[Dịch]Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 103 : Đồng đài đấu hí


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 103 : Thi nhau diễn kịch. Thương nhân nói : -Cái này. . . không được, vừa lúc ta không có mang đao trong người. Không bằng một đòn gánh đập đập chết hắn. Bán hàng rong nhìn đòn gánh trong tay, nói: -Này có thể không làm được, đệ còn phải dựa vào thứ này gánh hàng chứ, ngộ nhỡ đập bị gãy đi thì, Không bằng nhị ca một chưởng đánh chết hắn. Nông phu vội xua tay nói : -Tay này của ta còn phải làm ruộng, vẫn là đại ca một cước đạp chết hắn thôi. Tên lái đò khó xử nói: -Chân này của ta đang bị mắc chứng bệnh phong thấp, không tiện dùng lắm. Mọi người ngươi một lời ta một tiếng thảo luận xem xử trí Sở Phong như thế nào, nhưng thảo luận nửa ngày vẫn không ra được kết quả. Sở Phong nghe buồn cười, nói : -Ta thấy các ngươi không bằng trực tiếp ném ta xuống sông Phì Hà cho cá ăn là xong. Bán hàng rong vừa nghe, nói : -Ý kiến hay, như vậy sạch sẽ gọn gàng. Đại ca, huynh nói có cần phải buộc một tảng đá lớn cho hắn không? Tên lái đò suy nghĩ một lúc nói: -Trong nhất thời cũng không dễ tìm một khối đá đâu, cứ như thế này ném hắn xuống sông Phì Hà cho xong, nếu dìm không chết thì xem như mạng hắn lớn. Sở Phong cười nói: -Ai, ta xem sông Phì Hà này không quá sâu, dòng nước cũng không xiết lắm, sợ rằng ta không dễ dàng bị chết đuối đâu à. Tên bán hàng rong bỗng nhiên vỗ vỗ đầu nói: -Ôi chao, chúng ta thế nào lại quên thế này, nghe nói tiểu tử này bị đánh rớt xuống Hán Thủy cũng dìm hắn không chết, ném hắn xuống sông Phì Hà thế này há không phải là tiễn hắn rời đi sao. -Vậy đệ nói làm thế nào, không bằng dùng sợi dây trói hắn lại. -Chủ ý này không tệ. Nhưng đi đâu tìm một sợi dây đây? -Ai, tứ đệ, cái sọt này của đệ không phải là có một sợi dây sao. Tên lái đò nói rồi liền động thủ đi tháo sợi dây ở cái sọt, bán hàng rong đưa đòn gánh ngăn lại, nói: -Đại ca, sợi dây của cái sọt này bị tháo đi rồi, làm sao mà gánh trở về được nữa? Muốn tháo thì tháo sợi dây ở đầu thuyền của huynh đi. Thuyền gia lại xua tay nói : -Cái này cũng không được, không có sợi dây thì cái thuyền nhỏ này của ta cập bến thế nào? Một trận gió chắc thổi nó không còn chút tung tích quá! Thương nhân nói : -Bỏ đi, hắn hiện tại chân mềm tay nhũn, cho dù vứt hắn xuống nước, hắn cũng bơi không được, còn không phải là chờ cá đến ăn sao, hà tất phải vẽ chuyện. Tên bán hàng rong nói : -Tam ca nói rất có đạo lý, vậy thì tam ca đá hắn xuống sông đi. Thương nhân quả nhiên giơ chân lên, yếu ớt đá vài cái, nói : -Ta đã quen dùng đao rồi, không tiện ra chân, hay là đại ca tới đá đi. Thuyền gia lại khó xử nói: -Ta cũng đã nói là cái chân này của ta nó bị mắc bệnh phong thấp, cũng đá không tiện, hay là tứ đệ một đòn gánh quét hắn xuống sông Phì Hà đi. -Cái này cũng không được đâu, đòn gánh này của đệ rất giòn, vạn nhất quét bị gãy thì ai bồi thường cho đệ cây khác đây? Vẫn là nhị ca tới động thủ đi. Bốn người lại ngươi đùn ta đẩy một phen, cuối cùng vẫn không có được quyết định. Sở Phong cười nói: -Không cần phải cãi nữa, không bằng để ta tự mình nhảy xuống được chưa? Nói rồi bật lên, "Ùm" một tiếng nhảy vào sông Phì Hà. Trên thuyền bốn người nhìn mà chết lặng, đưa mắt nhìn nhau! Tên lái đò hỏi: -Tứ đệ, sao hắn còn có sức nhảy ra khỏi thuyền? Tên bán hàng rong vẻ mặt cũng là mờ mịt nói: -Lẽ ra hắn hẳn là ngay cả khí lực đứng lên cũng không có. . . -Ôi trời! Thương nhân kinh hô một tiếng, nói : -Tàng Thiên Linh Châu còn chưa tới tay mà? Bán hàng rong vội nói: -Đại ca, huynh mau xuống sông vớt hắn lên đây, đoạt được linh châu vào tay rồi mới nói đi. Tên nông phu cũng nói: -Đúng vậy, đại ca mau xuống sông vớt hắn lên, đừng để trôi đến nơi nào không biết thì sao. Mọi người đang thúc giục tên thuyền gia xuống nước kiếm người, "Ùm!" Một thân ảnh phá nước vọt lên, "Bịch" hạ xuống trên thuyền, ha ha cười nói: -Không cần làm phiền bác lái đò nữa, tự mình ta lên được mà. Bốn người kinh ngạc nhìn Sở Phong, nói : -Tiểu tử, té ra ngươi không có trúng độc? -Các ngươi nói đi? Sở Phong khẽ cười nói. -Chúng ta rõ ràng nhìn thấy ngươi ăn táo xanh. . . "Phù." Sở Phong há mồm phun ra, phun ra một ngụm táo xanh vào trong nước, nhìn thương nhân hì hì cười nói: -Ta cũng biết được đem táo xanh giấu ở trong miệng mà, sao hả, cũng không quá khó chứ. -Thì ra ngươi đã sớm nhìn ra được. Tiểu tử, ngươi là thế nào phát hiện? Sở Phong gãi gãi đầu, nói : -Cái này thì. . . kỳ thực kẽ hở rất nhiều. Khi ta mới vừa lên thuyền, hỏi bác lái đò, tại chỗ này qua sông rất nhiều năm sao, lão đại thuyền gia của các ngươi liền nói đã có ba mươi năm. . . Thuyền gia nói : -Vậy thì sao chứ, có vấn đề gì? Sở Phong nói : -Điều này quả thực không có vấn đề gì, nhưng sau đó tiểu ca này gánh hàng lên thuyền, ta hỏi một câu, 'ngươi thường gánh hàng qua chợ ở bờ bên kia để bán sao ', tiểu ca đáp 'đúng vậy' . . . -Điều này thì có vấn đề gì? Bán hàng rong cũng tròn mắt hỏi. -Đó đương nhiên là có vấn đề! Nếu thuyền gia ở chỗ này đã qua sông ba mươi năm, mà tiểu ca này lại thường gánh hàng qua chợ bờ bên kia để bán, hẳn là rất quen biết mới phải, nhưng tiểu ca cùng thuyền gia dường như hoàn toàn không quen biết, vả lại vừa mở miệng đã hỏi qua sông cần bao nhiêu bạc, cái này có phần kỳ quái. Bốn người nhìn nhau, Sở Phong tiếp tục nói : -Nhưng chỉ như vậy thì cũng không đủ để nói rõ cái gì, tuy nhiên sau đó ta nghe đến táo xanh tươi ngon như thế mà chỉ có mười đồng tiền một túi, này cũng quá rẻ đi. Tiểu ca còn nói là muốn gánh đến chợ ở bờ bên kia bán một giá tốt, thì sao lại còn định giá thấp như thế, rõ ràng có điểm kỳ lạ, nhưng ta vẫn là nhịn không được mua một túi, còn đưa mấy trái táo xanh cho tam ca nông phu, tam ca nông phu lại chối từ liên tục, nét mặt có chút cổ quái, nhất là ánh mắt khi nhìn táo xanh, không quá tự nhiên, cái này càng làm cho người ta khó hiểu. Tên nông phu nói : -Thì ra vừa rồi ta vẫn còn lộ ra sơ hở. -Đương nhiên, nhưng điều này cũng chưa nói lên điều gì, chẳng qua ta lại nghĩ tới, vừa rồi tiểu ca khi gánh hàng lên thuyền, theo lý thuyết, một cái sọt táo xanh và một cái sọt hồ tiêu, chắc cũng không nhẹ chút nào, cái thuyền này ít nhất cũng phải trầm xuống, nhưng thuyền chỉ là khẽ lung lay một chút, cái này thì khó hiểu, trừ phi cả cái sọt cũng không phải đều là táo xanh hồ tiêu, phía dưới chỉ là dùng các thứ như cỏ khô để kê thôi. Bán hàng rong nhìn đòn gánh trong tay nói: -Nếu cả cái sọt đều là táo xanh hồ tiêu, cái đòn gánh này của ta có thể chịu không nổi. Sở Phong lại nói: -Còn có chi tiết này nữa, ta vẫn luôn lén lưu ý thương nhân đại ca ăn táo, phát hiện miệng của thương nhân đại ca mặc dù là nhai, nhưng yết hầu vẫn không động, điều này đã nói lên căn bản không có nuốt táo vào. Tổng kết lại những điểm này, còn có thể không sinh nghi sao? -Ai, không ngờ được chúng ta tỉ mỉ bày ra cái vở kịch này, nhưng lại có nhiều kẽ hở như vậy. -Cái này gọi là 'trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất'[1]! -Ngươi đã sớm phát hiện ra, vì sao còn phải cố ý tê liệt ngã xuống đất, muốn trêu chọc chúng ta sao? -Ha ha, ta nhìn các ngươi biểu diễn thú vị như vậy, nhịn không được cũng phối hợp một chút, thật đúng là vui mà, có vài lần hầu như nhịn không được muốn bật cười. -Khá khen cho tiểu tử ngươi, nguyên lai muốn đùa giỡn ngươi một trận, lại bị ngươi đùa giỡn lại, không ngờ được tiểu tử ngươi so với chúng ta đóng kịch còn giỏi hơn! -Quá khen. Tuy nhiên, kỳ thực nếu không phải tứ sửu trước khi đi đã nói với ta một câu, ta căn bản cũng không phát hiện ra các ngươi đang diễn kịch, lại càng sẽ không lưu ý đến những kẽ hở này. -Sao? -Các ngươi biết trước khi đi tứ sửu đã nói một câu gì với ta không? -Nói cái gì? -Bọn họ nói, nếu như ngươi muốn qua sông , tốt nhất là gặp cùng lúc một thương nhân, một nông phu, một người bán hàng rong. Sau đó quả thực tới một thương nhân, một nông phu và một người bán hàng rong. -Hừ, thì ra bốn tên sửu quái kia bán đứng chúng ta! Lá gan cũng thật lớn, nhìn xem chúng ta không bắt bọn họ hung hăng đánh cho một trận không được! Sở Phong vén tay áo lên cười nói: -Hiện tại chúng ta đang ở chỗ này, các ngươi muốn thế nào? Bốn người nhìn nhau, nói : -Lời này cần phải là chúng ta nói. Chúng ta hiện tại đang ở chỗ này, ngươi muốn thế nào? Sở Phong ha ha cười nói: -Tính các ngươi còn biết thân biết mình, Như vậy đi, các ngươi chở ta qua sông, việc này coi như cái gì cũng không phát sinh qua. -Ngươi không giết chúng ta? Tên lái đò nói . -Ha ha, ta vì sao phải giết các ngươi? Ta còn phải cảm ơn các ngươi chứ, ta bị truy sát nhiều ngày như vậy, còn chưa từng có vui vẻ như ngày hôm nay đâu! Thuyền rất nhanh vượt qua bờ bên kia, Sở Phong nhảy lên bờ, quay đầu lại nói : -Bốn vị đại ca, tâm địa của các ngươi cũng không xấu, hà tất phải làm thủ đoạn hại người này. Bốn người kích động nói : -Tiểu huynh đệ, mặc dù chúng ta đã làm trò này hơn ba mươi năm, nhưng cũng tự hỏi chưa bao giờ qua một người tốt. Sở Phong gật đầu nói: -Như vậy cũng không uổng ta gọi các ngươi một tiếng đại ca. Nói xong quay đầu đang muốn đi, tên lái đò gọi lại nói: -Tiểu huynh đệ, ngươi có thể đem Tàng Thiên Linh Châu cho chúng ta nhìn một cái được không, như vậy chúng ta cũng không đến mức khiến cho tứ sửu kia chê cười. Sở Phong cười ha ha, thò tay vào ngực. *[1]:Người khôn nghĩ ngàn điều ắt có một điều dở. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: