[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm

Chương 24 : Tích Nguyệt Hồ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sắc mặt Anh Nhược có vẻ hơi do dự, điều này làm cho Đoan Mộc Vũ cảm thấy rất lạ. Bởi vì từ trước đến nay vị sư huynh này dường như sát phạt quyết đoán! Sao lúc này lại trở nên do dự như vậy, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây hay sao? "Anh Nhược sư huynh, mời nói!" Đoan Mộc Vũ vẫn bình tĩnh nói. "Chuyện này, đúng là có chút khó nói! Ngươi còn nhớ chuyện ba tháng trước ta xuống núi đi tới Tích Nguyệt Hồ đánh chết thủy yêu không?" Đôi mày kiếm trên mặt Anh Nhược nhíu chặt lại dường như đang phân vân chuyện gì đó. Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, nhớ lại nói: "Hôm đó, vốn thủy yêu không hề xuất hiện. Chính vì thế ta nhất thời nóng lòng liền sử dụng pháp thuật, tạo một cơn sóng lớn trong Tích Nguyệt Hồ định lùa thủy yêu kia ra để tru diệt. Nhưng không ngờ lúc ấy ở trong Tích Nguyệt Hồ vẫn còn có một chiếc thuyền đánh cá. Ta tưởng rằng có thủy yêu tác quái lên không còn người nào dám đến gần Tích Nguyệt Hồ này nữa, cho nên... " "Thuyền đánh cá đơn bạc yếu đuối, làm sao có thể thừa nhận được được cơn sóng gió động trời do ta dùng pháp thuật tạo nên. Vì thế chỉ trong nháy mắt nó đã bị đánh chìm, may mà ta phát hiện kịp thời, vội vàng đến cứu viện, nhưng ngay lúc này đột nhiên thủy yêu lại xuất hiện rồi triển khai công kích mãnh liệt về phía ta. Thời gian quá cấp bách cho nên ta chỉ kịp cứu một người trên thuyền đánh cá này, đến khi ta đem thủy yêu tru diệt xong cũng thì quay lại đi tìm người còn lại trên thuyền đánh cá, nhưng đã không kịp nữa rồi. người này... đã chết!" Nói tới đây, Anh Nhược lắc đầu đầy cay đắng nói: "Vốn chủ nhân của thuyền đánh cá này là một đôi cha con, sở dĩ mạo hiểm bất chấp việc có thể bị thủy yêu cắn nuốt vẫn cứ tiến vào trong Tích Nguyệt Hồ đánh cá cũng bởi vì cuộc sống quá nghèo khó nên chẳng có cách nào để nuôi sống gia đình. Cũng bởi vì ta nhất thời lỗ mãng nên một người đã chết trên tay ta, nhưng hết lần này tới lần khác vị nữ tử kia lại cho rằng ta là ân nhân cứu mạng của nàng. Còn cái chết của cha nàng là do thủy yêu tác quái, nên không hề trách tội ta ... " Nghe đến đây, Đoan Mộc Vũ cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Thì ra chuyện này làm Anh Nhược cảm thấy đau lòng. Nói thật, thái độ làm việc của ba người Anh Nhược, Tác Ly và Trình Nguyệt không làm cho hắn thích chút nào. Nu mà dùng tiêu chuẩn năm đó của hắn để đánh giá, thì đó chính là cổ hủ, cực kỳ cổ hủ là khác! Thế nhưng cũng chính vì cái tính cổ hủ này, mới khiến cho Đoan Mộc Vũ cảm thấy rất yên lòng và nguyện ý giao thiệp cùng với bọn họ. Thậm chí còn rất thích làm bằng hữu với bọn họ. Bởi vì ở cùng bọn họ hoàn toàn không sợ bị phản bội hay bị bán đứng! Chỉ cần bọn họ không chết thì vĩnh viễn bọn họ sẽ không bao giờ để sau lưng ngươi có chút sơ hở nào, dù chỉ là một chút! Quả thật bọn họ có thể dùng sinh mệnh để làm tốt hai chữ “tín nhiệm” này. Đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu nhất khiến hắn đã lựa chọn theo Tác Ly và Trình Nguyệt tới Phù Vân Sơn khi ở trong sa mạc! "Ta hiểu rồi, Anh Nhược sư huynh! Huynh muốn giúp đỡ cô con gái của chủ thuyền đánh cá kia sao? Chuyện này nếu ngươi thấy không tiện ra mặt, vậy thì cứ để ta đi làm là được! Bảo đảm sẽ an bài tốt để nửa sau cuộc đời nàng không còn phải lo đến chuyện cơm áo cơm gạo tiền. Còn nữa, sư huynh cũng không cần phải tự trách mình quá mức làm gì. Nếu bọn họ đã biết rõ trong Tích Nguyệt Hồ có thủy yêu xuất hiện nhưng vẫn ra đó đánh cá chứng tỏ bọn họ đã chấp nhận khả năng có thể bị thủy yêu giết. Từ điểm này mà nói, tuy sư huynh làm việc lỗ mãng đương nhiên sai, nhưng bọn họ cũng phải gánh chịu hậu quả nhất định do sai lầm của mình!" Đoan Mộc Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói, người đánh cá đã chết chính là sự thật đã định không thể vãn hồi. Nhưng nếu vì vậy mà để cho Anh Nhược phải gánh chịu toàn bộ tội lỗi thì hoàn toàn không công bằng. Lúc này điều cần làm là cố gắng khuyên bảo, giải khai khúc mắc trong lòng của hắn. Sau đó tận tâm bồi thường cho con gái người ngư dân kia mới là quan trọng. "Ách!" Anh Nhược ngớ người trong giây lát, hiển nhiên là vẫn chưa quen với việc một kẻ luôn trầm mặc ít nói như Đoan Mộc Vũ tự nhiên lại nói nhiều như thế. Hơn nữa suy nghĩ rõ ràng chu đáo, không hề có chút tuyệt tình nào! Nhìn qua Đoan Mộc Vũ một cái, sau đó Anh Nhược lại buồn bã lắc đầu. "Đoan Mộc Vũ, không thể nói như vậy được. Đúng là đúng, mà sai là sai. Cho dù chỉ có một chút tội lỗi vẫn cứ là sai. Chuyện này ta đã bẩm báo với sư tôn, chờ Tam sư muội trở lại, ta sẽ diện bích hai mươi năm để tự phạt. Hiện tại tâm nguyện lớn nhất của ta chính là tận lực đền bù cho con gái người ngư dân kia. Ngày đó bởi vì ta vội vã trở về núi phục mệnh nên chỉ kịp sửa lại những điểm tổn hại của thuyền đánh cá, nhưng đối với cô nhi như nàng mà nói, như vậy cuộc sống vẫn cứ khó khăn như cũ." "Nhưng hiện tại Đại sư huynh không có ở đây, còn kinh nghiệm của Tứ sư đệ và Ngũ sư muội vẫn còn quá ít nên không thể nào xử lý thích đáng chuyện này được. Mà ta phải trấn thủ sơn môn lên không thể nào xuống núi được.Những việc mà ngươi làm trong thời gian qua làm ta rất hài lòng, cho nên ta mới đem việc này phó thác cho ngươi! Ta là người tu hành, trong tay không có kim ngân của thế tục, thôi thì một lọ tiểu Bồi Nguyên Đan này là thứ do ta luyện chế. Ngươi cứ cầm đi tìm người thế tục nào đó giàu sang thì bán đi, nghĩ biện pháp kiếm chút ít kim ngân, rồi tận lực đem con gái người ngư dân kia an bài cho thỏa đáng. Còn nữa, hiện tại ngươi tu hành cũng coi như là có chút thành tựu, nên không được tùy ý làm bậy ở trong thế tục, hay làm bại lộ thân phận người tu hành. Phải biết rằng thế gian này có vô số cao nhân, giống như trước kia có vô số Yêu tộc rất cường đại ẩn thân ở thế gian. Bọn họ đều là những người mà ngươi không thể đối phó được, cho nên làm việc phải cẩn thận và kiềm chế, mới có thể bảo đảm cho mình bình an vô sự." Nghe xong những lời này của Anh Nhược, Đoan Mộc Vũ gật đầu đáp ứng, chẳng qua chỉ là xử lý một chuyện ở thế tục mà thôi, cũng đơn giản thôi mà. Mà đúng theo như lời của Anh Nhược đã nói, trong tất cả những người có mặt trên Phù Vân Sơn lúc này, hắn chính là chọn lựa thích hợp nhất. Tthế nhưng đối với việc Anh Nhược quyết định diện bích hai mươi năm, hắn không thể ủng hộ cho được. Nhưng hắn cũng biết có khuyên nhiều hơn cũng vô dụng, vì thế đành trở lại nhà mình thu thập vài thứ rồi lập tức lên đường rời khỏi Phù Vân Sơn. Tích Nguyệt Hồ nằm ở phía tây nam của Phù Vân Sơn, cách chừng ba nghìn dặm. Nếu Anh Nhược ngự kiếm phi hành thì chỉ cần một ngày một đêm là có thể vừa đi vừa về nhưng Đoan Mộc Vũ lại không làm được như vậy. Mặc dù hiện tại hắn cũng có một chút pháp lực nhưng rất yếu ớt ,chỉ có thể thúc dục đám mây trôi tạo thành thang, lên xuống Phù Vân Sơn mà thôi. Thế nhưng dù có là như vậy thì Đoan Mộc Vũ của ngày hôm nay đã khác biệt một trời một vực với ba tháng trước rồi. Sau khi đem tam trọng khí huyết, gân cốt, kinh mạch trong thân thể cô đọng xong, cường độ nhục thể của hắn không phải người bình thường trong thế tục có thể so sánh được. Ví dụ như nói về sức mạnh chẳng hạn, hiện tại hắn có thể dễ dàng nâng một vật nặng tới mấy trăm cân. Hay nói về tốc độ, thì một ngày một đêm chuyện chạy ba trăm dặm đường cũng chỉ là điều đơn giản! Lộ trình ba nghìn dặm mặc dù rất xa, nhưng hắn cũng chỉ cần nửa tháng là đã tới nơi rồi! Tuy nhiên, nếu như có hai đầu Hắc Phong Kỵ để luân phiên cưỡi thì quãng đường này chẳng những dễ dàng thoải mái hơn mà thời gian cũng sẽ rút ngắn được ba bốn ngày. Chẳng qua Đoan Mộc Vũ chẳng thèm để ý tới mấy chuyện này, càng không để ý đến lời dặn dò của Anh Nhược là dọc đường phải chọn đường đi phồn hoa một chút. Nhưng hắn cứ chọn đúng hướng rồi thẳng đường mà đi. Gặp núi thì vượt núi, gặp sông thì vượt sông, một đường đi thẳng. Đừng nói đến đường thành trấn mà đến cả thôn xóm cũng chẳng có, xung quanh chỗ nào cũng là vùng rừng núi hoang dã hoang tàn vắng vẻ. Vào lúc hoàng hôn của một ngày nọ, Đoan Mộc Vũ vừa đi ra từ trong núi rừng rậm rạp đã thấy trước mặt là một khe núi cao chót vót, ở giữa là một con sông lớn chảy qua, e rằng chẳng thể vượt qua được trong khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa lúc này hắn cũng đã đi liên tục mười mấy canh giờ nên hắn cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, nên quyết định ở tạm nơi này nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng ngày mai sẽ vượt sông đi về phía trước. Việc kiếm thứ gì để bỏ bụng không cần phải lo lắng, bởi dọc đường đi hắn thường xuyên nhìn thấy dã thú ở trong rừng. Với thực lực hiện tại của Đoan Mộc Vũ thì việc săn giết vài con cũng chỉ đơn giản như ăn một bữa ăn sáng mà thôi. Thế nhưng hắn không hề gặp phải loại yêu thú nào cường đại hơn, điều này khiến hắn cảm thấy rất tiếc nuối. Bởi vì Đoan Mộc Vũ hiện nay mới chỉ chính thức bắt đầu tu hành, nên pháp lực vẫn còn thấp kém. Hơn nữa hắn còn đem pháp lực chia làm ba phần khiến con đường tu luyện của hắn trở nên rất dài. Vì thế ngay cả sử dụng thanh kiếm cường đại của Tác Ly còn chả được, chứ nói gì đến việc đi rèn luyện hàn thiết trăm năm đây. Vì thế hắn đành chuẩn bị một món binh khí thích hợp tạm chấp nhận được để xài, mà trong rất nhiều loại binh khí, cung tên mang tới cho hắn ấn tượng khá tốt. Dù sao dưới tình huống không có quá nhiều pháp lực hỗ trợ, lực sát thương của một cây cung và một mũi tên sẽ mạnh hơn nhiều. Hơn nữa vào thời điểm mấu chốt hắn còn có thể dùng phương pháp huyết tế để tăng cường uy lực của một tên nữa chứ! Có thể nói, chỉ cần trong tay hắn có một cây Cường Cung thì ngay cả khi phải đối mặt một người tu hành Tàng Phong hậu kỳ cũng không làm cho hắn sợ hãi! Nhưng cường cung trong thế tục không làm thỏa mãn Đoan Mộc Vũ. Nếu không ngày trước hắn đã không cự tuyệt đại thương đầu biếu tặng một cái Đà cung thượng phẩm, bởi lúc đó hắn chỉ coi thứ này như là đồ chơi của trẻ con mà thôi. Cường Cung chân chính thích hợp để hắn sử dụng phải là loại dùng gân trên lưng đại yêu thú cường đại làm dây cung, lấy mộc tâm của Cầu Mộc đã sinh trưởng trăm năm thậm chí là ngàn năm làm thân cung. Một cây cung như thế, phối hợp với mũi tên được đặc chế sẽ có lực sát thương không thua gì một cao thủ thi triển ngự kiếm thuật. Nhất là nó được nằm trong tay Đoan Mộc Vũ thì tuyệt đối sẽ biến thành một vũ khí có lực sát thương vô cùng kinh khủng. Đó cũng là lý do mà dọc đường đi Đoan Mộc Vũ chuyên môn tìm những nơi sơn dã hoang vắng để đi. Một mặt hắn muốn tìm kiếm Cầu Mộc cực kỳ khan hiếm, một mặt hắn cũng hi vọng gặp phải một con yêu thú cấp Thanh Mục hoặc là cấp Xích Mục cũng được. Nhưng mấy ngày nay, ngoại trừ phát hiện ra một gốc Thiết Mộc ngàn năm ra, hai thứ kia hắn chẳng thu hoạch được cái nào!