời nói thật có kinh nghiệm a."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Đi qua vài chỗ." Nói đến đây, bỗng nhiên nàng dừng lại một chút, khẽ nói :"Đợi đến lúc già ta nhất định phải đi khắp Đại Khang du sơn ngoạn thủy."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cầm gì phải đợi tới lúc già, thừa dịp còn trẻ tuổi, còn dư thời gian nhiều, tự mình hưởng thụ thú vui."
Lời nói của hắn bị Mộ Dung Phi Yên phản bác: "Đường đường là một trang nam tử hán, tuổi thanh xuân không lo nghĩ tới đền đáp giang sơn xã tắc lại muốn hưởng thụ nhân sinh, ngươi không thấy xấu hổ hay sao?"
Hồ Tiểu Thiên phát hiện cô nàng Mộ Dung Phi Yên này có chút cổ hủ, chắc tại ở trong quan trường lâu rồi nên bị người ta tẩy não, cho nên ta nói nữ nhân không thích hợp chen chân vào chính trị, thời gian dài sẽ trở nên không đáng yêu. Hắn cũng không thèm cùng Mộ Dung Phi Yên tranh chấp, cười tủm tỉm nói: "Thời gian thấm thoắt như nháy mắt, thanh xuân trôi qua tức thì, chúng ta cần thứ gì khác nữa mà lại không quý trọng."