[Dịch]Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 108 : Nhất tiếu lưu ngân


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sở Phong đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức cho rằng Tống Tử Đô sẽ thả hắn yên ổn rời đi, nhưng hắn cũng không có biện pháp, nếu hắn muốn chạy thì nơi của Tống Tử Đô là nơi yếu thế nhất, dù sao cũng chỉ có một mình hắn. Vẫn như trước không có bất cứ động tĩnh gì, tất cả mọi người chỉ chằm chằm nhìn Sở Phong, Sở Phong chạy tới chỗ cách Tống Tử Đô không tới một trượng, trên mặt Tống Tử Đô vẫn là mang theo một tia mỉm cười. Ba thước, Tống Tử Đô vẫn khẽ mỉm cười, ngay cả tóc cũng không hất lên một sợi. Chưa tới hai thước, trên mặt Tống Tử Đô vẫn lộ vẻ mỉm cười như cũ, nhưng chỉ phút chốc đã xuất thủ, vô thanh vô tức, tả chưởng đánh thẳng bụng, hữu chưởng đánh thẳng ngực Sở Phong, nhanh như thiểm điện, tuyệt đối không qua loa! Sở Phong đương nhiên sớm có chuẩn bị, xoay vòng xuất hai chưởng, thân hình liên tục dao động, thân hình Tống Tử Đô cũng liên tục dao động, hai người trong chớp nhoáng đã qua vài chưởng, trong một chốc kinh tâm động phách. Sở Phong là liều mạng xuất toàn lực, bởi vì nếu như xông qua không được, chính mình sẽ không có cơ hội nữa. Chẳng qua hắn quả thực không có cơ hội, bởi vì Thanh Bình Quân bỗng nhiên hét lớn một tiếng, vươn kiếm đâm tới, kiếm quang của hắn lóe lên, đám người tả hữu hộ pháp, Xích Luyện Hỏa Quân, Mạc Trầm Quang, hắc y nhân che mặt tất cả đều đồng loạt xuất thủ. Tống Tử Đô nhíu nhíu mày: Thanh Bình Quân lẽ nào không biết là chỉ cần đợi thêm chốc lát nữa thôi, mình sẽ có thể dùng chưởng khống chế Sở Phong sao! Cũng không phải là Thanh Bình Quân không nhìn ra, hắn là không muốn Tống Tử Đô độc chiếm danh tiếng tru sát Sở Phong, hắn muốn cho thiên hạ võ lâm đều biết, hậu nhân Tinh Ma chủ là bị bản thân mình diệt sát! Xích Luyện Hỏa Quân cách Sở Phong gần nhất, thân hình lóe lên đã đến phía sau Sở Phong, hữu chưởng thoắt cái biến thành một mảnh đỏ đậm, đánh thẳng hậu tâm Sở Phong, chính là Xích Luyện Chưởng vô cùng tàn nhẫn! Xem ra hắn là muốn một chưởng phế đi lục phủ ngũ tạng của Sở Phong! "Oanh!" Sở Phong không có bị kích trúng, nhưng Tống Tử Đô lại nửa đường biến chiêu, vững vàng tiếp được một chưởng này của Xích Luyện Hỏa Quân! Sở Phong đang bị khống chế dưới chưởng của hắn, đương nhiên Tống Tử Đô sẽ không đơn giản để cho những người khác đắc thủ như vậy. Tống Tử Đô và Xích Luyện Hỏa Quân mỗi người đều bị đẩy lui một bước, Xích Luyện Hỏa Quân kinh ngạc nhìn Tống Tử Đô, cũng không phải là kinh ngạc hắn sẽ đột nhiên xuất thủ tiếp chưởng, mà là kinh ngạc tên đệ tử Võ Đang trẻ tuổi trước mắt này, lại có thể tiếp được Xích Luyện Chưởng bản thân đã thành danh hơn mười năm mà không chịu thua kém chút nào, thậm chí nhìn qua còn có vẻ rất ung dung! Sở Phong nghĩ nhân cơ hội này đào tẩu, tuy nhiên mọi người đã xông tới, toàn bộ kiếm quang, đao quang, chưởng phong, quyền phong đồng thời đánh úp về phía hắn, nhưng trái lại hắn phải càng thêm trấn định, bởi vì vài đạo nhân mã này võ công mặc dù cao, nhưng cũng đều đang nghi ngờ kiêng kỵ lẫn nhau, sẽ không chỉ không toàn lực xuất thủ, mà càng nhiều lúc còn có thể kiềm chế lẫn nhau. Sở Phong tại trong đám người tả xung hữu đột, gặp mạnh thì chuyển, gặp yếu thì tiến, những cao thủ này cũng tùy ý hắn tán loạn, dù sao thì không để cho thoát ra vòng vây là được. Một thanh Thanh Phong Kiếm của Thanh Bình Quân gắt gao kẹp chặt lấy Sở Phong, rất muốn dùng kiếm đâm chết hắn, Tống Tử Đô thì lượn lờ tại phụ cận Sở Phong, tùy thời chuẩn bị cho hắn một kích trí mạng! Hắc Bạch Phán Quan cũng là rất ra sức, hai cây bút phán quan liều mạng truy đuổi Sở Phong, nhưng ngay cả vết bụi cũng theo không kịp. Vết thương trên người Sở Phong càng ngày càng nhiều, y phục toàn thân từ lâu vết máu loang lổ, nhưng kỳ quái là không có người nào hạ sát thủ đánh chết hắn, cũng không phải bọn họ không muốn hạ sát thủ, mà là trong lòng bọn họ cũng hết sức minh bạch, một khi Sở Phong ngã xuống rồi, bọn họ lập tức sẽ phải tiến vào một trận chém giết khác tàn khốc hơn nhiều, ai cũng không chắc có được chủ ý! Sở Phong chạy loạn trong rừng cây, mọi người cũng chạy khắp nơi trong rừng cây để vây bắt hắn, vết máu trên mặt đất càng ngày càng nồng đậm. Sở Phong biết bản thân mình chống đỡ không được bao lâu nữa, bên ngoài cách hơn mười trượng phía trước bỗng hiện ra sóng nước trong vắt, hình như một đầm nước. Hai mắt Sở Phong lóe lên, "Xuy xuy xuy xuy" đột nhiên liên tục bắn ra mấy đạo chỉ kình, vô cùng lăng lệ tập kích về phía mọi người, mọi người không ngờ được hắn còn có nước cờ này, trong thời khắc chỉ mành treo chuông đó lại bị hắn bức lui một khoảng cách, lắc mình vượt ra ngoài, lao thẳng về phía ánh nước trong vắt kia! Phía trước quả nhiên là một đầm nước, Sở Phong dấy lên một tia hy vọng, phía sau chợt nổi lên phong thanh, Tống Tử Đô đuổi tới đầu tiên, một chưởng đánh tới hậu tâm Sở Phong. "Oanh!" Sở Phong kêu to một tiếng, cả người bị kích rơi xuống đầm nước, mặt đầm nhất thời nổi lên một mảnh đỏ sẫm, hiển nhiên một chưởng vừa rồi đã chấn hắn thành trọng thương, ói ra một ngụm máu lớn! Đầm nước này không lớn, chỉ rộng khoảng mười trượng, tuy nhiên nhìn qua đầm nước rất sâu. Mọi người đang vây quanh ở bên đầm nước, mỗi bên đều chiếm lấy một phương, ai cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt đầm. Trong số bọn họ cũng không thiếu người biết bơi, chẳng qua cũng không dám đi xuống, bởi vì nếu như Sở Phong khi trọng thương bị đánh rớt xuống Hán Thủy vẫn bình yên vô sự, vậy công phu dưới nước tất nhiên là tương đối cao, ai lại nguyện ý mạo hiểm như vậy chứ! Sở Phong ở dưới đầm nước cũng là không ngừng kêu khổ, mình thân đang chịu trọng thương, giờ đây còn phải dưới nước bế khí, căn bản là chống đỡ không được bao lâu, nhưng lại khiến cho phải lo lắng nhất chính là ngực bắt đầu đau lên từng cơn, hiển nhiên là nội thương đang phát tác. Hắn bỗng cảm thấy bên chân hình như có cái gì lướt qua, là cá bơi, trong lòng hắn khẽ động, đã có cá bơi, nhất định là có thủy đạo đi thông đến một địa phương khác. Vì vậy hắn dọc theo vách đầm chậm rãi tìm kiếm, quả nhiên có một cái động khẩu, rộng vài thước, thực sự là trời không tuyệt đường người. Sở Phong không hề do dự, bơi vào trong động, bơi thẳng dọc theo động về phía trước. Bơi được chừng một dặm, phía trước chợt rộng rãi, nguyên lai đã bơi ra khỏi cái động khẩu, Sở Phong vội vàng chui lên, "Ào" trồi lên mặt nước vừa nhìn, phía trước là một mảnh cù lao xanh biếc, chính là mỏm đá đó, thì ra thủy đạo của đầm nước kia lại là nối thẳng tới sông Ngưu Chử, hiện tại bản thân chính là đang trên sông Ngưu Chử. Sở Phong cảm thấy một trận chóng mặt, trong lòng biết là chính mình cưỡng ép bế khí, đã làm cho nội thương trầm trọng hơn, cần phải lập tức lên bờ điều tức. -Là hắn, hắn quả nhiên bơi vào sông Ngưu Chử! Sở Phong vừa định xoay người lại lên bờ, nhưng phía sau nghe được có người cao giọng la lên. Thì ra sớm đã có người ngờ tới dưới đầm nước có khả năng sẽ có thủy đạo nối thẳng tới sông Ngưu Chử, vì vậy đã thủ sẵn tại ven bờ sông. Xem ra chỉ đành phải bơi tới mỏm đá bên kia, dù sao thì bản thân mình đang muốn đến mỏm đá dạo chơi một lần. Có điều là trên bờ những đệ tử của các danh môn đại phái đang vội vàng cướp mấy cái