[Dịch]Cổ Đạo Kinh Phong
Sáng sớm ngày hôm sau, phía trước rào chắn từ lâu đã đứng đầy thôn dân, bọn trẻ lại càng đặc biệt hưng phấn chơi đùa với Tiểu Ma, nhất là Tiểu Anh, rất khoái khi dùng dây khoai chọc nó. Tiểu Ma bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng cũng không có sợ, dùng cái mũi dài hủi hủi như thưởng thức dây khoai trong tay Tiểu Anh.
Thiên Ma Nữ đi tới, trên tay cầm rất nhiều khoai núi cùng một bó dây khoai to, Tiểu Ma vừa thấy, lập tức lắc lư cái bụng ục ịch, hướng về Thiên Ma Nữ đang đi tới "Ụt ịt" kêu lên, ra sức hếch cái mõm dài về Thiên Ma Nữ, đáng yêu thú vị không nói nên lời.
Thiên Ma Nữ vứt một bó dây khoai vào trong rào chắn, Tiểu Ma lắc lư cái bụng ục ịch đi tới chỗ dây khoai, hủi cái mũi ngửi ngửi, lại quay qua Thiên Ma Nữ hủi cái mũi, sau đó bắt đầu ăn "rào rào".
Ăn xong dây khoai, Thiên Ma Nữ cầm lấy một củ khoai núi đưa vào bên trong hàng rào, Tiểu Ma nhai từng miếng từng miếng, ăn xong, nhìn qua Thiên Ma Nữ hủi cái mũi, Thiên Ma Nữ lại cầm lấy một củ khoai núi đưa vào bên trong hàng rào, Tiểu Ma lại từng miếng từng miếng ăn hết. Thiên Ma Nữ đưa cho Tiểu Ma ăn từng củ một, Tiểu Ma cuối cùng ăn xong toàn bộ số khoai núi, lại hướng về Thiên Ma Nữ hếch cái mõm, Thiên Ma Nữ cười lấy tay tay vỗ vỗ đầu nó, Tiểu Ma liền kêu lên "Ư ư", có vẻ vô cùng hưng phấn!
Thôn dân tất nhiên là vô cùng cảm kích Thiên Ma Nữ và Sở Phong đã bắt được con thú có sừng này, thấy nó hoá ra cũng không hung ác, lại còn rất thú vị, cũng vây quanh trêu đùa con thú này.
Thời gian sau này, Thiên Ma Nữ chuyên môn phụ trách việc chăm sóc Tiểu Ma, mỗi ngày sáng sớm liền lên núi cắt một ít dây khoai hoặc đào một ít khoai núi cho nó ăn, Tiểu Ma cũng không kén chọn gì, có cái gì ăn cái nấy, mỗi lần vừa thấy Thiên Ma Nữ đến liền lắc lư cái bụng béo tròn bắt đầu kêu lên "Ư ư" .Hướng về Thiên Ma Nữ ra sức hếch cái mõm, vô cùng đáng yêu.
Sở Phong bĩu môi nói:
- Nàng đánh nó một cái, nó lại còn thích nàng nữa chứ!
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Ngươi không phải nói, vạn vật đều có linh tính sao? Tiểu Ma tràn đầy linh khí, nó biết ta không có ý hại nó, đương nhiên sẽ không trách ta.
- Nàng không cần phải dậy sớm như vậy chứ, nó có thể bị đói được sao?
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Ngươi không phải nói nó còn có thể ăn nhiều hơn cả ngươi mà, đói bụng rất khó chịu, ngươi cũng rõ ràng nhất!
Sở Phong chép miệng, vẻ mặt rất không vui, Thiên Ma Nữ nhìn mà thầm buồn cười.
Tiểu Anh và bọn trẻ trong thôn cứ sáng sớm mỗi ngày đều canh ở trước rào chắn, vừa thấy Thiên Ma Nữ đi tới, lập tức bu lấy, thò tay đoạt dây khoai và khoai núi trong tay Thiên Ma Nữ, duỗi vào trong hàng rào trêu đùa Tiểu Ma, tiếng vui cười hòa thành một mảnh.
Tiểu Ma là vui sướng nhất, ngửi ngửi dây khoai này, lại hủi hủi củ khoai núi kia, bộ dảng thản nhiên tự đắc.
Bỗng một hôm, Tiểu Anh đột nhiên cả người phát nhiệt, cái trán nóng ran, nhưng tay chân lại rét run, Lý đại thúc Lý đại thẩm chỉ nói là bị hàn khí xâm nhập, cũng không quá để tâm, ai ngờ liên tiếp mấy ngày, Tiểu Anh cũng không có hạ nhiệt, hơn nữa bắt đầu thần trí không rõ. Lý đại thúc Lý đại thẩm lúc này mới nóng ruột, rất nhiều thôn dân đến thăm, cũng thúc thủ vô sách.
Sở Phong và Thiên Ma Nữ tới thăm, hai người vừa vào trong phòng, lập tức phát giác phòng trong tràn ngập một loại khí âm hàn.
Sở Phong muốn mang Tiểu Anh đến thị trấn tìm đại phu chữa bệnh, nhưng rất nhiều thôn dân không đồng ý, cha mẹ Tiểu Anh cũng kiên quyết không đồng ý, bởi vì quy củ trong thôn là ngã bệnh không cho phép ra bên ngoài cầu y.
Gia gia Tiểu Anh nói:
- Nếu như còn không hạ sốt, chỉ đành phải lên núi tìm Lan Cam thảo thôi.
Nguyên là thôn dân ở nơi này vẫn lưu truyền một tập tục, phàm là người trong thôn lên cơn sốt, nếu mấy ngày còn chưa đỡ phải lên núi tìm một loại cam thảo, loại cam thảo này tản ra mùi hương của hoa lan, gọi là Lan Cam thảo, chỉ cần có thể tìm được loại cam thảo này, nhất định có thể chuyển biến tốt đẹp, nhưng nếu như tìm không được, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cho nên không được vạn bất đắc dĩ, thôn dân cũng sẽ không lên núi tìm kiếm Lan Cam thảo!
Lại qua một ngày, bệnh tình của Tiểu Anh vẫn không có khởi sắc, cha mẹ nó quyết định định lên núi tìm Lan Cam thảo, Sở Phong nói:
- Sơn đạo khó đi, không bằng để chúng tôi giúp các người đi tìm Lan Cam thảo này đi, các người cứ ở lại nhà chăm sóc Tiểu Anh!
Lý đại thúc Lý đại thẩm đương nhiên cảm kích, bọn họ biết Sở Phong và Thiên Ma Nữ tuyệt không phải người bình thường, hơn nữa cũng không yên lòng cho Tiểu Anh, dù sao gia gia Tiểu Anh đi lại cũng không tiện.
Sở Phong hỏi:
- Lan Cam thảo so với các loại cam thảo khác có gì khác nhau không?
Cha mẹ Tiểu Anh nhìn qua gia gia Tiểu Anh, gia gia nói:
- Chúng tôi cũng chưa từng gặp qua, tuy nhiên nếu như các cậu thấy nó, nhất định sẽ biết đó là Lan Cam thảo.
Sở Phong như bị đầu choáng mắt hoa, không biết hình dáng nó thế nào, tìm bằng niềm tin hả? Chung quy cũng không thể gặp cây cỏ nào cũng đến ngửi một cái chứ! Hắn và Thiên Ma Nữ nhìn nhau, có điều nếu đã đáp ứng rồi, cũng buộc lòng phải lên núi thôi.
Trước khi lên núi, gia gia Tiểu Anh lại nói cho bọn họ, trước đây nghe tổ tiên từng nhắc đến, có người ở phía bắc chân núi Hạ Lan sơn đã từng gặp qua loại cỏ này, mà loài bạch hồ thường thích lui tới tại nơi phụ cận Lan Cam thảo!
Vì vậy Sở Phong và Thiên Ma Nữ sau khi lên núi, liền tìm dọc theo hướng bắc.
Đã tìm vài mỏm núi, vẫn không có phát hiện gì, bọn họ đi tới một ngọn núi, ngọn núi này rất cao vót, chắc hẳn là ngọn núi cao nhất ở Hạ Lan sơn.
Thiên Ma Nữ đột nhiên kéo lấy ống tay áo Sở Phong, thì ra trong bóng cây phía trước đang thấp thoáng một con bạch hồ, toàn thân nó trắng như tuyết, không có chút tạp sắc. Con bạch hồ kia cũng thấy hai người, sợ hãi kêu một tiếng, xoay người lủi đi.
- Mau đuổi theo!
Hai người vội vàng đuổi theo.
Con bạch hồ kia chạy ôm theo đường núi, chạy thẳng cho tới chân núi phía bắc, chớp nhoáng đã lủi lên vách núi. Vách núi này chót vót dốc đứng, người bình thường tuyệt đối khó mà leo lên được, song đương nhiên không làm khó được Sở Phong và Thiên Ma Nữ, bọn họ cũng liền nhảy lên, nhưng con bạch hồ đã không thấy nữa, trước mắt lại thình lình đứng vững một tòa thạch điện cao lớn.
Đại điện kỳ thực rất đơn giản, do bốn cây thạch trụ rất to tròn chống đỡ, ba mặt thoáng đãng, chính diện là vách núi. Song càng là đơn giản, lài càng lộ ra một loại khí tức xa xưa thần bì.
Chính giữa đại điện xây dựa vào mặt tường một tế đài, xem ra đây là một tòa tế điện. Trên tế đài bụi bám lớp lớp, hiển nhiên đã rất lâu rồi chưa có người đến đây để lễ tế.
Hai người đi vào tế điện, bích hoạ chính diện có một hình người, mặc dù niên đại đã rất lâu, nhưng mơ hồ nhìn ra đó là một vị quân chủ, mũi ưng, ánh mắt sáng ngời, anh khí bức nhân, đầu đội Hắc quan, thân đeo cung tên, tuy là vóc người trung bình, lại có vẻ khôi ngô hùng vĩ, cương nghị bất khả xâm phạm!
Ánh mắt Sở Phong rơi vào Hắc quan trên đỉnh đầu, thấy bên rìa Hắc quan có khắc một số văn tự, lại giống như là ký hiệu, thập phần thần bí cổ xưa.
Sở Phong nhìn bức họa, nói:
- Người kia là ai?
Thiên Ma Nữ lắc đầu.
- Ngài là tổ tiên chúng tôi, Thác Bạt Nguyên Hạo!
Phía sau hai người đột nhiên vang lên một thanh âm già nua thâm trầm, một lão nhân tóc trắng xoá, chống một cây gậy làm từ dây leo ở núi quấn thành, đang đi vòng ra ngoài này.
- Thác Bạt Nguyên Hạo?
Sở Phong kinh hãi nói:
- Chính là vị vua khai quốc Tây Hạ, Thác Bạt Nguyên Hạo?
- Không sai! Chúng ta là di dân Tây Hạ!
Lão nhân chậm rãi nói .
- A!
Sở Phong và Thiên Ma Nữ vừa kinh vừa hiếu kì.
Vương triều Tây Hạ từng một thời cực thịnh, cùng Tống Lêu tranh phong, sau đó bị Mông Cổ đang trên đà hưng khởi diệt vong, bộ tộc Tây Hạ từ đó về sau bị tiêu vong, không ngờ lại ở đây gặp được di dân Tây Hạ!
Lão nhân bùi ngùi thở dài nói :
- Năm đó thiết kỵ Mông Cổ công hãm đô thành Tây Hạ Hưng Khánh phủ, diệt tuyệt đồ thành, tám bộ tộc Đảng Hạng đã bị diệt mấy bộ, chỉ có số ít tộc nhân có thể may mắn thoát khỏi trốn vào núi sâu, từ đó rời xa bên ngoài không ra, chúng ta là bộ Thác Bạt, chính là khi đó lánh nạn đến tận đây, cũng không biết đã qua mấy trăm đời rồi. . .
Sở Phong và Thiên Ma Nữ lẳng lặng lắng nghe lão nhân trước mắt thuật lại một đoạn lịch sử mấy nghìn năm đã bị phủ đầy trần phong, phảng phất như được lão nhân đưa tới những năm thê lương phiêu diêu cuối thời.
Cuối cùng lão nhân nói:
- Ngày nay người người điềm nhiên an cư, cam nguyện khổ đau buồn vui, đã quên bản thân mình vốn là con dân Tây Hạ, ngay cả việc cúng tế vương lăng mỗi năm một lần từ lâu cũng đã quên rồi.
Giọng điệu lộ ra sự thổn thức vô hạn, dường như đau lòng, lại dường như là bất đắc dĩ.
Sở Phong bỗng nhiên nhớ tới, tám bộ tộc của Đảng Hạng tại thời Đường từng được ban thưởng họ Lý, thảo nào cả làng này cũng đều họ Lý, thì ra là di dân Tây Hạ.
Sở Phong hỏi:
- Lão nhân gia là. . .
- Ta là người coi giữ vương lăng, sứ mệnh của ta là đem đoạn cố sự này của tiền bối đời đời tiếp tục lưu truyền !
Sở Phong ngạc nhiên nói :
- Vậy. . . lão nhân gia vì sao phải nói cho chúng tôi biết những chuyện này, chúng ta cũng không phải là tộc nhân của các người, chẳng lẽ ông muốn chúng tôi đem đoạn cố sự của tiền bối các người. . .
Lão nhân chậm rãi lắc đầu, nói:
- Hai vị cũng đừng hiểu lầm, ta cũng không biết vì sao phải nói cho hai vị những chuyện này, các ngươi cũng không cần để ở trong lòng, coi như là nghe chuyện xưa là được rồi!
Thiên Ma Nữ hỏi:
- Vương lăng mà Lão nhân gia đã nói là chỉ. . .
Tây Hạ vương lăng!
Lão nhân chậm rãi nói .
- A!
Sở Phong và Thiên Ma Nữ đều kinh hãi thốt lên.
Nghe đồn vương lăng của Tây Hạ do chín toà đế lăng hợp thành, chỉ riêng những ngôi mộ bồi táng đã đạt đến con số hơn 250, quy mô cực kỳ to lớn, nhưng trải qua hơn nghìn năm hao mòn, từ lâu đã bị cát vàng bao phủ, mấy nghìn năm qua, không biết có bao nhiêu người muốn tìm sự thần bí của vương lăng Tây Hạ, đáng tiếc ngay cả di chỉ cũng đã không người nào biết.
- Nơi này là. . .
- Đây là tế điện, đối diện với vương lăng
- Vương lăng ngay ở gần đây?
- Các ngươi đi theo ta.
Lão nhân xoay người đi ra ngoài tế điện.