[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Giấc ngủ này của Hồ Tiểu Thiên kéo dài một mực đến tận giữa trưa ngày hôm sau. Vừa mở hai mắt ra, y đã thấy ngay Lương Đại Tráng đang trừng lớn hai mắt nhìn mình chằm chằm, Hồ Tiểu Thiên bị cái thằng này làm cho giật mình: "Bà mẹ nó, ngươi định hù chết người à? ngươi chạy vào trong phòng ta làm gì?"
Lương Đại Tráng nói: "Thiếu gia, ta ở chỗ này để bảo hộ ngài ah!"
Hồ Tiểu Thiên "ha.. ha" cười lạnh một tiếng, trông cậy vào tên này bảo vệ chính mình, chỉ sợ có đến chín mạng cũng đi tong rồi.
Lương Đại Tráng biết rõ ý nghĩa của việc Hồ Tiểu Thiên cười lạnh, trên cả đoạn đường này, thật sự là hắn không hề làm ra được chuyện gì có tác dụng bảo hộ vị thiếu gia này cả, gặp phải nguy hiểm thì tên chạy đầu tiên luôn là chính hắn, nên lúc này có chút hổ thẹn mà cúi đầu xuống.
Hồ Tiểu Thiên duỗi duỗi cái lưng, nghe thấy tiếng mưa gió mạnh mẽ ở bên ngoài, y đứng dậy đi đến trước cửa, vừa mở cửa ra liền thấy mặc dù đã là giữa trưa, nhưng bầu trời vẫn còn âm u, mưa to trút xuống không ngừng.
Lương Đại Tráng đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, cung kính nói: "Thiếu gia, mưa giông hôm nay so với hôm qua càng lớn hơn nhiều, Bộ đầu Mộ Dung cũng vừa mới nói, chúng ta tạm thời dừng lại trong miếu một ngày, nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ngày mai sẽ tính tiếp!"
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, dưới tình huống thời tiết như bây giờ thì hoàn toàn chính xác không thể nào đi tiếp được, nên chỉ có thể tạm thời ở lại Lan Nhược Tự, đợi sau khi thời tiết chuyển biến tốt đẹp lúc đó sẽ nói sau. Y mặc áo tơi và đội thêm mũ rộng vành, rồi đi đến Thiên Điện.
Trong Thiên Điện, bếp lửa cháy bùng bùng, lúc Hồ Tiểu Thiên tiến vào, thì Lý Cẩm Hạo đang vứt mấy thanh củi vừa mới chẻ vào trong đống lửa.
Còn cô bé kia kia đang ngồi lặng yên bên cạnh đống lửa, hai con ngươi nhìn chăm chú ngọn lửa bập bùng, không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa? Hồ Tiểu Thiên biết rõ, tuy cô bé này tuổi tác còn nhỏ, nhưng mà tình tình cổ quái, không hề dễ gần, nên y cũng lười để ý đến.
Lão giả vẫn đang nằm ở trên bàn thờ, không hề nhúc nhích. Hồ Tiểu Thiên sau khi kiểm tra cho lão mới phát hiện lão già này vẫn không có chết, nói đến sức sống của thái giám quả đúng là ương ngạnh. Hồ Tiểu Thiên xốc lên bao chùm trên người lão rồi đơn giản xem xét, chỗ vết cắt không có máu chảy ra. Y không nhịn được lại nhìn thoáng một chút giữa hai chân lão ta, cái lão thái giám này cũng không phải là lần đầu tiên giải phẫu cắt chi, nhưng mà lần thứ nhất là cắt đúng "chân giữa", còn bây giờ là cắt đùi ah. Nghĩ tới đây Hồ Tiểu Thiên rõ ràng có chút buồn cười, nhưng y lập tức nhắc nhở chính mình phải chú ý đến y đức, không thể thể hiện sự khoái hoạt trên nỗi khổ của người khác.
Cô bé kia nâng má nhìn qua ngọn lửa, rồi nó bỗng nhiên mở miệng nói: "Ông ấy vẫn không hề tỉnh lại lần nào!" Trong đôi mắt sáng chứa đựng ưu thương cùng chút thất lạc, nét mặt cô bé rõ ràng đã mất đi sự tin tưởng cùng hy vọng.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Kiên nhẫn đợi chút đi!" Mặc dù y đã vì lão giả làm xong giải phẫu cắt chân, nhưng Hồ Tiểu Thiên đối với chuyện lão tỉnh lại cũng không ôm hy vọng quá lớn. Sở dĩ y kiên trì giải phẫu, đơn giản là làm hết mình rồi nghe ý trời, cho dù lão giả có thể tỉnh lại, cũng còn phải đối mặt với khả năng xuất hiện nhiễm trùng và tình huống ngoài ý liệu sau khi giải phẫu.
