[Dịch]Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 224 : Tam sinh tình duyên


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sở Phong dìu Ngụy Đích rời khỏi Lãnh tuyền, đi vòng quanh đến phía trước một động quật, động quật này nhìn qua rất sâu thẳm, mặt trên viết ba chữ: "Ngọc Nhũ động" . Ngụy Đích hơi thở gấp nói: - Từ Ngọc Nhũ động có thể đi thông tới Long Hoằng động, chúng ta đi vào xem. Thế là Sở Phong dìu nàng đi vào Ngọc Nhũ động , chậm rãi dò xét đi vào trong, tận sâu trong động quật quả nhiên có một thạch đạo, đi dọc theo thạch đạo, cuối cùng đi thông tới một động quật khác, chính là Long Hoằng động Trên vách bên trong Long Hoằng động có một pho tượng Thiên Quan Quan Âm, chân phải tượng Quan Âm ngồi xếp bằng, cẳng chân trái dựng thẳng, tay trái đặt ở trên chân trái, lòng bàn tay phải hướng xuống dưới, duỗi ngón trỏ chỉ xuống dưới, mà bốn ngón tay khác gập vào trong, loại tượng Quan Âm được tạc thế này rất hiếm thấy. Ngụy Đích bỗng gọi Sở Phong dìu mình đi tới phía trước tượng Quan Âm, cố gắng chống thân thể cung kính bái ba lạy, trong miệng còn thầm niệm cái gì. Sở Phong cảm thấy quái lạ, nhưng không tiện đi hỏi, Ngụy Đích bái xong, nói với Sở Phong: - Sở đại ca, huynh cũng bái một chút đi, có được không? Sở Phong khó hiểu, điều này có cái gì mà được hay không chứ, chỉ là bái Bồ Tát một chút thôi. Hắn buông tay đang dìu Ngụy Đích, đang muốn bái lạy, lại thấy Ngụy Đích đứng không vững, vội vàng lại đỡ lấy eo nàng nói: - Không bái nữa, ta còn phải dìu muội mà. Ngụy Đích nói : - Đừng lo, muội có thể chịu được! Nói rồi cắn răng muốn kiên cường đứng vững, nhưng hai chân không ngừng run lên. Sở Phong nói : - Bỏ đi, con người ta cũng không quá tin vào phật, lần sau bái cũng được! Trong mắt Ngụy Đích xẹt qua một tia thất vọng, cũng không miễn cưỡng thêm. - Đích tử, muội không sao chứ? Sở Phong cảm thấy thần sắc nàng bất thường, bắt đầu có chút lo lắng. Ngụy Đích chỉ cười, không có trả lời, lại nói: - Chúng ta đi thôi! Hai người đi ra khỏi Long Hoằng động, hai bên là vách núi tường đá, ngẩng đầu nhìn lên, hiếm có thấy được một đường sắc trời, thì ra là một đường trời. Sở Phong dìu Ngụy Đích cẩn thận đi qua khe núi, lại đi thêm một đoạn, đi tới một bậc thang đá, trên bậc thang đá này cỏ dại mọc thành bụi, có rất nhiều sâu róm hai màu vàng đen đan xen nhau đang bò trên bậc thang đá, giống như đang hóng mát, lại giống như vốn đã đậu ở đó. Bên cạnh có một vài tảng đá hình dạng kỳ dị rải rác giữa một màu xanh biếc, có phần dễ làm người khác chú ý. Ngụy Đích ý bảo Sở Phong dìu nàng qua đó, thế là Sở Phong dìu nàng đi tới trước một tảng đá lớn, tảng đá này có sự khác biệt so với các tảng đá khác, có nét đặc biệt cổ xưa, hình như còn khắc lên một vài chữ viết. Ngụy Đích dùng ống tay áo lau đi một chút vết bụi trên tảng đá, ngưng mắt nhìn nét chữ trên tảng đá, khóe miệng khẽ nhúc nhích, hình như là đang mặc niệm. - Sở đại ca, huynh cũng mặc niệm những chữ trên tảng đá này một chút có được không? Ngụy Đích chợt nói với Sở Phong. Sở Phong thực sự cảm thấy những việc làm của Ngụy Đích có phần khó hiểu, tuy nhiên cũng không có để ý, hắn thấy chữ viết trên tảng đá có phần không trọn vẹn, vả lại dính đầy bụi bặm, không dễ để nhìn rõ, bèn niệm lung tung cho qua, cũng không biết là viết cái gì, hắn thầm nghĩ mau lên một chút đi tìm một nơi để cho Ngụy Đích nghỉ ngơi. Rời khỏi tảng đá lớn này, Sở Phong dìu Ngụy Đích đi xuống Phi Lai phong, đi đến một ngôi miếu đổ nát bên ngoài vài dặm đã bỏ phế nhiều năm, ngôi miếu này rất cũ nát, Sở Phong cũng không quản nhiều thêm liền đi vào, dìu Ngụy Đích ngồi xuống, nói: - Đích tử, muội nghỉ ngơi trước một chút, ta đi chuẩn bị vài thứ cho muội ăn. Ngụy Đích đột nhiên đưa tay kéo lấy hắn, nói: - Sở đại ca, huynh đừng đi! Sở Phong mỉm cười, ngồi ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng nói : - Đích tử, muội mới vừa hồi phục, phải nghỉ ngơi chứ. Ngụy Đích không có lên tiếng, tuy nhiên sắc mặt bắt đầu từ hồng chuyển sang trắng, hô hấp càng lúc càng dồn dập mệt mỏi, Sở Phong trong lòng hoảng hốt, vội thăm dò mạch đập của nàng, nhưng càng lúc càng lộn xộn yếu ớt. Hắn quá hoảng sợ, nói: - Đích tử, sư phụ muội không phải là đã xuất thủ cứu trị rồi mà, vì sao. . . Ngụy Đích mỉm cười, nói : - Sư phụ không tiếc hao hết chân khí toàn thân, vốn muốn cưỡng ép giúp muội đột phá Hồi Nghịch quyết, phá tan sinh tử huyền quan, đáng tiếc thất bại trong gang tấc. Sau cùng sư phụ tại trong cơ thể muội lưu lại một cổ chân khí bảo vệ tâm mạch muội, hiện giờ cổ chân khí này bắt đầu phân tán. . . Cả người Sở Phong như chết lặng đi, hắn đương nhiên biết một khi cổ chân khí này phân tán đi thì sẽ có hàm nghĩa gì, miệng hắn run lẩy bẩy nói: - Không đâu, không đâu! Ta sẽ cứu muội, ta sẽ không để cho muội rời khỏi ta! Sở Phong đem Ngụy Đích ngồi xếp bằng, bản thân mình cũng ngồi xếp bằng đối diện với nàng, tay trái đặt lên lòng bàn tay trái nàng, tay phải đặt lên lòng bàn tay phải nàng, tạo thành hình dáng giao nhau, sau đó hô to một tiếng: - Tiên thiên đạo dẫn, nghịch chuyển Càn Khôn! Hắn nghĩ là giống như khi đó tại trong sơn lâm bên Tây hồ dùng tâm pháp Tiên thiên đạo dẫn để cứu nàng, nào ngờ hắn mới vừa vận khí, Ngụy Đích "A" kêu một tiếng, mồ hôi hột ứa ra từ thái dương, thần sắc trên nét mặt càng đau đớn không chịu nổi. Sở Phong kinh hãi, vội vàng thu khí hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì? Ngụy Đích lộ vẻ sầu thảm, cười khổ nói: - Lần này không như lần trước, huynh như vậy sẽ chỉ làm muội càng đau đớn, càng nhanh xa rời huynh. . . Sở Phong vừa hoảng vừa sợ, đột nhiên đứng lên nói : - Ta. . . ta lập tức đi tìm sư phụ muội! Ngụy Đích lại vô lực đưa tay kéo lấy ống tay áo của hắn nói: - Vô ích thôi, sư phụ tới cũng không làm nên chuyện gì, hiện tại muội chỉ muốn huynh ở cùng muội thôi! - Đích tử, đều là ta không tốt. . . Sở Phong ôm lấy Ngụy Đích, cả trái tim cũng hầu như muốn vỡ nát. Ngụy Đích tựa đầu vào ngực Sở Phong, nhẹ giọng nói : - Sở đại ca, đáp ứng muội một việc, đừng có phụ Thiên Ma Nữ! - Đích tử, là ta phụ muội, là ta không tốt. . . Ngụy Đích khó nhọc lắc đầu, nói: - Sở đại ca, huynh có biết muội vì sao phải đến Long Hoằng động, đi bái tượng Thiên Quan Quan Âm, lại đi xem tảng đá có khắc chữ kia không? Sở Phong đầu óc trống rỗng, hơi thở của Ngụy Đích đang ngày càng yếu bớt. Ngụy Đích tiếp tục nói : - Tảng đá kia không phải là tảng đá bình thường, là Tam Sinh thạch! - Tam Sinh thạch? Sở Phong thì thào đáp lại. - Đúng vậy! Ngụy Đích tiếp tục nói: - Trên đá có khắc một đoạn chuyện cổ, chuyện cổ kể rằng, nếu như một đôi nam nữ, quay về Thiên Quan Quan Âm thành kính lễ bái, sau đó lại tới phía trước Tam Sinh thạch mặc niệm hàng chữ khắc trên đá, như vậy, Thiên Quan Quan Âm sẽ phù hộ đôi nam nữ này có tình duyên ba đời! Sở Phong ngây dại, cuối cùng cũng hiểu những việc làm trước đây của Ngụy Đích, trái tim càng thêm đau đớn càng tan nát, hắn ôm chặt lấy Ngụy Đích, hận bản thân không có cùng Ngụy Đích lễ bái tượng Thiên Quan Quan Âm kia, hận bản thân không có niệm cho tốt hàng chữ trên tảng đá kia. - Đích tử, hiện tại chúng ta sẽ cùng nhau quỳ bái Thiên Quan Quan Âm, cùng nhau niệm chữ trên tảng đá kia, chúng ta. . . Từng giọt nước mắt của Sở Phong nhỏ xuống trên khuôn mặt tái nhợt của Ngụy Đích. Ngụy Đích gian nan lắc đầu, hơi thở đã mong manh, nói: - Sở đại ca, kiếp này chúng ta tình đã hết, hy vọng kiếp sau, có thể, lại. . . tiếp tục. . . tiền. . . duyên! Nói xong một chữ sau cùng, Ngụy Đích đã không còn phát ra thanh âm, hai mắt chậm rãi khép lại, ngón tay vô lực buông xuống, nhưng trên khóe miệng vẫn còn lưu lại một nụ cười ngọt ngào yếu ớt. Trái tim Sở Phong thoáng chốc lạnh ngắt đến mức tựa như đã ngã vào vực sâu vô cùng vô tận, hai mắt hắn vô hồn nhìn Ngụy Đích, thậm chí đã quên bi thương. "Hí!" Ngoài miếu bỗng vang lên một tiếng ngựa hí, là tiếng kêu của Tiểu Ô, tiếp theo Thiên Ma Nữ chợt xuất hiện, liếc mắt thấy Sở Phong đang bất động ôm lấy Ngụy Đích, dường như chỉ còn một cái xác không hồn.