[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Nhìn Lương Đại Tráng cao lớn cường tráng như thế nhưng thật sự lá gan của gã còn bé hơn hạt cải, nhìn thấy đám người kéo ra từ trong Hoàn Thải Các gã liền sợ tới mức ôm lấy tay Hồ Tiểu Thiên mà trốn phía sau hắn, gã cầu khẩn:
- "Thiếu gia, là bọn họ lôi tôi vào, đâu có ngờ lại gặp chuyện thế này."
Hồ Tiểu Thiên trừng mắt, hắn biết rõ gã đang giả vờ vô tội, e rằng trên đường từ Bồng Âm Sơn tới Tiếp Châu ngân lượng của hắn đều bị tên nô tài này xài sạch rồi. Tình hình trước mắt đành phải đợi xong xuôi rồi mới tính sổ với gã sau.
Lương Đại Tráng lại nói:
- "Thiếu gia, Quan ấn cùng công văn bên trong hành lý đều bị bọn họ lấy đi rồi."
Hồ Tiểu Thiên gật đầu cười híp mắt, nói:
- "Vị đại thẩm này nhìn tới nhìn lui cũng không đến nỗi nào, xinh đẹp nhân hậu thế kia sao lại nói ra được mấy lời ngoan độc vậy a?"
Mộ Dung Phi Yên đi đến cạnh Hồ Tiểu Thiên nói nhỏ:
- "Bớt nói nhảm với ả, ả không phải người tốt." - Nàng đã nhìn ra đám người này là chủ chứa cùng bảo kê của Hoàn Thải Các.
Mộ Dung Phi Yên nhìn ra đương nhiên Hồ Tiểu Thiên cũng nhìn ra, nhưng trước mắt vẫn còn chút phức tạp, nếu thật sự phải đánh nhau hắn cũng không sợ vì đã có Mộ Dung Phi Yên bên cạnh, việc quan trọng chính là lấy lại Quan ấn cùng công văn.
Tú bà liếc đôi mắt nhỏ đánh giá Hồ Tiểu Thiên, loại nhân vật như ả rành rỏi nhất chính là đánh giá người khác, từ tướng mạo, khí chất, cử chỉ lời ăn tiếng nói của đối phương là có thể suy ra trong túi họ có bao nhiêu ngân lượng, về phần Lương Đại Tráng là do thủ hạ của ả nhìn bậy không có liên quan tới ả.
Tú bà cười lên khanh khách, thanh âm quang quác như gà mái mẹ gọi con khiến Hồ Tiểu Thiên than thầm trong bụng, Hoàn Thải các theo cái dâm đồ Sử Học Đông kia đưa cho mình là vô cùng nổi danh. Dùng vòng tròn đánh dấu hẳn hoi thì chắc hẳn là nơi trăng gió có tiếng, nhưng nhìn vẻ ngoài của tú bà này dường như quá kém. Một tú bà như thế thì dưới tay lấy đâu ra mấy em xinh tươi? Xem ra lời đồn đại chưa hẳn là đúng, hoặc là tên cẩu nô tài Sử Học Đông này cố ý hại mình, cố ý nói dối? Được lắm, đợi lão tử về Kinh sẽ tìm ngươi tính sổ a
Tú bà tiếp tiếp tục cái giọng dẻo nhẹo:
- "Vị công tử này anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, khí độ bất phàm lại cao lớn uy mãnh, chắc hẳn là một đại nhân vật, so với tên mập hạ lưu hèn mọn chết bầm kia thật sự là khác một trời một vực đó mà."
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- "Nhãn quang của đại thẩm tốt lắm đó, gã mập chết bầm mà đại thẩm gọi kia chính là tùy tùng của ta, cho hỏi hắn đã làm gì mà bị các người đánh hội đồng như cái đầu heo thế?"
Tú bà cười lên khanh khách, chiếc khăn thơm trong tay còn vung vẩy phấp phới về trước một cái, ôi thôi không làm còn đỡ, mụ vừa làm động tác này mọi người thiếu chút nữa là nôn hết đồ ăn trong bụng ra
- "Công tử, cậu cứ một tiếng đại thẩm hai tiếng đại thẩm thiệt kỳ quá chừng, người ta là Hương Cầm, năm nay hai mươi bảy tuổi , nếu thấy hợp ý thì kêu ta một tiếng Cầm tỷ được rồi."
Hồ Tiểu Thiên ha ha cười nói:
- "Hay lắm, vừa rồi ta gọi là đại thẩm chẳng qua khách sao thế thôi, kỳ thật làm gì có đại thẩm nào xinh đẹp đầy đặn phúc hậu như Cầm tỷ đây chứ, "châu tròn ngọc sáng" bốn chữ này là thích hợp nhất a."
Hương Cầm xấu hổ đan hai tay lại mà cường điệu che trước bộ ngực cũng cường điệu không kém, õng ẹo nói với hắn:
- "Công tử thật là biết ăn nói đó nha, cứ làm trái tim người ta đập loạn cả lên, không biết cao tính đại danh của công tử đây là...?"
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- "Ha ha Cầm tỷ thật là thông minh, ta đúng là họ Cao, tên độc một chữ Minh, vậy mà tỷ cũng đoán được."
- "Phải không đó?" Hương Cầm kinh ngạc rồi cùng cười hì hì với Hồ Tiểu Thiên, cả hai một xướng một họa rất đồng điệu sôi nổi, hoàn toàn chẳng để ý mọi người xung quanh. Đội ngũ hai bên ngơ ngác không biết cả hai đang diễn trò gì, dân chúng cứ tưởng được xem một màn sao hỏa đụng vào trái đất ầm ĩ náo nhiệt, nhưng đột nhiên song phương lại biến chiến tranh thành tơ lụa, mới đây đã đàm phán cầu hòa rồi.
Hương Cầm nói tiếp:
- "Cao công tử à, ta với cậu thật là có duyên, đúng ra mà nói đánh chó phải nhìn mặt chủ, vừa rồi ta đánh gã kia thật là không phải a."
Hồ Tiểu Thiên cười cười:
- "Người không biết không có tội, cả hai ta vừa rồi đều không biết chuyện. Cầm tỷ, thật ra có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, không cần thiết phải dùng đến bạo lực, tỷ nói có phải hay không?"
- "Cao công tử..."
- "Cứ gọi Cao huynh đệ là được!"
Hương Cầm cười đến híp mắt:
- "Cao huynh đệ, nói thật tỷ rất ghét đánh đánh giết giết, đệ cũng biết ta là nữ lưu nên ghét nhất là động đao động thương, nhưng con chó này của đệ thật sự quá đáng a."
Lương Đại Tráng rút sát đầu vào vai không nói gì, cho tiền gã cũng không dám.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- "Cầm tỷ nè, hắn là tùy tùng của đệ, nhưng cũng là một người bình thường, có lúc sai lúc đúng, xin Cầm tỷ lưu chút tình cảm, nể mặt đệ bỏ qua lần này nha."
Hương Cầm càng cười lớn, giơ cái tay mập mạp ra phía sau, lập tức có một gã bảo kê cầm côn gỗ tới, ả liền đổi thái độ:
- "Còn khuya, trong đầu ngươi nghĩ bọn ta toàn là đồ ngu sao? Người đâu, đem Tiểu Cửu Cửu ra đây!"
Lập tức có người đưa qua cho ả một cái tiểu cửu cửu, cái gì là tiểu cửu cửu, đó đơn giản chỉ là cái bàn tính, Hương Cầm tay cầm bàn tính bắt đầu gảy liên hồi:
- "Tại quán của ta ăn một bữa cơm, sáu chay tám mặn, bốn món tráng miệng, hai bát canh thang, tổng cộng năm mươi tám lượng bạc, khui một bình Nữ Nhi Hồng ba mươi năm thêm sáu mươi tám lượng, hai bình trà thượng hạng Long Tĩnh thêm ba mươi ba lượng, bốn vị cô nương hầu rượu đều là nhất đẳng mỹ nữ tại Hoàn Thải Các tính giá hữu nghị mỗi cô hai trăm lượng, cộng thêm tiền bồi thường bàn ghế bị hỏng tạm coi như sáu mươi lượng nữa, hết thảy một nghìn lẻ mười chín lượng tròn."
Đừng nhìn ngón tay ả thô ngắn mà coi thường, khả năng gảy bàn tính quả thật đã đến mức lô hỏa thuần thanh liên miên không dứt, linh động như gió vậy. Hương Cầm tính toán xong xuôi thì chuyển cặp mắt ti hí nhìn về Hồ Tiểu Thiên:
- "Hôm nay Cao huynh đệ tự mình đến đây nên ta không thể không nể mặt, mười chín lượng lẻ kia ta không tính, chỉ cần đưa ra một ngàn lượng thì chuyện cũ coi như xí xóa."
Hồ Tiểu Thiên chửi thầm trong bụng, mẹ nó sao không kề dao vào cổ ta luôn đi, hai trăm lượng bạc một đứa hầu rượu? Hồ Tiểu Thiên nhìn sang Lương Đại Tráng, cái tên dâm tiện này còn gọi một lúc bốn đứa.
Lương Đại Tráng đau khổ nói với hắn:
- "Thiếu gia à... thiếu gia... tôi không có làm gì hết, chỉ là cầm tay chút đỉnh thôi..."
Bỗng trước cửa vang lên tiếng của ai đó:
- "Khoác lác, ngươi còn hôn lên mặt ta..."
Hồ Tiểu Thiên quay đầu nhìn lại thì thấy bốn nữ tử trang điểm rất đậm đang đứng ngoài cửa, trông không khác gì dì hai Trư Bát Giới của hắn, khẩu vị của Lương Đại Tráng cũng thật đặc biệt, mặt hàng như thế này cũng xuống tay cho được.
Mộ Dung Phi Yên hừ lạnh bồi thêm một câu:
- "Thượng bất chính, hạ tất loạn!"
Tuy nàng cùng phe với Hồ Tiểu Thiên, đều lên án hành động của Lương Đại Tráng, nhưng câu nói vừa rồi chẳng khác nào mắng luôn cả hắn.
Nhĩ lực Hương Cầm cực kỳ linh mẫn, nghe rõ ràng mấy lời vừa rồi của Mộ Dung Phi Yên, ả tiếp tục đưa ra bộ dáng lẳng lơ mà khó dễ:
- "Muội muội nó thế ta không đồng ý, nhân vật như Cao huynh đệ đây sao lại có thể đánh đồng với thằng mập chết bầm kia chứ?"
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- "Đúng lắm, chuyện của Lương gia chẳng liên quan tới đệ, một ngàn lượng nói nhiều không nhiều nhưng nói ít cũng không ít, Cầm tỷ, chuyện tiền bạc tạm gác qua một bên, không biết hành lý của đệ hiện tại ở chỗ nào vậy?"
Hương Cầm mở trừng hai mắt:
- "Hành lý? Hành lý nào? Thằng mập này một cắc cũng không có thì lấy đâu ra hành lý?
Lương Đại Tráng nói:
- "Tôi rõ ràng đem theo một bọc hành lý nhưng đã bị các người cướp mất."
Hương Cầm khanh khách cười nói:
- "Thằng mập chết bầm, cướp của ngươi á? Cướp là trọng tội đừng có nói bừa, Hoàn Thải Các chúng ta từ lúc khai trương đến bây giờ đều là làm ăn đàng hoàng, tuân thủ pháp luật chưa hề làm gì bậy bạ, nếu không sao có thể cường thịnh ba mươi năm nay? Ngươi đi hỏi thử xem, thu nhập của Hoàng Thải Các mỗi ngày khoảng trên vạn lượng, có đem một đống trân châu mã não ra trước mắt mấy cô nương ở đây cũng chưa chắc để ý, cái bao vải của ngươi á, ai thèm để vào mắt?"
Lương Đại Tráng nói không lại ả, giương mắt sang cầu cứu Hồ Tiểu Thiên:
- "Thiếu gia, cái bọc đó thật là do bọn họ cướp đi đó!"
Hồ Tiểu Thiên đang định mở miệng thì Mộ Dung Phi Yên bên cạnh đã mất hết kiên nhẫn, dựng ngược chân mày lá liễu, nói:
- "Mở thanh lâu, làm ăn gian dối, cố ý bắt chẹt, ỷ thế hiếp người, thức thời thì mau giao đồ ra đây, nếu không thì..."
- "Nếu không thì sao?"
- "Nếu không ta lập tức lôi các ngươi lên quan phủ nói chuyện!"
Hương Cầm cười lớn, dáng vẻ rất khinh thường, ả lắc lắc bàn tính trong tay rồi nói:
- "Đi thì đi, ta cũng muốn xem thử ở cái Tiếp Châu này ai dám động đến Hoàn Thải Các."
Hồ Tiểu Thiên vốn không muốn làm lớn chuyện, ý định của hắn là lấy quan ấn cùng công văn về trước rồi mới tính tiếp, bà cô Mộ Dung này lại không hiểu ý, bực bội chịu không nổi mà phát tác. Hồ Tiểu Thiên đành cười cười:
- "Có gì từ từ nói, mọi người đừng làm tổn thương hòa khí."
Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng nói:
- "Giữ hòa khí với đám hạ nhân này có khác gì tự hạ thấp bản thân."
Hương Cầm nghe nàng nói như vậy liền giận tím mặt, dáng vẻ cười cợt nãy giờ biến mất trong khoảnh khắc, đôi mắt hí lộ ra vẻ hung dữ:
- "Tiện nhân, mày nói ai?" - Vừa nói ả vừa tiến lên một bước giơ nắm tay phải đánh vào ngực Mộ Dung Phi Yên.
Quyền kình phát ra làm cho mọi người sợ hãi, dù mục tiêu không phải Hồ Tiểu Thiên nhưng hắn cũng bị quyền phong làm cho không mở mắt nổi, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Hương Cầm trắng trắng mập mập, bộ dáng mười phần con buôn thế kia không ngờ cũng là một tay cao thủ.
Mộ Dung Phi Yên nheo hai mắt lại tung ra một quyền, binh một tiếng, hai đấm đụng nhau khiến cả hai chấn động, nhìn sơ qua có vẻ hai người ngang nhau, nhưng thực tế Hương Cầm mượn thế vọt tới, cộng thêm thể trạng ả to lớn hơn Mộ Dung Phi Yên, ả chiếm hết tiên cơ mà vẫn không đánh lui được nàng, đủ thấy võ công Mộ Dung Phi Yên vẫn cao hơn ả một bậc.
Tay trái Mộ Dung Phi Yên rút trường kiếm ra, leng keng đâm thẳng tới cổ họng Hương Cầm, nàng phán đoán tất cả tay chân của Hoàn Thải Các đều nghe lệnh của Hương cầm, nếu muốn khống chế cục diện thì nhất định phải chế trụ Hương Cầm trước tiên.
Đừng tưởng Hương Cầm mập mạp mà chậm chạp, ngược lại động tác của ả rất mau lẹ, thân hình vừa ngửa ra sau tránh kiếm đâm tới vừa giơ bàn tính trong tay đánh vào thân kiếm, bàn tính không lớn nhưng được đúc từ thép ròng, phân lượng rất nặng, vừa điểm nhẹ đã đánh bạt thân kiếm qua một bên.
Mộ Dung Phi Yên thuận thế thu lực, thanh kiếm nhẹ nhàng kéo một đường vòng cung rồi đâm ngay vào hông bên phải của Hương Cầm.
Lúc này, bên trong Hoàn Thải Các đột nhiên truyền ra một giọng nói mềm mại uyển chuyển:
- "Hương Cầm không được vô lễ, ai lại tiếp khách bằng đao kiếm thế kia?"
Hương Cầm nhanh chóng triệt thoái về sau hai bước, dừng động tác phản kích lại, bàn tính dấu ra đằng sau run lên ào ào, nụ cười lại nở trên môi:
- "Chỉ là đùa giỡn một chút thôi."
Mộ Dung Phi Yên cất kiếm vào vỏ, mấy chiêu vừa rồi nàng sử ra đã dùng mười phần công lực, đâu chỉ đùa giỡn như Hương Cầm nói, tú bà này của Hoàn Thải Các tuyệt không đơn giản, nếu cả hai giao đấu thực sự e rằng trong vòng trăm chiêu khó phân thắng bại.
Hồ Tiểu Thiên đảo mắt nhìn lên trên lầu, một thiếu nữ váy hồng yêu kiều duyên dáng đang đứng ở lầu ba, lụa mỏng che mặt, lông mày như xuân sơn, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Hồ Tiểu Thiên, dù đứng cách khá xa nhưng hắn có thể cảm giác được đôi mắt đáng yêu đấy giống như mưa xuân nhẹ nhàng chảy vào trong lòng.
Hồ Tiểu Thiên khẽ cười đáp lại, tuy không biết nàng là ai, nhưng là chủ nhân của Hương Cầm thì địa vị tại Hoàn Thải Các rõ ràng không phải đơn giản.
Nữ nhân áo hồng cũng không dừng lại quá lâu, sóng mắt khẽ đảo qua chỗ Hồ Tiểu Thiên rồi quay người rời đi.
Không lâu sau, một tiểu tỳ áo xanh đi lại bên cạnh Hương Cầm nói thầm mấy câu, ả nhẹ gật đầu rồi nói với Hồ Tiểu Thiên:
- "Cao lão đệ, tiểu thư nhà ta nói rằng sẽ trả lại hành lý cho ngươi, nhưng chỗ ngân lượng kia thì một xu cũng không thể thiếu."
Mộ Dung Phi Yên cả giận:
- "Còn muốn đòi tiền sao?"
Hương Cầm nói:
- "Ngươi nói gì cũng được, nhưng nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì sao nhỉ? - Ả chuyển mắt sang Hồ Tiểu Thiên, nói đầy thâm ý - "Thì sao đây Hồ đại nhân?"
Hồ Tiểu Thiên nghe ả nói như vậy thì hiểu rõ bọn họ đã xem qua quan ấn cùng công văn, tra rõ ràng thân phận của hắn, nếu sự tình ở đây biến lớn, những thứ khác không nói, chỉ với việc thủ hạ của mệnh quan triều đình đến chốn ăn chơi này cũng đủ khiến hắn gặp rắc rối, nghĩ vậy, Hồ Tiểu Thiên đành cười trừ:
- "Cầm tỷ, hiện giờ ta không có mang nhiều tiền như vậy."
Hương Cầm nói:
- "Tiểu thư chúng ta tin tưởng cậu sẽ không quỵt nợ, trước mắt để lại vài chữ đi, sau này có tiền quay lại trả là được."
Hồ Tiểu Thiên nghe thấy cũng hợp lý, cho nên gật đầu đồng ý:
- "Tốt, cứ làm như vậy."
Hương Cầm cho người giải tán đám đông, rồi dẫn nhóm người Hồ Tiểu Thiên đi vào một hành lang bên trong Hoàn Thải Các, bên trong sớm đã chuẩn bị giấy mực, bọc hành lý bị cướp đi lúc trước cũng nằm ở đấy.
Hồ Tiểu Thiên kiểm tra một lượt, ngoài lương khô cùng ngân lượng đều bị Lương Đại Tráng làm mất, còn lại quan ấn cùng công văn đều nguyên vẹn, hắn lập tức yên tâm, thêm nữa, làm hắn mừng nhất chính là bộ đồ nghề giải phẫu do đương gia Lý Dật Phong của Dịch Nguyên Đường đưa cho hắn vẫn còn đó.
Hồ Tiểu Thiên cầm bút lông trên tay chuẩn bị sẵn sàng, Hương Cầm bên cạnh thúc giục:
- "Ngươi ghi rõ là hôm nay thiếu nợ Tịch Nhan cô nương của Hoàn Thải Các một ngàn lượng bạc ròng, trong vòng ba năm sẽ trả đầy đủ cả vốn lẫn lời."
Hồ Tiểu Thiên nghe thấy hai chữ "Tịch Nhan" thì khẽ giật mình, trong đầu nghĩ tới nữ nhân áo hồng lúc nãy, Tịch Nhan chắc hẳn là tên của nàng. Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, bắt đầu hí hoáy hạ bút, bút bi thì hắn viết tốt, chứ bút lông thì chịu thua, tập luyện lâu nay cũng không cải thiện được chút nào, người khác không nói gì chứ Mộ Dung Phi Yên thì thất vọng tràn trề, nàng vốn tưởng hắn cầm kỳ thi họa không chỗ nào không thông, nay nhìn thấy bút pháp như vậy thì không khỏi mất hình tượng.
Hồ Tiểu Thiên dùng bút lông viết chữ cũng không khác gì không trâu bắt chó đi cày, ai bảo hắn đã dùng hết trơn bút chì. Viết xong xuôi, hắn đang không biết nên đề tên Cao Minh hay Hồ Tiểu Thiên thì Hương Cầm đã móc quan ấn ra, xem bộ muốn đóng vào chỗ đề tên trên giấy nợ. Nếu thân phận đã bại lộ hà tất còn phải che giấu để người khác cười cho. Nghĩ vậy, Hồ Tiếu Thiên ký tên hắn lên giấy, cũng chỉ là giấy nợ thôi mà, có phải giấy bán thân đâu? Một ngàn lượng trả trong ba năm không phải là vấn đề lớn, bất quá nhìn qua tiền lãi, đâu có cao, mỗi năm ba phần thôi mà. (ND: ba mươi phần trăm mỗi năm, ít nhỉ)
Hương Cầm đóng quan ấn lên trên, chứng thực một cái giấy ghi nợ hoành tráng.
Hồ Tiểu Thiên nhìn tình cảnh trước mắt mà dở khóc dở cười, hắn không ngờ nổi lần đầu sử dụng quan ấn là để ghi giấy nợ, lại còn ở trong một nơi như thế này, về phần chủ nợ thậm chí còn không chính thức lộ diện.
Hương Cầm tỉ mỉ xem qua giấy nợ, sau đó mới vui vẻ nói:
- "Coi như đệ hiểu chuyện đó."
Hồ Tiểu Thiên cười mỉm:
- "Cầm tỷ, đợi ta an định sẽ lập tức sai người trả tiền cho tỷ." - Một ngàn lượng với hắn không phải số lớn, nhưng hiện giờ quả thật không thể xoay ra.
Lúc này, Hương Cầm lại tỏ vẻ nhiệt tình hẳn:
- "Không vội không vội, hiện giờ chúng ta chưa cần dùng, khi nào cần, sẽ ghé ngang huyện Thanh Vân tìm đệ." - Ánh mắt ả lại chuyển thành giận dỗi: -"Con người đệ đệ thật không thành thật, lại còn Cao với chả Minh."
Hồ Tiểu Thiên cười khan mấy tiếng, nhất thời không hiểu nổi mục đích của đám người này. Chẳng qua tình huống trước mắt nếu làm lớn thì rất không có lợi cho hắn, lấy về được quan ấn cùng công văn là quan trọng nhất.
Sau khi thu thập xong hành lý Hồ Tiểu Thiên lập tức phủi đít bỏ đi, hiển nhiên là không muốn lưu lại để tránh đêm dài lắm mộng, Hương Cầm cũng không có ý giữ hắn lại nữa.