Cô bé kia nói: ""Cảm ơn!"
Từ tối hôm qua đến bây giờ, đây là lần thứ nhất cô hướng Hồ Tiểu Thiên biểu đạt lòng biết ơn, nói xong lại lần nữa biến thành trầm mặc.
Hồ Tiểu Thiên lại để cho Lý Cẩm Hạo ở chỗ này cùng cô bé, còn chính mình thì đi ra Thiên Điện. Vừa ra ngoài liền ngửi thấy được mùi đồ ăn thơm lừng, vì vậy y men theo mùi vị kia tìm được đến phòng bếp.
Trong phòng bếp, Mộ Dung Phi Yên đang tất bật, còn Hồ Phật thì ở một bên kéo ống bễ (thổi gió). Mộ Dung Phi Yên cầm xẻng sắt đảo rau trong nồi, trong làn khói nhẹ lượn lờ, nổi bật lên một khuôn mặt rực rỡ, giống như tiên nữ hạ phàm, chính là hình ảnh đầu bếp nữ gây động lòng người.
Hồ Tiểu Thiên dựa người vào cửa phòng, cười nói: "Nguyên lai Mộ Dung Bộ đầu chẳng những là một tay hảo thủ múa đao, múa kiếm , mà xào rau cũng thật sự lợi hại ah."
Mộ Dung Phi Yên lúc này mới ý thức được sự hiện hữu của Hồ Tiểu Thiên, nên quay đầu nhìn về phía y cười cười nói: "Dù sao cũng không có cách nào khởi hành, nên chỉ có thể an tâm ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày, vừa mới rồi, Thiệu Nhất Giác tại phụ cận bắt được hai con gà rừng, ta hái chút ít nấm rừng cho vào hầm cách thủy, để mọi người đánh một bữa thật ngon."
Hồ Tiểu Thiên từ tối hôm qua đến giờ còn chưa được ăn gì, lúc này ngửi thấy được mùi thơm mê người này, đến nước miếng cũng đều chảy ra: "Phật tổ có ở trước mắt cũng phải thấy thèm thức ăn mặn, thiện tai, thiện tai!"
Mộ Dung Phi Yên vừa chút đồ ăn vào trong tô, vừa nói: "Tất nhiên là thế, ngươi có thể lựa chọn không ăn."
"Điều này làm sao có thể! Ta chẳng những muốn ăn mà còn phải ăn thật nhiều. Ngã phật từ bị, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Ta làm sao có thể nhẫn tâm để cho Phật tổ trách tội các ngươi, muốn trách tội thì cứ để ta gánh chịu một mình ah!"
Hồ Tiểu Thiên cảm giác đời này chưa bao giờ ăn sướng như vậy, trù nghệ của Mộ Dung Phi Yên quả thật không tồi, càng quan trọng hơn là y thực sự đói bụng, nên đã trực tiếp ngồi xổm bên ngoài phòng bếp, đánh sạch một bàn đồ ăn cùng hai bắt cơm lớn.
Khi Mộ Dung Phi Yên đi đưa đồ ăn cho cô bé kia quay lại, liền nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đã đánh sạch đồ ăn, cô nhịn không được trêu ghẹo nói: "Ở Lan Nhược Tự này quả nhiên có quỷ ah, quỷ chết đói!"
Hồ Tiểu Thiên ha ha nở nụ cười: "Người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn thì đói bụng đến nhũn ra, không có bữa này lót dạ, ta thật đúng trở thành quỷ chết đói rồi."
Mộ Dung Phi Yên đi tới trước mặt giúp y thu dọn bát đũa.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cô không ăn à?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ta cũng không ăn thức ăn mặn!"
Hồ Tiểu Thiên mặc dù đồng hành cùng cô lâu như vậy, nhưng mà cơ hội ngồi ăn cùng nhau là rất ít, nên cũng không có chú ý đến phương diện này. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, trong ấn tượng của y thì hoàn toàn chính xác chưa bao giờ thấy Mộ Dung Phi Yên động qua thức ăn mặn. Không ăn thức ăn mặn, lại chủ động xuống bếp làm cho mình một chầu tiệc thức ăn dân dã, cái này có phải hay không ý nghĩa là cô nàng đã bắt đầu sinh ra ý tứ gì khác đối với mình? Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ đến đây, không khỏi có chút lâng lâng.
Mộ Dung Phi Yên trở lại trong phòng bếp, không bao lâu sau cô bưng một chén cháo hoa đi ra đưa cho Hồ Tiểu Thiên, y nhận lấy rồi nói: ""Cảm ơn!" Quả thật y càng phát ra cảm giác, Mộ Dung Phi Yên càng ngày càng nữ tính ôn nhu.
"Không cần khách khí!" Mộ Dung Phi Yên đứng lại đối diện Hồ Tiểu Thiên, tựa người vào cột trụ nước sơn đã bong ra từng mảng trên hành lang. Cô nhìn qua y và nói: "Cô bé kia hẳn không phải người bình thường!"
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ, cái này còn cần cô phải nói hay sao, đây rõ ràng chính là con rận trên đầu hói ah. (* một việc quá rõ ràng, đẽ nhận thấy) Ánh mắt của y nhìn theo từng giọt nước nhỏ giọt trên mái hiên nói: "Hẳn là có lai lịch lớn, chúng ta hay vẫn là chớ xen vào việc của người khác, chờ khi mưa dứt, chúng ta liền lập tức rời đi!" Trong đay lòng của y có một loại dự cảm, hai người một già một trẻ này xuất hiện thực sự là cực kỳ quỷ dị, rất có thể sẽ mang lại cho nhóm y phiên toái cực lớn.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ngươi thật sự nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ? cô bé kia bất quá mới mười một mười hai tuổi, ông nội của cô lại sinh tử chưa biết, nếu như chúng ta cứ mặc kệ họ, để lại họ tai trong hoang sơn dã lĩnh này, thì họ mà có gặp phải phiền toái gì, chẳng phải là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay hay sao?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thế cô muốn như thế nào? Ông lão kia tám chín phần là một lão thái giám, cô bé kia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mà tâm cơ rất sâu, đến bây giờ ngay cả tên là gì, họ ra sao, xuất thân lai lịch như thế nào cũng không chịu tiết lộ một chữ. Ta dám đoán chắc cô bé tuyệt không phải con cái nhà tầm thường. Hai người họ không biết đã trêu chọc đối đầu lợi hại thế nào. Chúng ta nếu cứ xen vào chuyện của người khác, không bết sẽ bị cuốn vào phiền toái gì nữa đây!"
Mộ Dung Phi Yên tại điểm này có cùng quan điểm với Hồ Tiểu Thiên. Chỉ là cô không cách nào đồng ý việc cứ thế rời đi, nên nhẹ giọng thở dài nói: "Vô luận như thế nào, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn hai người một già một trẻ bọn họ tự sanh tự diệt. Không bằng như vậy, đợi sau khi trời mưa tạnh, chúng ta hãy dẫn bọn họ qua Bồng Âm Sơn, sau đó thuê cho hai người họ một cỗ xe ngựa, còn chuyện tình tiếp theo thì kệ cho chính bon họ rồi!"
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, vô luận bên ngoài Mộ Dung Phi Yên có cường hãn như thế nào đi nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn một nữ nhân. Tâm địa vẫn còn rất nhu nhược thiện lương, nên y thở dài nói: "Ngươi quả thật đa sự ah!"
Tối hôm đó, lão giả từ trong hôn mê tỉnh lại, Hồ Tiểu Thiên nghe được tin tức liền lập tức chạy đến Thiên Điện. Vừa vào đến nơi đã thấy lão ta vẫn đang nằm trên bàn thờ, còn cô bé kia thì một tay chợ giúp đỡ ông ta ngồi dậy, một tay thì bưng bát nước cho lão uống.
Lão giả kia mới uống được non nửa chén đã không còn khí lực, một lần nữa năm lại trên bàn thờ. Hồ Tiểu Thiên đi tới, hướng lão giả nở một nụ cười.
Lão giả cố gắng gian nan cười đáp, giọng lão khàn khàn đặc sệt nói: "Ngươi đã cứu ta..." Thanh âm của lão vừa the thé vừa mịn, nghe có chút chói tai, là đặc thù điển hình của hoạn quan. Có thể nói đây là lần đầu tiên Hồ Tiểu Thiên cùng loại người này nói chuyện. Tại trong ấn tượng của y, tâm lý thái giám thường thường sẽ cùng người bình thường bất đồng, do dị dạng sinh lý nên thường khiến cho tâm tình trở nên dị dạng, cùng loại người này ở chung vẫn phải cận thận thì tốt hơn.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đùi phải của lão bị thương quá nặng, giữ không được!" Đầu tiên y đem tình huống của lão giả nói rõ rành mạch, bởi vì lần giải phẫu cắt chân này tiến hành khi lão chìm trong hôn mê, cũng không được bản thân lão đồng ý, cho nên y lo lắng lão giả này sẽ không thừa nhận nổi sự đả kích này.
Lão giả vô lực nở nụ cười nhẹ và nói: "Lão phu có thể sống đến bây giờ đã là trời xanh rủ lòng thương rồi. Mất đi một chân thì có làm sao?" Lão tràn ngập cảm kích nhìn qua Hồ Tiểu Thiên nói: "Công tử đã cải biến vận mệnh của ta, để cho ta có thể một lần nữa cảm nhận được nhịp đập của trái tim, ta thật sự vẫn còn đang sống ah!"
Hồ Tiểu Thiên chỉ chỉ vào chân cụt của lão nói: "Ta phải thay thuốc cho ông rồi, thuận tiện kiểm tra vết thương một chút." Y lại nhìn thoáng qua cô bé một cái và nói: "Mọi người tốt nhất vẫn nên tránh đi một chút."
Mộ Dung Phi Yên mang theo cô bé kia rời đi.
Hồ Tiểu Thiên dùng lụa trắng che kín miệng, lấy bao thay thuốc sau khi đã được khử độc, sau đó cởi bỏ băng gạc bên ngoài phần chân cụt còn lại của lão giả, lão ta có lực ý chí cực kỳ mạnh, cho dù đau đớn đến thấu xương, vẫn kiên trì không rên một tiếng.
Tình huống miệng vết thương rất tốt, không rướm máu quá nhiều, sau khi Hồ Tiểu Thiên trừ độc cho miệng vết thương liền tiến hành băng bó một lần nữa, băng bó gọn gàng xong, y kéo xuống miếng vải lụa che miệng nói: "Tình huống không tệ chút nào!"
Lão giả nói: "Lão phu là An Đức Toàn! xin hỏi tôn tính đại danh của ân công là gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta họ Hồ!" Y cũng không có nói tên của mình cho An Đức Toàn, và y cũng đã đặc biệt thông báo cho những người khác, phải cẩn thận bảo thủ bí mật, không được dễ dàng tiết lộ thân phận trước mặt hai người này. Hồ Tiểu Thiên bưng lên khay thuốc chuẩn bị rời đi thì lại nghe lão giả nói: "Ân công xin dừng bước!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "An tiên sinh còn có chuyện gì phân phó?"
An Đức Toàn nói: "Ân công có lẽ đã biết được thân phận của ta." Lão hiện tại trần chuồng nằm trên mặt mền, nên tự nhiên biết thân thể của mình đã bị đối phương nhìn thấy hết thảy, thân phận thái giám của lão khẳng định là không thể nào che giấu được.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Tại trong mắt của ta chỉ có bệnh nhân, những chuyện khác ta không để ý!" Đây là y đang uyển chuyển mà nói cho An Đức Toàn, lão cứ yên tâm, chuyện của lão ta không có hứng thú, ta cũng sẽ không lộ ra ngoài, kỳ thật ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, cho dù y có muốn lộ ra cũng không có ai mà lộ ah.
An Đức Toàn nói: "Ân công, lão phu cùng cháu gái theo Bồng Âm Sơn đi ngang qua, không khéo gặp phải sơn tặc. Lão phu đã dốc hết toàn lực bảo hộ cho tôn nữ, thế nhưng dù sao cũng chỉ một thân một mình, không thể địch lại nhiều người, nên bây giờ biến thành hình dạng này ... "
Hồ Tiểu Thiên đối với kinh nghiệm lão gặp phải cũng không có hứng thú, y cũng không tin cái lý do lão vừa nói ra. Nếu như không phải một già một trẻ này trùng hợp đi tới Lan Nhược Tự, thì y mới chẳng muốn quản những chuyện đâu đâu như vậy. Y hướng An Đức Toàn cười cười nói: "An tiên sinh, ngài trọng thương chưa lành, không thể nói quá nhiều, hãy nên nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì đợi khi thân thể ngài khỏe lại hãy nói!" Y vốn định rời đi, thình lình An Đức Toàn vươn tay ra, một phát liền bắt được cánh tay Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên cảm giác được giống như có một gọng kìm đang kẹp chặt lấy tay y. Xương cốt dường như đều đã bị bóp nát, y đau đến kêu lên một tiếng, trong lòng lại thầm kinh ngạc đến cực điểm. An Đức Toàn bản thân đang bị trọng thương, hấp hối, thế mà vẫn có được lực lượng cường đại như vậy. Nếu như tại thời điểm cơ thể của lão không bị sao cả, thì võ công của lão không biết còn lợi hại đến chừng nào?
An Đức Toàn đang cầm chặt tay Hồ Tiểu Thiên nhẹ buông lỏng một chút, ánh mắt của lão từ trong hồ nghi lập tức trở nên bình thản. Biến hóa rất nhỏ này cũng không tránh được ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên. Tuy nó chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng Hồ Tiểu Thiên vẫn còn thấy được một tia sát cơ lành lạnh.
Nội tâm Hồ Tiểu Thiên không khỏi rùng mình, cái lão thái giám này cùng cô bé kia đến đột nhiên, mặc dù không biết rõ thân phận bọn họ, nhưng mà từ khí chất ăn nói của cô bé kia liền có thể nhìn ra xuất thân không bình thường. Các vết thương trên người lão thái giám cũng không phải do va chạm ngoài ý muốn, mà là không ít vết đao cùng vết tên bắn, từ đó có thể suy ra, trước khi hai người đi vào Lan Nhược Tự, nhất định đã trải qua một trận chém giết thảm khốc. Lão thái giám này sau khi trọng thương vẫn còn có sức lực như vậy, có thể thấy được võ công của lão cực kỳ cường đại. Mà có thể khiến cho lão chịu thương thế đến tình trạng này, thì đối thủ của lão lại lợi hại đến tình trạng nào? Lão thái giám này vừa mới hiện ra sát cơ, có thể chứng minh lão căn bản không có chút lòng cảm ơn nào cả, nếu như lão hoài nghi mình có ác ý, tuyệt đối sẽ không do dự giết chết mình ngay.
Hồ Tiểu Thiên càng nghĩ càng kinh hãi, nhưng y biểu hiện ra lại không lộ ra một chút chấn động nào cả, y mỉm cười đi tới gần An Đức Toàn một chút, thấp giọng nói: "Lão tiên sinh, ngài ngàn vạn không nên lộn xộn, vạn nhất xúc động đến miệng vết thương thì rất phiền toái. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì không may, chẳng phải sẽ khiến cho cháu gái ngài lo lắng hay sao?" Lời nói này của Hồ Tiểu Thiên ẩn ẩn mang chút cứng rắn, chỉ cần An Đức Toàn dám can đảm hành động thiếu suy nghĩ, thì chắc chắn cháu gái của lão sẽ gặp phiền toái.
An Đức Toàn khẽ gật đầu một cái, tay lại buông lỏng ra một ít. Nhưng mà lão vẫn không có buông tay Hồ Tiểu Thiên ra, thấp giọng nói: "Ai dám đả thương tôn nữ của lão phu, lão phu sẽ khiến cho hắn phải hối hận khi đã ở trên thế giới này!" Thời điểm lão nói ra lời này, sát cơ lạnh thấu xương lại tràn ngập, Hồ Tiểu Thiên đứng cách lão chỉ trong gang tấc, cảm nhận được đầy đủ luồng sát khí tàn bạo này, không khỏi khẽ run một cái, trong lòng tự nhủ, tôn nữ của ngươi? ngươi đây là đang lừa gạt ai đó? Rõ ràng là một tên thái giám, ở đâu mà có hậu đại? Ngươi sinh ra được hay sao? Trên mặt y tủm tỉm cười nói: "Lão tiên sinh, ngài như thế nào lại kích động rồi, bây giờ bản thân ngài đang bị trọng thương, nhất định phải bảo trì cảm xúc ổn định, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể chính mình đâu."
Lúc này nét tươi cười trên mặt An Đức Toàn đã hoàn toàn biến mất, lão lạnh lùng nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, ánh mắt sắc bén tựa như hai thanh đao nhọn đâm thẳng vào sâu trong hai mắt của y, rồi lão mới thấp giọng nói: "Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi là do ai phái tới? đến tột cùng có mục đích gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Lão tiên sinh, xem ra chẳng những ngươi có lòng nghi ngờ rất nặng, hơn nữa còn là một vị lấy oán trả ơn, ta còn thật sự phải nói rõ một chút, thứ nhất, ta không biết các ngươi, ta cũng không có ý định trêu trọc các ngươi, là do cháu gái ngươi chạy đến bên này cầu cứu chúng ta, nên chúng ta mới mang ngươi tới đây. Thứ hai, nếu như ta không ra tay cưa bỏ đùi phải của ngươi, thì cho dù ngươi có sinh mệnh lực siêu cường đến đâu, thì hiện tại chỉ sợ cũng đã chảy hết máu mà chết rồi. Thứ ba, nếu như không phải là vì trợ giúp các ngươi, chúng ta đã sớm rời đi Lan Nhược Tự rồi, ta mới chẳng muốn quản chuyên của các ngươi làm gì."
An Đức Toàn nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, ánh mắt của lão vẫn đang tràn ngập hồ nghi: "Ngươi là người nào?"
Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ, lão tử là ân nhân cứu mạng của ngươi, đã từng thấy qua vong ân phụ nghĩa, nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua chuyện vong ân phụ nghĩa đến loại tình trạng này. Ngươi nha, trọng thương còn chưa khỏi, vậy mà còn muốn bất lợi với ta sao? Huống chi cô bé kia bây giờ còn đang ở trong tay nhóm y, cái lão thái giám này không phải do mất máu quá nhiều, khiến cho não bộ thiếu dưỡng khí, trí thông minh giảm mạnh? Đến cả đạo lý, ném chuột sợ vỡ bình cũng đều không hiểu. Đã quên tôn nữ của ngươi vẫn còn đang trong tay chúng ta? Ngươi mà dám đối với lão tử bất lợi, sẽ không sợ lão tử khai đao với cô bé kia à? Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta là người như thế nào với ngươi cũng không quan trọng, nói tóm lại, ta và các ngươi không hề liên quan, cũng sẽ không đối với các ngươi bất lợi, cũng sẽ không giúp các ngươi nữa!" Hồ Tiểu Thiên dùng sức hất lên, lần này vẫn không thể hất bỏ tay của An Đức Toàn ra.
An Đức Toàn nói: "Đừng có nhìn thấy ta bị thương, ta mà muốn giết ngươi, thì cũng chẳng tốn chút sức nào." Nói như vậy chẳng khác gì là vạch mặt rồi.
Hồ Tiểu Thiên ha ha cười lạnh nói: "Dựa vào cái gì?" Nếu như nói lúc trước y đã đồng ý với đề nghị của Mộ Dung Phi Yên rồi, nhưng mà cho đến bây giờ, đối với hành vi vong ân phụ nghĩa này của An Đức Toàn đã khiến cho y tràn đầy phản cảm. Nên y đã hoàn toàn gạt bỏ đi ý nghĩ trợ giúp bọn hắn. Đi qua cái thế giới này cũng không khác thế giới kia là mấy, người tốt chưa hẳn sẽ được báo đáp.
An Đức Toàn từ bên hông lấy ra một mảnh dương chi ngọc - Bàn Long ngọc bội, lão đưa cho Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên thò tay tiếp nhận, y mặc dù không phải chuyên gia giám định và thưởng thức ngọc thạch, nhưng mà vừa liếc mắt cũng đã nhận ra khối ngọc bội này tuyệt không tầm thường. Vô luận là chất ngọc hay chạm trổ, cũng đều có thể gọi là cực phẩm.
An Đức Toàn nói: "Khối ngọc bội này giá trị liên thành, ta dùng nó để trả tiền thuê ngươi."
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu, vứt trả lại ngọc bội cho lão: "Chỉ tính riêng giá trị ngọc bội, hoàn toàn chính xác có thể coi là một khoản thù lao phong phú. Chỉ là chuyện ngươi sẽ ủy thác ta đi làm chắc chắn có phong hiểm rất lớn. Ngươi đến cùng đã chọc phải địch nhân như thế nào, lại có thể biến ngươi thành cái bộ dạng này? Không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là ta không muốn trêu chọc một cái phiền toái lớn như vậy!"