[Dịch]Cổ Đạo Kinh Phong
Tháp Lạp tộc trưởng từ xa đi tới, bên cạnh y còn có một nữ tử che mặt, tấm khăn che mặt dùng lông dê dệt thành, mặc trường bào, dưới trường bào khảm bảo thạch bảy màu, hiển nhiên thân phận bất phàm. Bên cạnh nữ tử che mặt là một vị đại lạt ma, lạt ma này thân hình cao to khôi ngô, hai mắt ẩn chứa pháp quang, phía sau còn theo hơn mười lạt ma, đều chấp tay hành lễ, thần tình trang nghiêm, đang thấp giọng tụng niệm kinh văn. Phía sau lạt ma còn có hai hàng nhạc công cầm theo nhạc khí.
- A! Là Ô Thứ công chúa!
Thiếu Bố khẽ kêu một tiếng.
Thì ra nữ tử che mặt này là con gái của đại hãn Mông Cổ, gọi Ô Thứ Hải Biệt, còn xưng là Ô Thứ công chúa.
Thiếu Bố vội vã đi qua, Sở Phong và Thiên Ma Nữ cũng qua theo, Tháp Lạp tộc trưởng hướng hai người gật đầu, coi như là chào hỏi qua, Sở Phong nhìn qua Ô Thứ công chúa kia, vừa lúc Ô Thứ công chúa cũng nhìn phía hắn, bốn mắt nhìn nhau, Sở Phong tức bị hấp dẫn bởi cặp mắt của nàng !
Đó là một đôi mắt màu xanh lam đậm, xanh hơn nhiều so với tộc nhân Mông Cổ thông thường, thâm thúy vô biên, tựa như một mảnh thảo nguyên bao la vô hạn, tuy nhiên sâu trong màu xanh lam lại lộ ra ý khí cường hãn, không thể thân cận!
Ánh mắt của Ô Thứ công chúa rơi vào vết chỉ ngân trên khuôn mặt Sở Phong, tiếp theo đảo qua Thiên Ma Nữ, ánh mắt dừng một chút, hiển nhiên kinh ngạc với vẻ tuyệt mỹ của Thiên Ma Nữ!
Tháp Lạp tộc trưởng và Ô Thứ công chúa cùng với đám người đại lạt ma kia đi thẳng đến phía trước Ngao bao, thảo nguyên một mảnh vắng vẻ, lạt ma cũng đình chỉ tụng niệm kinh văn.
Đại lạt ma là người chủ tế, y đích thân dâng hương châm lửa, sau đó Tháp Lạp tộc trưởng bắt đầu tụng tế từ, đại loại như đa tạ ông trời ban ân, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hoà, ngưu dương hưng vượng. . .
Tụng niệm xong xuôi, Ô Thứ công chúa hướng Ngao bao dâng lên khăn Ha Đa [1] màu trắng tinh, sau đó hơn mười lạt ma bắt đầu tụng từ niệm kinh, nhạc công thổi lên pháp hiệu, mọi người lập tức quỳ lạy trên đất, hợp lại hai tay, vẻ mặt thành kính lắng nghe.
Sau khi lạt ma niệm xong một bài kinh, mọi người mới đứng lên, đều đem các tế phẩm mang đến như sữa tươi, rượu ngon, bánh ngọt, bánh đường rắc lên Ngao bao, sau đó hai lòng bàn tay đưa lên trên, đi vòng quanh Ngao bao từ trái qua phải hết ba vòng, khẩn cầu thiên địa chúc phúc.
Đến lúc này, tế tự Ngao bao xem như là kết thúc, kế tiếp là các loại hình thi đấu đặc sắc như thi đấu vật, đua ngựa, bắn tên.
Mọi người làm thành một cái vòng lớn, dân tộc du mục đều là hảo dũng tranh cường, ai cũng không chịu thua, người nào người nấy đều hăm he xắn lên tay áo!
Đầu tiên cử hành chính là thi đấu vật. Chỉ thấy giữa sân các dũng sĩ đều kẹp chặt lấy cánh tay đối phương, hăng hái đọ sức, tuyệt không tương nhượng, mọi người thì hò hét trợ uy, âm thanh chấn động cả thảo nguyên.
Sau khi thi đấu vật hoàn tất là tỷ thí đua ngựa, trai gái Mông Cổ trời sinh là dũng sĩ kỵ mã, bất luận nam nữ, ngồi trên lưng ngựa đều là oai hùng rạng rỡ, mạnh mẽ phi phàm.
Sở Phong và Thiên Ma Nữ hào hứng bừng bừng xem thi đấu, trong lòng không khỏi thán phục Mông Cổ quả nhiên là dân tộc lớn lên trên lưng ngựa, ngay cả trẻ em cao ba thước cũng có thể nhảy cưỡi ngựa, tung hoành ngang dọc!
Sở Phong đảo mắt không thấy Thiếu Bố đâu, nhìn khắp mọi nơi, đã thấy cu cậu đang trong đám người, Thiếu Bố đang ngồi bên cạnh với một cô nương xinh đẹp, cùng nắm tay nhau, cử chỉ có phần thân mật.
Sở Phong khẽ hích Thiên Ma Nữ, nghếch mắt nhìn qua chỗ Thiếu Bố, nói:
- Con gái Mông Cổ quả nhiên là thẳng thắn, thích thì thích, không có một điểm giả tạo!
Nói xong kéo lấy Thiên Ma Nữ đi qua, cười nói:
- Thiếu Bố, vị này chính là Đồ Cách Á cô nương mà đêm qua khiến ngươi để lạc mất đàn cừu đó sao?
Vị cô nương kia hào phóng đứng lên, tay phải đặt ở ngực, hướng Sở Phong và Thiên Ma Nữ hơi khom người nói:
- Ta là Đồ Cách Á, hai vị nhất định là hiệp sĩ Trung Nguyên mà Thiếu Bố đã nói!
Sở Phong chắp tay, cười nói:
- Thiếu Bố nói Đồ Cách Á cô nương sáng hơn so với ánh trăng trên bầu trời, xin đẹp hơn so với thảo nguyên trên mặt đất, thì ra quả thật không có gạt chúng ta.
Đồ Cách Á quay đầu nhìn Thiếu Bố, không chỉ không xấu hổ, còn thập phần vui mừng, Thiếu Bố thì cười ha ha vui vẻ ra mặt.
Tỷ thí đua ngựa kết thúc, kế tiếp chính là màn tỷ thí bắn tên đặc sắc nhất. Bắn tên là mục tỷ thí mà người Mông Cổ coi trọng nhất, bởi vì người Mông Cổ từ xưa đến nay đêu lấy việc cưỡi ngựa bắn cung để lập quốc, chinh chiến thiên hạ, cho nên người Mông Cổ, bất kể nam nữ, thậm chí cả những đứa bé mấy tuổi cũng đều tinh thông cưỡi ngựa bắn cung.
Các dũng sĩ hảo thủ cưỡi tuấn mã chạy băng băng tại giữa sân, giương cung cài tên, hướng hồng tâm bia ngắm ở giữa sân bắn tới, hoặc đứng bắn, hoặc nằm bắn, hoặc ngồi bắn, hoặc là nằm sấp bắn, thậm chí đặt cung sau lưng mà bắn, cũng đều trúng mục tiêu, đủ loại xạ thuật làm cho người xem hoa cả mắt, xem cũng chỉ cần như thế, nên đều giành được những tiếng hoan hô của mọi người.
Cao trào ở lượt thi bắn tên là tỷ thí bắn từ xa, bởi vì bắn từ xa vừa thể hiện lực lượng, vừa có thể thể hiện độ chuẩn cao, là màn làm phấn chấn nhân tâm nhất!
Chỉ thấy xa xa dựng một tấm bia đá lớn, trên bia có khắc văn tự rất cổ xưa, trên bia đá treo một cái túi vải, trên túi vải vẽ một vòng tròn, tại trung tâm vòng tròn có một điểm đỏ.
Phía ngoài bia đá có ba đường vòng cung màu trắng để làm tiêu chuẩn đánh dấu cự ly, phân biệt là 250 bước, 300 bước, 350 bước.
Đại bộ phận thanh niên Mông Cổ đều là cưỡi ngựa thi bắn ở đường vòng cung cự ly 250 bước, cũng có một số ít hy vọng thi bắn tại đường vòng cung 300 bước, có điều đa phần không thể đụng vào cái túi, cũng đừng nói đến trúng mục tiêu hồng tâm, mà đường vòng cung cự ly 350 bước lại càng không có người dám hỏi thăm đến. Thỉnh thoảng có một hai người, thúc ngựa tới cự ly 350 bước, mặc dù giành được trận trận tiếng hoan hô của mọi người, nhưng sau khi kéo lên dây cung lại rốt cuộc không dám bắn ra!
Ở giữa đường vòng cung 300 bước và 350 bước còn có một đường vòng cung màu vàng đặc biệt bắt mắt, cự ly so với tấm bia đá là 335 bước.
Sở Phong thấy kỳ quái, bèn hỏi Thiếu Bố.
