[Dịch]Cổ Đạo Kinh Phong
Lại nói Sở Phong, hắn tìm được một con ngựa, ngày đêm đi gấp, một nắng hai sương chạy tới Qua Châu, ở đây cách Ngọc Môn quan không tới nửa ngày lộ trình, hắn cũng biết thiết kỵ Mông Cổ đã gần đuổi tới đây, tốc độ hành quân của thiết kỵ Mông Cổ vẫn cứ vượt qua dự liệu của hắn, hắn thầm nóng ruột, nhưng trong nhất thời cũng đành vô kế khả thi!
Hắn đi ở trên thị trấn, ở đây rất yên bình, hoàn toàn không có cảm giác như khói lửa chiến tranh đang tràn ngập qua đây.
"Be be. . . Be be. . ."
Bên cạnh có người đang lùa một đàn bê vào trong hàng rào, Sở Phong linh cơ khẽ động, hắn nghĩ tới Huyền Cao, hắn lập tức quyết định noi theo Huyền Cao giả lệnh khao quân.
Nguyên là thời kì Chiến quốc, Tần quốc phái ba vị chủ soái Mạnh Minh Thị, Tây Khất Thuật, Bạch Ất Bính dẫn ba nghìn tinh binh tập kích phía ngoài cách Trịnh quốc nghìn dặm, trên đường bị người buôn bò dê người Trịnh tên Huyền Cao biết được, vì vậy y chọn một đàn bò dê, giữa đường nghênh tiếp quân Tần, giả xưng bản thân mình là sứ thần Trịnh quốc, phụng mệnh khao quân Tần. Ba vị chủ soái quân Tần cho rằng kế hoạch đã bị lộ, Trịnh quốc tất có chuẩn bị, vì vậy lui về Tần quốc, Trịnh quốc được bảo tồn.
Đầu tiên là mua một đàn bò dê, Sở Phong sờ túi tiền, phát giác chỉ còn vài đồng bạc vụn, hắn lắc đầu, mặt nhăn mày nhíu, lẩm bẩm:
- Xem ra thời kì đặc biệt, chỉ có thể làm việc đặc biệt!
Vừa tự nói vừa đi ra ngoài thành.
Trên một sơn đạo bên ngoài Qua Châu, có một đoàn người đang đi đường, chính giữa có một cái kiệu, một lão gia ngồi trong đó, vừa nhìn đã biết là một thương nhân giàu có ở địa phương.
Đang đi, ven đường thình lình "Phịch" nhảy ra một bóng người lam sam che mặt, tay cầm một thanh trường kiếm cổ, hét lớn một tiếng:
- Hây! Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu như muốn đi qua đây, cần phải để lại phí đi đường! Ta chính là Ô Lý đơn đao đại hiệp đạo chuyên hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân, giúp kẻ yếu, cướp của người giàu chia cho người nghèo! Còn không mau mau dâng ra ngân lượng!
Người này không phải ai khác, chính là Sở Phong, hắn che mặt, cũng không phải dùng vải, mà là dùng một miếng lá cây.
Hoá ra "làm việc đặc biệt" mà hắn nói, chính là đi làm sơn tặc một hồi! Chỉ là tiếng hét của hắn lại giống y chang như đang hát kịch, chẳng ra ngô ra khoai gì, hơn nữa một thân lam sam, lá cây che mặt, còn cầm một thanh trường kiếm cổ, dở ông dở thằng, tạo hình hoàn toàn khác xa so với một sơn tặc.
Ở giữa đoàn người này, cũng có mấy người đại loại như là bảo tiêu hộ viện, vội bước lên phía trước quát lớn:
- Lớn mật! Lão gia nhà ta. . .
Sở Phong lười nói lời vô ích, tiến lên một bước, hai đấm ba đá đánh cho bọn họ mặt mũi sưng vù, ngã lăn lộn ra đất, sau đó hươ hươ trường kiếm, kéo dài thanh âm quát lên:
- Còn không mau mau để lại phí đi đường!
Lão gia kia sớm bị dọa cho ngã xuống từ trên kiệu, tay chân run run, hàm răng va vào nhau cầm cập.
Sở Phong thấy lão sợ đến tay chân cũng không biết cử động, mặt nhăn mày nhíu, lại quát lên:
- Mịa! Còn không mau. . .
Nói chưa dứt lời, "Hừ!" Thình lình một tiếng quát, một thân ảnh màu vàng nhạt từ xa bay tới, theo đó là hai thanh Liễu Diệp đao như gió xoáy bổ về phía Sở Phong, Sở Phong vội vàng lắc mình tránh ra, vừa nhìn, chỉ là một nha đầu 16,17 tuổi, tay cầm hai thanh Liễu Diệp đao, một thân trang phục thị nữ, vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Nàng quát lên:
- Ác tặc lớn mật! Giữa ban ngày ban mặt dám chặn đường cướp bóc!
Trong tếng quát hai thanh Liễu Diệp đao đã xoáy qua, Sở Phong vừa nhìn bản lĩnh, biết thị nữ này thân thủ bất phàm, cũng không dám xem thường, thi triển trường kiếm, dẫn dắt rời đi đao phong.
Hai người tức thì bắt đầu giao thủ, Sở Phong muốn thắng nàng cũng không khó, có điều là hắn không muốn hiển lộ công phu của mình, dù sao để cho người khác biết mình đã từng làm sơn tặc, mặt mũi này còn biết đặt chỗ nào!
Cho dù như vậy, sau khi qua lại vài chiêu, hắn vẫn vững vàng chiếm thượng phong, mũi kiếm thoắt cái điếm tới mi tâm thị nữ, thị nữ vội vã đưa song đao chắn tại mi tâm, song Sở Phong không chờ kiếm thế đi hết, đã đột ngột xoay chuyển kiếm phong, vạch ra một đường vòng cung quét thẳng tới eo thị nữ, tỳ nữ cả kinh, đành phải lăn trên mặt đất, Sở Phong liên tục đâm trường kiếm, khiến cho thị nữ lăn lộn liên tục trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.
Sở Phong đang chơi vui vẻ, một thân ảnh đột nhiên vô thanh vô tức lướt tới, một cổ kình phong ùa thẳng vào mặt, Sở Phong vội vàng nhảy lui, còn chưa đứng vững, cổ chưởng phong kia lại vô thanh vô tức chụp tới, Sở Phong bị kinh hãi phải lăn lộn liên tục trên đất, lăn ra xa được hai trượng, chưa kịp xoay người, chưởng phong đã như thái sơn áp đỉnh đè xuống, cả người Sở Phong dán trên mặt đất lướt ngang hai thước, khó khăn lắm cuối cùng cũng né qua. Tuy nhiên hắn tránh thoát một chưởng này, một chưởng khác đã lại chụp tới trước ngực, mang theo chưởng kình hùng hậu hãi hùng, Sở Phong nháy mắt thấy được chiếc áo choàng màu tím sậm của người xuất thủ, vội vàng hét lớn một tiếng:
- Mộ Dung huynh, là ta!
Bàn tay đột nhiên dừng lại trước ngực Sở Phong, đã dán tới ngực Sở Phong, chính là Mộ Dung!
Nguy hiểm thật! Sở Phong thầm thở dài một hơi, một tay kéo chiếc lá cây che mặt ra, nói:
- Mộ Dung, là ta!
Vừa nói dán mắt nhìn bàn tay của Mộ Dung đã chạm tới ngực mình, trắng mịn trong suốt thon thon giống như mầm lá, ngực phát ra một loại cảm giác rất kỳ quái, một loại cảm giác mềm mại như bông, ôn nhuận như ngọc.
Trên mặt Mộ Dung bỗng phát ra một tia thần sắc mất tự nhiên, vội vàng thu hồi tay, kinh ngạc nói:
- Sở huynh, là huynh sao!
Sở Phong xoay người đứng lên, cười nói:
- Mộ Dung huynh, đối phó với sơn tặc cũng không cần tàn nhẫn như vậy chứ?
Lúc này, thị nữ kia nắm lấy hai thanh Liễu Diệp đao đi tới, nổi giận đùng đùng nói:
- Công tử, tặc tử này vừa nãy chặn đường đánh cướp. . .
- Liễu Diệp, không được vô lễ!
Mộ Dung vội quát ngăn lại, nói:
- Sở huynh, đây là thị nữ của ta Liễu Diệp, vừa rồi đã có mạo phạm. Liễu Diệp, còn không mau nhận lỗi với Sở huynh!
Liễu Diệp vừa rồi bị Sở Phong khiến cho lăn lộn liên tục trên mặt đất, thập phần chật vật, trong lòng vốn đã không cam, hiện giờ còn phải nhận lỗi, lập tức "Hừ" một tiếng, quay đầu lờ đi.
Sở Phong cười nói:
- Mộ Dung huynh, xem ra thị nữ nhà huynh không quá nghe lời huynh thì phải.
Mộ Dung có chút lúng túng nói:
- Nha đầu này bị ta làm cho đã quen kiêu căng, Sở huynh đừng trách móc.
- Ha ha, Mộ Dung huynh, nha đầu này của nhà huynh vẫn còn là thân thủ bất phàm nữa đấy!
Liễu Diệp ở bên nghe được, cho rằng Sở Phong là đang nói móc nàng, không khỏi xoay người phẫn nộ trừng mắt với Sở Phong một cái.
Sở Phong lại có chút không hiểu mô tê gì, thầm nghĩ: “Khen cô thân thủ bất phàm lại còn hung dữ như thế!’
Lão gia bụng phệ kia thấy đột nhiên có người xuất thủ tương trợ, đang thầm may mắn, ai ngờ hai người này lại bắt đầu xưng huynh gọi đệ, lão sợ quá quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói:
- Hai vị đại hiệp tha mạng, tiểu nhân chỉ là một tiểu lão gia. . .
Sở Phong thấy lão nhìn thẳng mình, vội vàng lấy tay áo che mặt, một mặt phất tay nói:
- Đi mau đi mau! Bản đại hiệp hiện tại không cướp ngươi nữa, đi mau!
Lão gia kia vội vã bò dậy, dìu hai người nhà hoảng hốt rời đi.
Mộ Dung thấy dáng dấp đó của Sở Phong, cơ hồ muốn cười lên, bèn hỏi:
- Sở huynh vì sao lại ở đây. . .
Sở Phong mặt đỏ lên, cười ngượng một cái, lúng túng nói:
- Không ngờ được, lần đầu ta làm sơn tặc, lại để Mộ Dung huynh bắt được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: