[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 34 : Trăng lạnh giữa rừng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tiểu nha đầu kia bấy giờ mới khôi phục tinh thần, không nói lời nào cầm lấy xích sắt cẩn thận bước đi. Hồ Tiểu Thiên thở hồng hộc quay người lại, nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên đang gian nan đi dọc theo cầu treo nghiêng ngả, cây cầu căng dây bốn góc bị chém đứt một góc, thật sự ảnh hưởng rất lớn, nhưng nàng rõ ràng đã khắc phục được chứng sợ độ cao sau màn chém giết sinh tử vừa nãy, xem ra, người ta lúc cận kề sống chết mới có thể đột phá bản thân. Hồ Tiểu Thiên đưa tay ra, Mộ Dung Phi Yên cũng duỗi bàn tay mềm mại về trước, mười đầu ngón tay rốt cục chạm vào nhau. XÍU...UU! Một mũi hỏa tiễn xuyên qua màn mưa bụi bắn về phía cầu treo,"đốp" một tiếng dính vào ván gỗ, Hồ Tiểu Thiên hít một hơi khí lạnh, đối phương quả thật muốn đuổi tận giết tuyệt đây. Mộ Dung Phi Yên hoảng sợ nói: - "Đi mau!" Hai người một trước một sau chạy về phía đầu cầu, hỏa tiễn vừa bắn ra cũng đã bị nước mưa dội tắt. Lúc này, phía đầu cầu đã bị khói đặc phong bế hoàn toàn, Hồ Tiểu Thiên cùng Mộ Dung Phi Yên bám vào xích sắt, nín thở lò dò bước tới, dù là như thế cũng bị hun cho nước mắt nước mũi tèm nhem. Chật vật mãi cuối cùng cũng qua được đoạn cầu còn lại, hỏa diễm bên dưới đã bén lên đến cây cầu, mưa càng lúc càng nhỏ không cách nào dập tắt được đám lửa, khói đen nhanh chóng tựu lại cực nhiều xung quanh họ. Mộ Dung Phi Yên sau khi xuống cầu, múa kiếm chặt đứt bốn dây căng, cây cầu bén lửa theo đà rơi xuống đập vào vách núi dựng đứng bên kia, vỡ tan từng mảnh, Mộ Dung Phi Yên bất đắc dĩ làm thế cũng để đảm bảo truy binh phía sau không thể đuổi theo. Hồ Tiểu Thiên dùng vải ướt che kín miệng mũi, thấy hai người Lương Đại Tráng cùng tiểu cô nương đều nấp chờ ở phía sau đại thụ, Thiệu Nhất Giác thì không thấy đâu, hỏi qua mới biết hắn đã vào rừng cây truy tung tên tiễn thủ. Đúng lúc đang lo lắng thì Thiệu Nhất Giác từ một góc rừng đi ra, đi được mấy bước hắn đã lảo đảo ngã sấp xuống, trên lưng cắm lắc lư hai mũi tên lông vũ. Hồ Tiểu Thiên cuống quít kéo hắn lại dựa hắn vào gốc cây, sờ lên động mạch cổ thì phát hiện Thiệu Nhất Giác đã tuyệt khí bỏ mạng. - "Địch nhân ở trong tối, chúng ta thì ngoài sáng, xâm nhập rừng rập đúng là không khôn ngoan." - Mộ Dung Phi Yên sau khi dò xét hơi thở Thiệu Nhất Giác thì lắc đầu ảo não nói. Thiệu Nhất Giác tuy là hảo thủ trong phủ Thượng thư, nhưng không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, so với cao thủ chân chính còn chênh lệch rất lớn, vừa nãy hắn mạo hiểm tiến vào rừng tìm tên tiễn thủ nên cũng kiềm chế được phần nào chú ý của tên kia, nếu như không có hắn, chưa chắc Hồ Tiểu Thiên cùng Mộ Dung Phi Yên có thể thuận lợi qua cầu. Hồ Tiểu Thiên dù không có quá nhiều cảm tình với Thiệu Nhất Giác, đôi khi còn bực bội gia hỏa này nhát gan vô dụng, nhưng chứng kiến hắn gục trước mặt mình như thế, trong lòng cũng cảm thấy xúc động, hắn nắm chặt hai tay, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt tiểu nha đầu. Cô bé sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không có vẻ gì sợ hãi hay thương cảm, ánh mắt còn chẳng nhìn đến thi thể dưới đất một cái. Chứng kiến đồng bạn bỏ mạng, Lương Đại Tráng hai mắt đỏ hoe, hắn chỉ vào mặt cô bé: - "Cũng tại ngươi! Nếu không vì ngươi, Thiệu đại ca đã không chết oan như thế." Nha đầu kia không hề phản bác hay thừa nhận, yên lặng khoác bao hành lý màu lam in hoa lên vai, cắn môi đi về phía đường chính. Đi được vài bước thì dừng lại nói: - "Các người muốn ở lại đây chờ chết à?" Hồ Tiểu Thiên không phản ứng gì, nói với Lương Đại Tráng: - "Đại Tráng, tìm một hố đất, chúng ta chôn cất Nhất Giác." Cô bé kinh ngạc quay người lại nhìn bọn hắn. Mộ Dung Phi Yên tìm thấy một khoảng đất trũng, Hồ Tiểu Thiên cùng Lương Đại Tráng đặt thi thể Thiệu Nhất Giác xuống rồi dùng đá lấp lại, bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Mộ Dung Phi Yên cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, lo sợ còn có tiễn thủ khác mai phục trong rừng nhân lúc bọn họ sơ hở mà hạ thủ, nhìn một lượt, ánh mắt nàng dừng lại chỗ cô bé kia đang ngồi xổm ven đường, không biết đang làm gì. Mộ Dung Phi Yên bất giác cảm thấy hối hận, có lẽ nàng đã sai, nếu lúc trước nghe lời Hồ Tiểu Thiên không nhúng tay vào chuyện của hai ông cháu họ thì bọn nàng chắc đã không gặp phiền toái, Thiệu Nhất Giác không vì thế mà bỏ mạng tại nơi hoang sơn dã lĩnh. Khói từ đám cháy càng lúc càng dày, sau khi hai người đàn ông chôn cất Thiệu Nhất Giác xong, bọn họ khui túi rượu, đổ một vòng trước ngôi mộ mới đắp, nghẹn ngào nói: - "Nhất Giác, bảo trọng! Chờ chúng ta an định xong sẽ cho người tới đây hộ tống hài cốt của huynh trở về gia hương." Lương Đại Tráng không nói gì, quỳ trước mộ khóc lóc thê lương, Hồ Tiểu Thiên vỗ vai hắn rồi bảo: - "Đi thôi." Mộ Dung Phi Yên cũng nhẹ cúi đầu trước mộ phần, cuối cùng là cô bé kia, cô đem tới một nhúm hoa dại mới hái, đặt khẽ lên mộ Thiệu Nhất Giác, xoay lưng lại mọi người, nói rất nhỏ: - "Xin lỗi..." Trời đã tạnh mưa, mây đã tan hết nên đường xuống núi dễ đi hơn nhiều, thế nhưng cái chết của Thiệu Nhất Giác trong lòng bọn họ chẳng cách nào có thể tiêu đi nhanh chóng. Hồ Tiểu Thiên cùng Lương Đại Tráng đều giữ thái độ lạnh nhạt với nha đầu kia, ngay cả Mộ Dung Phi Yên cũng sinh ra bài xích cô bé, kỳ thật sự bài xích này đã manh nha từ lúc cô bé đối phó với Hồ Tiểu Thiên rồi. Rốt cục bọn họ cũng vượt qua Bồng Âm sơn khi trời vừa tối, cũng lạ là tên tiễn thủ kia dọc đường không còn công kích bọn họ nữa. Đên đó mọi người hạ trại giữa sườn núi, Mộ Dung Phi Yên cẩn thận chọn một bụi rậm kín đáo, hạ trại ở giữa mấy khối đá thiên quân to lớn, đứng trên đá có thể nhìn thấy bao quát rõ ràng xung quanh, vị trí này là vừa đẹp để tránh khỏi xạ kích của tiễn thủ. Lương Đại Tráng nhóm lửa chuẩn bị cơm tối, nha đầu kia tựa hồ cảm thấy mọi người lạnh nhạt với mình nên cũng không tham gia, tìm một chỗ khuất gió ngồi, lặng lẽ ôm bao hành lý vào ngực nhìn lên bầu trời đêm, cũng không biết đang nghĩ điều gì. Mộ Dung Phi Yên tung người bay vút lên trên một tảng đá lớn, đứng trên đó quan sát động tĩnh xung quanh, không bao lâu sau chợt nghe tiếng xột xoạt đằng sau, quay người nhìn lại thì thấy Hồ Tiểu Thiên đang dùng cả bốn chi, dốc sức chín trâu hai hổ bò lên. Mộ Dung Phi Yên nhìn bộ dáng ngu ngốc của hắn không khỏi buồn cười, nàng chìa tay ra kéo hắn lên trên. Hồ Tiểu Thiên cả ngày băng đèo vượt núi sớm đã kiệt sức, leo lên được tảng đá thì đã mệt bở hơi tai, tuy tính tình hắn cố chấp nhưng lần này phải thừa nhận thể chất Mộ Dung bộ đầu quả hơn hắn rất nhiều, đặt mông xuống tảng đá mát lạnh, hai tay ôm hông mà thở hồng hộc, hắn nói: - "Mệt muốn chết!" Mộ Dung Phi Yên liếc hắn: - "Loại công tử nhà giàu như ngươi an nhàn đã quen, căn bản không biết chịu khổ." - Nói thế thôi, chứ trải qua thời gian dài tiếp xúc nàng biết Hồ Tiểu Thiên không phải dạng cậu ấm được nuông chiều từ bé, lại không khó ưa như nàng từng nghĩ, dần dà nàng thấy hắn cũng có không ít ưu điểm bên người. Hai người một ngồi một đứng cùng nhìn lên bầu trời. Cảnh đêm bao la mờ mịt, vách núi vách đá tối om om, mảnh trăng khuyết lạnh lẽo chậm rãi nhô lên từ sau rặng núi nhấp nhô cách quãng giống như hàm răng chó, lập lòe xen kẽ mấy ngôi sao lẻ loi, bóng đêm cứ yên tĩnh như thế, rơi xuống qua mạng nhện những ngọn cây, như lặng lẽ chi phối cả thế giới. Mộ Dung Phi Yên ngắm nhìn cảnh đêm mơ mộng, ánh trăng rọi lên cái cằm thon thon đang ngẩng cao lưu lại một đường nét hoàn mỹ, ánh trăng vuốt ve lên người nàng, ánh hồng lên vầng sáng thánh khiết mà thần bí. Giờ phút này Hồ Tiểu Thiên bị nàng thu hút hoàn toàn, mắt nhìn không chớp. Mà Mộ Dung Phi Yên vẫn mãi mê ngắm vầng trăng non trên kia, ôn nhu nói: - "Quê nhà của ngươi có ánh trăng đẹp như vậy không?" - "Quê của ta?" - Nếu không phải Mộ Dung Phi Yên hỏi tới, Hồ Tiểu Thiên hầu như đã quên mất thế giới cũ của hắn. Hắn nhớ lại cũng không có gì vui, lắc đầu nói: - "Cảnh sắc không quan trọng, quan trọng là tâm trạng như thế nào thôi!" Mộ Dung Phi Yên quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn hắn. "Nếu không sao lại có thể tức cảnh sinh tình ra những lời này?" Mộ Dung Phi Yên cũng không bị những lời này của hắn làm cho xúc động, ánh mắt một lần nữa dời về vầng trăng khuyết bên trên, khẽ nói: "Cho đến bây giờ đây là vầng trăng đẹp nhất ta nhìn thấy." Hồ Tiểu Thiên cười ha ha một tiếng, không biết xấu hổ mà nói với Mộ Dung Phi Yên: "Đó là vì có ta bên cạnh cô." Mộ Dung Phi Yên nói: "Vốn đang tình thơ ý họa tâm tình tuyệt hảo mà chỉ vì sự sự hiện hữu của ngươi mà tụt không ít cảm xúc đâu." Hồ Tiểu Thiên phát hiện Mộ Dung Phi Yên rõ ràng cũng đã học được cách trêu chọc, so với cách nói luôn một mực nghiêm túc của nàng đích thực là một thay đổi cực lớn. Mộ Dung Phi Yên cũng ý thức được biến hóa của mình, hiểu rõ đây là do lây nhiễm Hồ Tiểu Thiên này mà ra, Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn có loại năng lực này, trên đường đi sự lạc quan và hài hước của hắn sẽ bất tri bất giác lây sang rất nhiều người, kể cả mình. Mộ Dung Phi Yên ngồi xuống cạnh hắn, ôm trường kiếm trong ngực, lúc này cũng không buông lỏng cảnh giác, khẽ nói: "Đêm nay chúng ta thay nhau canh gác, ta lo lắng kẻ bắn cung kia có thể quay lại." Hồ Tiểu Thiên gật nhẹ, thở dài nói: "Ánh trăng đẹp như vậy vốn là thời điểm đọc thơ ngâm phú tuyệt hảo, nói đến đám kia thật là mất hứng." Mộ Dung Phi Yên nhớ tới lúc hắn ở trên phố thuận miệng làm một bài thơ kinh diễm, bỗng đề nghị: "Nếu như hứng làm thơ của ngươi trỗi dậy, không bằng làm luôn một bài đi." Hồ Tiểu Thiên tủm tỉm cười nhìn khuôn mặt mềm mại của nàng: "Sao? Thử ta hả?" Nhưng trong lòng thầm nghĩ, đâu chỉ thi hứng trỗi dậy chứ, ông đây cả thú tính cũng ngo ngoe ngóc đầu dậy rồi đây." Mộ Dung Phi Yên nói: "Chẳng lẽ ngươi chỉ biết bài kia sao? À đúng rồi, chúng ta đi với nhau như vậy không nghe thấy ngươi làm thơ a? Thành thật khai báo đi, bài kia là ngươi đạo từ đâu?" Nàng cũng không nghĩ oan cho tên này, Hồ Tiểu Thiên đâu có làm thơ, căn bản chính là đi đạo văn, chỉ là không để lại dấu vết, trương đối cao minh mà thôi. Hồ Tiểu Thiên nói:" Thực sự muốn thử ta? Ra đề đi!" Tên này tràn ngập tin tưởng, đọc thuộc ba trăm bài thơ Đường, không có thì bịa ra, học thức siêu cấp sâu rộng như ta chẳng lẽ còn có thể bị cô làm khó? Mộ Dung Phi Yên nhìn về phía xa, Hồ Tiểu Thiên cho rằng nàng sẽ chỉ về vầng trăng, đã bắt đầu động não nhớ đến các bài thơ về trăng rồi. Nhưng Mộ Dung Phi Yên lại duỗi ngón tay chỉ về ngọn núi lớn phía xa: "Lấy núi lớn làm đề a! Nếu ngươi làm tốt ta thay ngươi trực đêm, nếu không được thì ngươi thay ta trực, thế nào?" Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, sau đó nhíu mày làm bộ trầm tư suy nghĩ. Mộ Dung Phi Yên cho rằng đã làm khó được hắn, không khỏi cười nói: "Đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra, ngươi nhận thua đi!" Hồ Tiểu Thiên đứng dậy đi lên hai bước, sau đó nói: "Đã có, bài thơ của ta nhất định sẽ tốt đến mức bong bóng cũng phải bốc lên." "Khoác lác!" Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ta nói ra, dù là có là bài thơ có một không hai tự cổ chí kim đi chăng nữa, cô cũng sẽ vì không muốn thay ta trực đêm mà làm trái lương tâm rồi bảo thơ ta không hay." Mộ Dung Phi Yên nói: "Nhất định sẽ không như vậy, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm." Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ta đọc bài này mà khiến cô bật cười thì coi như ta thắng, ý cô thế nào?" Mộ Dung Phi Yên thầm nghĩ, một bài thơ lại dám cược cho mình bật cười, coi bản thân là tiên thơ hả? Nếu thật là ngươi có thể làm một bài khiến ta cười , cũng coi như ngươi có thực học - ta đây cũng sẽ tình nguyện trực thay, lập tức gật đầu nói: "Được! Quyết định vậy đi!" Hồ Tiểu Thiên đứng trên khối đá to, rung đùi đắc ý nói: "Xa nhìn núi lớn đen ngòm Thượng đầu thanh mảnh hạ đầu thô Nếu một ngày kia có đảo lại Hạ đầu lại mảnh thượng đầu thô." "Xa trông ngọn núi thấy đen sì Đỉnh mảnh chân thô thấy cũng kì Ngày kia nghịch chuyển càn khôn lại Trên thô dưới mảnh có khác chi ???" Mộ Dung Phi Yên nghe đến đó không nhịn được, khanh khách cười, miệng nói: "Nói nhảm liên hết bài nọ đến bài kia, tầm thường không chịu nổi, cái này của ngươi cũng gọi là thơ...haha..." Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn nàng nói: "Cô thua rồi!" Phía dưới truyền đến thanh âm phụ họa của Lương Đại Tráng: "Tuyệt cú a, chữ chữ như châu ngọc, Xa nhìn núi lớn đen ngòm - Thượng đầu thanh mảnh hạ đầu thô - Nếu một ngày kia có đảo lại - Hạ đầu lại mảnh thượng đầu thô! Thiếu gia đại tài, Thiếu gia đại tài a!" CMN phải nói là vuốt mông ngựa không cần biết đúng sai đẹp xấu! Đạo văn thì vẫn là đạo văn như cũ, nhưng đạo văn cũng phân ra cao thấp, nếu muốn thành công chiếm được nụ cười mỹ nhân, không phải là dùng cái gì động lòng người mới đạt được mục đích, đột xuất kỳ binh, không đi vào lối mòn thông thường mới có thể đạt được hiệu quả kỳ diệu. Mộ Dung Phi Yên tuyệt đối không thừa nhận bài thơ Hồ Tiểu Thiên sáng tác là một bài thơ hay, thậm chí nàng còn không coi nó là thơ, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà bị bài thơ của Hồ Tiểu Thiên chọc cười, do đã nói trước nên bị thất bại triệt để, dù nội tâm không phục nhưng ngoài miệng vẫn phải nhận thua. Sau buổi cơm tối, mọi người sớm nghỉ ngơi, nếu như tất cả thuận lợi sẽ có thể ra khỏi phạm vi Bồng Âm Sơn, một lần nữa tới được đường bằng, cuộc hành trình cũng chuẩn bị kết thúc, về cơ bản là sẽ rất thuận lợi. Lương Đại Tráng là người đầu tiên chịu trách nhiệm trực đêm, Mộ Dung Phi Yên đi dò xét xung quanh. Hồ Tiểu Thiên cùng tiểu cô nương ngồi đối diện qua đống lửa, Hồ Tiểu Thiên thì nhìn tiểu cô nương kia, tiểu cô nương kia lại nhìn đống lửa, hai người không nói gì, chỉ nghe những nhánh cây bị ngọn lửa thiêu đốt không ngừng phát ra tiếng tí tách. Tiểu cô nương dường như có chút mệt mỏi, ngáp một cái, tựa trên mặt đá nhắm mắt lại. Con bé cảm giác Hồ Tiểu Thiên vẫn đang nhìn mình, rút cuộc không nhịn được, mở mắt ra, có chút phẫn nộ nhìn lại Hồ Tiểu Thiên: "Có phải ngươi đổ lỗi gây ra cái chết của thủ hạ ngươi cho ta không?" Hồ Tiểu Thiên hờ hững nhìn nó, cũng không nói là không phải. Tiểu cô nương cả giận nói: ""Đúng, chính xác là ta liên lụy đến các người, nhưng ta sẽ đền bù tổn thất cho các ngươi, kể cả tên thủ hạ kia sau này ta nhất định sẽ đền bù tổn thất cho hắn, cho hắn chết có ý nghĩa." Nàng tuy tính tình lạnh lùng, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ không thể nào duy trì bình thản. Hồ Tiểu Thiên nói: "Có phải trong lòng em vẫn cho rằng tính mạng của mình so với ta và so với bọn hắn cao quý hơn nhiều?" Tiểu cô nương có chút sửng sốt, chính nét mặt đã làm bại lộ tâm tư của nó, Hồ Tiểu Thiên nói: "Em không hiểu, mỗi người từ khi sinh ra đều bình đẳng không có ai cao quý hơn ai cả, không có ai có số mệnh ti tiện cả đời, chẳng qua là có người có khí vận tốt trùng hợp sinh ra trong nhà Vương Hầu." Lần này đạo lý dễ hiểu tại quá khứ mà trong bốn biển đều là đạo lý tiêu chuẩn, tới thời này nói ra trong mắt đa số người lại lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi thậm chí còn kinh thế hãi tục, Hồ Tiểu Thiên cũng không phải là cố tình lên giọng mà đây là do cảm xúc nhất thời của hắn phát ra, hắn cảm giác sâu sắc cái chết của Thiệu Nhất Giác là không đáng, nếu không trùng hợp gặp tiểu cô nương này, nếu như không phải bọn họ có thiện tâm trợ giúp, cả bọn hoàn toàn có thể yên ổn tới huyện Thanh Vân nhậm chức mà không phải cùng con bé dấn thân mạo hiểm. Tiểu cô nương không phản bác mím chặt môi, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại không ủng hộ lời này của Hồ Tiểu Thiên. Trong suy nghĩ của nó khi người ta sinh ra đã phân cao thấp, một vài cái tính mạng của dân chúng sao có thể đánh đồng với mình, trong lòng thì nó vẫn có cảm kích Thiệu Nhất Giác đấy, cũng đúng là trong lòng có điểm áy náy, nhưng lại không nhận là Thiệu Nhất Giác vì mình mà toi mạng vô ích, trái lại nó thấy loại hy sinh này đáng giá. Hồ Tiểu Thiên nói: "Em có biết tại sao lúc đầu ta cự tuyệt em không?" Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao: "Không phải vì ta sợ chết mà là không muốn bằng hữu dưới tay ta phải mạo hiểm, ta biết thân phận bọn em không bình thường, nhưng có cái chó chết gì liên quan tới ta? Vì tính mạng của em mà hy sinh một đám người?" Hắn chậm rãi lắc đầu: "Không đáng!" Tiểu cô nương dùng sức cắn môi, trong mắt nó không có phẫn nộ, mà là ủy khuất, khổ sở. Hồ Tiểu Thiên: "Không cần biết em có thừa nhận hay không, hắn vì em mới chết, ít nhất em phải cho hắn sự tôn trọng tối thiểu, ít nhất em cũng phải nhớ kỹ tên hắn!" Nói xong lời này hắn liền đứng lên đi về phía xa, tìm được một nơi xa vị tiểu cô nương này rồi chui vào chăn bông, như tiến vào mộng đẹp. Tiểu cô nương nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, cắn môi, lời này của Hồ Tiểu Thiên hiển nhiên đã động chạm đến lòng tự ái của nó, nó đứng lên đi về phía ngược lại, dường như muốn tránh xa Hồ Tiểu Thiên, tránh đống lửa kia. Bóng của tảng đá lớn bao phủ đè xuống bóng dáng nhỏ xíu của nó, tiểu cô nương càng tỏ ra nhỏ bé bất lực, nhưng ánh mắt nó lại trở nên kiên định như lúc đầu. Trong tay nó lúc nào cũng không quên giữ chặt cái túi hoa xanh của mình.