Thì ra tấm bia đá kia rất có lai lịch, là vì kỷ niệm thần xạ thủ Mông Cổ Dã Tùng Cách mà Thành Cát Tư Hãn đã lập ra. Năm đó, Thành Cát Tư Hãn tây chinh, Dã Tùng Cách cũng có đi theo. Sau đó đại quân Mông Cổ khải hoàn chiến thắng trở về, khi tới đầu nguồn sông Ngạch Nhĩ Tư, cử hành "Lễ hội Na-ta-mu" để thịnh hội chúc mừng. Tại khi thi đấu bắn tên, Dã Tùng Cách lại bắn ra ở cự ly 335 bước, Thành Cát Tư Hãn vì kỷ niệm tầm bắn hiếm thấy như vậy, thế mới tại chỗ bắn tên lập ra tấm bia đá để ghi nhớ, bởi vậy tấm bia đá này còn gọi là bia Dã Tùng Cách. Về phần tấm bia đá này vì sao lại lưu lạc tới địa phương Ngạc Nhĩ Đa Tư, thì không ai biết được.
- Thiếu Bố, sao không lên biểu diễn một chút?
Tháp Lạp tộc trưởng đang ngổi ở bên kia nói với Thiếu Bố.
Thiếu Bố đã sớm chộn rộn trong người, huống hồ người trong lòng mình đang nhìn, cu cậu đương nhiên muốn thể hiện bản lĩnh một chút. Y phi thân lên ngựa, xung quanh tức thì ào lên một trận tiếng hoan hô nhảy nhót, hiển nhiên tất cả mọi người đều biết Thiếu Bố cũng là một hảo thủ bắn tên.
Thiếu Bố thúc ngựa tới vạch cự ly 250 bước, giương cung cài tên, "Vèo" trường tiễn xuyên thẳng hồng tâm, mọi người liển một trận hoan hô. Thiếu Bố lập tức thúc ngựa tới vạch cự ly 300 bước, giương cung cài tên, "Vèo" trường tiễn lại cắm ngay vào hồng tâm, mọi người lại một trận hoan hô.
Thiếu Bố lại giục ngựa tới vạch cự ly màu vàng 335 bước, mọi người tức thì hoan hô như sấm dậy, các dũng sĩ trong sân cũng đều tránh ra. Thiếu Bố chạy qua lại dọc theo vạch màu vàng một hồi, mới hít sâu một hơi, kéo cung căng như trăng đầy tháng, thả ngón tay, "Vèo" trường tiễn mang theo tiếng xé gió lăng lệ bắn thẳng đến hồng tâm, "Kịch" mũi tên vừa vặn chạm đến cái túi trên tấm bia đá, nhưng không thể cắm vào, rớt xuống đất. Mọi người một trận than thở, lập tức lại bùng lên tiếng vỗ tay như sấm, bởi vì có thể bắn ra từ cự ly 335 bước, đã là xuất sắc hết mức rồi, nghĩ đến thần xạ thủ Dã Tùng Cách năm đó chẳng qua cũng bắn ra từ cự ly 335 bước mà thôi.
Thiếu Bố thúc ngựa quay về, đi tới trước người Đồ Cách Á, thần khí hoạt hiện, rất giống một vị anh hùng chiến thắng trở về. Thiếu Bố đưa tay hướng Đồ Cách Á, Đồ Cách Á lập tức đứng lên, nắm lấy tay Thiếu Bố nhảy lên lưng ngựa, ngồi ở phía sau ôm lấy thắt lưng Thiếu Bố. Thiếu Bố đeo cung giơ roi, tại giữa sân lao vụt đi.
Mọi người đều tề thanh reo hò, một mảnh nhốn nháo, thậm chí đã bắt đầu vừa múa vừa hát.
Sở Phong nhìn vừa bội phục lại vừa ước ao, không khỏi đảo mắt nhìn qua Thiên Ma Nữ. Thiên Ma Nữ hiển nhiên đoán được Sở Phong đang suy nghĩ cái gì, hơi cúi đầu, thần sắc có chút xấu hổ.
Thiếu Bố và Đồ Cách Á tại trên ngựa bôn ba một hồi, mới cùng nhau xuống ngựa, trở về chỗ cũ.
Tháp Lạp tộc trưởng cười ha ha, đột nhiên đứng lên, bỏ đi áo khoác, mọi người tức thì vang lên tiếng hoan hô reo hò rung trời động đất, Thiếu Bố liền hưng phấn nói với Sở Phong:
- Tộc trưởng muốn đích thân biểu diễn xạ thuật rồi!
* * *
[1] Khăn ha-đa : Dệt bằng tơ lụa của người Tây Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.