thuyền đánh cá, có người thậm chí còn ném những ngư dân trên thuyền xuống nước, điều khiển thuyền trực tiếp đuổi theo Sở Phong! Sở Phong lấy làm kinh hãi, vội lặn xuống nước, từ từ lặn tới bờ mỏm đá, cũng không dám lên bờ, bởi vì hắn biết tất cả cao thủ tất nhiên cũng đã điều khiển thuyền đánh cá đến trên mỏm đá chờ đợi mình sẵn. Sở Phong thầm kêu khổ, ngực càng ngày càng đau, càng ngày càng khó chịu, đúng lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy vô số đàn cá nhỏ đang thất kinh bơi qua bên cạnh mình, phóng thẳng tới một nơi bên thạch bích. Sở Phong kỳ quái, nhìn lại. Oa! Chỉ thấy một con quái ngư to lớn gần bằng hai thân người đang lao thẳng tới bên này! Đầu con quái ngư kia rất lớn và dẹp, miệng nó khi mở ra quả thực có thể nuốt vào một con trâu lớn, những con cá nhỏ xung quanh "Ôi" toàn bộ bị nó hút vào trong bụng, mà trên dưới cái miệng khổng lồ của nó lại còn có hàm răng vô cùng sắc bén, kinh khủng dị thường. Con quái ngư kia vốn đang hút những con cá nhỏ xung quanh, vừa thấy Sở Phong, lập tức vứt bỏ cá nhỏ, trực tiếp lao thẳng tới Sở Phong! Sở Phong hầu như bị sợ đến mất mật, vội vàng theo đàn cá bên cạnh liều mạng bơi tới nơi thạch bích kia. Hắn thấy đàn cá đó khi bơi tới nơi thạch bích kia thì phút chốc không gặp nữa, biết chỗ đó tất có cổ quái, vội tới gần vừa nhìn, thì ra bên trong rong thấp thoáng lại có một cái động khẩu, to như cái động khẩu dưới đầm nước kia. Sở Phong "Vù" chui vào cái động khẩu, tiếp theo phía sau "Ào" một tiếng, một dòng nước xiết vọt tới, hắn biết nhất định là cái đầu con ngư quái kia va vào cái động khẩu. Nguy hiểm thật! Chỉ chậm một chút xíu nữa thôi chính mình cũng phải bị con đại ngư quái này nuốt sống rồi! Hắn chui vào cái động khẩu mới phát giác, thủy đạo này thì ra rất lớn, lớn hơn so với thủy đạo dưới đầm nước tại rừng cây lúc trước, chẳng qua cái miệng vào hơi nhỏ mà thôi. Tuy nhiên cũng may mà cái động khẩu này còn nhỏ, không thì ngư quái kia có thể lao thẳng vào mà đuổi theo. Hắn không dám dừng lại, vội vàng lặn vào bên trong, bởi vì vạn nhất quái ngư kia hung hãn phá vỡ cái động khẩu thì quá khủng khiếp. Hắn liều mạng bơi, bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngực càng ngày càng bị đè nén, giống như muốn nổ tung. Trước mắt lại trở nên rộng rãi, hắn rốt cuộc bơi ra khỏi thủy đạo này, dường như là đã tiến nhập đến trong một cái thạch đầm, nhưng hắn không dám lập tức chui lên, bởi vì hắn không biết mặt trên đang chờ hắn sẽ là cái gì. Hắn cố chịu đựng ngực bị đè nén khó chịu, dè dặt bơi về phía trước, từ từ ngoi lên mặt nước, mở to mắt vừa nhìn. Một cái liếc mắt này làm cho Sở Phong suốt đời khó quên! Hắn vĩnh viễn vĩnh viễn quên không được giờ khắc này, đây là khoảnh khắc rung động nhất, xinh đẹp nhất mà hắn gặp qua trong cuộc đời! Hắn thấy được cái gì chứ? Hắn thấy một hắc y nữ tử tóc dài khoác áo choàng ngồi bên một cái giường đá, xuất thần nhìn mặt thạch đầm, sau đó thấy được mình ngoi lên mặt nước, gương mặt tuyệt mỹ kia dĩ nhiên lại lộ ra một tia sửng sốt thậm chí xen lẫn với vẻ kinh hỉ, là Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ tuyệt mỹ thiên hạ! Sở Phong nở nụ cười, cười rất hài lòng, rất ngây thơ, rất thỏa mãn, tuy nhiên nụ cười này, cũng hao hết một tia khí lực cuối cùng của hắn, hai mắt tối sầm, cả người chìm xuống phía dưới! Thiên Ma Nữ chợt "Phùng" vọt người lướt tới mặt đầm, cúi người một tay nắm lấy Sở Phong, đầu ngón chân khẽ điểm một cái tại mặt nước, xoay người mang theo Sở Phong, uyển chuyển trở xuống bên giường đá, vậy mà ngay cả một giọt nước cũng không có bắn lên người. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: