[Dịch]Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 179 : Bổn hùng bất bổn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lãnh Nguyệt mang Ngụy Đích rời khỏi Đôn Hoàng, liên tiếp mấy ngày, thần sắc Ngụy Đích vẫn đờ đờ như khúc gỗ như trước, không nói một lời. Lãnh Nguyệt không dám rời khỏi nàng nửa bước, thậm chí có phần hối hận khi đã nói ra bí mật này. Bà biết Ngụy Đích rất muốn gặp cha mẹ của mình, vẫn mang trong lòng hy vọng một ngày nào đó bà sẽ mang nàng đi gặp cha mẹ nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới cha mẹ đã mất từ lâu. Hôm nay niềm hy vọng đó của nàng đột nhiên bị tan biến, sự đả kích này đối với nàng lớn chừng nào chứ! Hơn nữa sát hại cha mẹ nàng còn là Thiên Ma Nữ, Sở Phong lại đang bị kẹt ở giữa nàng và Thiên Ma Nữ! Bà muốn an ủi Ngụy Đích vài câu, nhưng bà không biết nên nói cái gì, bà cho tới bây giờ đều là băng lãnh nghiêm mặt, cho dù đối diện với đứa đệ tử mà bà thương yêu nhất này cũng là vẻ mặt băng lãnh, bà thực sự khong biết an ủi thế nào đây, chỉ đành mang Ngụy Đích về Tích Thủy kiếm phái rồi mới tính sau. oIo Tại dưới một sườn núi, có một cây hoàng liên rất cao to, toàn bộ sườn núi cũng chỉ có một cây hoàng liên này thôi, cho thấy có đôi chút cổ quái. Một thân ảnh chậm rãi đi tới dưới thân cây hoàng liên, là một công tử che mặt, cặp mắt đen láy lóe lên âm lãnh, tay phải cầm một cây quạt giấy. Y quét mắt thoáng qua xung quanh, dùng cây quạt gõ nhẹ ba cái "Cạch cạch cạch" vào thân cây, tiếp theo cây quạt "Phạch" mở ra rồi "Phạch" hợp lại. "Phùng!" Bốn bóng người đột nhiên xông lên từ mặt đất, chắp tay nói với công tử che mặt: - Công tử gọi bốn người chúng ta đi ra, không biết có gì phân phó? Công tử che mặt nói: - Ta muốn các ngươi đối phó một người? - Người nào? - Lãnh Nguyệt! - Sao? Bốn người kia kinh hãi, nói: - Công tử, chúng tôi tự thấy không có năng lực này, công tử xin mời người cao minh khác! Công tử che mặt thản nhiên nói: - Ta không phải muốn các ngươi giết bà ta, chỉ là muốn các ngươi quấn lấy bà ấy một lúc thôi! Bốn người kia có chút do dự, nói: - Muốn chúng tôi quấn lấy bà ấy trong vài ba khắc chúng tôi tự thấy có thể làm được, tuy nhiên bên người bà ta còn có một Trích Tiên Tử, chúng tôi. . . - Các ngươi yên tâm, Trích Tiên Tử sẽ không ra tay! Bốn người nhìn nhau, cười nói: - Thì ra công tử là vì Trích Tiên Tử. - Vấn đề này các ngươi cũng đừng quản nhiều! - Chúng ta nghe được nữ đệ tử nổi danh của Không Động sau khi xuống núi, bỗng nhiên bị kẻ khác. . . Hắc hắc, chắc sẽ không phải là do công tử đã hạ thủ đấy chứ? Công tử che mặt vẫn thản nhiên như cũ nói: - Các ngươi hẳn là minh bạch, biết càng nhiều, đối với các ngươi càng không có lợi. - Công tử yên tâm, chúng tôi chưa bao giờ thấy qua diện mạo công tử, cho dù muốn tiết lộ, cũng không biết được thân phận công tử. Chúng tôi trong lòng cũng biết công tử muốn giết bốn người chúng tôi chỉ dễ như trở bàn tay! - Các ngươi chỉ cần nói cho ta biết, cái nhiệm vụ này các ngươi có đáp ứng hay không? - Công tử đã nói với chúng tôi rồi, chúng tôi còn có đường lựa chọn khác sao? Có điều là chúng tôi vừa ra tay, Lãnh Nguyệt khẳng định sẽ nhận ra thân phận của chúng tôi, cho nên. . . lần này chúng tôi muốn cái giá gấp năm lần! - Ta sẽ cho các ngươi cái giá gấp mười lần! Bốn người nhìn nhau, một người trong đó cười nói: - Thiên hạ đệ nhất tiên tử quả nhiên hấp dẫn, lại khiến cho công tử tiêu pha nhiều như vậy! Được chuyện làm ăn này chúng tôi sẽ đáp ứng. Tuy nhiên chúng tôi cũng phải nói trước, chúng tôi cũng chỉ có thể quấn chân Lãnh Nguyệt trong một khắc thời gian, công tử có thể đắc thủ hay không, chúng tôi cũng không dám. . . - Chỉ một khắc là đủ rồi! - Vậy thì lấy thân thủ của công tử, lần này Trích Tiên Tử sẽ. . . Hắc hắc! - Không cần nhiều lời. Chỗ này là bạc gấp năm lần, các ngươi cứ thu trước. Tiếp theo "Loong-coong" một tiếng, một cái túi tuột tay bay về phía bốn người, một người trong đó đưa tay tiếp lấy, nói: - Công tử quả là sảng khoái, vậy công tử dự định muốn chúng tôi động thủ ở nơi nào, động thủ thế nào? oIo Dưới Hạ Lan sơn, có một khe suối nước chảy róc rách, có hai bóng người đang ẩn phục trong rừng cây bên bờ suối, lẳng lặng nhìn dòng suối đó, chính là Sở Phong và Thiên Ma Nữ. Sở Phong nói muốn dẫn Thiên Ma Nữ đi xem con gấu cồng kềnh như thế làm sao mà bắt cá ăn được, cho nên hai người tới nơi này. Thiên Ma Nữ vô cùng khó hiểu, thân gấu cồng kềnh như vậy, làm sao có thể bắt được cá chứ? Hai người ẩn phục ở đây đã ba ngày tam đêm, vẫn không hề có động tĩnh gì, Sở Phong tin chắc ở đây nhất định sẽ có gấu thường lui tới, bởi vì bên cạnh dòng suối này có dấu chân của gấu! Thiên Ma Nữ im lặng quan sát, có thể xem được gấu bắt cá hay không đối với nàng mà nói cũng không quan trọng, chỉ cần được bên cạnh Sở Phong, cho dù đợi đến ba năm cũng không có gì đáng kể. Bên rừng cây đối diện đột nhiên lay động một trận, một con gấu cực lớn đang lủi ra ngoài. Con gấu này rất to béo, bước đi mà lắc lư, xứng đáng với cái tên là con gấu rất to. Có lẽ nó đã nhiều ngày rồi không có bắt được con mồi nào, bộ dạng có vẻ vô cùng đói khát. Nó thoáng cái đã nhào tới bên dòng suối, dòng chảy không sâu, tuy nhiên cũng ngập cả chân nó, Nó giương miệng, lắc lư cái đầu, nhìn mặt nước. Nó thật sự có thể bắt được cá chứ? Thiên Ma Nữ nhìn qua Sở Phong, vẻ mặt nghi hoặc, Sở Phong cười thần bí ý bảo nàng tiếp tục quan sát. Chỉ thấy con gấu kia đột nhiên giương hai móng trước đồng thời táp xuống mặt nước, vừa táp vừa chạy về hướng thượng du, những con cá đang bơi trong nước đương nhiên sẽ bị kinh hoảng mà chạy thục mạng lên thượng du. Nhưng chỗ thượng du thì ra lại có một khúc nước rất cạn, những con cá bị đuổi bới tới chỗ đó, tức thì cái bụng liền bị chạm tới đáy, bơi không nổi nữa, chỉ có thể vùng vẫy lật mình nhảy lên. Con gấu kia đã chạy tới chỗ nước cạn, không chút hoang mang, móng trái chụp một phát, móng phải một phát, lập tức bắt được hai con cá lớn, bỏ vào miệng ăn ngồm ngoàm. Thiên Ma Nữ nhìn chòng chọc, kinh ngạc không thôi. - Sao hả, con gấu cục mịch đó không vụng về chứ? Sở Phong cười nói. Thiên Ma Nữ kinh ngạc hỏi: - Sao ngươi biết con gấu đó sẽ đi bắt cá như vậy? - Ta cũng là trong lúc vô ý xem qua một lần. Lần đó ta chạy lánh nạn vào sơn lâm, đang rất đói, đi tới bên một dòng suối, muốn bắt vài con cá để ăn, song thực sự quá đói, đói đến ngay cả khí lực bắt cá cũng không có, liền đói ngã vào bên bờ suối, lúc đó ta nghe được một tiếng hú truyền đến, rất dọa người, tiếp theo lủi ra một con gấu, con đó còn lớn hơn so với con này nữa, song bộ dạng nó lại có phần kinh hoảng. Nó trực tiếp đi tới bên cạnh ta, dùng mũi dí vào người ta ngửi ngửi. Lúc đó ta rất sợ, nàng ko nghĩ được lúc đó ta hoảng sợ thế nào đâu, ta muốn chạy, nhưng thực sự đói đến ngay cả khí lực động ngón tay cũng không có nữa! Thiên Ma Nữ lẳng lặng lắng nghe, bàn tay lại bất giác dán chặt lấy Sở Phong. - Ta cũng tưởng là sẽ chết chắc rồi, nào ngờ con gấu đó ngửi một lúc, sau đó nó xoay người nhào vào dòng suối, giống như con gấu vừa rồi bắt cá ăn vậy. Thiên Ma Nữ nói: - Cũng may mà ngươi không động gì, ta nghe nói gấu không ăn thịt người chết, trừ phi nó vô cùng đói, có lẽ nó nghĩ là ngươi. . . - Nghĩ là ta chết rồi? Thiên Ma Nữ gật đầu. Sở Phong lắc đầu, nói: - Không phải, mũi gấu rất linh mẫn không thể gạt được nó, ta cũng không biết nó vì sao nó lại bỏ qua cho ta. Thiên Ma Nữ cười nói: - Chỉ có thể nói là Diêm vương gia thật sự sợ ngươi mà. Sở Phong cũng cười nói: - Nói đến quả thật là vẫn còn nhớ con gấu đó, bằng không ta đã sớm chết đói rồi. Ta đợi nó đi, ta liền bò đến chỗ nước cạn đó, ăn cá nó để thừa lại. - Ngươi. . . còn có sức bò qua đó? Sở Phong cười cười: - Vì cầu sinh, mình chỉ có thể bò qua đó, chứ cá nó sẽ không nhảy đến với mình đâu! Sở Phong nói thì rất thoải mái, tuy nhiên Thiên Ma Nữ biết lúc đó hắn tuyệt sẽ không thoải mái, nàng cười hỏi: - Vậy cá đó ăn có ngon không? - Rất ngon, nàng sẽ không tưởng được cá đó ăn ngon thế nào đâu. Con gấu đó thực là ân nhân cứu mạng của ta! Thiên Ma Nữ "Hích" cười nói: - Lúc đó sao ngươi lại đói đến ngay cả khí lực đi bắt cá cũng không có chứ? - Khi đó ta đã ba ngày liền chưa ăn qua thứ gì. . . - Ba ngày? Thiên Ma Nữ kỳ quái nói: - Tại sơn lâm, tùy tiện đều có thể tìm được vài thứ để ăn mà, huống hồ ngươi cũng có khả năng đi bắt thú rừng. . . Sở Phong ủy khuất nói: - Lúc đó ta chỉ được mười tuổi. . . - Mười tuổi? Thiên Ma Nữ ngạc nhiên nói: - Ngươi không phải nói hơn mười ngày trước bị võ lâm thiên hạ truy sát sao? - Không phải, đây là lần hơn mười năm trước, lúc đó ta chỉ được mười tuổi thôi! - Hơn mười năm trước? Thiên Ma Nữ kinh ngạc nói: - Ngươi. . . mười tuổi đã phải lưu vong? Sở Phong cười cười, nói: - Đừng nói chuyện này nữa. Nàng xem con gấu kia có phải rất thú vị hay không?