[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 68 : Xấu hổ không còn mặt mũi\


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Mộ Dung Phi Yên hành lễ nói: "Vạn phu nhân, vừa nãy tôi nghe thấy bên này truyền đến động tĩnh, cho rằng đã có chuyện xảy ra, cho nên mới sang đây xem sao. Sang rồi mới biết Tam thiếu nãi nãi bị bệnh, đang chuẩn bị chạy ra gọi người hỗ trợ, không ngờ được phu nhân đã tới rồi." Trên mặt Vạn phu nhân tràn đầy hồ nghi nhìn vào Mộ Dung Phi Yên: "Bị bệnh? Từ trước tới giờ cũng không thấy Nhạc Dao có bênh gì mà!". Mộ Dung Phi Yên nói: "Vậy Vạn phu nhân đêm khuya tới đây có chuyện gì vậy?" Vạn phu nhân nói: "Ta nghe thấy tiếng kêu cứu, cho nên mới chạy sang đây." Nói xong hai mắt bà khẽ chuyển: "Nơi này là nhà của ta, bộ đầu Mộ Dung cô đến chuyện này cũng quản, vậy có phải là quản hơi rộng hay không?" Mộ Dung Phi Yên nói: "Trước khi Đại nhân nhà tôi đi đã có phân phó, qua nửa đêm, thì cho dù có là ai cũng không được ra ngoài, chẳng lẽ Vạn phu nhân đã quên mất điều này?" Vạn phu nhân hừ lạnh: "Ở nhà của chính mình mà Lão nương cũng không có quyền đi lại sao? Quả là chuyện nực cười!" Nói xong, bà liền phất tay áo, vượt qua người Mộ Dung Phi Yên, trực tiếp đi vào trong phòng Nhạc Dao. Mộ Dung Phi Yên thầm kêu không ổn, lại nhìn thấy hai tên gia đinh định bước vào theo, cô liền bước nhanh lên chắn trước cửa, ngăn trở mấy người Vạn phu nhân: "Tam thiếu nãi nãi đã nghỉ ngơi rồi, Vạn phu nhân, vẫn là mời bà trở về cho." Vạn phu nhân cả giận nói: "Con dâu lão nương bị bệnh, thân là mẹ chồng, đến vào thăm một chút cũng không được sao?" Mộ Dung Phi Yên càng ngăn trở không cho bà vào, thì bà lại càng nghi ngờ. Vạn phu nhân quay lại nói với bốn gã gia đinh: "Các ngươi chờ ở bên ngoài, ta vào đó xem sao!" Đến nước này thì Mộ Dung Phi Yên có ngăn trở cũng không được nữa rồi, nên cô cũng đi theo Vạn phu nhân vào trong phòng. Trong bóng tối vang lên thanh âm suy yếu của Nhạc Dao: "Mẹ đã đến rồi ư.... Con dâu nhiễm bệnh trong người, không thể đứng dậy nghênh đón..." Vạn phu nhân "ừ" nhẹ, nha hoàn thiếp thân của bà cầm đèn lồng bước đến trước bàn châm đèn lên, trong phòng lập tức sáng bừng. Vạn phu nhân liếc thoáng qua xung quanh căn phòng, cũng không có phát hiện chút khác thường nào. Bà chậm rãi đi đến trước giường Nhạc Dao đang nằm, nhìn thoáng qua cô và thấp giọng nói: "Con bệnh có nặng lắm không?" Nhạc Dao lắc đầu, vì lo lắng để lộ chuyện trong chăn còn giấu người, nên khi nằm, thân thể mềm mại khẽ dịch sát về phía Hồ Tiểu Thiên. Cô bỗng nhiên cảm giác Hồ Tiểu Thiên ở sau lưng hình như có phản ứng. Lòng bàn tay hắn đang đặt trên eo nhỏ của cô tự nhiên trở nên nóng bừng. Tâm hồn thiếu nữ của Nhạc Dao chấn động, chẳng lẽ tên kia chọn ngay lúc này để tỉnh sao? Trong lòng cô vừa thẹn vừa sợ, nếu như mẹ chồng phát hiện bí mật trên giường thì chỉ sợ chính mình chẳng còn đường nào chối cãi nữa rồi. Cũng may là Vạn phu nhân không có tiến đến gần hơn nữa, bà quay người đến ngồi xuống bên cạnh bàn, rồi lạnh lùng nói: "Bộ đầu Mộ Dung, ta có hai câu muốn nói riêng cùng con dâu!" Mộ Dung Phi Yên hiểu rõ, người ta rõ ràng muốn mình tránh đi đây mà. Nữ chủ nhân của Vạn gia đã lên tiếng thì cô đương nhiên không thể cự tuyệt rồi, nên cô bèn chắp tay nói: "Vạn phu nhân, vậy tôi xin ra ngoài trước!" Vạn phu nhân nói: "Cô hãy quay về nghỉ ngơi đi, lão nương sẽ để cho Tử Lăng ở lại chiếu cố con ta." Mộ Dung Phi Yên lên tiếng đáp ứng, rồi quay người đi ra ngoài. Trái tim Nhạc Dao thấp thỏm không ngừng. Mộ Dung Phi Yên cứ như vậy mà đi sao? Chẳng lẽ cô ta thật sự muốn vung tay mặc kệ. Nếu như chỉ có một người là chính mình thì còn không nói, đằng này trên giường còn đang giấu thêm một nam nhân ah. Mình đúng là ngu mà! Vừa rồi rõ ràng có thể giấu hắn vào một chỗ khác, sao lại đần độn mà nhét hắn lên giường ah! Tay tên này rõ ràng còn đang đặt trên ngực chính mình. Đến tột cùng là tên này cố ý hay là do vô tình đây? Đợi đến khi Mộ Dung Phi Yên cùng với nha hoàn thiếp thân Tử Lăng ra cửa, Vạn phu nhân mới nói: "Nhạc Dao, Vạn gia chúng tôi đối với cô không tệ phải không?" Nhạc Dao nói: "Mẹ, người cùng với cha đối với Nhạc Dao ân trọng như núi." Vạn phu nhân cười lạnh mà nói: "Không cần phải nói những lời trái lương tâm như vậy, lão nương tuy rằng lớn tuổi, nhưng mà con mắt vẫn còn chưa có hỏng, lỗ tai cũng còn chưa có điêc. Trong lòng cô đang nghĩ cái gì, ta và cô đều hiểu rõ cả!" Nhạc Dao nói:"Mẹ à, con dâu đối với Vạn gia không hề mảy may có chút ý đồ xấu nào!" Quả thật trong cô vẫn lòng không ngừng thấp thỏm, vì dù sao trên giường còn đang giấu một tên nam nhân, nếu như bị mẹ chồng bắt được, chỉ sợ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được hết tội. "Cô có ý đồ xấu cũng được, không có ý đồ xấu cũng được, từ khi cô gả vào Vạn gia chúng tôi, thì Vạn gia liền không có một ngày bình yên. Cô ở lại Vạn gia chúng tôi cũng không phải là muốn giữ gìn cái thanh danh trinh tiết liệt nữ. Tôi đây vốn đã muốn thành toàn cho cô, trước kia đã vạch ra cho cô một con đường, nhưng cô cũng không nhận!" Trước kia Vạn phu nhân từng để cho Nhạc Dao chọn một trong hai là uống thuốc độc hoặc treo cổ tự tử, nhưng may mà Hồ Tiểu Thiên đã kịp thời ngăn trở. Hồ Tiểu Thiên trốn ở trong chăn nghe được rõ ràng, trong lòng thầm mắng Vạn phu nhân ác độc, Nhạc Dao có chọc giận đến bà hay sao, mà không thể để cho cô một con đường sống? Nhạc Dao rưng rưng nước mắt mà nói: "Mẹ à, không phải là con dâu sợ chết, mà do con dâu đã nhận được đại ân đại đức từ cha mẹ, vẫn còn chưa kịp báo đáp..." Vạn phu nhân cắt ngang lời cô, nói: "Nếu như cô thực sự muốn báo đáp tôi, thì đã không sống đến tận bây giờ rồi." Bà tiếp tục đứng lên nói: "Phía nam thành có tòa Tế Từ Am, Am Chủ Minh Kính sư thái là bạn tốt của tôi, nếu như cô suy nghĩ cho Vạn gia chúng tôi thì hãy đến đó dốc lòng mà tu phật." Nhạc Dao "ừ" nhẹ, mặt tái không nói nên lời. Vạn phu nhân nói xong chuyện này thì dường như cũng đã thoải mái hơn, bà nhẹ nhàng thở dài rồi đứng dậy rời đi. Nha hoàn thiếp thân Tử Lăng cũng cùng bà đi luôn, hình như đã quên mất phải ở lại chiếu cố cho thiếu nãi nãi. Nhạc Dao nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, nhìn qua ngọn đèn dầu lập lòe, không khỏi thấp giọng khóc òa. Một đôi tay hữu lực từ phía sau ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng ôm chọn cô vào trong lòng. Nhạc Dao lúc này mới biết được Hồ Tiểu Thiên đã tỉnh, không biết vì cái gì, cô cảm giác cái ôm ấp nhẹ nhàng của Hồ Tiểu Thiên mới chính là bến cảng an toàn nhất, nên liền quay người nhào vào trong ngực của hắn. Mỹ nhân trong ngực, loại cảm giác tiêu hồn sảng khoái này khiến cho Hồ Tiểu Thiên nổi lên phản ứng sinh lý. Cảm giác hoàn toàn là do tâm, vừa rồi Nhạc Dao hung hăng cắn vào chỗ kín tên này nhưng cũng không có làm thương đến căn bản, chỉ hơi đau một chút, chắc là do đã bị cắn rách da. Hai người ôm chặt lấy nhau, Hồ Tiểu Thiên phải chịu cả đêm lăng nhục, cuối cùng cũng đã có được một chút hồi báo. Nhạc Dao đã chủ động đưa hàng đến tận cửa, có lý nào Hồ Tiểu Thiên lại bỏ qua sao? Thằng nhãi này vừa ôm lại vừa sờ, bỏ ra chút vốn, giờ lãi lại không ít ah. Nhạc Dao một mặt cần sự an ủi, một mặt do còn chút xấu hổ với chuyện vừa nãy cùng Hồ Tiểu Thiên, nên cũng không có ý tứ cự tuyệt. Nhưng mà tên nhãi Hồ Tiểu Thiên chính là một tên được một lại muốn chiếm thêm mười. Ban ngày Nhạc Dao giả bộ bất tỉnh, bị hắn nhìn thấu, cho nên không có thừa dịp mà vào. Bây giờ tiểu quả phụ Nhạc Dao chính là đang chủ động cần yêu thương, nếu không có chút phản ứng thì còn là nam nhân nữa sao? Huống chi đêm nay tên này đã bị hai cô nàng Mộ Dung Phi Yên và Nhạc Dao hà hiếp, thương tích đầy mình, bây giờ ăn lại chút lợi lót dạ cũng là chuyện đương nhiên. Hồ Tiểu Thiên ôn nhu khẽ nâng cằm Nhạc Dao, rồi không chút khách khí hôn lên đôi môi cô. Một mặt cũng là do hai người da thịt kề nhau, Nhạc Dao bị tên trêu trọc đến ý loạn tình mê, một mặt là do tác dụng của thuốc mê lúc nãy vẫn còn chưa tan hẳn. Nên Nhạc Dao nhẹ "anh!" một tiếng, chẳng những không có trốn tránh, mà ngược lại càng ôm hắn chặt hơn. Sở trường lớn nhất của Hồ Tiểu Thiên chính là cho dù có trong hoàn cảnh nào cũng sẽ không bị tình dục làm choáng váng đầu óc. Thằng này cũng rõ ràng tình cảnh hiện tại của chính mình. Tuy rằng đang ôm mỹ nữ đẳng cấp hại nước thương dân, nhưng chỉ là chiếm chút lợi tức, nhân lúc tác dụng của thuốc còn chưa tan hẳn. Cho dù nâng kiếm xông trận thì đoán chừng cũng sẽ không gặp phải sự phản kháng quá mãnh liệt. Nhìn bộ dáng ý loạn tình mê của Nhạc Dao, chắc hẳn cả người đều đã mềm nhũn rồi, phòng tuyến tâm lý cũng đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng mà đây vẫn còn ở trong Vạn phủ ah, tám chín phần mười Mộ Dung Phi Yên đang ở ngay bên ngoài, mặc dù ôm ấp thân hình trắng nõn mềm mại, chiếm chút lợi tức còn được, chứ thật sự mà nuốt trọn mỹ nhân thì quả thật giờ không phải lúc. Hồ Tiểu Thiên khẽ vươn tay, luồn qua cổ áo thăm dò đôi bông đào mềm mại trước ngực Nhạc Dao, niết nhẹ, véo nhẹ... Nhạc Dao mắc cỡ, cố vùi sâu khuôn mặt vào ngực y. Đúng lúc này, Hồ Tiểu Thiên lại nói: "Nhạc Dao cô nương, nàng tỉnh dậy đi, ta phả đi rồi!". Thằng này nói xong, liền thật sự buông Nhạc Dao ra, vén chăn ngồi dậy. Cảm giác bây giờ của Nhạc Dao so với lúc trước bị Mộ Dung Phi Yên dội hẳn một chậu nước lạnh vào mặt còn khó chịu hơn. Cái tên này dở chứng à? Sờ, mó người ta đến nhũn hết cả người ra, giờ đột nhiên lại nói thế? Rõ ràng là một tên háo sắc, chiếm hết tiện nghi rồi, lại còn giả bộ quân tử? Nhưng trong lòng cô lại không có một chút bất mãn nào, rõ ràng còn có chút lưu luyến. Chính khi Nhạc Dao ý thức được suy nghĩ của mình, thì xấu hổ đến nỗi đỏ bừng khuôn mặt, từ khi nào mà cô lại có thể có những ý nghĩ không đúng đạo nghĩa như thế cơ chứ? Loại nam nhân như Hồ Tiểu Thiên này quả thật cũng không có nhiều, thằng này mới vừa mặc xong quần lót bước xuống dưới giường, thì nghe được hai tiếng gõ nhẹ phía cửa sổ, rồi từ ngoài truyền đến thanh âm của Mộ Dung Phi Yên: "Các nàng đều đã đi hết rồi!" Hồ Tiểu Thiên cố lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ta kháo, cũng may bổn thiếu gia tại thời khắc mấu chốt vẫn còn kiềm chế được bản thân, không có làm ra chuyện gì, nếu không, chả phải đã để cho cô ả Mộ Dung Phi Yên này thấy hết rồi à! Hồ Tiểu Thiên nhìn sang Nhạc Dao, liền thấy cô nàng mắc cỡ, mặt đỏ lựng do thiếu khí vẫn cố chui tọt vào trong chăn, rõ ràng là xấu hổ không dám nhìn mặt mình nữa mà. Tên này vẫn còn tương đối hiểu lòng phụ nữ, thẹn thùng cùng thương tâm tuyệt đối là hai việc khác nhau. Thằng cha còn cố ý bước lại gần giường, vỗ nhẹ làn eo nhỏ nhắn hở ra ngoài chăn của Nhạc Dao: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng. Đúng rồi, chuyện xảy ra đêm nay, nàng tuyệt đối đừng nói với ai." Hồ Tiểu Thiên nói xong liền đi ra, Nhạc Dao nghe được tiếng cài cửa, lúc này mới ngồi dậy, dưới ánh sáng lập lòe hiện ra thân thể tuyệt mỹ, bởi vì thở hào hển, nên bộ ngực của nàng cũng phập phồng kịch liệt. Cho dù có dùng hai chữ "Chật vật" cũng không thể diễn tả hết cảnh ngộ đêm nay của Hồ Tiểu Thiên. May mắn mà cái quần lót này còn đủ chắc chắn, nếu không thì đến cái khố cuối cùng có khi giờ cũng chẳng còn. Cái cảm giác bị người lấy hết quần áo, quả thật không thể nào tự nhiên được, tên này đi đường chỉ dám nhìn xuống đất. Mộ Dung Phi Yên cũng chả dám nhìn hắn, kỳ thật cô vẫn còn đang chột dạ. Mặc dù lúc nãy đã đổ hết mọi chuyên lên người Nhạc Dao, nhưng mà việc lột quần áo của Hồ Tiểu Thiên cô cũng có phần, hơn nữa cái dấu răng trên ngực hắn ta kia, mới nhìn đã biết là kiệt tác của cô rồi. Chỉ có cái dấu răng trên quần lót của Hồ Tiểu Thiên vẫn còn khiến cô cực kỳ khó chịu, rốt cuộc là tại do cô hay là kiệt tác của Nhạc Dao đây? Nếu quả thật là do cô làm ra, chỉ sợ cả đời này cô không thể ngẩng nổi đầu trước mặt tên đó mất. Hai người vẫn bước, mỗi người một tâm tình. Mộ Dung Phi Yên phụ trách dò đường, dẫn theo Hồ Tiểu Thiên lặng lẽ trở về Thanh Trúc Viên. Tuy rằng Vạn phủ đất rộng, nhà to, nô tài nhiều như kiến, nhưng mà dù sao cũng không thể có nước ấm cả ngày 24 tiếng được, nên Hồ Tiểu Thiên chỉ có thể chấp nhận kỳ cọ trong thùng gỗ đầy nước lạnh, tiện thể kiểm tra chút thương thế trên người. Toàn thân Hồ Tiểu Thiên có thể nói là vết thương chồng chất, cái dấu răng trên ngực cũng đủ sâu, không biết liệu có lưu lại sẹo không nữa? Phát cắn là chính là do Mộ Dung Phi Yên ban tăng, xem ra cô nàng này thích ngực lớn, cơ thịt đầy đặn của mình đây! Nhưng mà có lớn, hay đầy đặn đi nữa cũng làm sao mà so được với ngực cô nàng? nhất định sẽ có lúc bổn thiếu gia phải đòi lại gấp bội. Hồ Tiểu Thiên cúi xuống nhìn “tiểu đệ” của mình, vẫn ngon lành dù bị cắn, rốt cuộc không có vết thương chí mạng nào. Da rách một chút, nhưng vết thương rất nông, vẫn nhìn thấy một dấu răng, Nhạc Dao ơi Nhạc Dao, nàng chọn chỗ nào không chọn lại nhằm vào chỗ không xương mà cắn, cũng may lần này không sao, nếu không đã bị nàng cắn đứt rồi. Lão tử tìm ai để bồi thường đây, đại phu cũng khó chữa, ta cũng hết cách để làm tiểu thuật cho mình sao? Nơi bị thương nặng nhất vẫn là cái mũi, Mộ Dung Phi Yên thẹn quá thành giận đánh Hồ Tiểu Thiên một quyền thất điên bát đảo, ngẫm lại thật sự là buồn, bị hai cô gái nhỏ chiếm hời, cuối cùng vẫn bị một quyền. Dù mũi không bị gẫy, nhưng mũi đã sưng lên, đỏ rực so với lúc bình thường, nhìn giống như thằng hề. Hồ Tiểu Thiên rửa sạch vết máu trên người, nhưng lại không rửa sạch được tủi thân trong lòng, mình có tìm ai chọc giận ai đâu, không ngờ lại gặp vận hạn này, nhưng cũng có dư vị, ít ra vừa mới ở trên giường quả phụ, cảm giác đó thực không tồi. Hắn nhắm mắt lại, đang nhớ lại cảnh tượng mềm mại ban nãy, chợt nghe thấy bên ngoài lại có tiếng gõ cửa nhẹ, muộn thế này, ngoài Mộ Dung Phi Yên không thể có thêm người nào khác nữa chứ. Hồ tiểu Thiên cảnh giác hỏi: - Ai? Mộ Dung Phi Yên nói: - Ngươi có đói bụng không? Âm thanh nàng không giống như ngày bình thường, rõ ràng ôn hòa hơn. Hồ tiểu Thiên cho rằng mình nghe nhầm: - Cũng hơi đói. Mộ Dung Phi Yên nói nhỏ nhẹ: - Chỗ ta có chút điểm tâm, ngươi hãy đến phòng ta. Nói xong nghe thấy bước chân nàng đi xa. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên vừa ngạc nhiên vừa thích, hắn từ trong thùng gỗ trèo ra, lau sạch nước trên người, vì quyết định ngủ lại Vạn phủ bất ngờ nên không có quần áo gì để thay, nhưng cũng may khi nãy đi bắt tên hoa tặc hắn chỉ mặc áo cổ tròn quần cộc lớn, dù bị xé rách, nhưng vẫn có áo dài bên ngoài, thế là mặc áo dài to rộng, đi đường có gió thổi vào sát vách, phòng Mộ Dung Phi Yên không khóa, bên trong có ánh đèn. Nàng cũng thay xong quần áo, vừa rồi là trang phục đi ban tối, lúc này là y phục công việc, biến thành nữ bộ đầu dáng dấp mạnh mẽ. Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên bước vào với cái mũi đỏ, Mộ Dung Phi Yên không kìm nổi mỉm cười, Hồ Tiểu Thiên cũng cười theo nàng, nhưng hắn cười thế nào thì thấy dâm đãng thế ấy. Mộ Dung Phi Yên bất giác liên tưởng đến việc lúc nãy, hai má chợt ửng hồng lên. Hồ Tiểu Thiên cùng nàng ngồi bên bàn, Mộ Dung Phi Yên đem một mâm điểm tâm đến trước mặt hắn, Hồ Tiểu Thiên lấy ra một chiếc bánh quế ngọt, chậm rãi thưởng thức, nhìn như phong ba không sợ hãi, nhưng trong lòng đang đoán mục đích Mộ Dung Phi Yên nửa dêm còn mời hắn qua đây. Hắn hiểu Mộ Dung Phi Yên, nàng tuyệt đối không sà vào lòng hắn, trừ phi nàng uống nhầm thuốc, như vừa rồi nàng mời mình đến tám chín phần là muốn thăm dò mình. Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Phi Yên rót cho Hồ Tiểu Thiên tách trà thơm, tự tay đưa tới trước mặt hắn: - Uống trà đi! Hồ tiểu Thiên cười nói: - Phi Yến, cô đối với ta thật tốt! Mộ Dung Phi Yên nói: - Mũi của ngươi làm sao vậy? Hồ Tiểu Thiên nghĩ thầm cô đoán rõ còn giả bộ hồ đồ, rõ ràng là bị cô đánh một quyền, giờ lại giả bộ trước mặt ta, nha đầu ơi là nha đầu, muốn chơi tâm kế với ta, cô còn kém xa lắm. Hồ Tiểu Thiên đương nhiên không thể nói thật, dù đêm nay mình gặp nạn, nhưng nói sự thật ra chắc mọi người sẽ khó xử, e là sau này Mộ Dung Phi Yên không có cách đối diện với mình nữa, làm không tốt cô nàng xấu hổ bực tức, sẽ không từ mà biệt ly. Hồ Tiểu Thiên khá hiểu rõ Mộ Dung Phi Yên, đứng thấy tính cách nàng mạnh mẽ, nhưng da mặt rất mỏng. Nhất là đêm nay xảy ra chuyện, đối với nàng mà nói quả là một cơn ác mộng không muốn nhớ lại. Hồ Tiểu Thiên thở dài đặt chén trà xuống nói: - Ta cũng không biết chuyện như thế nào? Khi cô và tên hái hoa kia đấu với nhau, ta đi cứu Nhạc Dao, vừa mới đỡ cô ta dậy, thì thấy cô gục rồi. Thế là ta mang hai người vào trong phòng, sau đó ngửi thấy hương vị kỳ lạ trên người cô, rồi cảm thấy choáng váng hôn mê, trong đầu trống rỗng, giờ hồi tưởng lại, không biết giữa lúc đó xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại thì biến thành bộ dạng thế này. Mộ Dung Phi Yên nghe thấy hắn nói như vậy thì thật bất ngờ, nàng vốn cho rằng Hồ tiểu Thiên biết rõ xảy ra toàn bộ quá trình, nhưng Hồ tiểu Thiên biểu hiện đúng là không biết gì cả. Lẽ nào…lẽ nào… Mộ Dung Phi Yên lặng lẽ quan sát biểu cảm Hồ tiểu Thiên, thấy khi hắn nói những lời này, biểu cảm chân thực, không giống giả bộ, lẽ nào khi tên hái hoa kia ném khói, hắn không cẩn thận hít vào, nên mới mất hết kí ức, và ý loạn tình mê giống như mình? Nếu đúng là như vậy thì tốt quá, ít nhất hắn cũng không thấy được bộ dạng mình lúc nãy. Như vậy trong thời gian ngắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng trở thành câu đố khó giải, nàng hẳn là người tỉnh lại đầu tiên trong ba người, một quyền đánh ngất Hồ Tiểu Thiên, sau đó mới kêu Nhạc Dao tỉnh. Mộ Dung Phi Yên khi tắm cũng đã kiểm tra bản thân, trên người không có điểm khác thường nào, hẳn không bị Hồ tiểu Thiên chiếm đoạt. Thực ra nếu bị Hồ Tiểu Thiên làm gì đó thì mình cũng không biết, nhưng tóm lại nốt thủ cung sa vẫn còn, mình vẫn là khuê nữ cúc hoa băng thanh ngọc khiết. Nghĩ đến bốn chữ băng thanh ngọc khiết, Mộ Dung Phi Yên không kìm được khiến mặt nóng ran, vết răng trên ngực Hồ Tiểu Thiên có thể do mình cắn, nói vậy hắn không thể không phát hiện ra. Tên tiểu tử nhất định là cố ý lẩn tránh chuyện này, hẳn là có tật giật mình. Hồ Tiểu Thiên nói: - Phi Yến, ta vừa nãy… có phải ta làm chuyện gì dại dột không? Mộ Dung Phi Yên nghĩ thầm chuyện đêm nay không chỉ có một mình ngươi đâu, nàng không dám nhớ lại mình và Nhạc Dao rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, may mắn tên Hồ Tiểu Thiên cũng bị mất trí nhớ. Nàng chau đôi mày thanh tú lại, chuyện hôm nay mình là người tỉnh lại sớm nhất, nói gì họ sẽ tin cái gì. Nàng làm ra vẻ thở dài nói: - Tên hái hoa tặc đó dùng mê dược rất lợi hại, chắc là đào hoa chướng. Hồ Tiểu Thiên nói: - Đào hoa chướng? Mộ Dung Phi Yên gật đầu nói: - Nếu người bình thường hít đào hoa chướng sẽ ý loạn tình mê, có những hành vi khiếm nhã. Hồ Tiểu Thiên ra vẻ kinh hoảng nói: - Chắc ta hít không ít, có phải ta làm việc bất nhã gì không? Mộ Dung Phi Yên nói: - May nhờ ta có võ công, khi tỉnh lại ta thấy ngươi đang xé rách quần áo của mình, hô to gọi nhỏ… Nói tới đây nàng không khỏi có chút chột dạ, cả đời nàng vẫn chưa nói dối như vậy, nhưng việc lần này liên quan đến danh dự của nàng, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác. Hồ Tiểu Thiên giả bộ hối hận không ngừng, hai tay che mặt. Hắn hiện tại muốn cười nhưng lại sợ bị Mộ Dung Phi Yên nhìn thấu, lời nói dối của Mộ Dung Phi Yên quá vênh vẹo rồi, lúc nói dối ánh mắt thì nhấp nháy, không dám nhìn thẳng Hồ Tiểu Thiên. Nàng không biết tên đối diện đã từng lấy được học vị thạc sĩ tâm lý học, nói dối trước mặt Hồ Tiểu Thiên không phải là đùa giỡn đại đao trước Quan công sao? Hồ Tiểu Thiên nói: - Ta làm cái gì? Ta rốt cuộc đã làm cái gì? Mộ Dung Phi Yên thấy biểu hiện ăn ăn vô cùng của hắn nên có chút tin là thật, xem ra bản chất của Hồ tiểu Thiên không xấu, chí ít biết hai chữ xấu hổ. Nàng lại thở dài nói: - Nói ra ngươi cũng không làm chuyện gì, chỉ là bị mê dược nên hôn mê, cũng may ta kịp thời ngăn cản ngươi, nếu không tình hình không thể tưởng tượng được. Mộ Dung Phi Yên nhìn mũi Hồ Tiểu Thiên vừa sưng vừa đỏ, mùi vị nói dối rất khó chịu, rất áy náy. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên vui thầm, nh đầu ơi nh đầu, cô cho ta là thằng ngốc à, “còn không tưởng tượng được”, nếu ý chí bản đại nhân không kiên định, chiếc quần lót vừa rồi đã bị hai ngươi như hùm như sói lột rồi, nhưng có chuyện có thể giả bộ hồ đồ thì phải giả bộ hồ đồ. Hiện giờ nếu vạch trần chân tướng sự việc, chỉ làm mọi người thấy khó xử, làm không tốt sẽ khiến xấu hổ thành bực bội, với tính tình của Mộ Dung Phi Yên có khi lại trở mặt, một đao chém mình để bảo toàn sự trong trắng của nàng cũng rất có thể. Chung quy ở thời đại này, con gái xem trinh tiết còn quan trọng hơn cả tính mạng, không giống như hoàn cảnh xã hội kiếp trước của mình, lên giường trước cưới sau là chuyện như cơm bữa. Hồ Tiểu Thiên phát hiện mình vẫn còn tương đối truyền thống, chí ít trong lòng hắn nghiêng về về nữ tính truyền thống. Hắn thầm quyết đinh, nhất định tạm thời không nói ra, giữ kín bí mật này, bản thân cũng không bị thiệt lớn, dù trước sau bị hai mỹ nữ cắn, nhưng suy cho cùng không mất một miếng thịt, phần quan trọng cũng không bị hao tổn, nói đến chỗ thương nặng nhất phải kể tới cái mũi của mình, một quyền của Mộ Dung Phi Yên đúng là đánh thật. Hồ Tiểu Thiên sờ cái mũi của mình nói: - Mũi của ta chảy không ít máu rồi? Có tật giật mình giờ đã ăn sâu vào trong lòng Mộ Dung Phi Yên rồi, sau khi nàng quen biết với Hồ Tiểu Thiên, đây là biểu hiện lần đầu thẹn thùng, chột dạ như thế: - Ta thấy ngươi bị mê dược nên mê muội, đánh mất ý chí, vì muốn người tỉnh táo, trong tình thế nguy cấp nên mới cho ngươi một quyền. Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, cho cô lừa ta đấy, có một ngày ta sẽ vạch trần lời nói dối của cô. Mộ Dung Phi Yên cắn cắn môi anh đào nói: - Ngươi không trách ta sao? Hồ Tiểu Thiên lắc lắc đầu: - Không trách, cô chỉ muốn tốt cho ta, ta sao thể trách cô được. Mộ Dung Phi Yên hiện nụ cười nói: - Ta biết, ngươi dù không ra làm sao, nhưng trong lòng rất rộng lượng đấy. Hồ Tiểu Thiên nói: - Đâu chỉ rộng lớn, hai cơ ngực ta cũng tương đối phát triển. Mộ Dung Phi Yên nghe thấy hai chữ cơ ngực, liền nhớ tới vết răng trên ngực hắn, khiến mặt đỏ đến mang tai. Hồ Tiểu Thiên thấy nàng bẽn lẽn, trong lòng cười thầm, cố ý nói: - Phi Yến, ta cảm thấy cô có gì không bình thường, có phải ta làm chuyện trái lễ tiết với cô không? Mộ Dung Phi Yên vội lắc đầu: - Không có, không có chuyện gì cả! Hồ Tiểu Thiên giả bộ thở dài nói: - Không có thì tốt, nếu ta có chỗ nào không phải với cô, cô nhất định phải nói cho ta. Nếu không cả đời ta cũng không thể tha thứ cho bản thân. - Không có thật! Mộ Dung Phi Yên cúi đầu nói nhấn mạnh. Hồ Tiểu Thiên nói: - Thực không có à, vậy ta có chút thất vọng, thực nếu ta làm chuyện gì, cô đừng sợ, ta nhất định có trách nhiệm với cô. - Ta nhổ vào!